“Nhưng như thế mới nổi bật được người hữu dụng như Âm nương.”
***
Không một ai hay cuộc đàm phán trong lều diễn ra như thế nào, chỉ biết sau đó,binh sĩ lục tục dùng tốc độ hành quân khẩn cấp đưa tin về thành Lương Châu.
Đại quân chia đôi, một nửa trở về Lương Châu, nửa còn lại lên đường tới khu đất công, cứ như mục đích thực sự của việc điều quân không phải là để bao vây hành trướng Khả hãn, mà là chính vì thời khắc này.
Dẫu khu hành trướng không cách quá xa chỗ đất công, nhưng dù đi nhanh cỡ nào thì khi tới nơi trời cũng đã nhá nhem. Một khu đất rộng bạt ngàn tiếp giáp với dãy núi nơi xa, trong màn đêm tối tăm nhìn đâu hay điểm cuối.
Binh mã tiến vào, giương cao lá cờ Lương Châu. Quân sĩ nhóm lửa, căng lều dựng trướng. Loáng thoáng nghe thấy tiếng kỵ binh Tây Đột Quyết cưỡi ngựa bỏ đi.
Hồ Bột nhi ra chiều hưng phấn, chòm râu quai nón rung liên hồi, gã thúc ngựa xông vào, khoái chí cười lớn: “Bọn chúng chạy rồi! Đã là đất công còn dám lén xâm chiếm, để xem sau này còn dám chiếm nữa không! Vừa khéo để ông đây lập công đầu!”
Thuấn Âm nhảy xuống ngựa, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh rồi giả vô tình nhìn sang Mục Trường Châu phía trước.
Tối hôm qua chàng phóng túng bao nhiêu mà hôm nay vẫn có thể bình tĩnh chỉ huy đại quân, dọc đường đi chẳng hề nói một lời.
Mục Trường Châu xuống ngựa, ngay lập tức ngoái nhìn, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng biết nàng đang ở đâu.
Thuấn Âm dời ánh mắt, giả vờ đang quan sát tình hình.
Hồ Bột nhi phăm phăm bước đến: “Quân tư, cẩu tặc Hạ Xá Xuyết bỏ chạy không biết đường nào, có cần để thuộc hạ dẫn người truy đuổi không?”
Mục Trường Châu thả dây cương, nói: “Cứ để Khả hãn của chúng tự quyết, không cần ta nhúng tay vào, nhớ chú ý tình hình.”
Thuấn Âm nghe lỏm thấy, ngoái đầu nhìn bọn họ.
Hồ Bột nhi vẫn còn đang phát hỏa: “Để thằng nhãi họ Lệnh Hồ chi viện làm chi, còn lâu hắn mới chịu dốc sức bắt người, kiểu gì cũng để sổng cẩu tặc cho xem!”
Mục Trường Châu không tiếp lời, chỉ cởi hộ giáp cổ tay và nhuyễn giáp trên người xuống.
Từ xa có tiếng vó ngựa đưa tới.
Thuấn Âm ngó nghiêng tìm kiếm, thấy vài binh sĩ giơ đuốc soi đường cho một nhóm quan viên áo xanh, đội ngũ có không ít người, sau lưng họ là phương hướng Lương Châu.
Phái đoàn lên đường vội vã, trán nhễ nhại mồ hôi, bọn họ không dừng chân mà đi lướt qua người nàng, cất giọng hô vang: “Chúc mừng Quân tư lập được công lớn!”
Thuấn Âm nhác thấy Lục Điều đi phía cuối, ông ngồi trên ngựa, song vì không mặc quan bào nên rất khó nhận ra, ai mà nghĩ ông lại là người có chức quan cao nhất trong phái đoàn ấy chứ.
Lục Điều vẫn vẻ lững thững bàng quan như mọi lần, đương định đi theo người khác thì chợt trông thấy nàng, ông lập tức xuống ngựa, lại gần nói: “Phu nhân cũng ở đây à, tôi suýt không nhận ra rồi.”
