Thẩm Gia Mộc mồ hồi đầm đìa ngã trên người Lâm Tiểu Kiều, cô sợ nặng, không ngừng đẩy anh: “Anh nổi điên cái gì vậy? Mẹ anh còn ở bên ngoài đó… Đứng lên, để em đi ra ngoài, nếu không lát nữa mẹ anh lại nói em.”
“Không cần lo đến mẹ anh!” Thẩm Gia Mộc cảm giác mẹ mình thật sự là ngang ngạnh, kéo Lâm Tiểu lên trước ngực, chân dài giơ lên, chẳng biết lúc nào khăn lông bị vò thành một đống dưới chân đã được kéo lên qua loa che từ bụng đến bắp chân hai người.
Tần Tĩnh thấy bên trong không có ai đáp lại, âm thanh khiến người ta đỏ mặt cũng đã biến mất, lại gõ hai cái, không cam lòng hướng vào trong phòng quát: “Thẩm Gia Mộc, hai đứa các con đi ra ngay cho mẹ, mẹ có việc muốn hỏi hai con!”
Bàn tay Thẩm Gia Mộc để ngang eo của Lâm Tiểu Kiều, hai chân kẹp lại, cố định cô trong lồng ngực anh không thể động đậy. Tiếng gõ cửa bên tai vẫn như cũ, không để ý mười mấy giây, trong lòng càng ngày càng thấy phiền, ngáp một cái đầy lười biếng, giọng buồn ngủ nằm trên giường đáp lại Tần Tĩnh: “Mẹ, hôm nay con ở bên ngoài chạy cả một ngày vừa mệt lại đau lưng, Tiểu Kiều đã ngủ từ sớm rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
“Thẩm Gia Mộc, con không ra cũng được, mẹ chỉ hỏi con một câu, hôm nay có phải Diệp Mặc lại đi tìm chị con hay không?” Tần Tĩnh thấy Thẩm Gia Mộc không chịu ra ngoài, liền dứt khoát đứng ở cửa nói chuyện.
“Mẹ, đêm còn dài lắm, mẹ có thể đừng nói chuyện này hay không? Thẩm Gia Giai chị ấy cũng không còn nhỏ, vẫn cần mẹ phải quan tâm tới mọi chuyện hay sao? Mẹ, sao mẹ không nhớ kĩ một chút, mẹ…” Thẩm Gia Mộc còn chưa nói xong đã bị Lâm Tiểu Kiều dùng cùi chỏ huých một phát vào lồng ngực, anh cho là mình ầm ĩ khiến cô không ngủ được, đành phải dừng lại nhỏ giọng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, em ngủ đi.”
Lâm Tiểu Kiều nghe vậy lại nhéo eo anh một cái: “Anh nói với mẹ như vậy là sao? Anh cho là mình đang giáo huấn cấp dưới của mình à?”
“Em không biết thôi, mẹ anh là người như vậy, anh không nói gay gắt một chút, mẹ anh có thể dừng lại sao? Đợi lát nữa ba anh trở về, chắc chắn sẽ giáo huấn mẹ anh một trận! Thật không hiểu mẹ anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì, tại sao đã qua nhiều năm như vậy, mẹ anh vẫn là cái bộ dạng trí tuệ không chịu phát triển!” Thẩm Gia Mộc càng nói càng giận, lực tay trên eo cô cũng lớn hơn.
Lâm Tiểu Kiều chịu đựng đau đớn trên eo trừng anh: “Càng nói càng quá đáng mà… Anh là con trai mà lại mẹ như vậy, trong lòng mẹ anh sẽ thoải mái được sao? Đàn ông các anh chính là như vậy, gặp chuyện chỉ quan tâm trong lòng mình có thoải mái hay không, hoàn toàn mặc kệ cảm nhận của người khác. Anh suy nghĩ một chút, nếu em nói với anh như vậy, anh có vui vẻ không?”
Thẩm Gia Mộc nhíu mày, thờ ơ trả lời: “Em muốn nói thì cứ nói, anh nghe là được, mẹ anh, nếu không chịu khổ một chút, thì làm sao có thể khắc sâu nỗi nhớ? Mẹ anh làm những chuyện kia với Thẩm Gia Giai, anh đều không muốn nhắc lại, ai biết mấy năm trôi qua, mẹ anh vẫn như cũ không chịu thay đổi.”
