Edit: Nukaly
Nói xong anh cởi dây an toàn, đi tới chỗ ngồi phía sau, giúp Vân Lan mở cửa xe.
Cầu … sập?
Vân Lan hơi giật mình.
Vừa bước ra khỏi cửa xe cô đã thấy cầu lớn đang sập, còn có một vài chiếc ô tô rơi xuống đáy biển.
Ở phía sau, xe ô tô nối đuôi nhau, xung quanh hỗn loạn, đường đã tắc, xung quanh loạn thành một đống. Ai không bị thương còn có thể tự do hành động lúc này đều vội mở cửa xuống xe bỏ chạy.
Một đời trước có từng ra chuyện như này không nhỉ?
Vân Lan mờ mịt.
Đợi đến lúc tận mắt nhìn thấy cầu lớn rạn nứt, có người chạy trốn không kịp, ngã vào biển rộng, cô mới nhớ lại, hình như thật sự đã có chuyện như vậy. Sau khi sự việc xảy ra còn được đưa lên thời sự, cô chỉ có một chút mơ hồ ấn tượng, đến mức chuyện xảy ra lúc nào cô cũng không thể nhớ ra được.
“Cô chủ, xin lỗi, anh phải đưa em đi.”
Không đợi Vân Lan kịp phản ứng lời này có ý gì, Ellen đã ôm ngang cô lên, chạy vội rút đi.
Xuyên qua vai Ellen nhìn về phía sau, chỉ thấy vết nứt trên cầu đang tiếp tục mở rộng, không ngừng có người và xe cộ rơi xuống.
“Đặt em xuống bên cầu đi, anh quay lại cứu người đi.”
Ellen: “. . . Vâng “
Cây cầu này rất dài, lên tới hơn ngàn mét.
Dưới chân cầu là biển cả sâu không thấy đáy.
Một khi đã ngã xuống thì khả năng sống sót là cực kỳ thấp.
Không lâu sau Ellen đi đến bờ cây cầu.
Anh nhìn Vân Lan, thấp giọng nói: “Anh tới hỗ trợ, em nhất định phải bảo vệ tốt chính mình đấy.”
“Em biết rồi, anh đi đi.”
Lúc này Ellen mới trở về đường cũ.
Cùng lúc đó, cũng đã có nhiều thợ săn nghe tin đi tới.
Tiếu Văn cõng Từ Văn Nhã chạy tới chỗ gãy của cây cầu. Cậu nhóc đặt người xuống, sau đó lại cõng người bình thường bị thương rời khỏi.
Từ Văn Nhã nhanh chóng viết xuống mặt cầu: “Gia cố!”
Một ma pháp trận hiện lên.
Một giây sau, bên trái cây cầu ngừng vỡ, mặt cầu cũng không còn sập nữa.
“Mau rời khỏi chỗ này đi!” Từ Văn Nhã hô to.
Mấy người bình thường như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, nắm chặt thời gian vội vàng chạy tới nơi an toàn.
Có người vấp phải một hòn sỏi ngã xuống đất.
Không khéo, phần trang trí trên đỉnh cầu bị nghiêng, mắt thấy có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Khuôn mặt người kia đều tái xanh rồi, anh ta bò lên liều mạng chạy ra bên ngoài một cách tuyệt vọng.
Thế nhưng cây cầu quả thực quá dài và có nhiều đồ trang trí, anh ta chạy một lúc lâu vẫn bị nện đến.
Ngay khi anh ta cho là mình chết chắc rồi lại có hai người xông ra ngoài, đẩy người kia ra: “Nhanh lên, đừng chần chờ.”
Một người đang đỡ lấy món đồ trang trí bằng đá quá khổ kia!
Người đàn ông cuống quít chạy trốn, đợi sau khi thoát hiểm rồi mới lau mồ hôi: “May mà có thợ săn mạnh mẽ đến giải cứu.”
Khi người bạn đồng hành đang bận rộn, Ninh Dao cũng không nhàn rỗi. Cô lấy pháp trượng ra, triển khai triệu hoán thuật.
Chỉ trong giây lát, dưới biển xuất hiện một con rùa đen lớn, nó đang bơi dưới biển, thấy người rơi xuống nước sẽ tiến lại gần cho họ trèo lên lưng.
