Công việc của nghệ sĩ chắc chắn không ổn định như nhân viên văn phòng. Lúc nhàn rỗi cũng có thể có một kỳ nghỉ dài không cần đi làm, lúc bận thì hành hạ người ta cả ngày lẫn đêm mệt đến nỗi tưởng chừng bản thân có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Xét đến việc Tiêu Huyền sắp hết hợp đồng và các yếu tố trên thị trường. Vào đầu xuân, Orpheus lại yêu cầu cho boss bắt đầu sáng tác album mới.
Tiêu Huyền là xu hướng không thể nghi ngờ trong vòng giải trí, hắn chắc chắn phải có tạo hình mới, vũ đạo mới và bài hát tự sáng tác.
Công việc chất đống như núi khiến cho Tạ Tiểu Vũ còn chưa quen hoàn toàn với cuộc sống trợ lý chạy ngược chạy xuôi, tay chân luống cuống.
Cũng may bản thân boss không gấp, hắn rất dửng dưng với những chuyện khác, chỉ cố chấp duy nhất với một thứ là âm nhạc thôi.
Hôm nay Tiêu Huyền về nhà thì nghiêm túc nói với Tạ Tiểu Vũ: “Anh phải sáng tác, em đừng làm phiền anh. Đừng nói chuyện với anh, đừng quản giấc ngủ của anh. Nhớ đúng lúc đưa cơm vào là được.”
Vừa hết câu là xách đàn ghita vào phòng thu âm riêng, biến mất không thấy người.
Tạ Tiểu Vũ đương nhiên nghe lời. Cho dù mỗi ngày cậu không thể xử lý tốt với những cuộc điện thoại đều đặn mỗi ngày từ công ty, nhưng từ đầu tới cuối cũng không dám đi quấy rầy boss.
Nhưng ba ngày, năm ngày, một tuần, nửa tháng mỗi lần vất vả đem cơm mới vào phòng, lúc nào cũng thấy phần cơm cũ không ăn được bao nhiêu. Như thế làm sao đứa ngốc không lo cho được?
Sau đó, cuối cùng cậu chịu không nổi, cẩn thận hỏi Tiêu Huyền đang đeo tai nghe: “Sao anh không ăn vậy? Không thích sao? Vậy em đặt nhà hàng mấy món cho anh nha, cứ vậy sức khỏe của anh sẽ không chịu nổi mất…”
Hình như Tiêu Huyền nghe thấy, nhưng không trả lời, ngay cả con ngươi cũng không liếc qua. Thỉnh thoảng vẫn ấn xuống phím đàn phức tạp bên dưới.
Tạ Tiểu Vũ bất đắc dĩ để khay xuống, cầm thức ăn đã nguội lạnh đem xuống lầu tự mình hâm nóng rồi ăn.
Phòng ăn rất yên tĩnh, đứa ngốc vừa nuốt thức ăn mà bản thân không thích, vừa lật công thức nấu ăn mình thuộc lòng từ sớm, muốn làm bữa ăn tiếp theo hấp dẫn hơn chút.
Đợi đến lúc tối lại cẩn thận bưng khay bước vào phòng thu âm. Tạ Tiểu Vũ lại thấy phần ăn hồi trưa vẫn chưa được đụng vào.
Cậu nhìn thấy mắt Tiêu Huyền có quần thâm, lo lắng nói: “Anh nghỉ một lát đi. Thực ra lịch trình cũng không gấp, sức khỏe quan trọng nhất…”
Còn chưa nói hết câu thì boss đã cau mày cắt ngang: “Đừng làm ồn. Ra ngoài ăn cơm của em đi.”
Tạ Tiểu Vũ không chịu thua cãi lại: “Nhưng anh không đối xử tốt với chính mình. Em không thể xem như không thấy.”
Tiêu Huyền đang đắm chìm trong thế giới sáng tác, tất cả những âm thanh không liên quan vang lên bên tai làm hắn rất phiền.
Đột nhiên ném mạnh nhạc phổ, boss đứng dậy mắng: “Tôi kêu em ra ngoài không nghe thấy sao. Đừng làm phiền tôi!”
Tạ Tiểu Vũ bị hắn mắng làm cậu hơi oan ức, lại không biết sống chết lầm bầm: “Em muốn tốt cho anh…”
“Em là một người đàn ông sao nói nhiều nhiều vậy, em không mệt sao?” Tiêu Huyền xoay người đốt điếu thuốc, đôi mắt xinh đẹp lại sắc bén trừng mắt nhìn Tạ Tiểu Vũ: “Đúng là hối hận khi kêu em đến ở. Trừ làm phiền tôi, em còn có thể làm gì không?”
