Tam Thiên Nha Sát

Chương 28: Cái gọi là Đế Cơ



“Bởi vì ta không muốn ngươi dùng hồn đăng, lại càng không muốn ngươi cô đơnlẻ loi một mình. Ta muốn người được sống trong hạnh phúc.”

“Vậy ngươi không bằng bảo ta đi tìm chết.”

Hắn hít một hơi, ánh mắt trầm lắng.

“Thực sự không có cách vãn hồi sao?”

Đàm Xuyên lạnh lùng nở nụ cười: “Vãn hồi thế nào? Vãn hồi cái gì cơ? Gọi nướcĐại Yến quốc trở về sao? !”

Phó Cửu Vân im lặng.

“Xuyên Nhi…” Hắn đột nhiên lại mở miệng, “Ta biết ngươi muốn lấy hồn đăng đểlàm gì. Chỉ là, trên đời quả thật có một số việc đáng giá dốc sức để làm, cho dùchết cũng chẳng có gì đáng kể, bởi vì con người có luân hồi, chấm dứt một đoạnkhổ sở, dù sao cũng còn có một đoạn hoàn toàn mới chờ đợi họ. Nhưng vô luận làchuyện gì, cũng không đáng để sau khi chết phải hồn phi phách tán, chịu thốngkhổ vô cùng vô tận.””

Nàng không nói lời nào, giống như một con thú nhỏ bị thương, rầu rĩ khôngchịu ngẩng đầu.

“Ta sẽ không khuyên bảo ngươi quên đi cừu hận, thế nhưng ta nghĩ ngươi đicùng ta có thể bớt đi một chút bận tâm. Có chút hạnh phúc tuy rằng rất ngắn,cũng rất nông cạn, nhưng ngươi xứng đáng có được. Ngươi không yêu ta, vậy cũngkhông sao cả, tóm lại đều là ta tự nguyện. Hồn đăng… không thể giao cho ngươi,ta sẽ phong ấn nó. Ngươi nếu muốn hận, không bằng cứ hận ta, ta không cần ngươingàn dặm xa xôi vạn lý lặn lội, ngươi xem, ta ở ngay trước mặt ngươi, muốn giết,cũng chỉ một đao là xong, vô cùng đơn giản.”

“Xuyên Nhi, ta sẽ luôn ở bên ngươi, ngươi muốn thế nào, ta cũng luôn ở bênngươi. Chỉ hồn đăng là không thể.”

Ánh mắt của nàng chẳng khác nào đang muốn giết người, Phó Cửu Vân thản nhiêntiếp nhận, không hề né tránh. Ánh mắt nàng rồi cũng dần trở nên dịu lại, dùnghết thảy sức lực và dũng khí, nàng gắt gao nhắm mắt, từng giọt từng giọt nướcmắt thật lớn rớt xuống. Hắn vươn tay chạm tới, bị nàng dùng tay đè lại, áp vàotrên mặt. Tay hắn rất ấm áp, cũng rất dịu dàng, một khi dựa vào sẽ không cònmuốn rời ra, nàng không thích chính mình mềm yếu như vậy. Nhưng nàng không cócách nào chống lại.

Phó Cửu Vân ngồi bên người nàng, tay áo dài nhuốm máu che phủ bờ vai trần củanàng, ôm đầu nàng vào trước ngực, vạt áo nhanh chóng trở nên ẩm ướt. Không biếtđã trải qua bao lâu, lâu tới mức Phó Cửu Vân cho rằng nàng đã ngủ, đang muốn nằmxuống ngủ cùng nàng, chợt nghe nàng khẽ nói bằng giọng mũi: “… Độc, đã giảichưa?”

Hắn lúc này mới nghĩ ra độc nàng hỏi là Tương Phùng Hận Vãn, trong lòng cảmthấy hơi hơi chua xót, thì ra nàng vẫn nhớ rõ.

“Chút độc đó, còn không độc chết đại nhân ta được.” Ngữ khí của hắn ung dungthoải mái, mang vẻ bông đùa.

Đàm Xuyên ngẩng mặt lên, đôi mắt hồng hồng, còn hơi sưng lên, có điều đãkhông còn nước mắt. Nàng do dự một chút, xoay đầu đi thấp giọng nói: “Vậy… cònmiệng vết thương thì sao?”

Hắn tự giễu nhìn nhìn trên vai, máu đã ngừng chảy, hắn ra đi vội vàng, khôngmang theo linh đan diệu dược gì, thuốc vừa bôi cũng chẳng có công hiệu gì lắm,miệng vết thương sưng phồng cả lên.

