Tán Đổ Ảnh Đế

Chương 7: Sùng bái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tuần sau, Hồ Loạn bắt xe đi tới thành phố Tô Vi đang ở. Sau khi Tô Vi đóng bộ phim kia thì cuộc sống đã khá hơn rất nhiều. Không cùng diễn với các đại minh tinh thì cũng là làm MC trên truyền hình, danh tiếng ngày càng nổi.

Hồ Loạn đợi ở nhà ga một lúc thì một chiếc “xe bánh mì” (*) màu trắng xuất hiện ngay trước mặt cậu. Tô Vi mở cửa xe, “Lên xe đi.”

(*)面包车 /miànbāo chē/  loại xe ô tô cỡ trung, không có khoang hành lý và phần động cơ nhô ra khỏi xe.

chapter content

Hồ Loạn ngồi vào xe, thấy gương mặt không son phấn của Tô Vi, vội nói, “Tớ cũng có phải là đứa trẻ mười tuổi đâu mà cậu phải ra tận đây đón thế này.”

Tô Vi nghe xong liền không vui, “Thế cậu xuống xe đi.”

Biết cô đang giận dỗi, Hồ Loạn đành không khách khí gì nữa, “Cứ không xuống đấy!”

“Thế thì thôi.” Tô Vi lấy khẩu trang đeo vào rồi đọc một địa chỉ cho bác tài xế.

Khách sạn?

Hồ Loạn đoán là Tô Vi đã đặt phòng trước cho cậu nên liền nói, “Xong việc tớ về ngay ấy mà. Sáng mai tớ còn phải quay phim nữa.”

“Vai diễn này cũng quan trọng đấy.”

“Hi vọng có thể lấy được.” Cậu thoải mái cười. Kỳ thật không phải cậu không tin tưởng bản thân, nhưng cậu không phải không biết các công ty giải trí có đủ các thể loại quy tắc ngầm nên cậu mới không dám chắc, “Tớ sẽ cố hết sức.”

Tô Vi cười, “Tớ tin tưởng cậu.”

Hồ Loạn khăng khăng muốn về luôn sau khi thử vai xong, Tô Vi biết tính cậu nên cũng đành chịu. Đến khi tới nơi, Tô Vi không tiện lộ mặt bèn ngồi yên trên xe, cô hạ cửa sổ xe xuống, nhìn xung quanh rồi nói, “Cần gì cậu cứ nói với tớ. Tớ nhất định sẽ giúp.”

“Đi đi.” Hồ Loạn trêu cô hai câu rồi giục cô quay về.

Thấy mấy người mà cậu hay thấy trên tivi đang đứng đợi bên trong, Hồ Loạn cũng lặng lẽ đi vào, cầm số báo danh Tô Vi đưa cho. Đây đều là những diễn viên hạng ba.

Cậu nhớ mặt người đàn ông trung niên ngồi cạnh cậu, vì từ nhỏ cậu đã xem những bộ phim mà chú ý đóng, tre già măng mọc, ông hoàng phim ảnh thời xưa giờ đây cũng phải lưu lạc tới nước này…

Cậu ngồi im trong một góc sáng đọc lại kịch bản, phân ra làm hai loại là lời thoại và tạo hình.

Lời thoại là yếu tố căn bản phải thuộc, tạo hình giúp xác định rõ khí chất của nhân vật.

Cậu nên thể hiện nhân vật này như thế nào. Cậu đã từng đóng một nhân vật có hai tính cách, một mặt là con người thuộc chính phái, ham sống sợ chết; mặt kia là tính cách phản diện, khiến người xem không thể yêu thích cho nổi.

Hồ Loạn đang chăm chú xem kịch bản thì một người có vẻ ngoài ăn chơi vừa thử vai xong bảo cậu đi vào chờ tới lượt hóa trang.

Lúc cậu vào thử vai thì đã là gần 12 giờ, đoàn đạo diễn thấy còn có một người cuối chưa vào, trên mặt của ai cũng đều mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn, phất tay nói, “Người tiếp theo vào đi.”

Hồ Loạn đi vào dưới ánh nhìn của các nhân viên, một bên là thợ chụp ảnh, một bên là tổ đạo diễn.

Người thanh niên vừa bước vào không hề giống như những người trước đó cười cười nói nói mà chỉ cúi đầu, diện mạo cũng có điểm ưu tú. Nhân vật cần thử vai trên mặt có một vết sẹo dài nên ai cũng bảo người trang điểm đừng làm mặt mình trông quá dọa người.