Mặt Tạ Tiểu Vũ khi nghe vậy hết xanh rồi trắng, cậu cúi đầu nói nhỏ: “Xin lỗi…”
Rồi sau đó đặt cơm xuống, cầm cơm trưa để nguội lên vội vã ra khỏi phòng.
Tiêu Huyền đứng tại chỗ biết bản thân mình có phần không đúng, nhưng sự ích kỷ và kiêu ngạo độc nhất của nghệ sĩ không cho phép hắn đuổi theo cậu. Ngược lại, hắn lập tức ngồi xuống ghế đối mặt với bàn phím, bắt đầu chỉnh sửa vài hợp âm.
“Cho dù bị sự vĩ đại của đối phương làm rung động đến không thở nổi, cũng xin đừng quên sự tuyệt vời của bản thân…”
Vào ban đêm yên tĩnh, Tạ Tiểu Vũ ngồi trên sân thượng ôm đàn ghi ta nhớ đến lời nói của Lâm Diệc Lâm.
Không biết làm sao, trong lòng lại có cảm giác bị chạm vào nỗi đau.
Đủ loại chuyện đã xảy ra, hạnh phúc của hiện tại, Tạ Tiểu Vũ chưa từng quên mất.
Điều cậu muốn vốn không nhiều, nhưng vẫn hơi không vừa lòng.
Ai có thể nói kết quả khác biệt ở chỗ nào…
Tạ Tiểu Vũ đàn một bài hát cũ quen thuộc, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt và đầu ngón tay.
Cho dù ánh trăng thật sự có thể đại diện cho lời hứa của linh hồn. Vậy nó có thể cho chúng ta biết…
Em yêu anh, sâu đậm bao nhiêu đây?
Chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Tạ Tiểu Vũ bừng tỉnh dừng tay quay đầu lại. Nhìn thấy Tiêu Huyền đang đứng trong phòng ngủ lẳng lặng nhìn cậu.
Trong nháy mắt, đứa ngốc sợ run lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, làm phiền anh sao? Em không đàn nữa đâu.”
Tiêu Huyền nói: “Có phải buổi tối anh rất quá đáng đúng không?”
Tạ Tiểu Vũ mỉm cười: “Không có. Em biết anh sáng tác không thuận lợi nên tâm tình cũng không tốt. Mọi người đều như vậy cả.”
Từ ngữ xin lỗi của Tiêu Huyền cực kỳ thiếu thốn, hắn lắc lắc cà phê trong tay nói: “Đợi anh ghi âm xong sẽ bù đắp cho em. Em muốn gì không?”
Nghe được điều này Tạ Tiểu Vũ khẽ run lắc đầu, sau đó lại cười: “Tặng em album có chữ ký của anh đi.”
Boss đúng là đang thấp thỏm vì ban nãy nổi giận vô cớ, nhưng ngày tiếp theo Tạ Tiểu Vũ vẫn giống như bình thường, như một người hầu nhỏ bé tỉ mỉ chu đáo chăm sóc hắn. Tiêu Huyền cũng thả lỏng tiếp tục sáng tác.
Con người chính là như vậy, lúc không có ai tốt với bạn thì chỉ cần chút xíu ấm áp cũng sẽ làm bạn cảm động.
Nhưng có người quá tốt với bạn, vậy đột nhiên thiếu sự ân cần thì nó lại thành tội lớn.
Mà Tạ Tiểu Vũ với Tiêu Huyền, hiển nhiên là kiểu phía sau.
Cậu nấu cơm cho hắn, ủi quần áo, quét phòng, sắp xếp xe, xử lý thông báo. Sau đó vào lúc tâm tình của boss xấu lại bị nói là rất phiền, vô dụng.
Cầm được tiền lương cũng nhận được cái gọi là tình yêu, có lẽ hy sinh là điều hiển nhiên rồi mà nhỉ.
Khi Tiêu Huyền cầm hai bài hát mới vừa hoàn thành bước ra khỏi phòng thu, thì cũng là chuyện một tuần sau rồi.
Cuối cùng hắn cũng tìm được khuôn mặt vui vẻ của mình, đứng ở hành lang gọi lớn: “Tiểu Vũ, cho em nghe sản phẩm mới của anh.”
Nhưng trong căn phòng rộng lớn trống không, chỉ có giọng nói của hắn vọng về.
Tiêu Huyền hơi kinh ngạc. Rõ ràng hắn nói với đứa ngốc hôm nay sắp tự do rồi, sao lại không thấy cái nghênh đón sùng bái luôn luôn không đổi chứ?
