Thâm Cung Kế

Chương 23: Thay mận đổi đào



Tiết tử

Thay mận đổi đào, tức là bảo vệ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau.

Cao thêm một bậc, chính là thay thế nhau, chịu đựng thay người khác, hy sinh bản thân để bảo vệ người khác.

1. Tỷ muội

Khi Mai Tâm tỉnh lại, ánh nến trong phòng còn chưa tắt hẳn, lay lắt lúc sáng lúc tối. Thứ đập vào mắt nàng là Phục Linh đang chăm chú cầm bút sao chép kinh thư, rét lạnh đến mức kèm thêm ho khan, vốn dĩ thân thể còn chưa lành lặn sao có thể chịu đựng được giày vò như thế.

Nàng mặc quần áo đứng dậy, khoác thêm một cái áo ngoài lên người Phục Linh. Phục Linh cảm kích cười với nàng một cái, trong mắt vẫn ngấn chút nước mắt, hẳn là vừa khóc vừa chép.

Nàng ấy thương tâm khổ sở như vậy là vì tự trách và áy náy.

“Phục Linh.” Mai Tâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, từ khi Phục Linh biết được chủ tử chính là thân tỷ tỷ của nàng thì không cách nào ngủ yên, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, không ăn không uống. Chỉ vì lúc trước nàng bị Tuyên Phi lừa gạt, nghĩ tỷ tỷ Lạc Mai bị chủ tử hại chết cho nên hạ độc thủ với Tiểu Công chúa mà chủ tử sinh ra.

“Thật ra ngươi cũng có ý tốt, sốt ruột muốn báo thù cho tỷ tỷ, người không biết thì không có tội. Bộ dạng tự trách bây giờ của ngươi trái lại càng khiến chủ tử đau lòng hơn…”

Phục Linh lại khóc ngắt lời nàng: “Ta hiểu nhưng từ đầu đến cuối ta đều không thể tha thứ cho mình, đó là cốt nhục thân sinh của tỷ tỷ…” Nàng thút thít: “Vậy mà ta lại tự tay giết chết cháu của mình, nó còn nhỏ như vậy, còn chưa nhận thức được thế gian này đã bị ta, bị ta…”

Mai Tâm cũng không đành lòng nhớ lại quá khứ: “Thôi đừng nói nữa…”

Phục Linh buồn bã cười một tiếng: “Ngươi xem ngươi cũng không chịu nổi, đừng nói chi là a tỷ, một mình tỷ ấy đã cực khổ chống đỡ trong thâm cung, lại còn bị thân muội muội đâm một đao ở sau lưng, chính ta còn hận mình thì sao tỷ ấy có thể không thất vọng.”

Mai Tâm vỗ vỗ vai nàng: “Thật ra chủ tử đã nghĩ thông rồi, người hiểu rất rõ Phục Linh ngươi làm tất cả đều vì người. Đêm đã khuya, thân thể ngươi còn chưa khỏe hẳn, đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Phục Linh vẫn khăng khăng muốn chép xong kinh thư trong tay, hạ bút từng nét một, mỗi chữ đều rất chú tâm.

Đây là quyển kinh thư thứ mười nàng chép trong tháng này, mỗi lần chép xong đều đi tế điện đốt cho Tiểu Công chúa, thường sẽ quỳ hết cả đêm, thành tâm thành ý ăn năn vì sai lầm lúc trước. Mọi người trong Hàm Phúc cung đều bị hành động của nàng làm cảm động.

Thật ra Mạch Ca đã tha thứ cho Phục Linh từ lâu, dù gì cũng là tỷ muội ruột, có thể thù nhau bao nhiêu đêm chứ? Chỉ là nỗi đau mất nữ nhi của nàng quá sâu, trong chốc lát không cách nào đối mặt được với Phục Linh, có lẽ nàng cần nhiều thời gian hơn để xoa dịu nỗi đau này.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên, Hoàng thượng thức dậy vào triều sớm, Mai Tâm vào phòng hầu hạ Mạch Ca rửa mặt, thay y phục, đợi mọi thứ xong xuôi Mạch Ca chợt ngửi được mùi thức ăn nhàn nhạt bay tới từ chính điện, hương vị quen thuộc khiến người ta muốn rơi lệ.

Nàng vội vàng xông ra ngoài, trên bàn chỉ có một bát mì chay, giống y hệt như của nương nàng làm lúc trước.

Mạch Ca siết chặt đôi đũa trong tay, chậm chạp không động đậy, không khỏi nhớ tới lúc còn bé, nàng thích nhất là ăn mì chay do nương làm. Mỗi lần nàng đều sẽ phụ xếp củi đốt lửa, lửa lớn rồi nương sẽ đổ dầu cải vào nồi, cho rau xanh vào xào nhanh, thêm hai gáo nước nấu cho sôi rồi bỏ mì vào.

Mỗi khi nương nấu mì nàng đều sẽ ăn được hai bát lớn, bà ấy còn cười nàng là heo nhỏ ăn nhiều, nàng nghe vậy thì cố ý ra vẻ lắc đầu vẫy đuôi, chọc cho bà ấy cười ha ha.

Nghĩ đến nương, nước mắt nàng tuôn trào, không làm sao ngăn cản được.

Người ở bên ngoài tiến vào, khóc lóc lại gần nàng: “A tỷ, lúc trước nương nói tỷ thích ăn mì nhất, lúc bà ấy nhớ tỷ đều sẽ nấu mì nhưng lại luôn không ăn, chỉ nhìn bát mì rồi ngẩn người. Muội năn nỉ nương dạy muội, nghĩ đến một ngày nào đó muội có thể nấu mì cho a tỷ ăn.”

Mạch Ca không khỏi gọi khẽ: “Phục Linh…”

“Khi biết được a tỷ còn sống, muội vui vẻ biết bao nhiêu, muội biết dù có thế nào cũng không thể đền bù được tổn thương trước kia cho nên muội không cầu mong tỷ tha thứ, chỉ mong tỷ mãi mãi sống tốt. Bây giờ muội là Phục Linh, tỷ là nương nương, muội sẽ trở về cuộc sống lúc trước. A tỷ, tỷ nhất định phải sống vui vẻ, hạnh phúc.”

Phục Linh dứt lời, cung kính dập đầu ba cái với nàng, lập tức muốn đứng dậy rời đi.

“Dừng lại!” Mạch Ca gọi người lại, nước mắt đã giàn giụa khắp mặt, nàng cười nói: “Thật ra ta đã tha thứ cho muội từ lâu, chỉ là không đành lòng nhìn muội cứ mãi áy náy. Mấy ngày nay, muội khóa mình trong phòng chép kinh cả ngày, luôn không thể vượt qua lằn ranh trong lòng kia, là muội tự vây khốn mình, ta tin Tiểu Công chúa ở trên trời tuyệt đối không muốn di nương của nó tự tra tấn mình như thế, cho nên chúng ta quên hết đi, được không?”

Phục Linh không kìm nén được nữa, kích động ôm lấy Mạch Ca, gật đầu nói: “Được ạ.”

Lại nói thêm một câu: “Đời này muội nợ a tỷ một cái mạng, sẽ khắc ghi cả đời.”

2. Nghi ngờ

Từ sau khi Mạch Ca và Phục Linh nhận nhau, tình cảm hai người càng thêm sâu đậm, mặc dù ở trước mặt người ngoài vẫn là chủ tớ nhưng lúc không có ai, hai người thường sẽ vui vẻ ôn lại những câu chuyện thú vị trước kia, như hình với bóng.

