“Ở Lương Châu này, nàng chỉ có thể dựa vào ta.”
***
Thuấn Âm xuất phủ vào sáng sớm hôm nay.
Nêu Mục Trường Châu đã bảo nàng đi du ngoạn ngắm cảnh, vậy nàng sẽ phối hợp thôi, chẳng tội gì phải nhốt mình ở phủ để bị chàng móc mỉa.
Thế là sáng nay sau khi rời giường, nàng bận rộn sửa soạn một hồi, dẫn theo Thắng Vũ cưỡi ngựa đến phố lớn.
Thành Lương Châu sầm uất, đường phố rộng rãi phường ngõ thênh thang, nếu đi dạo kỹ cũng khá mất thì giờ.
Vầng thái dương ngả dần hướng tây, nàng đội nón che đứng tại góc phố nam thành, nhìn các nàng Hồ cơ Đại Thực(*) biểu diễn ảo thuật của bổn quốc.
(*) Thời nhà Đường gọi quốc gia Ả Rập (nằm phía Tây Trung Quốc) là Đại Thực. Hồ là từ chỉ chung các dân tộc phía Bắc và Tây Trung Quốc lúc bấy giờ.
Chẳng có gì mới mẻ, hồi ở Trường An nàng từng có dịp xem qua, nhưng bây giờ nàng không tiện quan sát tình hình quân phòng, nói là du ngoạn thì thật sự chỉ ngắm cảnh cùng phong tục tập quán trong thành.
Thắng Vũ dắt ngựa của nàng, các hộ vệ theo sau, nhìn hoàng hôn bảng lảng, nàng ta vòng sang phải nàng hỏi: “Đã không còn sớm nữa, phu nhân có muốn tham quan tiếp những nơi khác trong thành không?”
Thuấn Âm vén màn sa nhìn trời, lắc đầu nói: “Khỏi, về thôi.”
Thắng Vũ vội dẫn ngựa tới đưa cho nàng.
Thuấn Âm cầm cương, chưa kịp giẫm bàn đạp thì chợt thấy có bóng người bên đường đang nhìn mình, nàng dừng lại nói với Thắng Vũ: “Đợi một chút.” Rồi buông dây cương, đi tới ven đường.
Ven đường có một cửa hàng tơ lụa, một cô gái trẻ đang đứng cách đó không xa, đối phương mặc váy màu xanh nước biển, lông mày thanh tú, ánh mắt dửng dưng nhìn nàng đến gần.
Thuấn Âm nhìn cô, cất tiếng gọi: “Lục cô nương.”
Là Lục Chính Niệm con gái của Lục Điều, vừa rồi thấy cô ấy cứ nhìn mình mãi, cảm giác như muốn nói gì đó nên Thuấn Âm mới sang đường.
Lục Chính Niệm nhìn nàng rồi im lặng cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì.
Thuấn Âm cố tình xoay sang phải, song không nghe thấy nàng mở miệng, có khi nào không nói chuyện được không? Nhưng vừa nghĩ đến đây thì dường như đối phương cũng nhận ra, ngẩng đầu giải thích: “Phu nhân chớ hiểu lầm, tôi không bị câm.”
“…” Thuấn Âm không biết phải đáp thế nào, chỉ gật đầu.
Lục Chính Niệm nhìn nàng, sau đó mới nói tiếp: “Cha tôi nói có chuyện được phu nhân ủy thác, hiện không tiện đích thân đến báo nên nhờ tôi chuyển lời.”
Thuấn Âm lập tức hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Chính Niệm nhìn ra đường rồi nhích tới gần, dùng người che lại, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ được gấp kỹ rồi đưa cho nàng.
Thuấn Âm nhận lấy, nghiêng người mở ra, bên trong là lời nhắn của Lục Điều: Chuyện phu nhân nhờ đã xảy ra bất trắc, gần đây Hồ phiên đầu theo dõi hướng Trung Nguyên cực kỳ gắt gao, hôm nay lính trạm báo vốn Tần Châu có gửi một bức thư đến, nhưng trên đường đi đã bị Hồ phiên đầu chặn lại…
Nàng nhíu mày, vo mảnh giấy thành cục.
Chuyện lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra. Phong Vô Tật thực sự gửi thư đến, đã vậy còn rơi vào tay Hồ Bột nhi, chắc chắn kiểu gì cũng đã bị Mục Trường Châu đọc được.
Lục Chính Niệm đứng bên quan sát nàng.
Thuấn Âm hoàn hồn, nắm chặt cục giấy như muốn nghiền nát thành vụn, nhét nó vào tay áo, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh: “Đa tạ.” Nói đoạn, nàng xoay người trở về.
Thắng Vũ thấy nàng sang đường nói chuyện với con gái nhà Lục Thứ sử, tưởng chỉ là chuyện sinh hoạt bình thường, đưa cương ngựa cho nàng: “Mình về thôi phu nhân, trời sắp tối rồi.”
Thuấn Âm giẫm bàn đạp nhảy lên ngựa, tay kéo cương, thúc ngựa chạy đi rồi nhanh chóng đổi hướng – nàng hoảng tới nỗi xém nhầm đường.
