Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 37: Tức giận



Tống Sơ Chiêu dẫn Cố Phong Giản về phía khu vườn bên kia.

Nhắc đến cũng kỳ quái, tối hôm qua hai người vừa đi con đường này nhưng cảm giác đi trên đường ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau, cảm thấy khang khác, thậm chí còn có vẻ xa lạ.

Đêm qua trời tối đen, trên đường rất tĩnh lặng, Tống Sơ Chiêu mãi chú ý đến mặt đất bùn lầy dày đặc dưới chân, cùng với người đi bộ ở hai bên đường vắng đang chậm rãi trở về nhà.

Lại bởi vì đám người Phạm Sùng Thanh ồn ào, nàng cũng không dám đi quá gần Cố Phong Giản, cũng không nói lời nào, nên khoảng cách giữa hai người thậm chí có lúc lên tới nửa thước.

Lúc này mặt trời vừa mới nhô lên cao, chiếu ánh nắng chói chang, chỗ nào nàng cũng thấy người qua lại. Sợ bị chen chúc trong dòng người nên nàng đi sóng vai với Cố Phong Giản.

Tuy nhiên vẫn có người vội vã chạy trên đường, thỉnh thoảng lại xô đẩy từ phía sau, đẩy Cố Phong Giản vào trong lòng ngực nàng. Tống Sơ Chiêu vội duỗi tay giúp đỡ hắn một chút, những vẫn duy trì khoảng cách với hắn.

Quần áo của hai người bọn họ vừa đẹp đẽ vừa quý giá, mà trang sức trên đầu của Cố Phong Giản lại là của cô nương chưa xuất giá. Hai người đi cùng với nhau đã thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường.

Tống Sơ Chiêu đã thấy nhiều loại ánh mắt như thế nào ở biên quan. Ai trừng nàng thì nàng sẽ không có thiện cảm trừng mắt lại, nhất định không thể cho bọn họ nhìn ra vẻ chột dạ của mình, không cho bọn hắn có cơ hội bàn tán.

Tống Sơ Chiêu đang mải miết giết người bằng ánh mắt, cánh tay đột nhiên chùng xuống. Nàng nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Cố Phong Giản đang kéo mình. Nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Cố Phong Giản đang nhìn mình, người đằng sau cười tỏa nắng, giống như ánh sáng rực rỡ chói lóa.

Cố Phong Giản hiếm khi cười thoải mái đến như vậy.

Tống Sơ Chiêu ở gần sát hắn như vậy, cũng không cảm thấy chán ghét thậm chí cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng thật ra trong lòng nàng thầm nghĩ: Cố Ngũ lang……Thật ngọt ngào.

Một đoạn đường từ Hạ phủ đến khu vườn cũng không phải là ngắn, thế nhưng khi đến nơi thì Tống Sơ Chiêu cảm thấy chỉ mới đi được trong chốc lát.

Khu vườn thường mở cửa vào các ngày trong tuần để mọi người tham quan, sau khi mọi người giải tán vào tối hôm qua, Lễ Bộ đã cử người đến dọn dẹp sảnh tiệc và dọn dẹp cho sạch sẽ.

Tống Sơ Chiêu trực tiếp đi tìm quản sự trông vườn, muốn hỏi hắn có gặp qua một cái trang sức bằng ngọc hay không. Đối phương nghe bọn họ giải thích ý đồ thì xoay lại, lấy trong tủ ra một cái túi vải nhỏ.

Quản sự đó đưa đồ vật qua, nói: “Thật ra là có nhưng mà khi ta phát hiện đã vỡ nát rồi. Đêm qua khi người bên Lễ Bộ dọn dẹp thì phát hiện ra cái này nên gửi lại đây. Ta nghĩ sẽ có người tới tìm nên để lại.” Để tránh bị mọi người lúc đó hiểu lầm, nói bọn họ che giấu đồ vật này nọ, nên hễ tìm được đồ thì dù hư hỏng cũng sẽ giữ lại. Dù sao những người đến dự tiệc hôm qua đều có xuất thân là con cháu thế gia hiển hách, đồ trên người cũng không phải là vật rẻ gì.

Cố Phong Giản nhận lấy xem xét và phát hiện ra rằng một chiếc lá bên cạnh hồ lô đã gãy.

May mắn là nó chỉ gãy ra làm hai mà thôi.

Không may là ở giữa còn thiếu một mảnh nhỏ, mảnh nhỏ kia có lẽ không tìm được bởi vì kích thước chỉ có một chút.

