Cuộc hôn nhân hạnh phúc không hoàn toàn được xây dựng trên thân phận hiển hách và tài sản, mà nó được xây dựng trên sự tôn trọng lẫn nhau. Bản chất của hạnh phúc này là nhún nhường và thật thà.
— Honoré de Balzac
Ánh mặt trời sáng rỡ nhất là vào tháng tám giữa ngày hè, cho dù ở Bắc Mỹ cũng tựa như màu vàng của nước đường đậm đặc không thể hòa tan cũng không thay đổi chút nào.
Trong lúc lơ đãng, những tia nắng theo khung cửa sổ len lỏi vào trong, để lại ánh sáng rực rỡ khắp nơi.
Vương tử điện hạ của chúng ta mang theo tinh thần thoải mái, dễ chịu bước vào căn phòng rộng rãi hoa lệ, nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang tùy ý ngồi trên thảm lông.
Thân mật bước đến bên cạnh, Trần Lộ cúi người ôm lấy bả vai Lâm Diệc Lâm: “Ăn sáng chưa?”
Tiểu Lâm tử đặt bút máy đang viết thiệp mời xuống, cười nhẹ: “Em ăn rồi. Anh vừa đi đâu vậy?”
Trần Lộ vỗ vào trang phục cưỡi ngựa gọn gàng mình đang mặc: “Cưỡi ngựa. Sao em không vận động chút, suốt cả ngày chỉ ở trong phòng.”
Lâm Diệc Lâm có bệnh sạch sẽ sợ nhất đổ mồ hôi lập tức lộ vẻ ghét bỏ nhìn sang hướng khác.
Trần Lộ hết cách nhéo mặt cậu nhóc, sau đó sát lại gần cười xấu xa: “Anh có bài tập thể dục thích hợp với em đây…”
Quen nhau nhiều năm như vậy, Lâm Diệc Lâm còn không biết Trần Lộ đang nghĩ gì mới là lạ, cậu nhóc vội vàng lùi về sau cau mày: “Em không muốn. Anh đi tắm đi.”
Trần Lộ không để ý tới lời cự tuyệt của tiểu Lâm tử, dùng sức nắm lấy cổ tay cậu sau đó kéo cậu vào một nụ hôn.
Mùi hương thoang thoảng mang theo phong độ của người tri thức trở thành mùi hương quen thuộc nhất của vương tử điện hạ, nhưng lần nào cũng khiến tim cậu đập thình thịch.
Nụ hôn dài vẫn dịu dàng và tinh tế, đến khi Trần Lộ buông tay hơi ngồi dậy, Lâm Diệc Lâm nằm trên thảm không còn chút sức nào.
Ánh sáng vàng nhạt nhu hòa nhuộm lên hàng mi dài, như mộng như ảo.
Trần Lộ nhếch khóe môi: “Vợ à, em đẹp lắm đó.”
Lâm Diệc Lâm sẽ không bao giờ nói lời khen ngợi như thế này, thậm chí cậu chưa bao giờ nói như vậy. Điều có thể làm, chỉ là nhẹ nhàng xoa mái tóc nâu ngắn của anh rồi nở nụ cười.
Đang lúc tình nồng, vị quản gia già luôn chăm sóc Trần Lộ bỗng nhiên lên tiếng thông báo trước cửa phòng: “Thiếu gia, lễ phục của hai người đã làm xong. Phu nhân kêu thiếu gia qua đó ngay.”
Vương tử điện hạ hơi bực bội.
Lâm Diệc Lâm ngược lại, ngồi dậy khuyên nhủ: “Anh đi nhanh đi.”
Lúc này, Trần Lộ mới bất đắc dĩ đứng dậy đi tìm nữ vương bàn chuyện.
Sửa sang lại mái tóc rối của mình, Lâm Diệc Lâm phát hiện ông quản gia treo xong túi âu phục vẫn đứng tại chỗ dùng ánh mắt nghiêm nghị dò xét mình, khẩn trương đứng lên.
Cách đối xử này từ lúc vào nhà Trần Lộ đến nay vẫn chưa dừng lại, Lâm Diệc Lâm ban đầu rất ngạc nhiên và tủi thân, nhưng dần dần cũng bình tĩnh lại.
Cậu vốn kém xa anh, việc này không phải ngày đầu tiên mới biết.
Dù sao sau khi chọn một người cũng chính là chọn gia đình của người đó.
Ông quản gia nhìn một lúc lâu mới nói: “Đã mời một thầy giáo dạy lễ nghi cho cậu Lâm vào chiều nay. Dạy cậu mặc lễ phục như thế nào và phong thái tại hôn lễ. Mong cậu sắp xếp thời gian chuẩn bị đón thầy.”
Lâm Diệc Lâm ngớ ra, sau đó mới cúi đầu đáp lại.
Ông quản gia rõ ràng rất không ưa cậu, nhỏ giọng nói: “Đẹp thì có thể chịu được bao nhiêu năm, cũng không biết sinh con.”
Nói xong thì ưỡn ngực ngẩng đầu ra khỏi phòng.