Trở về phủ Quân tư cũng rắp giờ giới nghiêm, tà dương nhường chỗ màn đêm.
Cho rằng phu nhân đã mệt, Thắng Vũ giang hai tay đỡ nàng xuống ngựa.
Chân Thuấn Âm vừa chạm đất, tâm tư nhấp nhô cũng bằng lại, nàng nhìn cổng phủ rồi cởi nón đưa cho Thắng Vũ, siết tay đi vào.
Trong phủ thắp sáng đèn, không giống cảnh chủ đi vắng.
Nàng đi thẳng về hậu viện, lòng suy tính đủ đường: có lẽ Mục Trường Châu đã thấy được thư; có lẽ vì bận nên chưa đọc; có lẽ đọc được nhưng không phát hiện ra. Song không hiểu tại sao, nàng lại cảm thấy khả năng lớn nhất chính là chàng đã đọc được thư, thậm chí còn phát hiện ra điều gì đó…
Đó là kết quả xấu nhất, nhưng thâm tâm nàng lại cảm thấy có khả năng nhất.
Vào hậu viện, không một bóng dáng tùy tùng thị nữ, cả khoảng sân chìm trong im ắng.
Rảo bước trên hành lang dài, nàng dừng chân trước cửa phòng, tự an ủi như mọi khi: “Không sao, không sao…” Nàng đưa tay vuốt tóc mai, nhấc chân đi tới.
Cửa phòng mở ra, bên trong có ánh đèn, chiêm phong đạc trên cửa nhẹ vang.
Thuấn Âm bỗng căng thẳng, vừa bước vào đã bắt gặp bóng dáng cao ráo trong phòng.
Mục Trường Châu đứng bên bàn, mặc trên người chiếc áo bào do đích thân nàng đưa đến, cầm sổ trong tay, cúi đầu đọc, vừa nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau, Thuấn Âm nắm chặt tay, hỏi: “Mục Nhị ca về sớm thế?” Vừa nói vừa nhìn quyển sổ trong tay chàng, chính là quyển nàng đang còn viết dở.
Mục Trường Châu nhìn nàng: “Đương nhiên là vì Âm nương nên mới về rồi.”
Thuấn Âm chỉ đứng cách chàng một chiếc bàn vuông, từng chữ lọt vào tai rõ mồn một, nàng điếng người, xem ra chính là kết quả xấu nhất.
Mục Trường Châu nhìn quyển sổ: “Vốn ta còn lấy làm lạ sao Âm nương lại có sở thích ghi chép như thế, sau lại phát hiện nàng hiểu rõ binh nghiệp nhưng cố tình che giấu, đến tận hôm nay mới hay, hóa ra là có mục đích khác.”
Thuấn Âm hỏi: “Mục đích gì?”
“Thăm dò quân sự Lương Châu, làm mật thám cho Hoàng Đô Trung Nguyên.” Mục Trường Châu nhấn nhá từng chữ.
Biểu cảm Thuấn Âm chẳng hề thay đổi: “Sao huynh dám chắc?”
Mục Trường Châu vói vào tay áo, lấy ra bức thư Phong Vô Tật gửi tới hôm nay, đ è xuống bàn, đẩy tới trước mặt nàng.
Thuấn Âm nhìn lướt qua, không cầm lên cũng chẳng nói năng, chỉ bình tĩnh nhìn chàng.
Mục Trường Châu vòng qua bàn đi sang phải nàng: “Niêm luật trong bức thư này có quy tắc. Nếu bức thư gửi đi cũng thiết lập quy tắc giống hệt như vậy, rồi thêm thắt biến đổi là có thể tạo ra các định dạng thư khác nhau, cuối cùng điền câu từ vào để nó trông như bình thường. Nhưng chỉ cần người biết rõ thấy được định dạng, lại dựa vào cách thức tương ứng để giải mã là có thể nắm được nội dung thật sự.”
Thuấn Âm siết chặt ngón tay, cứ tưởng cùng lắm chàng ta chỉ lờ mờ đoán được manh mối, nhưng ai dè có thể nhận ra cả định dạng. Định dạng này do số chữ lượng từ quy định, người ngoài không thể biết và cũng không có cách nào biết được, sao chàng ta…
Trong lòng như có sóng triều nhưng ánh mắt chẳng hề láo liên, mím chặt nàng môi không nói một lời.
Mục Trường Châu mở quyển sổ trong tay ra, nhìn đoạn văn nàng viết, lại gần một bước: “Hội Ninh Quan, cách Hội Châu một trăm tám mươi dặm về phía tây nam, trên đầu tường…” Dừng lại, chàng ngẩng đầu, “Phía sau để trống, không biết nhờ đâu mà Âm nương có thể ghi chép lại như vậy.”
Đương nhiên là nhờ trí nhớ rồi. Nhưng Thuấn Âm không nói, bàn tay siết càng thêm chặt. Trong những câu đó, chỉ có phần chỉ vị trí một trăm tám mươi dặm là được viết rõ, vì không chứa thông tin quan trọng. Còn phần liên quan đến đầu tường đằng sau được viết dưới dạng mật ngữ, che giấu bởi những câu mô tả phong cảnh, thế mà chàng ta vẫn nhận ra dụng ý thật sự.
