Song phương lẫn nhau đối chiến mà giằng co quyết liệt, một bên Võ Hạo Nhiên toàn lực tấn công gần như bất luận tuyệt chiêu nào nằm giữ đều được tung ra bằng sạch, còn một bên Mệnh Tuyệt Tình vừa phải khổ sở chống đỡ đối phương lại phải thả ra một tia chú ý ra không gian bên ngoài.
Cứ như vậy ròng rã đối ứng nửa canh giờ dần trôi qua, Võ Hạo Nhiên ban đầu ưu thế đè ép liên tục đánh cho đối phương không phản công được, thì giờ đã lộ tố yếu kém thể lực cùng linh lực tiêu hao.
Một bên còn lại vốn vẫn luôn tại hạ phong phải chật vật chống đỡ thì Mệnh Tuyệt Tình bất ngờ phản công, mỗi một kiếm tung ra đều nhằm đến sơ hở trí mạng của kẻ thù, tuyệt nhiên không còn lưu thủ nữa.
“Ngươi tiêu hao nhiều như vậy, để xem bây giờ còn chống đỡ được kiếm này của ta không.”
Mệnh Tuyệt Tình cười gằn, bao nhiêu uất ức đè nén bấy lâu đều tập trung vào một kiếm này, sát khí theo đó đề thăng mãnh liệt.
Keng!!!
Đón lấy kiếm quang mang theo nguy hiểm đã đến gần kề, Võ Hạo Nhiên gầm lên giận dữ, nhưng để người ta không ngờ tới là hắn ngược lại không tìm cách tránh đi mà trực tiếp lao tới, hơn nữa tốc độ không hề chậm.
“Có gì đó không đúng.”
Mệnh Tuyệt Tình chợt nhíu mày thật sâu, nhưng kiếm đã xuất không thể thu lại cứ như vậy mà đâm hướng Võ Hạo Nhiên.
Ngăn ngắn thời gian chưa đầy hai cái nháy mắt, mũi kiếm trực tiếp đâm lên ngực của Võ Hạo Nhiên nhưng lại như đâm vào bùn nhão giống nhau, hoàn toàn xuyên qua theo đó huyết dịch bạo phát loạn vũ trên không trung.
Trong đầu nghi vấn ngày càng nặng nhất thời tiềm thức xuất hiện một cỗ thoái ý muốn lùi thật sâu ra đằng sau, nhưng để đồng tử Mệnh Tuyệt Tình co rụt lại là Võ Hạo Nhiên hắn ta trong chớp mắt bạo phát một cỗ lực đạo khủng bố, lấy thân thể làm tấm ván ngạnh sinh đem kiếm của đối phương khóa trụ lại.
Hai tay gân guốc uốn lượn như trường xà nhanh thoăn thoắt nắm lấy bả vai của Mệnh Tuyệt Tình, trực tiếp dùng đại lượng lực đạo từ trên đổ xuống mà khống chế đối phương.
Tiếp theo sau đó Võ Hạo Nhiên liên tục ho dữ dội ra máu, nhưng đối nghịch hắn lại nhếch miệng cười thỏa mãn:
“Thanh Trúc, nhiệm vụ nàng giao cho ta đã hoàn thành rồi.”
Thanh Trúc, là liên quan đến nữ nhân này. Mệnh Tuyệt Tình thầm kêu không ổn, cố gắng dùng toàn lực bình sinh cùng linh lực lưu chuyển hòng thoát khỏi vòng vây, nhưng để cho hắn tuyệt vọng là hai cánh tay to lớn kia không khác trụ đá vạn cân, trực tiếp đem hắn sinh sinh quỳ thẳng dưới đất không thể nhúc nhích.
Quả nhiên, chờ cho binh lực hai bên đã hao tổn thất thất bát bát thì Lăng Thanh Trúc mới dẫn chúng nữ đệ tử ầm ầm đi đến, thanh thế lớn vô cùng.
Nàng mi thanh mục tú, dáng người như họa di chuyển đến đâu như hoa sen nở đến đó thanh tú vô cùng, phong quang cùng mị lực tỏa ra hấp dẫn gần như khiến đôi bên chiến trận phải dừng lại để chiêm ngưỡng.
Nàng nhẹ nhàng cất lên giọng nói thanh thúy mà truyền đến tai mỗi người:
“Tất cả có thể ngưng được rồi, ba ngàn sáu trăm bậc thang đã được giải khai toàn bộ cấm chế.”
Câu nói này cất lên như nước mưa rơi giữa mặt đất hạn hán khô cằn, tất cả oanh động không tự chủ ngước lên nhìn bậc thang dài dằng dẵng tưởng chừng như bất tận, toàn bộ đã nhuộm kín màu đỏ, khung cảnh hiện ra chói mắt vô cùng.
“Xong rồi, tháng ngày địa ngục kết thúc rồi.”
“Cuối cùng cũng có thể thăng lên thành ngoại môn, thứ ta truy cầu ngày càng trong tầm tay rồi.”
“Cha mẹ, đợi con đăng đỉnh ngoại môn nhất đinh sẽ về đem Hoàng gia tận diệt.”
Chúng nhân đệ tử phấn khích vô cùng, áp lực trong lòng đè nén suốt hai ngày này rốt cuộc cũng có thể biến mất, đầu óc theo đó thông suốt không ít.
Cứ như thế chúng nhân đệ tử như tổ kiến vỡ trận mà điên cuồng lao hướng thang đá, tất cả chỉ sợ chậm chân một phút sẽ khiến cho kết quả thay đổi không thể cứu vãn.
Chẳng mấy chốc chân núi còn tại đúng Lăng Thanh Trúc, Võ Hạo Nhiên, Mệnh Tuyệt Tình cùng một vài chúng nữ đệ tử.