Phục Linh không chỉ có y thuật tài giỏi mà tay nghề nấu nướng cũng rất tốt, chẳng những nuôi Đại Hoàng tử Nguyên Hòa thành trắng trẻo mập mạp mà ngay cả vòng eo của Đông Dư Công chúa cũng nở nang thêm không ít.

Nói đến Đông Dư thì sau đại hôn một tháng lập tức có thai, nữ nhân mang thai vốn đã thèm ăn, biết được Phục Linh nấu ăn ngon thì ngày ngày đều tới. Mỗi ngày la hét muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia. Tuổi tác của nàng xấp xỉ Phục Linh và Mai Tâm, ba người tụ tập cùng nhau thì lúc nào Hàm Phúc cung cũng vang tiếng cười nói, vui vẻ hòa thuận, khiến Mạch Ca cũng cảm thấy mình trẻ ra hơn.

Bởi vì từ nhỏ Phục Linh đã thích mèo, lại trùng hợp sứ giả Ba Tư đến tiến cống một con mèo Ba Tư thuần trắng, Hoàng thượng ban thưởng nó cho Mạch Ca, Mạch Ca lập tức để cho Phục Linh nuôi dưỡng. Phục Linh yêu thích mèo trắng đến nỗi không nỡ buông tay, đặt cho nó cái tên Tiểu Linh, lúc rảnh rỗi thường dẫn Tiểu Linh đi dạo ở Ngự Hoa viên.

Buổi chiều đầu hạ, hoa tường vi xinh đẹp nở rộ, cây xanh sum xuê, bầu trời trong trẻo không một gợn mây. Nhóm người Mạch Ca đang nghỉ ngơi trong đình nghỉ mát trên hồ Thái Dịch, bóng mái đình lấp lánh trong nước, chợt có gió nhẹ thổi qua tạo gợn sóng làm mặt nước lăn tăn, cũng là một cảnh đặc biệt.

Mọi người đang chìm đắm trong cảnh sắc tươi đẹp, đột nhiên một con chim sẻ bay qua, Tiểu Linh kích động nhảy xuống từ trong ngực Phục Linh, hào hứng bừng bừng chạy đuổi theo chim sẻ. Phục Linh chạy nhanh quá nên không cẩn thận trẹo chân bị thương, đành phải trở lại đình nghỉ mát. Mai Tâm đang chơi cùng Nguyên Hòa và Đông Dư, Mạch Ca không muốn quấy rầy nên một mình đi tìm Tiểu Linh.

Tiểu Linh hối hả đuổi theo chim sẻ chạy khắp nơi, chim sẻ sợ hãi bay vào rừng tre, Tiểu Linh không tìm được thì nóng nảy đến mức chạy loạn lên, cuối cùng chạy mệt nên ngồi xổm tại chỗ không thèm động đậy nữa.

Mạch Ca cười, ôm nó vào trong ngực chuẩn bị quay về, chợt nghe đằng sau núi giả truyền đến tiếng nam nữ cãi vã.

Trong lòng hiếu kỳ, khi nàng tiến đến nhìn xem là người nơi nào thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng ai.

Đúng lúc này, phía sau có một lực mạnh đẩy tới, đẩy nàng rơi vào hồ nước bên cạnh núi giả. Nàng theo bản năng một tay vịn lấy vách đá, may mà không gặp nguy hiểm gì, nhưng không biết vì sao Tiểu Linh đang được ôm trong tay trái lại đột nhiên kinh hãi, nhảy ra khỏi ngực nàng, trong lúc nhào ra phía sau, móng vuốt sắc bén của nó cào thành vệt máu trên tay nàng, nàng mất thăng bằng, thân thể chúi xuống phía trước, rơi vào trong hồ.

Dòng nước từ bốn phương tám hướng vọt tới, dồn dập tràn vào yết hầu, nàng cố gắng vùng vẫy thân thể, kêu to cứu mạng. Tiếc rằng nơi này bình thường không có ai tới, hai chân nàng gần như co rút không thể động đậy, đôi mắt dần mơ hồ, hô hấp ngày càng khó khăn, tiếng kêu cũng càng lúc càng không có sức.

Ngay tại lúc ý thức nàng mơ hồ, hình như nàng trông thấy hai bóng người đi ra từ sau núi giả, sau đó thân thể nàng lập tức hòa thành một thể với hồ nước, để mặc dòng nước đưa đẩy, bập bềnh, bập bềnh…

Khi tỉnh lại, Mạch Ca đã ở Hàm Phúc cung. Hai mắt Phục Linh đã khóc đến sưng lên, trên tay còn bưng một bát thuốc.

Mạch Ca suy yếu mỉm cười với Phục Linh, ra hiệu mình không sao. Lúc hỏi đến là người nào đã cứu nàng, Mai Tâm giải thích Tiểu Linh trở lại đình nghỉ mát kêu loạn một hồi, còn giơ vết máu tươi trên móng vuốt cho các nàng xem. Mọi người bỗng cảm giác không ổn, vội vàng đi theo Tiểu Linh đến núi giả, lúc này mới phát hiện Mạch Ca ngất trong hồ.

Sau khi cảm ơn Tiểu Linh, Mạch Ca vô thức nhớ lại lực đẩy sau lưng ở núi giả: “Các ngươi có nhìn thấy người nào khác hay không? Là một đôi nam nữ sao? Chính là bọn họ đẩy ta xuống nước, bất kể là ai, nhất định là bị ta phát hiện bí mật gì nên mới như thế. Rốt cuộc là người nào…”

Nàng còn chưa dứt lời, Đông Dư kích động: “Có người dám đẩy tỷ tỷ? Bọn chúng không muốn sống nữa hay sao!”

Mai Tâm lắc đầu nói: “Lúc bọn nô tì đến thì nơi đó không có một ai.”

Chẳng biết tại sao, mí mắt Mạch Ca bắt đầu giật liên hồi, trong lòng luôn âm ỷ một loại cảm giác không lành.

Sau khi Hoàng thượng biết được thì hạ lệnh tra rõ nhưng bởi vì Mạch Ca ý thức không rõ, chưa nhìn thấy dáng vẻ của hai người kia, cuối cùng chuyện này cũng không có kết quả. lại qua hơn một tháng, hậu cung vẫn không có người nào khả nghi, chuyện cứ thế dần bị quên lãng.

3. Tranh chấp

Vào mỗi mùa trong năm hoàng cung đều sẽ tổ chức gia yến, đúng lúc Thái hậu Lan quốc sốt ruột nhớ nữ nhi, mấy ngày trước đã đến bái kiến, thăm Đông Dư. Hoàng thượng mời chúng phi và Thái hậu Lan quốc tham dự tiệc, ca múa đàn sáo vô cùng náo nhiệt. Trên bầu trời đêm pháo hoa sáng rực, chói lọi lóa mắt.

Lan quốc không có pháo hoa, mỗi lần Đông Dư nhìn thấy pháo hoa đều sẽ kích động giống như trẻ con, mãi đến khi pháo hoa đốt hết nàng mới lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt. Tiếp theo, trong chớp mắt nàng lại bị món Phật nhảy tường của Ti Thiện phường bưng lên hấp dẫn, mùi thơm mê người khiến nàng vội vàng nếm thử một muỗng nước dùng, rồi lập tức hết muỗng này lại đến muỗng khác, không thể dừng lại.

Sau khi nàng quét sạch món Phật nhảy tường trước mặt, Tiểu Linh trong ngực Phục Linh đột nhiên cáu kỉnh không yên, giãy giụa chạy thẳng về phía Đông Dư. Đông Dư cũng thích Tiểu Linh, vươn tay muốn ôm nó vào trong ngực, không ngờ Tiểu Linh nhe răng muốn cắn xé y phục của Đông Dư, thậm chí còn giơ vuốt sắc lên.

