Quỷ Ảnh là tên thích khách được sinh ra ở thời điểm chuyển giao giữa triều đại cũ sang mới
Khi hắn còn sống không có tiếng tăm gì, chết rồi lại vang danh.
Nguyên nhân cũng không phải do hắn, chẳng qua người hắn đi ám sát là một vị nhân vật lớn đã làm thay đổi cả triều đại. Giang sơn đổi chủ là một thiếu niên trẻ tuổi đã đạp đổ thiên hạ 700 năm của “Mộc” gia, đem giang sơn đổi thành họ chính mình
Năm đó Quỷ Ảnh suýt chút nữa thì thành công ám sát hoàng đế khai quốc.
Tân hoàng đế trẻ tuổi năm đó cũng là một cao thủ nổi danh thiên hạ nhưng lại bị Quỷ Ảnh đuổi giết đến chạy trối chết, lần đầu rơi vào hoàn cảnh chật vật xấu hổ như vậy. Bởi vì chiến tích phi thường của mình, mà trước giờ chưa có thích khách nào so kịp nên Quỷ Ảnh được ghi danh sử sách luôn
Nhưng những điều mà sách sử ghi lại vẫn không phải toàn bộ sự thật. Luôn có quá nhiều khía cạnh của sự thật và góc khuất đã bị dòng sông lịch sử mài mòn theo thời gian
Không ai biết rằng người mà Quỷ Ảnh sợ hãi nhất không phải tân hoàng đế đã giết hắn.
Mà là người đã ra tay cứu hắn một mạng trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Mọi chuyện lộn ngược dòng về trăm năm trước, khi đó vẫn là tiền triều. Người cầm quyền chính là hoàng đế cuối cùng của nhà họ Mộc
Sử sách sẽ không ghi lại, hậu nhân cũng không biết được. Vị hoàng đế mất nước này hoàn toàn không bình thường, hắn bí mật phái người đi quật phần mộ của tổ tông mình.
Người đã chết rồi còn đi quật mộ như vậy hẳn là có thâm thù đại hận.
Nhưng lại tự đi đào phần mộ tổ tiên mình thì không thể tin nổi.
Người được hoàng đế mất nước phái đi năm đó chính là Quỷ Ảnh võ nghệ vô song. Mà nấm mồ hắn phải đi quật chính là hoàng đế khai quốc của Bắc Mộc triều, được người đời tôn xưng là hoàng lăng của “Thủy Hoàng Đế.”
* Thuỷ Hoàng Đế hay còn gọi là vị hoàng đế đầu tiên
Trăm năm trước, Quỷ Ảnh phụng mệnh hoàng đế đi mật thám lăng tẩm của Thủy Hoàng Đế.
Vì để phòng ngừa hậu nhân đến dò xét trộm mộ mà lăng mộ của lão tổ tông Thủy Hoàng Đế bố trí rất nhiều cơ quan lợi hại lấy mạng người khác. Thực lực của những người đi theo Quỷ Ảnh không đủ, mới đi chưa được một nửa mà đã nằm lại hết trên đường.
Chỉ có một mình Quỷ Ảnh võ nghệ cao cường nên mới thâm nhập vào sâu trong lăng mộ.
Hắn bị các loại cơ quan xảo quyệt làm cho thương tích đầy mình, vất vả nhặt về một cái mạng, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ. Mãi cho đến khi đi đến một hành lang dài và hẹp hắn mới tạm thời thoát khỏi nhiều cạm bẫy và được nghỉ lấy hơi
Hành lang này khác với hành lang ở các lăng mộ khác, trên tường hành lang ở đây được bao phủ bằng những bức hoạ, những bức hoạ này không biết đã dùng loại sơn gì cho dù trải qua 700 năm màu sắc vẫn tươi đẹp như cũ, không hề phai nhạt
Toàn bộ vách tường của ngôi mộ chỉ vẽ một người thiếu niên mặc hoa phục. Giọng nói và tướng mạo của người nọ được vẽ rất sống động, trông như là một thư sinh.
