Tên Hoà Thượng Muốn Độ Ta Cong Mịa Rồi

Chương 3



Cửa lớn Lan Thiện Đường “oành” một tiếng bị đẩy ra, hai tên quan lính bước vào.

Nhóm đại phu và người bệnh ngồi ở đại sảnh đều bị thanh âm này làm giật mình, một đại phu béo ú thoạt nhìn giống quản sự đang ở quầy sau tính sổ, nghe được động tĩnh lớn như vậy liền tỏ ra bất mãn

Hắn ngẩng đầu, đang định đuổi nguời bệnh lỗ mãng nào mới xông vào, nhưng phát hiện đó là hai tên lính trông giống người của quan phủ, lập tức lật mặt ân cần nói: “Hai vị này hôm nay thế nào rảnh rỗi tới đây, có yêu cầu gì không?”

Tên lính cũng không nói chuyện với hắn, ngược lại tránh sang hai bên chừa chỗ cho người phía sau tiến vào

Đó là một tiểu đại phu mặc áo xám, cõng theo một hòm thuốc lớn. Bên cạnh là một nam nhân hốc hác tiều tuỵ với đôi mắt đỏ hoe, trên tay còn đang ôm chặt đứa nhỏ

Tên lính mở miệng, lời nói làm bốn phía giật mình: “Dọn chỗ này đi, vị tiểu đại phu này nói có thể chữa được ôn dịch.”

Đại phu béo lập tức biến sắc: “Cái gì? Là ôn dịch từ phương bắc truyền tới?”

Đại phu cùng bệnh nhân trong Lan Thiện Đường đồng thời kinh hô, sau phản ứng đó, những bệnh nhân thậm chí còn chưa trả tiền đã chạy thẳng ra khỏi Lan Thiện Đường, trong miệng còn nói: “Đi mau đi mau, đến y quán đối diện, đừng ở chỗ này, lỡ bị lây bệnh là xong đời!”

Quan binh đã đem người bệnh đưa đến y quán, cũng không muốn ở đây nhiều hơn một khắc, bởi càng ở lâu càng dễ bị lây bệnh, nên cũng thuận thế mà chuồn đi.

Ôn dịch ở phương bắc vẫn là tiêu điểm trong những cuộc thảo luận của bá tánh từ đầu xuân tới nay, người phía nam đã sớm truyền tai nhau là nếu ngươi nhiễm ôn dịch phương bắc thì sẽ hết đường cứu chữa.

Triều đình phái thái y đi phía nam không ít, nhưng không nghe được có ai nghĩ ra cách chữa trị hữu hiệu. Ngược lại ôn dịch lại càng hoành hành ngang ngược, hoàng cung hạ xuống chính sách cách ly ôn dịch.

Điều này chứng minh, y giả cho tới bây giờ cũng bó tay hết cách với loại ôn dịch này.

Cho nên sách lệnh cách ly được chấp hành, xưa nay chưa từng có mức độ kiên quyết quyết đoán như thế.

Triều đình đã ra quyết định chính thức cắt đứt tới lui giữa hai miền bắc nam, không cho bất luận người nào từ bến đò phương bắc lên được bờ phương nam. Đồng thời vì để phòng ngừa ôn dịch lẻn trốn vào, quân đội được phái đứng đi tuần trên bờ, không cho bất kỳ ai làm trái phép.

Nam bắc ngăn cách là chuyện mà trong vòng 700 năm chưa từng xảy ra, mà ôn dịch lần này lại khiến cho triều đình phải ra mặt can thiệp, đủ thấy mức độ đáng sợ của nó.

Chính sách này tuy tàn nhẫn, nhưng lại có hiệu quả. Ôn dịch rốt cuộc dừng lại ở bên kia sông không bị truyền nhiễm lan tràn qua phía nam.

Cách này làm cho người dân ở phía nam cảm thấy thoải mái và yên tâm phần nào trong tình huống khùng hoảng này

Bọn họ không thể tưởng tượng được nếu ôn dịch thật sự truyền đến phía nam, cảnh tượng an nhàn hiện giờ sẽ biến thành luyện ngục đáng sợ như thế nào.

