Thâm Cung Kế

Chương 27: Giả ngu không điên



“Giả ngu không điên” tức là ngoài mặt thì hồ đồ nhưng thực tế lại hiểu rất rõ, âm thầm bày kế hoạch rồi chờ đợi thời cơ.

Cao hơn một bậc, ở trong tình thế bất lợi tạm thời giả điên giả ngốc, lừa gạt kẻ địch, che giấu mục đích thật sự.

1. Nổi điên

Lý Hỉ nhấc chân đá văng cửa phòng, cảnh tượng trong phòng lập tức khiến mọi người kinh ngạc đến ngây ra.

Giữa phòng đặt một chiếc ghế dài, nữ tử trước mắt đang chịu tra tấn “Tiếu hình” [1]. Nghi Phi rõ ràng đang cười nghiêng ngả nhưng khóe mắt lại chảy ra nước mắt, trên gương mặt nhỏ xinh đều là khổ sở tuyệt vọng khiến người ta lo lắng. Dù sao nàng cũng chỉ là tiểu cô nương chưa từng phải chịu khổ, cuối cùng thân thể không chịu đựng được nữa mà ngất đi.

[1] Tiếu hình (笑刑): một trong các loại cực hình thời xưa. Người ta bôi mật ong hoặc nước muối vào lòng bàn chân phạm nhân rồi cho dê liếm, khiến phạm nhân ngứa ngáy khó chịu, cười dẫn đến hít thở không thông mà chết.

Kẻ ngược đãi đang ở một bên điên khùng khen ngợi không dứt, đúng là Ngu Thường tại và Thường Đức nghi của trước đây. Thần trí bọn họ đã sớm không còn minh mẫn, lấy chuyện hành hạ người làm niềm vui.

Lý Hỉ gấp đến độ hô to: “Mau cứu Nghi Phi nương nương! Còn không nhanh kéo hai nữ nhân điên này ra ngoài!”

Ma ma trông coi Lãnh cung sợ đến mức quỳ xuống đất dập đầu, không ngừng xin tha, khăng khăng bản thân chẳng biết gì, lại càng không rõ Nghi Phi bị nhốt vào khi nào.

Nhóm thái giám cẩn thận dè dặt giải cứu Nghi Phi đang bị trói chặt trên ghế, vội vàng đưa về Nghi Hòa cung.

Trên đường, một tiểu thái giám vô cùng nghi ngờ nói: “Đây rõ ràng là Lãnh cung, Nghi Phi nương nương vốn là về Nghi Hòa cung nghỉ ngơi sao lại có thể ở đây được…”

Lý Hỉ trầm ngâm một lát mới nói: “Điều tra rõ xem hàng tung của Nghi Phi nương nương sau khi rời khỏi Ngự Yến cung và trên đường có những ai đi theo, không được bỏ sót bất kì chi tiết nào.” Hắn dừng một lát: “Còn người của Lãnh cung cũng phải hỏi rõ ràng, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy đâu.”

Hoàng thượng và chúng phi tần đã ở trong điện chờ, ngự y Ngụy Tống bị vội vàng triệu đến, cẩn thận chẩn trị cho Nghi Phi.

Thế nhưng vẻ mặt của Ngụy Tống cũng không tốt cho mấy, ông ta cau mày, bắt mạch một hồi rồi lại ngẫm nghĩ, cuối cùng liên tục lắc đầu. Hoàng thượng dò hỏi thế nào thì ông ta chỉ nói: “Nghi Phi nương nương bị kích thích quá lớn, e là sẽ bị mất thần trí. Vi thần kê mấy thang thuốc điều trị trước rồi xem công hiệu thế nào.”

Độ ngoan độc đáng sợ của Tiếu hình là có tiếng trong hậu cung, cho dù không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

Quả nhiên dù sau khi Nghi Phi dùng thuốc có tỉnh lại nhưng do chịu kích thích quá lớn nên không quen biết bất kỳ ai trước mặt, thấy ai cũng cười khanh khách, vẻ mặt hoảng hốt, còn hỏi rốt cuộc bọn họ là ai.

Cung nữ Lam Chi hầu hạ nàng muốn dùng khăn lau khóe miệng cho nàng, nàng lại sợ đến mức dùng chăn phù dung quấn người kín mít. Lam Chi còn muốn tiến lên làm động tác tiếp theo thì bị nàng dùng tay cào rách mặt, sau đó hoảng loạn nhảy xuống giường trốn ở trong tủ quần áo không chịu ra nữa.

Hoàng thương cảm thấy áy náy, xót xa ân hận nói: “Trẫm đã đồng ý với cha nàng sẽ chăm sóc nàng thật tốt, hiện giờ nàng biến thành như vậy, trẫm cũng có trách nhiệm. Người đâu, điều tra rõ chuyện này!”

Hoàng hậu trấn an: “Hoàng thường đừng lo lắng quá, bổn cung nhất định sẽ ngày đêm tụng kinh trước Phật, khẩn cầu trời xanh phù hộ Nghi Phi sớm ngày tỉnh lại.”

Mạch Ca cũng khuyên: “Hoàng thượng, Nghi Phi cát nhân thiên tướng [2], nhất định sẽ khôi phục như lúc ban đầu.”

[2] Cát nhân thiên tướng (吉人天相): người tốt ắt sẽ được trời giúp.

Nàng nhìn Nghi Phi trong tủ quần áo, thở dài trong lòng, nếu Nghi Phi chưa từng vào cung thì sao lại có thể biến thành dáng vẻ ngu dại thế này.

2. Nghi Phi

Nói đến Nghi Phi, vị này được Hoàng thượng mang vào cung khi trở về kinh sau chiến thắng ở Liêu Đông.

Đội danh dự đi đến tận Chính Dương môn, Hoàng thượng bước xuống xe ngựa, lại đón một vị nữ tử xuống từ trong xe ngựa phía sau, lớn tiếng chiếu cáo: “Từ hôm nay trở đi, nàng ấy chính là Nghi Phi của trẫm, ở tại chủ vị Nghi Hòa cung.”

Diện mạo Nghi Phi cũng không xuất chúng, so với nhóm phi tần chỉ là hạng tầm thường, thậm chí dáng dấp còn thua một số cung nữ bình thường. Mà khó coi hơn chính là thân phận của nàng, không phải tiểu thư con quan đã đành, đến cả nữ nhi thương nhân đều không phải, chỉ là một thôn nữ hái thuốc nơi hoang dã.

Một thôn cô hèn mọn như vậy sao có thể một bước bay lên làm nương nương vạn người kính ngưỡng, chuyện này sao có thể khiến chúng phi tần hậu cung tin phục. Mọi người đều nói nhất định là Nghi Phi đã dùng thủ đoạn bất chính đáng ghê tởm mê hoặc Hoàng thượng, phải ngấm ngầm tra xét lai lịch của nàng ta một cách tỉ mỉ.

Trong lòng Mạch Ca cũng không chịu nổi, từ trước đến nay Hoàng thượng đều không coi trọng sắc đẹp, ngoại trừ đến chỗ nàng thì cơ bản hậu cung này dường như không có tác dụng. Nhưng vị Nghi Phi này, rốt cuộc Hoàng thượng có tình cảm gì với nàng ta?

Dường như Hoàng thượng sớm biết trong lòng nàng sẽ có so đo, cũng không dừng chân ở tiền triều quá lâu mà đến Hàm Phúc cung, nhưng giai nhân trước mắt lại có vẻ không vui, dường như không muốn để ý đến hắn.

Hắn cũng không vội mà bắt đầu giải thích.

Hóa ra Hoàng thượng từng tự mình xuất doanh cưỡi ngựa săn thú, không ngờ lại bị ngã ngựa rơi xuống dưới chân núi, may mà được thôn nữ hái thuốc cứu, hai ngày liên tục chăm sóc bên người. Nông thôn coi trọng sự trong sạch của nữ tử, cha nàng bức Hoàng thượng cưới nàng làm vợ, Hoàng thượng nhớ ân cứu mạng lập tức tiết lộ thân phận, lập nàng làm Phi, cũng đồng ý sẽ bảo vệ nàng cả đời.

Mạch Ca nghe xong mới bỏ qua, hiện lên ý cười: “Đã là ân nhân cứu mạng của chàng thì ta nhất định sẽ thay bệ hạ báo ân tình của nàng ấy.”

Màn đêm buông xuống, vì chúc mừng thắng lợi hồi triều, Hoàng thượng đặc biệt bày tiệc rượu ở Ngự Yến cung khao thưởng ba quân, bên trong có đủ cấp bậc phi tần và quan lại.