Quỷ Ảnh nhận ra những bức hoạ này không phải vẽ Thủy Hoàng Đế mà là người bên cạnh hoàng đế – Uất Trì quốc sư, một người gây ra nhiều tranh luận trong cuộc đời Thuỷ Hoàng Đế
Thủy Hoàng đế cả đời không nạp hậu cung cũng không có con dối dõi thế nhưng lại mấy chục năm như một mà sủng ái Uất Trì quốc sư. Quân thần gặp mặt được miễn lễ quỳ, lúc nào cũng triệu vào cung bầu bạn, ngay cả khi ăn chùm nho thấy ngon cũng sai người đưa đến cho Uất Trì quốc sư.
Cái sự thiên vị này của hoàng đế khiến người khác phải ghen ăn tức ở
Thậm chí sách sử còn phải chừa chỗ để ghi lại dung mạo của Uất Trì quốc sư, điều này đã đủ để chứng minh hắn là một mỹ nam tử cực kỳ có tiếng
Bây giờ được thấy bức tranh vẽ Uất Trì quốc sư, Quỷ Ảnh mới biết sách sử không hề nói quá chút nào
Tướng mạo của hắn làm người ta không cần nghi ngờ mà biết ông trời cũng đặc biệt sủng ái hắn. Không biết mắt, mũi, lông mày mọc ra kiểu gì mà lại hoàn mỹ hết sức
Hắn có huyết thống thuần khiết của ngoại triều, tóc đen da trắng, mày cao mắt sâu. Khuôn mặt của hắn phong tình độc đáo khác hẳn với người Trung Nguyên. Chắn chắn năm đó có rất nhiều người chú ý đến hắn.
Mấy trăm năm trước, quý tộc ngoại triều sống ở giữa lòng sông qua nhiều thế hệ. Phong tục của đảo nhỏ trên sông không giống với trên đất liền, con cái của nhà quý tộc đều mang y phục đoan trang quý trọng có phần eo nhỏ và tay áo rộng. Mà ở Trung Nguyên, những loại quần áo làm dáng này lại trái với cái nghĩa ‘đoan trang quý trọng’. Quần áo xinh đẹp hoa lệ như thế đa phần là nhạc phường đào kép hay mặc, đây chính là có ý khinh bạc.
Sau khi Uất Trì quốc sư nguyện trung thành với Thủy Hoàng Đế thì không còn ăn mặc quần áo hoa lệ của cố quốc nữa mà học theo phong tục của Trung Nguyên, tránh người khác dị nghị, chế nhạo.
Trong các bức bích hoạ có một bức vẽ Uất Trì quốc sư mặc y phục của cố quốc. Trong bức họa ấy, eo lưng của Uất Trì quốc sư được buộc chặt chẽ, trên cái eo nhỏ nhắn đeo đầy những viên đá quý lộng lẫy. Ống tay áo dài mềm mại buông xuống, góc áo nhẹ bay. Dung nhan, biểu tình động lòng người khiến người ta phải nhớ nhung muôn vàn.
Cho dù đã qua trăm năm nhưng sự phong lưu đến tận xương tủy kia vẫn được bảo toàn nguyên vẹn trong bức hoạ, có thể tưởng tượng được Uất Trì quốc sư năm đó phong hoa tuyệt đại đến mức nào
Những nhà sử học đời sau, mười người thì có đến chín người phỏng đoán cái mối quan hệ quân thần mờ ám này.
Khi thấy bức họa, Quỷ Ảnh cảm thấy tin đồn đó không hoàn toàn là vô căn cứ.
Hoàng đế vì một thần tử khác họ mà vẽ nhiều tranh đến mức tràn đầy khắp tường trong mộ thất của mình như thế, vị ngoại thần này còn loại mặc quần áo như vậy, chỗ nào cũng không hợp tình hợp lý. Hơn nữa, làm gì có thần tử nào được hợp táng chung trong lăng mộ hoàng đế cơ chứ?
