[Tấn Thư/Ôn Chu][ABO] Quy Khứ Lai Hề

Chương 32



Mùa hè năm Vĩnh Ninh hai mươi tám đến muộn, mưa xuân liên miên mấy ngày mới dừng lại, ánh nắng mùa hè cuối cùng cũng chiếu vào trong Vương phủ. Trọng Minh Uyển liên tục tu sửa, đã dần dần thành quy mô, trong đình viện xanh um tươi tốt, một mảnh râm mát. Ao nước mới đục dẫn nước sinh hoạt bên ngoài Vương phủ, trồng hoa sen hiện giờ đều đã ra mầm, lá sen ruộng đồng, phối hợp với hai bên bờ như cây mai, quả hồng tuyết trắng cũng rất thú vị. Những cảnh trí này tự nhiên đều là thế tử Hách Liên Dực kêu người chuyên kế hoạch, tỉ mỉ xử lý, bình thường được đồ tốt, cũng đều đưa đến Trọng Minh Uyển, trong phủ trên dưới đều biết Thế tử gia đối với Thế tử phi cực kỳ coi trọng, sau khi con trai trưởng sinh ra càng là như thế, tình thâm như vậy, lại thành giai thoại.

Từ sau khi nhóm người vây Tấn Châu, Chu Tử Thư bị bệnh bốn năm tháng, cả mùa xuân cơ hồ không thể đứng dậy mà dưỡng ở Trọng Minh Uyển, rất ít quản ngoại sự, ngoại trừ hỏi tần Cửu Tiêu bài học ngược lại quả thực thanh tĩnh một đoạn thời gian. Xuân qua hạ chí, hiện giờ bệnh tình cuối cùng cũng có khởi sắc. Mấy lớp thái y thay phiên nhau chẩn trị, đều nói là thiếu niên sinh con, sau khi sinh rối loạn lại trở thành chứng bệnh không nhỏ. Trong Vương phủ đương nhiên là không thiếu dược liệu trân quý, nhân sâm nhung hươu, gân hổ cốt, cũng không biết uống bao nhiêu. Chu Tử Thư cả ngày bị giam ở trên giường dưỡng bệnh phiền không sao chịu nổi, cơ hồ chưa từng nghẹn như bây giờ. Hiện giờ cuối cùng cũng khỏe mạnh, tự giác võ công tổn hại lớn, lúc rảnh rỗi luôn luyện công. Sau khi thân thể khôi phục như cũ, một phiền não khác nối tiếp mà đến, gần đây Chu Tử Thư thường cảm thấy cả người khô nóng, sau gáy đau đớn, dường như là tín kỳ sắp tới. Chuyện của Hách Liên Dực và y trước khi tròn mười bảy tuổi, Hách Liên Dực nói hắn vạm vỡ, không đành lòng để y mang thai, luôn để cho y dùng thuốc tránh tử. Về sau cũng không biết là thái y nào nói Thế tử phi gân cốt cường kiện, khí huyết tràn đầy, có thai cũng không có gì đáng ngại. Hách Liên Dực lớn tuổi đã thành hôn, bên người không có con nối dõi không nói được, liền không bao giờ đề cập đến chuyện dùng thuốc nữa, phương thuốc tránh tử này, cũng sẽ không để Chu Tử Thư biết.

Sau khi binh lui ra, trong thành yên ổn một chút Chu Tử Thư liền lặng lẽ lẻn với Tần Cửu Tiêu cùng một người cũ của Tứ Quý sơn trang đem tro cốt của đứa nhỏ kia chôn đến Tứ Quý sơn trang. Tần Cửu Tiêu tuy tuổi còn nhỏ, biết hài tử của sư huynh không còn vẫn là khóc một hồi, lại bị Chu Tử Thư dặn dò, quyết không thể để cho bất luận kẻ nào biết việc này, càng là trong lòng khổ sở. Mấy ngày nay Tần Cửu Tiêu luyện công đọc sách, rất có tiến bộ chỉ là Chu Tử Thư dưỡng bệnh, lại kiêng kị dị nghị nên không gọi Tần Cửu Tiêu đến Vương phủ, hôm nay bệnh khỏi hẳn, y thật sự nhớ tiểu sư đệ này. Y từ sau khi trải qua nỗi đau mất con, rất không muốn liên quan gì đến Hách Liên Dực. Ngày Tấn Châu binh biến, y nhìn thi sơn huyết hải dưới thành trong lòng thật sự chán ghét loại ngày này, thầm nghĩ trở về Tứ Quý sơn trang suốt đời. Chu Tử Thư biết rõ năm đó Hách Liên Dực cưới mình đơn giản là vì muốn thế lực của Tứ Quý sơn trang, cũng an tâm lão Tấn vương. Chu gia mặc dù từng là vọng tộc Tấn Châu nhưng phụ thân y sau khi đi liền thất thế.