Mà lúc này, ôn dịch phương bắc mọi người tránh như rắn rết, lại sống sờ sờ xuất hiện bên người.

Đại phu béo bộ mặt vặn vẹo: “Cút đi ra ngoài, nhanh cút đi ra ngoài! Nơi này của chúng ta không chứa nổi người bị ôn dịch!”

Trì Võng nghe vậy, lông mày xinh đẹp nhăn lại: “Quốc gia bùng phát ôn dịch, ngươi thân là người làm nghề y, vậy mà người bệnh tìm đến cửa cầu cứu ngươi lại đuổi ra?”

Trong ánh mắt của đại phu béo tràn ngập sợ hãi: “Ta cũng chỉ là một quản sự đại phu nho nhỏ ở trong trấn, ngồi đây chẩn trị mấy cái bệnh vặt, nào có y thuật diệu thủ hồi xuân? Thời điểm ôn dịch bùng nổ, Lan Thiện Đường cũng được triều đình chiêu mộ mấy vị đại phu tinh thông y thuật đi về phía nam, nhưng hiện tại thì sao?”

“Cho tới bây giờ, mấy vị đại phu đó cũng chưa từng quay về! Quan lão gia à, ngươi đem ôn dịch tới chỗ này của chúng ta, chúng ta không ai có thể trị nổi đâu, cùng lắm là chết thêm vài người thôi, ngươi sao có thể kéo chúng ta xuống nước như vậy chứ! Lan Thiện Đường phía nam chúng ta từ lâu đã không tiếp nhận ôn dịch phương bắc! đi ra ngoài, ngươi mau ra ngoài cho ta!”

Nói rồi đại phu béo liền lấy một cái chổi tới, làm bộ dáng muốn đuổi hai cha con này đi ra ngoài: “Ngươi là người của Huyên Thảo Đường phía đối diện phái tới phải không? Vốn đã đem việc làm ăn của Lan Thiện Đường đoạt hơn phân nửa, bây giờ còn đem cả ôn dịch tới, khiến cho khách khứa của chúng ta đều chạy đến Huyên Thảo Đường, các ngươi vừa lòng chưa?”

Nam nhân ôm chặt con gái vào lòng, đôi mắt đỏ bừng trốn tránh cái chổi của đại phu béo, cũng không dám đánh trả, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Đại phu béo càng nghĩ càng giận, cầm chổi dùng sức đánh vào nam tử, muốn đem sao chổi mang điềm xấu này đuổi ra ngoài, nhưng hắn vừa mới vung tay lên, cái chổi đã bị tiểu đại phu mang hòm thuốc giẫm ở dưới chân.

Đại phu béo kêu lên: “Ngươi là cái thá gì? Mau tránh ra cho ta!”

Người trẻ tuổi trước mặt này thoạt nhìn nhỏ gầy, dưới chân lại vững như núi Thái sơn, đại phu béo dùng tất cả sức lực từ khi còn bú sữa tới giờ cũng không thể rút cái chổi ra được.

Dưới chân Trì Võng nhích nhẹ, giẫm đứt cái chổi, “Y thuật không tinh, làm hại mạng người, ngươi thấy chết không cứu mà lại coi đó là lý do đúng lý hợp tình?”

đại phu béo rốt cuộc cảm giác được có gì đó không ổn.

Trì Võng lạnh lùng nói: “Lan Thiện Đường vốn là nơi để hành nghề y cứu người, ngươi nói cho ta nghe, từ khi nào nơi này định ra quy củ thấy chết không cứu?”

Đại phu béo trợn trừng đôi mắt, đang muốn mở miệng phản bác, nhưng nhìn đến ánh mắt của Trì Võng, mấy lời vừa mượn cớ khi nãy chưa kịp thốt ra đều quên sạch sành sanh

Mấy năm nay kinh doanh y quán, gặp qua đủ loại người từ nam đến bắc, đại phu béo cũng coi như là một người từng trải, nhưng lúc này nhìn vị đại phu trẻ tuổi trước mặt lại thấy tê ngứa cả da đầu

Tiểu đại phu có một đôi mắt thâm thúy lại xinh đẹp, lúc nhìn chằm chằm vào một người, như có thể nhìn thẳng xuyên thấu lớp ngụy trang mà biết được sự thật mà người đó muốn che giấu

“Nhiều năm nay ta quy ẩn, không biết trong mấy năm ngăn ngủi này Lan Thiện Đường truyền thừa bảy trăm năm lại có thể xuất hiện một kẻ làm bại hoại thanh danh y giả như ngươi.”