Rõ ràng là đãi ngộ của hoàng hậu.
Trước khi đến lăng mộ Quỷ Ảnh hoàn toàn không biết Thủy Hoàng Đế được hợp táng với Uất Trì quốc sư. Phát hiện này khiến Quỷ Ảnh bừng tỉnh.
Nếu mộ của quốc sư ở gần đây vậy thì lăng tẩm của Thủy Hoàng Đế còn xa sao?
Hắn đã dò la trong mộ thất lâu như vậy, rốt cuộc cũng có tiến triển khiến hắn không khỏi mừng thầm
Nhưng ngoài dự đoán là, trên đường đi qua mộ của Uất Trì quốc sư không có bố trí bất kỳ một cái cơ quan nào.
Hắn tiến đến cửa mộ lân cận rất dễ dàng, con đường này quá mức thông thả rồi.
Dễ ăn như vậy khiến Quỷ Ảnh cảm thấy có điều bất thường nhưng đã đến được đây rồi không thể để thành dã tràng xe cát được
Hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Mở cửa mộ ra tiến vào tòa mộ thất. Quỷ Ảnh cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo ập vào mặt. Trong mộ thất cực kỳ lạnh lẽo, đi vào đó như đi vào hầm băng ngày đông chí. Sự lạnh lẽo không biết từ đâu tràn tra làm cho người ta phải run rẩy từ tận đáy lòng
Ngôi mộ giống như cái hầm băng này hoàn toàn không phải là nơi dành cho người sống. Quỷ Ảnh có nội lực thâm hậu mới miễn cưỡng chống đỡ được giá lạnh tàn khốc này, nếu là người bình thường thì đã bị đông cứng trong vài nhịp thở chỉ có thể mở to mắt chờ chết. Đến khi thích ứng được với giá rét Quỷ Ảnh mới bắt đầu quan sát mộ thất của Uất Trì quốc sư.
Ở giữa mộ thất có một cái vòm lớn. Gã chưa từng nghe cũng chưa từng thấy ở bất kỳ huyệt mộ nào.
Ánh sáng từ dạ minh châu rất yếu ớt vì thế có rất nhiều dạ minh châu được khảm ở trên vòm, nhiều đến mức không thể đếm hết được. Cứ như khảm từng ngôi sao lên tạo thành một bầu trời đầy sao, chiếu sáng mỗi góc nhỏ của mộ thất này đến rõ ràng. Sự xa hoa này khiến người khác phải khiếp sợ.
Ở dưới ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu có thể nhìn thấy được mộ thất to lớn của Uất Trì quốc sư. Những bảo vật được chôn cùng thật sự quá nhiều đếm không xuể nhưng lại bị quăng trên mặt đất. Quỷ Ảnh đi tới nhìn mới phát hiện thứ được bồi táng nhiều nhất là quyển tục, chất thành bó đầy mộ thất.
Uất Trì quốc sư thích đọc sách từ lúc nhỏ, kiến thức uyên bác. Những quyển trục chất đống ở đây có thể chứng minh được điều đó. Quỷ Ảnh tùy tay rút ra một quyển thì biết được số lẻ của những quyển sách này cũng có giá trị liên thành. Tùy ý lấy một quyển ra ngoài có thể đổi lấy cả một biệt viện ở kinh thành phồn hoa. Nhưng số trân bảo và sách quý đầy ấp này không phải mục đích của Quỷ Ảnh.
Vàng bạc châu báu tất nhiên là tốt nhưng chỉ cần là thứ bỏ tiền ra là mua được thì tất nhiên có thể cầu được.
Chuyến này hắn đi tìm lại là thứ có tiền cũng không mua nổi, còn quý hơn những thứ bảo bối này mấy trăm lần.
Gã bỏ tay vào áo sưởi ấm, hai mắt không ngừng quan sát xung quanh để tìm kiếm lối vào của lăng tẩm Thủy Hoàng Đế.