Mắt thấy tình hình sắp được kiểm soát, tốc độ sụp xuống bên phải cầu lại đột nhiên tăng mạnh.
“Văn Nhã, phía bên phải mặt cầu cũng phải gia cố.” Tiếu Văn nhắc nhở.
“Tớ… Ma lực không đủ!” Trên thực tế, chỉ chống đỡ cho bên trái không sụp đổ Từ Văn Nhã đã kiệt sức rồi, bây giờ cô bé đã đổ mồ hôi trán.
Lần đầu tiên cô ý thức được, cho dù đã thức tỉnh dị năng thì cũng có chuyện cô không thể làm được.
Trước đó cô bé vẫn luôn cho là bản thân mình vô cùng lợi hại…
“Thợ săn hệ tốc độ mau đưa mọi người đi di tản!” Người phụ trách của công hội thợ săn đã chạy tới, bắt đầu sắp xếp biện pháp cứu viện: “Có ai thành thạo bơi lội không? Mau xuống biển cứu người.”
Nhanh lên một chút, động tác mau hơn chút nữa.
Từ Văn Nhã cắn răng kiên trì, ma lực của cô bé đang tuôn ra như nước chảy.
Không biết đã qua bao lâu, người phụ trách không ngừng thúc giục: “Người bình thường đều đã lui ra ngoài, các thợ săn cũng mau chóng rời khỏi cầu đi.”
Từ Văn Nhã vừa mới rút ma lực về đã nghe thấy tiếng nứt toác vang lên từ trên sàn cầu xung quanh.
Không có ma lực duy trì, ma pháp trận không thể chống đỡ được bao lâu.
Nghĩ tới đây, cô nhảy lên lưng Tiếu Văn phía sau: “Đi mau!”
Tiếu Văn là cấp A duy nhất trong ba người, tốc độ di chuyển cực nhanh, tố chất thân thể rất tốt, gần như có thể sánh ngang người trưởng thành.
Thế nhưng cậu nhóc cũng đã chạy đi chạy lại quá nhiều lần, sau khi cứu nhiều người ma lực tiêu hao nghiêm trọng không nói, thể lực còn có chút không chống đỡ nổi.
Cậu nhóc cũng không nói gì, chỉ cắn chặt hàm răng, cõng Từ Văn Nhã toàn lực lao tới.
Tuy nhiên, không còn ma pháp trống đỡ, phần trang trí trên cầu một lần nữa lung lay.
Tiếu Văn còn chưa kịp chạy đến bờ đường, có một trang trí bằng đá không thể chống đỡ nữa Oanh một tiếng đổ xuống.
“A!” Ninh Dao kinh ngạc thốt lên, muốn cứu người, đáng tiếc không có vật thích hợp triệu hoán.
Lúc này, một bóng dáng màu đen bổng dưng xuất hiện, chạy cực nhanh đến bên cạnh Từ Văn Nhã và Tiếu Văn. Sau đó mỗi tay xách một đữa, tốc độ không giảm chút nào chạy trở về.
Tiếu Văn phát hiện, trước mắt mình gần như xuất hiện tàn ảnh, trong lòng lén lút tự nhủ. Tốc độ người này còn nhanh hơn cả mình nữa, chắc không phải là cấp S chứ? Cũng không biết có thể thoát hiểm trước khi cầu lớn sụp xuống hay không…
Kết luận là, có thể!
Cầu lớn sụp xuống rất nhanh, thợ săn cấp S di động càng nhanh hơn.
Trước khi cây cầu sụp xuống hoàn toàn, họ đã bình an trước một bước.
Tiếu Văn trở về từ cõi chết, sợ mất một lúc.
Từ Văn Nhã bất thình lình nhớ tới những lời anh trai nói.
“Ngay cả khi em có dị năng phòng ngự cấp B cũng vẫn có thể bị thương.”
“Em còn nhỏ, làm gì cũng không cẩn thận, lỡ có tai nạn thì sao?”
“So với để em ra ngoài gây chuyện gặp rắc rối, anh tình nguyện em không có dị năng. Mặc kệ lúc nào em cũng phải nhớ, quan trọng nhất là gia đình bình an vô sự.”
…
Từ Văn Nhã không thể không thừa nhận rằng anh trai mình đã đúng. Cô đã đánh giá quá cao năng lực của mình, quá tự tin đến suýt chút nữa gặp chuyện không may.
