Huyện Dư Hàng, thanh quan gặp án lạ
Ân Gia Độ, Đạo Tế bắt tặc nhân
Khi Lãnh Nhị được dẫn vào, quan huyện hỏi:
– Này Lãnh Nhị, ngươi nói Cao Quốc Thái đang đêm đốt đèn cầm gậy cướp của, hiện tại đã bắt được ở đây, ngươi nhìn có phải chăng?
Lãnh Nhị thưa:
– Phải đó, bẩm lão gia, người này, hắn cùng Lý Tứ Minh bàn bạc trong nhà, tiểu nhân nghe rõ hết.
Cao Quốc Thái đang quỳ một bên, nói:
– Bẫm lão gia, người này, tiểu sinh chưa hề quen biết bao giờ.
Lý Tứ Minh bò lên một bước, thưa:
– Dám trình lão gia, tên Lãnh Nhị nguyên là người mướn phòng ở chung viện với tiểu tử. Nhân vì hắn không trả tiền phòng, lại mượn tiểu tử mấy lần không trả. Sau này mượn nữa, tiểu tử không cho mới đem lòng thù hận, vu cáo người hiền. Cúi xin thượng quan ra ơn xét lại!
Quan huyện nói:
– Cha chả, ta không nặng tay không được mà. Hỏi han nhẹ nhàng bây khôngchịu khai, cho nếm mùi đòn bọng, bây có giấu cũng không được nào! Bâyđâu! Đè Cao Quốc Thái và Lý Tứ Minh xuống nện một trận rồi sẽ hỏi tiếp.
Hai bên sai dịch dạ ran, sắp sửa áp tới thi hành. Bỗng nhiên có một trậncuồng phong thổi tới công đường cát bụi mịt mù, mắt mở không ra, thấytrên bàn có một tờ giấy, trên đề hai chữ “oan uổng”. Quan huyện khôngbiết là của ai viết, tự mình suy nghĩ, chắc là có nguyên nhân gì đây.Bèn ra lệnh tạm đem Cao Quốc Thái, Lý Tứ Minh giam lại, cả Lãnh Nhị cũng giam lại nốt rồi ra lệnh bãi hầu.
Nguyên lúc Tế Điên vừa đếncông đường, thấy sự việc như vậy, bèn lấy tay chỉ một cái, cuồng phongào ạt nổi lên, mọi người mở mắt không được bèn viết hai chữ “oan uổng”để trên bàn rồi đi ra, dắt Phùng Thuận và Tô Lộc ra hướng cửa Tây. Điđược hai dặm, bỗng Tế Điên nói:
– Hai người coi kìa, bạc ở đâu ra nhiều thế?
Hai người lập tức lượm lên xem và đồng bỏ vào bọc. Tô Lộc ôm kè kè một gói trước bụng. Hai người đồng nói:
– Không biết bạc ở đâu mà nhiều quá?
Tế Điên nói:
– Đây chắc là có đoàn bảo tiêu hộ tống bạc đi ngang đây bị cướp đành bỏchạy làm rớt lại. Gặp dịp bạc rơi này chúng ta tha hồ mà xài.
Bangười lại đi tới trước, tới một thị trấn tên là Ân Gia Độ. Thị trấn nàynằm trên một tuyến đường Nam Bắc nên xe cộ qua lại tấp nập. Mé bênđường, đập vào du khách một bức tường màu trắng lộ rõ mấy chữ đen đại tự “Mạnh Gia lão điếm, cơm cỏ sẵn sàng, phòng ngũ tiện nghi”.
Tế Điên dừng ở trước cổng điếm gọi cửa. Bên trong có phổ ky dòm ra thấy một Hòa thượng kiếc, liền hỏi:
– Cái gì thế?
– Mướn phòng đây, mở cửa mau!
– Không có phòng đâu, chật hết rồi.
– Cho một cái phòng xép cũng được mà.
– Cũng không có nữa.
– Ái chà chà, ta mang theo bạc nhiều quá, mà ở đây lại không có phòng trọ, biết tính sao đây?
– Thôi, chờ một chút đi.