Yến tiệc tiến hành được một nửa, Anh Quý phi dẫn đầu múa kiếm trợ hứng, dáng người thoăn thoắt, trường kiếm trong tay như kim thêu hoa hạ bút thành văn, liền mạch lưu loát, bóng kiếm bay bay, hệt như tiên tử nơi Thiên cung nhẹ nhàng nhảy múa, duyên dáng rực rỡ.

Những tiểu chủ khác không kiềm chế được, cũng đề nghị hiến các dạng tài nghệ, nhóm quan viên và tướng quân xung quanh cũng cao giọng trầm trồ khen ngợi, vì thế trăm hoa đua nở, thiên kiều bách mị, thi thư ca vũ, mọi thứ đều tuyệt vời, cực kỳ ngoạn mục.

Khi đến lượt Nghi Phi, mọi người đều đang chờ để chê cười nàng. Nàng đến nửa chữ cũng không biết, lấy đâu ra cái gọi là tài nghệ chứ.

Nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Nghi Phi, trong lòng Trịnh Tần cực kỳ vui sướng, nhưng trên mặt lại tỏ ra có lòng tốt, hỏi: “Không biết Nghi Phi nương nương muốn biểu diễn cái gì? Thiếp thân nghe nói nữ tử nơi biên cương giỏi ca múa, nói vậy nương nương cũng là người mang tuyệt kỹ, không ngại để mọi người mở mang tầm mắt chứ!”

Giọng điệu nàng ta mang theo ý cười, quay đầu lại nói nhỏ với Khương Quý nghi bên cạnh: “Hừ! Ta ngược lại muốn xem xem, trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta làm thế nào để xuống đài?”

3. Kết oán

Thù hận giữa Trịnh Tần và Nghi Phi vào buổi chiều.

Nàng ta vốn đã khinh thường Nghi Phi, một nữ tử không tài không sắc ở nông thôn lại muốn chiếm một vị trí trong hậu cung, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Vào buổi chiều lúc gặp phải Nghi Phi ở Ngự Hoa viên cũng chỉ nhún người hành lễ cho có lệ, xong lập tức trợn trắng mắt rời đi, thái độ cực kỳ ngạo mạn.

Nghi Phi tự coi nhẹ mình, cũng biết Hoàng phi là nàng đây chỉ có tiếng không có miếng, nhưng Lam Chi lại muốn lập uy thay nàng, nàng ấy cũng xuất thân từ nghèo khổ, trong tiềm thức rất đồng tình Nghi Phi, không thể nhìn được người ta bắt nạt nàng, huống chi chủ tử của nàng ấy mới là Phi.

Lam Chi đuổi theo, vừa giơ tay đã cho Trịnh Tần một cái tát, vẻ mặt thản nhiên nói: “Nương nương nhà ta khoan dung độ lượng, không muốn so đo với Trịnh tiểu chủ. Nhưng cung quy chính là cung quy, chẳng lẽ nô tì lại phải đích thân dạy tiểu chủ quy củ quỳ lạy sao?”

Nghi Phi cực kỳ kinh ngạc, ngập tràn cảm kích. Nàng không ngờ Lam Chi sẽ ra mặt thay nàng, nhưng nàng cũng không muốn gây thị phi, cho rằng nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, vậy nên nàng kéo góc áo Lam Chi: “Hay là thôi đi, ta nghĩ nàng ấy cũng không phải cố ý.”

Nghi Phi tự mình giảng hòa nhưng vào mắt Trịnh Tần lại là châm biếm trào phúng, trước là cho cái bạt tai sau lại nói lời mềm mỏng cho có lệ, Nghi Phi coi nàng ta là quả hồng mềm để bóp sao?

Trịnh Tần giận đến sôi máu, hầm hầm ném lại cho Lam Chi một cái tát, sức lực nàng ta lớn, Lam Chi bị tát mạnh đến ngã xuống đất, trên khuôn mặt trắng nõn hiện rõ dấu tay đỏ tươi.

Nàng ơi, hãy đọc truyện này tại Wattpad truyencungdau để có được bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé!

Nàng ta chửi ầm lên: “Hay cho một con tiện tì! Nghi Phi còn không lên tiếng, ngươi là cái thá gì chứ? Còn dám dạy dỗ bổn chủ, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!”

Nghi Phi đau lòng đến nâng Lam Chi lên, Lam Chi giơ tay che mặt, đau đến mức mắt ậng nước. Nhưng thấy Trịnh Tần không chịu tha cho Lam Chi, Nghi Phi vội vàng cầu xin cho Lam Chi: “Chuyện này ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, Trịnh tiểu chủ đại nhân có đại lượng, tha cho nàng ấy lần này đi!”

Đương nhiên Trịnh Tần không chịu thôi, phạt Lam Chi quỳ trên mặt đất suốt hai canh giờ. Lam Chi lại không dám tranh luận, chỉ đành chịu phạt. Nghi Phi biết nàng ấy chịu tra tấn là vì mình nên vô cùng áy này, cứ như vậy yên lặng ở bên cạnh cùng nàng ấy.

Không bao lâu sau, trời đột nhiên mưa to, rất nhanh nước mưa đã thấm ướt y phục của hai người, Trịnh Tần ở trong đình hóng gió lại không thèm để ý, chẳng có chút ý định nào là muốn cho Lam Chi đứng dậy.

Mưa càng rơi càng nặng hạt, không hiểu sao Trịnh Tần lại thấy da mặt ngăm đen của Nghi Phi thế nhưng lộ ra chỗ trắng nõn. Ma xui quỷ khiến thế nào nàng ta lại đi vào màn mưa, khi tay đang định chạm lên mặt Nghi Phi thì Mạch Ca đi từ phía xa đến, trên mặt là vẻ giận dữ không kìm nổi.

Nàng trừng mắt với Trịnh Tần, nói: “Lại là ngươi! Mấy ngày trước ngươi mới vừa bị bổn cung trách phạt vì đánh đập cung nữ, hôm nay ngươi lại gây chuyện, trời đang mưa lớn như vậy, nếu Nghi Phi bị mưa làm cho đổ bệnh, bổn cung xem ngươi lấy mặt mũi nào đi gặp Hoàng thượng!”

Trịnh Tần vốn muốn giải thích nhưng Mạch Ca không cho nàng ta cơ hội nói chuyện, cướp lời: “Ngươi nên nhớ cho kỹ, Nghi Phi là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, cho dù trước kia có thế nào thì từ nay về sau Nghi Phi là Phi, ngươi phải tôn kính nàng ấy, phục tùng nàng ấy, nghe lệnh của nàng ấy, ngươi đã hiểu rõ chưa?”

Trịnh Tần không dám trái ý Mạch Ca, ngượng ngùng trả lời: “Thiếp thân biết sai rồi.”

Đến cuối Mạch Ca thấy nàng ta dạy mãi không sửa, phạt nàng ta quay về chép toàn bộ cung quy một lần. Trịnh Tần đã gần như tức phát điên nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, thành ra trộm gà không được còn mất nắm gạo, Nghi Phi à Nghi Phi, tốt nhất là ngươi nên cầu khấn cho suốt đời mình đều có vận may như thế này đi.

Nếu không sau này ta nhất định sẽ khiến ngươi mất hết mặt mũi.

4. Kinh diễm

Rất nhanh cơ hội này đã đến, Trịnh Tần bừng bừng hứng thú uống rượu trái cây, chờ đợi Nghi Phi vì không biết làm gì mà bị mọi người cười nhạo, muốn làm phi tần hậu cung cũng không nhìn xem bản thân có làm nổi hay không.

Nghi Phi lộ vẻ xấu hổ, nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.

Qua hồi lâu nàng vẫn chưa có phản ứng gì, Hoàng hậu ra mặt giảng hòa thay: “Nghi Phi mới vào cung, thân thể còn chưa kịp thích ứng, đêm nay tạm thôi đi, hãy để đến lần sau nhìn Nghi Phi tỏa sáng rực rỡ.”

Bên dưới đã xì xào bàn tán, bàn luận ầm ĩ.

Lúc này Nghi Phi lại đứng dậy cười nói: “Để chư vị đợi lâu, vậy bổn cung sẽ hát “Khúc chiến thắng” đi.” Dứt lời lại nhỏ giọng xin Mạch Ca bên cạnh giúp đỡ: “Khẩn cầu Quý phi nương nương giúp ta giải nỗi lo lửa xém lông mày này được không? Ân tình của Quý phi nương nương, ta nhất định sẽ báo đáp.”

Mạch Ca vui vẻ đồng ý, hóa ra Nghi Phi là muốn nàng gảy tỳ bà phối hợp với tiếng ca của nàng ấy.

Mọi người đều trố hết cả mắt, Mạch Ca đã bắt đầu gảy tỳ bà, Nghi Phi hắng giọng cất tiếng hát.

