*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộc
Tính ra, Thẩm Hữu Bạch chưa bao giờ đến ngôi nhà nằm ở ngoại ô này của cha mình. Người đàn ông mặc âu phục, đi giày da kéo rèm cửa sổ, che đi bên ngoài đen tối, khắp phòng khách là ánh đèn ấm áp.
Thẩm Văn Tụng xua tay với ông ta. Cả hai người đàn ông đứng sau sô pha cũng đồng loạt đi ra ngoài. Thẩm Hữu Bạch nhìn theo bóng lưng bọn họ, sau đó lại nhìn người ngồi đối diện mình, nhướn mày, “Ba là đại ca xã hội đen hay gì.”
Thẩm Văn Tụng cầm ấm trà trên bàn lên, chậm rãi rót trà vào chén, thuận tiện đáp, “Con xem phim nhiều quá rồi đấy.”
Thẩm Hữu Bạch cười, “Con đang trào phúng ba.”
Hai tiếng trước, một chiếc xe con màu đen đột nhiên dừng lại cạnh anh, mấy người đàn ông lúc nãy nhảy từ trong xe ra, không nói gì mà áp giải Thẩm Hữu Bạch vào xe.
Quả lắc đồng hồ nặng nề đong đưa. Thẩm Hữu Bạch lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, hơi run một chút rồi mới bình tĩnh nhìn cha mình dò xét. Thẩm Văn Tụng nhìn anh, “Ba nói ngắn gọn thôi, tình huống bây giờ tương đối phức tạp. Ba biết là con hiểu.”
Thấy ông không phản đối, Thẩm Hữu Bạch cắn điếu thuốc, quẹt lửa lên châm. Trán Thẩm Văn Tụng từ từ nhăn lại, “Ý kiến của ba rất đơn giản, hiện tại, con muốn ở bên Từ Phẩm Vũ, ba không đồng ý.”
Thẩm Hữu Bạch nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, phun ra một làn khói. Chờ tới khi mùi thuốc tan dần, mới nhìn Thẩm Văn Tụng, giọng điệu lạnh lùng, “Chuyện tình cảm ân oán của các người thì có liên quan gì đến bọn con?” Anh lắc đầu, “Cô ấy không phải con gái ba, ba buông tha cô ấy đi.”
Im lặng một lúc lâu, Thẩm Văn Tụng đột ngột bật cười, bình tĩnh đáp lại, “Không chịu buông tha con bé là con, Thẩm Hữu Bạch.”
Giọng điệu Thẩm Văn Tụng đầy châm chọc, không chút nể tình, “Chính con hiểu rõ con họ gì, sinh ra trong gia đình như thế nào. Cả đời này con cũng đừng nghỉ có thể trốn thoát được, tương lai con nhất định phải chấp nhận cuộc hôn nhân có lợi cho Thẩm gia.” Ông mỉm cười, “Tiếp theo con định như thế nào? Để con bé thành tình nhân của con sao?”
Thẩm Hữu Bạch búng tay một cái, tàn thuốc rơi xuống thảm trải sàn. Thẩm Văn Tụng lắc đầu, châm chọc, “Con có tư cách gì phá huỷ cuộc đời con bé?”
Ánh mắt Thẩm Hữu Bạch sắc như dao. Ông vẫn không hề để ý, lại đun sôi nước trà trong ấm, không nhanh không chậm, “Trước mắt con chỉ có hai lựa chọn. Một là con kiên trì tiếp tục với con bé, chuyện này chắc chắn không giấu được ông nội con. Ba tin là đến lúc ấy ông nội sẽ không ôn hoà nhã nhặn nói chuyện với con giống ba đâu.”
Dừng một chút, Thẩm Văn Tụng nói tiếp, “Hai là con tuân theo con đường mà ba quyết định, không qua lại với Từ Phẩm Vũ nữa, ra nước ngoài du học, sau khi về nước sẽ vào Thẩm thị làm việc. Đối tượng kết hôn trong tương lai của con ba sẽ không can thiệp nữa.”
Không chờ Thẩm Hữu Bạch trả lời, ông đã đứng dậy. Nhìn từ trên cao xuống, thái độ Thẩm Văn Tụng ôn hoà hơn chút, “Đây là nhượng bộ lớn nhất của ba rồi. Ba cho rằng con không cần phải suy xét đâu, tuy nhiên ba sẵn lòng cho con thời gian.”
Ông đi ra khỏi phòng khách, lại quay đầu nói thêm, “Mấy ngày tới con ở đây suy nghĩ cho kĩ đi, có nhu cầu gì thì nói với trợ lý của ba.”
Trợ lý của Thẩm Văn Tụng chính là mấy người đàn ông trông giống xã hội đen kia. Sau khi ông đi, Thẩm Hữu Bạch dựa lên sô pha, nhắm mắt rít một hơi thuốc.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, anh vẫn có thể cảm thận được ánh đèn, quy luật của quả lắc đồng hồ, tay anh chìa ra ngoài sô pha, tàn thuốc đã sắp cháy tới ngón tay.
Nhưng trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt của Từ Phẩm Vũ, cảm giác mềm mại khi chạm vào ngực cô, tiếng rên rỉ của cô khi làm tình.