Vẻ mặt bình thản lúc đầu của Trì Võng biến mất, sắc mặt hắn ngưng trọng khó coi, hiển nhiên là vì chuyện này làm hắn bất mãn hết sức.

Hắn lúc ở đại đường nói chuyện cùng đại phu béo, có một nữ đại phu khuôn mặt xấu hổ đứng đó, hắn nói với nàng: “Ngươi đi cùng ta, ta cần một người giúp đỡ.”

Trong mấy trăm năm này, y quán Lan Thiện Đường đã trải qua vài lần biến đổi, Trì Võng dựa vào ký ức trăm năm trước của mình về cách bài trí của y quán, tìm được phương hướng mà mình muốn đi.

Hắn bước vào một gian phòng, đem hòm thuốc trên lưng đặt xuống, lạnh nhạt ra lệnh: “Gian phòng này ta dùng, ta sẽ trị cho người này.”

Đại phu béo rốt cuộc ngửi được mùi không ổn: “Ngươi là người phương nào hả? Không phải đại phu của Lan Thiện Đường, chạy đến chỗ này của chúng ta, dùng chỗ của chúng ta, lại còn làm như đây là chuyện đương nhiên vậy?”

Nhưng mà không ai thèm nghe hắn lải nhải đã bước vào. Đại phu béo sợ mình cũng bị nhiễm ôn dịch nên không muốn theo vào, hắn đứng nhìn cánh cửa phòng Lan Thiện Đường, dứt khoát đóng cửa, chạy lấy người.

Nữ đại phu trẻ tuổi không mượn cớ để bỏ đi, nàng đi theo phía sau Trì Võng, giúp Trì Võng trải khăn trải giường sạch sẽ, tỏ ý bảo nam tử đem đứa bé đặt lên giường

Nữ đại phu đem nước ấm tới, chần chừ một chút rồi vén tay áo mình lên, thấm ướt khăn bằng nước ấm rồi lau thân thể ướt đẫm mồ hôi lạnh của cô bé.

Trì Võng kéo tay áo đứa nhỏ lên, sờ sờ cổ tay mảnh khảnh của cô bé, sắc mặt trầm tĩnh nói: “mạch đập không có lực, tứ chi quá nóng, nhiệt nhập huyết thất, máu không thể lưu thông được. Tuổi của nàng quá nhỏ, nếu lợi dụng dược tính mạnh mẽ của thuốc mạnh để ép độc đi ra, nàng cũng không chịu nổi”

“Lúc này phải dùng ngoại lực, từ từ dẫn……” Trì Võng trầm tư một lát, liếc mắt nhìn nữ đại phu, đột nhiên hỏi: “đứa bé này mắc ôn dịch, ngươi có sợ không?”

Tay nữ đại phu thoáng dừng lại, nhưng lại không chần chừ nói”Sợ… Nhưng ta nhớ rõ lời dạy cuối cùng của Thiện nương – tổ sư của Lan Thiện Đường: Y giả vấn đạo, cứu người vì tâm. Đồng cảm với khó khăn của người khác, chớ hỏi sang hèn, chớ sợ sinh tử. Đúng là ta có sợ, nhưng đây là việc ta nên làm, không thể lùi bước được.”

“Ngươi tên là gì?”

“A Miểu.”

Trì Võng gật gật đầu, “A Miểu, nhớ những loại dược cần dùng đây.”

Mi tâm đứa bé tối sầm lại, cho dù hôn mê cũng có thể từ biểu tình nhìn ra được lúc này nàng đang cực kỳ khó chịu, Trì Võng sờ trán nàng, có hơi trầm ngâm, “Hùng hoàng(*) ba lạng, thư hoàng(*) hai lạng, phàn thạch(*), quỷ tiến(*) mỗi loại một lạng, một nửa sừng linh dương hai lạng tán nhuyễn.