Trong khu thương mại, người đi bộ ra vào và một phái cảnh tượng phồn hoa, cảnh tượng nhộn nhịp phồn hoa.
Vân Lan đứng ở ngã tư, không biết rõ đường—— Nơi cô quen thuộc là khu thương mại của năm thứ 5 thế kỷ mới chứ không phải khu thương mại năm thứ 2 thế kỷ mới này.
“Em hay mua quần áo của tiệm đó.” Ellen chủ động chỉ rõ phương hướng.
“Chúng ta đi loanh quanh xem trước một chút đi.” Vân Lan vừa nói vừa bước chân.
“Có ai không! Có ăn cướp!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét hoảng hốt vang lên.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người che mặt sau khi giật được túi xách của một người khác thì bỏ chạy.
Nhìn từ hình dáng cơ thể thì đó hẳn là một người đàn ông.
Đánh giá từ tốc độ chạy trốn, có vẻ đó là một người đã thức tỉnh dị năng tốc độ cấp C.
“Tránh ra! Tránh hết ra!” Người đàn ông đeo mặt nạ chạy hết cỡ, chớp mắt một cái đã từ đầu đường chạy tới cuối đường.
Vân Lan: “Ellen.”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, một đồng xu bay ra chính xác trúng bắp chân phải của người đàn ông đeo mặt nạ
“Ai? Đứa nào dám đánh lén tao!” Chạy trốn thất bại, người đàn ông đeo mặt nạ có chút hoảng loạn, gã không nhịn được cao giọng quát lên.
Không có ai đáp lại.
“Bắt lấy người đó! Hắn đã giật túi xách của tôi!” Khổ chủ vội vội vàng vàng chạy tới.
Người đàn ông đeo mặt nạ vừa mới muốn đứng lên tiếp tục trốn, không ngờ lại có ba người ngăn đường lại, mắt lom lom nhìn gã: “Giao túi ra đây.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn mấy đứa trẻ trước mặt, cảm thấy tương đối không còn gì để nói. Đám nhỏ này đã tốt nghiệp cấp 2 chưa vậy, bé tí đã học đòi thấy việc nghĩa hăng hái làm rồi à? Cũng không sợ bồi cả mạng mình vào à?!
“Đừng cản đường!” Người đàn ông đeo mặt nạ vừa nói vừa chạy thành hình chữ “Z”, dự định mạnh mẽ đột phá.
Cậu bé duy nhất trong số ba người di chuyển còn nhanh hơn gã ta, cậu chàng vươn chân, nhẹ nhàng chen vào khiến gã kia vấp ngã.
Trong hai cô gái nhỏ còn lại thì có một người đang viết gì đó trên mặt đất. Giây tiếp theo, một lớp bảo vệ trong suốt ‘bảo vệ’ người đàn ông đeo mặt nạ kia lại, đồng thời cũng khiến gã không thể chui ra được.
Một cô bé khác đứng bên cạnh bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, gọi cảnh sát.
Ba người phối hợp cực kỳ ăn ý, rất nhanh chế phục được tên côn đồ.
Người qua đường kinh ngạc không thôi. Nhìn ba đứa trẻ cứ như thể nhìn ba con quái vật nhỏ.
“Hai người cấp B và một người cấp A.” Vân Lan trầm ngâm.
Không lâu sau, cảnh sát ập đến, bắt tên côn đồ và trả túi lại cho chủ nhân.
“Cám ơn các em đã giúp chị lấy lại túi, chị mời các em ăn cơm nhé?” Người bị trộm muốn bày tỏ sự cảm ơn.
Ai ngờ —— .
“Không cần khách khí.”
Không để ý tới người kia, cả ba cùng bỏ chạy mất tăm.
Ellen: “Cô chủ?”
“Đi thôi, đi mua quần áo.” Vân Lan thu tầm mắt lại, đi về phía cửa hàng quần áo.
**
Chọn chọn thử thử tốn không ít thời gian, mua xong quần áo mùa đông cũng vừa khéo đến giờ ăn cơm.
“Quanh đây có rất nhiều nhà hàng, có chuyên Trung Quốc, Nhật Bản và nhà hàng Ý. Em muốn ăn loại nào?” Ellen hỏi.