Ở mật thất to lớn này, dù là ai cũng sẽ bị quan tài ở chính giữa hấp dẫn lực chú ý.
Đó là một cái quan tài được đặt ở sâu trong huyệt mộ. Quan tài tạc bằng băng màu trắng hiếm thấy tựa như một tảng băng lớn lạnh giá đang tỏa sương, được đặt trên mặt đất nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời
Quỷ Ảnh do dự nhưng vẫn không nhịn được tò mò, đi qua xem xét.
Giữa quan tài hẳn là thi thể của Uất Trì quốc sư.
Cả đời của Uất Trì quốc sư được hoàng đế ân sủng, có loại vinh hoa phú quý nào chưa từng được hưởng?
Những thứ được đặt bên cạnh hắn mới là những thứ tốt nhất trên đời. Quỷ Ảnh nghĩ, hắn mạo hiểm sống chết đến trộm mộ cho hoàng đế mất nước cũng không thể để bản thân thiệt thòi được, ít nhất phải đem theo mấy thứ bảo bối ra ngoài.
Nhưng càng đến gần quan tài thì càng cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương tỏa ra từ nơi sâu thẳm bên dưới lòng đất. Cái quan tài kia toát ra loại khí lạnh đến nỗi như muốn đóng băng cả mộ thất
Quỷ Ảnh đến bên cạnh quan tài, cuối cùng cũng thấy được người nằm bên trong đó.
Nắp quan tài được làm bằng một phiến băng mỏng, trong suốt. Chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được người nằm bên trong.
Không có cẩm hoa y phục rách nát như trong tưởng tượng, cũng chẳng có bộ hài cốt nào cả. Nằm trong quan tài là một người trông như còn sống
Người nọ nhắm chặt hai mắt, da thịt trắng noãn như gốm sư, tóc đen phủ kín lớp băng bên dưới. Qua hơn tám trăm năm nhưng vẫn duy trì được trạng thái khi còn sống, cứ như sẽ mở mắt bất kỳ lúc nào mà ra khỏi quan tài.
Hắn mặc bạch y đơn giản, an tĩnh nằm trong quan tài băng giá, như đang say ngủ.
Nếu không phải khuôn mặt của người trong quan tài giống y như đúc bức tranh vẽ Uất Trì quốc sư thì Quỷ Ảnh không dám tin….. đây là thi thể của Uất Trì quốc sư!
Thi hài của hắn đã được giữ trong một nơi lạnh giá như vậy mà không thối rữa trong gần một nghìn năm
Thi thể không hư hỏng có thể giải thích được, là bởi vì khí lạnh ở nơi này đã đông cứng thân thể của Uất Trì quốc sư, cho nên xác của hắn mới giống như lúc sinh thời.
Nhưng điều khó hiểu nhất là thi thể của Uất Trì quốc sư trông… trẻ một cách vô lý. Uất Trì quốc sư đi theo Thủy Hoàng Đế đã vài thập niên. Khi hắn chết, nhất định không phải là bộ dáng mới hơn mười, hai mươi tuổi đầu được. Người nằm bên trong kia tạ thế chỉ mới là thiếu niên.
Chẳng lẽ người nằm trong quan tài, không phải Uất Trì quốc sư?
Quỷ Ảnh lập tức phủ định suy đoán này.
Không nói đến tướng mạo của người kia kinh tâm động phách như thế nào, giống với bức họa treo trên tường bao nhiêu nhưng nếu đây thật không phải Uất Trì quốc sư, thì sao người này có thể hợp táng với Thuỷ Hoàng Đế?
Quỷ Ảnh trong lòng như nổi trống
Hắn không bị hoa mắt bởi cả căn phòng châu báu. Vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra bảo bối thật sự của huyệt mộ… bí quyết giữ nhan của quốc sư.
Hắn chưa từng nghe thấy công phu nào như thế này, nghe rồi thì rợn cả người.
