Trans: Duật Vân Ngữ Yên
Beta: Matcha Machiato
18-8-2022
Anh ngang ngạnh đưa bóng qua cho em, cho tới khi em ngẩng đầu ném bóng, thì anh lại lặng yên nhìn em.
Hôm nay thời tiết như thế nào nhỉ, có thể khác thường ngày một chút mặt trời đổ xuống từ khe hở trong đám mây dày đặc in rõ bóng dáng cô gái đứng trên sân thao thao.
Cuộc sống, nhịp đập của trái tim, lần đầu tiên đầu óc của Tang Du trở nên minh mẫn, như thể ai đó bị kéo ra khỏi vực thẳm. Chỉ vì ánh mắt cô bắt gặp người con trai đang nhìn cô từ xa.
Mọi người đều thấy quả bóng rổ đã đập tới bắp chân của cô từ xa, rồi lăn chầm chậm ra đất. Đó là lần đầu tiên Tang Du nhận ra Bác Nhã là một cậu thiếu niên với đôi mắt sâu thẳm mà ấm áp.
Vào tháng 3 năm nay, khoác lên mình bộ đồ mùa hè.
“Này, đằng kia, nhìn cái gì vậy, ném bóng qua đây!” Chàng trai đằng sau vừa lau mồ hôi trên trán vừa hét vào mặt Tang Du.
Rõ ràng là học cùng lớp, nhưng không ai biết tên Tang Du.
Nhưng Tang Du chưa bao giờ quan tâm đến những điều này, cũng không biết được từ lúc nào đã học được cách sống một mình cô độc.
Tang Du ngơ ngác liếc nhìn cậu nhóc phía sau Bạc Nhã rồi cúi xuống nhặt quả bóng rổ lên. Nhìn lên lần nữa Bạc Nhã đã đứng trước mặt cô, vì hoạt động nên tóc anh được vén lên trước trán đôi mắt sáng rực.
“Đưa cho mình đi.” Giọng nói lạnh lùng, nhưng dịu dàng.
Tang Du cúi đầu, nhìn đôi giày thể thao của cô đưa cho anh quả bóng trong tay cô rồi không nói một lời.
“Tên cậu là Tang Du phải không?”
Nơi bị ánh sáng chiếu rọi ngày càng nhiều, chiếu tới trên người Tang Du, mang theo độ ấm nhất định.
Tang Du ngẩng phắt dậy, thấy mắt cậu đong đầy ý cười, cậu nhớ tên cô sao?
Nhìn thấy bộ dạng khó tin của cô, Bạc Nhã chậm rãi mỉm cười, “Tôi là Bạc Nhã sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn. ” Nói xong, cậu quay trở lại sân tiếp tục chơi bóng rổ với mấy bạn nam đó.
“Làm bạn cùng lớp đã được một năm rồi tôi còn cần chỉ giáo cậu thêm cái gì nữa….” Tang Du nhìn bóng dáng cậu đang chạy trên sân, thấp giọng lẩm bẩm giọng nói tan trong gió không ai nghe thấy.
Nói chứ thật ra cảm giác tồn tại ở trường học của Tang Du nó nhỏ bé gì đâu, trước nay chưa từng nghe tới, cũng không có bạn bè, đến cả thành tích cũng chỉ thuộc kiểu trung bình, chẳng có điểm đặc biệt nào để người ta quan tâm, nên có rất nhiều lúc khi thầy cô lên lớp gọi tên “Tang Du”, cả thầy và trò đều ngơ ngác, kiểu cảm giác thắc mắc có người này à.
Sau đó, Tang Du người đang ngồi trong góc, lặng lẽ đứng dậy cúi đầu trả lời câu hỏi.
Vì vậy, trong lớp và ngoài hành lang sẽ luôn có người sẽ va vào cô hoặc bị giật mình bởi Tang Du đột nhiên xuất hiện sau lưng họ.
Vì vậy, sự xuất hiện đột ngột của Bạc Nhã đã khiến cuộc đời không thay đổi của Tang Du đột nhiên tỏa sáng, từng lời từng chữ cậu nói với cô đều vang vọng bên tai Tang Du suốt mấy ngày liền không tiêu tan.
Thế nên mỗi khi Phó Nhã bước qua người cô, Tang Du đều sẽ ngó cậu một cái, nếu cậu muốn nói gì với cô, thì nhất định sẽ ngẩng đầu nhìn cô, không thì thành không lễ phép gì cả.
Nhưng không có.
Chỉ là khi bước qua người cô, không nói với cô câu nào, Tang Du nhìn những người ở xung quanh cậu, bọn họ đều vừa nói vừa cười, trêu đùa nhau rồi cười phá lên, bung xoã, làm chính bản thân mình.
Mặt trời lặn Tang Du đi vào khu dân cư đông đúc với cặp sách trên lưng, đi đến một khu nhà ở quen thuộc đứng ở cửa nhà do dự một lúc sau đó lặng lẽ mở cửa bước vào.
Cô ngồi xổm xuống, cởi giày, xếp gọn gàng trong góc, liếc mắt nhìn ba đôi dép được xếp ngay ngắn trong tủ giày, đứng dậy, xách cặp đi về phòng.
Nói là phòng riêng của cô nhưng thực chất chỉ là một căn phòng nhỏ để đựng đồ cũ.
Dọn cái bàn nhỏ bắt đầu làm bài tập hôm nay. Một lúc sau, bên ngoài có tiếng nói cười, Tang Du đặt bút xuống, nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt.
Quay lại rồi.