Nhíu mày tìm một vòng dưới lầu, boss mới không có cách nào mà gọi điện thoại.
Kết quả, tên nhóc này lại tắt máy.
Tiêu Huyền thấy kỳ lạ, lại gọi đến công ty, công kích hỏi cô gái: “Tạ Tiểu Vũ đâu, kêu cậu ấy đến gặp tôi!”
Kết quả, cô gái kia vô cùng kinh ngạc: “Anh Tiêu Huyền, anh không biết gì hả? Hôm qua cậu ấy từ chức rồi.”
Nghe vậy, ước chừng khoảng năm giây Tiêu Huyền vẫn chưa hoàn hồn, sau đó mới hỏi ngược lại: “Cô nói cái gì?”
Cô gái trả lời rõ ràng: “Tạ Tiểu Vũ nói với ông chủ mình không làm được công việc này, không làm nữa, ông chủ sắp một trợ lý mới cho anh. Cậu ấy không liên lạc với anh sao?”
Tiêu Huyền cúp máy, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, vội vàng chạy vào phòng mở tủ ra xem.
Những bộ quần áo mới mua cho Tạ Tiểu Vũ vẫn còn, nhưng những bộ quần áo cũ của đứa ngốc thì không thấy nữa, bao gồm cây ghita cũ mà cậu yêu quý.
Lúc này, Tiêu Huyền mới hoảng hốt, chạy xuống phòng khách dưới lầu định mang giày chạy ra ngoài đuổi theo.
Lúc tìm chìa khóa xe thì vô tình nhìn thấy một tờ giấy nhỏ được được đặt dưới remote.
Bên trên là nét chữ giản dị của Tiểu Vũ.
“Tiêu Huyền,
Em luôn muốn nói chuyện với anh nhưng anh rất bận không có thời gian, cũng không muốn để ý em.
Có thể với anh âm nhạc là chuyện quan trọng nhất trên thế giới này đúng không?
Đúng vậy, em cũng ví lý do này mới khâm phục anh, yêu thích anh.
Chuyện em muốn nói là em thực sự không nên đến nhà anh. Tuy rằng mỗi ngày bận bịu như vậy, mệt như vậy nhưng sau cùng vẫn không làm tốt những việc em nên làm, cuối cùng cũng không thể khiến anh hài lòng. Mà bản thân em cũng bị ép đến không có chút tự do nào…
Anh nói anh thích em, muốn ở cùng với em, vậy chúng ta là người yêu rồi đúng không?
Nhưng không biết tại sao em cảm thấy chúng ta không phải vậy.
Điều anh cần chỉ là một người hâm mộ kiên định trong sáng.
Mà điều em cần, lẽ nào mãi mãi cũng chỉ là một thần tượng ở trên cao không thể với tới sao?
Tất cả mọi chuyện đến quá vội khiến người khác không có thời gian suy nghĩ, cũng không có thời gian giải quyết.
Cho nên em chọn rời đi không phải điều bất ngờ. Chỉ là anh luôn không quan tâm nên lúc đọc thư mới cảm thấy kinh ngạc.
Có lẽ em thực sự nên tỉnh mộng. Anh không có lỗi. anh hoàn mỹ không tỳ vết, là em quá ngốc quá nông cạn…
Còn có việc này, anh đừng nhất thời xúc động mà ra ngoài tìm em.
Thật ra đối với người anh không quan tâm quá khứ cũng không mong đợi ở tương lai thì có thể có bao nhiêu tình yêu chứ?
Anh chạm vào tim mình thừa nhận nó là được rồi.
Trên thực tế, anh không hề yêu em như anh nghĩ.
Vĩnh viễn ủng hộ anh
Tạ Tiểu Vũ.”
Tiêu Huyền đọc xong nhanh như gió, trong lúc nhất thời có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng suy nghĩ tới trong đầu thì từ từ biến mất.
Hắn cầm tờ giấy ngồi trên sô pha, hít thở dấu vết và mùi vị của một người khác lưu lại trong không khí. Cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Thì ra, đứa ngốc cũng sẽ nóng nảy.
Hơn nữa cơn giận của đứa ngốc khi bộc ra, hình như không có đường để cứu vãn.
Hai tay Tiêu Huyền run lên, hắn nhớ tới mình dành cái tốt nho nhỏ đặc biệt riêng cho Tạ Tiểu Vũ, lại nhớ tới những nỗ lực bỏ ra và hi sinh của Tạ Tiểu Vũ. Cuối cùng, lần đầu tiên trong đời, hắn thất bại đến không còn chút sức nào.