Tấn vương tuổi già đa tâm, nếu Thế tử uy vọng quá cao, lại cưới danh môn vọng tộc, gia thế hùng hậu khó tránh khỏi làm hắn nghi ngờ. Hành động này của Hách Liên Dực chính là một hòn đá hai chim, mặc dù hắn và Chu Tử Thư cũng ít nhiều có chút thanh mai trúc mã nhưng Chu Tử Thư cảm thấy chuyện khi còn nhỏ không thể đếm được. Lúc trước y đáp ứng hôn sự, thứ nhất là vì di nguyện của tiên phụ, thứ hai là vì báo đáp ân cứu mạng năm đó của Hách Liên Dực, thứ ba cũng là vì cho Tứ Quý sơn trang có chỗ dựa. Nói đến cuộc hôn nhân này hai bên đều là tính toán trong lòng, mọi phương diện cân nhắc đều có đầy đủ, nhưng duy chỉ có chưa từng nghĩ tới chuyện nhân duyên nếu muốn hài hòa, vốn cũng phải lưỡng tình tương duyệt. Thành thân hơn hai năm, hai người hàng ngày tương kính như tân, không thể oán giận, trên triều đình là quân thần hòa thuận, dưới triều đình là huynh hữu đệ cung, duy chỉ thiếu một phần triền miên tình ý. Hiện giờ thân thể Chu Tử Thư khôi phục, thời kỳ tín kỳ sắp tới, vốn nên nhân cơ hội này cùng Hách Liên Dực sửa chữa, chỉ là y nghĩ đến đứa nhỏ không còn nữa kia liền cảm thấy việc này không thể tiếp tục. Thứ nhất không muốn chịu thống khổ như vậy nữa, thứ hai, tương lai Hách Liên Dực nếu đại nguyện thành công, chưa chắc còn phải ở lại bên người. Nếu đã sớm sinh ra ý định đi, cần gì phải sinh thêm thị phi, lưu lại cái gì vướng bận? Khôn Trạch thưa thớt, quý ở đa sinh, lần này tín kỳ liền không thể không chuẩn bị chút nào. Lúc trước y trừ bỏ Từ Hải Thành, đã lưu lại hậu chiêu, hiện giờ liền muốn động thủ chuẩn bị, chỉ là chuyện này tuyệt đối không thể dựa vào thái y trong Vương phủ.

Chu Tử Thư biết không đợi được liền nói với Hách Liên Dực muốn đi Quy Vân các, Hách Liên Dực biết hiện giờ thân thể y đã khỏe, trong Thiên Song cũng không thể thiếu y, nếu mạch án của Chu Tử Thư đã xem qua, cũng không có gì đáng ngại, liền chỉ dặn dò đừng quên uống thuốc đúng giờ, không quản thúc nhiều nữa. Hôm nay trời không có việc gì, Chu Tử Thư thay một thân áo vải màu xanh, lặng lẽ rời khỏi Vương phủ. Lúc này mùa hè nóng nắng, y dọc theo chỗ râm mát trong thành đi một lúc lâu, sớm đã mồ hôi thấm đẫm trọng y. Thấy thành Tấn Châu này nghỉ ngơi dưỡng sức mấy tháng, lại là cảnh tượng phồn thịnh, trực cảnh như ngày đó bị vây khốn đã hoàn toàn bất đồng, trong lòng tự nhiên cũng có vui mừng. Y lại không đi Quy Vân Các, mà là trực tiếp đi đến chỗ ở của bộ lạc cũ của Thành Tây sơn trang. Lúc này chính là buổi trưa trong viện trống rỗng một người cũng không có. Chu Tử Thư vào tây sương phòng, quả nhiên thấy Tần Cửu Tiêu nằm sấp ở trước bàn Bát Tiên, một tay cầm một quyển sách, người đã mệt đến mức không chịu nổi, mí mắt đều dán cùng một chỗ, trong miệng ngược lại còn niệm có từ, đến gần nghe kỹ, nói đều là cái gì, dưa hấu các loại, tức giận đến cười ra tiếng, dùng sức bóp hắn một cái “Dậy!”

Tần Cửu Tiêu đau đến giật mình, mở mắt ra thấy Chu Tử Thư lại nở nụ cười, cũng bất chấp nhiệt độ nóng bức, một tay ôm Chu Tử Thư: “Sư huynh sư huynh, huynh đến từ lúc nào vậy?”

Chu Tử Thư sờ sờ tóc hắn: “Không có tiền đồ, đi rửa mặt bằng nước lạnh đi.” Tần Cửu Tiêu đáp một tiếng, có người vừa vặn bưng nước, vén rèm tiến vào, lại là Hàn Anh. Hàn Anh buông nước xuống, đưa cho Tần Cửu Tiêu một cái khăn lạnh: “Thiếu trang chủ, đến đây.” Tần Cửu Tiêu nói cảm ơn, tiếp nhận khăn mặt lau mặt, Hàn Anh lại đưa một cái cho Chu Tử Thư. Lúc trước hắn được Chu Tử Thư một lời cứu giúp, về sau liền ở lại nơi này, ngày thường Tứ Quý sơn trang một đám sư thúc sư bá đối đãi hắn cũng giống như đối đãi với Tần Cửu Tiêu, ngẫu nhiên cũng chỉ điểm hắn một chút công phu, mặc dù chưa chính thức đưa hắn vào Tứ Quý sơn trang môn tường nhưng Hàn Anh chính mình sớm đã nhận định chính là đệ tử của Tứ Quý sơn trang, đối với Chu Tử Thư càng kính như thần minh. Hắn vốn xuất thân nô lệ, bưng trà rót nước, mặc dù không ai sai khiến hắn nhưng hiện giờ hắn làm chỉ là lúc trước hắn đã luôn luôn làm mà quen. Chu Tử Thư cũng nói lời cảm ơn, nhận lấy khăn mặt, thấy Hàn Anh bây giờ cũng đã trưởng thành rất nhiều cười nói: “Anh nhi, ngươi như vậy cả ngày lăn lộn cũng không được, hiện giờ công phu cũng luyện tốt, không bằng bổ sung vào quân Tấn Châu, cũng muốn xuất đầu lộ diện đi.”