“Bay trong đầm rồng, rong ruổi hang hổ, uống gió tuyết ngủ sa trường. Bồ Công anh dũng, ai dám giơ ngang đao? Ba quân ung dung đối địch, vừa ngẩng đầu đã qua nửa hạ. Đánh bóng đoạn thương còn lại, đêm sáng màu cát, xông thẳng gác cao, tranh làm tướng Thường Sơn. Bọn giặc chết rồi, hát khúc hoan ca, tơ vàng may thành áo, hoa đỏ cài bên chàng, cài bên chàng.”

Không ai ngờ được Nghi Phi vừa mới mở miệng đã khiến mọi người kinh diễm, tiếng ca trong veo như tiếng trời, linh hoạt mờ ảo xa xưa, lại phối hợp với tiếng tỳ bà, tiếng đàn như trống, tựa dòng nước xiết mạnh mẽ cuộn trào, trực tiếp tái hiện lại khung cảnh chúng binh sĩ anh dũng giết địch ra trước mặt mọi người.

Điều khiến cho người ta ca ngợi nhất chính là tuy Nghi Phi không biết chữ lại có thể sử dụng mười lăm loại tên thuốc hát ra bài ca dao này: Long cốt, hổ cốt, túc sa, bồ công anh, thung dung, liên kiều, bán hạ, tục đoạn, dạ minh sa, trùng lâu, thường sơn, mộc tặc, hợp hoan, lưu hoàng, hoa hồng.

Hoàng thượng cười to sang sảng, không nhịn được khen: “Tuyệt! Đúng là rất tuyệt!”

Đêm nay Nghi Phi khiến cho bốn phía khiếp sợ, trên mặt các tiểu chủ đều là ghen ghét. Sắc mặt Trịnh Tần lại càng khó coi đến cực điểm, nàng ta không ngờ một ả thôn nữ lại có khả năng ca hát, còn khiến mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Nàng ta không muốn ngồi lại tiệc rượu nữa, nói dối thân thể mình không khỏe xong lập tức rời đi trước.

Trên đường trở về, nàng ta càng nghĩ càng giận, đi đến bên bờ hồ cá chép nhặt đá ném xuống, đột nhiên nghe được cung nữ Tuyết Như nhỏ giọng nói: “Tiểu chủ, phía trước không phải là Nghi Phi nương nương sao? Hình như nàng ta uống say đang quay về Nghi Hòa cung thì phải.”

Trịnh Tần lập tức dừng động tác, tay nắm thành quyền, ánh mắt chợt hiện lên oán hận: “Đi, chúng ta bám theo.”

5. Sát khí

Qua ngày hôm sau tin tức Nghi Phi phát điên truyền khắp các cung, có một số người mừng thầm trong lòng, nhanh như vậy đã ít đi một người cạnh tranh tranh sủng, có một số người lại cực kỳ đồng tình, mới vào cung ngày đầu tiên đã gặp bất trắc, than thở vận mệnh nàng thật kém.

Hoàng thượng giao việc này lại cho Mạch Ca, muốn nàng mau chóng điều tra rốt cuộc là ai đã bắt trói Nghi Phi đến Lãnh cung.

Rất nhanh đã có tiểu thái giám bẩm báo lên, tối hôm qua hắn từng tận mắt thấy sau tiệc rượu Trịnh Tần vẫn luôn lén lút bám theo Nghi Phi.

Sau khi biết được là Trịnh Tần, cảm xúc của cung nữ Lam Chi bên cạnh Nghi Phi cực kỳ kích động, cắn chặt rằng nhất định là do Trịnh Tần muốn trả thù mới bắt cóc tra tấn chủ tử mình.

Mạch Ca sai người đưa Trịnh Tần đến nhưng Trịnh Tần kiên quyết phủ nhận: “Quý phi nương nương, chuyện tối hôm qua thực sự không phải do thiếp thân làm, đúng là thiếp thân có đi theo Nghi Phi nương nương, cũng có đố kỵ ngài ấy nên muốn ngài ấy thành trò cười trước mặt mọi người, nhưng căn bản còn chưa kịp… Mong Quý phi nương nương tra rõ ạ!”

Mạch Ca chưa trả lời lại, chỉ nói: “Ngươi nói lại ngọn nguồn mọi chuyện cho bổn cung nghe thử xem.”

Trịnh Tần gật đầu, bắt đầu nhớ lại: “Thiếp thân vốn đang ném đá bên bờ hồ cá chép, trùng hợp thấy Nghi Phi nương nương say rượu đang đi men theo con đường trong Ngự Hoa viên, thiếp thân vốn muốn trêu ngài ấy nên đi theo sau, có điều vẫn không tìm được cơ hội. Đến khi băng qua Tử Trúc lâm lại phát hiện không thấy bọn họ đâu, thiếp thân và cung nữ vội vàng đuổi theo, đến nơi đã thấy một mình Lam Chi nằm trên mặt đất, Nghi Phi nương nương lại không thấy tung tích.”

Mạch Ca cẩn thận đánh giá nàng ta, trong ánh mắt lộ ra sự sắc bén: “Nếu đúng như lời ngươi nói, ngươi đã sớm phát hiện Nghi Phi mất tích, vì sao không mau chóng báo lên?”

Trịnh Tần bị nhìn đến không được tự nhiên, hơi khẩn trương đáp: “Thiếp… thiếp thân sợ… dẫn họa lên người…”

Mai Tâm tiến vào Hàm Phúc cung, nhỏ giọng bẩm báo bên tai Mạch Ca: “Nô tì đã cẩn thận thẩm vấn Tuyết Như, nàng ta nói tối hôm qua Trịnh Tần lén đi theo Nghi Phi là muốn nhân lúc Nghi Phi đi qua bậc thang Lãng uyển thì đẩy nàng ấy xuống để trút giận. Nô tì cảm thấy nhất định là Trịnh Tần đang nói dối, có lẽ nàng ta chính là người bắt trói Nghi Phi đến Lãnh cung.”

Mạch Ca rơi vào trầm tư, vừa rồi Lý Hỉ bẩm lại, thái giám đi tuần trên đường ngoài Lãnh cung giờ đó không thấy có ai bắt cóc Nghi Phi đến Lãnh cung, cũng không nghe thấy tiếng kêu gào gì, vậy một người sống sờ sờ như vậy làm sao bị trói đến Lãnh cung đây?

Thật ra nàng cũng không cho là do Trịnh Tần làm, thường ngày nói không lựa lời nhìn như xảo quyệt nhưng trời sinh tính đã nhút nhát. Nói cách khác, có lòng hại người nhưng lại không có gan làm thật, mặc dù nàng ta thật sự muốn đẩy Nghi Phi xuống bậc thang nhưng chưa chắc nàng ta đã có gan làm.

Sau khi Lý Hỉ biết Trịnh Tần có sát ý đối với Nghi Phi thì vội vàng bẩm báo lại cho Hoàng thượng, Hoàng thượng mau chóng chạy đến, không nói hai lời đã hạ lệnh: “Trịnh Tần to gan, ngươi dĩ hạ phạm thượng mưu hại Nghi Phi, từ hôm nay trở đi hàng vị xuống Đáp ứng, biếm vào Lãnh cung!”

Trịnh Tần nghe vậy sắp hôn mê đến nơi, lập tức quỳ xuống bò nhào về phía Mạch Ca, kêu gào cứu mạng: “Quý phi nương nương, người nhất định phải cứu thiếp thân! Thiếp thân thật sự không hại Nghi Phi nương nương!”

Hiện tại không có chứng cứ chứng minh Trịnh Tần không phải hung thủ, Mạch Ca cũng không có cách nào nói rõ chân tướng, Trịnh Tần sắp bị mang ra ngoài thì trong viện lại vang lên tiếng cầu xin của Khương Quý nghi: “Hoàng thượng, Quý phi nương nương, thiếp thân có chứng cứ chứng minh Trịnh Tần không phải là hung thủ!”

Quan hệ giữa Khương Quý nghi và Trịnh Tần rất tốt, hai người như hình với bóng, tình nghĩa thâm hậu. Mấy năm nay Khương Quý nghi vẫn luôn chăm sóc Trịnh Tần, thấy Trịnh Tần bị mưu hại đương nhiên là buôn ba khắp nơi thay nàng ta xóa sạch hiềm nghi.

Khương Quý nghi nhìn Trịnh Tần đang khóc thút thít ở bên cạnh thì cảm thấy không đành lòng, nàng ta hít sâu một hơi chậm rãi nói: “Thật ra sau khi Trịnh Tần phát hiện Nghi Phi nương nương mất tích, nàng ấy cũng rất lo lắng, sau khi rời khỏi rừng trúc đã chạy ngay đến Ngọc Thanh hiên nơi thiếp thân ở, tất cả cung nhân đều có thể làm chứng nàng ấy vẫn luôn không rời đi.”

