Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 35: Hành gia tới



Tạ Hộ mua một cửa hàng hai tầng nằm ở ngã tư phồn hoa nhất trong Dương Châu. Vốn dĩ cửa hàng này buôn bán trang sức nhưng vì lão bản kinh doanh không tốt, lại còn thiếu một khoản nợ đánh bạc, không thể không bán cửa hàng để bảo vệ mình. Lão bản ra giá 5000 lượng, Tạ Hộ cũng không trả giá, chỉ nói với giá này muốn lão bản để lại những đồ trang sức còn dư. 

Lão bản kia đang cần bạc trốn gấp, suy nghĩ không thể nào mang tất cả trang sức đinên lại muốn lấy thêm 500 lượng bạc, tất cả là 5500 lượng bạc. Vậy là ông đã bán tất cả cho Tạ Hộ, nàng để cho Vân Đằng đi mời sư phụ ở nha môn đến làm văn tự, thủ tục mua bán cũng xong xuôi.

Mà Vân Đằng và Vân Tụ đều bị Tạ Hộ làm khiếp sợ. Bọn họ cứ tưởng rằng Tạ Hộ nóimở cửa hàng, cũng chỉ là nhất thời, tùy tiện mở một cửa hàng nhỏ vui đùa một chút. Nhưng nhìn Tạ Hộ bỏ ra 5500 lượng bạc, trong lòng thán phục, quả nhiên là cô nương Hầu phủ.

thật ta trong lòng Tạ Hộ cũng có tính toán, không hề mù quáng mà tiêu số bạc kia. hiện nay Dương Châu phát triển càng ngày càng tốt, nghiễm nhiên là dẫn đầu ở Giang Nam. Nàng mua cửa hàng ở khu vực sầm uất này, khoan nói đến việc buôn bán mà số tiền thuê mặt bằng này hằng năm cũng đủ nhức đầu.

Trước khi nàng mua cửa hàng này, đã sớm thăm dò giá cả ở những cửa hàng xung quanh. Những cửa hàng phổ thông một tầng bình quân tiền thuê 1 năm đã sáu bảy trăm lượng, năm ngàn lượng mua được một cửa hàng hai tầng có thể nói không hề đắt chút nào.

Sau khi Tạ Hộ mua cửa hàng xong, liền viết thư nói cho Tạ Thiều biết. Nàng cũng nhanh chóng nhận được thư hồi âm của Tạ Thiều, hắn muốn Tạ Hộ trình bày kế hoạch, hạng mục kinh doanh chi tiết cho hắn xem, sau đó còn nhắc tới một vài chuyện ở kinh thành.

Từ lúc mẹ con nàng đến Giang Nam thì Tạ Cận cũng bắt đầu không trở về phủ. Ông cho người đem tất cả sách trong phòng đến chỗ Lại Bộ, La Cẩm Tú đi tìm ông vài lần nhưng Tạ Cận không hề đến gặp nàng ta. không còn cách nào khác nàng ta liền đến chỗ Hình thị làm ầm ĩ, không ngờ nữ nhân kia còn dám quát Hình thị, mắng Hình thị. 

Bà tức giận phái người đến gọi Tạ Cận trở về đồng thời còn đưa ra hình phạt. Tạ Cận không hề thiên vị, chịu phạt theo gia pháp của Hình thị, sau đó ông đưa ra lệnh cấm túc cho La Cẩm Tú, rồi nhanh chóng trở về Lại bộ. Từ lúc nạp thiếp cho đến bây giờ, Tạ Cận chưa bao giờ đến phòng của La Cẩm Tú.

