Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 49: 49: Chương 48



– Thiếu gia! Thiếu gia!
Thuần Nhã không biết từ chỗ nào xông ra.

– Tìm người biết biên giày rơm tới đây!
Lý Quý Dương khoanh chân ngồi bên cửa, bên ngoài nóng nực ve sầu liên tục kêu to.

– Thiếu gia, tiểu nhân cùng Lý An đều biết biên.

Lý Bình vừa nghe lời liền đứng lên.

– Biên một đôi giày rơm cho ta!
Lý Quý Dương đem hình thức dép lê nói cho hai người bọn họ, hai người này đích xác biết làm, biên cũng rắn chắc, chỉ chốc lát làm xong một đôi.

– Sao lại không phân biệt được chân trái chân phải a?
Lý Quý Dương cầm dép lê hỏi.

Hai người vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

Lý Quý Dương bị ế một chút, không ngờ thời đại này người còn chưa phân biệt được trái phải sao?
Trái phải cần thiết bao nhiêu a?
Lý Quý Dương bắt đầu thông dụng tri thức về trái phải, sau đó lại cho người nhanh chóng dựa theo ý tứ của hắn, lại biên thêm một đôi giày rơm, đến quá trưa cũng không làm gì khác mà chỉ lo biên giày rơm!
Rốt cục một đôi giày có thể phân rõ trái phải được làm ra.

Lý Quý Dương mặc vào, chỉ có một loại cảm giác: Thoải mái!
Hiện tại giày mà hắn đang mang là loại dùng tơ dệt đầu vuông “Lý”.

Thời kỳ Tần Hán, giày của mọi người đều có khác nhau, nam nhân mang giày đầu vuông, tỏ vẻ dương cương hoặc là bầu trời hình vuông.

Nữ nhân mang giày đầu tròn, ý nghĩa ôn hòa viên thuận theo chồng.

Thời kỳ Tần Hán chủng loại hài rất nhiều, chủ yếu có lý, lũ, tích, kịch, tích, giày, thô, giày.

.

vân vân.

Trong đó “Lý” chính là giày đế mỏng.

Cũng chính là giày tương tự giày xăng đan, là dùng cho mùa hè.

Nhưng cũng không thích hợp mang, bởi vì không phân biệt được trái phải, cũng bởi vì là hàng dệt tơ, giẫm lên còn rất trơn!
Như vậy ai mà chịu nổi?
Lý Quý Dương muốn tìm lại đôi giày lúc ban đầu mới xuyên qua còn mang theo, nhưng khi đó lộn xộn, chỉ sợ mang về đã bị lão phụ nhân dọn dẹp thiêu hủy.

Dù sao lúc đó tình huống của Lý Quý Dương quá mức thê thảm, ngay cả ba người hầu đi tìm hắn đều bị tươi sống đánh chết!
Ngũ thiếu gia Lý gia trang bị người hầu khi dễ thảm đây chính là sự thật!
Nếu lão phụ nhân không xử lý, người làm mẹ cả như nàng quả thật sẽ bị người nghị luận nói xấu.

Mấy ngày sau Lý Trung trở lại, mang về ba mươi nữ tử!
Đều là diện mạo bình thường, nhìn thấy lại có vẻ dễ nuôi sống.

Thuần Nhã chứng kiến nhiều nữ nhân như vậy, lập tức như bị tạc mao, cảnh giác nhìn lên các nàng, chính mình gắt gao dựa vào thiếu gia, sợ thiếu gia không cần nàng!
Bên trong cũng đích xác có mấy người xinh đẹp, nhưng Lý Quý Dương lại không hề chú ý!
– Thiếu gia, người đã mang trở lại, hơn nữa trong nhà còn có nữ nhân, cũng đủ cho bọn họ xứng người.

Lý Trung nói.

– Cho các nàng cạo đầu, tắm rửa thay quần áo, sau đó ăn cơm, nuôi mười ngày nửa tháng tiếp tục làm cho bọn họ thành thân.