Hắn bảo: “Không sao, không đau.”

Nàng lại không nói gì, lông mi còn dính giọt nước nhỏ tinh tế, hơi hơi runnhè nhẹ, trái tim Phó Cửu Vân cũng run rẩy theo, không kìm nổi lòng muốn dùngđầu ngón tay chạm tới cánh bướm mềm mại kia. Nàng đột nhiên hắng giọng nói: “Tacó thuốc ở đây.”

Nàng xác thực mang theo rất nhiều thuốc tốt, túi Càn Khôn quả thực còn chứađược nhiều đồ vật hơn cả một kho báu, có một bình sứ nhỏ, bên trong đựng đầynhững viên thuốc màu trắng to bằng đầu ngón tay, Phó Cửu Vân vừa ngửi hương vịliền biết đó là thuốc trị thương thượng hạng, hòa tan hai viên vào trong nước,thoa lên vết thương, qua một đêm miệng vết thương liền có thể khép miệng.

Đàm Xuyên quỳ gối trước mặt hắn, giúp hắn cởi áo khoác ngoài, ngón tay hơilạnh sượt qua bộ ngực trần của hắn, hô hấp của Phó Cửu Vân chợt trở nên rốiloạn, thình lình nắm lấy tay nàng, nhiệt độ trong lòng bàn tay cơ hồ muốn thiêucháy da thịt nàng. Nàng cúi thấp đầu, lúm đồng tiền mơ hồ lộ trên khóe môi, mangtheo vẻ nghịch ngợm đã lâu không thấy, nhỏ giọng nói: “Không ngờ nổi ngươi thậtsự là tinh lực dồi dào, máu chảy nhiều như vậy, còn muốn làm gì?”

Hắn vô cùng không cam lòng mà buông tay, dường như tự giễu cười nói: “… Ratay nhẹ chút, ta sợ đau.”

Động tác của nàng quả nhiên rất nhẹ, đầu ngón tay chạm vào vết thương, giốngnhư gió nhẹ thoảng qua, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn đã liền biến mất. Phó CửuVân có chút tâm viên ý mã, vừa muốn nàng đừng bôi thuốc xong nhanh đến thế, lạivừa mong nàng dùng lực một chút, đụng chạm như gãi ngứa như vậy thật sự làm chotâm tình người ta ngứa ngáy khó nhịn.

[tâm viên ý mã: như kiểu lòng vượn dạ ngựa ấy :”> (viên: vượn, mã: ngựa)đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất thường, đại khái là anh PhóCửu Vân khó chiều ]

Ánh trăng chiếu lên song cửa sổ, bóng dáng hai người bọn họ lồng cùng mộtchỗ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tựa như sẽ không bao giờ phân cách.Trong lòng Đàm Xuyên có một loại vui sướng không nói lên lời, còn có một loạibất đắc dĩ mơ hồ mờ nhạt. Nàng nói: “Cửu Vân, ngươi cảm thấy công chúa một nước,nên là thế nào mới phải? Chỉ cần ăn diện đẹp mắt một chút, dáng vẻ xinh tươi mộtchút, thể hiện uy nghi hoàng gia trước mặt người khác là được sao?”

Phó Cửu Vân không trả lời, hắn dường như đang ngủ, đầu hơi cúi xuống, khuônmặt bị bao trùm trong bóng tối.

“Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không có ai nói chota biết. Sau đó Đại Yến diệt vong, tiên sinh và ta tình cờ trở về thăm một lần,khắp chốn nơi đó đều cho yêu quái là tôn quý, chỉ vì Thiên Nguyên quốc thờ phụngvua quỷ. Những con dân bình thường hàng năm đều phải tiến cống thịt người …Ngươi biết thịt người là sao không? Chính là coi con người như một món cao lươngmỹ vị dâng tặng cho một đám yêu ma cao cao tại thượng. Hoang đường lắm phảikhông? Thế nhưng đó lại là sự thật rành rành.”

“Sau khi trở về, ta vẫn cứ nghĩ, trước kia ta là công chúa Đại Yến, được vạnngười ngưỡng mộ, tới cùng là dựa vào cái gì cơ chứ? Ta đã làm được gì cho bọnhọ? Ta rốt cuộc có tư cách được các con dân của ta ủng hộ như thế haykhông?”

“… Ngươi nói, ta dùng hồn đăng sẽ hồn phi phách tán vĩnh viễn chịu thống khổ,không đáng. Đối với Đàm Xuyên mà nói, quả thật không đáng, nàng chỉ là một cônương bình thường không người thân thích. Có điều trước khi trở thành Đàm Xuyên,nàng là Đế Cơ của Đại Yến. Trong lòng Đế Cơ, đây là chuyện ngàn vạn lần đánggiá.”