Thuấn Âm đang mặc quân phục rộng rãi, búi tóc như đàn ông, quả thật không dễ nhận ra, nhìn đoàn người tiến tới chỗ Mục Trường Châu, nàng hỏi nhỏ: “Sao Lục Thứ sử lại đến đúng lúc thế?”
Lục Điều đáp: “Chiều tối qua chuyện Quân tư bị hành thích trong lúc hòa đàm đã truyền vào Lương Châu, sau đó lại có tin Quân tư muốn lấy lại đất công, rồi sáng sớm hôm nay liên tục có ngựa chiến báo tin về Lương Châu, khi ấy mới hay Quân tư đã đàm phán thành công, chúng tôi cấp tốc lên đường khao quân, mãi giờ mới đến, miễn cưỡng coi như là đúng lúc.”
Hóa ra Mục Trường Châu đã tự phát tán thông tin, vừa lấy tiếng mà đồng thời cũng gây áp lực lên Tây Đột Quyết, nàng buột miệng hỏi: “Nhưng cớ gì phải vội vã thế?”
Lục Điều cười đáp: “Ắt phu nhân không biết, đối với Hà Tây việc lấy lại đất công không phải chuyện nhỏ, thậm chí là đối với cả nước ta, lần này Quân tư đã lập được công lớn hơn rất nhiều so với trận chiến trước đó.”
Thuấn Âm gật đầu, hèn gì chàng liều mạng đến thế, hẳn sau lần này sẽ lại tiến thêm một bước.
Lục Điều hàn huyên thêm đôi ba câu rồi vội vàng đi tới trước.
Đương nhiên tối nay phải khao quân ăn mừng rồi, các quan viên mang đến rượu thịt, chúng quân sĩ thổi lửa nấu cơm, khung cảnh rộn rã tưng bừng.
Lửa nổi lên trên bãi đất trống, không phân chia là tướng hay binh, cùng ngồi quây quần bên đống lửa, cố tình gây nên thanh thế hòng để xung quanh biết rõ.
Các viên quan không màng trời đen đất tối, lập tức đốt lửa đi khảo sát xung quanh nhằm tính toán địa điểm xây dựng cứ điểm quân sự, Lục Điều cũng đi cùng.
Một binh sĩ đến mời Thuấn Âm, lúc này nàng mới dừng nghĩ suy, ngoái đầu nhìn. Mục Trường Châu ngồi giữa đám đông, dáng cao như hạc đứng, bất thình lình đưa mắt nhìn nàng, trông như muốn rời đi nhưng cứ bị mọi người kéo lại.
Thuấn Âm nhìn sâu vào mắt chàng, nghĩ ngợi một lúc, rồi đột nhiên mấp máy đôi môi. Ngay lập tức, ánh mắt của Mục Trường Châu dừng trên người nàng. Nhưng nàng đã quay đầu, đi về lều trướng vừa được dựng.
Thời giờ đã không còn sớm, sau một hồi khao quân cũng đã đến nửa đêm.
Một viên quan áo xanh đến chuyển lời thay phủ Tổng quản, y đứng giữa khu đất cao giọng nói: “Tổng quản hạ lệnh, Quân tư có công cực lớn, tất cả tín vật trong buổi hòa đàm lần này đều thuộc về Quân tư, bao giờ về thành sẽ có ban thưởng khác.”
Mục Trường Châu đứng trước đống lửa, vẫy gọi: “Đưa lễ vật đến đây, sau khi về thành đổi sang tiền tài, chia thưởng cho chúng tướng sĩ.”
Quan binh lập tức reo hò hoan hô, âm vang dội khắp núi lớn.
Hồ Bột nhi vừa nghe được thưởng thì cười ha hả, đi lấy mấy chiếc rương trao đổi với Tây Đột Quyết được chất trên lưng ngựa tới, mở hết tất cả ra, bên trong hỡi ôi bao nhiêu đồ, cốc vàng chén bạc lại trang sức kim ngân.