Lý Quý Dương nói:
– Làm cho đại thẩm giúp một việc, quản một thời gian!
Vợ của Lý Trung là một nữ nhân Tần quốc tiêu chuẩn, rất là tài giỏi, thân thể cũng mạnh khỏe hơn những nữ tử khác.

– Dạ!
Lý Trung đi an bài.

Lý Quý Dương không hề chú ý tới ánh mắt nhóm nữ nhân nhìn hắn, mà Thuần Nhã lại ngẩng lên cằm nhỏ liếc mắt quét các nàng một cái.

– Thiếu gia, mua nhiều nữ nhân như vậy a!
A Đại đang xây nhà, chứng kiến nhiều nữ nhân như vậy ánh mắt cũng chợt sáng lên.

– Ân, đã nói cho các ngươi một người một người vợ, thành cái gia, tốt nhất sinh hai ba đứa bé!
Lý Quý Dương vì kí.ch thích bọn họ làm việc càng tốt hơn, cũng không giấu diếm ý đồ của hắn:
– Tương lai các ngươi cũng không trở thành không người dưỡng lão tống chung.

Mọi người nghe xong lời này, đột nhiên có chút không biết phải làm sao.

Dân bản địa nghe hiểu được bốn chữ “dưỡng lão tống chung”, nhưng bọn họ đều là nô lệ a!
Nô lệ già rồi, không phải dùng để chôn cùng chính là bị bán rẻ đi ra ngoài, nhà ai còn giữ lão nô lệ ăn không ngồi rồi a?
Mà Lý Trung lại giật mình thiếu gia dùng từ thật sâu sắc!
Bốn chữ này, thật hình tượng a!
– Thiếu gia, bọn người hầu già rồi không phải đều?
A Nhị nhanh mồm nhanh miệng, nói một nửa đã bị a Đại bịt miệng.

– Đó là trước kia thôi, sau này tất cả mọi người ở trong này đều là người Lý gia trang!
Lý Quý Dương không thích cách xử lý nô lệ người hầu của thời đại này.

Đều là người, đều sẽ có lúc già đi, dựa vào cái gì họ già đi phải bị bán vãi? Đi làm việc khổ cực mệt nhọc nhất? Thậm chí còn bị xem thành vật hi sinh, xung phong ở tiền tuyến? Hoặc là người đang sống, lại bị chôn cùng người đã chết?
Đời này kiếp này có cơ hội thay đổi thời đại này hay không hắn cũng không biết, nhưng hắn biết chính mình khẳng định không thể trơ mắt nhìn những người này già rồi thì phải đi chịu chết!
Người đều có cảm tình, trải qua gần một tháng ở chung, Lý Quý Dương tối thiểu đem thời đại này xem thành nhà của hắn!
Ngày hôm sau nhóm nô tì đều bị cạo trọc đầu, đều mặc một thân quần áo sạch sẽ, đi theo phía sau nữ quản gia làm việc.

Nữ nhân làm nhiều nhất chính là hái lá dâu nuôi tằm, Lý gia trang đặc biệt có nhà nuôi tằm cưng, đến gần có thể nghe thanh âm sa sa sa, đó là thanh âm tằm cưng cắn lá dâu.

Đương nhiên trong đó có nữ nhân biết mình sắp bị gả cho người hầu cũng có nữ nhân không phục, nhất là mấy nữ nhân tướng mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn kia.

– Nữ nhân như ta sao có thể ở cùng một người hầu?
Trong đó một nữ nhân tên Xuân nhi đanh đá nhất nói.

– Vậy các ngươi muốn thế nào?
Sau lưng quản gia đại thẩm đứng không ít kiện phụ, đều lạnh lùng nhìn Xuân nhi làm đầu lĩnh khóc lóc om sòm.

– Chúng tôi yêu cầu gặp thiếu gia!
Mấy người Xuân nhi kêu gào không thôi.