Thuốc đã thoa xong, là thuốc trị thương thượng hạng, bên trong còn bỏ thêm hítiên tán, cái tên thể hiện ý nghĩa, ngay cả thần tiên không cẩn thận cũng sẽ bấttri bất giác rơi vào giấc ngủ, sét đánh cũng không tỉnh, phải ngủ đủ năm canhgiờ mới có thể tự mình tỉnh lại. Ban đầu nàng quyết định chỉ khi cùng đường bílối tại núi Hương Thủ mới dùng đến, không ngờ nổi cuối cùng lại dùng trên ngườiPhó Cửu Vân.

[hí: trêu đùa, giễu cợt, hí tiên: nhạo báng thần tiên ]

Đàm Xuyên giúp hắn mặc quần áo tử tế, cẩn thận đặt hắn ngủ ở trên gối, ngắmnhìn vẻ mặt say ngủ an tường của hắn, trong lòng có bao điều muốn nói. Muốn nóicho hắn biết, thả mãnh hổ cắn hắn chỉ là nhất thời tức giận, chứ không hề muốngiết hắn; muốn nói, những ngày ở núi Hương Thủ, bởi vì có hắn, còn có Thúy Nhađáng yêu, nàng mới có thể thực sự cất tiếng cười, rất nhiều lần còn mơ về hắn,khi đó trong lòng cảm thấy một nỗi vui vẻ nhẹ nhõm thật lâu rồi chưa thấy.

Nàng còn muốn nói, hắn muốn ở bên nàng, thật sự là lời hứa vô cùng tốt đẹp vôcùng mật thiết.

Còn muốn nói…

Những lời muốn nói thực sự quá nhiều, chỉ là nếu như nói hết ra, nàng sẽluyến tiếc muốn bỏ mà không được. Nàng đã từng nghĩ, sống qua mấy năm này, là cóthể được giải thoát. Thế nhưng một năm cuối cùng này, nàng được sống thật sựhạnh phúc, cho nên giờ đây nàng thỏa mãn, chí ít không phải rời đi với nỗi lòngchứa đầy oán hận.

Đàm Xuyên khẽ khàng lấy hồn đăng từ trong ngực hắn, một lần nữa cất vào túiCàn Khôn.

Thay xong y phục, nàng nhịn không được quay đầu nhìn lại Phó Cửu Vân một lầnnữa, tựa như lưu luyến không rời.

Xé hai tờ giấy trắng gọi ra linh thú nho nhỏ canh chừng bên cạnh hắn, đểtránh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Đàm Xuyên nhìn hắn lần cuối, rốt cụcđoạn tuyệt đóng cửa phòng.

Lần này đây, là chân chính rời bỏ.

***

Nói là rời bỏ, Đàm Xuyên lại có chút sợ bị Phó Cửu Vân truy đuổi, người nàynói chuyện hư hư thực thực, có trời mới biết ngoại trừ tinh khí thần trên hồnđăng, hắn còn bỏ bùa chú gì gì đó trên người nàng hay không. Nàng luẩn quẩn tạithôn trấn chung quanh ba bốn ngày, tính sẵn trong đầu từng đường đi nước bước,chuẩn bị chu đáo đề phòng chính mình không may lại bị tóm cổ lần nữa.

*

Ba bốn ngày trôi qua, không thấy động tĩnh gì, xem chừng hắn đã tức giận tớimức đến Thiên Nguyên quốc ôm cây đợi thỏ rồi. Đàm Xuyên lúc này mới cưỡi lừacon, không nhanh không chậm đi về hướng tây. Tới khi đến trước mộ lão tiên sinh,đã là tháng hai tháng ba, cỏ dài chim bay, trên mộ lão tiên sinh không chỉ mọcđầy cỏ dại, còn nở một đám hoa dại, tươi tốt um tùm, ngược lại cũng náo nhiệtvui mắt.

Đàm Xuyên dứt khoát cắt sửa sơ qua cỏ dại trên mộ một chút, mấy bông hoa nhỏkia thì giữ lại, chắc hẳn tiên sinh cũng vui mừng.