Nguyên Mạnh Gia lão điếm này là của Mạnh Tứ Hùng và Lý Hổ làm chủ, hai tên phổ ky một đứa họ Lưu, một đứa họ Lý, lâu nay chuyên hại khách ngụ. Nếuthấy khách lữ hành đem theo nhiều hành lý, rương bị to cộm thì chúng lập tức dùng rượu thuốc mê đánh gục rồi giết người cướp của. Dưới mỗi phòng đều có một địa đạo ăn thông với nhau, vì vậy, bề ngoài điếm này là nơibuôn bán, kỳ thật bên trong là một hắc điếm chuyên cướp của hại người.
Phô ky nghe bên ngoài nói có nhiều tiền, bèn lật đật đến bên cửa dòm ra, thấy ba người mang bạc nặng trĩu, bèn chạy vào nói:
– Này chưởng quỹ, bên ngoài có hai người đi với một ông Hòa thượng, mang theo một bao bạc lớn, muốn mướn phòng trọ.
Mạnh Tứ Hùng nói: Sao mi không mời họ vào?
– Tôi lỡ nói với họ là hết phòng rồi.
– Mi ra nói với họ như vầy: Chưởng quỹ chúng tôi nghe nói quý vị mang bạc đi đường xa, gặp thời buổi nhiễu nhương này rất nguy hiểm. Rủi ro gặpgiặc cướp thì mất tiền bỏ mạng như không. Chưởng quỹ tôi là người haylàm phước, thuận cho quý vị thuê một phòng tạm ngụ qua đêm, xin quý vịan tâm chớ đi nơi khác.
Phổ ky nghe rõ, quay mình ra mở cửa, thấy ba người vẫn còn đứng chờ, bèn nói:
– Thôi, quý vị khỏi đi đâu kiếm nữa!
Tế Điên hỏi:
– Chưởng quỹ của nhà ngươi nghe rồi, thuận cho bọn ta mướn một phòng, sợ bọn ta đem bạc đi mất phải không?
– Phải đó!
– Vậy thì ngươi đi trước dẫn đường đi!
Phổ ky đi trước dẫn đường. Tế Điên ba người bước theo vào cửa điếm, thấytrước mặt có một bức tường chắn ngang, phía Đông là phòng chưởng quỹ,phía Tây là nhà bếp, bên trong đó phía Đông là một phòng ngụ, phía Tâycũng một phòng ngụ, phía chánh Bắc là một phòng hạng nhất. Tế Điên đứnggiữa nhà không chịu đi, hít hít mũi, nói:
– Trong nhà này hình như có mùi lạ.
Phổ ky nói: Có mùi gì đâu?
– Có mà, hình như là mùi ăn cướp.
– Hòa thượng đừng nói giỡn vậy chớ! Các vị Ở phòng thượng hạng nhé!
– Được, phòng thượng hạng mát mẻ, tám mặt đều ăn thông.
– Nhưng mà ở đó không có cửa sổ dán giấy. Xin mời, xin mời quý vị.
Hòa thượng cùng Tô Lộc, Phùng Thuận lên phòng thượng hạng ở phía Bắc. Trong phòng, sát vách có một cái lò sưởi, dựa cửa sổ là một cái bàn bát tiênvới hai chiếc ghế. Phùng Thuận và Tô Lộc mệt quá, gặp ghế liền ngồixuống nghỉ ngaỵ Phổ ky trước hết đem nước rửa mặt rồi mới bưng vào mộtbình trà, hỏi:
– Ba vị có muốn dùng cơm không?
Tế Điên nói:
– Ngươi dọn cho bốn đĩa, thức ăn đủ loại: chiên xào ram nướng, kèm theo hai hồ rượu.
Tô Lộc, Phùng Thuận nói:
– Bọn tôi không uống rượu đâu, buồn ngủ quá, chỉ muốn ngủ thôi.
Tế Điên nói: Hai người không uống thì ta uống.
Phổ ky trở xuống nhà, kêu: Bốn đĩa chiên xào ram nướng, hai hồ rượu trắng, kha khá mê vào!
Tế Điên kêu: Này phổ ky, lại đây, lại đây!
– Hòa thượng còn cần thứ chi?
– Ngươi kêu cho ta hai hồ rượu trắng, mê vào kha khá nhé!