Mạch Ca chăm chú nhìn nàng ta một hồi lâu mới hỏi: “Vậy có thể nào là toàn bộ cung nhân trong cung của ngươi đang nói dối không?”

Khương Quý nghi lắc đầu: “Thiếp thân tuyệt đối không có. Nếu Quý phi nương nương không tin, thiếp thân còn có một nhân chứng. Thiếp thân đã nhiễm phong hàn nhiều ngày, Thượng Dược cục phái tiểu thái giám đến đưa thuốc, trùng hợp khi đó Trịnh Tần cũng có mặt ở Ngọc Thanh hiên, tiểu thái giám có gặp được Trịnh Tần cũng có thể chứng minh khi đó nàng ấy có mặt ở chỗ thiếp thân, căn bản không có khả năng bắt trói Nghi Phi nương nương đến Lãnh cung.”

Mai Tâm triệu tiểu thái giám kia đến, sự thật đúng là như vậy. Hiện giờ Trịnh Tần được chứng minh trong sạch, chỉ có thể thả nàng ta đi.

Khương Quý nghi đỡ nàng ta rời đi, trước khi đi còn xoay người lại: “Quý phi nương nương, thật ra thiếp thân có một chuyện không rõ, nếu theo như lời Lam Chi nói, Nghi Phi nương nương hẳn là sau khi rời khỏi Ngự Yến cung không lâu thì bị bắt cóc.”

Thái độ của nàng ta cung kính, ánh mắt lại sinh ra nghi ngờ: “Nhưng ma ma trong Lãnh cung lại nói giờ đó chỉ có tiểu công công đưa cơm đi vào, vậy Nghi Phi nương nương bị trói đưa vào Lãnh cung thế nào?”

6. Nghi ngờ

Không phải Mạch Ca chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, Lãnh cung luôn luôn bị khóa, những người nhốt bên trong cũng là phế phi, cựu phụ vĩnh viễn không được ra ngoài, bình thường cũng chỉ có tiểu thái giám đúng giờ tiến vào đưa cơm. Nếu thật sự tối hôm qua không có ai khác đi vào vậy chỉ có tiểu thái giám đưa cơm là có điểm nghi ngờ, nhưng ma ma lại nói bà ta chỉ cho một mình tiểu thái giám đi vào, chẳng lẽ Nghi Phi…

Cái gọi là bắt cóc, chỉ là một trò lừa gạt.

Mạch Ca lập tức gọi Mai Tâm, để nàng ấy tìm tiểu thái giám tối hôm qua đưa cơm cho Lãnh cung đến. Nhưng tất cả cung nhân của Ti Thiện phòng lại chỉ không tìm được tiểu thái giám kia. Theo lời của Tiểu Lý công công đưa cơm thường ngày, tối hôm qua gã bị tiêu chảy cho nên giao việc này cho một người mới tới, lại không ngờ người nọ biến mất như không khí.

Nàng ơi, hãy đọc truyện này tại Wattpad truyencungdau để có được bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé!

Mai Tâm tự biết tình huống không đúng nên lập tức kêu gã cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của người nọ. Gã chỉ nói diện mạo tên kia tầm thường, cũng không có điểm nổi bật gì, nhưng khi Mai Tâm chuẩn bị rời đi, tiểu thái giám lại hô lên: “Nô tài nhớ rồi, người nọ… người nọ hình như không phải thái giám, trên vành tai có bấm lỗ.”

Lại đi hỏi ma ma ở Lãnh cung, ma ma lắc đầu nói trời tối nên bà ta cũng không thấy rõ dáng dấp của người nọ, cho rằng vẫn là Tiểu Lý công công. Sau khi Mai Tâm để bà ta nhớ lại lần nữa xem có chỗ khác thường nào không, bà ta mở to mắt, đột nhiên hạ giọng nói: “Mai cô nương, lão nô nhớ hình như trên người người kia có mùi hương.”

Mai Tâm bẩm lại cho chủ tử, Mạch Ca trầm tĩnh lại, đã chứng thực được mấy phần suy đoán lúc trước, sau khi nghe xong lại dặn dò Mai Tâm: “Theo ta đến Nghi Hòa cung một chuyến.”

Còn chưa đến cửa đã nghe được tiếng thét chói tai của Nghi Phi, Mạch Ca vội lao vào Nghi Hòa cung, lập tức trông thấy Nghi Phi đang run bần bật trốn ở một bên, miệng hô to: “Nàng ta là người xấu! Đồ khốn!”. truyen bac chien

Trước mặt Nghi Phi có một người mặc trang phục cung nữ, trong tay cầm trâm Kim Phượng, đầu nhọn của trâm đang hướng về phía mắt trái của Nghi Phi. Cung nữ này không phải ai khác mà chính là Trịnh Tần.

Mạch Ca lớn tiếng chất vấn: “Trịnh Tần, ngươi đang làm gì đây hả?”

Vừa rồi Lam Chi đang sắc thuốc ở phòng bếp nhỏ, nghe được động tĩnh lập tức chạy đến, thế nhưng lại thấy Trịnh Tần, nàng ấy đột nhiên nhớ lại người vừa mới đến đưa dược liệu là nàng ta, lúc này nhanh chóng chạy lại vội vàng xem chủ tử nhà mình có bị thương không.

Đến khi nàng vén ống tay áo trên cánh tay Nghi Phi lên, thấy được vết thương đỏ tươi, rốt cuộc mất hết kiên nhẫn mà gào lên với Trịnh Tần: “Tiểu chủ nhà ta đã bị người hại thảm đến vậy mà ngài còn không chịu buông tha cho ngài ấy. Bây giờ Quý Phi nương nương chính mắt nhìn thấy, ngài còn có gì để nói!”

Sắc mặt Trịnh Tần biến đổi, chỉ một mực lắc đầu: “Không phải ta! Thật sự không phải ta!” Trâm Kim Phượng rơi xuống mặt đất, Mai Tâm lập tức nhặt lên đề phòng nàng ta lại có hành động.

Cung nhân bên ngoài đã chạy đi bẩm báo với Hoàng thượng và Hoàng hậu, mọi người đều vội vàng chạy đến. Khương Quý nghi biết tin cũng là người chạy đến nhanh nhất, có thế nào thì nàng ta cũng không tin Trịnh Tần sẽ giết Nghi Phi, nhưng nhân chứng vật chứng đầy đủ không thể giải thích nổi.

Mạch Ca vẫy tay, lập tức có vài tên thái giám tiến từ bên ngoài vào, khi mọi người còn đang cho rằng sẽ trói Trịnh Tần lại thì bọn họ lại tiến lên kéo Lam Chi ra rồi đè Nghi Phi đang ngây dại xuống mặt đất.

Hoàng thượng kinh ngạc hỏi: “Mạch nhi, nàng làm gì vậy? Đang yên đang lành nàng trói Nghi Phi…”

Mạch Ca cắt ngang lời hắn, cung kính nói: “Bệ hạ, thần thiếp sẽ tự giải thích.”

7. Chứng cứ phạm tội

Mai Tâm đưa trâm Kim Phượng vào tay Lý Hỉ, Lý Hỉ cẩn thận xem xét cây trâm mới chợt nhận ra, thì ra trong trâm Kim Phượng có khoảng trống. Xem từ bên ngoài chỉ thấy phượng hoàng màu vàng sinh động như thật, thật ra bên trong mỗi sợi lông chim đều rỗng ruột, chứa đầy mực nước. Nếu dùng nó đâm vào người, trên miệng vết thương nhất định lưu lại dấu vết.

Nhưng mà, trên cánh tay Nghi Phi ngoại trừ vết máu đỏ thì không còn gì khác.

Cho nên vết thương của nàng ta căn bản không phải do Trịnh Tần làm. Tất nhiên là mới vừa rồi vì giá họa cho Trịnh Tần, nàng ta cố ý dùng vật sắc bén đâm chính mình bị thương.

Lý Hỉ ghé tai nói với Hoàng thượng vài câu, Hoàng thượng nghe xong biến sắc, ngồi xuống nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Mạch Ca nhìn Nghi Phi ánh mắt vẫn còn đang dại ra, nói thẳng vấn đề: “Thật ra Trịnh Tần là thần thiếp sắp xếp, cũng là thần thiếp muốn nàng ấy giả vờ đâm Nghi Phi bị thương, như vậy Nghi Phi có giả điên hay không thì nhìn là hiểu ngay.”

Dừng một lát, nàng đến gần Nghi Phi, vứt cây trâm Kim Phượng xuống, cười khẽ: “Thật ra ngươi diễn cực giống, đã lừa gạt được mọi người nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, ngươi quá muốn diệt trừ Trịnh Tần thế cho nên rơi vào bẫy của bổn cung.”