Đông Dư hoảng sợ muốn đuổi nó ra, các tiểu chủ và nhóm cung nhân bên cạnh cũng đều lao tới xua đuổi. Trong nháy mắt, đám người chen chúc nhau thành một đoàn, Tiểu Linh giật mình vội vàng nhảy xuống. Nào ngờ Đông Dư bước hụt chân ngã ra đằng sau, lập tức có máu tươi chảy ra từ bụng dưới của Đông Dư, đỏ thắm như một đóa mẫu đơn quyến rũ.

Đám người sợ hãi, ai nấy bận bịu rối loạn, có người đi tìm ngự y, có người nhanh chóng đưa Đông Dư vào cung điện gần đó. Mạch Ca cũng không ngờ chuyện lại thành như vậy, Tiểu Linh luôn luôn ngoan ngoãn đáng yêu, sao lại đột nhiên nổi điên như thế.

Ngự y còn chưa tới, Phục Linh bắt mạch trước cho Đông Dư, nói một tiếng không tốt, sau đó im lặng. Đợi đến lúc Vương Trì mang hòm thuốc chạy đến, Đông Dư đã ngất đi, đứa con trong bụng thì sinh non sảy mất từ lâu.

Thái hậu Lan quốc vừa giận vừa đau lòng, nắm chặt tay Đông Dư mà rơi nước mắt, Hoàng thượng cũng buồn bã tuyên bố chắc chắn sẽ cho Lan quốc và Đông Dư một lời giải thích.

Nhưng Thái hậu thay đổi sắc mặt, giận dữ hỏi Hoàng thượng: “Giải thích? Chẳng lẽ Hoàng thượng còn không thấy rõ chuyện đã xảy ra hay sao? Con mèo điên kia công kích nữ nhi của ta, hại con bé ngất xỉu không nói, ngay cả tôn nhi của ai gia cũng không còn! Nếu Hoàng thượng thật sự muốn giải quyết rõ ràng thì giao người nuôi mèo cho ai gia xử trí!”

Lời này vừa nói ra, cả đám người câm như hến, không dám thở mạnh.

Đây là nói thẳng Hoàng thượng phải giao Thần Phi cho Lan quốc, Hoàng thượng sủng ái Thần Phi như vậy, sao có thể đồng ý? Nhưng Công chúa Lan quốc quả thật là bị mèo của Thần Phi công kích mới sinh non, Thái hậu Lan quốc sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Chẳng lẽ chiến tranh giữa hai nước lại trở nên căng thẳng lần nữa sao?

Hoàng thượng cũng không tức giận, chỉ cố gắng giải thích: “Trẫm tin tưởng chân tướng không phải như trước mắt nhìn thấy, Thần Phi là người thế nào trẫm rõ ràng nhất, hơn nữa tình cảm giữa nàng và Công chúa cũng thân thiết, sao lại làm tổn thương Công chúa chứ?”

Thái hậu cũng không thỏa hiệp: “Hôm nay ai gia nhất định phải đưa Thần Phi đi!”

Hoàng thượng bị chọc giận, hắn cũng ném lại một câu: “Trẫm tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai tổn thương đến Thần Phi!”

4. Cỏ mèo

Nhìn thấy bầu không khí giằng co căng thẳng, Hoàng thượng và Thái hậu Lan quốc bên nào cũng cho là mình đúng, cuối cùng Mạch Ca mở miệng: “Thần thiếp không muốn nhìn thấy hòa khí giữa hai nước bị ảnh hưởng, nếu như Thái hậu thật sự muốn đưa thần thiếp đi, thần thiếp tuyệt đối không nói hai lời. Chỉ là để hung thủ chân chính trốn thoát, còn Đông Dư bỗng nhiên vô cớ mất con, Thái hậu thật sự mong muốn như vậy sao?”

Thái hậu hơi nhíu mày, mỉa mai nói: “Đã nghe nói Thần Phi nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói khéo léo từ lâu, cuối cùng hôm nay ai gia cũng được chứng kiến, chẳng qua ai gia sẽ không mắc mưu này của ngươi, ai gia tin vào đôi mắt của mình!”

“Người đâu!” Thái hậu đột nhiên quát lên: “Trói Thần Phi lại cho ai gia!”

Hoàng thượng tức giận: “Trẫm xem ai dám!”

Trong lòng Phục Linh biết chuyện này có uẩn khúc nhưng lại không biết hóa giải tranh chấp như thế nào. Nàng nóng lòng dập đầu:”Xin Thái hậu minh xét, mặc dù Hoàng thượng ban thưởng mèo trắng cho chủ tử nhưng mỗi ngày nó đều do nô tì chăm sóc. Tập tính của nó chủ tử cũng không biết rõ, chuyện này tất cả đều là lỗi nô tì, nô tì tình nguyện lấy cái chết để tạ tội.”

Mạch Ca giận quát: “Im miệng! Chuyện này liên quan gì đến ngươi, nếu thật sự bị phạt thì cũng nên là bổn cung.” Sao nàng có thể để muội muội thay thế mình chịu phạt, cuộc đời này nàng đã không thể chăm sóc tốt cho Phục Linh, bây giờ bằng mọi giá nàng cũng phải bảo vệ được muội ấy.

Thái hậu hài lòng gật đầu: “Tốt, vậy ai gia thành toàn cho ngươi!”

Ngay khi thị vệ Lan quốc muốn đưa Mạch Ca đi, đột nhiên Phục Linh kêu to, chỉ vào Công chúa: “Nô tì vừa mới bắt mạch cho Công chúa, hình như ngửi được mùi hương của cây kinh giới [1]. Nếu như nô tì không đoán sai, việc mèo trắng nổi điên nhất định có liên quan đến cái này. Trước đó mèo trắng vẫn luôn rất ngoan, cho đến khi Công chúa ăn xong món Phật nhảy tường, bởi vậy món Phật nhảy tường kia nhất định có vấn đề!”

[1] Kinh giới (荆芥) trong tiếng trung thường chỉ chi Nepeta thay vì Elsholtzia như Việt Nam mình (tức là nó khác với rau kinh giới mình hay ăn). Cụ thể ở đây nó là bạc hà mèo, cỏ mèo (Nepeta Cataria), chất kích thích làm con mèo hưng phấn.

Cung nhân bưng thức ăn thừa tới, Vương Trì kiểm tra thực hư, đúng là có trộn lẫn kinh giới. Thấy mọi người nghi hoặc, ông ta giải thích đây là một vị dược liệu, chuyên trị thương hàn, giải nhiệt cầm máu. Mà nó còn có một cái tên khác là cỏ mèo. Bởi vì mùi của nó đặc biệt, mèo ngửi xong sẽ nóng nảy, hưng phấn.

Mọi người nghe thì thông suốt, thì ra mèo trắng ngửi được mùi cỏ mèo trên người Công chúa nên mới phát cuồng như vậy.

Lý Hỉ vội vàng triệu cung nhân ở Ti Thiện phường đến trong viện, thẩm vấn từng người. Nhưng mà không ai thừa nhận, cung nữ mang thức ăn lên cho Đông Dư cũng lắc đầu không biết gì, khăng khăng mình chưa từng thấy cỏ mèo gì đó.

Cho dù tìm ra nguyên nhân sự việc nhưng chân tướng thế nào vẫn còn là nghi vấn, Thái hậu đương nhiên không hài lòng, dù sao hiềm nghi của Thần Phi còn đó, cho nên bà ta vẫn kiên trì muốn đưa nàng đi.

Phục Linh thấy thế, xung phong nhận việc thay thế chủ tử, còn thề son sắt: “Nô tì tin chủ tử nhất định có thể tìm ra hung thủ, khẩn cầu Thái hậu nương nương có thể cho chủ tử thời hạn một ngày.”