Phổ ky nghe nói, cả kinh nghĩ thầm: “Bộ Ông Hòa thượng này là người trongnghề sao mà biết vậy cà? Nếu không phải, làm sao ổng biết được tiếnglóng giang hồ?”. Nghĩ rồi liền hỏi:
– Hòa thượng ơi! Ông nói cái gì mà mê vào kha khá?
– Ngươi không hiểu à? Nếu không hiểu để Hòa thượng cắt nghĩa cho nghe.
– Tôi thiệt không biết.
– Ngươi vừa mới nói mê vào kha khá đó mà, sao lại hỏi tả Ta hỏi ngươi nè, ngươi nói “mê vào kha khá” là nghĩa làm sao?
Phổ ky nghĩ: “Phải rồi, hồi nãy mình mới kêu đây mà, sao lại hỏi Hòa thượng!”. Bèn nói:
– Hồi nãy tôi nói “mê vào kha khá” là bảo đem rượu ngon cho Hòa thượng đó!
– Ừ, ta cũng nói rượu ngon đó, ngươi hãy đi lấy đi!
Phổ ky đi ra một lát, đem rượu vào. Tế Điên bèn nhắm một mắt, mở một mắt,nhìn xiêng nhìn xéo, nhìn tới nhìn lui vào bầu rượu. Phổ ky hỏi:
– Hòa thượng ơi, ông kiếm cái gì vậy?
– Ta nhìn xem “nó” nhiều hay ít. Này Lưu phổ ky ngươi họ gì?
– Hòa thượng đã biết họ tôi họ Lưu rồi mà còn hỏi.
– Ta xem ngươi có vẻ dễ thương, chắc là tụi mình có duyên với nhau từkiếp trước. Nè, lại đây, lại đây, uống với ta một ly rượu nhé!
– Không được đâu! Tôi một giọt cũng không dám uống, hễ có rượu vào là lăn quay, nhân sự bất biết.
– Thì uống chút chút thôi, một chén cũng được mà!
– Cũng không được đâu! Nếu chưởng quỹ biết được tôi uống rượu với khách, ngày mai sẽ đuổi cổ tôi ngay.
– Ngươi không uống rượu này, ta càng thêm nghi, hình như trong rượu cóthêm cái chi chi ấy. Ngươi không uống, ta cũng không uống!
– Hòathượng ơi, ông uống rượu hay không, đâu có dính dáng gì đến tôi. Nếu tôi uống với ông, chưởng quỹ tôi biết được thì rầy rà lắm.
– Cứ uống một miếng đi, có sao đâu mà! Có chết con ma nào đâu mà sợ!
– Thôi để tôi đem rượu hâm nóng lại cho Hòa thượng uống, nãy giờ rượu đã nguội hết rồi.
Phổ ky cầm hồ rượu đến phòng chưởng quỹ, nói:
– Chưởng quỹ ơi, ông Hòa thượng này thật cổ quái. Đem rượu tới, ông kêutôi uống, tôi không uống, ông cũng không chịu uống, để tôi đem đổi trước một hồ rượu không có thuốc mê, nếu ổng kêu tôi uống, tôi mới dám uống.
Chưởng quỹ lấy đưa một bình rượu ngon, phổ ky cầm lên phòng, nói:
– Này Hòa thượng, quán rượu hồi nào tới giờ đâu có lệ phổ ky uống rượuvới khách, ông kêu tôi uống, tôi phải xin phép rồi mới dám uống.
– Ngươi đem rượu nóng lên đó phải không?
– Phải, rượu nóng đây, Hòa thượng.
Tế Điên ngửa cổ uống một hơi cạn ráo, rồi cầm hồ rượu có thuốc mê đưa cho phổ ky, nói:
– Ngươi uống hồ rượu này đi!
Phổ ky tức giận, bỏ ra ngoài. Tế Điên nói:
– Người không uống, ta cũng không uống, uống rượu một mình đâu có ngon.
Bèn ăn hết mấy đĩa thức ăn, bảo phổ ky bưng dọn rồi đóng cửa, lên giường nằm ngủ.