Lễ vật làm tin vốn không quan trọng, nhưng đối phương lại là Khả hãn Khả đôn, cho nên những món đồ đây tất là hàng thượng phẩm.
Hồ Bột nhi dâng lên: “Sao Quân tư không chọn một món?”
Mục Trường Châu đã dợm bước nhưng đột nhiên nhìn thấy món đồ nằm giữa, chàng dừng chân ngắm nghía, chọn một thứ rồi rời đi: “Được rồi.”
Hồ Bột nhi tặc lưỡi, nhìn theo bóng lưng chàng, cau mày lầm bầm: “Sao lại chọn thứ tầm thường thế…”
Gió đêm gào lớn thổi bay cửa lều trướng, trong lều chỉ châm một ngọn nến, ánh nến tù mù tạo tranh sáng tranh tối.
Đã quá nửa đêm, Thuấn Âm dùng cơm rồi rửa mặt súc miệng, chờ hoài chờ mãi cũng cạn kiên nhẫn, nàng bèn xoay người đi tới giường hành quân.
Lại là hai chiếc giường hành quân đặt cạnh nhau, vừa nhìn thoáng qua thì chợt thấy trong lều trướng tối om, Thuấn Âm ngoái đầu nhìn, Mục Trường Châu đột nhiên vén rèm đi vào.
Chàng vẫn nhìn nàng đăm đăm, tay sau lưng kéo rèm lại.
Bốn mắt giao nhau, tim Thuấn Âm đập thình thịch, có cảm giác như bản thân đang chờ đợi chàng, nàng vô thức buột miệng: “Ta có chuyện muốn nói.”
Mục Trường Châu tất biết nàng có chuyện, bằng không đã chẳng dùng khẩu ngữ với chàng, nói là chờ chàng ở đây. Chàng khép kín màn cửa, chậm rãi tiến tới: “Nói đi.”
Thuấn Âm đứng dậy nhìn thẳng vào chàng, hạ giọng: “Có hai chuyện, ta muốn biết phương hướng của Hạ Xá Xuyết. Ngoài ra, lần này huynh đã lập được công lớn, có lẽ quyền thế sẽ tăng lên, nếu đúng là vậy thì ta muốn nhân đây lấy được bản đồ biên phòng của các châu sát biên giới.”
Lông mày Mục Trường Châu nhúc nhích: “Thì ra muốn nói chuyện này.”
Thuấn Âm hỏi: “Không được hả?”
Tròng mắt đen láy xao động, Mục Trường Châu muốn cười mà chẳng cười nổi, giả vờ ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, nhưng chỉ có thể xem bản đồ, không được cầm đi.”
Thuấn Âm nói: “Ta có thể ghi nhớ.”
Chàng gật đầu: “Được, còn muốn gì nữa không?”
Khi nghe Lục Điều nói công lao lần này rất lớn thì Thuấn Âm đã nghĩ xong, chờ tới tận bây giờ cũng chỉ vì chuyện đó.
Nàng đều đã tới các châu xung quanh và k lân cận Lương Châu, song chưa đặt chân đến khu vực Hà Tây sát biên giới bao giờ, nếu có dịp ghé thăm thì coi như có thể thăm dò được tình hình khái quát ở Hà Tây.
Nàng lắc đầu: “Hết rồi, đối với ta những thứ khác đều là thứ vô dụng.”
Mục Trường Châu nghiền ngẫm lời nàng, cởi hộ giáp ở cổ tay ra, tiến lại gần một bước.
Thuấn Âm vô thức lùi về sau, ngồi phịch xuống giường hành quân, ngẩng đầu nhìn chàng, tròng mắt đen lấp lánh dưới ánh nến.
Mục Trường Châu dừng chân, như đoán được suy nghĩ của nàng, cúi đầu nhìn vầng trán sáng bóng của nàng, vén vạt áo ngồi xuống một bên, quan sát nàng từ trên xuống dưới, hạ giọng nói: “Còn nhớ tối qua không?”