* tên mấy loại thuốc

A Miểu gật đầu, cẩn thận tỉ mỉ ghi nhớ toàn bộ những dược liệu Trì Võng nói.

“Đun rượu đi, chuẩn bị châm cứu.”

A Miểu cầm đơn thuốc, như một cơn gió chạy ra ngoài.

Trì Võng xoay người, nói với phụ thân đứa bé: “Ngươi tốt nhất nên ra ngoài chờ, nếu không muốn ra ngoài thì ở bên cạnh nhìn, không được nói chuyện.”

Nam tử nhìn Trì Võng có vẻ bình thản, giống như là tính xong xuôi mọi chuyện rồi. Nhưng phụ tử liền tâm, nam tử sốt ruột mà không kìm được phát run, hắn muốn nghe theo an bài mà lùi về sau, nhưng vẫn nhịn không được tiến lên bắt lấy ống tay áo của Trì Võng, hỏi: “Ngài……có thể chữa khỏi cho con gái của ta không?”

Trì Võng khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, làm một động tác trấn an.

Nam tử nhìn Trì Võng, chậm rãi buông tay mình ra.

Lan Thiện Đường đã không còn người, tiếng chân A Miểu chạy tới lui trong đại sảnh nghe rất rõ ràng

Nàng mang tới dược liệu mà Trì Võng cần.

“Dược liệu ngài vừa nói, tất cả ta đều chuẩn bị tốt rồi.” Trên trán A Miểu đổ mồ hôi, rõ ràng là bận rộn một khắc cũng không lười nhác, “Dùng rượu cao lương, đã được hâm nóng trên bếp lò rồi.”

Trì Võng gật gật đầu: “Ngươi đi vào trong giúp cô bé thay bộ quần áo khác đi.”

A Miểu lập tức làm theo, phụ thân của đứa bé cũng nhớ kỹ lời phân phó của Trì Võng, một câu cũng không dám nói, sợ quấy rầy bọn họ.

Trì Võng ra khỏi phòng, A Miểu thân là y giả nên hiểu được ý tứ của Trì Võng, tiểu cô nương tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nam nữ rốt cuộc vẫn khác nhau, Trì Võng tự giác tránh đi.

A Miểu giúp đứa bé cởi quần áo ra rồi giúp nàng lau chùi thân thể, đem thân thể nhỏ bé lật lại, dùng một cái khăn vải màu trắng bao bọc lên, dùng làm một bộ y phục tạm thời cho bệnh nhân.

Nàng vừa mới làm xong hết thảy, Trì Võng liền gõ cửa “Chuẩn bị xong chưa?”

A Miểu lập tức nói: “Tốt rồi, ta giúp ngài đi lấy rượu nóng cùng chậu than.”

“Không cần, ta đã lấy tới rồi.” Trì Võng một tay đẩy cửa, một tay cầm theo một chậu than hồng, đồng thời giữa tay còn kẹp theo một bình rượu ấm, ổn định vững chắc không chút sứt mẻ mà bưng vào.

A Miểu sững sờ, tiểu đại phu này nhìn qua tuổi còn nhỏ hơn nàng một chút, người gầy mà sao lại có sức như vậy?

Trì Võng như không có việc gì mà đem rượu trong tay đặt xuống, chỉ huy nói: “Dùng rượu nóng hòa với thuốc, đem xoa lên cột sống cùng cánh tay của đứa bé”

A Miểu vội vàng làm theo, Trì Võng từ trong hòm thuốc của mình lấy ra một bộ kim châm, để vào chậu than đốt.

Tay hắn cầm một đầu khác của kim châm để thụ nhiệt độ

Cô bé vẫn hôn mê bất tỉnh, A Miểu dùng rượu nóng hoà với thuốc xoa lên thân thể nàng, da đứa nhỏ vàng vọt, tay chân và trên mặt nổi những nốt ban vàng làm cho người ta sợ hãi, dùng rượu thuốc cũng chỉ có thể bôi lên bên ngoài lớp da, làm da có thêm chút huyết sắc.