Mạch Ca biết đây là cách tốt nhất trước mắt, cũng lập lời hứa hẹn: “Nếu một ngày sau thần thiếp vẫn không tra ra kết quả, thần thiếp sẽ mặc cho Lan quốc xử trí.”

Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Được, ai gia cho các ngươi một ngày.”

5. Suy đoán

Trước khi Thái hậu Lan quốc đi còn lệnh cho tùy tùng dùng côn đánh chết Tiểu Linh. Việc này là do Tiểu Linh gây ra, cho dù kết quả như thế nào nó cũng không thoát khỏi cái chết.

Nhìn qua vết thương chồng chất trên xác Tiểu Linh, Mạch Ca đau đớn như đao cắt. Những ngày qua, bởi vì có Tiểu Linh mà mọi người đều cảm thấy vui vẻ, nó cực kỳ có nhân tính, thậm chí lần trước nàng rơi xuống nước cũng là nó kịp thời tìm người cứu nàng.

Nàng cắn chặt lấy môi nhưng không ngăn được nước mắt. Mai Tâm ôm lấy Tiểu Linh, chọn một nơi đẹp đẽ ở rừng hoa đào để chôn cất nó, chỉ mong kiếp sau nó có thể sống thọ hơn.

Hoàng thượng sợ Mạch Ca không thể chịu đựng nổi nên kiên trì muốn ở lại với nàng, còn nói hắn đã lệnh cho Đại Lý Tự phái người điều tra, dặn nàng đừng lo lắng. Nhưng trong lòng nàng sốt ruột cho Phục Linh, sau khi cười với Hoàng thượng một cái, thành khẩn nói: “Phục Linh là cung nhân của ta, ta nhất định sẽ tự mình cứu nàng ấy.”

Vừa tiễn Hoàng thượng, Hoàng hậu đã lo âu đi tới, còn chưa kịp ngồi đã mở miệng trước: “Ta muốn nói với ngươi một việc, thật ra cỏ mèo kia là Xuân Trúc lén lút thả vào thức ăn thừa vì muốn giúp ngươi tẩy sạch hiềm nghi trước. Nhưng chỉ có thời gian một ngày, chúng ta không có manh mối gì, ngay cả rốt cuộc nguyên nhân ra sao cũng còn không biết.”

Mạch Ca cảm động vô cùng, thật ra nàng cũng đoán được cỏ mèo nhất định là sau này mới thêm vào, nếu thật sự đã có từ trước thì sao Vương Trì có thể không tra ra được.

Nàng nắm chặt tay Hoàng hậu, ánh mắt kiên định nói: “Đời này ta thật may mắn khi có ngươi, cảm ơn ngươi.”

Hoàng hậu cười: “Đã vào lúc này rồi mà còn nói những lời như thế làm gì?” Con ngươi màu nâu sẫm trầm xuống: “Bây giờ nên bắt đầu điều tra từ đâu đây?”

Mạch Ca cũng sầu khổ, không phải nguyên nhân từ dược vật, vậy rốt cuộc tại sao Tiểu Linh lại phát điên lên với Đông Dư? Xưa nay nó thường đi vòng quanh Đông Dư, vô cùng gần gũi với muội ấy, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ có chỗ nào mình đã không để ý đến?

Tiểu Linh là Phục Linh nửa đường ôm tới, bởi vì trong bữa tiệc có nhiều thức ăn nên muốn cho nó nếm thử chút đồ ngon. Sau khi ôm tới, Phục Linh vẫn luôn chơi đùa với nó, mãi đến khi ánh mắt của mọi người đều bị Đông Dư hấp dẫn, mà đúng lúc đó Tiểu Linh cũng phát rồ.

Nó liều lĩnh phóng tới chỗ Đông Dư, ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Dư… Không đúng, nói chính xác là nó nhìn chằm chằm vào bên hông Đông Dư!

Mạch Ca vội hỏi: “Bên hông Đông Dư hình như có một cái túi thơm, thứ Tiểu Linh cắn đầu tiên cũng chính là túi thơm đó!”

Xuân Trúc lập tức hiểu ý, nhanh chóng lấy túi thơm kia đến nhưng dù cho các nàng có lật qua lật lại cái túi thơm kia bao nhiêu lần thì cũng không nhìn ra manh mối gì. Bên trong chỉ có chút hương liệu định thần an thai, tất cả đều rất bình thường.

Trái lại, Xuân Trúc nói một câu: “Túi thơm này hình như giống y hệt cái của Tống Đáp ứng!”

Mạch Ca cũng nhớ, nàng từng thấy Tống Đáp ứng có một túi thơm cùng loại thế này. Tống Đáp ứng tinh thông thêu thùa, túi thơm nàng ta thêu có hoa văn sinh động như thật, rất nhiều phi tần trong cung đều từng nhận túi thơm nàng ta tặng.

Mạch Ca cũng nghe Đông Dư nhắc đến hôm qua Tống Đáp ứng tặng cái túi thơm kia cho nàng.

Hoàng hậu đột nhiên nhíu mày: “Ngươi nói như thế… Hình như Tống Đáp ứng cũng có đứng dậy giúp Công chúa đuổi mèo đi… Hai chuyện này liệu có liên quan gì hay không?”

Mạch Ca chưa trả lời, những suy đoán này không có chút căn cứ nào, huống chi chỉ là một cái túi thơm mà thôi, các nàng cũng chưa phát hiện ra cái gì.

Mai Tâm từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên nhớ tới gì đó, kích động nói: “Mấy ngày trước, nô tì và Phục Linh dắt Tiểu Linh đi tản bộ, lúc ngang qua cầu Tử Không thì trùng hợp gặp Tống Đáp ứng. Chẳng biết tại sao Tiểu Linh lại phát điên muốn lao vào nàng ta, còn ra sức kêu la. Nếu không phải bọn nô tì ngăn lại, chắc chắn Tống Đáp ứng đã bị Tiểu Linh cào bị thương. Lúc ấy bọn nô tì chỉ cho rằng Tiểu Linh phát tình, còn dạy mắng nó một trận, bây giờ nghĩ lại thì rõ ràng không phải là phát tình mà là tình huống giống y hệt như hôm nay!”

Xuân Trúc tiếp lời: “Nói như vậy, Tiểu Linh thật sự có liên quan đến Tống Đáp ứng?”

6. Bảo vệ chủ

Tình hình hiện tại giống như một mớ đay rối, Mạch Ca cũng chỉ có thể bắt lấy manh mối Tống Đáp ứng này. Hoàng hậu lập tức phái người lén đến Noãn Ngọc đường tìm hiểu tin tức.

Tống Đáp ứng cũng giống như các tiểu chủ khác, đều nhập cung vào thời gian tuyển tú khi Thư Thái phi tại vị. Nhưng Hoàng thượng chưa hề triệu các nàng thị tẩm, tiểu chủ không có thân phận này, dần dà cũng tập mãi thành quen.

Noãn Ngọc đường là một thiên các trong Cảnh Điện cung. Bởi vì còn trống chủ vị nên trong Cảnh Điện cung chỉ có một mình Tống Đáp ứng ở. Cảnh Điện cung ở gần suối Yểu Quỳnh, bình thường không có ai lui tới, lúc Tống Đáp ứng rảnh rỗi thường hay thêu thùa, an tĩnh nhàn nhã.

Mạch Ca cũng không có ấn tượng sâu sắc về nàng ta, chỉ nhớ rõ da thịt đầy đặn mịn màng, tính cách dễ gần, còn diện mạo cũng chỉ được xem là đoan trang mà thôi.