Thử hỏi có người nào không động tâm với phương pháp bất lão chứ? Đây là bí mật mà bao người không tiếc vạn kim cầu mà không được
Hắn động lòng với bí thuật này rồi. Quỷ Ảnh duỗi tay đẩy nắp quan tài của Uất Trì quốc sư, muốn thử nghiên cứu thi thể của hắn
Ai ngờ tay hắn còn chưa động vào quan tài mà nắp băng đã biến mất tiêu.
Quỷ Ảnh kinh ngạc lùi về sau theo bản năng. Suýt nghĩ bản thân bị ảo giác rồi, sao nắp quan tài có thể tự động đẩy ra được?
Một lát sau hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn vào trong quan tài lần nữa.
Vừa nhìn đã lạnh sống lưng, lông tơ tóc gáy dựng hết.
Thi thể ở giữa từ từ ngồi dậy tạo thành một đường cong. Đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt không biết đã mở ra từ lúc nào.
Hàng mi đen nhánh như quạt tách ra để lộ con ngươi đen trắng rõ ràng.
Ánh mắt hắn trống rỗng, con ngươi đen kịch như hấp thu toàn bộ ánh sáng của mật thất rồi nhìn thẳng về phía Quỷ Ảnh – vị khách không mời mà đến.
Xác chết đã chết mấy trăm năm đột nhiên vùng dậy trước mặt. Quỷ Ảnh sợ đến mức thân hồn điêu đứng, hắn giơ tay đánh về hướng Uất Trì quốc sư.
Quỷ Ảnh đánh hóa cốt miên chưởng về phía Uất Trì quốc sư, đây là tuyệt kỹ thành danh mà hắn dùng để tung hoành giang hồ, tốc độ nhanh như hái hoa liễu
Khi hắn ra tay giết người, không ai có thể thoát. Ngay cả tân hoàng trẻ tuổi thay đổi triều đại kia cũng bị chưởng pháp của hắn đánh trọng thương.
Tốc độ của Quỷ Ảnh quá nhanh giống như tên của gã vậy. Hành động vô tung vô ảnh, khiến người khác không kịp phòng bị.
Nhưng chiêu thức này không chỉ nhanh mà con độc, lực sát thương mười phần, nếu đánh trúng người bình thường thì chắc chắn sẽ chết tại chỗ
Nhưng vào lúc đó, kẻ được coi là võ công tuyệt đỉnh trong thiên hạ Quỷ Ảnh lại không thấy rõ được… Uất Trì quốc sư ra tay như thế nào.
Uất Trì quốc sư khẽ xoay tay, lòng bàn tay tràn ngập sương lạnh trắng
Hắn liền ra tay.
Một chưởng kia nhanh đến mức Quỷ Ảnh không kịp phản kích.
Chiêu thức của Quỷ ảnh tung ra chưa đến một nửa, Uất Trì quốc sư đã lao tới như một đám mây tuyết đang bay, nhẹ nhàng ấn trên lòng ngực hắn.
Nháy mắt tiếp theo, cả người Quỷ Ảnh như hòn đá nhỏ bị ném giữa không trung, thân thể mấy trăm cân bị Uất Tì quốc sư nhẹ nhàng đánh bay ra ngoài. Lưng hắn đập vào vào vách tường rồi nặng nề rơi xuống.
Hắn ngã mạnh trên mặt đất, xương cốt toàn thân kêu răng rắc.
Càng khổ hơn là khi làn sương trên tay của Uất Trì quốc sư xâm nhập thân thể đã khiến nội lực của Quỷ Ảnh bị phản phệ. Sương lạnh bên trong như đao cắt mà cọ rửa tĩnh mạch làm hắn đau đớn suýt hôn mê.
Hắn miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, dùng cánh tay cứng đờ móc ra dược liệu bảo mệnh trong lòng ngực. Đó là loại thuốc chưa đến lúc nguy cấp thì hắn không nỡ dùng.
Hắn run rẩy bỏ thuốc vào trong miệng. Thuốc vào miệng là tan, một lát sau mới thấy cơ thể ấm lại.
