Văn Vũ ý thức được mình nhìn Ứng Thần quá lâu,nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, bất mãn nói: “Anh có thể đừng lén vào phòng tôi khi tôi đang ngủ được không.”
Ứng Thần thu hồi nụ cười cong trên môi, thản nhiên nói: “Đây là phòng của chúng ta mà? ”
“Cái gì?”
Văn Vũ kinh ngạc: “Trước đây anh đâu có nói vậy. ”
Ứng Thần: “Em và tôi lẽ ra nên ngủ cùng nhau. Mấy ngày trước tôi bận quá không về, đêm nay có thể ngủ cùng em. ”
Ứng Thần sẽ ngủ cùng cậu tối nay!
Văn Vũ trong lòng cả kinh, ôm chăn cúi người trốn về phía sau, trong mắt tràn đầy cảnh giác cùng kháng cự.
Cho dù có trốn lần nữa thì vẫn phải ngủ cùng giường.
Ứng Thần khẽ nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên, chạm vào đôi má ửng đỏ lơ mơ của thiếu niên.
Nhiệt độ đầu ngón tay không lạnh như trước, vừa ấm áp vừa mềm mại trượt xuống vuốt dọc theo đường cong khuôn mặt thiếu niên.
Văn Vũ lại muốn né tránh, vừa quay mặt xuống đầu ngón tay Ứng Thần đã chuyển động nhanh nắm lấy cằm cậu.
Hắn nhìn vào đôi mắt trong veo đầy tính đề phòng của thiếu niên, nói: “Không làm gì em đâu, đừng sợ như vậy. ”
Đôi mắt thâm thúy u ám, Giọng nói trầm thấp.
Đã sờ mặt cậu rồi, còn nói không làm cái gì!
Văn Vũ đè nén căng thẳng, hỏi ngược lại: “Anh có chắc là anh có thể tuân thủ những gì anh nói không?” ”
“Loại chuyện này, tôi muốn làm cái gì sớm làm. Chính là sợ”
Ứng Thần véo cằm thiếu niên nhéo nhéo, sâu kín nói một câu: “Làm em khóc, tôi còn phải dỗ dành. ”
Loại chuyện này, là chuyện gì vậy trời?!
Văn Vũ kinh hãi nhìn người đàn ông,cạn lời.
“Lại bị dọa rồi à?”
Ứng Thần bất lực, giơ tay xoa xoa cái đầu ngái ngủ rối bời của thiếu niên: ” Tới lúc rời giường rồi, hôm nay đi học đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, tôi lại lo lắng cho em. ”——
Văn Vũ mấy ngày không đi học.
Lúc mới đến cổng trường, đã gặp Triệu Hiểu Lượng.
Triệu Hiểu Lượng vội vàng xông tới tức giận, giữ chặt cậu hỏi: “Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Gửi tin nhắn với gọi điện thoại thì tắt máy, cũng không quay về! ”
“Nếu không tìm được cậu nữa, tớ đang chuẩn bị nói với giáo viên là cậu mất tích đây”.
Văn Vũ: “Tớ có chút việc. ”
Sự xuất hiện của Ứng Thần, cùng với chuyện phát sinh hai ngày nay đã làm đảo lộn tất cả nhận thức trước kia của cậu。Cậu tự lo cho những chuyện này bận rộn sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy tin nhắn Triệu Hiểu Lượng gửi cho cậu còn chưa kịp trả lời.