Hai tai Thuấn Âm đỏ lừ, nàng nhìn chàng, cố tình đáp: “Không nhớ, quên hết rồi.”
Mục Trường Châu nghiêng đầu lại gần tai nàng: “Nàng có trí nhớ tốt đến thế, cớ sao có thể quên?” Chàng dừng một lúc, giọng càng trầm hơn, “Có điều cả hai ta đang ở đầu sóng ngọn gió, không thể làm tiếp được.”
Thuấn Âm ngơ ngác, ngay sau đó lập tức bừng hiểu, một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi cốt là để giải thích, lại nhớ tới việc chàng đột ngột lui ra vào khắc cuối, kỳ thực chính nàng cũng có thể đoán ra chàng chưa muốn có con lúc này. Nàng dời tầm mắt, thấp giọng đáp: “Không sao, ta cũng không muốn.”
Đột nhiên bên eo bị ghì chặt, Mục Trường Châu hỏi: “Giờ không muốn, lẽ nào mai sau cũng không?”
Thuấn Âm chau làn mi, nàng còn rất nhiều chuyện để làm, đâu rảnh mà nghĩ những chuyện này, ngay từ ban đầu đã không ngờ sẽ cưới chàng thì làm sao nghĩ đến con cái của hai người được. Nàng đứng bật dậy, nói: “Chuyện mai sau giờ sao ta biết được.”
Mục Trường Châu mỉm cười, đưa chân ra, duỗi tay kéo nàng lại.
Thuấn Âm lập tức ngồi xuống đùi chàng, mặt đối mặt với chàng. Chàng thu chân về, siết chặt vòng tay ôm lấy nàng.
“Âm nương vẫn không khác gì ngày xưa, luôn nói lời tuyệt tình.” Mục Trường Châu nhìn nàng đăm đăm.
Thuấn Âm không thể cựa quậy, dưới thân là bắp đùi săn chắc của chàng, lồng ngực nhấp nhô, nghe chàng nhắc đến “ngày xưa” mà sắc mặt tái đi, nhìn vào mắt chàng: “Vậy Mục Nhị ca còn cần gì phải hỏi?”
Mục Trường Châu nói: “Không hỏi nàng thì hỏi ai? Nàng không phải vợ của ta sao?”
Thuấn Âm ngồi yên, bị đôi chân dài của chàng giam cầm giữa cơ thể cứng cáp của chàng, ngực nàng thắt lại, nhìn chàng một chớp mắt rồi khẽ thỏa hiệp: “Được rồi, huynh thả ra đi.”
Mục Trường Châu vẫn không buông mà ngược lại còn tiến sát tới, khuôn mặt gần như dán vào tai nàng.
Nàng bất giác nín thở, cảm nhận được hơi thở nóng ấm của chàng từ từ phả vào tai phải.
Dái tai tê rần rồi trĩu nặng, như có gì đó được đeo vào. Bàn tay kia của chàng mơn trớn tai trái nàng. Sau đó chàng buông tay, búng nhẹ vào dưới tai, “Thứ đồ vô dụng, nhưng như thế mới nổi bật được người hữu dụng như Âm nương.”
Là món đồ chàng chọn ra từ các vật phẩm làm tin.
Bấy giờ chàng mới thả lỏng chân, tay vịn eo nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếng cười đùa của chúng tướng sĩ vẫn văng vẳng ngoài kia. Có binh lính chạy đến trước cửa, dường như đem nước sạch tới, chàng đứng ngoài lều trướng vẩy nước rửa ráy, tiếng nước chảy róc rách.
Thuấn Âm ngồi xuống giường hành quân, cuối cùng cũng đưa tay chạm vào, thì ra là khuyên tai.
Chiếc khuyên tai hình cầu được cuộn từ dây vàng, bao quanh hạt châu bé tí ti, nối với một chiếc móc tai bằng dây xích mỏng, lủng lẳng trên dái tai nàng.
Lúc này nàng mới hay là vừa rồi chàng đã làm gì.