Hàn Anh nghe xong liền quỳ xuống: “Vương phi bảo Anh nhi làm cái gì, Anh nhi liền làm cái đó.”

Chu Tử Thư kéo hắn lên: “Đứa nhỏ này, dưới gối nam nhi có hoàng kim, cả ngày quỳ tới quỳ lui như vậy thành thể thống gì?” Hàn Anh một mực cười ngây ngô, Chu Tử Thư không có biện pháp với hắn liền nói: “Cửu Tiêu không được lười biếng, đi trong viện luyện kiếm thanh tỉnh người đi. Anh nhi, ngươi đi mời Dư sư bá đến.”

Dư sư bá tên là Dư Hoài Nhân, là sư huynh của Tần Hoài Chương, cũng là trưởng bối Khôn Trạch duy nhất trong sơn trang. Chu Tử Thư mất mẹ từ nhỏ, những chuyện này không có người dạy dỗ, ngẫu nhiên có nghi vấn, cũng chỉ có thể đến thỉnh giáo vị Dư sư bá này. Tần Cửu Tiêu từ trước đến nay rất nghe lời Chu Tử Thư, tuy rằng bên ngoài nóng bức nhưng vẫn cầm một thanh mộc kiếm đi ra ngoài. Hàn Anh cũng đi ra ngoài, không bao lâu liền mang theo Dư Hoài Nhân trở về, biết Chu Tử Thư tất nhiên có chuyện riêng tư muốn nói liền đóng cửa lại tự mình đi. Dư Hoài Nhân năm nay hơn năm mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú khóe mắt hơi có chút nếp nhăn đuôi cá. Chu Tử Thư biết hắn từ năm xưa góa bụa sau đó vẫn giữ lễ tiết đến nay, không con không cái. Y cũng không đi hỏi chuyện riêng của trưởng bối, nhưng thấy Dư sư bá xưa nay điềm đạm, trong lòng cũng hâm mộ quanh thân hắn thanh tĩnh, không bị nữ nhi tình cảm lo lắng. Dư Hoài Nhân đối với Chu Tử Thư cũng như hài tử của mình, ngày đó Tấn Châu gặp nạn, người ở Biệt Châu, lúc chạy về, con của Chu Tử Thư đã chết non cũng từng vì thế mà bật khóc, từ đó về sau đối với Chu Tử Thư càng yêu thương. Hiện giờ thấy Chu Tử Thư bệnh mới khỏi, sắc mặt tái nhợt, giống như ấu trùng vừa mới lột xác trong lòng thương tiếc: “Tử Thư, trời nóng như vậy, con nhìn xem, sắc mặt như vậy còn không uống nhiều nước, giải nhiệt khí.”

Chu Tử Thư cười: “Dư sư bá, không có gì đáng ngại.” Thấy lén lút không có người, liền lặng lẽ hỏi: “Sư bá, lần trước ta cho người xem phương thuốc, phối kỹ chưa?”

Dư Hoài Nhân sớm biết Chu Tử Thư sẽ hỏi như vậy, từ trong ngực lấy ra một túi thuốc: “Tử Thư, thuốc dựa theo phân phó của con, đều là từ các cửa hàng khác nhau lẻ tẻ mua về. Là ta tự mình điều phối, dựa theo phương thuốc cũng không kém, chỉ là dược tính của thuốc này mạnh, con hôm nay bệnh nặng mới khỏi, không nên dùng loại thuốc hổ lang này. Thiếu niên không điều chỉnh, tương lai cũng chỉ sợ——”

Chu Tử Thư sớm biết từ Hải Thành viết tám chín phần mười phương thuốc không phải thứ gì tốt, cầu xin hiệu quả không bảo toàn căn nguyên. Nhưng lúc này y nóng nảy, nhưng cũng bất chấp, đem thuốc kia giấu vào trong ngực: “Chỉ cần hữu dụng là tốt rồi.”

Dư Hoài Nhân thở dài: “Tử Thư, con chớ chê sư bá dong dài. Con không yêu quý mình như vậy, lạm dụng mãnh dược bệnh này, tương lai cho dù ngừng thuốc, chỉ sợ cũng khó mang thai lại được. Thế tử đối xử với con còn tốt, chẳng lẽ tương lai sẽ không có ngày lưỡng tình tương duyệt? Hà tất phải quyết tuyệt như vậy?”

Chu Tử Thư giật mình một lát nhẹ giọng nói: “Sư bá. Người tuy tốt nhưng không phải là nhà tình yêu lâu dài… Chẳng lẽ sư bá không muốn niệm Tứ Quý sơn trang sao?”

Phu quân cũ của Dư Hoài Nhân là Tống Hoài Bình chôn ở Tứ Quý sơn trang, nghe Chu Tử Thư nói lời này không khỏi vành mắt ửng đỏ: “Con đã có tâm này, sư bá khuyên không được con, được rồi. Chỉ là Tử Thư, con tuổi còn nhỏ, tương lai nói không chừng sẽ gặp lại lương nhân. Dược ủy này đối với thân thể không tốt, chỉ có thể một lần dùng.”