Mục Trường Châu thấy nàng im lặng, tiến một bước nữa đứng bên phải nàng: “Sao Âm nương có thể quên là ta đã sống cùng nàng ở Phong gia bốn năm.”
Thuấn Âm giật thót, cuối cùng ánh mắt cũng biến đổi, bàn tay siết chặt nay thả lỏng, đến tận lúc này mới hiểu vì sao lúc trước lại có cảm giác kia – cảm giác không phải mình giấu giếm chàng mà trái lại, chàng đang giấu giếm chuyện gì đó quan trọng.
Hóa ra đấy chính là chuyện quan trọng, bản thân chàng ta cũng biết những thứ này.
Cuối cùng nàng cũng lên tiếng: “Mục Nhị ca muốn nói gì?”
Mục Trường Châu đáp: “Trong bốn năm đó cha anh nàng đối xử với ta rất tốt, thậm chí sẵn lòng thảo luận nhiều chuyện với sĩ tử như ta, cho nên ta cũng đã thấy những thứ này.” Chàng dừng lại, rồi nói tiếp, “Có lẽ vì biết chúng ta không thân thiết, nên bọn họ mới không kể nàng hay.”
“…” Quả nhiên là vậy. Ngực Thuấn Âm như bị đấm một cú thật mạnh, thật không ngờ cú đấm này lại đến từ người nhà. Thứ mình vất vả giấu giếm bấy lâu đã bị phơi bày ngay trước mắt đối phương từ đầu.
Mục Trường Châu đè quyển sổ xuống bàn, bỗng hỏi: “Vô Hoặc đi đâu rồi? Ngày trước người thảo luận với ta nhiều nhất chính là huynh ấy.”
Thuấn Âm lại bị đấm cú nữa, Vô Hoặc chính là anh cả nhà nàng – Phong Vô Hoặc, con trưởng của Phong gia. Nàng mím môi: “Đi rồi.”
Mục Trường Châu nhớ nàng từng nói người nhà hoặc sơ tán hoặc đã mất, chàng hỏi tiếp: “Đi đâu?”
Mặt Thuấn Âm giăng lớp sương mờ: “Là ra đi, không phải đi đâu cả.”
Mục Trường Châu khựng lại, gật đầu: “Cũng đúng, huynh ấy là con trưởng, nếu không phải đã mất thì đã chẳng bỏ mặc Phong gia.”
Giọng điệu hời hợt giống hệt lần trước khi hỏi về người nhà của nàng, con tim nàng quặn thắt, chìm xuống đáy vực: “Mục Nhị ca còn muốn nói gì nữa không, nếu có thì nói ra đi.”
Mục Trường Châu nhìn vào mắt nàng: “Nghe nói Phong gia lụi bại vì phạm tội, có phải nàng đang muốn mượn cơ hội này giúp Phong Vô Tật thăng chức, đợi vực dậy Phong gia rồi lật lại án thay phụ thân?”
Thuấn Âm nhìn chàng: “Ta chỉ biết mình phải có trách nhiệm với Phong gia.”
Mục Trường Châu định hỏi là trách nhiệm gì, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng thì không hỏi nữa. Truyện Gia Đấu
Thuấn Âm đã bình tĩnh lại, mà càng bình tĩnh sắc mặt càng đanh lạnh, chìa hai tay về phía chàng: “Nếu Mục Nhị ca dựa vào những phán đoán đó để định ta có tội, vậy cứ việc bắt trói xử lý.”
Mục Trường Châu nhìn tay nàng, từ nãy đến giờ chẳng hề thấy nàng luống cuống bối rối, thậm chí nàng còn biết rằng những điều kia chỉ là phán đoán của chàng. Ánh mắt chàng dán chặt lên mặt nàng, không dời một tấc: “Thế thì lại dễ cho Âm nương quá.”
Thuấn Âm nhíu mày, bỗng chàng tiến một bước tới gần, bóng đổ xuống bao trùm đầu nàng, nàng vô thức muốn lùi về sau nhưng cuối cùng vẫn dằn lại.
Mục Trường Châu đứng trước mặt nàng, một tay nắm lấy cổ tay nàng, miệng lại nói: “Nếu Âm nương đã có khả năng này, tại sao không giúp ta?”
Thuấn Âm ngạc nhiên, ngẩng phắt đầu nhìn chàng, ngỡ mình nghe nhầm: “Huynh nói gì?”
“Hồi ta biết những thứ này thì nó chỉ là bản mẫu, còn nay đã hoàn thiện có quy tắc rõ ràng, ta không nắm rõ chi tiết.” Mục Trường Châu nhìn nàng, “Hóa ra chính Âm nương đã xây dựng nó, ta chắc chắn nàng còn biết nhiều hơn thế.”