Tổ đạo diễn nhìn nhau một hồi, lại cúi xuống xem tư liệu của cậu, họ còn tưởng lại là “công tử” nhà nào đến đây thử vai này nữa chứ. Bình thường người mới vào nghề sẽ tránh nhận những vai diễn có nhiều cảnh hành động thách thức, mà sẽ chọn những vai nào dễ hút fan nhiều nhất.

“Cậu tên là Hồ Loạn?” Ông chú đeo kính ngồi ở vị trí đầu không nhịn được cười đểu một cái rồi đưa tư liệu cho người bên cạnh xem.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu thấy người khác có phản ứng này khi đọc tên mình, cậu cũng không thấy có gì xấu hổ nên rất bình tĩnh đáp lại, “Xin chào, tôi tên là Hồ Loạn, hôm nay đến thử vai Ba Đầu.” Ba Đầu, Ba Đầu, vì sao lại gọi là Ba Đầu, là vì nhân vật này có vết thương kéo dài từ huyệt thái dương tới bên mặt phải.

Cơ mà theo lý mà nói bị như thế thì phải chết rồi chứ nhở.

Thôi không nghĩ nữa, phim huyền huyễn, muốn có bao nhiêu “huyền huyễn” liền có bấy nhiêu, đúng là thua luôn.

Ba Đầu từ đầu đến cuối giữ vững hình tượng xấu xa. Đợt trước lúc Hồ Loạn làm diễn viên quần chúng cũng chứng kiến không ít người diễn vai thổ phỉ và người hầu, tuy là họ cũng không có lời thoại hay cần diễn xuất gì nhiều.

Cậu theo thói quen nhắm mắt vài giây, đến khi mở mắt ra, khóe miệng liền kéo thành hình vòng cung, như biến thành một người khác, khiến ai ai nhìn cũng phải run sợ. Tay cậu thon dài. Xung quanh là hiệu ứng ánh sáng. Cậu nắm đao giả trong tay, híp mắt nhìn tổ đạo diễn, muốn để bọn họ thấy được diễn xuất của mình.

“Nghe nói Trầm gia có một báu vật truyền lại cho đời sau, có thể khiến người chết sống lại được. Vậy ngươi…” Hồ Loạn cúi đầu cười, ngồi xổm xuống, tay phải vươn ra giữa không trung làm động tác bóp cổ ai đó, biểu tình ngây ngô nhưng cũng rất tà ác, “Ngươi đi lấy nó về đây. Ta sẽ cho ngươi một con đường sống.”

Người ngồi ở phía đầu hình như là người chi tiền cho dự án bộ phim này, ông nhìn chăm chăm vào Hồ Loạn đang một mình tự biên tự diễn trên sân khấu, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng. Trông Hồ Loạn rất xấu xa, còn có cả dáng vẻ gặp nguy không loạn kia nữa.

Diễn chưa đến 5 phút thì xong. Hồ Loạn thở một hơi, đứng thẳng người dậy, cúi đầu, chờ đợi câu hỏi của mấy người ngồi trước mặt.

“Vì sao cậu lại chọn vai này?” Vẫn là ông chú lúc đầu lên tiếng nói.

Mồ hôi chảy chậm rãi trên trán, vết sẹo vẽ trên mặt bị mờ đi. Mồ hôi làm cậu ngứa ngáy vô cùng, nhưng cậu vẫn phải nhịn khó chịu xuống mà trả lời, “Tôi cảm thấy vai diễn này rất có tính thử thách. Tôi rất tò mò với vai này.”

Cậu từng xem bộ sách dạy võ thuật trong diễn xuất, cho nên cậu sẽ không chọn mấy vai công tử nhà giàu, vì nói đi nói lại diễn mấy vai đấy trông cứ giả giả sao ấy, với cả bây giờ mỹ nam mỹ nữ có đầy một đống, fan nhìn nhiều rồi cũng sẽ chán mắt cho coi. Có thể hồi đầu sẽ thấy đẹp trai các kiểu, nhưng khi qua một thời gian rồi họ sẽ lại thấy bình thường. Còn nếu diễn tốt vai diễn có tính cách xấu xa, cậu dám cam đoan người xem nhất định sẽ nhớ đến mình lâu hơn.

Hồ Loạn luôn đặt ảnh đế làm tiêu chuẩn. Ảnh đế không phải là “bình hoa”, vậy cậu cũng sẽ phấn đấu không trở thành “bình hoa”. (Chắc mọi người cũng biết bình hoa dùng để chỉ những diễn viên chỉ có nhan sắc chứ không có thực lực rồi)

Nhân viên đứng bên ngoài vừa nóng lại vừa đói, có quá nhiều người tới thử vai, có người không nhịn được kêu lên, “Khi nào cái cậu kia mới đi ra đây? Tôi muốn tan làm, tôi đói sắp chết rồi…”

“Kêu cái gì mà kêu, cẩn thận người phụ trách nghe thấy bây giờ.”