Nhưng mà Nghi Phi không chút kinh hoảng, vẻ mặt không đổi, từ đầu đến cuối chỉ cười ngớ ngẩn giả ngu.

Mạch Ca cũng không vội, nàng tiếp tục nói: “Ban đầu bổn cung nghĩ mà không hiểu, ngươi và Trịnh Tần nhiều nhất chỉ là cãi vã ngoài miệng, cũng không có thù đậm hận sâu gì, vì sao phải giả điên vu oan nàng ta bắt cóc ngươi vào Lãnh cung, mãi đến khi cẩn thận dò hỏi chi tiết ngày đó Trịnh Tần và ngươi cãi nhau thế nào, bổn cung mới phát hiện bí mật của ngươi. Cũng chính là bởi vì Trịnh Tần từng thấy bí mật này nên ngươi mới nhất định phải giết nàng ta, bảo đảm không còn người nào biết chuyện.”

Nói xong, nàng lạnh nhạt ra lệnh một câu: “Mai Tâm, mang một chậu nước tới, giúp Nghi Phi rửa mặt chải đầu đi.”

Lời này vừa thốt ra, Nghi Phi kinh hoảng biến sắc, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà dùng sức giãy giụa, nhưng Mai Tâm đã dùng nước rửa sạch bùn đen trên mặt nàng ta, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, mắt hạnh má đào, da trắng nõn nà, là một khuôn mặt mỹ nhân điển hình cho câu thanh thủy xuất phù dung.

Mọi người không một ai không kinh ngạc, Hoàng thượng là người tức giận nhất: “Ngươi… ngươi là ai! Nghi Phi của trẫm đâu?”

Sắc mặt nàng ta trắng bệch ngập sự sợ hãi, chỉ mãi lắp bắp: “Ta… ta… dân nữ…”

Mạch Ca do dự mãi mới không đành lòng trả lời: “Hoàng thượng, Nghi Phi thật sự… vẫn chưa vào kinh, khi thần thiếp phái người đi thăm dò thì phát hiện nàng và cha nàng đều đã…” Lời sau đó nàng không nói tiếp nữa, nàng hiểu rõ lòng Hoàng thượng không mấy dễ chịu.

Hoàng thượng nghe xong càng tức giận hơn, đôi mắt bừng lên lửa giận: “Vậy ả là ai? Cái chết của bọn họ có liên quan đến ả hay không?”

Nghi Phi giả lắc đầu nguầy nguậy: “Khởi bẩm Hoàng thượng, bọn họ tuyệt đối không phải do dân nữ làm hại, lúc dân nữ đi bọn họ vẫn còn sống tốt, bọn họ có ân trọng như núi với dân nữ, làm sao dân nữ có thể hại bọn họ chứ!”

Hoàng thượng không muốn nghe nàng ta giải thích, chỉ hỏi Mạch Ca nguyên nhân bọn họ chết. Trước đó, Mạch Ca đã tra ra là trong cung có người thuê sát thủ giết hại cha con Nghi Phi, sát thủ bị bắt được đã cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ, nhưng lại lục soát được trang sức quý trong cung từ trên người hắn. Mà khắp hoàng cung to lớn này, chỉ có Nghi Phi giả sợ thân phận bại lộ nên mới muốn giết cha con Nghi Phi.

Cuối cùng, Mạch Ca lại nói ra lời khiến tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ: “Hoàng thượng, thần thiếp đã tra ra thân phận thật sự của nàng ta, sở dĩ nàng ta giả mạo thân phận vào cung là vì tránh né quan phủ truy nã.”

Thì ra Nghi Phi giả lại là một tội phạm truy nã đang lẩn trốn.

Ba năm trước, một nhà bốn mươi hai mạng người của Lưu Quận thừa quận Đan Dương chịu khổ diệt môn. Chủ mưu là dưỡng nữ Lưu Thi Lạc, bởi vì mơ ước gia sản nên liên thủ với thổ phỉ cướp bóc Lưu phủ, Lưu phủ chống cự quyết liệt nhưng cuối cùng đều bị giết hại. Thổ phỉ bị quan phủ bắt, chỉ có Lưu Thi Lạc chạy thoát nên chưa quy án.

Nàng ơi, hãy đọc truyện này tại Wattpad truyencungdau để có được bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé!

Hiện giờ, Lưu Thi Lạc lại vì che giấu tung tích mà giả mạo thân phận vào cung, còn muốn hãm hại Trịnh Tần vì sợ nàng nói ra chân tướng.

Bằng chứng như núi, Hoàng thượng tức khắc hạ lệnh: “Người này tàn nhẫn độc ác, tội ác tày trời, áp giải ả vào thiên lao, buổi trưa ngày mai chém đầu thị chúng!”

8. Tiệc tối

Buổi tối, Hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi phi tần tiểu chủ các cung ở Phượng Nghi cung, mục đích chính là vì an ủi Trịnh Tần mấy ngày nay đã chịu kinh sợ, cùng với giảm bớt không khí áp lực căng thẳng trong cung do bị việc này ảnh hưởng.

Lúc trước, các tiểu chủ cả ngày nơm nớp lo sợ, chỉ e bản thân sẽ bị coi là hung thủ, vì Nghi Phi là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng nên Hoàng thượng vô cùng coi trọng chuyện Nghi Phi bị bắt cóc. Bây giờ thì tốt rồi, đã điều tra ra manh mối, tất cả đều là Nghi Phi giả tự biên tự diễn, cuối cùng gieo gió gặt bão, phải chịu trừng phạt.

Trong buổi tiệc mọi người buông bỏ lo âu, nói cười đùa giỡn trông vô cùng vui vẻ.

Người kích động nhất không ai ngoài Trịnh Tần, nàng cung kính nâng chén rượu hành lễ với Mạch Ca, vô cùng thành khẩn nói: “Thần Quý phi nương nương, ngài có ân tái tạo với thần thiếp, nếu không phải ngài thông minh tài trí, Nghi Phi giả kia căn bản sẽ không lộ ra sơ hở, ân tình của người thiếp thân không có gì báo đáp, xin nhận một lễ này của thiếp thân.”

Mạch Ca mỉm cười uống rượu: “Bất kể là ai, chỉ cần trong sạch không thẹn thì bổn cung chắc chắn sẽ giúp đỡ hết lòng.”

Trịnh Tần lại xoay người nhìn Khương Quý nghi, tâm tình cảm kích vui sướng lộ ra ngoài: “Khương tỷ tỷ, tỷ cũng là ân nhân cứu mạng ta, đêm đó nếu không phải tỷ kịp thời phái người gọi ta đến Ngọc Thanh hiên, chỉ sợ bây giờ ta còn chưa thoát khỏi hiềm nghi. Khương tỷ tỷ, có tỷ ở bên cạnh thật tốt.”

Mạch Ca đang nói chuyện phiếm cùng Anh Quý phi nghe câu nói này thì mặt mày nhíu lại, ngay sau đó nhìn sang các nàng. Bọn họ lại không hề chú ý đến Mạch Ca, chỉ lo nói chuyện với nhau.

Khương Quý nghi nắm lấy tay Trịnh Tần, dịu dàng nói: “Giữa hai ta thì đừng khách sáo, chúng ta đã từng nói đời này phải sống chết có nhau, họa phúc cùng chia.”

Anh Quý phi thấy Mạch Ca chợt sững sờ thì không khỏi hỏi nàng: “Ngươi suy nghĩ cái gì vậy, mệt mỏi quá sao?”

Mạch Ca hoàn hồn, nhẹ nhàng cười: “Uống nhiều rượu trái cây quá nên có hơi say, ta cùng Mai Tâm ra ngoài dạo một lát rồi quay lại.”

Anh Quý phi thông cảm nhìn theo nàng rời đi, không để ý đến trong mắt nàng dường như nổi lên sóng gió cuồn cuộn, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục sóng êm biển lặng.

Khi Mạch Ca quay lại, tiệc rượu đã gần kết thúc, mọi người đang muốn rời đi, Xuân Trúc lại nói có một tiểu thái giám ở ngoài cửa muốn gặp Hoàng hậu bẩm chuyện gấp, Lưu Thi Lạc có điều muốn nói.

Lưu Thi Lạc đã là tử tù, mọi người biết rõ nhất định là muốn cầu xin, khuyên Hoàng hậu đừng để ý tới.

Nhưng Hoàng hậu nhân từ, lệnh cho Xuân Trúc triệu tiểu thái giám tiến vào.