“Chỗ nào cũng được, nhà hàng nào gần đây nhất?”
“Nhà hàng kiểu Trung Quốc đi.”
“Vậy thì chọn đi.”
“Được.” Ellen đi phía trước dẫn đường.
Đi tới nửa đường, Vân Lan phát hiện ra có một cửa hàng đồ dùng cho thợ săn, lập tức đổi ý: “Lát nữa ăn cơm sau đi, đi mua sắm trước đã.”
Ellen không có dị nghị gì.
Vừa vào cửa, chỉ thấy trong cửa hàng được trang trí vàng son lộng lẫy, thoạt nhìn vừa có vẻ cao cấp lại sang trọng.
Hàng hoá bên trong được chia làm hai loại —— Trang bị và đạo cụ dùng một lần, sau đó mỗi loại lại được chia thành các nhóm nhỏ hơn.
Ví dụ như trang bị được chia làm trang bị hệ vật lý và trang bị hệ pháp thuật.
Trang bị vật lý được chia thành trang bị chiến đấu, trang phục thích khách và trang bị xạ thủ.
Hệ pháp sư cũng giống như thế, có hệ thủy, hệ hỏa, hệ phong, hệ Lôi, hệ thổ, hệ băng. . . nhiều đến khiến người hoa mắt.
Vân Lan dạo quanh một vòng, ngoại trừ quan tâm tới hiệu quả của sản phẩm cô còn nhìn giá cả.
Không ngoài dự đoán, trang bị rẻ nhất cũng đã lên tới năm chữ số. Một số sản phẩm cao cấp, mức giá đã lên tới bảy chữ số.
Phải biết, đây chỉ là mức giá của một món, muốn trang bị khắp người thì tổng giá trị nhất định sẽ vô cùng kinh người.
Đang đi loanh quanh, có một thợ săn đẩy cửa vào.
“Xin chào, tôi mua một thanh kiếm lưỡi rộng này ở cửa hàng bạn cách đây không lâu. Bây giờ nó không hữu dụng lắm. Các bạn có thể sửa nó được không?”
Nhân viên cửa hàng: “Xin lỗi, thiết bị đã được bán ra cửa hàng không chịu trách nhiệm sửa chữa. Bạn có thể thử liên hệ với những thợ săn có dị năng ‘sửa chữa’ xem, nói không chừng bọn họ bằng lòng cung cấp dịch vụ này.”
“Thanh kiếm này dùng chưa đầy hai tháng đã hỏng rồi, lỗ quá đi!” Thợ săn kia thở dài một hơi.
Nhân viên cửa hàng: “Nếu như ngài là thợ săn lâu năm thì hẳn cũng biết, tất cả các trang bị đều không thể dùng lâu được. Ngài càng đi nhiều phó bản, gặp được ma vật càng lợi hại, trang bị càng dễ dễ mòn.”
Người đàn ông kia á khẩu không trả lời được, hậm hực rời đi.
Vân Lan đi vòng một vòng, quay đầu hỏi nhân viên cửa hàng: “Chỗ bạn có bán vật liệu không?”
Nhân viên bán hàng lắc đầu: “Chúng tôi không bán vật liệu.”
Vân Lan cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nghe xong cũng không thất vọng.
Cô biết cửa hàng càng sản xuất được nhiều trang bị cao cấp càng không có khả năng bán nguyên liệu thô ra ngoài. Dù sao làm ra thành phẩm rồi giá cả có thể tăng gấp mấy lần.
Chỉ có các công hội thiếu nhân tài chuyên nghiệp như dược sư, thợ rèn, thuật sư luyện kim… và thiếu nguyên liệu mới chọn bán vật liệu ra thôi.
Sau khi xem xong toàn bộ hàng hóa trong cửa hàng, đang lúc muốn rời đi Vân Lan lại thấy có ba người bước vào, dáng vẻ trông còn khá quen mắt.
Hai cô bé vừa đi vừa trò chuyện: “Văn Nhã, sắp tới sinh nhật anh trai cậu rồi, có phải cậu muốn mua quà cho anh cậu không?”
“Năm nay không tặng.” Người kia tâm tình không tốt nói: “Không phải mình chỉ thức tỉnh dị năng thôi à, mình cũng đâu nói với ai? Thế mà ảnh dám mách với mẹ, hại tớ bị đánh!”