Rượu thuốc thấm vào người, đứa bé đã ra chút mồ hôi, A Miểu dùng khăn lau qua, phát hiện mồ hôi kia thế mà lại là màu vàng.

Trì Võng ngồi xổm trước chậu than lấy những cây kim châm ra, A Miểu thấy thế, lập tức đi sang một bên chờ.

Kim châm sau khi hơ nóng đến phỏng tay, ngón trắng nõn của Trì Võng cầm kim châm, bị nóng đến đỏ cũng không kêu một tiếng.

Hắn đỡ đứa nhỏ còn đang hôn mê lên, nhờ cho A Miểu cố định vị trí, hắn kéo khăn trên người cô bé ra lộ ra nửa đoạn sống lưng

Lo liệu xong chuyện phi lễ chớ nhìn xong, Trì Võng chỉ liếc thoáng qua, lập tức dời tầm mắt, dựa vào ký ức hạ châm, cực kỳ chuẩn xác mà cắm cây châm vào huyệt vị đầu tiên trên cột sống huyệt đại chùy (*), cây thứ hai nhắm vào huyệt đào đạo (*).

(*) huyệt đại chùy: nằm ở dưới đốt sống cổ thứ 7

(*) huyệt đào đạo: Ở chỗ lõm dưới huyệt Đại chùy

A Miểu trừng lớn đôi mắt, không thể tin tưởng mà nhìn Trì Võng thi châm.

Vị đại phu trẻ tuổi này, vậy mà lại dùng biên châm?

Thuật dùng biên châm làm châm cứu là do những đại phu đầu tiên của Lan Thiện Đường sáng chế ra, hiện giờ đã hơn 700 năm, bộ châm pháp này gần như đã thất truyền.

Những người dám dùng nó để chữa bệnh đều là những người phải bỏ ra nhiều năm khổ luyện, thiên phú cực cao, lại phải được truyền thừa của tổ sư mới có thể chữa được cho mọi người

Châm cứu là một môn không dễ nghiên cứu, chỉ cần một chút sai lầm, là có thể từ cứu người thành giết người.

A Miểu chỉ mới nghe qua trong truyền thuyết, đây là lần đầu tiên trong đời nàng tận mắt chứng kiến thi châm.

Vị tiểu đại phu này tuy tuổi còn trẻ nhưng dám dùng châm cứu, e rằng cũng là một vị y giả hạng nhất đương thời, không thể khinh thường.

A Miểu trộm ở trong lòng bí mật học theo, nàng có thể nhớ kỹ châm đâm vào bao sâu, cũng có thể nhìn ra được Trì Võng dùng phương pháp châm thẳng, nhưng nàng lại không biết khi kim châm đâm vào, Trì Võng đã rót vào đó một thứ mà người khác không thể nhìn thấy.

Ngón tay mảnh khảnh của hắn sờ lên cái ót của đứa bé, xác định lại vị trí, lại cầm một cây kim châm, đâm vào huyệt phong trì.

(*) huyệt phong trì: nằm ở chỗ hõm phía sau mang tai

Đứa bé vẫn đang hôn mê, ngón tay hơi run một cái

Trì Võng lấy tay trái cùng tay phải của cô bé ra, đem nội lực cuồn cuộn của mình truyền vào làn da, rót vào kinh thủ quyết âm tâm bào(*). Sau đó hắn không chút do dự hai tay đồng thời hạ châm, chuẩn xác mà đâm vào khúc trạch huyệt(*) ở hai khớp khuỷ tay trái và phải của đứa bé.

(*) kinh thủ quyết âm tâm bào: vị trí đại loại là từ ngực vòng ra cạnh sườn tới nách, rồi dọc theo giữa mặt trước cánh tay xuống bàn tay và ngón tay tới tận cùng ở đầu chót ngón tay giữa.

(*) khúc trạch huyệt: nằm trên nếp gấp khớp khuỷ tay, chỗ lõm phía trong khuỷ tay, bờ trong gân cơ 2 đầu cánh tay

Kim đâm vào cánh tay đứa bé, tay Trì Võng cầm kim châm thật sâu mà đâm vào làn da non nớt, thân châm nhẹ nhàng rung động.