Các nàng ngồi chờ thật lâu mới thấy Tiểu Thuận Tử thở hổn hển chạy từ ngoài cửa vào: “Hoàng hậu nương nương, nô tài hỏi thăm được rồi!”

Xuân Trúc ra hiệu cho hắn từ từ nói, hắn bình ổn hơi thở rồi mới nói: “Hồi trước, Tống Đáp ứng mắc phải một cơn bệnh nặng, đồng thời đóng cửa không ra ngoài, nô tài nghĩ bụng thăm dò bệnh tình của nàng ra sao nhưng hỏi thì bọn họ đều lắc đầu, không nói rõ ràng. Cũng may nô tài moi ra được nơi bọn họ đổ bã thuốc, chẳng qua chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, rất nhiều bã thuốc đã hòa lẫn vào trong bùn, nô tài dốc sức đào cũng chỉ đào được một ít.”

Hắn mở tấm vải trắng trong ngực ra, quả nhiên là một đống bã thuốc lẫn theo bùn.

Xuân Trúc cầm một khối nhỏ đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, dường như không xác định, lại cầm thêm mấy khối, cuối cùng còn nghi ngờ cả bản thân: “Sao lại thế này? Không nên như vậy mới phải! Chẳng lẽ là nô tì nhìn lầm?”

Mạch Ca vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Câu trả lời của Xuân Trúc khiến các nàng đều kinh hãi: “Thưa nương nương, những thứ này… những dược liệu này đều có tác dụng phá thai.”

“Cái gì?”

“Trời ạ!”

Hoàng hậu liên tục sợ hãi cảm thán, sau đó cuống quýt che miệng, xác định bốn phía không có người ngoài mới nói: “Ngươi xem xét cẩn thận chưa? Đây không phải là chuyện đùa! Tống Đáp ứng nàng ta… nàng ta là thân trong trắng đấy! Hơn nữa trong tiệc tối thấy nàng ta cũng không giống người mang thai!”

Lại thấy Xuân Trúc nghiêm túc gật đầu: “Nô tì đã xem xét nhiều lần, xác định là thuốc phá thai.”

Tiểu Thuận Tử gãi gãi đầu: “Kỳ quái, vừa rồi nô tài còn đi một chuyến đến Thượng Dược cục, rõ ràng sổ sách ghi chép bên kia chỉ viết là thuốc trị bệnh thương hàn thôi.”

Hoàng hậu nhíu lông mày: “Những dược liệu này đã không có ghi chép, vậy do người nào lén lút đưa đến?”

Nghe đến đây, những mảnh ghép hình vụn vặt trong đầu Mạch Ca đột nhiên toàn bộ hợp lại với nhau, nàng nhanh chóng có một suy đoán to gan. Nàng bình tĩnh nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Còn nhớ tháng trước ta bị người khác đẩy xuống ao nước ở chỗ núi giả, lúc ấy rõ ràng ta nghe thấy tiếng nam nữ cãi vã nhưng lúc đi qua xem thử thì lại không thấy ai.”

“Chắc hẳn nữ tử kia chính là Tống Đáp ứng, nam tử kia biết tin nàng ta mang thai nên muốn nàng ta phá đi. Trùng hợp ta đi ngang qua núi giả, bọn họ cho rằng ta nghe thấy nên muốn giết ta diệt khẩu, không ngờ ta lại được cứu lên. Còn Tiểu Linh, nó vô cùng có nhân tính, lý do nhìn thấy Tống Đáp ứng thì kêu la không ngừng là bởi vì nó tận mắt nhìn thấy bọn họ đẩy ta vào trong nước, muốn nhắc nhở chúng ta nàng ta chính là hung thủ.”

Mai Tâm nghi hoặc hỏi: “Vậy vì sao Tiểu Linh lại nhào về phía Công chúa?”

Mạch Ca thở dài: “Tiểu Linh ngửi được mùi trên túi thơm Tống Đáp ứng mang, bởi vậy sau khi nó ngửi thấy mùi túi thơm trên người Đông Dư giống hệt như vậy thì mới liều mạng cắn xuống, nó sợ hãi cái túi thơm đó sẽ làm hại đến Công chúa. Nó một lòng muốn cứu người nhưng lại bị hiểu lầm là hung thủ, nó có nhân tính như vậy, tốt hơn nhiều so với những kẻ toan tính xảo quyệt trên đời.”

Mai Tâm nghe xong, nước mắt nóng hổi đã đảo quanh hốc mắt, nàng nghẹn ngào: “Thì ra Tiểu Linh lại ngoan đến thế, nó còn nhỏ như vậy sao ông trời lại quá bất công với nó, nó không làm sai bất cứ chuyện gì lại bị đánh chết, rốt cuộc là vì sao!”

Hoàng hậu cũng thở dài khôn nguôi: “Chỉ trách đây là thâm cung, nơi này không có công bằng, chỉ có máu lạnh vô tình. Hy vọng kiếp sau Tiểu Linh đầu thai ở ngoài cung, làm một con mèo hoang cũng còn tốt hơn sống trong cung.”

Mạch Ca thu hồi sự đau lòng, trong ánh mắt tràn đầy quyết liệt: “Mặc dù Tiểu Linh đã chết rồi nhưng nó giúp chúng ta tìm được hung thủ. Ta không tin là Đông Dư tự mình ngã xuống cho nên ta nhất định phải nghiệm chứng chuyện này.”

Hoàng hậu không hiểu: “Trực tiếp nói cho Hoàng thượng biết không phải là được rồi sao?”

Mạch Ca lắc đầu: “Chúng ta vốn không có chứng cứ rõ ràng, tất cả đều là suy đoán. Đồng thời, ta từng nghe nói tới một loại bí thuật khiến cho nữ nhân khôi phục thân xử nữ. Nếu chúng ta tùy tiện hành động nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, đến lúc đó người thua thiệt trái lại là chúng ta.”

“Vậy ngươi muốn nghiệm chứng như thế nào?”

Ánh mắt Mạch Ca sáng lên: “Ta muốn nàng ta chính miệng nói ra.”

7. Hung thủ

Đã qua giờ tý, ánh trăng treo trên bầu trời đêm, chợt có một đám mây đen che khuất nó, tầng tầng lớp lớp che phủ, ảm đạm không rõ. Noãn Ngọc đường vốn dĩ đã yên tĩnh lạnh lẽo, giờ này gió đêm thổi bay những chiếc lá cây trên mặt đất, tạo ra âm thanh xào xạc, cả tòa viện chìm trong bầu không khí quái dị.

Cửa sổ bên trong tẩm điện chẳng biết mở ra từ lúc nào, gió đập rầm rầm, rèm che bốn phía cũng bay phấp phới theo từng cơn gió.

Đột nhiên, tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên trong đêm tối, nương theo tiếng gió đêm lạnh lẽo, tiếng khóc đứt quãng, thậm chí còn có âm thanh “ha ha”, khiến người ta kinh hãi đến mức sởn gai ốc.

Tống Đáp ứng nằm trên giường trở mình, âm thanh quỷ dị khiến nàng ta chợt bừng tỉnh. Chỉ thấy một cái bóng đen phất phơ bên trong tẩm điện, tiếng khóc của trẻ con càng thêm bén nhọn chói tai, khi thì cười to kỳ quái, khi thì âm u gọi: “Mẫu thân, mẫu thân.”

Tống Đáp ứng bị dọa hoảng sợ, ôm chặt hai tay trốn vào góc giường run lẩy bẩy. Nàng khóc thành tiếng: “Con đừng tới đây! Con đừng tới đây! Không phải ta cố ý, con đừng oán ta!”