Ông ta coi thường người khác quá đáng, Lâm Diệc Lâm là người có tự tôn rất cao, sẽ không nói gì bất mãn với Trần Lộ.
Nói cho chính xác thì là cậu sẽ không nói với bất kỳ ai.
Quay về phía Trần Lộ, anh miễn cưỡng đi đến phòng tiếp khách không biết số bao nhiêu của Nhan Thanh Vi, ngồi đối diện với bà ta một cách rất tùy tiện: “Tìm con làm gì?”
Nữ vương điện hạ mặc một bộ váy trắng theo phong cách phương Tây đang cúi đầu xem tài liệu, nghe tiếng của anh thì ngẩng đầu lên cười nhẹ rồi mới nói: “Hai tháng nay chắc con vui lắm nhỉ.”
Sau khi Trần Lộ về Mỹ không còn mười ngày nửa tháng không về nhà như lúc nhỏ, cũng không còn nổi loạn ấu trĩ với mọi người nữa, đối lập hoàn toàn với con người trước khi đến Bắc Kinh. Mỗi ngày trừ đi với Lâm Diệc Lâm đến Newyork vui chơi thì chỉ có chuẩn bị hôn lễ, học kinh doanh, tâm trạng rất tốt.
Không ai hiểu mẹ bằng con, anh nhìn Nhan Thanh Vi nói: “Có gì mẹ cứ nói thẳng đi, mẹ bận vậy mà có thời gian tán dóc với con à?”
Nữ vương điện hạ từ ái quan sát đứa con trai có ngoại hình không chê vào đâu được của mình trong chốc lát, sau đó mới giơ tay giới thiệu người trung niên bị Trần Lộ xem nhẹ từ khi vào phòng: “Đây là luật sư Vương, nguyên quán ở HongKong. Mấy năm nay vẫn đang làm cố vấn pháp luật cho tập đoàn của chúng ta.”
Thời buổi này nói tới pháp luật không có chuyện gì tốt, Trần Lộ cảnh giác hỏi: “Thế thì sao?”
Nhan Thanh Vi cười: “Ông ấy rất rõ tình hình tài vụ nhà chúng ta, để ông ấy công chứng tài sản trước hôn lễ của con là thích hợp nhất.”
Quả nhiên. Trần Lộ đã sớm biết nữ vương sẽ làm những chuyện này lập tức tức giận đứng dậy: “Của con cũng là của vợ con. Con không cần.”
“Đó là tiền mẹ kiếm được!” Nhan Thanh Vi vỗ bàn.
Trần Lộ mềm cứng đều không ăn, “hừ” một tiếng rồi nói: “Vậy mẹ lấy đi hết đi, con không quan tâm!”
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Nhan Thanh Vi lại đổi về khuôn mặt mỉm cười: “Mẹ đã nói với Tiểu Lâm rồi, thằng bé không để ý.”
Lần này Trần Lộ vô cùng kinh ngạc: “Chuyện lúc nào? Sao con không biết?”
Nhan Thanh Vi thắc mắc: “Thằng bé không nói với con chuyện của nó à.”
Trần Lộ nghĩ một hồi rồi ném ra một câu với thái độ không tốt: “Nói chung không cần công chứng. Mẹ đừng làm con bực.”
Sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Luật sư Vương hơi bối rối nhìn người mẹ không cách nào trị được con mình.
Nhan Thanh Vi cong khóe môi, vẫn tự tin như thường: “Tôi sẽ bắt nó ký.”
Khi Trần Lộ quay về phòng ngủ, bất ngờ phát hiện Lâm Diệc Lâm vẫn chưa thử bộ âu phục do tự tay anh chọn mà ngồi trên giường ngẩn người bê máy tính xách tay, anh bèn đi đến bên cạnh hỏi: “Em sao vậy? Quần áo không vừa sao?”
Lâm Diệc Lâm cười mỉm: “À… Để chiều em thử, giờ em muốn nghỉ ngơi.”
Trần Lộ thấy nét mặt cậu vẫn vui vẻ mới đi đến trước tủ quần áo, thay bộ đồ cưỡi ngựa ban sáng mặc, chuẩn bị đi tắm.
Ánh mắt của anh vô tình lướt qua túi lễ phục, nhớ lại lời của Nhan Thanh Vi không nhịn được nói: “Em…”
Lâm Diệc Lâm ngồi trên giường lớn cách chỗ anh mấy mét, nghi hoặc ngẩng đầu: “Dạ?”
Trần Lộ không nói được lý do đành sửa lời: “Em muốn ăn gì? Tối nay Đỗ Uy đến, chúng ta dẫn cậu ấy đi ăn cơm đi.”
Nghe vậy, trên gương mặt của Lâm Diệc Lâm lộ ra biểu cảm như là thả lỏng trong phút chốc: “Đó là đương nhiên… Cậu ấy muốn ăn gì? Mấy giờ cậu ấy đến vậy anh? Chúng ta có đi đón không?”
Bởi vì biểu cảm thả lỏng trong nháy mắt đó, Trần Lộ hơi thất thần.
