“Đau hông.”
***
Cả người Thuấn Âm gần như dán lên lồng ngực chàng, trường cung dí vào eo khó bề cựa quậy, nhịp thở gấp, còn may nón chưa rơi, giữa hai người vẫn cách một tấm sa mỏng. Nàng bấm vào lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh: “Phản ứng nhanh gì chứ, không nhờ Mục Nhị ca thì ta đã ngã rồi.”
Khóe môi vẫn còn cười, song Mục Trường Châu chẳng hề nói gì thêm, nhìn mặt nàng đăm đăm.
Phải nói là rất nhanh, phản ứng của nàng ban nãy giống như đã khắc sâu trong tâm trí, chỉ cần nhìn sẽ biết nên đối phó thế nào, thiếu chăng chỉ là công phu võ nghệ.
Nhưng nàng lại nói mình không rành binh nghiệp.
Thuấn Âm nhìn chàng, phần nào đoán được suy nghĩ của chàng, biết chàng khống chế mình để dễ bề quan sát sắc mặt. Nàng trốn tránh cái nhìn chàng, giãy giụa cái nữa song vẫn không tài nào vùng ra được, ngược lại còn áp sát chàng hơn, ánh mắt dừng ở cằm chàng, đôi lá liễu nhíu chặt, rít giọng nói: “Huynh buông ra.”
Kề sát như thế thì tấm sa mỏng có cũng như không. Mục Trường Châu thấy vành tai nàng đỏ ửng, ấn đường cau có, mặt sắp dán vào vạt áo mình, hơi thở phả vào cổ, chàng lại quét mắt nhìn kỹ mặt nàng, thấy khuôn trăng chỉ có phần kém tươi. Bấy giờ chàng mới nới lỏng lực tay, thu cây cung về.
Thuấn Âm tức khắc lùi về sau một bước, thở gấp dồn dập, ngước mặt lên thì đã thấy chàng xoay người dắt ngựa, không nói gì nữa. Thế nhưng con tim vẫn đập nhanh một nhịp, nàng lặng lẽ đưa tay xoa eo, như thể sức mạnh kìm kẹp nàng vẫn chưa biến mất…
Lấp ló đàng trước là cổng tây thành.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng đã tụ tập với nhau sau khi ra khỏi ngã ba chật hẹp, đứng đợi một lúc rất mới thấy bóng dáng Mục Trường Châu đánh ngựa đi ra từ lối nhỏ heo hút ở giữa.
“Sao hôm nay Quân tư rề rà thế?” Hồ Bột nhi cố tình hỏi, rướn cổ nhìn ra sau lưng chàng, thấy Thuấn Âm cưỡi ngựa đi tít đằng sau, gã híp mắt đầy gian tà, hỏi, “Phu nhân đi đường thuận lợi chứ?”
Thuấn Âm vừa đi ra, nghe rõ câu hỏi của gã nhưng không trả lời.
Mục Trường Châu nói: “Các ngươi về được rồi đấy.”
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, hai người bọn họ cũng không thể nán lại quá lâu, chí ít còn phải vào doanh trại kiểm tra lần nữa đặng đề phòng có kẻ gây rối.
Trương Quân Phụng liếc Thuấn Âm, nom bộ dạng ấy không biết có phải lại gặp chướng ngại nào không, nhưng Mục Trường Châu đã lên tiếng thì hắn cũng không hỏi thêm, lĩnh mệnh cáo từ.
Hồ Bột nhi len lén nhìn Mục Trường Châu rồi mới cưỡi ngựa đuổi theo Trương Quân Phụng, định bụng thảo luận với hắn ta về hành vi chưa đủ thương hoa tiếc ngọc của Quân tư hôm nay – cứ một hai dẫn phu nhân đi lối này…
Chờ khi tất cả rời đi, Mục Trường Châu mới tiếp tục đánh ngựa tiến lên.
Thuấn Âm đi sau bên trái chàng, siết chặt dây cương, trên đường đi chàng không lên tiếng, nàng lại càng kiệm lời hơn.