Đồng tử Thuấn Âm dao động, nàng cũng đã đoán dù chàng nắm được tiên cơ nhưng chưa chắc đã biết được chi tiết, hồi còn ở Phong gia nàng cũng chỉ mới xây dựng sơ, dù người nhà có kể cũng dừng ở giới hạn. Quả thật chàng ta cũng chỉ suy đoán mà thôi. Nàng trấn tĩnh trả lời: “Mục Nhị ca không sợ đoán sai à?”
“Dù đoán sai ta cũng nhận định là đúng.” Mục Trường Châu nhìn nàng chăm chú, “Cả cái Lương Châu này ngoài ta ra, không ai có thể phát hiện được năng lực của Âm lương, nên hẳn là không sai đâu.”
Thuấn Âm nghiền ngẫm những lời của chàng ta, lại nhìn cổ tay đang bị nắm chặt, nhẹ nhàng hỏi: “Mục Nhị ca lại uy hiếp ta ư?”
“Đây là thương lượng.” Mục Trường Châu đứng thẳng dậy, ánh mắt như xa xăm, “Ta từng đậu Tiến sĩ, từng được gặp đương kim Thánh thượng. Thánh thượng bằng tuổi ta, tâm tư lại rất dễ đoán. Ta biết y coi trọng biên cương, muốn biên cương ổn định không có chiến tranh. Nàng cho y thứ y muốn, cho ta điều ta muốn, cứ gì không được?”
“…” Thuấn Âm càng ngạc nhiên hơn, tỉ mỉ quan sát đối phương nhưng không nhận ra nửa ý đùa cợt, chỉ thấy mắt chàng đen như mực, sâu không chạm đáy.
Mục Thường Châu nới lỏng lực cầm cổ tay nàng, nói: “Ta và Âm nương đã là vợ chồng, lẽ nào chỉ mình Phong Vô Tật thăng chức là đủ? Muốn chấn hưng Phong gia thì nên cần thêm một phu quân có quyền lực, như thế sẽ lợi cho nàng hơn còn gì?”
Thuấn Âm xao động, nhìn vào mắt chàng chốc lát rồi lại giãy cổ tay: “Ta không ngờ Mục Nhị ca lại biến thành người như vậy.”
Cổ tay bỗng nặng trịch, là Mục Trường Châu siết chặt. Chàng chẳng thèm đếm xỉa tới câu nói mỉa mai ấy, thậm chí còn cười mà kéo nàng lại gần, cúi đầu ghé sát vào tai phải nàng, giọng trầm thấp chỉ mình nàng nghe được: “Dù ta là kiểu người gì đi nữa, thì ở Lương Châu này, nàng chỉ có thể dựa vào ta.”
Trời tối đen như mực, Mục Trường Châu bước ra khỏi đại lao sâu hun hút.
Bên ngoài là khoảng sân trống trải được cai ngục canh gác nghiêm ngặt, Trương Quân Phụng đứng chờ trong sân, thấy chàng đi ra, hắn rảo bước tới: “Thẩm vấn xong rồi Quân tư còn đến làm gì, xưa nay ngài đâu thích bước chân vào chỗ này.”
Mục Trường Châu phất tay phủi máu của tên mật thám, lính gác phía sau nhanh nhảu chạy lại đưa khăn, chàng nhận lấy lau sạch vết máu: “Đúng là Cam Châu.”
Trương Quân Phụng hừ lạnh: “Khéo chúng ghen tị với Quân tư đấy, Quân tư được lệnh của Tổng quản kết thân với Trung Nguyên mới bao lâu, đang là thời điểm đôi bên yên ổn, nhưng Cam Chiêu liên tục gây sự, hòng đẩy Trung Nguyên và Lương Châu vào thế nước lửa đối lập.”
Mục Trường Châu trả khăn cho lính gác, trầm ngâm không nói.
Bên ngoài có tiếng ngựa hí vang, Hồ Bột nhi vừa nhận được tin là tức tốc chạy đến, gã ùa từ ngoài vào, chẳng kịp hành lễ: “Quân tư, các châu lân cận Trung Nguyên không hề có dấu hiệu luyện binh, tuân theo lệnh ngài, tôi theo dõi Trung Nguyên cực kỳ gắt gao! Không thấy động thái dị thường nào! Chứ lỡ có thật thì phí cả công ngài cưới vợ!”
Mục Trường Châu nhìn gã, gật đầu: “Nói chí phải.”
Hồ Bột nhi không ngờ thế mà cũng được khen, hai mắt trợn tròn, bộ râu quai nón rung bần bật, cười he he hai tiếng.
Mục Trường Châu đi ra ngoài: “Tiếp tục theo dõi động tĩnh từ Trung Nguyên, ta cần ghé phủ Tổng quản một chuyến.”
Phủ Quân tư vẫn cứ bình thường như mọi hôm.
Mùa xuân sắp sửa qua đi, nắng dương ngày một chói lóa, đặc biệt là khi mặt trời đã lên cao như lúc này.
Thuấn Âm bước ra cửa nhìn về phía nhà chính, hai cửa khép kín, vẫn không có ai ở đó.
Từ khi Mục Trường Châu bị Xương Phong gọi đi, mấy ngày liền chẳng thấy bóng dáng chàng đâu, cảm giác áp bách đột nhiên biến mất khiến nàng thư thái hơn nhiều.