A Miểu nhìn không chớp mắt, nhưng nàng có điều không biết rằng bộ công phu này của Trì Võng, nàng chỉ có thể học được ngoài mặt.

Bởi vì Trì Võng không phải chỉ là một đại phu, hắn còn là một cao thủ võ lâm.

Trăm năm trước, giang hồ Bách Hiểu Sinh từng nói qua, Trì Võng sẽ là một vị đại phu chữa thương tốt nhất trên giang hồ.

Nguyên nhân chủ yếu trong đó là, Trì Võng tập võ, đối với những mạch đập có nội lực lưu động vận chuyển đều rõ như lòng bàn tay.

Người có võ công cỡ này sẽ không ai lại đi làm đại phu. Mà làm đại phu thì lại không có cơ duyên đem võ công luyện đến trình độ này như của Trì Võng.

Năng lực không đủ, tầm nhìn hạn hẹp, đương nhiên không thể có khả năng với tới cảnh giới của Trì Võng, thực hiện không được y pháp của hắn.

Đứa nhỏ này tuy không chịu vết thương trên giang hồ, nhưng lại để chậm trễ đã lâu, dịch độc ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, là thần y cũng không thể cứu.

Thân thể cường tráng của người trưởng thành có thể dùng thuốc mạnh liều chết một phen, may ra tìm được con đường sống, nhưng cô bé này tuổi còn quá nhỏ, dùng thuốc mạnh thân thể căn bản không chịu được, sẽ trực tiếp đi đầu thai luôn.

Những đại phu khác không cứu được, nhưng Trì Võng có thể cứu.

Trì Võng có thể thuần thục dẫn nội lực của mình ra, khống chế bằng một lực nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, chậm rãi gột rửa kinh mạch của đứa bé.

Hắn tích lũy tri thức cùng kinh nghiệm những tháng ngày làm nghề y, đới với lục phủ ngũ đã quen tới thuần thục. Điều này giúp hắn dẫn dắt dịch độc trong người đứa bé ra mà không làm đứa bé bị tổn thương, hắn dẫn đường cho dịch độc trong cơ thể lưu động, đem độc tố từ trong phủ tạng dẫn ra, ở bên ngoài ở thể tiến hành đè ép, đem dịch độc rút ra bên ngoài cơ thể.

Một lát sau, từ khúc trạch huyệt ở khớp khủy tay của cô bé chậm rãi chảy ra máu đen.

A Miểu lập tức lấy khăn vải sạch sẽ, nhẹ nhàng lau đi máu đen.

Lấy được máu đen ra, độc tố trong cơ thể đứa bé đã được loại bỏ hầu hết, Trì Võng mới rút hết kim châm ra.

Đứa bé lập tức bắt đầu ra mồ hôi, trên người chảy ra từng lớp mồ hôi màu vàng, A Miểu vội vàng tiến lên lau đi, chỉ là tốc độ tiết mồ hôi của đứa bé quá nhanh, A Miểu lau không kịp trở tay, sau khi được cho phép, phụ thân đứa bé lập tức tiến lên hỗ trợ.

Nam tử kia nói năng có chút lộn xộn: “Đại phu, đại phu, tại sao lại như vậy?”

Trì Võng nhẹ nhàng nói: “Nàng đã không sao, không cần hoảng loạn. A Miểu, ta nói cho ngươi phương thuốc, sắc thuốc cho nàng uống.”

A Miểu bắt mạch của đứa bé, lúc này đã sợ ngây người.

Ôn dịch phương bắc muốn cứu cũng không thể, A Miểu tuy vẫn luôn nghe nói, nhưng rốt cuộc vẫn chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy hoặc tự tay chẩn qua.

Lúc vừa mới đưa vào, A Miểu có xem qua mạch đập của cô bé, mạch huyền không rễ, nặng nề không dậy nổi, đó là dấu hiệu cạn kiệt sức sống và bệnh tật nhập thể, mạch tượng như vậy A Miểu chỉ thấy qua ở trên người khắp chết, chính là là bó tay không chữa được.