Càng nghĩ càng thấy phiền.
Mùi thuốc lá nồng nặc, ngón tay đã bỏng rát.
Ngày đi học tiếp theo, gió lạnh kêu gào ngoài cửa sổ, cành cây run rẩy ngăn cách tầm nhìn. Giáo viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, Từ Phẩm Vũ gục xuống bàn, nhìn cửa sổ phòng học ở đối diện.
Thẩm Hữu Bạch không tới trường, điện thoại di dộng cũng không thể liên lạc được từ tối qua. Cô không biết có chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Từ Phẩm Vũ ngẩn người tựa lên tường, có người kéo cửa ra, cô liền quay đầu lại theo bản năng. Không khí lạnh lẽo từ bên ngoài ùa vào, phất qua mặt cô, lông tơ dựng thẳng lên, cô vội rụt cổ lại thì một chiếc khăn quàng cổ đã che trước mặt. Một chiếc kẹo ông già Noel đột nhiên xuất hiện, “Merry Christmas!”
Hạ Tầm quơ quơ tay, cô liền đỡ lấy món quà, có chút kinh ngạc, “À, còn có hai ngày nữa là lễ Giáng Sinh rồi.”
Hành lang luôn có người qua lại trêu đùa nhau, cậu ta cũng dựa vào tường, tay đút túi quần, “Lần đầu em gặp chị cũng là vào tầm này, tuy Tử Huyên nói chị không nhớ rõ nữa, nhưng em thấy dù sao cũng có thể thông cảm được, nếu là em thì em cũng không để ý đến một đứa trẻ con làm gì.”
Từ Phẩm Vũ sửng sốt, cầm ông già Noel trên tay, đứng thẳng người, nhìn cậu ta, “Hạ Tầm,…”
Hạ Tầm vội vàng cắt ngang, “Không, tuyệt đối đừng nói em là người tốt.” Cậu thật sự không muốn còn chưa tỏ tình mà đã được phát thẻ người tốt rồi.
Từ Phẩm Vũ chậm rãi giơ tay chỉ vào cậu, “Chị chỉ muốn nói là trên vai em có con sâu.”
Tiếp theo, biểu hiện trên mặt Hạ Tầm nháy mắt thay đổi thành đủ mọi màu sắc, nhảy tưng tưng lên kêu ầm mĩ. Từ Phẩm Vũ cười đau cả bụng, vỗ lên vai cậu, “Lừa em đấy!”
Hạ Tầm dừng lại, cảnh giác kiểm tra toàn thân, sau đó tỏ vẻ khinh bỉ nhìn cô. Từ Phẩm Vũ ý đồ xấu nói, “Thật ra sau khi Tử Huyên nhắc chị thì chị đã nhớ ra em rồi. Lúc còn nhỏ ấy, em đã bị con sâu doạ đến phát khóc.”
Hạ Tầm bất đắc dĩ thở dài, “Cho nên em mới nói chị không nhớ rõ cũng tốt.”
Tan học, cô tới nhà Thẩm Hữu Bạch, ấn chuông cửa rất lâu nhưng không có ai ra mở. Cô chờ một lúc trước cửa nhà anh, sau đó đành rời đi.
Cô đi một đoạn rồi còn quay lại nhìn, sắc trời đã tối dần nhưng từ xa vẫn không thấy nhà anh sáng đèn.
Từ Phẩm Vũ nghe được tin hiệu trưởng thông báo anh đang xin nghỉ, đáng sợ là không biết khi nào mới đi học lại. Cô nhận ra mọi chuyện đang trở nên nghiêm trọng, liền hỏi thăm Chu Khi Sơn, nhưng ngay cả anh ta cũng không biết Thẩm Hữu Bạch đang ở đâu.
Cô thật sự hoảng sợ, cũng cảm thấy tứ cố vô thân.
Một người, sao có thể vô thanh vô tức biến mất như vậy.
P/S: Thấy bên fb chương nào các bạn cũng like với comment nhiệt tình hỏi thăm truyện nên tớ ngoi lên để nói là truyện cũng gần hết rồi, cỡ hơn 40 trang word nữa thôi các bạn ạ
Tiếp sau THB thì tớ đang hơi băn khoăn giữa Hành trình từ biệt và một truyện hiện đại khác, vì bản thân Hành trình từ biệt nếu không có sự liên kết với các phần trước về nhân vật Dung Ly thì mạch cảm xúc của nhân vật hơi bị kì cục, và nội dung cũng bị khó hiểu nữa, thành ra tớ nghiêng về truyện hiện đại mới hơn. Ngoài ra thì truyện hiện đại này hồi trước tớ cũng edit được nhiều hơn Hành trình rồi, tuy nhiên định để kha khá mới up, ụp phát laptop hỏng nặng lần 2, thế là chị ơi rụng bông hoa gạo. Định bỏ qua cái truyện đó luôn (edit lần đầu ko sao, chứ edit lại những chương mình đã làm rồi ngại dễ sợ luôn), không ngờ gần đây ngồi lục mail cũ phát hiện ra mình đã lưu một số chương lên thư nháp, thành ra nếu post truyện đó thì trước khi vào giai đoạn chờ đợi dài cổ là mọi người sẽ ở giai đoạn ăn uống điều độ.