Cho tới lúc quay về phủ Quân tư, Xương Phong chạy ra nghênh đón.
Mục Trường Châu xuống ngựa, nghiêng đầu nói ra sau: “Phu nhân gặp chuyện bị hoảng, đi dắt ngựa cho phu nhân đi.”
Xương Phong dạ vâng rồi đi về phía Thuấn Âm, dắt ngựa của nàng.
Thuấn Âm xuống ngựa, lườm chàng một cái, lạnh lùng nói: “Nhất định hôm nay Mục Nhị ca cố ý muốn biến ta thành con ngốc, ta nghĩ mãi mới hiểu.” Rồi nàng đi thẳng vào phủ, thật cứ giống như nghĩ hoài nghĩ mãi cuối cùng mới nghĩ ra.
Mục Trường Châu nhìn nàng bước đi chẳng buồn ngoái đầu, khóe môi nhướn cong, đoạn quay sang dặn dò Xương Phong: “Đi chưng một chén canh nóng, đưa đến trấn an phu nhân.”
Xương Phong tuân lệnh.
Thực ra Thuấn Âm cũng chỉ lấy cớ về phòng mà thôi, nàng phăm phăm bước nhanh vào phòng, khép cửa lại, vừa xoay người vừa lấy bức thư hồi âm của Phong Vô Tật ra.
Mở ra đọc lần nữa, nàng chậm rãi bước đến trước bàn, cất kỹ lá thư.
Trước đó nàng còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, nhưng với tình hình này thì trong thời gian tới khó lòng gửi thư cho Tần Châu được. Rõ ràng hôm nay Mục Trường Châu đang thăm dò nàng, có vẻ đã nghi ngờ nàng hiểu biết chuyện binh. Tuy đã được mật hóa nhưng tốt nhất vẫn không nên thư từ vào lúc này, đợi cơ hội khác rồi tính tiếp.
Cửa phòng bị vỗ mạnh hai cái, chiêm phong đạc treo ở trên kêu ting tang giòn dã, sau đó cửa bị đẩy ra, là Thắng Vũ bước vào. Nàng ta bưng chén lưu ly trong tay, cúi đầu thưa: “Quân tư nhắn Xương Phong đến đưa chén canh nóng đặng giúp phu nhân bình tĩnh lại.”
Thuấn Âm hoàn hồn, ngồi xuống bàn: “Để đó đi.”
Thắng Vũ đặt chén canh lên bàn, thấy vạt váy nàng chỉ hơi nhăn nhúm, nào có vẻ giật mình sợ hãi, hẳn không có gì đáng ngại, lúc này mới cúi người đi ra, tiện tay khép cửa phòng lại.
Thuấn Âm nhân đó trông ra, đúng lúc thấy Mục Trường Châu bước vào hậu viện, bóng dáng cao ráo vụt qua khe cửa sắp khép, hình như còn nhìn vào phòng nàng nữa.
Nàng lập tức ngồi ngay ngắn, đợi cánh cửa khép hẳn mới thở phào một hơi.
Thuấn Âm không ra khỏi phòng nữa, mà dường như ngoài kia cũng chẳng có động tĩnh.
Trong phủ Quân tư vẫn như mọi ngày, song đến tối khuya, Thuấn Âm cứ trằn trọc trở mình.
Phải chải chuốt sắp xếp lại mọi chuyện, bấy giờ nàng mới có thể khép mắt.
Chẳng hay đã là canh nao, dù người thiếp ngủ nhưng tâm trí vẫn còn đương loạn. Trong cơn mê man, nàng đã xuất hiện tại lối đi nhỏ có cạm bẫy, toan xoay người đi thì bị một cây cung chặn ngang hông, vừa ngẩng đầu lên lại trông thấy gương mặt của Mục Trường Châu, chàng nửa cười nửa không, đôi mắt sâu hoắm như nhìn thấu nàng, giọng vẫn trầm trầm như mọi khi: “Âm nương còn giấu ta điều gì?”