Triệu Hiểu Lượng lo lắng hỏi: “Có phải cậu đang bận chuyển nhà không? Hôm qua tớ đã đợi trước cửa nhà cậu tới tối cũng không thấy cậu về. Cậu chuyển đi đâu vậy? ”
Văn Vũ không muốn để cho bạn bè bên cạnh bị cuốn vào chuyện của mình và Ứng Thần, nói đơn giản: “Ở gần trường đại học của tớ. Mọi chuyện đã xong rồi, đừng lo lắng. ”
Văn Vũ xin lỗi: “Khiến cậu lo lắng rồi, tớ mời cậu ăn trưa” ”
Triệu Hiểu Lượng thở phào nhẹ nhõm: “Quên đi, thấy cậu không sao là tốt rồi. Sau này đừng quên trả lời tin nhắn đó. ”
Người bạn Văn Vũ này của cậu ta sống một mình, lại có tính cách không thích kết giao quá sâu với người khác. Triệu Hiểu Lượng không muốn lúc lỡ như xảy ra chuyện thì ngay cả một người bên cạnh cậu ấy cũng không có.
Cho nên, cậu ta mới thường xuyên liên lạc với người bạn đã chơi từ nhỏ tới lớn này.
Cậu ta lại hỏi Văn Vũ: “Đúng rồi, nhà mới của cậu thế nào? Hôm nay dẫn tớ đi qua mừng tân gia đi. ”
“Hả?”
Văn Vũ do dự, chối từ: “Sắp thi đại học rồi. Cậu nên nghiên cứu đề cương trước đi. Chờ kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc rồi sẽ nói chuyện chúc mừng. ”
Quả nhiên vừa nói thi đại học, Triệu Hiểu Lượng liền không nhắc tới chuyện Văn Vũ chuyển nhà nữa.
Cậu ta mặt mày ủ rũ thở dài: “Ai, đừng nói nữa, sắp thi đại học tới đít rồi mà chẳng làm được đề đây ”
“Cậu thì ngon rồi, có thể nhận được giấy báo nhập học của trường đại học mà cậu muốn. Chúng ta không giống nhau, mỗi ngày thức khuya học tập, quá mệt mỏi, thực sự muốn kết thúc sớm mới vui vẻ được. ”
Văn Vũ khuyên cậu ta: “Thành tích của cậu không có vấn đề gì, còn có sở trường thể thao có thể được cộng điểm. Dư sức để vào trường đại học mà cậu muốn vào.”
Triệu Hiểu Lượng: “Không phải vấn đề thực lực, bầu không khí đi học mỗi ngày thật sự quá áp lực. Cậu vào lớp thì sẽ hiểu thôi. ”
Bầu không khí trong lớp học thực sự rất nhàm chán, phía trên bảng đen là dòng chữ đếm ngược ngày nào cũng được giáo viên chủ nhiệm viết: Còn 13 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Mỗi bàn học chất đầy sách giáo khoa và nhiều đề thi thử khác nhau, mỗi học sinh đều vùi đầu vào đống sách nghiêm túc đọc sách làm đề.
Vương Lỗi cùng bàn nhìn thấy Văn Vũ tới, ngẩng đầu lên khỏi chồng sách, dưới mắt lộ ra một đôi quầng thâm, uể oải ỉu xìu chào hỏi: “Văn Vũ, mấy ngày trời không thấy, cuối cùng cậu cũng đến lớp rồi. ”
Văn Vũ: “Cậu thức cả đêm học bài đấy à?”
“Nó gặp quỷ đó”
Triệu Hiểu Lượng cười ra tiếng, vô tâm vô phế cười nhạo: “Thật sự gặp quỷ đó. ”
Vương Lỗi tức giận, lấy một quyển sách của mình ném qua: “Cậu đừng có nhắc lại chuyện này với tớ nữa, được không! ”
Triệu Hiểu Lượng nghẹn cười, trốn: “Được, được, không nhắc tới nữa, huynh đệ tin tưởng cậu. ”
Văn Vũ kỳ quái: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? ”
Triệu Hiểu Lượng vì không chọc tức Vương Lỗi, kéo Văn Vũ sang một bên nhỏ giọng nói: “Vương Lỗi không phải trọ ở trường sao, buổi tối hôm trước cậu ấy ở trong phòng học học đến nửa đêm, trở về ký túc xá đi qua bồn hoa dưới lầu giảng dạy, nghe được có nữ sinh đang khóc. ”
“Kết quả, cậu ấy nói đi quanh vườn mấy lần không thấy bóng người đâu, nhưng tiếng khóc vẫn tiếp diễn. Tên này sợ quá chạy về ký túc xá, tối hôm đó lên cơn sốt.”
