(Main lên sàn!!!)
Trên đường phố, zombie du đãng khắp nơi, nhà cửa đổ nát, không thể nào nhìn ra thành phố xinh đẹp, yên bình trước kia. Có thể thấy những chiếc xe bị vỡ nát bên đường hay những vũng máu đã khô, có lẽ là của những người đi đường nhưng cũng có thể là của zombie. Ngưng Tiểu Lạc tưởng tượng quang cảnh lúc diễn ra tai nạn thì trong nội tâm không ngừng run rẩy.
Xe của Tần Thiên một đường tiến tới không gặp trở ngại gì quá khó khăn, gặp zombie thì trực tiếp đâm chết! Nếu là những chiếc xe bình thường khác thì sẽ không chịu được những va chạm như vậy nhưng xe của Tần Thiên được trang bị tận răng. Chút va chạm như vậy thật sự không quá đáng kể. Những con zombie khác bị thu hút bởi tiếng động cơ nhưng cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn chiếc xe xé gió lao đi.
Khi đi ngang qua một khu dân cư, Ngưng Tiểu Lạc gặp 1 gia đình đang cố gắng kêu cứu từ tầng 3 của chung cư. Tần Thiên cười khẩy, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bỏ qua. Ngưng Tiểu Lạc không lạnh lùng như Tần Thiên, nàng vẫn giữ những thứ gọi là “lòng tốt”.
-Sao anh không cứu họ?
Tần Thiên lạnh nhạt nói:
-Ta không phải chúa cứu thế, cũng không có nghĩa vụ cứu họ.
Ngưng Tiểu Lạc không đồng tình:
-Nhưng anh là đặc công a…
-Cô bé, cô nhầm rồi, đặc công phục vụ chính quyền, không phục vụ nhân dân. Hơn nữa, cứu bọn họ lần này nhưng lần khác thì sao?
Ngưng Tiểu Lạc là người thông minh, nghe liền hiểu ý “Diệp Thiên”. Đúng a, làm sao nàng lại quên “con người không gặp khó khăn thì không thể tiến tới”. Lần đầu, một người vốn ít nói như “Diệp Thiên” lại giải thích nhiều như vậy, đáng tiếc nàng không thấy vui mà chỉ thở dài, thầm cầu nguyện cho gia đình kia…
Đi được một lúc, Tần Thiên nhíu mày:
-Phía trước bị chặn.
Ngưng Tiểu Lạc giương mắt nhìn, quả thật một vụ tai nạn ở phía trước đã chắn ngang con đường, muốn dọn hết thì hẳn sẽ rất lâu đi, huống hồ xung quanh còn lũ “tang thi” không ngừng rình rập.
-Sang trái, con đường đó thông với đường này.
Tần Thiên không chần chừ bẻ lái, đúng như lời Ngưng Tiểu Lạc nói, 10 phút sau họ đã có mặt tại đường cũ, bỏ xa vụ tai nạn phía sau. Nhưng có vẻ đường đi tiếp theo thật sự không thuận lợi như mong muốn, Tần Thiên cau mày nhìn về phía trước, hắn hơi bực mình:
-Lại một vụ khác.
-A?
Ngưng Tiểu Lạc hơi đau đầu nhìn phía trước la liệt xe cộ. Nàng suy nghĩ rồi sực nhớ:
-Quay lại, đi lên cầu H, đường này cũng dẫn đến nhà tôi.
Tần Thiên ngẫm nghĩ một hồi “cầu H?”, sau đó lại lắc đầu:
-Còn đường khác không?
Hắn thật sự không muốn gặp lại cảnh tắc đường nữa huống hồ, tận thế đến ai biết cầu đó có bị sập hay không? Quá nhiều rủi ro. Nếu không phải bắt buộc, Tần Thiên sẽ không chọn đường này.
-Ừm…vẫn còn một đường khác, là đường núi, hơi nguy hiểm nhưng hẳn sẽ không nhiều vật cản. Dù vậy, đường đi cũng xa gấp hai lần.
-Chỉ đường.
Vốn trong thời bình, đi đến nhà Ngưng Tiểu Lạc cũng chỉ mất 1h thôi. Nhưng trong tận thế có lẽ sẽ mất 8 tiếng để đi, tính cả việc tránh né các vụ tai nạn nhưng đường núi thì khác, dù gấp hai lần đường đi nhưng ít vật cản, hẳn thời gian sẽ rút ngắn đi không ít.
Chiếc xe màu đen lại tiếp tục lăn bánh, đi vào con đường vắng…
_Ta là phân cách tuyến thời gian_
Gần hai tiếng sau, con đường quả thật vắng vẻ, thuận lợi một đường đi đến. Ngưng Tiểu Lạc vui mừng hiện rõ trên mặt, chỉ mười lăm cây số nữa sẽ đến nhà cô! Trái với Ngưng Tiểu Lạc vui sướng thì Tần Thiên đang đề cao cảnh giác. Tần Thiên vừa cảm nhận được một khí tức rất nguy hiểm xung quanh đây.
Đi thêm một thời gian, bọn họ phát hiện một cây lớn gãy đôi nằm lăn lóc bên đường. Nhìn kích cỡ khổng lồ của thân cây, Ngưng Tiểu Lạc rất kinh ngạc:
-Ôi, cái gì mới có thể khiến nó thế này?
Tần Thiên không đáp, trong mắt hắn càng thêm lạnh lẽo:
-Tới rồi…
Ngưng Tiểu Lạc thoáng nghe được lời “Diệp Thiên” nói thì không hiểu:
-Sao ạ?Cái gì tới..cơ?
Tần Thiên không quan tâm đến thắc mắc của nàng, hắn bình tĩnh bước ra khỏi xe, tiện tay đóng lại cửa, lạnh nhạt nói:
-Nếu thấy nguy hiểm, lập tức lái xe rời khỏi đây!
Ngưng Tiểu Lạc nghe hắn nói thì hoảng hốt nhìn người đàn ông tóc lam kia, trong đôi mắt ấy không hề dao động. Ngưng Tiểu Lạc cuối cùng cũng hiểu cái gì tới, là một con gấu màu đen. Nhưng nó tuyệt đối không phải là một con gấu bình thường! Thân cao 3m, mắt đỏ ngầu, miệng máu nhỏ dãi, đang phát điên gào thét hướng chiếc xe lao tới!
Lúc này, cảm xúc của Tần Thiên có chăng cũng là mặt nước tĩnh lặng. Đúng, là tĩnh, là trầm lắng, là lạnh lùng đến đáng sợ. Tần Thiên bắt đầu vận sức mạnh toàn thân vì hắn phát hiện khí tức con gấu trước mắt rất khủng khiếp!
Tần Thiên dùng bộ pháp thuần thục, biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện ngay trước mặt gấu biến dị. Hắn dùng tay không tung một đấm vào thân thể con gấu. Nắm đấm này hắn chỉ dùng một thành sức mạnh. Tần Thiên muốn xem thử gấu biến dị này rốt cuộc mạnh đến mức nào!
.
.
.
Hết