Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 26



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Sợi dây lý trí kia bực một tiếng đứt gãy, Vương Nhất Bác giơ tay nâng cổ Tiêu Chiến lên, làm sâu sắc nụ hôn nhẹ nhàng này.

Tin tức tố tuyết mùa đông tràn ra, nhiệt độ trong phòng lạnh xuống, trong hương mật đào có thêm một phần hương vị mát mẻ.

Đại não Tiêu Chiến có chút mê man, cậu chỉ biết bắt lấy Alpha trước mắt mới có thể được giải thoát, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, ôn nhu đến mức làm cho cậu cảm thấy mình được trân trọng.

Nụ hôn nóng bỏng của đối phương khiến cậu có chút không thể hô hấp, lại theo bản năng khát cầu càng nhiều.

Thân thể vừa nóng vừa trống rỗng, giống như cá rơi vào trong nước sôi, bốn phía đều là biển lửa nóng rực, chỉ có khúc gỗ trong ngực mới là sự cứu chuộc của cậu.

“Tìm được rồi, 0520 tìm được thuốc ức chế rồi!” 0520 cầm lấy thuốc ức chế trong tay, quay đầu lại liền nhìn thấy chủ nhân của nó bị sư tử lớn ôm trong ngực, trên màn hình chậm rãi đánh ra một cái “! ” màu đỏ chói.

Sư tử lớn ôm chủ nhân, sư tử lớn là Alpha của chủ nhân, sư tử lớn đang giúp chủ nhân vượt qua thời kỳ phát tình.

Vì vậy, không có vấn đề, thuốc ức chế không phải là…

“Đưa thuốc ức chế cho tôi!” Vương Nhất Bác ép buộc mình buông Omega trong ngực ra, điều này đối với Alpha mà nói rất gian nan, hơn nữa là cấp bậc gen 3S, càng là gen Alpha cao cấp, ham muốn chiếm hữu Omega của mình càng mãnh liệt.

Chỉ là hơn ai hết Vương Nhất Bác biết rõ, cho dù đánh dấu cũng không phải hiện tại, hắn càng không thể thừa cơ Tiêu Chiến ngoài ý muốn phát tình mà đánh dấu cậu.

Đánh dấu tạm thời cũng không được.

0520 bước qua với đôi chân ngắn, đưa thuốc ức chế cho sư tử lớn đang đỏ hốc mắt: “Anh không đánh dấu chủ nhân sao?”

Vương Nhất Bác không trả lời, lúc này tin tức tố của hắn dưới ảnh hưởng của Tiêu Chiến, ở trong trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể không khống chế được, mở nắp kim ức chế ra, không chút do dự tiêm vào trong thân thể tiểu omega của hắn.

Tiêu Chiến đang gắt gao nắm chặt vạt áo của Vương Nhất Bác tham lam cầu xin, theo sự phát huy tác dụng của thuốc ức chế, bàn tay nắm chặt từ từ buông lỏng, cậu mềm nhũn ở trong ngực hắn hôn mê bất tỉnh.

Mồ hôi làm ướt tóc bết dính trên vầng trán, thoạt nhìn cậu có chút đáng thương.

Đôi mắt màu vàng nâu quét qua đôi môi hồng nhuận của tiểu omega, nơi mềm mại và ngọt ngào cũng đủ để hắn nhớ lại trong một thời gian dài.

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Tiêu Chiến, giọng nói của Vương Nhất Bác vẫn cực kỳ khàn đặc lộ ra thương tiếc: “Không có việc gì.”

Ôm Tiêu Chiến đặt lên giường, mặc dù có chút không nỡ, nhưng vẫn ra lệnh cho chính mình rời khỏi nơi này, rũ mắt nhìn về phía 0520: “Chăm sóc cậu ấy cho tốt.”

“Được rồi, sư tử lớn.”

Vương Nhất Bác không dừng lại lâu, quay đầu nhanh chóng rời đi.

Trở lại phòng ngủ của mình, Vương Nhất Bác lấy thuốc ức chế dành cho Alpha ra, đâm kim tiêm trực tiếp đẩy nước thuốc vào thân thể, đem cỗ dục vọng đang muốn bùng cháy kia đè xuống.

Tựa người vào bàn làm việc, ánh mắt hắn rơi vào thuốc ức chế trống rỗng trong tay, cũng không phải chỉ có Omega mới cần thuốc ức chế khống chế thời kỳ phát tình mỗi tháng, Alpha cũng không ngoại lệ.

Chỉ là, đây là lần đầu tiên hắn được sử dụng kể từ khi là Alpha.

Chưa bao giờ có một Omega nào có ảnh hưởng như vậy đối với hắn cả.

Trừ bỏ tâm tư không thể nói cho Tiêu Chiến biết, tỷ lệ tương xứng tin tức tố của hai người cũng vô cùng cao.

Có tính là niềm vui ngoài ý muốn không?

Qua một lúc lâu Tiêu Chiến dần tỉnh lại từ từ mở mắt ra, đầu có chút đau, là di chứng của việc sử dụng thuốc ức chế, cậu nhẹ nhàng dùng ngón tay day xoa để giảm bớt.

Trong khi mê man, luôn luôn có một giọng nói trấn an nói với cậu: “Đừng sợ, tôi đang ở đây!”

Ôm con búp bê sư tử nhỏ bên giường vào lòng, vùi đầu vào cọ cọ.