Lâm Tiểu Kiều biết người đàn ông này chính trực nhưng cũng thẳng thắn, trong lòng có cái gì thì nói cái đó, tính cách quân nhân đặc biệt thẳng thắn, cô dứt khoát không cho anh phân tích nữa, chỉ thúc giục anh rời giường đi ra ngoài. Hai người vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế, vừa mới mở cửa phòng, liền nghe thấy tiếng xe của Thẩm Kiến Đàn dừng trong sân. Tần Tĩnh sửng sốt, nhìn ánh sáng màu vàng trên cửa sổ có chút thất thần, Lâm Tiểu Kiều nhân cơ hội tiến lên khoác tay bà, ngọt ngào nhận tội: “Mẹ, thật là xấu hổ, lúc nãy con đang ngủ, không nghe thấy mẹ gọi, mẹ có chuyện gì không?”
Tần Tĩnh liếc mắt, không nghe thấy? Ai tin được? Chẳng qua là không muốn nghe những lời mắng mỏ của bà, Thẩm Kiến Đàn sải bước vào nhà, nhìn thấy ba người ở trên lầu, cởi mũ xuống đặt lên bàn trà, bưng ly trà trong tay, thổi bọt trà uống một ngụm xong mới hỏi: “Còn đứng ở đó làm gì? Có chuyện gì không?”
Tần Tĩnh có chút không chắc chắn về thái độ của ông, ngày đó đưa Thẩm Gia Giai rời khỏi Thẩm gia, ông liền nghiêm nghị cấm bà đừng quá xen vào chuyện giữa con gái và Diệp Mặc, như dưới tình cảnh bây giờ, bà trả lời không được, mà không trả lời lại càng không được. Có chút khó khăn đứng tại chỗ, ánh mắt Tần Tĩnh nhìn về phía chồng tràn đầy lo sợ. Trái lại Thẩm Kiến Đàn rất nhàn nhã, lại uống vài hớp trà mới lên lầu, lúc đi tới trước mặt mọi người, liền nói với Thẩm Gia Mộc: “Con đến thư phòng một lát.”
Tần Tĩnh không cam lòng trở về phòng ngủ, Thẩm Gia Mộc vỗ vai Lâm Tiểu Kiều, bảo cô về trước nằm trên giường đừng để bị lạnh, còn anh thì sửa lại một chút cổ áo ngủ, đi theo Thẩm Kiến Đàn vào thư phòng.
Thẩm Kiến Đàn lấy văn kiện túi ra đặt lên bàn đọc sách, nhìn con trai đứng ở trước bàn, mặc dù không mặc quân trang, nhưng vẫn khép chân hóp bụng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng nghiêm. Hài lòng gật đầu một cái, ánh mắt của ông dịu dàng một chút, để bút máy trên túi văn kiện: “Trong này là một chút tài liệu của quân đội, con mang tới cho Lâm Tiểu Kiều viết vào là được.”
Thẩm Gia Mộc nhìn Thẩm Kiến Đàn có chút lờ mờ phát giác ra, từ khi quyết định muốn kết hôn cho tới nay, Thẩm Kiến Đàn chưa từng đề cập tới chuyện muốn Lâm Tiểu Kiều theo anh đi theo quân đội, tại sao đột nhiên lại đem tất cả tài liệu đã chuẩn bị xong cầm về ném trước mặt anh. Có phải cách nhìn nhận của cha với Lâm Tiểu Kiều cũng không tốt không? Vừa nghĩ tới việc đó có thể là thật, sắc mặt của anh liền dần dần tối lại, người cũng không động đậy.
Thẩm Kiến Đàn nhìn sắc mặt khó coi của anh cũng biết chuyện này anh đã suy nghĩ quá nhiều, ho khan hai cái, nén lại quyết tâm để giải thích nói: “Con cùng Tiểu Kiều không nên suy nghĩ nhiều, cha là thấy mẹ con… Trong chuyện của chị con, con cũng thấy rất rõ ràng, các con không thích hợp ở cùng một chỗ với chúng ta. Làm vợ lính không phải là dễ, nhìn Tiểu Kiều lại dịu dàng yếu ớt, cha muốn, con vẫn nên dẫn theo vợ con bên người thì sẽ khá hơn một chút, mặc dù điều kiện của bộ đội không tốt lắm, nhưng có người đàn ông ở bên cạnh làm nên chuyện thì tới đó cũng sẽ nhanh nhẹn hơn một chút. Chờ thêm hai năm nữa, cha sẽ nghĩ cho con từ nơi đóng quân chuyến đến bộ phận kĩ thuật, đến lúc đó hai con lại có thể trở về thành phố sống.”