Tạ Hộ thấy vậy, thở dài thay La Cẩm Tú. cô nương này cũng thật to gan, không rõ tình cảnh của mình mà còn dám đi náo loạn Hình thị. Quả nhiên là không biết thân phận của mình là gì, nếu Hình thị đánh chết nàng ta trong phủ thì La đại nhân cũng khôngthể làm gì. Chủ mẫu đánh chết thị thiếp, những chuyện nhỏ nhặt thế này quan phủ sẽkhông quan tâm, nói ra cũng không có ai đau lòng, ai bảo ngươi là thiếp, tất cả cũng là do cô nương đó quá ngây thơ thôi.

thật ra, Tạ Hộ cảm thấy Tạ Cận vẫn cho nàng ta đường sống, bởi vì sau khi thành thân xong cũng chưa từng đến gặp nàng ta, cũng không hề có ác ý tra tấn. Lẽ ra La Cẩm Tú đã sớm nhận ra bộ mặt của Tạ Cận, nếu nàng ta đủ thông minh thì nên hành động khôn ngoan. Nhưng nàng ta lại không biết tính toán, dám dùng thân phận thị thiếp đikhiêu khích chủ mẫu uy nghiêm, như vậy là xem Tạ gia như La gia của nàng ta, đem Hình thị trở thành mẹ của nàng ta.

Chẳng qua, tuy nói vậy nhưng Tạ Hộ cũng không hề đồng cảm với La tiểu thư này. Bởi vì nàng biết rõ kiếp trước tỷ tỷ của nàng bị bắt gả đến La gia, không biết mắc tội gì, La đại nhân đối xử với tỷ tỷ nàng ra sao, La Cẩm Tú thiện lương đối đãi thế nào. 

Lúc Tạ Tân gả đi là năm 15 tuổi, nhưng 2 năm sau tiều tụy như 35 tuổi, thân thể ốm đau bệnh tật, không nói được lời nói. Đại phu cũng không dám nhìn, chỉ có 2 năm ngắn ngủi liền biến thành bộ dạng hoa tàn, có thể biết được nàng ở trong La phủ trải qua mỗi ngày thế nào, La đại nhân tra tấn nàng ra sao. May mắn 2 năm sau La đại nhân thất thế nếu không nhờ vậy, chắc chắn tỷ tỷ của nàng cũng không sống được đến 30 tuổi.

Cho nên đối với người của La gia, Tạ Hộ tuyệt đối sẽ không quản chuyện sống chết của bọn họ. Nàng cũng mặc kệ Tạ Cận dùng cách gì đối đãi La tiểu thư, khiến nàng ta một lòng phục tùng. Đây là vấn đề của La Cẩm Tú, cũng giống như kiếp trước của mình, lưu luyến si mê Lý Trăn, bị vẻ ngoài che mắt. Cuối cùng nàng rơi vào kết cục thê thảm, vận mệnh con người là vậy, sai 1 ly đi 1 dặm. Tất cả những nhân quả đều do mình tự tìm, đều do mình gây thù oán với người khác.

May mắn nàng được sống lại, nếu không có phần vận mệnh này, chắc chắn nàng sẽgiống như kiếp trước không hề đồng cảm với đời người bi thảm đâu.

***

Lại 20 ngày trôi qua, thời tiết nắng gắt, Tạ Hộ đang ở trong phòng lên kế hoạch cho cửa hàng. Tạ Thiều đi lại liên tục từ kinh thành đến đây, thỉnh an Vân thị rồi đem lễ vật. Đợi hắn đưa đồ của Tạ Cận gửi cho Vân thị, ngoài ra còn đem theo hai phong thư, Vân thị nhìn thấy thư, mắt sáng lên, nhận lấy thư không để ý đến lễ vật là gì nữa, trực tiếp trở về phòng đọc thư.

Tạ Thiều nhìn mẫu thân hành động như những thiếu nữ, ngạc nhiên hỏi Tạ Hộ:

“Mẫu thân làm sao vậy?”

Tạ Hộ nhún nhún vai, buông thõng tay, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười: “Quá rõràng, huynh không có thư quan trọng.”

“…”

Nha đầu thối này!

Huynh muội gặp nhau đấu võ mồm lại đấu võ mồm.