Anh mặc áo T shirt vào, sau đó nói khẽ: “Có phải ở đây khiến em không thoải mái chút nào không…”
Lâm Diệc Lâm chớp mắt, nghĩ đến trang viên to lớn mình đang ở, những người hầu, bãi cỏ đầy hoa tươi và bầu trời không thấy điểm cuối. Mỗi ngày phải chú ý từng li từng tý và những món ăn ngon thượng hạng được mang lên bất cứ lúc nào, hơi bất đắc dĩ thở dài: “Sao có thể chứ. Ai mà không thích ở trong lâu đài…”
Trần Lộ hiểu tính kiêu ngạo của nhóm người ở tầng lớp thượng lưu bao gồm cả Nhan Thanh Vi sẽ tỏ ra hà khắc và lạnh lùng đến mức nào.
Anh hứa hẹn đầy chân thành: “Sau khi kết hôn, chúng ta đến New Jersey (1) học. Ở trong nhà của anh, không liên quan gì đến mẹ anh. Chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Lâm Diệc Lâm rất sợ Trần Lộ sẽ lo lắng quá nhiều, cậu lập tức mỉm cười: “Được ạ.”
Trần Lộ mong Tiểu Lâm Tử có thể học bắt bẻ một chút. Lúc cậu nói “Được ạ” với tất cả sắp xếp của anh, vương tử điện hạ không biết cái “được” thật sự là gì.
Gặp bạn bè là một chuyện rất vui.
Hai người họ đi với Đỗ Uy đến một nhà hàng ăn uống thỏa thích một bữa, ôn lại rất nhiều chuyện cũ.
Có lẽ là sợ Nhan Thanh Vi nên Đỗ Uy sống chết cũng không chịu đến nhà Trần Lộ. Đến khi sắp xếp ổn thỏa cho tên này thì trời cũng đã tối muộn rồi.
Lâm Diệc Lâm đi phía sau Trần Lộ, đợi người hầu mở cửa xe Sedan rồi mới ngồi vào. Gương mặt không còn nét vui vẻ như lúc dùng cơm ban nãy nữa, mà có hơi ưu buồn.
Trần Lộ dựa vào ghế xe, vừa trả lời tin nhắn vừa hỏi: “Em lại sao vậy? Đang lo cho Đỗ Uy và Trịnh Lạc Lai?”
Lâm Diệc Lâm lắc đầu, suy nghĩ một chút mới nhỏ giọng nói: “Hôn lễ của chúng ta… có thể có thể mời Trình Nhiên…”
Trần Lộ nghe đến đây rơi vào trầm mặc ngay.
Lâm Diệc Lâm biết anh rất để ý, định giải thích điều gì đó: “Em chỉ nghĩ…”
Trần Lộ “Hừ” một tiếng: “Sao hả? Mới hai tháng không gặp em đã nhớ rồi?”
Lâm Diệc Lâm bị chặn lời chưa kịp nói hết, ôm tay nhìn cảnh đêm ở nước Mỹ bên ngoài cửa xe không nói một lời.
Trần Lộ biết những gì mình vừa nói hơi khó nghe, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho Trình Nhiên được.
“Người tham dự hôn lễ… đều là họ hàng, bạn bè của anh… Em không quen được mấy người… Đây là hôn lễ của em hay em là diễn viên biểu diễn cho bọn họ coi anh hạnh phúc cỡ nào?” Lâm Diệc Lâm hơi khó chịu. Cậu rất ít khi thế này với Trần Lộ, nói đến nửa đoạn sau giọng nói cũng hơi nghẹn ngào.
Trần Lộ vẫn không tỏ thái độ gì.
Qua một lúc lâu, cuối cùng anh nhịn không được nắm lấy tay Lâm Diệc Lâm.
Tiểu Lâm Tử có vẻ rất không vui, dùng sức hất tay anh ra nhưng tiếc rằng thứ vương tử điện hạ có chính là kiên nhẫn, cánh tay hai người không biết vật lộn bao nhiêu lần, cuối cùng mười ngón tay vẫn giao nhau.
Biết gì nói nấy, không biết không nói hay là vợ chồng tôn trọng nhau nhìn nhau không nói?
Khi tình yêu trở thành hợp đồng, ai có thể hiểu kiểu thái độ nào sẽ khôn khéo hơn?
Thật ra tiếng chuông ở nhà thờ, trao đổi nhẫn cưới không phải là lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Vẻ ngoài lộng lẫy ấy chỉ đang nói lên cùng một chuyện cho mọi cặp đôi muốn chung sống trọn đời bên nhau.
Thứ bạn nhận được, chắc chắn không phải một cái kết viên mãn mà chỉ là bắt đầu của một tương lai không xác định.
Tác giả chú thích (1): New Jersey của nước Mỹ, là nơi Đại học Princeton tọa lạc. Đây cũng là tiểu bang nhỏ tiểu bang xếp thứ 4 trong danh sách những tiểu bang nhỏ nhất nhưng xếp thứ 11 theo số dân. Có tên hiệu là The Garden State.