Lúc đi tới các nàng nghĩ người bỏ bút tích lớn như vậy mua người nhất định là quý tộc, thậm chí là đại quý tộc!
Cả đám đều thập phần tích cực đứng ra ngoài, chứng kiến trong những người bị mua mình xuất chúng nhất, nghĩ tới trong nhà quý tộc nhất định sẽ được quý tộc trúng ý, dù sao nữ nhân xinh đẹp có ai không thích?

Hơn nữa các nàng còn là gái trinh!
Niên đại này gái trinh có bao nhiêu trân quý?
Còn là gái trinh diện mạo đẹp?
– Được.

Quản gia đại thẩm lập tức đáp ứng.

Thật ra lại khiến đám người Xuân nhi ngoài ý muốn, còn tưởng rằng bị làm khó dễ, phải qua thật lâu mới được lão bà này đáp ứng đâu!
– Các ngươi đi về trước, thu thập xong lá dâu, ngày mai thiếu gia sẽ gặp các ngươi.

Quản gia đại thẩm cầm cái khay đan của mình mang theo người đi rồi.

Đám người Xuân nhi thật cao hứng!
– Ngài cứ như vậy đáp ứng rồi?
Một đại tẩu đi theo phía sau không phục hỏi.

Mấy nữ nhân kia giống như tiểu yêu tinh, nói chuyện miệng lưỡi bén nhọn, ánh mắt, eo nhỏ, vừa nhìn cũng biết không phải thứ tốt!
– Yên tâm!
Quản gia đại thẩm khoát tay, không thèm để ý nói:
– Ngươi nghĩ thiếu gia là ai? Mấy nữ nhân kia chỉ uổng phí sức lực, cứ cho bọn họ đi, thiếu gia xử lý bọn họ cũng làm cho bọn hắn biết Lý gia trang chúng ta, cũng không phải loại người nào đều có thể lưu lại!
Quản gia đại thẩm thật tinh mắt, nghe bạn già nói qua, thiếu gia là một.

.

ân, là người thật thần kỳ!
Ngày hôm sau Lý Quý Dương nghe nói có chút nữ nhân muốn gặp chính mình, còn khó hiểu:.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 49



– Dạ!

Lý Trung sụp mắt, chưa nói lý do đòi gặp thiếu gia là vì cái gì, nếu thiếu gia hỏi thì hắn nói, không hỏi thì hắn xem náo nhiệt!

– Vậy gọi vào bên ngoài đi, vừa lúc ta đi xem mọi người chuẩn bị vật liệu gỗ.

Xây nhà ở thời đại này là chuyện rất phiền phức, tuy rằng nhiều người nhưng cũng cần chuẩn bị Tần gạch cùng vật liệu gỗ lẫn mái ngói trước tiên.

Trên công trường mọi người đang sục sôi ngất trời khiêng gạch cùng chuyển ngói, đầu gỗ đều được vận chuyển tới, đều là củi gỗ tìm được trên núi, bởi vì nằm trong phạm vi của Lý gia trang đồ vật trên núi đều là của bọn họ, chỉ cần Lý Quý Dương đồng ý là có thể khai thác.

Tần triều có chế độ thập phần nghiêm khắc, mùa xuân không được săn bắn, bởi vì mùa xuân là thời gian vạn vật sống lại, cũng là thời gian dã thú giao phối sinh sản. Mùa hè cũng không thể săn thú, bởi vì mùa hè dã thú còn nhỏ chưa trưởng thành.

Chỉ có thu hoạch vụ thu mới có thể săn thú, lúc này dã vật mập mạp cường tráng, mới được cho phép săn bắn.

Đương nhiên đó là chỉ địa phương vô chủ, địa phương có chủ tùy thời có thể săn thú, nhưng mọi người thật tôn trọng tự nhiên, chủ yếu sẽ thuận theo khí hậu mà làm.

– Thiếu gia!

Sau lưng Lý Trung đi theo sáu nữ nhân, mỗi người đều tuổi trẻ mỹ mạo.

Các nam nhân đang khiêng gỗ chứng kiến sáu nữ nhân này đều đi không nổi đường!