Cổ họng ứ nghẹn, nàng không cách nào thốt nên lời, muốn cử động nhưng cũng chẳng thể nhúc nhích, như bị chàng trói buộc…
Thuấn Âm choàng bật dậy, nhìn chằm chằm trướng thanh la trên đỉnh đầu, một hồi sau mới có thể cử động, thở hắt một hơi, giơ tay xoa tai trái. Nhớ lại lúc chuyện tai trái bị phát hiện, chàng ta vẫn dáng vẻ im im nhưng đinh ninh chắc nịch như thế.
Nàng lại xoa sau eo – vẫn âm ỉ đau nhức, nàng nhíu mày làu bàu: “Chẳng thà cưới quách một kẻ khờ…”
Ai mà ngờ chàng ta lại sắc bén đến vậy, mắt tinh như cú vọ.
Vầng thái dương ló rạng, Thắng Vũ vừa đến đông phòng đã thấy cửa mở, quả nhiên phu nhân lại dậy sớm.
“Phu nhân,” Nàng đứng trước cửa thưa lớn, “Thời gian tới Quân tư không có công việc bên ngoài, người không cần phải dậy sớm nữa đâu.”
Thuấn Âm ngồi trước bàn trang điểm, chải chuốt tóc mai, đoạn quay qua chỉ tay lên bàn: “Canh hôm qua đưa đến ta chưa uống, nguội ngắt rồi, lấy cho ta một chén khác lại đây.”
Thắng Vũ đi vào thu dọn.
Khi nàng ta sắp đi ra, Thuấn Âm mới nhìn ra ngoài cửa: “Quân tư không có công vụ mà vẫn đi vắng à?”
Thắng Vũ bưng chén canh đáp: “Vâng, sáng sớm nay Quân tư đã đến trị sở rồi.”
Thuấn Âm gật đầu, làm như đó chỉ là câu hỏi buột miệng, sau đó nói tiếp: “Không có công vụ cũng hay, hôm nay ta mệt, không muốn ra ngoài. Khổ nỗi vốn định đi gặp Lục Thứ sử tạ ơn, lần trước ông ấy đã nhiệt tình mời ta dự lễ tắm Phật đến thế, định hôm nào rảnh sẽ đi lễ lại.”
Thắng Vũ đáp: “Vậy nô tì sẽ chuẩn bị quà cáp giúp phu nhân, gửi đến cám ơn Lục Thứ sử.”
Thuấn Âm nghĩ ngợi: “Ngươi đi chuẩn bị đi, xong xuôi thì đem lại ta xem.”
Thắng Vũ đáp vâng, đi ra ngoài chuẩn bị.
Không lâu sau chén canh mới đã được dâng lên, Thuấn Âm ngồi bên bàn, nhấp từng ngụm nhỏ, nước canh thanh ngọt nhuận họng, quả thực có công hiệu an thần. Nhưng nàng không thực sự muốn uống canh, chỉ nhấp tượng trưng rồi đặt chén xuống, quay đầu lấy bút mực, trải giấy ra hí hoáy viết thật nhanh, sau đó miết nhỏ.
Thắng Vũ đã trở về, cầm theo lễ vật đã được gói kĩ, đặt lên bàn: “Thư phu nhân, đã xong rồi đây ạ.”
Thuấn Âm đứng dậy, cẩn thận kiểm tra một lượt, ngẩng đầu nói: “Đem một cuộn tơ lụa lại đây.”
Thắng Vũ lại rời phòng đi lấy tơ lụa.
Thuấn Âm nhân đó nhét tờ giấy gấp nhỏ vào lớp giấy bọc quà.
Một lúc sau, Thắng Vũ vội vàng quay về, thêm vào một cuộn tơ lụa. Thuấn Âm gật đầu dặn: “Tặng xong nhớ dặn Lục Thứ sử xem có thích quà không, nếu có món nào không ưng thì lần sau không cần tặng.”