Tiểu thái giám bẩm báo Lưu Thi Lạc ở lao ngục kiên trì bảo mình vô tội, thề sống chết cũng muốn gặp Hoàng hậu một lần để chứng minh mình trong sạch. Còn nói cả nhà Lưu phủ không phải nàng làm hại, trong Nghi Hòa cung có giấu thư mật, trong thư có tất cả chứng cứ, chỉ cần Hoàng hậu nương nương nhìn thấy bức thư đó thì sẽ rõ ràng chân tướng.

Trịnh Tần cực kỳ hận Lưu Thi Lạc, căm giận mà nói: “Hoàng hậu nương nương nhất quyết đừng tin vào lời bậy bạ của nàng ta, nhớ trước đây nàng ta giả điên lừa gạt chúng ta, bây giờ ai biết nàng ta lại đang âm mưu cái gì!”

Những người khác cũng góp lời phụ họa.

Đỗ Tài nhân nói: “Đúng vậy, làm gì có thư mật gì? Chỉ sợ là nàng ta cố ý tìm cớ, khiến cho Hoàng hậu nương nương bẩm lên Hoàng thượng, lấy lý do tìm thư để kéo dài thời gian chém đầu!”

Từ Hiền nghi lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng! Loại người như nàng ta là sợ chết nhất, vì giữ được mạng mà có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào!”

Mọi người ngươi một lời ta một lẽ, ai nấy đều lòng đầy căm phẫn.

Hoàng hậu hỏi Mạch Ca: “Ngươi cảm thấy việc này nên làm như thế nào?”

Mạch Ca cẩn thận suy nghĩ một lát mới nói: “Các nàng nói không phải không có lý, mặc kệ có cái gọi là thư mật hay không, nàng ta giả điên hãm hại Trịnh Tần là sự thật ván đã đóng thuyền, chúng ta vẫn nên không để ý tới thì tốt hơn.”

Mọi người hành lễ cáo từ Hoàng hậu, Mai Tâm đỡ Mạch Ca rời khỏi Phượng Nghi cung.

Hai người ngước mắt nhìn trời, lúc này mây đen đã che khuất ánh trăng, cũng giấu hết tất cả mọi thứ vào trong đêm tối.

9. Thư mật

Giờ Tý, cả hoàng cung đều đã chìm vào giấc ngủ say, ngoại trừ một hai con quạ bay qua phát ra tiếng kêu thì không còn âm thanh nào khác.

Từ khi Nghi Phi giả bại lộ, Nghi Hòa cung đã không còn người ở, lúc này có một người mặc đồ đen lén lút đi vào, người này lục đông tìm tây khắp Nghi Hòa cung, tra xét toàn bộ tẩm điện một lượt nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.

Đang lúc định từ bỏ, đột nhiên phát hiện ở trong góc có một ngăn âm tường bí ẩn, sau khi mở ra thì thấy có bức thư mật. Người này kích động cất nó vào trong lòng ngực, sắp xếp tẩm điện lại như cũ rồi sau đó rời khỏi.

Nhưng mà mới ra cửa điện, một loạt đèn đuốc sáng ngời bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, ngay sau đó vây quanh người này lại.

Dẫn đầu đám người chính là Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Lý Hỉ hét lớn một tiếng: “Ngươi là người phương nào!” Khi nói chuyện, hắn đã tiến lên kéo khăn che mặt màu đen của người nọ xuống, lộ ra gương mặt thật.

Thế nhưng lại là Khương Quý nghi.

“Thiếp… Thiếp thân… Bái kiến Hoàng thượng… Hoàng hậu nương nương…”

Từ trước đến nay nàng ta luôn bình tĩnh nhưng không ngờ Đế Hậu sẽ xuất hiện, nàng ta khẩn trương đến mức không biết nên mở miệng như thế nào. Lúc đang vội vã tìm lý do biện minh thì lại bị Mạch Ca đi ra từ trong đám người cắt ngang lời nói.

Mạch Ca lạnh lùng nhìn nàng ta, cười nói: “Hay là bổn cung trả lời thay ngươi.”

Khương Quý nghi giả vờ như nghe không hiểu: “Quý… Quý phi nương nương nói gì vậy?”

Mạch Ca không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi đã mở bức thư ra xem chưa? Ngươi tự cho là thông minh, chẳng lẽ không nhận ra đây là một ván cờ bổn cung sắp đặt hay sao?”

Khương Quý nghi luống cuống, cũng không còn kiêng dè che giấu mà trực tiếp lấy bức thư mật trong ngực mở ra, phát hiện bên trong chỉ là một tờ giấy trắng.

Vậy mà mình lại bị chơi?

Nàng ta đột nhiên biến sắc, tay cầm thư cũng run lên, khóe mắt trừng muốn nứt ra hỏi: “Ngươi dám lừa ta?”

Thế nhưng sau đó nàng ta nhanh chóng khôi phục dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn như trước, vô cùng bình tĩnh nói: “Thưa Quý phi nương nương, đêm nay thiếp thân tới đây đúng là vì tìm kiếm thư mật theo lời Nghi Phi giả, thật ra đơn giản chỉ là tò mò, dù sao chuyện có liên quan đến trong sạch của Trịnh muội muội cho nên thiếp thân vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nếu thư này là giả, vậy Trịnh muội muội tất nhiên sẽ không bị oan uổng.”

Nàng ơi, hãy đọc truyện này tại Wattpad truyencungdau để có được bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé!

Mạch Ca cười: “Bổn cung bịa đặt ra bức thư này chính là muốn dẫn ngươi xuất hiện, ngươi cho rằng không có cái gọi là chân tướng trên thư mật thì bổn cung sẽ không có cách nào bắt ngươi sao? Mai Tâm, dẫn người đến đây.”

Hai cung nữ nhanh chóng bị dẫn đến, bọn họ khóc lóc xin tha: “Quý phi nương nương, nô tì xin khai, tất cả đều là Khương tiểu chủ chỉ thị!”

Tự biết chuyện bị bại lộ, Khương Quý nghi ngã ngồi trên mặt đất, nàng ta thê lương cười ra tiếng, lúc cười đến tuyệt vọng nàng ta mới ngẩng mặt hỏi: “Rốt cuộc là ngươi nghi ngờ ta từ khi nào?”

Mạch Ca nhướng mày: “Cũng không sớm lắm, chính là vào lúc tiệc tối.”

10. Nghi ngờ

Đúng vậy, chính là vì nghe được câu nói cảm ơn của Trịnh Tần với Khương Quý nghi nên Mạch Ca mới bắt đầu nghi ngờ.

Nàng nhớ rõ lúc trước khi Khương Quý nghi cầu xin cho Trịnh Tần đã nói rằng vì Trịnh Tần thấy Nghi Phi biến mất không biết tung tích nên mới vô cùng sợ hãi đi tới Ngọc Thanh hiên. Vậy mà hiện tại Trịnh Tần lại nói là Khương Quý nghi sai người đi tìm mình.

Sao lại có chuyện trùng hợp như thế được?

Trùng hợp Nghi Phi mới vừa bị người ta bắt cóc xong thì sai người đi tìm Trịnh Tần, lại trùng hợp có một tiểu thái giám Thượng Dược cục đi đưa thuốc làm chứng cho Trịnh Tần là nàng ta vẫn luôn ở Ngọc Thanh hiên.

Hai việc này thật sự là quá vừa khéo, khéo đến nỗi làm người ta không thể không hoài nghi có phải có người cố ý sắp đặt hay không.

Trịnh Tần không có tâm tư tỉ mỉ như vậy, vậy thì chỉ có thể là Khương Quý nghi.

Vì thế, Mạch Ca lập tức bảo Mai Tâm đi hỏi thăm về Khương Quý nghi, kinh ngạc phát hiện Khương Quý nghi lại là đồng hương với Lưu Thi Lạc, hơn nữa Lưu Quận thừa chính là thuộc hạ của Khương phụ Khương Bỉnh Tiếp – Quận thú quận Đan Dương.

Nhưng mà Khương Quý nghi từ đầu đến cuối chưa bao giờ nhắc tới các nàng có quen biết.

Chỉ với chuyện này, Mạch Ca tức khắc cảm thấy trong đó có uẩn khúc khác.

Vì thế nàng lấy cớ say rượu đi trước để hỏi Lam Chi những chi tiết sự việc trong đêm nọ, nhưng lời Lam Chi không khác gì trước đó, đều là sau khi các nàng ra khỏi Ngự Yến cung thì cảm thấy có người theo dõi mình, lúc đi qua Tử Trúc lâm nàng bị người khác đánh ngất từ đằng sau rồi không biết gì nữa hết.

Lại đi hỏi ma ma trong Lãnh cung, ma ma cũng vẫn nói như trước đó, chỉ có một tiểu thái giám đưa cơm đi vào, ngoài ra thì không có ai đáng nghi cả.