Nhưng sáu nữ nhân chỉ nhìn chằm chằm thiếu gia Lý Quý Dương.

Trải qua thời gian dài bồi dưỡng, Lý Quý Dương cũng đã có búi tóc.

– Nga, quản gia a, đừng quên chuẩn bị tốt sàn nhà, sau này trong phòng đều phải trải sàn nhà, có thể di động, còn có thể thay, mỗi phòng đều phải làm giường sưởi!

Lý Quý Dương dặn dò.

– Thiếu gia!

Một tiếng này là thanh âm nữ nhân, nũng nịu, Lý Quý Dương thầm đo lường, chứa đựng độ ngọt ít nhất là tám dấu cộng!

Không thấy ngay cả quản gia đại nhân cũng phải nhíu mày sao!

– Có chuyện gì sao?

Lúc này Lý Quý Dương mới đưa mắt nhìn đối phương.

Sáu cô gái xinh đẹp, ăn mặc tuy rằng mộc mạc, nhưng đích thật là xinh đẹp, tinh khiết thiên nhiên.

Còn có thể vứt mị nhãn!

Lý Quý Dương quay đầu nhìn phía sau mình, phía sau hắn vừa lúc là a Đại a Nhị đi ngang qua.

– Thiếu gia, chúng tôi không muốn xứng người.

Ngay cả “nô tì” cũng không muốn tự xưng, Xuân nhi là người thứ nhất mở miệng, vả lại nơi này thân hình của nàng là tốt nhất, tiến lên hai bước còn vặn eo ưỡn mông.

A Đại còn đỡ, a Nhị đã muốn chảy nước bọt, nhưng nghe xong đối phương mở miệng nói chuyện hai huynh đệ tinh thần chán nản nâng lên một khúc gỗ lớn đi rồi.

– Các ngươi là ai?

Lý Quý Dương ghét nhất là loại nữ nhân không biết hiểu rõ địa vị của mình!

Bởi vì năm đó ở trong lớp của bọn họ, cũng có một nữ nhân tự cho mình xinh đẹp, ở thời đại của bọn họ được kêu là “bạch liên hoa” hoặc là “trà xanh biểu”.

Nữ nhân kia đem luận văn của người khác chiếm làm của riêng, thiếu chút nữa làm hại sư huynh của hắn, may mắn sư huynh còn lưu trữ chứng cớ, vả lại đạo sư cũng tham dự phụ đạo luận văn cho sư huynh, mới không làm cho nữ nhân kia đắc thủ.

– Tì nữ lớn mật, lại dám không tự xưng nô tì!

Lý Trung tức giận quát.

Mà Lý Quý Dương còn đang chán ghét sáu nữ nhân trước mắt, giống như thấy được bạch liên hoa không biết xấu hổ kiếp trước!

– Nô tì, nô tì là Xuân nhi!

Xuân nhi sợ hãi rụt bả vai, theo sau nói chuyện càng thêm mềm mại đáng yêu:

– Nô tì không muốn xứng người, thầm nghĩ hầu hạ thiếu gia.

Hai chữ “hầu hạ” bỏ thêm trọng âm.

Rất nhiều người đều trộm nở nụ cười.

– Ngươi muốn hầu hạ nam nhân?

Lý Quý Dương cũng đặc biệt đem hai chữ “nam nhân” cắn nặng một ít.

Thân thể hiện tại của hắn kỳ thật nghiêm khắc mà nói còn chưa tính là nam nhân, chỉ có thể xem là.. thiếu niên? Lại bởi vì trước kia dinh dưỡng không đầy đủ, thoạt nhìn còn nhỏ hơn bạn cùng lứa tuổi một ít.

Khi hắn nói hai chữ “nam nhân”, thoạt nhìn là lạ, người xung quanh đều muốn cười to.

– Ha ha!

Sáu người Xuân nhi che miệng cười trộm, đã nói xinh đẹp như các nàng, có nam nhân nào mà không thích? Thiếu gia chút tuổi như vậy vừa lúc, chờ hắn trưởng thành các nàng chính là người thân mật nhất của hắn, tương lai cho dù chủ mẫu vào cửa các nàng có thiếu gia sủng ái, ai có hại còn không nhất định đâu!