Thắng Vũ ghi nhớ, ôm quà ra cửa.
Thuấn Âm thấy nàng ta đã đi, xoay người về phòng ngồi xuống bàn.
Nàng đang nhẩm đếm thời gian.
Cũng may Thắng Vũ hành sự rất nhanh, chỉ mất thời gian ba chung trà đã quay về, rảo bước đến đông phòng báo cáo.
“Thưa phu nhân, Lục Thứ sử đã xem quà rồi ạ, tất thảy đều hài lòng, còn viết một tấm thiệp cảm ơn, nhờ nô tì giao cho phu nhân.” Thắng Vũ vừa nói vừa trình thiệp cho nàng.
Thuấn Âm nhận lấy, nói: “Khá lắm. Ta mệt lắm rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc, không có chuyện gì thì đừng làm phiền.”. Truyện Nữ Cường
Thắng Vũ khom người lui xuống, còn chu đáo cài cửa phòng cho nàng.
Thuấn Âm vội vã lấy thiệp ra đọc, miệng tấm thiệp được niêm phong, Lục Điều cũng cẩn thận đấy.
Hôm nay lấy danh nghĩa tặng quà để dắt mảnh giấy, kỳ thực trên mảnh giấy đó có một yêu cầu đặc biệt muốn giao phó Lục Điều:
Nàng bảo rằng, lần trước gửi thư mải lo tâm sự chuyện của mình mà quên không kể về hôn sự với Mục Trường Châu, nên khi Mục Trường Châu nhận được thư hồi âm của Phong Vô Tật thì có phần không vui. Do đó hôm nay kính nhờ ông một chuyện, nếu sau này Phong Vô Tật có gửi thư tới hãy chặn lại giúp nàng, vì nàng lo lỡ Mục Trường Châu kiểm tra thư, thấy em trai nàng nhắc đến chuyện đó nữa thì lại bất mãn.
Dĩ nhiên Thuấn Âm biết Lục Điều không có nhiều quyền lực, nhưng nàng chẳng còn người quen nào ở Lương Châu, bao quanh nàng thành đồng vách sắt mang tên Mục Trường Châu, chỉ có thể cầu viện ông ấy.
Do đó, nàng lại đề thêm một câu vào cuối tờ giấy: Nếu thực sự không được thì cứ trả thư về, dù gì tương lai vẫn còn nhiều cơ hội báo tin, thời gian này không nên để thư của xá đệ làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng giữa tôi và Quân tư.
Nghĩ đến đây, mí mắt Thuấn Âm không khỏi giật giật, cứ như thật sự thắm thiết với Mục Trường Châu lắm. Nàng vừa nghĩ vừa mở tấm thiệp của Lục Điều ra.
Lục Điều trả lời rất cũng rất chu đáo. Ông nói tuy ông không thể quyết định chuyện gửi thư, nhưng lúc nhận thư sẽ qua tay ông đầu tiên. Khổ cái muốn gửi lại cho nàng cũng khó, vì bình thường sau khi qua tay ông vẫn phải giao cho Quân tư kiểm tra.
May thay Thuấn Âm chỉ yêu cầu trả về chứ không làm khó.
Cuối mảnh giấy Thuấn Âm có ghi quả là xấu hổ, vì chuyện riêng của vợ chồng mà lại làm phiền ông, mong ông bỏ qua, đọc xong hẵng đốt đi, bằng không chẳng còn mặt mũi gặp ai.
Những lời cuối của Lục Điều cũng mang giọng đùa giỡn: Phu nhân cứ yên tâm, đã là chuyện riêng thì tôi phải hiểu chứ, đã đốt mảnh giấy rồi.
Thuấn Âm đọc xong, đứng dậy cầm tấm thiếp đi tới trước lư trầm, châm lửa thiêu đốt, vùi vào đống tro.