Làm xong rồi hắn mới đứng dậy, run cầm cập nhìn về phía quan tài băng.
Bản lĩnh thần quỷ khó lường như vậy, không phải thứ người bình thường sở hữu được.
Quỷ Ảnh được người đời kinh sợ, lúc này ở trước mặt Uất Trì quốc sư không khác gì mốt đứa trẻ yếu đuối và hoảng loạn.
Có lẽ trong mắt Uất Trì quốc sư, hắn nhỏ bé như một con kiến, chỉ cần nhẹ nhàng dẫm chân là có thể khiến hắn thịt nát xương tan.
Quốc sư chậm rãi ngồi dậy giữa quan tài, mặt không biểu tình nhìn Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh chẳng còn chút sức lực để phản kháng, hắn chỉ tuyệt vọng quỳ trên mặt đất. Ngay cả dũng khí ngước nhìn quốc sư cũng không có.
Hắn cho rằng bản thân nhìn thấy lệ quỷ trở về nhân gian.
Hắn rùng mình quỳ xuống, dập đầu ba cái với Uất Trì quốc sư: “Ta được Bắc Mộc hoàng đế phái tới….. để thăm dò phần mộ tổ tiên. Quấy nhiễu quốc sư, tiểu nhân tội đáng muôn chết! Xin quốc sư nể tình tiểu nhân nguyện trung thành với… hậu nhân của Thủy Hoàng Đế mà tha cho tiểu nhân một con đường sống!
Âm thanh trán va đập với sàn đất lạnh lẽo vang vọng trong mộ thất, trên đầu Quỷ Ảnh đã chảy ra máu tươi.
Hắn hồn phi phách tán mà quỳ trên mặt đất đợi hồi lâu cũng không nghe được Uất Trì quốc sư nói một câu hay phát ra một chút âm thanh nào.
Quỷ Ảnh run rẩy toàn thân, không dám ngẩng đầu, hai đầu gối cứ lui về phía sau như muốn bò ra khỏi lăng mộ của Uất Trì quốc sư.
Cửa mộ đã ở trước mặt, Quỷ Ảnh lập tức chật vật bò dậy giống như người vô hồn mà chạy nhanh ra ngoài.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao mộ thất của Uất Trì quốc sư không có cơ quan gì…… bởi vì chính bản thân Uất Trì quốc sư là cơ quan lợi hại nhất rồi.
Có Uất Trì quốc sư ở đây, sẽ không có bất kì người sống nào có thể tiến vào.
Trong đầu ngập tràn sợ hãi, Quỷ Ảnh quay đầu lại nhìn xung quanh vài lần, cầu nguyện Uất Trì quốc sư không xuất hiện phía sau hắn.
Cửa mộ đóng chặt.
Uất Trì quốc sư thật sự không đuổi theo.
Quỷ Ảnh tè ra quần mà chạy ra khỏi lăng Thủy Hoàng Đế, không còn dám tự xưng mình là cao thủ vô song nữa. Hắn đã chịu kinh hách lớn nhất từ khi chui ra từ trong bụng mẹ tới nay lại còn bị hàn khí lạnh lẽo vô cùng của Uất Trì quốc sư khí đả thương khiến vết thương năm xưa tái phát, chỉ hận không thể ngay lập tức bế quan dưỡng thương.
Chỉ là khuôn mặt tái nhợt không có biểu tình của Uất Trì quốc sư nhìn chằm chằm hắn thường xuyên hiện về trong giấc mộng.
Chỉ có thời gian mới có thể xóa nhòa được ác mộng đáng sợ nhất, Quỷ Ảnh dùng một khoảng thời gian rất dài mới có thể quên đi, chôn giấu sự sợ hãi này xuống tận sâu trong linh hồn.
Bóng hình của Uất Trì quốc sư trong giấc mộng của gã cuối cùng cũng dần dần biến mất sau mười năm ròng rã.