Chẩn ra mạch như vậy, A Miểu còn đang suy nghĩ: Trách không được ôn dịch không có thuốc chữa, bệnh dịch lợi hại như vậy, sao có người trị được chứ?

Mà đứa nhỏ lúc này mạch đập tuy yếu ớt, nhưng đã bừng lên sức sống, chuyện này giống như là ở trước mắt nàng thay đổi mạch của người khác vậy, khiến cho A Miểu không thể tin cũng buộc tin

“A Miểu?”

Nữ đại phu cho rằng mình vừa chứng kiến được kỳ tích rốt cuộc lấy lại tinh thần, kích động tới mặt mày đỏ bừng, lập tức lấy giấy bút, ghi nhớ phương thuốc Trì Võng nói, chạy đi sắc thuốc.

Nhìn thấy phản ứng của nữ đại phu, phụ thân đứa bé mới dám chạm nhẹ vào con gái mình, phát hiện màu vàng trên người con mình đã bắt đầu nhạt đi, bị mồ hôi bài xuất ra bên ngoài cơ thể.

Cơ thể đứa bé cũng dần hạ nhiệt, người làm cha lúc này mới rốt cuộc dám tin tưởng, con mình rốt cuộc được cứu.

Nam nhân sửng sốt hồi lâu, mới đột nhiên phản ứng lại, bật khóc nước mắt giàn giụa, hắn nhìn Trì Võng đứng ở bên cạnh, không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của mình như thế nào.

Hắn vừa khóc vừa thở hổn hển: “Đại phu, ngươi đã cứu con của ta, ngươi cứu mạng nàng, cũng là cứu mạng ta! Nương tử của ta trên trời thấy chúng ta bình an, cũng có thể nhắm mắt xuôi tay rồi!”

Vào lúc này, một giọng nữ lạnh băng không có âm điệu đột nhiên vang lên bên tai Trì Võng.

“Ngươi cứu thành công một người gần chết, được duyệt thông qua, đã ghi vào tổng số.”

Nam tử trước mắt vẫn lo nói chuyện của mình, phảng phất như không nghe thấy âm thanh đột ngột ở gần trong gang tấc vừa vang lên này.

Những việc như này xảy ở nhiều nơi khác nhau cũng đã trăm năm nay nên Trì Võng như đã quen với nó

Nam tử vui buồn lẫn lộn, khóc đến chật vật. Trì Võng lại nhìn chằm chằm vào giữa mày nam tử, ngay mi tâm người này có bóng đen khó nhận thấy.

Trì Võng nín thở ngưng thần, mở rộng ngũ cảm. Âm thanh luật động từ lục phủ ngũ tạng của nam tử Trì Võng có thể nghe được rất rõ ràng.

Hắn quả nhiên phát hiện nam tử có điều khác thường.

Trì Võng khẽ thở dài.

Hắn chỉ nhìn vị phụ thân trẻ tuổi trước mắt, cẩn thận đến bế đứa bé lên, hai mắt rưng rưng nhỏ giọng mà kêu nhũ danh của con gái, ôm nàng trong lòng khóc thầm.

Giọng nữ băng lãnh lần nữa lên tiếng: “Uất Trì Vọng, thỉnh tự giác tuân thủ quy củ. Nếu ngươi cứu chữa cho người không phù hợp với điều kiện gần chết, ngươi sẽ phải chịu nghiêm phạt “

“Lần này, ta sẽ rút đi một nửa sức mạnh của người, đây là hình phạt vì ngươi đã tái phạm nhiều lần”

Trì Võng híp hai mắt, hít một hơi thật sâu.

——————————————————————————————————————————-

Tác giả có lời muốn nói: có bạn hỏi hệ thống này sao lại khốc liệt như vậy? Nàng với chủ tuyến có quan hệ đó nha~

Tạm thời đừng nóng nảy ~ chương sau sẽ có phụ trợ manh manh lên sân khấu~

Y thuật cũng là do tác giả chém thôi nên mn không nên nghiêm túc nha


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.