Vẫn không có sơ hở, Mạch Ca cảm thấy có lẽ là do mình nghĩ nhiều, có thể Khương Quý nghi chỉ là không muốn dẫn hoạ vào thân nên mới cố tình không nhận có quen biết với Lưu Thi Lạc.

Ma ma thấy Mạch Ca không nói lời nào, tưởng nàng không tin mình nên vội vàng nói: “Lão nô dám lấy tánh mạng ra đảm bảo, trước khi hai nhóm công công đến lục soát cung thì thật sự chỉ có tiểu thái giám đưa cơm đi vào.”

Ánh mắt Mạch Ca sáng lên: “Ngươi nói cái gì? Hai nhóm người? Không phải chỉ có Lý Hỉ dẫn người lục soát cung thôi sao?”

Ma ma lắc đầu: “Trước bọn họ đã có mấy vị công công đi vào lục soát, còn không cho lão nô đi theo, là do lão nô nghe bọn họ sợ hãi kêu lên nên mới chạy vào thì thấy Nghi Phi bị trói trên ghế. Sau đó một tiểu công công đi bẩm báo với Lý Tổng quản rồi Lý Tổng quản mới dẫn người tới.”

Mạch Ca lại hỏi: “Nhóm công công đầu tiên đi vào bao lâu ngươi mới nghe được tiếng kêu?”

Ma ma mất một lát nhớ lại, sau đó cực kỳ khẳng định: “Trong thời gian nửa nén hương. Bởi vì có rất nhiều phòng, điều tra từng căn một phải tốn chút thời gian.”

Ma ma đi rồi, các nàng lập tức đi vào Lãnh cung, nơi này vị trí hẻo lánh, bốn phía rách nát tồi tàn, trơ trọi chẳng có thứ gì. Ở cách đó không xa chỉ có một tòa Đồng Trì cung, do hàng năm không có người ở nên hoang vắng loang lổ, Mai Tâm đẩy cửa lớn ra, lớp tro bụi dày cộm ập vào trước mặt.

Kỳ lạ chính là trên mặt đất có mấy cái dấu chân rõ ràng, trên giường cũng có dấu vết từng có người nằm.

Tất cả đều giống như Mạch Ca suy đoán. Người thông minh như nàng lập tức hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào.

Cuối cùng nàng vội vàng chạy đến thiên lao gặp mặt Lưu Thi Lạc, cuối cùng liên kết tất cả manh mối với nhau. Sau đó trở lại tiệc tối, tỉ mỉ bố trí kế hoạch làm hung thủ sa vào lưới.

11. Đổi ảnh

Mạch Ca nhìn chằm chằm vào mắt Khương Quý nghi, khen ngợi: “Ngươi thật sự rất thông minh, bố trí mọi chuyện cũng rất kín kẽ, gần như khiến mọi người không tìm ra sơ hở, bổn cung cũng vẫn luôn cho rằng tất cả mọi chuyện đều là Lưu Thi Lạc gây ra.”

“Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.” Ánh mắt nhìn nàng ta của Mạch Ca trở nên nghiêm túc: “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Chân tướng vĩnh viễn sẽ không bị lời nói dối che giấu, hành vi ác độc của ngươi một ngày nào đó sẽ rõ như ban ngày.”

Mạch Ca bắt đầu giải thích: “Ngươi lợi dụng thời gian chênh lệch để thực hiện trò di hình đổi ảnh. Thật ra đêm đó, sau khi Lưu Thi Lạc và Lam Chi đi ra Tử Trúc lâm đã bị người của ngươi đánh ngất, sau đó ném Lam Chi ở một nơi âm u, lại giấu Lưu Thi Lạc vào Đồng Trì cung bên cạnh Lãnh cung. Ngươi vì muốn hãm hại Lưu Thi Lạc mắc tội giả điên, cố ý sắp đặt hai cung nữ có thân hình tương tự bọn họ đi ngang qua trước mắt Trịnh Tần.”

“Bổn cung đã hỏi Trịnh Tần, từ đầu đến cuối nàng đều chưa từng nhìn thấy Lưu Thi Lạc quay đầu lại, cũng chính là vì thế nên nàng mới nhận nhầm người, phát hiện Lưu Thi Lạc mất tích thì kinh hoảng sợ hãi. Trịnh Tần chưa từng nói dối, nhưng lại vô tình giúp ngươi lừa gạt tất cả mọi người.”

“Tiếp theo, ngươi lại cố ý sai cung nữ giả làm tiểu thái giám đi Lãnh cung đưa cơm, chứng minh trong lúc đó không có ai khác tiến vào Lãnh cung, chỉ có thể là Lưu Thi Lạc tự mình đi vào. Chờ đến lúc mọi người phát hiện không thấy Nghi Phi đâu thì ngươi lại sai người lấy cớ điều tra Lãnh cung để lén lút đưa Lưu Thi Lạc vào trong, chờ Lý Hỉ đến nhìn thấy một màn nàng bị tra tấn, hoàn toàn không một kẽ hở.”

“Sau đó, ngươi lại cố ý dùng trang sức trong cung để thuê sát thủ giết cha con Nghi Phi. Bởi vì trong cung không ai quen biết bọn họ, chỉ có Lưu Thi Lạc vì giả mạo thân phận nên có động cơ, ngươi làm những việc này chính là muốn dẫn toàn bộ nghi ngờ lên người nàng, tạo ra tình cảnh nàng vì không muốn bị phát hiện thân phận mà giả điên hãm hại Trịnh Tần để diệt khẩu.”

“Cuối cùng, ngươi thành công, ngươi thành công mượn tay bổn cung đưa nàng vào chỗ chết. Mà cao minh nhất chính là từ đầu tới đuôi ngươi đều có vẻ không liên quan đến chuyện này, nếu không nhờ một câu vô tâm của Trịnh Tần, có lẽ đến bây giờ bổn cung cũng không hề nghi ngờ ngươi.”

Nghe đến đó, Khương Quý nghi cười khổ: “Cao minh thì thế nào, còn không phải vẫn bị Quý phi nương nương vạch trần sao?”

Hoàng hậu có hơi khó hiểu: “Nếu là Khương Quý nghi hãm hại Lưu Thi Lạc giả điên, vậy vì sao mới đầu Lưu Thi Lạc còn phối hợp cố ý giấu giếm chúng ta? Nàng ta hẳn là nên cảm thấy khó hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở Lãnh cung chứ?”

Mạch Ca trả lời: “Thần thiếp đã hỏi nàng, đêm đó nàng bị người ta đánh ngất, sau khi tỉnh lại phát hiện bị thực thi tiếu hình, nàng vốn dĩ vô cùng sợ hãi nhưng sau lại nghĩ đến giả điên có lẽ sẽ càng dễ dàng che giấu, không bị người khác phát hiện việc mình không phải là nữ tử hái thuốc, lúc này mới tương kế tựu kế.”

“Chỉ là nàng vốn tưởng rằng là Trịnh Tần trả thù, không ngờ lại rơi vào bẫy. Sau này, bất kể nàng giải thích mình bị trói đi Lãnh cung như thế nào cũng không có ai tin nàng.”

Khương Quý nghi có chút đắc ý: “Nàng ta tự cho là thông minh nhưng lại rơi vào bẫy của ta.”

Mạch Ca lại tiếp tục nói: “Tuy rằng biết được ngươi là hung thủ nhưng lại không rõ vì sao ngươi lại nhất định phải khiến Lưu Thi Lạc chết, vì thế bổn cung đi gặp nàng, lúc này nàng mới nói ra chân tướng.”

Thì ra kẻ giết chết cả nhà Lưu phủ căn bản không phải thổ phỉ mà là cha của Khương Quý nghi, Quận thú quận Đan Dương, Khương Bỉnh Tiếp.

Mấy năm nay Khương Bỉnh Tiếp cậy vào thân phận của nữ nhi nên tác oai tác quái ở quận Đan Dương. Trời cao Hoàng đế xa, không chỉ cấu kết quan thương, tham ô nhận hối lộ mà còn mua quan bán chức, vơ vét tài sản.

Lưu Quận thừa từng nhiều lần khuyên can mà không có kết quả, chỉ đành âm thầm ghi chép tội trạng lại thành sách, chuẩn bị nộp lên triều đình. Nào ngờ một đêm trước đó, Khương Bỉnh Tiếp biết được tin tức, phái người tàn sát toàn bộ Lưu phủ, lại để Lưu Thi Lạc may mắn chạy thoát, còn những sổ sách kia cũng không cánh mà bay.

Nàng ơi, hãy đọc truyện này tại Wattpad truyencungdau để có được bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé!