Sáu nữ tử này đều là thứ nữ của gia đình tiểu quý tộc, sau khi thành phá bị chủ mẫu ném ra, đổi lấy cơ hội cho toàn gia mang theo vàng bạc đồ vật chạy trốn.

Hơn nữa các nàng từ nhỏ liền kiến thức đủ loại thủ đoạn hậu trạch, lại không được tiếp thụ giáo dục gì tốt, từ nhỏ lại do mẹ đẻ nuôi lớn, biết nhất là làm sao câu dẫn lão gia cùng các thiếu gia.

– Phải đó!

Một nữ tử bên cạnh không cam lòng làm cho một mình Xuân nhi biểu hiện, lập tức đi tới, mị nhãn như tơ khẽ cong eo, cổ áo giống như không che được ba đào mãnh liệt trước ngực.

– Quản gia, đem sáu người này đều bán đi đi!

Lý Quý Dương nhìn cũng không hề nhìn bọn họ lần nào:

– Giá cả cần cao một chút, mặt hàng như vậy không tiện nghi đâu!

– Dạ!

Lý Trung vung tay, mười tám đại tẩu xông lên, ba người xốc một người, đem người toàn bộ trói lại!

Hơn nữa tay mắt lanh lẹ còn dùng giẻ rách nhét vào miệng bọn họ!

Mặt hàng như vậy cũng dám ở trước mặt mọi người câu dẫn thiếu gia? Quả thực là muốn ăn đòn!

– Ngô.. ngô!

Xuân nhi các nàng không nghĩ tới thiếu gia này trước một khắc còn nói chuyện với các nàng, ngay sau đó liền thay đổi sắc mặt, còn làm cho người ta đem các nàng đều trói lại!

– Quản gia, ngươi xem mái ngói có phải không đủ hay không?

Lý Quý Dương nói:

– Tiếp tục mua thêm một chút đi!

– Thiếu gia, còn có hai ngàn mảnh ngói còn chưa đưa tới đâu, đưa tới hẳn là đủ rồi.

Lý Trung nói:

– Đây là định ngói úp, không tốn tiền.

Lý Quý Dương liền đi qua nhìn xem, hắn nhớ rõ lúc khảo cổ có gặp qua ngói úp của Tần cung cùng Hán cung, chẳng qua thợ khéo cùng hoa văn.. bỏ đi, không nghĩ, vật như vậy cũng không phải hiện tại hắn có thể hưởng dụng..

Bên kia đem sáu tì nữ trói lên xe, con lớn nhất của quản gia Lý Phúc tự mình mang người, áp giải các nàng đi Hàm Dương thành, trừ bỏ bán người còn cần mua đồ vật khác.

Nhưng trước khi Lý Phúc đi, lại trói thêm người của hai nhà.. Lý Quý Dương ăn ý giao ra văn tự bán mình của bọn họ cho Lý Trung quản gia.

Lý Trung nhìn xem xong, cũng để Lý Phúc cùng nhau mang đi.

Chờ bọn hắn đều đi rồi, quản gia đại thẩm mới mang theo người xuất hiện ở nơi đó, xoay người nhìn nhóm người mình mang đến:

– Các ngươi đều thấy được, sau này đừng nghĩ ngợi lung tung, chờ thêm mấy ngày nữa có phòng ở mới, các ngươi cũng dưỡng tốt thân thể, nên lập gia đình thì lập gia đình, dù sao vẫn tốt hơn phiêu bạc bên ngoài! Nghe được sao?

– Dạ!

Chúng nữ tử nhất thời ứng tiếng.

Có loại nữ nhân như Xuân nhi, muốn qua ngày lành không tiếc bán đứng thân thể, còn có người muốn thành thật mà sống, phú quý tuy tốt nhưng cũng phải có mạng hưởng dụng rồi hãy nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.