Thắng Vũ bước đến từ trên hành lang, vẫn như mọi lần đi vòng sang tay phải, cúi đầu thưa: “Bẩm phu nhân, cung vệ đến chuyển lời, do lệnh của Tổng quản nên thời gian này Quân tư khá bận, không thể về phủ thường xuyên, xin phu nhân cứ thoải mái.”
“…” Thuấn Âm nhướn mày, chàng ta có ý gì hả, việc vàng bề bộn mà vẫn chuyển lời ám chỉ? Quả nhiên trước đó chàng ta cố ý dồn ép nàng mà, nay tuy đi vắng cũng không quên chế nhạo nàng “hãy cứ thoải mái”.
Nàng mím môi, giả như không nghe hiểu, hỏi Thắng Vũ: “Có biết Quân tư đang bận ở đâu không?”
Thắng Vũ đáp: “Xương Phong có đi xem, mấy ngày nay Quân tư thường xuyên ra vào phủ Tổng quản, nghe bảo hôm nào cũng kiểm tra ngoài cổng đông thành.”
Thuấn Âm lẩm nhẩm, bận vì lệnh của Tổng quản – hẳn là truy bắt mật thám rồi, có vẻ đang muốn thanh trừng triệt để. Chợt nàng nhớ tới gã mật thám có ý đồ giá họa Trung Nguyên bắt được hôm trước, tuy biết là giả nhưng chàng vẫn đến cổng đông thành, lẽ nào khi bắt mật thám còn đồng thời theo dõi Trung Nguyên?
Thắng Vũ nhìn nàng, thấy nàng im lặng lại tưởng nàng nhớ Quân tư, bèn mạo dạn đề nghị: “Phu nhân có thể đi thăm Quân tư, văn hóa Hồ tộc rất phổ biến ở Lương Châu nên không câu nệ nhiều phép tắc như Trung Nguyên, phu nhân không cần phải tránh làm gì. Vừa hay cũng đã may xong áo bào mới cho Quân tư.”
Thuấn Âm vốn dĩ chẳng để tâm, nhưng nghe thấy chữ “tránh” thì xao động, nàng gật đầu nói: “Vậy đi thôi.”
Thắng Vũ nhanh nhẹn ra ngoài sắp xếp.
Thuấn Âm đến trước bàn trang điểm, soi gương chải tóc rồi xoay gót rời phòng. Không điểm trang cũng chẳng chưng diện, ở trong phủ thế nào thì đi gặp chàng thế ấy, tiện bề chứng minh bản thân thật sự thoải mái.
Ngoài phủ, xe ngựa đã được chuẩn bị.
Thuấn Âm không đội nón, ra khỏi cổng, vừa giẫm lên bệ thì Thắng Vũ đã đưa bộ áo bào mới tinh đến.
Có vẻ muốn nàng trao tận tay đây mà, Thuấn Âm nhận lấy, ngồi vào xe hạ lệnh: “Đến cổng đông thành đi, có lẽ Quân tư sẽ đi ngang.”
Thắng Vũ đáp dạ, ngồi lên càng, kêu kẻ dưới lái xe đi.
Mặt trời tiếp tục dâng cao, Trương Quân Phụng dẫn tuần binh chạy đến phủ Tổng quản, chưa kịp xuống ngựa đã thấy cánh cổng hé mở, Mục Trường Châu bước ra.
Hắn giục ngựa tiến lên bẩm báo: “Quân tư, vẫn đang nghiêm ngặt tra soát ở các cổng thành, có cần báo lại Tổng quản không?”
Mục Trường Châu kéo áo lên ngựa: “Đã có thủ lệnh của Tổng quản, về sau hễ có chuyện gì cứ báo với ta. Nếu còn có kẻ giả mạo binh mã Trung Nguyên gây sự, giải quyết sạch gọn vào.”
Trương Quân Phụng chắp tay lĩnh mệnh toan đi, chợt thấy chàng kéo ngựa tiến về trước, hắn bèn cưỡi ngựa theo sau: “Quân tư vẫn muốn đích thân đến cổng đông thành? Hôm nay thấy Quân tư ra lệnh cung vệ chạy về chuyển lời, còn tưởng ngài sẽ về phủ.”
“Ừ.” Mục Trường Châu cưỡi ngựa đi trước, nghe nửa câu cuối lại nhớ đến Thuấn Âm, không biết sau khi nghe xong lời nhắn cố tình đó thì nàng sẽ nghĩ gì.
Tránh đại lộ đường chính, men theo lối vắng đi tầm hai khắc là đến dưới cổng đông thành.
Mục Trường Châu nhìn cỗ xe đậu ở ven đường, kéo cương dừng ngựa.
“Phu nhân, Quân tư đến rồi ạ.” Thắng Vũ bẩm báo.
Thuấn Âm vén mành trúc, nhoài người ra nhìn về phía cổng thành.
Mục Trường Châu ngồi trên ngựa, áo bào ôm sát toát lên vẻ lẫm liệt, bội đao dắt bên hông, trường cung đeo sau lưng. Chàng ngạc nhiên nhìn nàng, nhưng rồi lập tức khóe môi thoáng qua ý cười, tựa như chẳng hề bất ngờ.