“Cha, ý của cha con hiểu.” Thẩm Gia Mộc sau khi bớt suy nghĩ đi liền quả quyết tỏ rõ thái độ của mình, “Nhưng chuyện như vậy vẫn phải hỏi ý kiến của Tiểu Kiều đã. Điều kiện nơi đóng quân không thể so với trong thành phố, trong lòng con không muốn cô ấy đi, vả lại công việc của cô ấy ở đây, cô ấy cũng không có ý định từ chức. Chẳng qua, con cũng không có ý định để cô ấy ở nhà mình, chiều hôm nay con mới nói với cô ấy chuyện mua nhà, ngày mai con đưa cô ấy đi xem một chút, sẽ dọn ra rất nhanh thôi.”
Thẩm Kiến Đàn gật gật đầu nói: “Cũng được, mọi việc vợ chồng các con cũng bàn bạc đi, không nên giống như Thẩm Gia Giai.”
“Con hiểu…” Thẩm Gia Mộc gật đầu, nét mặt thả lỏng, “Hai ngày nữa con trở về doanh trại, Tiểu Kiều ở nhà, cha chú ý giùm con một chút, thái độ của mẹ với cô ấy không tốt lắm, cha ở giữa làm trung gian, tính tình dịu dàng của Tiểu Kiều cộng thêm cái tính nóng nảy của mẹ, khiến bây giờ con không yên tâm cho lắm.”
“Ừ.” Thẩm Kiến Đàn gật đầu đáp ứng, lại bứng ly trà lên. Thẩm Gia Mộc biết đây là cha đang đuổi anh, cũng thức thời trở về phòng ngủ.
Lúc vừa mới vào phòng, chỉ thấy Lâm Tiểu Kiều đang lăn mình từ trong chăn bò
dậy. Thẩm Gia Mộc nhìn cặp mặt ướt nhẹp giống như nai con của cô đang nhìn
mình, không khỏi bật cười, cởi áo ngủ xuống, chui vào trong chăn ôm cô vào trong ngực, dùng thân thể anh sưởi ấm cho thân thể cô.
Dường như cô gái nhỏ rất lo lắng, ở trong ngực anh lăn qua lộn lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thẩm Gia Mộc bị cô chọc ghẹo lại bắt đầu ham muốn, bắt lấy hai tay của cô, đỏ mắt hỏi: “Lăn qua lăn lại, em lại muốn?”
Lâm Tiểu Kiều thấy anh khôi phục lại dáng vẻ lưu manh, hoàn toàn yên lòng, tự giác đưa tay ôm ngang eo anh, từ từ xoa bóp, lấy lòng hỏi: “Vừa rồi cha nói gì vậy? Có nói đến em hay không? Anh có thay em giải thích không vậy? Lúc mẹ gõ cửa, là anh giữ em không thả, nhưng mà em có phản kháng nha, chuyện này anh phải chịu trách nhiệm giúp em, em sợ cha anh lắm, quá nghiêm túc, em nhìn là đã thấy sợ…”
Thẩm Gia Mộc cười khẽ, rất bình tĩnh hướng thân dưới to lớn xuống phía dưới cô. Thân thể dịch gần vào một chút: “Cái gì gọi là em có phản kháng? Hả… Anh nhớ khi đó em chỉ lo rên và thở hổn hển, nào có chút phản kháng? Liên tục gọi anh đi vào.”
“Thẩm Gia Mộc, anh là tên lưu manh!” Lỗ tai Lâm Tiểu Kiều đỏ hồng, che mặt mắng, “Anh chỉ không mặc quân trang mà đã có cái bộ dạng này? Trước khi kết hôn một chút em cũng không nhìn ra, đầu óc toàn những suy nghĩ lưu manh, cẩn thận ngày nào đó bị phát hiện, người ta cho anh ra tòa án quân sự xử phạt!”
“Tòa án quân sự sẽ không xen vào chuyện chăn gối của vợ chồng.” Thẩm Gia Mộc cười đuổi theo môi của cô, ngậm trong miệng hút thật mạnh, đầu lưỡi đi vào, say mê hôn cái lưỡi thơm tho của cô một lát, anh mới đè ép luồng xúc động trên người xuống, nói: “Anh sẽ nói với em một chuyện nghiêm túc, em hãy suy nghĩ thật kĩ vào.”
