Tân Nương Thứ 12

Chương 30: Tỷ đã có người ấy rồi



“Ồ, không cần cảm ơn đâu, bổn toạ là người rộng lượng, đương nhiên chút việc cỏn con ấy vẫn có thể giúp ngươi.” Huyết Vũ híp mắt, nở nụ cười.

Tang Ca tức tới mức muốn hộc máu, thầm than hôm này đi ra ngoài đúng là không xem ngày, xui xẻo thế này.

Hung thú càng đuổi càng hung hăng, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tang Ca, nó thở phì phò, ánh mắt như muốn thét ra lửa.

Tang Ca vô cùng kiêng kị hung thú này, đứng lùi về một góc, vết thương như chân đau nhức nhắc nhở nàng rằng hung thú này có độc.

Tầm mắt phía trước càng ngày càng mờ, Tang Ca cảm thấy có lẽ hôm nay mình phải bỏ mạng tại đây rồi.

Cuối cùng đầu nàng đau nhức, đôi mắt phượng mắt dần dần khép lại, hình bóng của hung thú ở phía trước dần dần mờ nhạt.

Sau đó rất lâu, Tang Ca cũng không hiểu, khi đó bản thân mình thoát khỏi móng vuốt của hung thú kia bằng cách nào. Chỉ biết rằng khi bản thân mình tỉnh lại đã ở trong tẩm cung của bản thân mình.

Trên đầu giường đang còn để lư hương, mùi hương trầm thơm ngát lan ra khắp căn phòng. Tang Ca chống tay từ trên giường ngồi dậy, ký ức trong đầu vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Trên người không hề có chút vết thương nào. Tang Ca ngẩn ra.

Lúc này, cửa điện bị đẩy ra, nhắc tới mới nhớ, điện này của Tang Ca là do chính tay cô phụ của nàng ban thưởng, đặt tên là điện Hồn Lư, nguyên nhân vì sao, Tang Ca cũng chẳng biết. Một tì nữ tay bưng một bát thuốc nghi ngút khói tiến vào. Tang Ca nhớ rõ, tì nữ này tên Vân Tâm. Mới vào điện hầu hạ nàng chưa đầy hai hôm.

“Điện hạ, người tỉnh rồi?” Tì nữ có chút sửng sốt, trong ánh mắt lộ rõ sự vui mừng.

Nàng ta vội đặt bát thuốc trong tay lên bàn, đi nhanh tới chỗ Tang Ca. Bàn tay giơ lên định sờ lên trán nàng, sau đó mới phát hiện bản thân mình thất lễ. Vội vàng quỳ xuống:

“Điện hạ tha tội, thần chỉ muốn nhìn xem điện hạ đã khoẻ hơn chưa mà thôi, không hề có ý mạo phạm ngài.”

Tang Ca hơi buồn cười, xưa nay nàng không hề khắt khe với cung nữ theo hầu mình, chỉ cần không làm chuyện gì quá trớn, nàng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

“Đứng dậy đi.” Tang Ca vẫy tay, lười biếng nói.

“Đa tạ điện hạ.” Vân Tâm khấu đầu tạ ơn, đứng dậy đi tới bên cạnh Tang Ca, nàng ta nhỏ giọng:

“Điện hạ, người đã đỡ hơn chút nào chưa? Người làm Tâm nhi lo chết đi được!”

“Ta bị làm sao?”

Vân Tâm tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn mở miệng trả lời: “Điện hạ, ngài không nhớ à… Hai ngày trước ngài đi hái hoa, trượt chân rơi vào hồ băng, khi được vớt lên chỉ còn lại một hơi tàn. Cũng may ông trời có mắt, điện hạ ngài chuyển nguy thành an. Ngài đã hôn mê được hai ngày rồi.”

“Hôn mê…” Tang Ca lẩm bẩm, vậy tức là chuyện nàng nhìn thấy khi đó, chỉ là giấc mơ?

Giấc mơ này đúng là quá đỗi chân thật rồi!

“Điện hạ, ngài mau uống thuốc đi. Hai ngày nữa Phong thần chủ sẽ ghé qua chỗ chúng ta, nghe nói ngài mới tìm thấy một con thần thú được thiên địa sinh ra, muốn đặt ở chỗ chúng ta nuôi dưỡng…”

Tang Ca nhanh chóng bị lời này hấp dẫn sự chú ý, nàng nhận lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.

“Thần thú? Đặt ở chỗ chúng ta không sợ bị ma khí vấy bẩn sao?” Nàng tò mò, nghiêng đầu hỏi.

Vân Tâm bĩu môi: “Ai mà biết được ngài ấy nghĩ gì, điện hạ, ngài đừng có làm loạn đó, Ma quân rất coi trọng lần gặp mặt này, ngài đừng khiến ngài ấy tức giận!”

Tang Ca gật gù: “Được, không làm loạn thì không làm loạn…”

Trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm một câu, dù sao lén lút làm loạn thì cũng không ai biết được!

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới ngày Phong thần chủ trong lời đồn tới Ma tộc, làm một quận chúa, Tang Ca đương nhiên ngoài việc ăn và ngủ, hoặc là xem người ta chuẩn bị thì chẳng còn gì để làm… Hoạ chăng nàng không đi ra bên ngoài gây thêm hoạ đã là một việc đại ân đại đức rồi!