Sau mười năm bế quan, Quỷ Ảnh tái xuất giang hồ.
Hắn đi ám sát tân hoàng đế trẻ tuổi nên được lưu danh sử sách
Trận chiến cuối cùng trong kiếp sống thích khách của Quỷ Ảnh, hắn bị huynh đệ ruột của hoàng đế, vốn nhỏ hơn hắn hai tuổi lừa một vố, trận chiến vốn nên nắm chắc thắng lợi lại náo loạn đến lưỡng bại câu thương.
Quỷ Ảnh bị trọng thương, lập tức tạm dừng hơi thở giả chết, làm một khối thi thể lừa dối để qua ải. Lúc ấy hoàn cảnh hỗn loạn nên không có người để ý đến. Nhờ vậy mà hắn giữ được một mạng.
Chỉ là sau khi mở mắt lần nữa, hắn còn chưa kịp vui vẻ từ quỷ môn quan sống trở về đã thấy được một người không thể tưởng được
Đó là người đã từng xuất hiện vô số lần trong cơn ác mộng của hắn.
Uất Trì quốc sư mặc một bộ bạch y đứng ở trước mặt, không biểu cảm nhìn hắn.
Trên mặt quốc sư có một lớp ngụy trang, nhưng Quỷ Ảnh liếc mắt một cái đã nhận ra được dung mạo thật sự của người trước mặt này
Xa cách mười năm, y vẫn là một bộ dáng trẻ trung như lúc trong huyệt mộ. Trên người y không để lại bất kỳ dấu vết thời gian nào, tựa như một quái vật dùng lớp họa bì mỹ lệ chống đỡ vậy.
Tất cả của y đều không hợp với lẽ thường.
Ấm áp đầu hạ, nhưng Quỷ Ảnh lại cảm thấy ớn lạnh. Hắn nhìn Uất Trì quốc sư sống sờ sờ trước mặt, sợ đến hồn phi phách tán.
Quỷ Ảnh bị dọa, tác động đến vết thương cũ trên người, kinh mạch sai vị trí, miệng sùi bọt mép tại chỗ
Hắn từng nghĩ tới kết cục của bản thân, có thể là tuổi già cô đơn, hoặc có thể tài không bằng người bị giết ngay tại chỗ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị hù chết.
Thân thể hắn run rẩy, nằm im tuyệt vọng chờ đợi cái chết của chính mình.
Nhưng Uất Trì quốc sư lấy ra một bộ châm, mặt không đổi sắc cắm vào đại huyệt trên ngực Quỷ Ảnh, làm thông mạch phổi, giúp khí huyết hắn lưu loát lần nữa.
Quốc sư không nói gì, cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ cứu mạng Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh bị hắn dọa sợ tới mức chết đi sống lại, thậm chí không thể tiêu hoá cả sự thật rằng y đã cứu mình.
Nhưng kỳ quái là sau khi Uất Trì quốc sư cứu hắn xong lại như chưa từng quen biết hắn, cũng chưa từng liếc nhìn hắn lần nữa
Ngay sau đó, Uất Trì quốc sư mặt lạnh gọi tân hoàng đế trẻ tuổi tới.
Tân hoàng trẻ tuổi không phí thời giờ xem người có chết hay chưa mà trực tiếp xuống tay.
Sau đó…… Không có sau đó.
Chỉ là trước khi chết, Quỷ Ảnh không quên được thứ hắn vừa nghe, tân triều hoàng đế gọi Uất Trì quốc sư là….”Tiểu Trì đại phu”.
Uất Trì quốc sư cứu hắn xong rồi gọi người tới giết hắn…
Quỷ Ảnh không rõ, nếu quốc sư muốn giết hắn thì cần gì phải tốn nhiều sức lực, vòng vo như vậy?
Có lẽ người gọi là Uất Trì quốc sư này từ lâu đã không nên gọi là ‘người’ nữa.
Làm thế nào mà một con quái vật trèo ra khỏi quan tài sau đó trở lại nhân gian và trở thành một đại phu?