Vốn dĩ hồ lô mà lúc trước Tống Sơ Chiêu lấy xuống trên người mình là thuộc về Cố Phong Giản. Lúc đó Cố Phong Giản có rất nhiều đồ trang sức trên người, cũng không thấy hắn đặc biệt thích cái hồ lô này. Đến khi nàng chỉ vào nó nói trông khá thú vị, đối phương mới chú ý đến cái món thú vị này.

…Tuy rằng không biết từ lúc nào mà nó đã trở thành món đồ nàng tặng nhưng nếu Cố Phong Giản không muốn bỏ đi thì không nên tùy ý vứt bỏ. Tống Sơ Chiêu an ủi nói: “Để ta đi tìm người thử xem có thể sửa nó hay không. Nếu như tay nghề của công thượng* còn cao, không chừng lại có thể làm cho nó càng đẹp hơn.”

*Công thượng: thợ thủ công.

Cố Phong Giản dùng khăn lụa gói món đồ lại, cất kỹ trên người rồi nói: “Để ta nhờ sư tỷ sửa lại. Tỷ ấy giỏi nhất mấy chuyện này.”

Tống Sơ Chiêu kinh ngạc nói: “Ngươi còn có sư tỷ sao?”

Cố Phong Giản liếc nàng một cái, cảm thấy nàng chuyện bé xé to: “Ta còn có sư huynh nữa đấy.”

Vì thế Tống Sơ Chiêu hô lên: “Ngươi còn có sư huynh?!” Sư môn của ngươi cũng rất toàn diện đó!

Cố Phong Giản nhàn nhạt nói: “Ừ. Nhưng mà sư huynh của ta là kẻ ngốc, sau này huynh ấy đã chạy đi làm hòa thượng rồi.”

Tống Sơ Chiêu: “……” Có vẻ như ngươi đã lượt bớt nhiều chuyện xưa rồi.

Hai người từ biệt quản sự, đi về theo đường cũ.

Hôm qua Tống Sơ Chiêu cũng chưa kịp xem xét kỹ lưỡng khu vườn này, lúc này đi theo Cố Phong Giản thì nàng cảm thấy thật ngoằn ngoèo nhưng cảnh vật cũng rất độc đáo, hồ nước cũng khá là trong veo.

Trong đường rừng yên tĩnh, Tống Sơ Chiêu đứng ngay bóng cây, trong lòng vẫn không nhịn được nên nhỏ giọng hỏi: “Cố Ngũ lang này, sư tỷ của ngươi ở chỗ nào? Sao không thấy ngươi đi tìm nàng ấy? Quan hệ giữa ngươi và nàng ấy có tốt không? Nàng ấy tên là gì? Có phải nàng ấy là một thuật sĩ đi bốn phương trời hay không? Nàng ấy có lợi hại không? Nếu như nàng ấy thấy ngươi, lại nhìn ra ta có chỗ không đúng thì làm sao bây giờ?”

Nhìn ra được nàng đã kìm nén rất lâu, Cố Phong Giản nghiêng đầu, mỉm cười với nàng.

Tống Sơ Chiêu phát hiện có gì đó không ổn: “Nếu không thì ngươi trả lời trước câu thứ nhất được không?”

“Nàng ấy sẽ nhanh chóng trở về kinh thành, quan hệ giữa chúng ta không xấu cũng không tốt, đã lâu rồi chúng ta không gặp mặt, tên là Liệt Thủy, không cần đi tìm nàng, nàng ấy biết việc này, không biết nàng ấy có được tính là một người đạo sĩ hay không.” Cố Phong Giản nói, “Ta đã gửi tin cho nàng, kêu nàng trở về xem thử hình huống của hai chúng ta. Nếu như ngay cả nàng ấy cũng không biết nên giải quyết như thế nào, thì e rằng trong thiên hạ cũng không có người thứ hai nghĩ ra được biện pháp.”

Tống Sơ Chiêu nghe hắn nói như thế, tựa hồ nàng ấy là một người rất lợi hại, thì nàng lại hỏi: “Vậy nàng ấy đã hồi âm cho ngươi chưa? Nàng ấy nói như thế nào?”

Cố Phong Giản: “Nàng ấy nói ‘Ồ’.”

Tống Sơ Chiêu mê mang: “Ồ là có ý gì?”

“’Ồ’ có nghĩa là cảm thấy thú vị.” Cố Phong Giản tổng kết lại, “Nếu như không cảm thấy hứng thú thì nàng ấy sẽ nói ‘không’. Còn nếu như nàng ấy không có biện pháp thì sẽ trả lời ‘lăn’.”