Bóng quỷ càng đến càng gần, trong tẩm điện sương trắng mịt mờ, khi nàng nhìn thấy rõ bóng quỷ kia thì sợ chết khiếp, đó là một cái đầu trẻ con không có thân thể, hai tròng mắt thòng ra ngoài nhuốm đầy máu, đầu lưỡi thè ra thật dài, hăng hái gọi to: “Mẫu thân, người đừng bỏ con lại! Mẫu thân, con rất nhớ người mà!”

Nàng ta đã ở cạnh bờ vực sụp đổ, không ngừng dập đầu với đứa trẻ đó: “Cầu xin con tha thứ cho mẫu thân đi! Mẫu thân cũng là vì bất đắc dĩ thôi, không phải mẫu thân không cần con mà là con không thể tồn tại được… Huống chi là cha con bức ép mẫu thân uống thuốc phá thai, không liên quan gì đến mẫu thân!”

“Vậy ông ta đâu? Vì sao ông ta muốn con chết?”

Quỷ anh [2] mở miệng to như bồn máu, trong miệng phun ra một cục thịt to cỡ ngón cái, thế nhưng đáng sợ là cục thịt kia lại tự mình chuyển động hỗn loạn, hung tợn chất vấn nàng ta: “Vì sao ngươi muốn giết chết ta! Vì sao muốn đẩy mẫu thân của ta!”

[2] Quỷ anh: quỷ là trẻ sơ sinh.

Tống Đáp ứng kinh hoảng hồi lâu không thốt nên lời: “Ngươi… ngươi là con… của Đông Dư Công chúa… Ta… ta… ta không có cố ý, ta biết sai rồi!”

Cục thịt kia tiếp tục nói: “Cho nên ngươi thừa nhận là ngươi đẩy mẫu thân của ta sao?”

Tống Đáp ứng vội vàng gật đầu: “Ta thừa nhận, ta sai rồi, cầu xin ngươi đừng giết ta, cầu xin ngươi.”

Chỉ chờ nàng ta nói xong, ánh nến bên trong tẩm điện đột nhiên được thắp sáng toàn bộ, đại điện vừa rồi còn trống không lúc này đứng đầy người, dẫn đầu chính là Hoàng thượng và Thái hậu Lan quốc.

Lúc này Tống Đáp ứng mới giật mình nhận ra mình rơi vào cạm bẫy, làm gì có quỷ anh hay máu thịt gì, tất cả đều là giả nhưng lời đã ra khỏi miệng, nàng ta đã trực tiếp thừa nhận tất cả tội trạng.

Nàng ta nhanh chóng bị người kéo xuống khỏi giường, áp quỳ trên mặt đất, Thái hậu Lan quốc tức giận tát một cái vào mặt nàng, lửa giận như muốn tuôn ra khỏi đáy mắt: “Ngươi là ai! Dám tổn thương tôn nhi của ai gia, thêm mấy cái mệnh tiện của ngươi cũng không đủ bồi thường!”

Thiên tử ở bên cạnh cũng tức giận không kiềm được nhưng hắn cố gắng dằn xuống, dù sao vẫn còn rất nhiều nghi vấn.

Hoàng hậu hỏi Tống Đáp ứng gian phu kia là ai nhưng mà nàng ta chỉ ngậm chặt môi, không nói một chữ. Lại hỏi cung nữ thiếp thân của nàng ta, hình như cung nữ cũng bị lừa gạt nên hỏi gì đều không biết.

Mạch Ca không tốt tính như Hoàng hậu, nàng lạnh nhạt nhìn qua Tống Đáp ứng, giễu cợt: “Ngươi cho rằng làm như vậy là bảo vệ tình yêu của các ngươi nhưng thật ra lại vô cùng ngu xuẩn! Một nữ tử như ngươi phạm phải thất xuất [3], bất kể là còn sống hay chết đi thì vẫn sẽ bị người ta đâm chọc sau lưng. Hơn nữa, ngươi còn là một tiểu chủ, gia tộc của ngươi sẽ bởi vì ngươi nhất thời tham hoan mà chịu tru di cửu tộc!”

[3] Thất xuất: là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều sau thì bị đuổi khỏi nhà, người chồng cũng được bỏ vợ hợp pháp, bao gồm: không con, dâm dật, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, có ác tật.

“Còn nam tử kia thì sao? Nhờ sự im lặng của ngươi mà hắn giữ được tính mạng, chờ sau khi ngươi chết hắn vẫn sẽ cưới thê tử, sinh con cái như thường, chẳng mấy chốc hắn sẽ quên ngươi, ngươi nói xem như vậy không phải ngu xuẩn thì là gì!”

Tống Đáp ứng nhất thời không nói chuyện, nàng ta cắn môi muốn nói lại thôi: “Ta… ta…”

Đúng lúc này, Vương Trì từ ngoài điện vô cùng gấp gáp xông vào, quỳ xuống bên cạnh Tống Đáp ứng, vui vẻ nói lớn tiếng: “Hoàng thượng, Công chúa tỉnh lại rồi, vẫn luôn la hét muốn gặp Thần Phi nương nương và Thái hậu! Còn nói tự ngài ấy biết là ai đẩy mình!”

8. Tỉnh lại

Đám người mừng rỡ, nhưng vào lúc này, đột nhiên vẻ mặt Tống Đáp ứng trở nên quái dị, tay phải siết chặt lấy cổ, ngay khi mọi người đều thắc mắc thì miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi, chết đi dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người.

Mạch Ca chạy lên trước ra sức lắc thân thể nàng ta, nàng ta còn chưa kịp khai ra, tên gian phu kia cứ thế trốn thoát mất dạng.

Thái hậu tìm ra hung thủ mưu hại nữ nhi, đương nhiên sai người dẫn Phục Linh đến trả lại cho Mạch Ca. Dù vẫn chưa đầy một ngày nhưng Phục Linh cũng đã chịu đủ tra tấn, trên người loang lổ vết máu, chắc hẳn đã bị Thái hậu cho hành hình rất nặng.

Thái hậu tự biết trách oan Mạch Ca nên lệnh cho tùy tùng dâng dược liệu quý giá lên cho Phục Linh trị thương.

Mạch Ca ôm chặt lấy Phục Linh, nàng đã đứng không vững, toàn bộ thân thể nhỏ xinh đều dựa vào Mạch Ca chống đỡ. Mạch Ca đau lòng rơi lệ: “Phục Linh, là bổn cung làm liên lụy đến ngươi.”

Phục Linh lại tươi cười xán lạn: “Nô tì không đau, chủ tử đừng khóc.”

Mấy cung nhân đỡ Phục Linh trở về Hàm Phúc cung nghỉ ngơi, những người khác thì đi thăm hỏi Đông Dư. Lúc này Đông Dư đã khôi phục sắc mặt, nhìn thấy Thái hậu thì lập tức nói: “Mẫu hậu, tất cả chuyện này không liên quan đến Thần Phi tỷ tỷ, người nhất định không được trách oan tỷ ấy! Là Tống Đáp ứng kia đẩy con!”

Thái hậu nắm chặt tay nàng, ánh mắt lại chứa đựng áy náy nhìn qua Mạch Ca: “Thần Phi, ai gia sai rồi, ai gia có lỗi với ngươi, có lỗi với Phục Linh cô nương.”

Mạch Ca mỉm cười: “Thái hậu cũng vì lo lắng cho Công chúa, bây giờ tra ra manh mối là tốt rồi.” Dừng một lát, nàng ngồi vào trước giường nhìn Đông Dư, ánh mắt kiên định nói: “Ngày đó bổn cung từng mất con, biết được loại cảm giác đau đớn khi cốt nhục chia ly. Không phải bổn cung muốn khuyên muội quên đi, chỉ là hy vọng muội có thể nhìn về phía trước, bất kể khổ sở bi thương thế nào chúng ta cũng đều sẽ ở bên cạnh muội.”