Ninh Dao: “Cậu không chỉ che giấu chuyện thức tỉnh dị năng mà còn định đi ra ngoài tìm việc làm thêm, người nhà cậu đương nhiên sẽ lo lắng.”
Từ Văn Nhã: “Tớ đã thức tỉnh dị năng phòng ngự cấp B rồi, sao có thể gặp phải chuyện nguy hiểm gì chứ? Mấy người cứ làm quá không hà.”
Cậu bé duy nhất—— Tiếu Văn buồn bực: “Nếu cậu không tính mua quà sinh nhật thì chúng ta vào đây làm chi?”
Từ Văn Nhã: “. . .Thì, tớ vào xem chơi hoi.”
“Ừ.” Tiếu Văn tin.
“Hóa ra là em gái Từ Văn Thanh.” Trong lòng Vân Lan tự nhủ: “Đời trước chưa được gặp bao giờ, suýt chút nữa còn không nhận ra được.”
Thấy đối phương đang yên đang lành đứng ở trước mặt, còn có thể giận dỗi với người nhà, có thể ra ngoài chơi với bạn bè, Vân Lan hết sức vui mừng.
Từng chuyện từng chuyện tiếc nuối của đời trước đã được bù đắp từng chút một, cố gắng của cô là có giá trị.
**
Sau khi ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc, Vân Lan hỏi: “Quanh đây còn cửa hàng bán đồ dùng cho thợ săn nào khác không? Em muốn mua vật liệu.”
Ellen trả lời: “Có ba cửa hàng, để anh đưa em đi.”
Ô tô chạy băng băng.
Lái xe chưa được bao lâu, ngoài cửa sổ bất thình lình truyền đến một tiếng vang “Ầm ầm” thật lớn. Ngay sau đó có mấy chục chiếc xe hơi đột ngột dừng lại, thậm chí phía sau còn xảy ra tai nạn.
“Sao thế?” Vân Lan nhíu mày.
Ellen nhìn lướt qua: “Cầu sụp rồi, chúng ta phải mau chóng rời đi.”
——oOo——
Trong khu thương mại, người đi bộ ra vào và một phái cảnh tượng phồn hoa, cảnh tượng nhộn nhịp phồn hoa.
Vân Lan đứng ở ngã tư, không biết rõ đường—— Nơi cô quen thuộc là khu thương mại của năm thứ 5 thế kỷ mới chứ không phải khu thương mại năm thứ 2 thế kỷ mới này.
“Em hay mua quần áo của tiệm đó.” Ellen chủ động chỉ rõ phương hướng.
“Chúng ta đi loanh quanh xem trước một chút đi.” Vân Lan vừa nói vừa bước chân.
“Có ai không! Có ăn cướp!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét hoảng hốt vang lên.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người che mặt sau khi giật được túi xách của một người khác thì bỏ chạy.
Nhìn từ hình dáng cơ thể thì đó hẳn là một người đàn ông.
Đánh giá từ tốc độ chạy trốn, có vẻ đó là một người đã thức tỉnh dị năng tốc độ cấp C.
“Tránh ra! Tránh hết ra!” Người đàn ông đeo mặt nạ chạy hết cỡ, chớp mắt một cái đã từ đầu đường chạy tới cuối đường.
Vân Lan: “Ellen.”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, một đồng xu bay ra chính xác trúng bắp chân phải của người đàn ông đeo mặt nạ
“Ai? Đứa nào dám đánh lén tao!” Chạy trốn thất bại, người đàn ông đeo mặt nạ có chút hoảng loạn, gã không nhịn được cao giọng quát lên.
Không có ai đáp lại.
“Bắt lấy người đó! Hắn đã giật túi xách của tôi!” Khổ chủ vội vội vàng vàng chạy tới.
Người đàn ông đeo mặt nạ vừa mới muốn đứng lên tiếp tục trốn, không ngờ lại có ba người ngăn đường lại, mắt lom lom nhìn gã: “Giao túi ra đây.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn mấy đứa trẻ trước mặt, cảm thấy tương đối không còn gì để nói. Đám nhỏ này đã tốt nghiệp cấp 2 chưa vậy, bé tí đã học đòi thấy việc nghĩa hăng hái làm rồi à? Cũng không sợ bồi cả mạng mình vào à?!