Chu Tử Thư ngẩn ra, ycũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, chỉ biết kết ấn với Hách Liên Dực liền cả đời không phai, mặc dù tương lai nguyện rời Tấn Châu, lại còn có ai muốn một người đã từng kết khế với người khác? Lại nói nỗi khổ cải nguyên đổi Càn kia, người thường tuyệt đối khó chịu được, người thân thể yếu, thường thường sẽ chịu không nổi mà chết đi, trên đời này chẳng lẽ còn có người để cho y đem tính mạng của mình không để ý, cũng muốn ái mộ theo? Cũng là tư vị thiếu niên mà y không biết, tuy rằng nghe Dư Hoài Nhân nói, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Sư bá. Ta thực sự… Thật sự không thể cùng Thế tử có liên quan gì nữa…” Y thập phần khó nhìn ngón tay của mình, y tin tưởng ba tháng một lần, nếu không cần thuốc này thì rất nhanh lại sẽ có thai. Dây dưa càng nhiều, kiềm chế cũng càng nhiều, tương lai liền không thể một đao hai đoạn, có quan hệ như vậy thật sự là ngẫm lại cũng cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Dư Hoài Nhân suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Tử Thư, con nói người bên cạnh Thế tử, ngoại trừ con ra đều là nữ tử, đúng không?’

“Vâng.”

“Đã như vậy, có mọi thứ con cứ là dùng được.” Dư Hoài Nhân nó:, “Thứ này ta ở lại Tứ Quý sơn trang lúc trước đến cũng không nghĩ tới hữu dụng, liền không mang đến.” Hắn mặc dù thấy bốn phía không có người, nhưng vẫn hạ thấp thanh âm, tiến đến bên tai Chu Tử Thư nói, “Trên đời này vốn có một loại dược vật, gọi là Phức Dung, Càn Nguyên dùng, liền không thể làm Khôn Trạch thành mang thai. Vật này không cần nội phục, coi như là mỗi ngày đeo ở bên người cũng sử dụng. Bên cạnh Thế tử nếu đều là nữ tử, con dùng cũng là hợp.”

Chu Tử Thư mở to hai mắt: “Vậy… Điều đó sẽ không làm tổn thương hắn chứ?”

Dư Hoài Nhân thấy Chu Tử Thư đối với Hách Liên Dực vẫn thập phần quan tâm, thở dài nhẹ nhàng vuốt ve tóc đầu của y: “Nếu không nội phục, sẽ không có thương tổn vĩnh viễn gì. Trong đồ cũ Tứ Quý sơn trang của ta, có một chuỗi phật châu, ta liền khởi hành đi lấy. Con sau lại hiến cho Thế tử, hắn niệm tình cảm của con tất nhiên sẽ ngày ngày mang theo bên người. Kể từ đó, con cũng không cần dùng loại thuốc tổn hại mình nữa. Tương lai nếu con thay đổi chủ ý, chỉ cần đem phật châu kia hủy, ném đi liền không có gì đáng ngại.”

Chu Tử Thư mờ mịt một lát, không đành lòng cự tuyệt hảo ý của Dư Hoài Nhân liền nói: “Vậy liền làm phiền sư bá vất vả một chuyến.”

Dư Hoài Nhân biết Chu Tử Thư mềm lòng người bên ngoài, chỉ nhẫn tâm với mình, chưa chắc đã chịu dùng vật này lên người Hách Liên Dực. Nhưng hắn làm sư bá, không thể trơ mắt nhìn Chu Tử Thư tổn hại thân thể mình như vậy, chỉ đành tận lực làm. Đêm đó hắn liền rời Tấn Châu, đường dài kiêm trình trong vòng mấy ngày liền đem phật châu kia lấy về, thập phần trịnh trọng cho Chu Tử Thư. Phật châu này toàn bộ dùng phiêu dung chế thành, khảm vàng khảm ngọc, thật là tinh xảo. Hạt sắc làm màu tím đậm, giống như tử đàn bình thường, mùi thơm cũng rất giống nhau, nếu không phải người hiểu biết chuyên sâu liền tuyệt đối khó nhận ra.

Chu Tử Thư mang phật châu về Vương phủ nhét vào hộp trang điểm của mình, vẫn chưa đưa cho Hách Liên Dực. Mỗi tuần tín kỳ qua đi, vẫn là dùng phương thuốc của Từ Hải Thành. Dư Hoài Nhân thay y tạo thuốc vài lần, biết tính tình y bướng bỉnh, khuyên không được cũng chỉ có thể âm thầm đau lòng. Hắn chiếu cố được Chu Tử Thư nhất thời cũng không để ý đến y được một đời. Năm Vĩnh Ninh thứ hai mươi chín Hách Liên Dực kế vị không lâu, Dư Hoài Nhân liền chết trong một lần đi làm nhiệm vụ ám sát. Thi thể của hắn được đưa về Vân Các, Chu Tử Thư thấy thi thể lạnh như băng của hắn mới đầu lại khóc không nổi. Mấy năm nay Tứ Quý sơn trang tổn hại bao nhiêu nhân mã, y đã không dám nghĩ tới. Bức họa đồ bạch mai do sư phụ Tần Hoài Chương vẽ tay đã tô đỏ hơn phân nửa, máu tươi đầm đìa. Chỉ riêng năm đó Tấn Châu binh loạn, Tứ Quý sơn trang đã nguyên khí đại thương, hiện giờ Dư sư bá yêu thương y nhất cũng đi. Y ôm thi thể ngồi yên, Tất Trường Phong, Tần Cửu Tiêu đều biết Dư Hoài Nhân đối đãi Chu Tử Thư xưa nay không giống nhau liền không dám khuyên nhiều. Thật lâu sau, Chu Tử Thư nhẹ nhàng buông Dư Hoài Nhân xuống, tự mình lấy nước dùng một cái khăn mềm lau sạch máu tươi trên mặt Dư Hoài Nhân. Dư Hoài Nhân trúng nhiều mũi tên mất máu mà chết, mặt trắng như tờ giấy. Chu Tử Thư nhẹ nhàng nhắm hai mắt hắn lại, thật lâu sau mới nói: “Tâm nguyện của sư bá là cùng Tống sư bá hợp táng, đúng không?”