Văn Vũ nhíu mày: “Thật không? ”
Triệu Hiểu Lượng cười nhạo một tiếng: “Đã là thời đại gì còn có người tin có ma quỷ. Chắc là cậu ấy học nhiều quá sinh ra ảo giác đấy thôi. ”
Văn Vũ không nói gì, tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng mà sau khi Vương Lỗi nói ra chuyện này, có người nói rằng, mấy năm trước quả thật có một nữ sinh nhảy lầu tự sát từ lầu năm ngay trước kỳ tuyển sinh đại học một ngày, chỗ rơi xuống chính là trên bồn hoa kia.”
“Người ta còn nói mỗi năm vào thời điểm này, hồn ma của nữ sinh nhảy lầu sẽ xuất hiện gần bồn hoa. Thật sự là càng ngày càng bí ẩn. Tớ thèm vào tin.”
Văn Vũ gật đầu phụ họa với cậu ta: “Đừng tin, đều là lời bịa đặt ”
Nhưng trong lòng thầm nghĩ: nhất định phải lên bồn hoa xem có gì bất thường không.
Đợi đến lúc lên lớp, Văn Vũ lấy cớ đi ra ngoài đi vệ sinh ra khỏi lớp học.
Bồn hoa dưới lầu, hẳn là nơi Vương Lỗi nghe được tiếng khóc của nữ sinh.
Từ trên lầu nhìn xuống, xung quanh bồn hoa trồng các loại hoa cỏ xanh tươi. Không có gì bất thường.
Văn Vũ đi xuống lầu, đi về phía bồn hoa kia.
Trong giờ học hầu như không có học sinh qua lại, khuôn viên rộng rãi, vắng vẻ và yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai học sinh đột ngột xuất hiện.
Giáo viên chủ nhiệm tuần tra nhìn thấy Văn Vũ lang thang trong giờ học, hỏi: “Làm gì vậy, giờ này còn không vào lớp học. ”
Văn Vũ bình tĩnh trả lời: “Thưa thầy, đồ đạc của em rơi ở đây, em đang tìm. ”
Giáo viên chủ nhiệm: “Tìm được thì trở về phòng học, không tìm được thì đến Phòng học vụ báo mất.”
“Vâng, thưa thầy”
Văn Vũ đáp, giả vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó quan sát kỹ xung quanh bồn hoa.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm rời đi, chung quanh càng thêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua làm lay động cành lá, từng đóa hoa hồng nở rộ đung đưa trong gió.
Bên bồn hoa quả thật so với những nơi khác mát mẻ hơn, nhưng lại không có áp lực lạnh lẽo như hai lần trước cậu gặp ác linh.
Chẳng lẽ, Vương Lỗi thật sự chỉ là gặp ảo giác.
Đang nghĩ ngợi, lại là một trận gió lạnh thổi qua hai má, hơi lạnh lan tỏa từ má tới làn da mỏng quanh tai cậu.
Cậu bỗng nhiên phát hiện hoa lá trước mặt không hề đong đưa vì gió.
Đó không phải là gió.
Là linh hồn mà cậu không thể nhìn thấy đang trôi nổi xung quanh.
“Chị ở đây phải không?”
Văn Vũ thấp giọng hỏi một câu.
Không có phản hồi. Xung quanh trống trải chỉ có làn gió mát lại thổi qua khuôn mặt.
Văn Vũ lặng lẽ nói thầm: Nếu có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
Cậu đột nhiên nghĩ đến lần trước Ứng Thần nắm tay cậu, cậu liền có thể nhìn thấy chúng nó. Nếu như lấy thứ gì đó trên người Ứng Thần, có phải cũng có thể nhìn thấy hay không.
Ví dụ, tóc hay gì đó?