“Ừ.” Khó có khi anh nhịn được khi đang ở trên giường, Lâm Tiểu Kiều cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nghiêm túc gật đầu.
“Cha anh cầm một xấp bản khai xin theo quân trở về, em xem có muốn theo hay không…”
Thẩm Gia Mộc còn chưa nói hết lời, liền bị Lâm Tiểu Kiều lạnh lùng đẩy ra: “Anh có ý gì? Muốn em bỏ việc theo anh đi bộ đội? Thẩm Gia Mộc, em nói cho anh nghe, em nghe người khác nói, nếu như tình yêu là cái lồng, sự nghiệp là dây an toàn, hôn nhân là bệ đỡ, dù cái lồng và bệ đỡ đều có, không có dây an toàn thì lời nói rất dễ dàng đi qua, em cũng không muốn có một cái áo lót như vậy, cũng có ba mà thiếu một!”
Thẩm Gia Mộc cười nhẹ, kéo cô lại gần, cúi đầu mổ trên môi cô một cái, nói: “Lúc nãy anh đâu có nói là bắt buộc em phải đi, anh chỉ muốn em suy nghĩ một chút, còn không phải là muốn xem ý kiến của em sao? Anh sợ em và mẹ anh sống chung không hợp, tạm thời lại chưa mua được căn nhà nào tốt, thế chẳng phải em sẽ bị uất ức mất mấy ngày?”
Lâm Tiểu Kiều vùi trong ngực anh, khuôn mặt cọ cọ ở xương quai xanh của anh, cười đến là thỏa mãn: “Sau này em sẽ thường xuyên đến doanh trại thăm anh, anh suy nghĩ một chút, em vừa mới tốt nghiệp, rất vất vả mới tìm được việc, em thật sự là không bỏ được. Hôn nhân ở giữa, sự nghiệp cũng rất quan trọng trong việc cân bằng tình cảm vợ chồng, tại sao có thể nói không cần là không cần được. Về phần mẹ anh, anh biết em phải chịu oan ức là được rồi, như vậy anh sẽ càng phải đối tốt với em hơn!”
“Được, vợ nói cái gì thì chính là cái đó!” Thẩm Gia Mộc cưng chiều cười cười, vuốt mặt cô, nhấn mạnh, “Anh cũng chỉ còn nốt ngày mai là ngày nghỉ, dù sao đi nữa cũng phải đi xem nhà một chút, em thấy thích là được, anh chỉ có nhiệm vụ giữ an toàn cho em thôi. Vừa rồi anh nói với cha, cha cũng đồng ý, mẹ anh thì em không cần lo lắng, có cha anh ở giữa rồi.”
“Ừ.” Lâm Tiểu Kiều ngửa đầu hôn cằm anh một cái, khen nói, “Ông xã, anh thật tốt.”
“Chỉ gọi không thôi thì không phải là thật, anh thấy, gọi mà không làm được cũng không phải là thật, vợ, phần thưởng thực sự là phải có chút vật chất, anh trai đang đói bụng, ăn em có được hay không?”
Lâm Tiểu Kiều tức giận cấu anh, người này không thể để cho anh có sắc mặt tốt được, không thì lúc nào anh cũng không biết xấu hổ mà chỉ suy nghĩ muốn ăn sạch cô. Chỉ là, vợ chồng tân hôn, cô cũng biết người đàn ông này mấy năm trước ở trong bộ đội phải kìm nén đến hoảng sợ, thế nên cô lúc nào cũng ỡm ờ đáp ứng anh. Ở trên giường Thẩm Gia Mộc không được tính là dịu dàng, mỗi một cái va chạm đều vừa mãnh liệt vừa mạnh mẽ, cũng nhanh chóng lên đỉnh trong tử cung của cô. Thế nhưng, anh cũng không làm ẩu, Lâm Tiểu Kiều không gật đầu, anh sẽ chịu đựng đến chết.
Vì vậy, giờ phút này khi đã lấy được sự đồng ý, anh liền kéo quần ngủ của cô xuống, vén áo ngủ lên, hai tay di chuyển, vừa liếm vừa hôn, cô rất nhanh nhũn thành một bãi nước ở dưới anh. Mồ hôi lấp lánh nhỏ xuống, cả cánh rừng mọc lên xanh biếc…