Tân Nương Thứ 12

Chương 25: Cô không thể đi được, tân nương của tôi



Sáng hôm sau, nha hoàn tới mở cửa phòng cho tôi nhìn tôi bằng ánh mắt rất quái dị. Tôi lười để ý tới nàng ta, nhanh chóng thay quần áo rồi tới đại sảnh để ‘thỉnh an mẹ chồng’ theo như lời nha hoàn đó.

Sau đó tôi mới phát hiện, không chỉ nha hoàn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, mà hầu như người nào nhìn thấy tôi cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Ngay tới cả mẹ của Hà Liễu cũng không ngoại lệ.

Bà ta đã ngoài năm mươi, trên đầu đã có tóc mai. Mắt hơi xếch lên, mặt dài, cằm tròn, không phải là kiểu gương mặt phúc hậu, ngược lại nhìn có vẻ cay độc.

Bà ta đang ngồi uống trà, nhìn thấy tôi tới, vội đặt tách trà xuống, mắt nhìn tôi lăm lăm, giống như tôi là quái vật vậy. Nha hoàn đứng bên cạnh đẩy tôi một cái, làm tôi suýt ngã. Tôi còn chưa kịp quay lại lườm nàng ta, thì đã nghe một giọng nói the thé vang lên.

“Đúng là nha đầu dân dã không biết phép tắc!” Hà phu nhân mở miệng quát lớn, chiếc quạt gỗ trong tay đặt cạch một tiếng xuống bàn.

Nha đầu đứng bên cạnh lập tức đạp vào chân tôi một cái, tôi giật mình, không kịp phòng bị, đầu gối nện xuống sàn nhà, cơn đau kéo đến khiến tôi không nhịn được nhíu mày.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, ai nấy đều mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Tôi nghĩ nghĩ một lát, sau đó bình thản nhấc chân đứng dậy, dưới ánh mắt trợn to của mọi người, nhẹ nhàng phủi bụi như tà váy.

Hà phu nhân tức giận tới mức ôm ngực thở dốc không ngừng, bà ta đã quen người khác cung kính trước mình, nay gặp tôi thế này, không tức giận mới là lạ.

Bà ta phất tay, đang định bảo người lôi tôi ra ngoài, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, lại thay đổi thái độ. Bà ta vuốt vuốt ngực, sau đó mới hòa hoãn mở miệng: “Con tên là gì?”

Thấy tôi không đáp lại, bà ta nhíu mày. Nha hoàn đứng bên cạnh bà ta vội vàng ghé vào tai bà ta nói mấy câu, chỉ thấy bà ta lẩm bẩm mấy câu.

Hà phu nhân phân phó một tiếng: “Tam phu nhân không tiện nói chuyện, đem một quyển sách tới cho nàng ta.”

Nha hoàn bên cạnh tôi như có chuẩn bị từ trước, đưa cho tôi quyển sách nhỏ.

Tôi chậm chạp ghi lên mấy chữ, tiểu Lan.

Hà phu nhân gật đầu, “Tiểu Lan à, từ ngày hôm nay con đã là tam phu nhân của Hà gia, Hà gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi con. Vốn là con sẽ đi theo trượng phu của mình, nhưng mà ta thấy con còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, không nỡ để con chôn cùng con trai ta, cho nên ta cho phép con sống thủ tiết vì nó…”

Hà phu nhân nói dối không chớp mắt, rõ ràng là tối hôm qua tôi nhờ Tử Trúc mới có thể khiến Hà Liễu khuất phục, vậy mà qua miệng bà ta lại thành bà ta ban ơn cho tôi rồi.

Tôi cười lạnh một tiếng, nếu như không phải biết rõ đầu đuôi chuyện này, có khi tôi đã tin lời này là thật. Nhưng mà hiện tại làm một nàng dâu ngoan ngoãn, tôi đương nhiên phải nhận lấy ý tốt này rồi. Không những nhận lấy mà còn phải biết ơn nữa.

Tôi rũ mắt, thu lại hết vẻ cường ngạnh ban nãy của mình, chậm chạm quỳ một chân xuống tạ ơn.

Tử Trúc trong ống tay tôi lại thầm mắng một tiếng ‘giả vờ giả vịt’.

Tôi không nói gì cả, chỉ âm thầm siết chặt người giấy trong tay lại, thân thể bị siết chặt khiến Tử Trúc đau đớn kêu la oai oái!

Hà phu nhân rất vừa lòng với thái độ của tôi, bà ta phất tay, nha hoàn liền đưa cho tôi một hầu bao màu đỏ, bên trọng khá nặng, tôi đoán có lẽ đó là bạc.

Sau đó bà ta lấy tay xoa xoa thái dương, bảo nha hoàn đưa tôi về phòng. Tôi đi theo nha hoàn về phòng, khi đi qua sân trước, nhìn thấy bọn họ đang dọn dẹp quan tài, bài vị, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một người gỗ không lớn, chỉ lớn bằng nắm tay, chỉ có điều cả người bị thấm đỏ bởi máu… Có vẻ là máu con gà trống hôm qua. Mặc dù biết là nó không thể làm gì được tôi, nhưng không hiểu vì sao tôi vẫn cảm thấy rợn người.