“Tỷ tỷ.” Đông Dư cảm động ôm lấy Mạch Ca: “Ta nhất định sẽ sống tiếp thật hạnh phúc, vui vẻ.”

Mọi người lại tán gẫu rất nhiều, chưa phát hiện ra trời đã sáng. May mà Vương Trì chen vào nói Công chúa vừa mới tỉnh, cần nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt,

lúc này mọi người mới rời đi.

Vừa ra khỏi tẩm điện Mạch Ca lập tức hỏi Xuân Trúc: “Mặc dù Tống Đáp ứng đã chết nhưng vẫn không biết gian phu là ai. Ban đầu ở núi giả, bổn cung lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, có thể để Phục Linh dùng thuật thôi miên thức tỉnh ký ức cho bản cung được không?”

Xuân Trúc suy nghĩ một lát, vui vẻ nói: “Sao nô tì lại không nghĩ tới chuyện này cơ chứ, mặc dù phương pháp này có chút hoang đường nhưng cũng không phải không thể thử một lần!”

Mạch Ca gật đầu: “Đợi Phục Linh hồi phục lại bản cung sẽ bảo nàng bắt đầu chuẩn bị.”

Cuối cùng lại nói với Vương Trì: “Phải rồi, Phục Linh là thị nữ đắc lực của bổn cung, còn phải làm phiền Vương thái y hao tổn nhiều tâm trí chữa thương giúp nàng.”

“Đây là bổn phận của vi thần, nhất định sẽ làm hết sức.”

Mạch Ca hài lòng nhìn ông ta một cái, được Mai Tâm đỡ lấy trở về Hàm Phúc cung.

9. Gian phu

Vào buổi chiều, Phục Linh uống thuốc xong đã khôi phục chút sức lực. Vương Trì vào phòng kiểm tra lại cho nàng, dù sao nàng cũng chỉ bị thương ngoài da, bên trong cơ thể không có vấn đề gì, ông ta dặn dò nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày là có thể khỏi hẳn.

Vương Trì xách hòm thuốc muốn đi khỏi, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại hỏi: “Nghe nói cô nương biết thuật thôi miên, chẳng hay có thể cho ta mở mang kiến thức một chút được không?”

Phục Linh cười nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là chút mánh khóe…” Lời còn chưa dứt, nàng bỗng cảm thấy một cơn choáng váng, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, sau đó ngã người về phía sau, khóe miệng lập tức chảy ra máu tươi.

Vương Trì vội vàng đưa tay đến chóp mũi Phục Linh thăm dò, kinh hãi la lên: “Người đâu mau tới! Phục Linh cô nương… nàng không còn hơi thở nữa!”

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại khiến người ta không rét mà run vang lên: “Vương Thái y lệnh, ngươi thật đúng là biết diễn kịch!”

Mạch Ca và Hoàng thượng đi từ ngoài phòng vào, vẻ mặt nàng tức giận, cực kỳ thất vọng: “Bao nhiêu năm nay ông vẫn luôn trung thành tuyệt đối, ta không ngờ rằng ông lại có thể làm ra chuyện hồ đồ bực này, ông làm như vậy xứng đáng với Hoàng thượng sao?”

Trên mặt Vương Trì kinh ngạc nhưng vẫn thong thả quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: “Vi thần nghe không hiểu lời của Thần Phi nương nương, vừa rồi Phục Linh cô nương bỗng nhiên ngất xỉu hộc máu, triệu chứng giống y hệt Tống Đáp ứng, nhất định là bị kẻ gian làm hại.”

Mạch Ca cười hỏi: “Nơi này chỉ có một mình ông? Nếu không phải ông hạ độc thì là ai?”

Vương Trì hô to oan uổng, thân thể già cỗi không ngừng dập đầu: “Hoàng thượng minh giám, vi thần làm Thái y lệnh xưa nay tuân theo công bằng kỷ luật, kiên trì trị bệnh cứu người, tấm lòng cứu thế, căn bản sẽ không đi tổn thương bất kỳ một ai. Hơn nữa, Phục Linh cô nương và vi thần không có thù oán gì, vì sao vi thần phải giết nàng chứ?”

Dứt lời, lại thêm một câu: “Vi thần hầu hạ suốt hai đời Đế vương, trên kính trọng Tiên hoàng, dưới trung thành với bệ hạ, mong Thần Phi nương nương chớ gán tội linh tinh cho vi thần!”

Nhưng mà Hoàng thượng cũng không đếm xỉa tới ông ta.

Mạch Ca cười, ánh mắt nhìn hắn bỗng sinh ra nghi ngờ: “Thật sao? Nói vậy bổn cung còn phải xin lỗi ông phải không?”

Lúc này, Phục Linh vốn đã chết trên mặt đất đột nhiên bò dậy, phủi phủi bụi đất trên y phục, cười nói với Vương Trì: “Vương Thái y lệnh, vừa rồi có thể lừa được ông chứ?”

Vương Trì sợ tới mức trợn tròn hai mắt, chòm râu hoa râm cũng run run theo thân thể đang kinh hãi: “Ngươi… ngươi ngươi ngươi… Ngươi dám giả chết!”

Mạch Ca lập tức nổi giận, đi đến trước mặt nhìn thẳng vào ông ta: “Ông giết Phục Linh chẳng qua là vì nàng biết dùng thuật thôi miên kích thích ký ức của bổn cung mà thôi, ông sợ bổn cung phát hiện ra tên gian phu kia chính là ông. Ông không có cơ hội tổn thương bổn cung, vậy nên chỉ có thể giết Phục Linh! Chuyện tới nước này, ông còn có lời gì muốn nói?”

Thấy chuyện bại lộ, Vương Trì đột nhiên dùng tay phải bóp chặt lấy cổ Mạch Ca, tay trái rút một thanh chủy thủ từ trong ngực ra kề vào yết hầu nàng. Ông ta đã gần như điên cuồng, thẳng thừng thừa nhận: “Phải, người kia chính là ta! Rốt cuộc nương nương đã nghi ngờ ta từ khi nào?”

Mạch Ca cũng không e ngại gì nữa, thản nhiên nói: “Vốn dĩ Tống Đáp ứng đang yên lành, sau khi ông vào điện thì không hiểu sao lại chết đi, mà lúc đó chỉ có ông ở vị trí gần nàng nhất, vì thế bản cung suy đoán lúc ông phất tay áo quỳ xuống đã vung độc dược về phía nàng, sau khi nàng hít vào thì hộc máu ra đi.”

Trong mắt Vương Trì toát ra vẻ tán thưởng: “Không sai!”

Mạch Ca tiếp tục nói: “Thế là bổn cung cố tình ở trước mặt ông nhắc đến thuật thôi miên khơi gợi ký ức, thật ra chuyện này căn bản không có khả năng, ông làm đại phu phải hiểu rõ nhất. Nhưng ông sợ có chuyện ngộ nhỡ, vậy nên bây giờ mới mạo hiểm để diệt trừ Phục Linh. Bổn cung đã bảo Phục Linh và Xuân Trúc nghiên cứu ra thuốc giải từ lâu, đó là lý do vừa rồi Phục Linh căn bản không chết.”

Vương Trì nghe xong cười ha ha: “Vẫn luôn biết nương nương rất thông minh, vi thần thật sự bội phục!”