Tất Trường Phong gật gật đầu: “Hoài Nhân mệnh khổ, Hoài Bình sư huynh đi sớm. Hai người họ từ nhỏ tình cảm rất tốt, từ trước đến nay liền thề sinh tắc đồng hành, chết thì đồng huyệt.”

“Tất thúc, không thể tưởng được mỗi lần ta cho người cùng Cửu Tiêu trở về sơn trang, đều là chôn cất thân nhân của chúng ta.” Chu Tử Thư rốt cục rơi lệ, bả vai run rẩy, sắc mặt so với Dư Hoài Nhân đã qua đời lại càng trắng bệch thấm người, khóc không thành tiếng: “Chuyện lần này… Ta không có gọi Dư sư bá đi…”

Tất Trường Phong thở dài một tiếng, chuyện đã đến nước này, là ai hạ lệnh có gì quan trọng hơn? Người chết không thể sống lại, chỉ là hắn thấy Chu Tử Thư thương tâm đến mức này, không thể nói gì nữa, chỉ vỗ vỗ bả vai y: “Tử Thư, con trở về đi. Hậu sự của Hoài Nhân ta sẽ tự xử lý.”

Chu Tử Thư cũng biết không thể ở lại lâu, y nhìn thoáng qua di thể Dư Hoài Nhân, trong lúc mặt mày Dư Hoài Nhân cũng không có giống thống khổ dữ tợn, trong lòng liền nghĩ, Dư sư bá trước khi đi là nghĩ đến Tống sư bá sao? Y lau đi nước mắt, vội vàng trở lại Vương phủ đi thẳng tới điện Lê Thuần. Lúc này sắc trời còn sớm, Hách Liên Dực vẫn còn ở trong điện Lê Thuần, cũng không phải đang xem công văn gì, mà là đang lau một thanh cổ kiếm. Khi Chu Tử Thư biết trong lòng hắn vui sướng thì sẽ múa kiếm như vậy. Hách Liên Dực võ nghệ tầm thường, thiên vị sưu tầm những cổ kiếm danh đao này, đây là võ tập khí, cùng hành động phụ thuộc phong nhã của người bên ngoài ngược lại rất được. Hách Liên Dực từ xa thấy Chu Tử Thư sải bước tiến vào, cũng không đợi người thông báo lại thấy Chu Tử Thư khí sắc bất chính, cùng ngày xưa rất khác nhau, ngược lại giật mình, vội vàng buông kiếm trong tay xuống: “Tử Thư, sao đột nhiên lại tới đây?”

“Là mệnh lệnh của Vương gia sao?” Chu Tử Thư hỏi, Hách Liên Dực thấy hôm nay hắn không hành lễ lại không vấn an, đi lên chính là một câu chất vấn lạnh như băng như vậy, trong lòng không vui, chỉ là hắn và Chu Tử Thư từ trước đến nay hòa thuận, trên điện Lê Thuần nhiều hạ nhân như vậy, không muốn trước mặt mọi người làm cho Chu Tử Thư xấu hổ liền nói: “Tử Thư, đệ nói là chuyện gì vậy?”

Chu Tử Thư cũng cảm thấy lần này mình có thất lễ, chỉ là những lời này không thể không hỏi, y nhìn lướt qua bốn phía, thấy trên điện Lê Thuần có mấy thị nữ, doanh quan, Cao Ngọc Dung đứng ở trong góc, vừa thấy sắc mặt Chu Tử Thư trong lòng liền biết rõ, nháy mắt trên điện Lê Thuần hầu hạ đều là nhân tinh, một đám lặng yên không một tiếng động đi theo Cao Ngọc Dung. Chu Tử Thư nhẫn nại tính tình chờ mọi người đi sạch mới hỏi: “Vương gia, lần này điều Dư Hoài Nhân Dư sư bá là mệnh lệnh của ngài sao?”

Hách Liên Dực thấy mọi người đều đi cũng lạnh mặt: “Tử Thư, không phải cô vương nói đệ, sao đệàng lớn tuổi, càng không hiểu quy củ? Loại chuyện này đệ cũng ở trước mặt rất nhiều hạ nhân này đến hỏi ta?” Ngày thường hắn đối với Chu Tử Thư luôn luôn lễ kính có thừa, lời nói như vậ, đã là thập phần không khách khí. Thiên sinh Chu Tử Thư là người hiểu chuyện, người kính một thước, y kính một trượng, và ngược lại. Thấy Hách Liên Dực như thế, Chu Tử Thư trong lòng càng tức giận, cao giọng nói: “Dư sư bá đã chết.”