Chàng xoay người ra lệnh: “Đợi chừng một khắc.”
Trương Quân Phụng nhìn Thuấn Âm, gọi mọi người xuống ngựa đứng chờ.
Mục Trường Châu cưỡi ngựa đi tới: “Âm nương đang chờ ta đấy à?”
Thuấn Âm nâng chiếc áo trong tay: “Áo bào gấp rút may cho Mục Nhị ca đã được làm xong, nên ta đi một chuyến đến đưa.” Dừng một lúc, nàng nói: “Tránh việc mới mấy ngày không gặp, Mục Nhị ca cảm thấy ta có ý trốn tránh.”
Mục Trường Châu lom lom nhìn nàng, quả thực không có vẻ né tránh, xem ra vẫn bình thường.
Thuấn Âm bình thản đón ánh mắt chàng, như đang chờ chàng nhận lấy bộ áo mà đi.
Bốn mắt nhìn nhau, một khắc sau, Mục Trường Châu xuống ngựa: “Nếu đã vậy thì đợi ta thử đã.” Nói đoạn, chàng xoay người đi tới mấy gian phòng dưới thành.
Thuấn Âm nhìn chàng một cái rồi cầm áo đi theo, lúc thấy tín trạm lại ngó thêm vài lần.
Mục Trường Châu đi vào căn phòng bên cạnh tín trạm, lính gác trông thấy chàng, tức khắc nhường đường.
Thuấn Âm bước vào, bên trong là nơi cất giữ mấy món đồ lặt vặt dùng khi phòng thủ, vài vũ khí cũ nát chất thành đống trong góc, ở góc khác còn có cờ của thành cũ. Nàng nhìn một lượt, đi tới trước mặt Mục Trường Châu, thuận miệng hỏi: “Mấy hôm nay Mục Nhị ca đều bận như vậy à?”
Mục Trường Châu nhận lấy áo bào nàng trao, đi hai bước vào trong, vừa đi vừa cởi nút ở cổ: “Ừ.”
Thấy chàng định thay ngay y phục tại đây, Thuấn Âm vội vã nhìn sang nơi khác, đồng thời xoay lưng, mặt đối diện cửa.
Mục Trường Châu ngoái đầu nhìn nàng, chàng đã tháo miếng quấn tay và thắt lưng ngang hông, cũng cởi luôn áo bào cũ trên người xuống, vắt cả ba món lên kệ gỗ rồi choàng áo mới vào, lại quay lui nhìn nàng: “Chẳng phải Âm nương đến đưa y phục à, cứ đứng thế thôi sao?”
Thuấn Âm khẽ nghiêng đầu, thoáng thấy chàng đã mặc áo thì nàng mới xoay lại. Thấy chàng nhìn mình chăm chú, ngoài mặt không cười nhưng trong mắt lóe lên vẻ tinh quái. Nàng trấn tĩnh bước tới, đứng trước mặt chàng, giơ tay sửa vạt áo rồi cầm lấy thắt lưng vắt một bên, bụng nghĩ: Cớ sao hôm nay chàng ta không nói gì? Lúc không muốn nghe thì cứ lải nhải hoài, còn bây giờ lại im như thóc, sao con người này khác thường quá vậy.
Tuy nghĩ thế nhưng tay vẫn quấn thắt lưng cho chàng. Thuấn Âm chưa làm chuyện này bao giờ, cánh tay vòng qua hông chàng mới hiểu ra, ngay sau đó dừng lại, nhưng ngón tay đã chạm vào hông chàng. Nhìn vòng eo phẳng lì được áo choàng bao phủ, nàng chậm rãi kéo thắt lưng tìm móc cài, ngay đến hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn.
Mục Trường Châu cúi đầu nhìn động tác của nàng, bỗng thấy tay nàng chạm vào bên hông, ánh mắt tập trung ở vị trí đó, rồi lại thấy nàng nhẹ nhàng rút ra tiếp tục cài khóa, đầu ngón tay sượt qua eo chàng.
Đôi bên lặng im không nói một lời, nhưng ở cự ly gần có thể gửi được mùi hương thoang thoảng trên tóc nàng. Ngày còn ở Phong gia chàng chưa bao giờ lại gần nàng như thế, nên cũng chẳng hay có phải là mùi hương nàng đã dùng từ nhỏ không. Chàng bất giác thẳng lưng, song ánh mắt vẫn dừng trên làn mi nàng.
Cuối cùng Thuấn Âm cũng tìm được móc cài, thắt chặt thắt lưng, sau đó giơ tay sửa vạt áo cho chàng, áo bào sẫm màu, vải gấm cứng mà rộng, cực kỳ thích hợp với vóc dáng cao lớn như chàng. Nàng liếc thật nhanh, buông một câu: “Vừa vặn lắm.”
Mục Trường Châu nhìn nàng thu tay về tay áo, cơ thể đứng thẳng tức thì thả lỏng, đưa tay phủi vạt áo: “Đúng là rất vừa, Âm nương vất vả rồi.”
