Ôm Hàn Vĩ trong tay, Tề Lăng nhận ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của Vãn Thâm. Nếu Vãn Thâm không lùi bước, thì Hàn Vĩ sẽ không chấp nhận chữa trị. Thôi thì Tề Lăng sẽ dốc sức chữa trị cho Hàn Vĩ trở về như trước, nhưng có lẽ khi Hàn Vĩ của trước đây được khôi phục thì anh sẽ chân chính cướp Hàn Vĩ từ tay Vãn Thâm. Sẽ không còn đau đớn trói buộc cả thể xác lẫn tinh thần Hàn Vĩ nữa.
Cuộc điều trị sẽ được tiến hành vào tháng sau, khi kiểm tra tổng quát được kết luận với bao nhiêu thương tổn. Thật tốt khi nền y học đã tiến bộ thạt vượt bậc để anh có thể cứu được Hàn Vĩ.
“Hàn Vĩ, anh biết em lúc thanh tỉnh lúc ngây dại. Tuy nhiên anh hy vọng rằng em có thể hiểu được những gì anh muốn nói. Hàn Vĩ, anh rất yêu em. Anh sẽ chữa trị và bù đắp tất cả tổn thương, chỉ cần em tin anh. Gương mặt em sẽ được khôi phục lại như đầu. Anh cũng sẽ mời một bác sĩ tâm lý thật giỏi để chữa trị và trò chuyện với em. Anh hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện. Anh thực sự rất vui khi biết rằng, dù cho em mê man ngây dại thế nhưng em vẫn nhận ra giọng nói của anh. Như thể anh là thần hộ mệnh của em. Cám ơn em vì đã tin anh như thế. Sau khi điều trị kết thúc, anh chỉ mong một thỉnh cầu, em hãy tin anh lần cuối anh sẽ đưa em khỏi Cố Vãn Thâm.” Tề Lăng vuốt nhẹ lên những vết sẹo hằn trên gò má Hàn Vĩ. Yêu thương và luyến tiếc, chân thành và trân trọng. Như thể anh đang thực hiện một nghi thức thiêng liêng nhất đối với vị thần trong lòng anh.
Hàn Vĩ ngơ ngác nhìn anh. Thế nhưng ngay lúc Tề Lăng từ bỏ việc Hàn Vĩ có thể tiếp nhận lời anh nói thì bàn tay bé xinh của Hàn Vĩ chạm nhẹ lên mặt anh. Tay sờ qua chân mày, đôi mắt, cái mũi, đôi môi mím chặt và rồi, thật bất ngờ, Hàn Vĩ khẽ khàng đặt môi lên đôi môi của Tề Lăng.
Anh chẳng thể nhận ra đây là mơ hay thực, Hàn Vĩ có thể đáp lại anh? Hàn Vĩ nhận thức được những gì anh nói? Tề Lăng sững người đón nhận nụ hôn bất ngờ từ Hàn Vĩ như một kẻ khát nước nhận được cơn mưa trời ban.
Kết thúc nụ hôn của mình bằng sự vụng về tách ra hai đôi môi. Hai gò má Hàn Vĩ đỏ bừng như muốn bốc cháy. Cậu chỉ là mơ màng nghe được lời tâm can của Tề Lăng, sau đó như được đánh thức khỏi ác mộng quá dài.
“Hàn Vĩ???” Tề Lăng sau cơn bàng hoàng liền nắm chặt lấy bàn tay Hàn Vĩ “Em nhận ra anh sao? Em nghe anh nói sao? Em phản ứng lại rồi? Hàn Vĩ?”
Cơn choáng váng qua đi là sự kinh hỷ tột cùng. Chỉ thấy đầu Hàn Vĩ khẽ gật một chút.
“Ngoan ngoan nằm ngủ, Hàn Vĩ nằm ngủ. Em làm anh vui mừng quá rồi. Anh cần nằm ngủ, lỡ như đây là giấc mơ. Không được không được lỡ là mơ thì không được. Anh không thể ngủ. Em ngủ đi, anh đi tập thể dục. Anh đi một lát. Em ngủ ngon ngủ ngon” Tề Lăng hôn nhẹ lên trán Hàn Vĩ xong liền vội vã chạy ra khỏi phòng.
Hàn Vĩ tim đập thình thịch, đã bao năm qua đi, chịu đựng những sự đau đớn tột cùng của thể xác và dằn vặt của con tim, cậu mới có thể tìm lại được sự ấm áp như thế. Mặt đỏ bừng vùi vào gối. Có thể sao, có thể rời xa được Vãn Thâm sao? Mối tình cậu giữ kín trong lòng, mối tình đau đớn như nghìn mũi kim châm đã từng là ác mộng ấy sẽ được khép lại rồi sao. Thật tốt quá. Lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Hàn Vĩ thở đều từng hơi. Có thể chân chính sống thêm 1 lần nữa rồi. Nếu trị liệu thành công, chắc cậu sẽ van xin Tề Lăng cho cậu thay đổi tên họ. Bạch Hàn Vĩ đã chết rồi, cậu sẽ sống như một con người khác, không có qua khứ tồi tệ như trước.
———–
Chiều vàng nhạt trãi đều lên chiếc chăn mềm. Hàn Vĩ thở nhè nhẹ. Giọng ngáy khò khè vang lên trong không gian khiến người ta đều cảm thấy yên bình đến lạ. Tề Lăng ngồi xuống mép giường khẽ lay Hàn Vĩ.
“Vĩ, bác sĩ tâm lý đến rồi. Anh nhờ họ đến kiểm tra xem tinh thần em thế nào. Khám xong anh đưa em ra phố, nhé”
Hàn Vĩ khẽ cựa mình, đầu nhỏ vùi vào lòng bàn tay Tề Lăng, miệng lầm bầm vài tiếng ư a không rõ nghĩa.
Tề Lăng hoàn toàn hết cách, liền dứt khoác bế Hàn Vĩ lên bước vào thư phòng.
Sau 1 tiếng, bác sĩ tâm lý của Hàn Vĩ cầm theo tập ghi chép bước ra.
“Thế nào rồi?” Tề Lăng hỏi.
“Khá hơn trước rất nhiều. Tôi không nghĩ bệnh nhân có thể hồi phục bất ngờ như thế. Tinh thần ổn định hơn, không còn kích động như trước. Trao đổi qua giấy có hơi bất tiện nhưng đại khái Hàn Vĩ đã hồi phục hơn 50%. Còn lại là nhờ Tề Lăng cậu chiếu cố” Bác sĩ nói với Tề Lăng.
“Để tôi tiễn ông”
“Không cần đâu, cậu vào với Hàn Vĩ đi. Tôi về trước” bác sĩ xoay người đi, bước đến cửa liền quay người lại ” đừng cho bệnh nhân tiếp xúc với Vãn Thâm nữa. Tình trạng đang tiến triển tốt. Nếu cho tiếp xúc với hắn ta, e rằng mọi chuyện sẽ xấu hơn. Tôi vãn hy vọng cậu mang bệnh nhân tránh xa tên đó cả đời càng tốt”
“Tôi hiểu.”
Bác sĩ đi khuất, Tề Lăng liền tựa bục cửa sổ nhìn ra ngoài. Nếu cả đời này Hàn Vĩ không gặp Vãn Thâm, thì phải chăng Hàn Vĩ sẽ trở về là con người trong sáng như trước?
Thiên sứ thì không bao giờ thuộc về ác ma. Vì ác ma sẽ là người bẻ gãy cánh và nhúng chàm thiên sứ. Hàn Vĩ cũng thế, cậu sẽ không bao giờ là của Vãn Thâm nữa.