Mệnh Tuyệt Tình ánh mắt tỏa ra hung quang liếc nhìn Lăng Thanh Trúc, hắn nghiến răng nghiến lợi hận không thể ngay lập tức đem nữ nhân trước mặt phân thành tám khôi, bất quá dưới Võ Hạo Nhiên đè ép vẫn chỉ có thể ngoan tại một chỗ.
Lúc này nàng mới chậm rãi tiến đến chỗ đối phương, hơi cúi người xuống lộ ra phân lửa cặp ngực căng tròn trắng mịn dưới cổ áo rộng mỏng, khe rãnh sâu hun hút bắt mắt vô cùng bắt gặp nàng cười duyên một cái:
“Tuyệt Tình sư huynh quả nhiên thân thủ bất phàm, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới nhiều người mơ ước, hơn nữa thiên phú về kiếm đạo rất cao, phải chăng huynh thức tỉnh thần thông là từ địa phẩm trở lên.”
Đối diện Lăng Thanh Trúc hỏi, Mệnh Tuyệt Tình hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó nhắm chặt lại con mắt không thèm chú ý tới đối phương, thái độ tỏ ra khinh thường cực mạnh.
“Không biết phân biệt đúng sai, có mắt như mù, Thanh Trúc hỏi ngươi sao dám không trả lời nàng.”
Võ Hạo Nhiên tức giận tăng thêm thực đạo vào hai cánh tay, bàn tay siết chặt đến nỗi ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng sương bả vai rạn nứt nho nhỏ.
Bất quá sau đó Võ Hạo Nhiên dưới thương thế kiếm trong ngực vẫn chưa rút ra, nên bất đắc dĩ chỉ có thể thu lại một ít lực đạo vừa đủ khóa trụ đối phương.
Hắn may mắn không chết đều do bình sinh trái tim tọa lạc bên phải nên vừa rồi một kiếm không có chạm tới yếu điểm, nếu không quả thật người đang quỳ xuống đất đây khéo lại chính là bản thân.
Lăng Thanh Trúc một hồi quyến rũ mị hoặc bất thành chỉ có thể thở dài một tiếng, ngữ khí tỏ ra buồn bã vạn phần:
“Đáng tiếc Tuyệt Tình sư huynh nếu như ban nãy chấp nhận thành ý để trở thành thủ hạ của ta, đáng tiếc bây giờ ta chỉ còn cách biến huynh thành sủng nam.”
Hai chữ sủng nam nhẹ nhàng theo gió truyền vào tai Mệnh Tuyệt Tình, đầu hắn như xuất hiện một trận ong ong, chấn động vô cùng, cơ thể không tự chủ run rẩy một hồi, hắn quát lớn cả ngươi hùng hổ vùng vẫy quyết liệt chưa từng có:
“Khốn khiếp, loại hạ đẳng như ngươi dám làn thế với ta sao, khốn khiếp cho ta cút.”
Bất quá vùng vẫy vẫn là vô vọng, chừng nào Võ Hạo Nhiên vẫn tại thì hắn vĩnh viễn chưa được tự do, bất chợt trong lòng sản sinh ra một tia hối hận chi ý.
Đáng tiếc đã muộn.
“Phiền Hạo Nhiên sư huynh giữ hắn ta thật chặt giúp muội, sau đó phần thưởng nhất đinh sẽ khiến huynh hài lòng.”
Lăng Thanh Trúc cười nhẹ, hai ngón tay vận dụng linh lực điểm hai điểm vào đôi bên huyệt thái dương của Mệnh Tuyệt Tình, trực tiếp khiến cho tầm nhìn của hắn mờ đi chín thành
Tiếp theo sau đó nàng từ túi trữ vật bên hông lấy ra một tấm linh văn đen tuyền khắc chi chít văn tự cổ màu đỏ đậm, nhìn quỷ dị vô cùng.
“Đây là một loại nô dịch phù văn, phẩm chất tương đối cao, nếu không phải nhìn trúng thiên phú của ngươi thì có lẽ ta đã sử dụng lên người khác rồi, nên cảm thấy vinh dự là thường tình.”
Lăng Thanh Trúc cười một cách đầy ma mị, nàng trích ra từ ngón tay ra một giọt máu nhỏ lên mặt đầu tiên của phù văn, mặt còn lại nàng trực tiếp đào ra một lỗ máu trên ngực của Mệnh Tuyệt Tình để thả mai phù văn này vào trong đó.
Như có linh tính một dạng, mai phù văn vừa tiếp xúc với đại lượng huyết dịch chảy xuôi trong thể nội của Mệnh Tuyệt Tình, thì ngay lập tức hóa thành hai đạo văn tự đỏ chót thâm nhập vào vị trí trái tim cùng hải não.
Tại trái tim thì văn tự vặn vẹo biến đổi thành xích sắt khóa chặt lại tâm can, còn về hải não văn tự như dịch lỏng một dạng thẩm thấu mà bao phủ lấy bề mặt, nhất thời hiện lên tên của Lăng Thanh Trúc.
Như vậy không chỉ có thể khống chế được suy nghĩ, Lăng Thanh Trúc còn tùy ý chưởng khống sống chết của đối phương, coi như từ giờ Mệnh Tuyệt Tình cùng con rối cũng không có quá bao nhiêu khác biệt.
Lập tức Võ Hạo Nhiên thả ra Mệnh Tuyệt Tình, tùy ý để hắn ta cử động tự do, nhất thời trong mắt hắn chỉ có một mảnh mờ mịt vô thần, nhìn không ra một tia sức sống.
Mệnh Tuyệt Tình rất nhanh hướng Lăng Thanh Trúc hành lễ:
“Gặp qua chủ nhân.”