Tang Ca ở trong điện của mình, lau thanh kiếm Phượng Loan mà nàng coi như là báu vật. Thanh kiếm này một màu đỏ tươi bắt mắt, kết hợp với y phục màu đỏ của nàng trông càng chói mắt hơn. Tang Ca rất thích màu đỏ. Đây là chuyện mà người trong Ma cung ai cũng biết.

Nhưng dù sao bản thể của nàng cũng là Phượng Hoàng, Phượng Hoàng tắm hoả trùng sinh, thích màu đỏ là điều rất bình thường.

Phượng Hoàng là bất tử, vĩnh sinh vô diệt.

Phượng Loan là thanh kiếm được đúc ra từ máu trong tim của Tang Ca, ngoài Tang Ca không có kẻ thứ hai có thể chạm vào. Phượng Loan này, có thể dùng làm kiếm, cũng có thể dùng làm thắt lưng ở eo, cũng có thể dùng làm dải lụa bịt mắt, cực kỳ tiện lợi.

Vốn dĩ khi đó Tang Ca còn muốn đúc ra vài thứ nữa, nhưng mà chỉ lấy máu ra để đúc làm kiếm cũng đã khiến nàng mất nửa cái mạng, cho nên Tang Ca không dám lỗ mãng.

Mặc dù nàng sẽ không chết, nhưng nàng sợ đau.

‘Kẹt’ một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tang Ca liếc mắt nhìn, sau đó lại thu mắt về, làm như không thấy.

Chỉ nhìn thấy một tiểu nữ hài, cột tóc hai bên, cực kỳ đáng yêu. Đôi mắt to tròn lấp lánh, kế thừa hết vẻ đẹp của mẹ nó, Ma hậu.

“Biểu tỷ…” Nhóc con mở cửa, lén lút ngó vào, sau khi nhìn thấy Tang Ca thì vui mừng chạy vào, cái chân ngắn ngủn chạy không được nhanh, tẩm điện của Tang Ca lại rất rộng, tới khi chạy được tới chỗ của nàng thì đã mồ hôi đầm đìa.

“Bế… Bế… Bế… “Tiểu nữ hài mếu máo, giơ hai tay lên về phía Tang Ca.

“Hồng Liên, ta đã bảo muội thế nào, làm nữ nhi sao có thể khóc được.”

Hồng Liên phụng phịu, quả nhiên thu nước mắt về, vẫn nâng đôi mắt to tròn nhìn nàng:

“Biểu tỷ hư… Biểu tỷ hư…”

Tang Ca nhướng mày: “Ừ, vậy nên muội đừng tìm tới ta nữa.”

Ma tôn và Ma hậu, tình cảm mặn nồng, sinh con ra được một thời gian liền ném nó tới chỗ nàng, nói là muốn có không gian riêng tư cho hai người thêm một thời gian nữa.

Miệng thì bảo nhờ nàng chăm sóc, nhưng đã sai người đem đồ của Hồng Liên tới chỗ nàng từ lâu. Tang Ca chỉ có thể mỉm cười, cắn răng đồng ý.

Không biết dạo gần đây Hồng Liên học được cái tính làm lơ lời mình không thích từ chỗ nào, nghe nàng nói vậy thì lè lưỡi: “Mẫu hậu muội bảo nữ nhân không phải như vậy!”

“Ồ, vậy mẫu hậu muội nói thế nào?”

“Mẫu hậu muội bảo nữ nhân chỉ cần xinh đẹp, nhu mì, tỏ vẻ đáng thương… Thì chẳng cần làm gì, không cần mở miệng nói gì người ta cũng sẽ tự động đưa thứ muội cần tới trước mặt muội.”

“Vậy mẫu hậu muội có nói, ‘người ta’ là ai không?”

“… Không có.” Hồng Liên tròn mắt, lắc đầu.

“Người ta, chính là người yêu muội, sẵn sàng vì muội làm bất cứ điều gì, hiểu không?” Tang Ca ném thanh Phượng Loan qua một bên, ôm Hồng Liên đang đứng phía dưới.

Nói đi cũng phải nói lại, dù sao cũng là muội muội của nàng, Tang Ca cũng không thể nhẫn tâm được.

Hồng Liên chỉ mới ba trăm năm tuổi, sao có thể hiểu được những thứ này… Nhưng lại sợ Tang Ca tức giận, cho nên mơ hồ gật đầu, sau đó lại nói: “Vậy tỷ đã tìm được người đó chưa?”

“Nếu tìm được ta còn cần luyện kiếm hằng ngày sao.”

“Nói dối!”

“Sao muội lại bảo ta nói dối?”

“Rõ ràng muội thấy tối hôm kia có một vị đại ca bế tỷ về tẩm điện…”

“… Là ai, muội có nhìn rõ mặt không?” Tang Ca sửng sốt, theo như lời của Vân Tâm thì tối hôm qua nàng còn đang hôn mê, sao có thể được người ta bế về.

“Muội không biết, chỉ thấy người đó mặc đồ trắng, trong tay chính là tỷ đang ngủ say… Chắc chắn là không thề nhầm được!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.