10. Tan nát cõi lòng

Vương Trì thở dài, bắt đầu kể lại: “Người người đều hâm mộ vị trí Thái y lệnh Thượng Dược cục của ta, nhưng liệu có ai hiểu được nỗi khổ của ta? Ta chỉ có thể uy phong ở trong cung, trở lại phủ của mình thì phải ngày ngày chịu đựng con cọp cái kia quản lý. Bà ta chưa từng cho ta nạp thiếp, chỉ cần ta nói chuyện một câu với nha hoàn, bà ta sẽ đuổi nha hoàn đó ra khỏi phủ, thậm chí còn có khi bán vào kỹ viện đê tiện nhất!”

“Ta thật sự không chịu nổi cho nên thà tình nguyện ở trong cung cũng không muốn trở về. Ngay khi đó, Tống Đáp ứng nhiễm phong hàn, mỗi ngày ta đều đến bắt mạch kê đơn cho nàng. Nàng cô đơn thời gian dài, còn ta trống trải đã lâu, cứ như vậy chuyện đã xảy ra thì không thể ngăn cản. Nàng nhanh chóng mang thai, hôm đó ta cãi nhau với nàng sau núi giả vì muốn nàng bỏ đưa con đi.”

“Trùng hợp sao Thần Phi nương nương ngài lại đi ngang qua đó, ta sợ ngài nghe được nên nổi lên ý muốn giết người, không ngờ rằng ngài không chết. Sau này, mỗi lần con mèo kia trông thấy Tống Đáp ứng là lại kêu la ầm ĩ, vì thế ta mới nảy ra ý nghĩ để Tống Đáp ứng tặng túi thơm nàng thường đeo cho Đông Dư Công chúa. Quả nhiên con mèo trắng kia ngửi thấy mùi hương giống nhau thì lại phát điên lên, nó muốn cắn túi thơm xuống nhưng lại khiến cho người khác tưởng rằng nó muốn mưu hại Công chúa. Thừa dịp hỗn loạn, Tống Đáp ứng đẩy ngã Công chúa dẫn đến sinh non.”

“Ta muốn mượn tay Thái hậu Lan quốc diệt trừ Thần Phi nương nương, dù sao chỉ có thời hạn một ngày, làm sao ngài có thể tìm ra hung thủ? Thật không ngờ ngài lại ngờ Tống Đáp ứng, ta không còn cách nào chỉ đành trừ khử nàng. Những chuyện sau này thì giống như nương nương suy đoán, không sai chút nào.”

Vương Trì đột nhiên đổi sắc mặt, cao giọng nói: “Việc đã đến nước này, ta không còn gì giải thích! Chẳng qua có Thần Phi nương nương đi chết cùng ta, đường xuống suối vàng cũng sẽ không quá cô đơn!”

Tay nắm chủy thủy của ông ta đột ngột tăng sức lực thêm mấy phần, dưới lưỡi dao đã túa ra máu tươi.

Hoàng thượng nổi giận đùng đùng: “Nếu ngươi dám làm tổn thương Thần Phi, trẫm đảm bảo khiến ngươi sống không bằng chết! Vương Trì, trẫm chưa bao giờ nghĩ ngươi lại biến thành thế này, trẫm cảm thấy vô cùng thất vọng về ngươi!” Mặc dù cung nhân đã vây quanh Vương Trì nhưng Thần Phi nương nương bị bắt làm con tin, bên bờ sinh tử, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vương Trì không nghe lọt lời của hắn, lúc muốn đâm cả thanh chủy thủ vào thì Phục Linh đột nhiên la lớn: “Tống Đáp ứng!”

Vương Trì sửng sốt trong chốc lát, chủy thủ trên tay hơi khựng lại, ánh mắt nhìn theo hướng tiếng la thì không có một ai. Lúc này Phục Linh đã dùng hết toàn lực đẩy ngã Mạch Ca, Vương Trì biết mình mắc lừa, bỗng nhiên đâm chủy thủ tới cổ Phục Linh, máu tươi bắn ra tại chỗ.

Cung nhân nhào tới khống chế ông ta, đưa ra ngoài.

Mạch Ca hoảng sợ mặt xám như tro, nàng không thể ngờ Phục Linh sẽ chịu một nhát dao này thay mình, chỉ biết ôm chặt lấy nàng, nói lung tung: “Sao muội lại ngốc như vậy? Phục Linh, Phục Linh.”

Hoàng thượng chưa từng nhìn thấy nàng đau lòng đến chết như vậy, mặt mày tràn đầy bi thương, ánh mắt đờ đẫn. Hắn không đành lòng cắt ngang, chỉ lặng lẽ lui ra ngoài, có lẽ đây là lần cuối cùng các nàng gặp mặt nhau.

Còn hơn cả đau lòng, Mạch Ca cảm thấy như trái tim mình không ngừng vỡ vụn.

Phục Linh dựa vào trong ngực nàng, thần thái xán lạn, trong mắt lại ngập đầy ánh nước: “A tỷ, tỷ xem này, muội đã trả lại cái mạng còn nợ cho tỷ rồi.”

“Năm tỷ vào cung, muội vẫn còn nhỏ, mỗi ngày đều ở trước cửa nhà chờ tỷ về, chờ tỷ kể cho muội nghe thật nhiều câu chuyện thú vị. Sau này, người ta nói tỷ chết rồi nhưng muội không tin, tỷ đã hứa với muội sẽ trở về, nhất định là bọn họ nói dối, nhưng tại sao họ lại muốn gạt muội chứ?”

“Sau này, cha nương cũng đã chết, cuối cùng muội cũng nhận ra rằng chỉ còn một mình muội trên đời này thôi.”

“Năm đó muội mới tám tuổi, rõ ràng là độ tuổi không biết buồn lo nhưng trái tim muội như đã chết. Muội có dưỡng phụ dưỡng mẫu, họ đối xử với muội rất tốt nhưng muội lại không cười nổi, từ đầu đến cuối họ đều không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng muội.”

“Cũng may bây giờ biết được a tỷ không chết, muội rất vui vẻ, đợi khi muội xuống suối vàng nhất định sẽ nói cho cha nương biết để họ không cần phải lo lắng nữa.”

“Muội vẫn nhớ lúc trước hai chúng ta cùng nhau nhảy múa trong mưa, hoa đào rơi tán loạn, tỷ tung cánh hoa lên đầu muội, nói sau này muội sẽ là tân nương xinh đẹp nhất…”

“Chỉ tiếc rằng không có ngày đó…”

“Nhưng mà không sao cả, muội sẽ ở trên trời phù hộ cho a tỷ.”

“Từ hai mươi tuổi đến trăm tuổi, a tỷ nhất định phải luôn vui vẻ hạnh phúc, thay muội đi hết cuộc đời này.”

Ba ngày sau đó trời đổ một cơn mưa rất lớn, Mạch Ca đứng trên cổng thành cao cao nhìn cung nhân đưa tro cốt Phục Linh về nhà cũ. Nước mưa thẩm thấu qua y phục làm tay chân nàng lạnh buốt nhưng vẫn không sánh bằng sự lạnh lẽo vô hạn trong lòng nàng.

Mai Tâm mở ô ra: “Có Tiểu Linh an táng cùng một chỗ với nàng, chắc chắn nàng sẽ rất vui.”

Mạch Ca chậm rãi cười thành tiếng: “Đúng vậy, muội ấy sẽ rất vui.”

Nàng nhìn bầu trời tối tăm mù mịt, trước mắt chợt hiện ra hình ảnh cô nương hoạt bát nhanh nhẹn kia.

Ngày xuân se lạnh, hoa đào đầy nhánh, muội ấy cười thật tươi nhảy múa dưới những cánh hoa rực rỡ, bên cạnh có một con mèo trắng chạy loanh quanh.

Mọi thứ đều vừa khéo, thiếu nữ và mèo, đẹp tựa một bức tranh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.