Thuấn Âm không biết phải nói gì thêm, cầm lấy áo bào cũ chàng vắt ở một bên: “Vậy Mục Nhị ca cứ mặc đi, ta sẽ đem áo cũ về.”
Mục Trường Châu nhìn nàng hai lần, cầm bao quấn tay toan đi ra ngoài, nhưng vừa dợm bước thì trông thấy lính gác bên ngoài, chàng lập tức cúi đầu, nói nhỏ vào tai phải của nàng: “Mật thám hôm đó cũng là do binh mã Cam Châu gây sự, nên ta đang cân nhắc đến Cam Châu một chuyến.”
Thuấn Âm sững sờ, không ngờ chàng lại nói chuyện này, quay đầu nhìn thì bên cạnh đã trống huơ – chàng đã ra ngoài rồi.
Nàng bất giác giơ tay che tai phải, đôi mày khẽ chau, tại sao vẫn là Cam Châu, bọn họ liên tục gây sự giống như cố tình phá hoại quan hệ Lương Châu và Trung Nguyên, dấu móng ngựa lúc trước hại nàng một phen thần hồn nát thần tính, tới giờ vẫn chưa dám buông lơi.
Mục Trường Châu đeo miếng đệm tay sải bước ra ngoài, nhảy lên ngựa rồi quay về dưới cổng thành, thời gian chưa tới một khắc.
Trương Quân Phụng nhìn chàng, đang định lên ngựa thì bất chợt sửng sốt, đánh giá chiếc áo bào trên người chàng rồi lại đưa mắt nhìn ra sau lưng chàng.
Thuấn Âm bước ra, ôm trong tay chiếc áo bào cũ, đứng bên đường nhìn về phía họ, chẳng biết nên đặt ánh mắt ở đâu, tiêu điểm dồn vào con ngựa của chàng.
Mục Trường Châu xoay đầu ngựa, nhìn nàng một cái, cao giọng nói lớn: “Nếu Âm nương thấy ở phủ chán thì có thể ra ngoài du ngoạn.” Rồi cũng giống lời nhắn trước đó, chàng cố tình bồi thêm một câu, “Cho thoải mái.”
Thuấn Âm siết chặt bàn tay, ra vẻ bình thản gật đầu: “Biết rồi.”
Mục Trường Châu xoay người, ruổi ngựa ra khỏi thành.
Trương Quân Phụng ở đằng sau nhìn qua nhìn lại miết, cuối cùng thúc ngựa đuổi theo.
Thấy Mục Trường Châu đã rời đi, Thuấn Âm thở phào, không rõ là vì chuyện thay áo vừa rồi hay vì lý do nào khác.
“Phu nhân!” Đằng sau vang lên giọng của Lục Điều.
Thuấn Âm hoàn hồn xoay người lại, Lục Điều bước ra từ tín trạm, sau lưng còn có một người đi cùng.
Có vẻ đã thấy nàng từ trước, ông rảo bước cười nói: “Phu nhân đến để gặp Quân tư đấy à? Quả là vợ chồng tình sâu, chẳng trách còn…” Ông định nói chắc tới chuyện đã được ủy thác hôm trước, nhưng kịp thời dừng lại, chỉ cười cười.
Thấy ông cười ghẹo mình, Thuấn Âm bối rối, nhìn ra sau lưng ông.
Theo sau Lục Điều là một cô gái khá trẻ, có vẻ xấp xỉ tuổi nàng, mà cũng có thể nhỏ hơn nàng, mắt nhìn chằm chằm cổng thành.
Nhận ra ánh mắt nàng, Lục Điều liếc ra sau: “Vẫn chưa giới thiệu với phu nhân, đây là con gái nhà tôi, tên là Chính Niệm. Thực tình tôi muốn giới thiệu với phu nhân từ buổi lễ tắm Phật lần trước, hiềm nỗi hôm ấy quá đông đúc lắm người, cuối cùng đành thôi.”
Bấy giờ Thuấn Âm mới biết ông có một cô con gái, nàng quan sát thêm, Lục Chính Niệm ngũ quan đoan chính, nước da trắng trẻo, nhưng dường như không thích nói chuyện, chỉ nhìn cổng thành đăm đăm, cho tới khi bị Lục Điều gọi thì mới quay sang Thuấn Âm, nhún người chào nàng.
Thuấn Âm gật đầu đáp lại, nhìn theo ánh mắt đối phương, không rõ cô ấy đang nhìn gì, lẽ nào là Mục Trường Châu? Nhưng khi quay sang lại thấy cô khép nép đứng sau lưng cha, khéo có lẽ là mình trông lầm.
Thắng Vũ lại gần xin phép: “Quân tư đã đi, phu nhân về chưa ạ?”
Thuấn Âm giao áo bào của Mục Trường Châu cho nàng rồi gật đầu, nhìn sang Lục Điều.
Lục Điều lại nở nụ cười bí hiểm như lúc nãy, lại gần hai bước, hạ giọng nói: “Phu nhân cứ yên tâm, gần đây không có chuyện gì, nếu có tôi sẽ báo ngay.”