Hách Liên Dực ngẩn ra, lúc này mới thấy vành mắt Chu Tử Thư ửng đỏ, là bộ dáng khóc qua. Người trong Tứ Quý sơn trang hắn vốn không nhận ra quá nhiều, chuyện lần này cũng chẳng qua là tiện tay gọi một cái tên, bởi vì nghĩ là tôn trưởng của Chu Tử Thư, võ công tự nhiên rất cao. Không ngờ sự tình vẫn chưa làm xong trong lòng hắn cũng có tức giận, lại thấy Chu Tử Thư chất vấn như vậy, lại càng tức giận đại thịnh, chỉ là hắn là quân vương không tiện xuất khẩu đả thương người, đè nén tức giận nói: “Tử Thư, người chết như đèn tắt, cô vương biết trong lòng đệ khổ sở, nhưng cũng đừng quên chừng mực. Vị Dư sư bá này của đệtuy rằng đáng tiếc, cô vương cũng đau lòng đệ vì hắn thương tâm, nhưng việc ta giao cho lại làm hỏng, cô vương cũng không tiện thêm lương hưu. Như vậy đi, tang nghi liền do Vương phủ tư khố chi tiêu, để an ủi lòng ngươi, như thế nào?”

Chu Tử Thư tức giận đến tay chân lạnh như băng, chẳng lẽ mình tới tranh giành bạc sao? Y mở to hai mắt nhìn Hách Liên Dực, giống như không bao giờ nhận ra người này nữa, thật lâu sau mới run giọng nói: “Vương gia, phu quân của Dư sư bá đã qua đời nhiều năm trướv, càng không có con cái, hai chữ lương hưu này không cần nhắc tới. Ta khi còn nhỏ vào Tứ Quý sơn trang, thương ta nhất ngoại trừ sư phụ, chính là Dư sư bá. Khi ta mới có tín kỳ khổ sở là Dư sư bá chiếu cố, ngày đó khó sinh, về sau cũng là Dư sư bá tự mình thỉnh y duyên dược. Sư bá cả đời nghèo khó tự thủ, cũng không ham cái gì, Tứ Quý sơn trang tự biết lo liệu hậu sự của người cũng không cần Vương gia ban thưởng tang lễ. Chỉ là sư bá thâm ân, đến nay vẫn chưa báo, Tử Thư trong lòng bất an.”

Hách Liên Dực thở dài, đi đến bên cạnh Chu Tử Thư, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay y: “Tử Thư, trong lòng đệ khổ, Cô Vương biết. Chỉ là người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, thành đại nghiệp, cũng không thể không hy sinh——”

Chu Tử Thư cắn chặt môi một lúc lâu mới nói: “Vương gia không cần nhiều lời, ý tứ của Vương gia ta đều biết. Chỉ là vương gia lần này trực tiếp điều động nhân sự Thiên Song là cảm thấy Tử Thư hằng ngày làm việc có cái gì không như ý sao?”

Hách Liên Dực nghe y hỏi thẳng thắn như vậy liền cảm thấy mình từ trước đến nay đối với y quá mức phóng túng, bởi vì nhớ tới tình cảm huynh đệ, phu thê nên đối đãi Chu Tử Thư với một mắt khác, ngắn ngủi hai năm lại đem hắn cho là tính tình lạnh lùng cứng rắn như vậy. Y trầm mặt xuống, đợi sắp phát tác, thấy Chu Tử Thư bệnh nặng mới khỏi, thân hình suy nhược trong lòng thương tiếc, lại nghĩ đến Thế tử Hách Liên Tuần còn nhỏ, lại nghĩ đến ngày đó Chu Tử Thư một mình bị vây khốn cô thành, dẫn tàn quân tử thủ Tấn Châu hai mươi lăm ngày, công lớn hơn trời, lại là phong cốt bực nào, rốt cuộc mềm lòng. Trong lòng hắn hiểu được Chu Tử Thư không giống người khác, y đã làm Tấn vương phi, dưới một người, trên vạn người, trừ phi tương lai mình đại nguyện thành công, nếu không sẽ không có gì có thể cho y nữa.

Hắn cũng biết rõ Chu Tử Thư trong lòng đối với chuyện phu thê tình cảm bình thường, tương kính như tân hữu, tình ý triền miên thì chưa chắc. Hắn đối với Chu Tử Thư thưởng không thể thưởng, lại vô tình vướng bận, ngoại trừ ấn kết kia, lại không có thứ gì có thể quản chế y. Cứ tiếp tục như vậy, làm sao biết tương lai Chu Tử Thư có phải cũng sẽ sinh ra tâm bất thần hay không? Tâm niệm đến đây, tuy rằng trong lòng thương tiếc, vẫn cảm thấy không thể không nghiêm một lần liền nói: “Tử Thư, đệ là bệnh lâu rồi hồ đồ rồi. Đệ là thần của cô vương, càng là ái thê của cô vương. Tình thế hiện nay như thế không thể không làm phiền đệ thay cô vương quan tâm nhiều. Tương lai thiên hạ thái bình, cô vương chẳng lẽ còn nhẫn tâm để cho đệ làm việc như vậy? Đệ bây giờ đường đường Tấn vương chính phi, chuyện Thiên Song sau này nên bớt lo chút tâm tư, trách nhiệm gia đình càng quan trọng hơn, không phải sao?”