Mười lăm phút sau, Hồ Loạn bước ra, vội vàng lau mồ hôi trên mặt, sau lưng ướt đẫm một mảng.

Nhân viên thấy người cuối cùng đã ra, liền chỉ vào giá quần áo bảo, “Cứ cởi trang phục ra rồi để lên giá là được. Phụ trang thì để ở trên bàn.”

Hồ Loạn gật nhẹ đầu, “Được, tôi biết rồi.”

“Ê cái người kia cũng đẹp trai đấy nhở.” Một nữ nhân viên cứ như chỉ hận không thể tẩy ngay vết sẹo trên mặt của Hồ Loạn để ngắm nghía một trận. Là người mới của công ty à? Sao chưa từng gặp qua bao giờ nhỉ.

Nữ nhân viên bên cạnh thì vội kéo đồng nghiệp đi ăn cơm, “Suốt ngày chỉ biết nhìn trai đẹp. Người ta tẩy trang là lại thành xấu trai thôi, nhìn cái gì mà nhìn.”

Hồ Loạn mơ hồ nghe tiếng hai người to nhỏ nhưng cậu cũng không để ý. Cậu cởi trang phục diễn, tháo phụ trang kém chất lượng ra, đến khi cậu tẩy trang thì mới thấy hai bên má mình đã đỏ bừng, ghé sát mặt vào gương xem lại. Chắc là tẩy trang mạnh tay quá chăng…

Nhưng phải đến tối cậu mới chính thức đối mặt với rắc rối.

Trên đường về cậu cảm thấy rõ da mặt bị nóng rát, sờ lên thấy rất đau, Hồ Loạn không có gương trong người nên đành mượn gương của chị gái đang ngồi cùng. Ngó vào mới thấy giật cả mình.

Mặt cậu nổi mủ, xuất hiện một đống nốt đỏ có bọc nước.

“Da cháu bị dị ứng rồi.” Bà cụ ngồi phía đối diện cậu nói.

Chị gái ngồi cạnh cậu vốn không muốn nhiều lời, đến khi nghe bà cụ nói liền phụ họa theo, “Lần trước chị cũng bị thế đấy. Phải mất hai tháng mới khỏi cơ.”

“Tới bệnh viện khám xem sao. Nếu không mặt đang đẹp lại thành xấu đấy.”

Hồ Loạn nghiêng đầu nhìn cẩn thận lại. Phải tới bệnh viện thôi. Lần này có vẻ nghiêm trọng, lại còn phải mất hai tháng mới khỏi được.

5 giờ chiều, Hồ Loạn vừa xuống xe liền bắt taxi tới bệnh viện. 5 giờ rưỡi là bệnh viện đóng rồi, phải tới trước giờ đó.

Đứng xếp hàng trước cậu là một cô bé mặc đồng phục trung học, bố mẹ đi cùng cô bé đang nước mắt ngắn nước mắt dài, “Bác sĩ xem hộ xem con gái tôi bị làm sao với. Da vừa bị mọc mủ vừa ngứa. Lúc đầu xuất hiện trên cánh tay, về sau bị lan ra khắp người.” Nói xong liền vén áo con gái lên, ông bố thấy Hồ Loạn đứng đằng sau liền nháy mắt bảo vợ đừng lộn xộn.

Hồ Loạn cũng không phải là mù, đương nhiên hiểu ý của ông bố là gì, nhưng mắt cậu lại không nhịn được mà nhìn chăm chăm vào cả nhà ba người này. Con gái nhỏ ôm mẹ khóc, người bố đứng bên vừa xót xa vừa vuốt tóc cho con gái. Cảnh tượng này thật là đẹp.

Một gia đình…

Cậu ngẩn người một chút rồi vội vàng cười nói, “Tí nữa cháu quay lại vậy.”

Hai tay nắm chặt vào nhau đến phát đỏ, Hồ Loạn vẫn ngồi im trên ghế chờ, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi. Nếu như bố mình còn sống thì năm nay cũng được 51 tuổi rồi….

Tiếng “tút tút” truyền vào lỗ tai, Hồ Loạn có chút khẩn trương.

“Alô.”

“Mẹ.” Cậu nhỏ giọng cất tiếng gọi qua điện thoại, tiếng gọi đầy khát vọng từ sâu thẳm trong cậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.