Tạ Thiều lấy lý do nhớ mẫu thân nên đến thăm. thật ra là muốn xem cửa hàng mà Tạ Hộ đã mua. 

Sau khi đưa lễ vật xong, hai huynh muội liền chuẩn bị ra khỏi phủ. Tạ Hộ thay vào nam trang của Vân Tụ, lúc Tạ Thiều nhìn thấy cằm muốn rớt xuống đất, chỉ vào nàng rất lâu không nói nên lời.

Dọc đường đi hắn không ngừng nhìn nàng, thấy Tạ Hộ không ngại phiền toái thả màn kiệu xuống.

“Hôm nay ta không đến một mình, ta còn mang theo một hành gia*. hắn xem xét cửa hàng rất chính xác, chỉ cần nhìn qua liền biết cửa hàng có tốt không!”

Tạ Hộ đi ra khỏi kiệu, Tạ Thiều cũng tung người xuống ngựa, nói một câu bên tai khiến Tạ Hộ cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Hành gia nào? Muội đã từng gặp chưa?”

Tạ Thiều không trả lời câu hỏi của Tạ Hộ, mà lướt qua nàng đi về phía trước hai bước, chấp tay hành lễ nói:

“Yến Tuy huynh, đợi lâu.”

Lúc Tạ Hộ nghe được 3 chữ kia, da đầu run lên một trận, đầu óc không được linh hoạt. Quả thực nàng đã nhìn thấy Tạ Thiều đứng đối diện vị công tử cao to như tùng, sáng như trăng rọi vào lòng. Thẩm Hấp chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn nàng, y phục trúc đen khiến vẻ thanh nhã càng thêm siêu phàm thoát tục, nghe thấy Tạ Thiều gọi hắn, liền quay đầu, lướt qua Tạ Thiều, nhìn thoáng qua Tạ Hộ đang ngẩn người trước cỗ kiệu.

Con ngươi đen híp lại, chỉ cảm thấy người trước kiệu đã cao lên một chút. Cơ thể cũng bắt đầu phát triển, eo nhỏ vai hẹp, một thân nam trang càng biểu lộ rõ tỉ lệ cơ thể của nàng. Tuy trước ngực còn chưa phập phồng nhiều nhưng tư thái xinh đẹp kia lại khiến người ta khó rời mắt.

Da nàng trắng nõn như tuyết, lại mặc nam trang, gương mặt giả vờ như nam tử lại ẩnhiện vẻ tuyệt sắc giai nhân. Nàng không biết chính bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của mình ngược lại càng tăng thêm kích thích cho nam nhân, bình tĩnh nhếch môi một cái, hừm, đứa nhỏ này càng lớn càng nguy hiểm.

Tạ Hộ lắp bắp đi tới trước mặt Tạ Thiều và Thẩm Hấp trước mặt, nghĩ nghĩ, vẫn nên làm theo lễ nghi của nữ tử, hành lễ với Thẩm Hấp, giọng nói nhỏ như ruồi muỗi kêu:

“Thẩm công tử cũng tới rồi.”

Tạ Thiều thấy muội muội đột nhiên trở nên đờ đẫn, nghĩ bệnh hoa si của nàng lại tái phát, lắc đầu, đẩy đẩy nàng, nói: “Ái chà, đã mặc như vậy còn giả bộ gì nữa, mau dẫn chúng ta vào xem cửa hàng này thế nào, xem muội bỏ 5000 lượng có đáng giá không.”

Tạ Hộ rất muốn nhấc chân đạp người ca ca khoe khoang này một cái, lại ngại chủ tử ở đây, không dám lỗ mãng, cầm chìa khóa, mở cửa kêu bọn họ đi vào.

Dạo một vòng lầu trên lầu dưới xong, Tạ Thiều đứng trước cửa sổ lầu hai, đẩy cửa sổ phía Tây ra, thăm dò cảnh trí nhìn xuống, gật đầu nói: “Chỗ này cũng được. Yến Tuy huynh thấy thế nào?”