“Đừng cản đường!” Người đàn ông đeo mặt nạ vừa nói vừa chạy thành hình chữ “Z”, dự định mạnh mẽ đột phá.
Cậu bé duy nhất trong số ba người di chuyển còn nhanh hơn gã ta, cậu chàng vươn chân, nhẹ nhàng chen vào khiến gã kia vấp ngã.
Trong hai cô gái nhỏ còn lại thì có một người đang viết gì đó trên mặt đất. Giây tiếp theo, một lớp bảo vệ trong suốt ‘bảo vệ’ người đàn ông đeo mặt nạ kia lại, đồng thời cũng khiến gã không thể chui ra được.
Một cô bé khác đứng bên cạnh bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, gọi cảnh sát.
Ba người phối hợp cực kỳ ăn ý, rất nhanh chế phục được tên côn đồ.
Người qua đường kinh ngạc không thôi. Nhìn ba đứa trẻ cứ như thể nhìn ba con quái vật nhỏ.
“Hai người cấp B và một người cấp A.” Vân Lan trầm ngâm.
Không lâu sau, cảnh sát ập đến, bắt tên côn đồ và trả túi lại cho chủ nhân.
“Cám ơn các em đã giúp chị lấy lại túi, chị mời các em ăn cơm nhé?” Người bị trộm muốn bày tỏ sự cảm ơn.
Ai ngờ —— .
“Không cần khách khí.”
Không để ý tới người kia, cả ba cùng bỏ chạy mất tăm.
Ellen: “Cô chủ?”
“Đi thôi, đi mua quần áo.” Vân Lan thu tầm mắt lại, đi về phía cửa hàng quần áo.
**
Chọn chọn thử thử tốn không ít thời gian, mua xong quần áo mùa đông cũng vừa khéo đến giờ ăn cơm.
“Quanh đây có rất nhiều nhà hàng, có chuyên Trung Quốc, Nhật Bản và nhà hàng Ý. Em muốn ăn loại nào?” Ellen hỏi.
“Chỗ nào cũng được, nhà hàng nào gần đây nhất?”
“Nhà hàng kiểu Trung Quốc đi.”
“Vậy thì chọn đi.”
“Được.” Ellen đi phía trước dẫn đường.
Đi tới nửa đường, Vân Lan phát hiện ra có một cửa hàng đồ dùng cho thợ săn, lập tức đổi ý: “Lát nữa ăn cơm sau đi, đi mua sắm trước đã.”
Ellen không có dị nghị gì.
Vừa vào cửa, chỉ thấy trong cửa hàng được trang trí vàng son lộng lẫy, thoạt nhìn vừa có vẻ cao cấp lại sang trọng.
Hàng hoá bên trong được chia làm hai loại —— Trang bị và đạo cụ dùng một lần, sau đó mỗi loại lại được chia thành các nhóm nhỏ hơn.
Ví dụ như trang bị được chia làm trang bị hệ vật lý và trang bị hệ pháp thuật.
Trang bị vật lý được chia thành trang bị chiến đấu, trang phục thích khách và trang bị xạ thủ.
Hệ pháp sư cũng giống như thế, có hệ thủy, hệ hỏa, hệ phong, hệ Lôi, hệ thổ, hệ băng. . . nhiều đến khiến người hoa mắt.
Vân Lan dạo quanh một vòng, ngoại trừ quan tâm tới hiệu quả của sản phẩm cô còn nhìn giá cả.
Không ngoài dự đoán, trang bị rẻ nhất cũng đã lên tới năm chữ số. Một số sản phẩm cao cấp, mức giá đã lên tới bảy chữ số.
Phải biết, đây chỉ là mức giá của một món, muốn trang bị khắp người thì tổng giá trị nhất định sẽ vô cùng kinh người.
Đang đi loanh quanh, có một thợ săn đẩy cửa vào.
“Xin chào, tôi mua một thanh kiếm lưỡi rộng này ở cửa hàng bạn cách đây không lâu. Bây giờ nó không hữu dụng lắm. Các bạn có thể sửa nó được không?”