Thuấn Âm nhìn khẩu hình của ông, gật đầu đáp: “Đa tạ Lục Thứ sử.” Rồi cáo từ lên xe về.
Nói cho chính xác thì ý của ông ấy không phải không có chuyện, mà là không có thư.
Cũng đã được một thời gian rồi, nhưng không có thư mới tốt, nhất là đang trong thời điểm này, chỉ hi vọng Phong Vô Tật đừng viết gì hết dù chỉ là một chữ, nếu mà có thật, ít nhất cũng đợi Mục Trường Châu đi Cam Châu đã…
Mục Trường Châu đúng thật không hề về phủ.
Trong thành vẫn như thường lệ, nhưng chung quanh ngoài thành lại có binh mã đi tuần thường xuyên.
Xế trưa hôm sau, một nhóm người đến ngoài cổng đông thành.
Một tổ tuần tra gồm năm người thúc ngựa chạy tới con dốc gần đó, báo cáo tình hình với Trương Quân Phụng.
Trương Quân Phụng nghe xong, khoát tay lệnh cho bọn họ tiếp tục thám thính, sau đó quay người đi lên dốc.
Mục Trường Châu đang đứng bên trên, cầm trong tay bản báo báo truy bắt vừa được các cổng thành khác gửi tới.
“Quân tư, xem ra đã dọn sạch nơi này rồi, không thấy tung tích của mật thám ở quanh đây nữa.” Trương Quân Phụng đứng sau lưng chàng, lại nhìn áo bào trên người chàng.
Từ sau ngày đó Mục Trường Châu chưa hề hồi phủ, hôm nay vẫn mặc chiếc áo do Thuấn Âm đưa tới, chàng khép bản báo cáo lại, xoay người nói: “Tổng quản đã cho phép ta toàn quyền xử lý chuyện này, chuẩn bị đến Cam Châu một chuyến.”
Trương Quân Phụng hỏi: “Quân tư định bao giờ lên đường?”
“Càng sớm càng tốt.” Nói xong, Mục Trường Châu đi xuống sườn dốc, xa xa có vài con ngựa chạy tới, khói bụi mịt mù.
Hồ Bột nhi cưỡi ngựa phi nước kiệu tới, vừa đến nơi, gã vội vã siết cương.
Mục Trường Châu dừng bước: “Gấp gáp như thế, lẽ nào phía Trung Nguyên có động tĩnh?”
Hồ Bột nhi cười khan: “Vẫn như cũ, không có động tĩnh. Chúng tôi đề phòng chỗ giáp giới, không có mật thám để cản nhưng trái lại cản được mấy tên lính đưa thư.” Vừa nói gã vừa lấy ra một bức thư, “Trùng hợp thật, có thư từ Tần Châu gửi cho phu nhân, tôi đoán chắc hẳn là thư của cái cậu Phong lang quân trẻ con kia, nên mới mang đến đây luôn, dù sao cũng qua tay Quân tư hết cả ấy mà!” Gã hí hửng đưa thư tới.
Mục Trường Châu nhận lấy, chữ đề ngoài bao đúng là gửi từ Tần Châu, chàng bước lên hai bước rồi mới bóc thư.
Thư của Phong Vô Tật không dài, chỉ lác đác đôi câu hỏi han sức khỏe, cũng song có quan tâm tình hình của Thuấn Âm gần đây, hỏi nàng vì sao mãi không gửi thư. Từ câu chữ cho đến cách dùng từ đều giống hệt lá thư lần trước.
Quá kỳ lạ.
Mục Trường Châu cầm thư bằng một tay, vừa đọc vừa thò tay kia vào trong vạt áo, lấy ra một tờ giấy dó gấp nhỏ, giũ một cái mở ra, chính là nội dung bức thư lần trước của Phong Vô Tật.
Người khác có thể không nhận ra điểm kỳ quặc, còn chàng thì có thể. Chính vì lạ nên chàng đã chép lại một bản.
Đặt hai tờ giấy cạnh nhau, chàng cẩn thận so sánh từng hàng.
Mặt trời trên cao chiếu bóng tà, dưới ánh nắng phai loãng, Hồ Bột nhi đang lắng nghe một nhóm lính tuần báo cáo tình hình truy bắt thì đột nhiên nghiêng đầu nhìn, phát hiện Quân tư vẫn đứng tại chỗ, không biết là thư gì mà lại xem lâu đến vậy.
Trương Quân Phụng không khỏi nhìn sang.
Phải ít nhất một khắc sau, Mục Trường Châu mới ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi lá thư trong tay, trên môi nở nụ cười.
Hóa ra là vậy, chỉ mong chàng không đoán sai.
“Quân tư?” Hồ Bột nhi rướn cổ nhìn về phía chàng.
Mục Trường Châu cất tờ giấy và bức thư vào vạt áo, sải bước đi xuống dốc, dắt ngựa trở ngược lại.
Hồ Bột nhi ngạc nhiên: “Quân tư không định tự bắt mật thám sao?”
“Bắt chứ.” Mục Trường Châu nhếch mép, “Các ngươi bắt của các ngươi, ta bắt của ta.” Rồi chàng kéo dây cương, cưỡi ngựa phi về thành.