Thẩm Hấp nhìn qua Tạ Hộ bên cạnh, lại gần nhìn nàng một cái, chỉ thấy Tạ Hộ yên lặng, một bộ dạng như lão tăng ngồi thiền đứng ở một bên. Cũng may hắn biết nàng là muội muội của Tạ Thiều, người ngoài không rõ còn tưởng nàng là tỳ nữ, từ thần thái đến động tác không chỗ nào không giống như tỳ nữ.

Tạ Hộ cảm giác có người nhìn mình, nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn, vừa vặn chạm phải cặp mắt đen như hút người vào trong đó của Thẩm Hấp, trong lòng cả kinh, vội vàng hạ mí mắt. Thẩm Hấp thấy nàng né tránh ánh mắt, trong lòng có chút thất vọng, vừa vặn nghe thấy Tạ Thiều hỏi hắn, liền lên tiếng đáp:

“Ta thấy rất tốt. Cửa hàng này vừa gần chỗ náo nhiệt nhưng cũng khá yên tĩnh, 5000 lượng cũng đáng giá.”

Tạ Thiều vừa nghe ‘Hành gia’ nói như vậy, cũng cao hứng bắt đầu chà xát hai tay, đitới bên cạnh Tạ Hộ, dùng bả vai đụng đụng nàng. Tạ Hộ đối với người này không có tính nhẫn nại, trừng mắt nhìn hắn một cái. Trong đôi mắt thật to phảng phất vẻ yên tĩnh sâu thẳm, lông mi thật dài che lấp thẹn thùng.

Thẩm Hấp không hề bỏ sót biểu cảm nhỏ của nàng, hắn không nói gì, chỉ cúi đầu bắt đầu vuốt ve chiếc nhẫn Bạch Ngọc trên ngón cái.

Khi rảnh Tạ Hộ thường nhìn động tác của chủ tử, trong lòng kinh hãi, lúc chủ tử suy nghĩ chuyện quan trọng mới có hành động vuốt chiếc nhẫn kia. Đôi tay kia lúc nào cũng thon dài, trắng nõn nhưng cũng lộ ra vẻ không cho phép xâm phạm.

Kiếp trước Tạ Hộ cũng từng nhìn đôi tay này, lần nữa lại rơi vào bên trong ma chướng kia, vội vàng phục hồi tinh thần, ánh mắt tránh đi.

“Ngũ cô nương muốn dùng cửa hàng này để bán trang sức?”

Giọng nói của Thẩm Hấp nhẹ nhàng vang vọng trong cửa hàng trống trải, từng tiếng rơi vào tai của Tạ Hộ, sau đó đánh lên trái tim, nơi này đã chịu áp lực không ít, Tạ Hộ cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn quỳ, kiên trì đáp:

“Dạ. Muội đã quyết định.”

Thẩm Hấp không nói gì, chỉ đi đến chỗ cửa sổ Tạ Thiều đứng lúc nãy, hai mắt nhìn xuống, ngón tay lại vuốt ve chiếc nhẫn Bạch Ngọc trên ngón cái.

“Duy Trinh đã cho ta xem kế hoạch muội viết, ý tưởng rất mới lạ, trình tự cũng tường tận. Chỉ là có mấy vấn đề không ổn, trang sức càng ngày càng dễ làm, nhưng lại liên quan nhiều nơi, nếu một mình muội làm, e là không đứng vững tới 3 năm.” 

Thẩm Hấp thu hồi lại ánh mắt, dựa vào bên cửa sổ, ánh mắt chuyển tới trên người Tạ Hộ, khóe môi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng tiếp tục vang lên:

“không bằng để ta tham dự, hoạt động giao cho ta, muội chỉ phụ trách vẽ bản vẽ, ta sẽ tìm người rèn bán, như thế nào?”

Chú thích:

*hành gia: người trong nghề, người lành nghề


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.