Nhân viên cửa hàng: “Xin lỗi, thiết bị đã được bán ra cửa hàng không chịu trách nhiệm sửa chữa. Bạn có thể thử liên hệ với những thợ săn có dị năng ‘sửa chữa’ xem, nói không chừng bọn họ bằng lòng cung cấp dịch vụ này.”
“Thanh kiếm này dùng chưa đầy hai tháng đã hỏng rồi, lỗ quá đi!” Thợ săn kia thở dài một hơi.
Nhân viên cửa hàng: “Nếu như ngài là thợ săn lâu năm thì hẳn cũng biết, tất cả các trang bị đều không thể dùng lâu được. Ngài càng đi nhiều phó bản, gặp được ma vật càng lợi hại, trang bị càng dễ dễ mòn.”
Người đàn ông kia á khẩu không trả lời được, hậm hực rời đi.
Vân Lan đi vòng một vòng, quay đầu hỏi nhân viên cửa hàng: “Chỗ bạn có bán vật liệu không?”
Nhân viên bán hàng lắc đầu: “Chúng tôi không bán vật liệu.”
Vân Lan cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nghe xong cũng không thất vọng.
Cô biết cửa hàng càng sản xuất được nhiều trang bị cao cấp càng không có khả năng bán nguyên liệu thô ra ngoài. Dù sao làm ra thành phẩm rồi giá cả có thể tăng gấp mấy lần.
Chỉ có các công hội thiếu nhân tài chuyên nghiệp như dược sư, thợ rèn, thuật sư luyện kim… và thiếu nguyên liệu mới chọn bán vật liệu ra thôi.
Sau khi xem xong toàn bộ hàng hóa trong cửa hàng, đang lúc muốn rời đi Vân Lan lại thấy có ba người bước vào, dáng vẻ trông còn khá quen mắt.
Hai cô bé vừa đi vừa trò chuyện: “Văn Nhã, sắp tới sinh nhật anh trai cậu rồi, có phải cậu muốn mua quà cho anh cậu không?”
“Năm nay không tặng.” Người kia tâm tình không tốt nói: “Không phải mình chỉ thức tỉnh dị năng thôi à, mình cũng đâu nói với ai? Thế mà ảnh dám mách với mẹ, hại tớ bị đánh!”
Ninh Dao: “Cậu không chỉ che giấu chuyện thức tỉnh dị năng mà còn định đi ra ngoài tìm việc làm thêm, người nhà cậu đương nhiên sẽ lo lắng.”
Từ Văn Nhã: “Tớ đã thức tỉnh dị năng phòng ngự cấp B rồi, sao có thể gặp phải chuyện nguy hiểm gì chứ? Mấy người cứ làm quá không hà.”
Cậu bé duy nhất—— Tiếu Văn buồn bực: “Nếu cậu không tính mua quà sinh nhật thì chúng ta vào đây làm chi?”
Từ Văn Nhã: “. . .Thì, tớ vào xem chơi hoi.”
“Ừ.” Tiếu Văn tin.
“Hóa ra là em gái Từ Văn Thanh.” Trong lòng Vân Lan tự nhủ: “Đời trước chưa được gặp bao giờ, suýt chút nữa còn không nhận ra được.”
Thấy đối phương đang yên đang lành đứng ở trước mặt, còn có thể giận dỗi với người nhà, có thể ra ngoài chơi với bạn bè, Vân Lan hết sức vui mừng.
Từng chuyện từng chuyện tiếc nuối của đời trước đã được bù đắp từng chút một, cố gắng của cô là có giá trị.
**
Sau khi ăn trưa tại một nhà hàng Trung Quốc, Vân Lan hỏi: “Quanh đây còn cửa hàng bán đồ dùng cho thợ săn nào khác không? Em muốn mua vật liệu.”
Ellen trả lời: “Có ba cửa hàng, để anh đưa em đi.”
Ô tô chạy băng băng.
Lái xe chưa được bao lâu, ngoài cửa sổ bất thình lình truyền đến một tiếng vang “Ầm ầm” thật lớn. Ngay sau đó có mấy chục chiếc xe hơi đột ngột dừng lại, thậm chí phía sau còn xảy ra tai nạn.
“Sao thế?” Vân Lan nhíu mày.
Ellen nhìn lướt qua: “Cầu sụp rồi, chúng ta phải mau chóng rời đi.”
——oOo——