Mấy ngày ở Hà gia đúng là rất nhàn nhã, tôi gần như không phải đụng tay vào việc gì, ngoại trừ việc xảy ra vào sáng hôm đó, Hà phu nhân cũng không cho gọi tôi tới nữa. Giống như đã quên tôi đi rồi.

Ngược lại là Tử Trúc, càng đến ngày rằm, nó lại trông càng có vẻ sốt ruột. Cả ngày cứ bay ra bay vào. Mặc dù tôi tò mò, nhưng vẫn biết cái gì nên hỏi cái gì không, tôi cũng không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác.

Vì vậy, tôi vẫn thản nhiên, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, cuộc sống quả thật rất nhàn hạ, thoải mái. Thoải mái tới mức tôi suýt quên mất mình không phải là tiểu Lan, mà là Hoài Thục. Nếu như không phải Vân Tâm tìm tới chỗ tôi, có lẽ tôi thật sự có ý định làm sâu gạo, hết ăn rồi nằm.

“Mợ Hoài Thục?” Hiện tại Vân Tâm đang đứng trước mặt tôi, hình ảnh hoàn toàn khác so với hôm trước tôi nhìn thấy trong gương.

Bây giờ đầu tóc cô ấy rũ rượi, trên mặt còn dính máu, quần áo đã bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt sáng quắc đó vẫn không thay đổi.

Tôi đang ăn hoa quả ở trong phòng, cô ấy đột nhiên xuất hiện, đúng! Là đột nhiên xuất hiện, khiến miếng quýt tôi vừa nhét vào trong miệng nghẹn lại ở cổ họng, nuốt xuống không được, mà nhả ra cũng không xong.

Nghị Lâm ở bên cạnh thấy vậy, nhanh tay rót cho tôi một chén trà, đưa tới bên miệng tôi. Có người hầu hạ, tôi đương nhiên cũng không khách khí, há miệng liền uống nước trà. Còn thuận miệng cắn vào ngón tay lạnh như băng của hắn. Không ngoài dự đoán, thân thể Nghị Lâm lập tức cứng đờ.

Nhắc mới nhớ, tên này cứ như ma, lúc ẩn lúc hiện, sáng nay hắn vừa xuất hiện, hiện tại Vân Tâm đã tìm tới. Không biết hôm nay là ngày gì, mà ai cũng đi tìm tôi!

Nhìn thảm trạng của Vân Tâm, lại nghĩ tới cảnh mình ở Hà gia ăn sung mặc sướng, tôi cảm thấy có một chút hối hận, cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng Vân Tâm thì lại không nghĩ xa xôi như vậy, cô ấy vừa nhìn thấy tôi, đã tiến tới, kéo tôi dậy, mặc kệ Nghị Lâm đang ngồi bên cạnh.

Tôi vừa bị kéo dậy đi về phía trước, Nghị Lâm đã lập tức nâng tay túm chặt lấy cổ tay tôi. Bàn tay hắn lạnh như băng khiến tôi nổi hết cả da gà. Tôi ngoáy đầu lại nhìn, nhưng cũng không nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ nhìn thấy chiếc cằm thon dài. Hắn lúc nào cũng khoác áo màu đen, cả người vốn đã âm u nay lại càng âm u hơn.

“Không thể đi.” Nghị Lâm chậm chạp nói.

“Đừng tưởng tôi không biết ý định của cậu.” Vân Tâm hừ lạnh một tiếng, tăng thêm lực đạo, kéo tôi về phía cô ấy.

Lần này Nghị Lâm lại không cản nữa, hắn đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếc lên, không nói chuyện. Tử Trúc lơ lửng ở trên vai hắn, nhìn Vân Tâm đầy sự khó chịu.

Nữ nhân này, lúc nào cũng thích xen vào chuyện người khác, mấy trăm năm trước đã thế, bây giờ cũng vậy!

Không biết tại sao Tang Ca lại có thể chịu nổi nàng ta nữa?!

Vân Tâm xoay người, nâng tay, vẽ một vòng tròn giữa không trung, trên không trung lập tức hiện ra một vết rách, cô ấy túm tay tôi, định kéo tôi qua vết rách đó.

Nhưng điều đáng buồn chính là… Tôi không thể bước qua đó được. Giống như có một lực đạo vô hình, ngăn cản không cho tôi đi.

Vân Tâm ngạc nhiên, định vội vàng quay trở lại, nhưng đã muộn, rất nhanh, vết nứt đó đã khép lại, giống như chưa từng xuất hiện.

Lúc này, giọng nói Nghị Lâm lại vang lên bên cạnh tai tôi: “Cô không thể rời đi nơi này được đâu, tân nương của tôi!”

Rõ ràng là giọng điệu bình thường, nhưng không hiểu vì sao tôi lại có thể nghe được hắn đang cố ý cười trên nỗi đau của người khác!

Mà người khác đó, đương nhiên là tôi!

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.