Tốn hai lượng bạc, mời một gánh hát từ thôn đầu đông, cộng thêm mấy vò rượungon và nửa cân thịt bò. Trong tiếng xướng tuồng lách cách binh binh bàng bàng,Đàm Xuyên ngồi trước mộ ăn ngấu ăn nghiến, người đi đường đều ghé mắt trôngsang. Nói cho cùng, nàng bây giờ mặt dạn mày dày gặp người nói tiếng người, gặpquỷ nói tiếng quỷ, vậy mà đi theo tiên sinh học tập, trước khi chết ông cũngchẳng nhắn nhủ khuyên bảo gì, chỉ cười tủm tỉm phân phó một câu: “Lúc đến tảomộ, nhớ mang rượu ngon thịt bò, nếu có xướng tuồng thì càng tốt.”

Đàm Xuyên mặt không đổi sắc uống bốn vò rượu, ngay cả một chút mùi rượu cũngkhông lộ ra, đám con hát xem náo nhiệt ngược lại sắc mặt trắng bệch, lần đầutiên nhìn thấy một thùng rượu rõ rành rành, lại còn là một thùng rượu cực kỳxinh đẹp yếu đuối. Ăn uống no đủ, nàng vỗ vỗ tay đứng dậy, thi lễ trước mộ, nói:“Tiên sinh, đây là lần cuối ta tới thăm lão nhân gia ông rồi. Sau này trên mộmọc cỏ dại, nở hoa dại, ta cũng chẳng thể giúp ông dọn dẹp, tiên sinh chớtrách.”

Trả tiền cho gánh hát, lừa con sải bước đang muốn rời đi, bỗng nghe phía sautruyền tới một trận hô hoán, nhìn lại, thì ra là mấy con đào yêu đầu tròn đangmệt mỏi bơ phờ vì đi đường xa, ngày trước lúc nàng và tiên sinh còn ở chỗ này,vẫn theo gót bọn họ lên núi chơi đùa, hái rất nhiều đào về ăn.

Đào yêu nơi này tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người trước giờ vô cùng tốt,thế nhưng nhìn biểu tình của các thôn dân, lại giống như là đang hoảng sợ, đâymới là kỳ quái. Thói đời bây giờ, người và yêu sống chung lẫn lộn, yêu ma quỷquái kì dị cỡ nào chăng nữa đi lại công khai ngoài đường, cũng chẳng có ai thèmliếc mắt, ngắn ngủi vài năm, thói đời thay đổi rồi sao?

Đàm Xuyên cưỡi lừa con tới nghênh tiếp, cười hỏi: “Đào ca ca muốn đi đâuthế?”

Đào yêu dẫn đầu vừa thấy nàng liền nước mắt lưng tròng, hận không thể nhàotới ôm chầm lấy: “Tiểu Xuyên! Chỉ có muội là tốt! Mấy ngày nay bọn ta oan ức lắmnha, đám người đó cứ thấy bọn ta là sợ tới mức thét chói tai, cứ như thể bọn tamuốn ăn thịt họ ấy. Oan uổng quá đi! Trên đời này ai ai cũng biết giống đào bọnta là tốt nhất, chưa bao giờ biết ăn thịt người!”

Đào yêu cái khác đều tốt cả, chỉ có điều mắc bệnh dong dài, chỉ một chuyệnlặp đi lặp lại cũng có thể nói lải nhải nửa ngày, Đàm Xuyên nghe ước chừng hơnnửa canh giờ mới hiểu ra mọi chuyện. Té ra là hoàng đế của tiểu quốc phương Tâynày không có cốt khí, đại quân Thiên Nguyên quốc còn chưa tới, chính lão đã tựđầu hàng trước rồi. Mà Thiên Nguyên quốc sau khi tiêu diệt Đại Yến, Tả tướngđược cho là công lao vĩ đại, vốn muốn bảo ông ta ở lại Đại Yến làm một chức quanlớn, nhưng dân chúng Đại Yến cực kỳ căm hận vị thừa tướng phản quốc này. Đểtránh phiền toái không cần thiết, chính ông ta đã xin chỉ thị tới nơi này làmmột viên quan tiêu dao nhàn hạ, tiếp tục trau dồi nhuần nhuyễn thủ đoạn cũ ríchtôn thờ yêu quái.

Mấy hôm trước vừa gửi thiệp mời đến động phủ của đám đào yêu, mời bọn họ thamgia “Yến tiệc trăm người” gì đó, mượn lời của đào yêu, chính là mời bọn họ đi ănthịt người, để thể hiện rõ sự khác biệt mạnh yếu giữa yêu quái và người thường.Nghe nói những yêu quái có chút thanh danh ở những vùng lân cận cũng đều nhậnđược thiệp mời, hết thảy bị dọa cho nhảy dựng, chẳng kẻ nào muốn chảy xuống vũngnước đục ấy, cho nên dứt khoát vứt bỏ động phủ đã trú ngụ nhiều năm, rời xa chốnthị phi này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.