Phổ ky xuống nhà dưới nói với chưởng quỹ:
– Này chưởng quỹ, trong ba người khách này, đáng gờm nhất là ông Hòathượng khùng khùng đó. Lát nữa có ra tay phải để ý cẩn thận ông ấy mớiđược.
Lý Hổ nói:
– Không hề chi, lát nữa ta kêu Lý phổ ky cầm dao lên đó, còn mi cứ ở dưới này ngơi nghỉ, khỏi phải lo lắng chi hết.
Lưu phổ ky gật đầu ưng thuận.
Chờ đến canh ba, Lý phổ ky cắp dao hăm hở lên phòng Bắc. Lấy dao nạy chốtcửa phía trên bật ra, lấy tay xô thử, cửa không nhúc nhích. Coi lại chốt cửa trên đã dính lại như cũ.
Phổ ky kêu thầm: Lạ thiệt!
Lại nạy chốt cửa trên bật ra, xô thử, vẫn không nhúc nhích, thì ra chốtdưới lại liền vọ Phổ ky bèn lại bên cửa sổ, xoi một lỗ nhìn vào, thấybên trong ba người ngủ say như chết, tiếng ngáy pho phọ Phổ ky lại nạycửa một hồi nữa, cứ nạy trên hít dưới, nạy dưới hít trên, tháo mồ hôihột vẫn không mở được. Sốt ruột, hắn chạy qua phòng phía Tây, nơi đó cómột địa đạo ăn thông lên phòng trên. Lý phổ ky cuốn bức tranh lên và xêdịch chiếc bàn, để lộ một địa đạo vào người đi lọt. Lý phổ ky định khommình bước xuống, liền cảm thấy cứng đờ, nhấc chân lên không được.
Chưởng quỹ Lý Hổ ngồi ở phòng chưởng quỹ đợi mãi chẳng thấy Lý phổ ky trở lại, bèn bảo Lưu phổ ky đi dò xét xem sao. Lưu phổ ky cắp một ngọn dao đilên phòng trên, thấy cửa vẫn đóng chặt, cũng không biết Lý phổ ky điđâu. Lưu phổ ky liền thẳng qua phòng thượng hạng phía Đông, ở đó cũng có một địa đạo thông qua các phòng trên, hắn đến xê dịch cái bàn, cuốn bức tranh lên, định theo đó xuống địa đạo, nào ngờ vừa bước xuống bỗng thấy mình mẩy cứng đờ, không nhúc nhích được.
Lý Hổ và Mạnh Tứ Hùngngồi đợi sốt cả ruột mà chẳng thấy hai tên phổ ky trở lại, bèn nónglòng, mỗi người cắp một cao dao bén chạy lên phòng thượng hạng. Đến nơithấy cửa vẫn đóng im ỉm, cũng không biết hai tên phổ ky đi ngã nào! LýHổ lấy dao nạy cửa, đi vào phòng trong. Định thần nghe ngóng, bên trongphòng vang ra tiếng ngáy như sấm. Vén rèm cửa sổ ra xem thấy Hòa thượngnằm ngủ day đầu về hướng Nam, kê gáo dừa sát tấm rèm che cửa hầm, cònhai người kia ngủ say như chết. Lý Hổ nghĩ thầm: “Ba người này thiệt tới số!”. Khoa chân bước tới, giơ dao nhắm đầu Hòa thượng định bổ xuống,bỗng thấy Hòa thượng nhe răng cười một cái. Lý Hổ giật mình nhảy lui một bước, quay mình định chạy. Nghe Hòa thượng vẫn ngáy pho pho như cũ, LýHổ lại nghĩ: “Chắc là ổng đang chiêm bao! Nhưng tại sao mình bổ xuống,ổng lại nhăn răng ra cười?”. Bán tính bán nghi hồi lâu, rồi lại tiếngần, đưa dao bổ mạnh xuống. Dao xuống nửa chừng, người cứng ngắc nhưtrời trồng! Tế Điên đã dùng phép định thân giữ chặt hắn lại. Mạnh TứHùng đứng ngoài chờ mãi không được, ghé mặt vào nhìn thấy Lý Hổ giơ daolên mà không chịu chém xuống, lật đật nhảy vào phòng, thò tay nắm chặtcán dao định rút…