Chu Tử Thư tức giận cười ngược lại, vạn lần không nghĩ tới Hách Liên Dực đem nửa đời sau của y đều an bài thỏa đáng như thế, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng tương lai đại sự đã thành, mình còn có thể ở lại Tấn Châu vương phủ cam tâm để hắn trút điểu tận, lương cung tàng, làm đầu gỗ Vương phi sao? Hai người thành hôn tới nay, ngẫu nhiên có ý kiến trái ngược nhau, luôn có thể điều hòa phần lớn là Chu Tử Thư khiêm nhượng, hôm nay ngày ngày tranh cãi như vậy chính là chuyện chưa từng có. Trong lòng y đối với Hách Liên Dực từ trước đến nay kính trọng, bởi vì hắn cao niên lại là quân chủ, vả lại Hách Liên Dực cần chính yêu dân, cũng không có giả dối. Vào Tấn Châu mấy năm nay, Chu Tử Thư tận mắt thấy hắn xử trí chính vụ cũng không có chỗ nào không đúng. Chỉ là đó đều là chuyện trên bàn, không lên được mặt bàn, đều là Chu Tử Thư một vai chọn. Y vẫn còn nhớ rõ năm xưa đến Tấn Châu, Hách Liên Dực vì lão sư chết oan mà bật khóc thực lớn, nhớ rõ phân lượng vạt áo bị nước mắt hắn làm ướt đẫm. Hiện giờ Dư sư bá đi rồi, lại là vì Hách Liên Dực mà đi, người này làm sao có thể không chút động tình như vậy, chỉ dùng một trận đạo lý hư không dựa vào để nhét vào mình, càng nghi ngờ mình tự tiện tự dùng? Trong nháy mắt này, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy vạn sự đều là giả dối, y tin cậy dựa vào người tựa hồ cũng không giống như trong lòng y tưởng tượng, là một quân chủ đoan minh phương chính. Hắn cảm thấy mình phảng phất đứng trên đỉnh vách núi, lung lay sắp đổ, vạn kiếp bất phục. Hơn hai năm nay khổ tâm mưu tính, Tứ Quý sơn trang từng cái mạng người sống động… Nếu không nhờ minh quân, càng có ý nghĩa gì?

Hách Liên Dực thấy sắc mặt Chu Tử Thư càng thêm tái nhợt, lại không có nửa điểm huyết sắc, cũng cảm thấy hôm nay nói quá nặng khó có thể xoay chuyển, đừng nói hắn đối với Chu Tử Thư còn có tình cảm phu thê, trước mắt đại sự chưa định, vương vị chưa ổn định, cũng thật sự không thể rời khỏi Chu Tử Thư liền tiến lên một bước cầm hai tay Chu Tử Thư, kéo y vào trong ngực nhẹ nhàng ôm lấy: “Tử Thư, là Cô Vương nói không đúng. Đệ cũng không nên hiền lương như vậy. Chuyện của Dư sư bá, trong lòng ta cũng rất khổ sở, thật sự không biết hắn ân trọng với đệ như thế…”

Chu Tử Thư lúc này tâm loạn như lửa đốt, bị Hách Liên Dực vây quanh vào trong ngực như vậy, cũng khó có thể yên ổn. Hai người họ kết khế kinh niên, khí tức lẫn nhau quen thuộc, tin hương của Càn Nguyên vốn có hiệu quả an thần định tính, chỉ là Chu Tử Thư ngửi thấy khí tức trên người Hách Liên Dực, vô luận như thế nào cũng không yên lòng. Y dựa vào Hách Liên Dực, thời tiết nóng bức lại vô cớ cảm thấy tim lạnh. Chuyện đã đến nước này lời nói cũng đã nói dứt, hơn nữa chính là vi phạm, đại sự chưa xong, còn có thể bỏ qua, Cửu Tiêu tuổi còn nhỏ chẳng lẽ liền để cho hắn đi theo mình vĩnh viễn không có ngày yên? Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mê mang, trong lúc hoảng hốt, tầm mắt rơi xuống thanh kiếm mà Hách Liên Dực vừa mới phất lên, đột nhiên lời của cuốn sách mà Tần Hoài Chương khi y còn bé dạy cho y văng vẳng ở bên tai:

“Tử Thư, con phải biết, kiếm mặc dù là bách binh chi quân… Nhưng binh giả không tốt… Phu nhạc giết người thì không thể có được chí thiên hạ… Con sau này làm người lập thân, hành tẩu giang hồ nhất định phải thận trọng…”

Chu Tử Thư lúc này chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực cuồn cuộn, cổ họng ngọt tanh, là bị chọc giận, máu không về kinh. Đợi muốn đẩy Hách Liên Dực ra, lại giãy dụa bất động. Liền vào lúc này, Cao Ngọc Dung cúi đầu vội vàng đi vào, hắn thấy hai vị chủ tử ôm nhau như vậy, nào biết sự tình còn nói hai người đêm khuya ở trong điện Lê Thuần thân mật, không dám ngẩng đầu, trực tiếp quỳ gối trước án, hai tay giơ cao một phần thư giản: “Vương gia… Thượng nguồn Thanh Hà cấp báo…”

Chu Tử Thư đột nhiên ngẩng đầu, Hách Liên Dực sớm đã buông y ra đoạt lấy phần báo cáo cấp bách trong tay Cao Ngọc Dung.

Thanh Hà nhiều năm liền tràn lan, cực kỳ khó quản lý, chính là một thanh đao treo trên đầu Tấn Vương. Trận đại họa mùa thu năm Vĩnh Ninh thứ hai mươi bảy cơ hồ chưa từng để cho hai người họ vĩnh viễn cách ly, mùa xuân này đại hạn, nước Thanh Hà cũng không hung mãnh như những năm trước, vốn tưởng rằng có thể bình an vượt qua, nhưng chẳng lẽ hôm nay lại xảy ra chuyện sao? Chu Tử Thư hít sâu một hơi, đè xuống máu tươi trong cổ họng, thấy Hách Liên Dực nhanh chóng đọc phong thư kia, trong đầu giống như đèn ngựa nhớ tới chuyện cũ hai năm trước. Năm Vĩnh Ninh thứ hai mươi bảy Thanh Hà đổi hướng, Hách Liên Dực đích thân đến khu vực thiên tai cứu giúp, bị thứ đệ ám toán, cửu tử nhất sinh trốn thoát được tính mạng, Chu Tử Thư ôm bụng lớn hứng chịu quân địch, sau đó lại mất ái tử, vây thủ cô thành, đều là do thiên tai kia gây ra.