Tống Sơ Chiêu nhẩm nhẩm theo, nàng nói với vẻ mặt kỳ lạ: “…Người trong sư môn các ngươi nói chuyện thật huyền bí.”

Cố Phong Giản: “Chỉ có mỗi tỷ ấy mà thôi.”

Cố Phong Giản không có ấn tượng gì lắm đối với sư tỷ mình. Chỉ nhớ mỗi con ngươi của đối phương rất nhợt nhạt, sắc mặt nhìn chung cũng tái nhợt đến mức dọa người. Bởi vì ánh mắt của nàng ấy không hề dao động, nên khi bình tĩnh nhìn ai đó, người ta luôn nói nàng ấy giống như một người chết.

Tuy rằng tính tình của Liệt Thủy lãnh đạm nhưng lại là người thù dai. Đối với những người nói bậy về nàng, nàng sẽ ghi nhớ điều này trong đầu, không có việc gì cũng lôi ra mắng chửi hai ba câu. Ngoại trừ Cố Phong Giản, nàng không còn kết bạn với bằng hữu khác.

Mấy đồ đệ của Phúc Đông Lai đều thông minh, nhưng mà Liệt Thủy lại vô cùng thông tuệ. Ứng với lời nói “Tuệ cực tất thương” *, thân thể nàng rất yếu, ngay cả khi nói chuyện cũng không có cảm giác như đang thở, lúc hít thở lại như là người hấp hối, sắp gần đất xa trời. Không biết bây giờ nàng ấy có đỡ hơn không.

*Tuệ cực tất thương (慧极必伤): Người thông minh quá sẽ hại chính mình.

Bởi vì hai người đều không thích Phúc Đông Lai cho lắm, nên thường cùng nhau ghé vào nói bậy về kẻ ác đó. Phần lớn sức lực của Liệt Thủy đều dành cho việc này.

Tống Sơ Chiêu: “Vậy vì sao ngươi lại nói không biết nàng ấy có phải là đạo sĩ không?”

Cố Phong Giản nói: “Tính tình của sư tỷ ta cực đoan. Đi theo Phúc Đông Lai học thuật trong đạo môn, xem thiên văn địa lý, cũng có thể xem như có phân nửa tài nghệ. Nhưng thật ra nàng ấy cũng không tin vào quỷ thần, trước nay cũng hận nhất người giả thần giả quỷ. Sau khi Phúc Đông Lai chết, nàng đã một mình rời đi, du lịch nhiều nơi, ngẫu nhiên sẽ gửi cho ta mấy phong thư, thuận tiện gửi một chút tiền cho ta.”

Tống Sơ Chiêu kinh ngạc: “Nàng còn gửi tiền cho ngươi?” Phủ Quốc công cũng không thiếu tiền mà?

“Ừ.” Cố Phong Giản nói, “Sư huynh ta sống rất nghèo khó, đều quyên góp tiền để sửa chữa tượng Phật trong miếu, sư tỷ thấy hắn đáng thương nên thường xuyên trợ giúp. Lại cảm thấy không tốt khi bỏ rơi ta, cho nên nàng ấy cũng thường gửi đồ cho ta.”

Tống Sơ Chiêu cảm thấy sư tỷ của hắn có vẻ là người rất thú vị.

Cố Phong Giản nói: “Từ năm ngoái, tỷ ấy từng nhắc nhở ta nên chú ý mọi chuyện, tốt nhất ít ra cửa, có lẽ sẽ có chuyện lớn xảy ra trên người. Chỉ là nàng ấy cũng không biết chính xác là chuyện gì thế nên sau này khi ta truyền tin báo, ắt hẳn nàng ấy đã có sự chuẩn bị.”

Tống Sơ Chiêu: “Như thế sao……”

Tống Sơ Chiêu nghe được manh mối của sự việc thì đầu tiên là rất vui mừng, nhưng rồi dưới sự vui sướng đó lại có sự tiếc nuối không nói nên lời.

Nàng cảm thấy làm Cố Ngũ lang thì cuộc sống rất khoáng đạt, sự thoải mái từ cái khoáng đạt này giống như có độc dược, càng ăn càng nghiện, nhưng sớm muộn gì cũng phải cai.

Giống như nàng lại phải trở về làm Tống Tam nương không biết lễ nghĩa kia.