Khương Bỉnh Tiếp tưởng Lưu Thi Lạc mang sổ sách đi, một mặt công bố ra ngoài là nàng cấu kết thổ phỉ giành gia sản, một mặt truy nã khắp nơi phái người đuổi giết, nhưng nàng lại như là biến mất khỏi nhân gian, làm sao cũng không thể tìm thấy. Mãi đến khi hắn biết được nàng đến một trấn nhỏ ở biên cảnh Liêu Đông, chờ đến lúc sát thủ chạy tới thì Lưu Thi Lạc đã giả mạo Nghi Phi vào Hoàng cung.

Vì thế Khương Bỉnh Tiếp bảo nữ nhi mượn cơ hội ra tay, nhất định phải nhân lúc Lưu Thi Lạc chưa trình sổ sách lên mà giết người diệt khẩu.

Lưu Thi Lạc nói toàn bộ sự việc cho Mạch Ca, mới đầu Mạch Ca cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng ấy, việc này dính líu đến quan viên quan tiền triều, không phải là chuyện phi tần có thể can thiệp. Nàng chỉ đành nhanh chóng bẩm báo với Hoàng thượng, không ngờ Hoàng Thượng chẳng hề kinh ngạc, ngược lại nói hắn đã phát hiện từ lâu, đã phái Khâm sai đến quận Đan Dương. Chỉ là bè đảng Khương Bỉnh Tiếp đã ăn sâu bén rễ, không điều tra ra bất kỳ sơ hở gì, vì chuyện này mà Hoàng thượng vẫn luôn ưu phiền.

Nhìn thấy ngày mai Lưu Thi Lạc phải bị chém đầu, dưới tình huống không còn cách nào khác, Mạch Ca chợt nghĩ tới chiêu dụ rắn ra khỏi hang.

Tuy Lưu Thi Lạc chậm chạp chưa giao sổ sách lên cho Hoàng thượng thì tất nhiên sẽ khiến cho Khương Quý nghi nghi ngờ rốt cuộc nàng có giữ sổ sách hay không. Nhưng để ngừa bất trắc, Khương Quý nghi nhất định sẽ tự mình đi xác nhận. Quả nhiên, khi nàng ta biết được Nghi Hòa cung có giấu thư mật đã không màng tất cả đã tới tìm kiếm, vì thế rơi vào tình cảnh như ba ba bị bắt trong rọ.

Mạch Ca lạnh lùng nhìn Khương Quý nghi: “Chuyện tới nước này, ngươi còn có gì để nói?”

Khương Quý nghi vội vàng nói: “Đúng thật là ta hãm hại Lưu Thi Lạc, nhưng tất cả chuyện này không liên quan gì đến cha ta, nàng ta đang nói dối! Diệt toàn bộ Lưu phủ gì đó, căn bản là nàng ta nói bậy!”

Mạch Ca có chút không kiên nhẫn: “Đến bây giờ ngươi còn muốn bao biện? Đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi! Thị nữ của ngươi đã cung khai toàn bộ, tất cả thư từ giữa ngươi và phụ thân ngươi đều bị nàng ta cất giữ, chính là vì ngày nào đó có thể bảo vệ bản thân, tự ngươi xem đi!”

Mai Tâm ném một đống thư từ ném trước mặt nàng ta, từng câu từng chữ trên đó đều là chứng cứ phạm tội cho mỗi hành vi tàn nhẫn độc ác của cha con hai người.

Cuối cùng Khương Quý nghi không thể che giấu được nữa, phát điên ngã trên mặt đất, gào khóc lớn.

12. Tự do

Hôm sau, Hoàng thượng hạ chỉ tra rõ án Quận thú Đan Dương và Lưu phủ bị giết. Cùng ngày đó, Khương Bỉnh Tiếp bị bắt, một bức thư mật được gửi đến tay Khâm sai, đúng là những sổ sách đã biến mất kia. Thì ra sổ sách đã được tâm phúc của Lưu Quận thừa mang đi trước, mấy năm nay hắn trốn đông trốn tây chỉ vì chờ đến ngày chân tướng rõ ràng mà nộp lên cho triều đình.

Ba ngày sau, tất cả quan viên cấu kết cùng Khương Bỉnh Tiếp đều phải đền tội. Cả tộc Khương thị xem mạng người như cỏ rác bị tịch thu gia sản và chém đầu, tru di cửu tộc!

Lưu Thi Lạc hàm oan được giải tội, sau khi biết được tin này thì kích động đến rơi lệ đầy mặt, nàng cẩn thận lau chùi bài vị của nghĩa phụ nhiều lần, quỳ không dậy nổi, khóc nức nở nghẹn ngào.

Ba năm, bốn mươi hai mạng người của Lưu phủ đã có thể được an giấc ngàn thu, cuối cùng bọn họ cũng có thể mỉm cười nơi chín suối, hoàn thành tâm nguyện.

Mỗi một ngày trong ba năm qua, nàng luôn hận không thể tự tay giết Khương Bỉnh Tiếp, nhưng mà nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đừng nói là không thể tiếp cận hắn, ngay cả tự bảo vệ mình nàng còn chưa có năng lực.

Nàng chỉ có thể trốn chui nhủi ngày qua ngày, màn trời chiếu đất, không ngủ được một giấc an ổn.

Nàng sợ hành tung của mình bị Khương Bỉnh Tiếp phát hiện, nàng không dám đi kinh đô, chỉ đành một đường trốn đến hướng tây, nơi đó hẻo lánh ít dấu chân người, lại giáp với Liêu Đông, chỉ có nơi đó nàng mới an toàn.

Nhưng mà thiếu hụt dinh dưỡng thời gian dài, thân thể nàng chịu đựng không nổi, ngất xỉu ở dưới chân một ngọn núi, may mắn được người hái thuốc đi ngang qua cứu. Nàng thiện lương ngoan ngoãn, người hái thuốc mới cho nàng tá túc. Trong lúc Hoàng thượng ngự giá thân chinh, nữ nhi của người hái thuốc trùng hợp cứu được bệ hạ bị thương.

Vốn dĩ nàng dự định trốn ở nơi đó cả đời, căn bản không có ý tưởng giả mạo. Mãi đến khi nàng phát hiện trong thôn xuất hiện người lạ vẫn luôn hỏi thăm về mình, bất đắc dĩ nàng đành phải cầu xin nữ nhi của người hái thuốc đồng ý cho mình thay thế nàng ấy vào cung, trở thành Nghi Phi không biết một chữ bẻ đôi.

Đầu tiên, hoàng cung là nơi an toàn nhất, không ai có thể tìm được nàng. Thứ hai, chỉ cần nàng tìm được sổ sách là có thể báo thù cho cha, vạch trần hung thủ.

Nhưng không ngờ tới chính là, Khương Bỉnh Tiếp phát hiện nàng vào cung, chẳng những giết hại cha con người hái thuốc mà bản thân nàng cũng bị Khương Quý nghi hãm hại vào thiên lao.

Khi đó, nàng gần như tuyệt vọng, nàng nói cái gì cũng không ai tin, thậm chí nàng còn oán hận thói đời này, không có thiên lý, không có chân tướng, chỉ có âm u quỷ quyệt ẩn sâu trong đêm tối, khiến người ta không nhìn thấy hy vọng.

Lúc nàng đã chuẩn bị xong tinh thần chịu chết thì trời cao mở mắt, Thần Quý phi tự mình tới gặp nàng, còn bảo đảm chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho nàng.

Nàng tưởng mình nằm mơ, cuối cùng giấc mơ vậy mà lại trở thành sự thật.

Thần Quý phi là ân nhân cứu mạng của nàng, càng là ân nhân cứu mạng của Lưu phủ.

Bái tế cha mẹ xong, nàng quỳ gối trước cửa Hàm Phúc cung, Mạch Ca tự mình đỡ nàng dậy, thân thiết nói: “Hiện giờ ngươi đã báo thù lớn, rốt cuộc không cần đeo tiếp gánh nặng trên lưng, ngươi phải tin gặp đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, sau này phải sống để cảm nhận những điều tốt đẹp trên thế gian!”

Lúc đó, màu vàng kim của từng mảnh ngói lưu ly phản xạ ra tia sáng lóng lánh tươi đẹp dưới ánh nắng, trong viện ngập tràn hương hoa và rộn tiếng chim hót, gió nhẹ phất qua, hương thoáng quanh mũi, phong cảnh vừa hợp lòng người.

Lưu Thi Lạc nhìn cảnh tốt đẹp trước mắt, khóe môi cũng theo đó nở rộ, đúng vậy, bắt đầu từ giờ phút này, nàng không còn phải trốn trốn tránh tránh, nàng phải dùng đôi mắt và trái tim của mình để một lần nữa cảm nhận nhân gian tốt đẹp này.

Để không phí hoài đã đến thế gian này.

Con đường phía trước sẽ tìm được nhiều điều tốt đẹp hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.