Năm đó hai ba mươi huyện bị ảnh hưởng đến nay vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sinh khí, làm sao có thể lại chịu kiếp nạn một lần nữa? Y thấy thần sắc Hách Liên Dực dần dần ngưng trọng, liền đè xuống tư tình trong lòng, để ý xiêm y, thấy Cao Ngọc Dung không dám ngẩng đầu, liền nhẹ giọng nói: “Cao quý nhân, phiền ngươi đi lấy chút đồ ăn khuya cho Vương gia.” Mình đem sách giản trên bàn đều chỉnh lý sang một bên, lại rút ra bản đồ nước sông Thanh Hà từ trong tủ sách phía sau Hách Liên Dực, thậm chí năm nay phong vũ biểu, phân loại sắp xếp chỉnh tề. Lúc này Hách Liên Dực đã đọc xong báo cáo cấp bách, thấy Chu Tử Thư xử lý thỏa đáng tất cả mọi thứ, ngồi ở góc án mài chu sa trong lòng băn khoăn, chỉ là tình huống khẩn cấp, nhưng cũng không để ý quá nhiều, xoa xoa huyệt thái dương tăng vọt, nhìn chằm chằm mà vẽ biểu đồ Thanh Hà thủy năm Vĩnh Ninh thứ hai mươi bảy.

“Tử Thư…”

“Vương gia không cần đa tâm, lũ lụt quan trọng hơn. Mùa xuân này đại hạn, thượng nguồn sông Thanh Hà nguyên bản đã không nói chuyện sinh động, lại bị lũ lụt, sinh tức càng khó khăn hơn. Vạn vọng vương gia xử trí thỏa đáng, cứu vạn dân trong nước lửa.” Chu Tử Thư khàn giọng nói: “Thiến Song vốn là tư quân của Vương gia, Tứ Quý sơn trang nếu đã dựa vào Vương gia vốn nên trung quân. Đêm nay là Tử Thư đau đớn quá độ, ngôn ngữ càn rỡ kính xin Vương gia nể mặt Thế tử, không nên so đo.” Chu Tử Thư nói xong những lời này, chỉ cảm thấy ngực đau đớn, khuôn mặt Dư sư bá trước khi đi tươi cười hiện ra trong đầu, một giọt nước mắt dọc theo hai má lăn xuống rơi vào nghiên mực trong tay, văng lên nghiêng mực.

Hách Liên Dực thở dài một hơi, đưa tay lau đi nước mắt khóe mắt y, có chút muốn an ủi, nhưng thấy Chu Tử Thư nếu chịu thua liền muốn như mình cũng yếu thế, chỉ sợ tương lai y lại bị sủng ái mà kiêu căng liền cứng rắn thu tay lại, ho khan một tiếng, tiếp nhận bút lông Chu Tử Thư đưa tới, cúi đầu nhìn thủy đồ kia. Sau đó lũ lụt một ngày gấp hơn một ngày, các loại sách đơn giản tuyết phiến bay đến. Cuối cùng Hách Liên Dực xử trí thích hợp, tuy lũ lụt nặng nhưng do Hách Liên Dực ở giữa thống nhất điều động, quan quân, dân phu các nơi đồng loạt xuất hiện, gia cố đê điều, bó nước công cát, mặc dù là nhấn chìm mấy tòa huyện thành nhưng khác biệt một trời một vực so với trận hạo kiếp hai năm trước. Hách Liên Dực càng lệnh cho các địa phương mở kho lương thực, nếu nạn dân các huyện có trở về, sẽ do địa phương trợ cấp dụng cụ nông canh, hết thảy đều xử trí thỏa đáng hơn rất nhiều so với lúc tiên Tấn vương còn sống.

Bận rộn đến mùa sông Thanh Hà dần dần đóng băng sự tình mới xem như yên ổn lại. Chu Tử Thư thấy Hách Liên Dực mấy tháng nay tiêu điều không ít, cảm niệm hắn vì thiên hạ thương sinh vất vả, liền cũng không nhắc tới chuyện Dư Hoài Nhân nữa. Chỉ là Phật Châu rốt cuộc vẫn là thông qua tay y đeo đến trên người Hách Liên Dực. Chu Tử Thư đốt phương thuốc ngày đó từ trên người Từ Hải Thành bức ra, trong lúc ánh lửa, y nhớ tới ánh mắt thân thiết của Dư Hoài Nhân, trong lòng nghĩ, Dư sư bá, người ở dưới suối vàng chắc đã cùng Tống sư bá gặp nhau đi? Cầu xin ngươi tha thứ cho Tử Thư vô dụng, tha thứ cho Tử Thư không thể thay người đòi một cái công đạo… Chuyện đã đến nước này, Tử Thư không dám cầu thiện chung, y ngày nào cũng tìm cách chuộc tội, dưới cửu tuyền sẽ gặp lại sư bá. Chỉ là y cảm thấy mình tội không thể chuộc, đốt phương thuốc kia, giương mắt thấy hoa mai ngoài Trọng Minh Uyển nở rộ, cũng là ở Trọng Minh Uyển này lại chịu đựng cả năm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.