Nhưng mà tâm tình này chỉ chợt lóe lên đã bị Tống Sơ Chiêu mau giấu đi. Nàng xoay đầu, cười nói với Cố Phong Giản đang suy tư: “Đi thôi, trước tiên chúng ta ra ngoài đã!”

Hai người đi tới cửa khu vườn thì thấy một đám người đang đứng bên ngoài, bọn họ vây quanh thảo luận về mấy cái đèn giấy được treo ở trên cao.

Hiển nhiên đèn của Cố Phong Giản được treo ở chính giữa.

Cố Phong Giản nghe được lời đối thoại thì phát hiện đám văn nhân kia đang đọc theo thơ của mình, còn đọc đến độ động lòng người, làm cho biểu cảm của hắn không được tự nhiên. Hắn lôi kéo Tống Sơ Chiêu vì muốn nhanh chóng rời đi.

Tống Sơ Chiêu buồn cười, cố ý nói: “Thơ này sẽ được treo ở đây bao lâu nữa đây? Ngũ lang, ngươi không muốn đi nghe một chút sao, bọn họ đều khen ngươi đấy. Ta cũng thấy bài thơ kia của ngươi viết rất hay, hay là ngươi không thích?”

Cố Phong Giản không nói, nhanh chóng ném người ở phía sau, mãi cho đến khi ra ngoài đường thì hắn mới dừng bước lại.

Tống Sơ Chiêu đuổi theo hắn, thấy hắn vẫn còn khó xử, nàng cười nói: “Ta mời ngươi ăn cơm. Nghĩ kỹ lại thì hình như ta còn chưa mời ngươi cơm ăn lần nào.”

Cố Phong Giản nhàn nhạt nói: “Ồ.”

Tống Sơ Chiêu: “……” Ta biết, có nghĩa là thấy thú vị.

Tống Sơ Chiêu chỉ về phía trước: “Không cần chọn, cứ tới chỗ đó đi.”

Quán ăn đó mở ở gần khu vườn là một cửa tiệm lớn nhất ở khu vực này, ngày xưa đã có không ít nho sinh ghé ngang nay lại càng nhiều hơn. Lúc hai người đi vào thì có một nhóm lớn thư sinh từ già đến trẻ đang tụ lại thành một chỗ, chẳng khác gì nhóm thanh niên ở bên ngoài khu vườn vừa nãy, bọn họ đang nói gì đó mà vẻ mặt lại đỏ bừng.

Chủ quán cũng vui khi thấy cảnh này, còn cố ý ghép thêm mấy cái bàn.

Cả hai chọn một vị trí khuất dựa vào tường rồi ngồi xuống gọi món.

Tống Sơ Chiêu hỏi: “Ngươi thích ăn cái gì?”

Cố Phong Giản nói: “Không có đặc biệt thích cái gì cả.”

Tống Sơ Chiêu hỏi xong đã biết đáp án, bởi vì nhớ tới yêu cầu ăn kiêng ngày thường của Cố Phong Giản, những món ăn Cố phủ chuẩn bị cho hắn đều đại khái là đồ thanh đạm.

Cố Phong Giản giống như lơ đãng hỏi: “Còn ngươi thì sao?”

Tống Sơ Chiêu nhớ lại, đồ ăn ở biên quan đa phần là các loại rau dưa, gia cầm ở đó rất quý nên bình thường cũng sẽ không làm thịt; cá và hải sản các loại cũng như thế, càng ít hơn nữa.

Cho nên nàng thích nhất vẫn là……

Tống Sơ Chiêu: “Thịt!”

Nhìn vẻ mặt trịnh trọng tuyên bố của nàng, vẻ mặt của Cố Phong Giản cuối cùng cũng không còn âm u như hồi nãy nữa, hắn gọi người tới, gọi tất cả các món từ vịt quay, gà quay, lại gọi thêm một vài món ăn nhẹ như cho bữa sáng rồi cho người đi chuẩn bị đồ ăn.

Khi hai người ngồi chờ đồ ăn thì chủ quán có bưng lên một bình trà nóng. Tống Sơ Chiêu vừa cầm một đôi đũa lên thì đúng lúc nghe thấy tên mình từ phía nho sinh bên ngoài đang lớn tiếng nói chuyện.

“Các ngươi đều nói thư pháp của Tống Tam nương phóng khoáng, hẳn là người cũng như tên. Theo ta thấy ấy, thì nàng ta chính là không làm theo khuôn phép của một người phụ nữ! Nào có nữ tử nào giống như nàng ta như thế?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.