Trong thời gian tới nàng sẽ không gửi thư đi Tần Châu, nhưng nếu đợi lâu, chắc chắn Phong Vô Tật sẽ chủ động viết thư hỏi han, tất khi ấy Mục Trường Châu sẽ đọc được. Tuy chưa chắc đã có thể nhận ra điều gì, song chàng ta quá tinh mắt, không thể xem nhẹ.
Nếu Lục Điều có thể hỗ trợ thì quá tốt, nhưng nàng vẫn hi vọng tốt nhất Phong Vô Tật biết để ý, đừng gửi thư tới.
Làm xong xuôi, Thuấn Âm sắp xếp mọi chuyện một lượt trong đầu đâu ra đấy. Nàng ngồi xuống tràng kỷ, hai mắt nhắm lại, nghĩ xem chừng nào Mục Trường Châu sẽ về.
Một đêm thao thức khiến nàng mệt vô cùng, thế mà dù đã nhắm mắt, tinh thần nàng vẫn chẳng thể thả lỏng.
Trong giấc ngủ chập chờn, Thuấn Âm mơ hồ nghe thấy tiếng vang từ chiêm phong đạc, sau đó có một bóng đen phủ lên mặt nàng. Nàng mở mắt, đập vào mắt là vạt áo bào, ngẩng đầu lên, Mục Trường Châu đã đứng trước mặt nàng.
Áo bào cài kín thắt gọn, dường như mới từ bên ngoài về.
Thuấn Âm suýt ngỡ đang trong mộng cảnh, nhưng ngay lập tức hoàn hồn, ngồi thẳng dậy: “Sao Mục Nhị ca lại đến đây?” Vừa nói vừa liếc ra cửa phòng, hai cánh còn hé mở.
Mục Trường Châu vừa bước vào thì thấy nàng dựa mình trên tràng kỷ, một tay vắt trên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dừng chân trước mặt nàng, thấy biểu cảm chẳng hề thay đổi, vẫn bình thản điềm tĩnh. Chàng lên tiếng: “Vừa mới về phủ, ta đến ghé thăm Âm nương. Hôm nay Âm nương ở trong phòng cả ngày, có phải đang tránh mặt ta?”
Nếu Thuấn Âm mà chối ắt sẽ thành giấu đầu hở đuôi, nàng xoay mặt đi, buông một chữ nhẹ tênh: “Ờ.” Dừng lại rồi nói tiếp, “Đau hông.” Đang nhắc nhở “chuyện tốt” hôm qua.
Mục Trường Châu nhìn xuống eo nàng, nàng xoay mặt đi người cũng quay nghiêng, vòng eo thon nhỏ càng thêm mảnh khảnh. Chàng nhìn một lúc, đoạn vén vạt áo ngồi xuống cạnh nàng.
Thuấn Âm nhác thấy chàng ngồi xuống, rồi đột nhiên phần eo nặng đi, nàng ngạc nhiên, rồi lập tức nhận ra có bàn tay nam giới dán lên. Nàng quay phắt đầu lại, tay Mục Trường Châu đặt sau eo nàng, mắt nhìn thẳng nàng, đột nhiên ấn một cái.
Nàng tức thì nhíu mày, hít sâu một hơi, tay nắm lấy thành tràng kỷ.
Mục Trường Châu thu tay về, lấy ra một chiếc hộp tròn từ trong vạt áo: “Đúng là bị thương thật, cây cung của ta thuộc loại cứng, lực khá mạnh, hôm nay ta tới đây để đưa thuốc cho Âm nương.”
“…” Thuấn Âm đưa mắt nhìn, chàng đã đặt chiếc hộp xuống bên cạnh nàng, trông thấy bàn tay chàng, nàng liền dời mắt sang nơi khác.
Mục Trường Châu cúi đầu, nhìn mặt nàng cười nói: “Thuốc trong quân có hiệu quả rất nhanh, ta nghĩ ngày mai Âm nương không cần phải tránh ta nữa.”
Thuấn Âm nghe thế bèn quay đầu sang, nhưng chàng đã đứng dậy, lại nhìn eo nàng cái nữa rồi rời khỏi phòng.