Tuy rằng lúc ấy không thấy rõ người, nhưng hương vị tuyết mùa đông lạnh lẽo như băng cùng giọng nói ôn nhu trầm thấp khàn khàn, ngoại trừ sư tử lớn thì có thể là ai.

“Haizzza ~~~~”

“Chủ nhân, cậu đã tỉnh rồi, có thấy đỡ hơn một chút chưa?” Âm thanh loli đáng yêu của 0520 truyền đến.

Tiêu Chiến xoay người nhìn nó: “0520 cảm ơn nha!”

“0520 cái gì cũng không làm, là sư tử lớn, nhưng sư tử lớn vì sao không đánh dấu chủ nhân, rõ ràng hắn hôn chủ nhân, hắn cùng chủ nhân không phải là quan hệ bạn đời sao?” 0520 thời điểm này có thắc mắc nho nhỏ.

Không ngờ lại bị một cỗ máy hỏi vấn đề này, Tiêu Chiến có chút kinh hãi, hai gò má vốn trắng nõn lại hồng nhuận, thì ra lúc mơ màng, xúc cảm mềm mại trên môi cũng không phải ảo giác.

Cậu thật sự cùng Vương Nhất Bác hôn môi rồi.

Dưới tình huống đó, chắc chắn Vương Nhất Bác cũng bị ảnh hưởng, còn có thể bảo trì lý trí không đánh dấu cậu. Tiêu Chiến hơi rũ con ngươi đen nhánh xuống, vẻ mặt thoạt nhìn có vài phần thất vọng.

Sư tử lớn tiên sinh có thể chỉ lịch sự với cậu thôi, sau khi tất cả, hắn vẫn nhẹ nhàng như vậy.

Tiêu Chiến chọc chọc đầu con búp bê sư tử nhỏ, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, sau một khắc liền nghe thấy âm thanh lạnh lùng quen thuộc: ” Tiêu Chiến, em tỉnh chưa?”

Lục đục từ trên giường đứng lên, Tiêu Chiến đi chân trần chạy tới cửa lại cảm thấy chính mình quá gấp gáp.

Quay đầu đối mặt với màn hình 0520 ngẩng lên, mặt Tiêu Chiến thoáng cái đỏ lựng, mím môi dưới ra vẻ tự nhiên chớp chớp mắt rồi mới mở cửa nhìn về phía Vương Nhất Bác đang đứng bên ngoài.

Thấy cậu đi ra, nỗi lo lắng trong đáy mắt của Vương Nhất Bác bất giác phai nhạt, ngược lại thay đổi ý cười dịu dàng: “Ổn rồi chứ?”

Tiêu Chiến gật gật đầu mang theo một chút xấu hổ bối rối: “Vừa rồi thật cám ơn anh, anh có muốn vào trong ngồi một chút không?”

Đối mặt với lời mời này của Tiêu Chiến, quả thật Vương Nhất Bác rất động tâm, rũ mắt thu lại cảm xúc thì liền nhìn thấy tiểu omega của hắn hai bàn chân trần đứng trên sàn nhà, trong đáy mắt lại hồi phục nét lo lắng chưa tan hẳn: “Sao lại không mang dép lê vào, sàn nhà rất lạnh.”

Đối phương hơi lớn tiếng làm Tiêu Chiến có chút sửng sốt, cậu cũng rũ mắt nhìn về phía ngón chân nhỏ của mình, nhẹ nhàng rụt lại, vừa rồi đi xuống quá gấp chính cậu cũng quên mất việc phải mang dép lê.

“Chủ nhân, dép lê ở chỗ này.” 0520 săn sóc đi tới, trong tay cầm dép lê bị cậu bỏ lại.

Tiêu Chiến vừa định tiếp nhận, từ bên cạnh đã có một bàn tay vươn đón lấy đôi dép lê bằng lông thỏ mềm mại trắng muốt mà 0520 đang cầm. Khớp xương tay Vương Nhất Bác dài và rõ ràng, móng tay đầy đặn lại mượt mà được chủ nhân cắt tỉa rất sạch sẽ, thậm chí dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lộ ra một chút phấn hồng. Trên mạng nói tay cậu đẹp mắt, trên thực tế Tiêu Chiến lại cảm thấy tay của Vương Nhất Bác mới thật sự là một đôi tay đẹp.

Trong nháy mắt Tiêu Chiến xuất thần nghĩ ngợi, Vương Nhất Bác đã khoanh chân ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn về phía người đối diện đương bởi vì hành động này của hắn mà lộ ra biểu tình kinh ngạc nói: “Nhấc chân lên.”

“Không cần, tự tôi có thể…”

“Nghe lời.”

Hai chữ này không thể nghi ngờ gây nên chấn động trái tim nhỏ bé của Tiêu Chiến, theo bản năng cậu liền nâng chân lên một chút, sau đó cảm giác bàn chân được nhẹ nhàng cầm lấy, đối phương tri kỷ giúp cậu mang dép lê vào.

Xúc cảm trên bàn chân rõ ràng là ấm áp, lại ngoài ý muốn trở nên nóng bỏng.

Mang dép lê cho Tiêu Chiến xong Vương Nhất Bác mới buông tay ra, ánh mắt như cũ đảo qua mắt cẳng chân gầy gò trắng nõn của cậu. Một lớp da thịt mỏng manh, lộ ra màu hồng mê người, yếu ớt lại xinh đẹp, chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng sức, phảng phất như sẽ bẻ gãy, thật khiến người ta muốn bảo bọc yêu thương.

Hết chap 26.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.