Đây rốt cuộc là cái yêu ma quỷ quái gì, sao lại trường sinh bất lão, sống nhiều năm như vậy?
Quỷ Ảnh không rõ, cũng vĩnh viễn không thể hiểu nổi.
Lúc hắn chết còn tưởng rằng quái vật tự do hành tẩu ở nhân gian này là hồn ma do trước đây hắn vô tình thả ra.
Một khắc trước khi lâm chung, hắn hối hận vì năm đó…… năm đó gã không nên đến mộ của Thủy Hoàng Đế.
Nhưng thật ra Quỷ Ảnh đã sai rồi
Cho dù Uất Trì quốc sư là người, quỷ hay là yêu quái, hắn cũng không phải do Quỷ Ảnh thả ra.
Từ trước đến nay khi hắn buồn ngủ đều đến lăng mộ, lúc muốn tỉnh thì tỉnh thôi.
Không có bất kỳ kẻ nào có thể quyết định thay hắn
Chỉ có hắn mới có thể làm chủ bản thân, trước nay đều như thế.
Quỷ Ảnh thân vẫn, tiền triều huỷ diệt.
Tân hoàng đăng cơ, giang sơn đổi chủ.
Thương hải tang điền*, đảo mắt lại là một cái trăm năm.
*chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.
Trì Võng ngủ thật lâu, lâu đến mức hắn cảm thấy ngủ cũng đủ rồi, liền tỉnh ngủ.
Như hiện tại…… Hắn quen thuộc rời khỏi lăng mộ Thủy Hoàng Đế, lặng yên không một tiếng động mà đi trên đường, cũng không có ai chú ý đến hắn.
Đi trên đường hồi lâu hắn mới tìm được rồi một tiệm mì, đi vào gọi một chén mì nước trong
Hắn ăn rất nhã nhặn nhưng chắc là rất đói, trong nháy mắt đã ăn sạch chén mỳ, nước lèo cũng húp sạch.
Trì Võng ăn xong, hỏi: “Bà chủ, làm phiền rồi, cho hỏi hôm nay là ngày nào?”
“Ngày hai mươi tám tháng hai.”
Trì Võng sờ hòm thuốc bên người, nhẹ nhàng lặp lại: “Hai mươi tám…tháng hai.”
Dừng một chút, hắn tiếp tục hỏi: “Đây là năm nào?”
Bà chủ kinh ngạc mà buông cái thìa trong tay, tràn ngập khó hiểu mà nhìn thiếu niên tuấn tú này: “Năm nay là Trọng triều năm 116 đó! Tiểu huynh đệ, sao cái này mà cũng không biết?”
Trì Võng chỉ nói một tiếng “Đa tạ” rồi im bặt.
Hắn chỉ ngồi ở trong tiệm, nhìn người qua đường lui tới, cũng không biết xuất thần mà suy nghĩ cái gì.
Bà chủ vừa bận rộn làm việc và trộm đánh giá vị khách kỳ quái này. Cho đến khi Trì Võng đặt tiền lên bàn, đứng dậy rời đi.
Bà chủ vội vàng đi tới lấy tiền mới phát hiện tiền cơm của vị khách này không phải là tiền đồng mà người thường hay dùng, mà là bạc vụn hàng thật giá thật.
Cho dù là triều đại nào, vàng và bạc đều là loại tiền thông dụng. Viên bạc vụn này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là một tháng bà chủ làm việc vất vả mới kiếm ra được.
Bà cũng không ngờ tới vị khách nhân này lại ra tay rộng rãi như thế, vội vàng vừa sờ vừa niết bạc vụn trong tay, xác định là thật mới vui mừng cất đi.
Bạc lọt vào túi tiền, bà chủ vội vàng nhìn tìm bóng dáng vị khách nhân rộng rãi này. Chỉ thấy trên đường người tới tới lui lui, tiếng người huyên náo, mà hắn…… đã chẳng biết đi đâu.