Tam Thế Duyên

Chương 37: Chương 37: Thay Đổi Được Hay Không Chỉ Có Thể Đợi



CHƯƠNG 37: THAY ĐỔI ĐƯỢC HAY KHÔNG CHỈ CÓ THỂ ĐỢI
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh không trở về viện mà đi gặp An thị. Lúc này An thị cùng Nhữ Dao đang ở đại điện nghe phương trượng thuyết phật pháp. Nàng không vào làm trở ngại mà là đứng ở bên ngoài một lúc.
Chưa được một khắc, phương trượng cùng bọn họ nói lời khách sáo xong liền rời đi, nàng mới bước vào. “Mẫu thân, tứ tỷ, chúng ta cùng dùng bữa đi.”
An thị cưng chìu nhìn Nhữ Hinh: “Được, đúng lúc mẫu thân cũng đói rồi, chúng ta cùng đi.”
Nhữ Dao đỡ lấy tay An thị lẳng lặng bước bên cạnh. Túi thơm vẫn treo bên thắt lưng như vật bất ly thân.
Ngồi trên bàn ăn Nhữ Hinh liền đề cập với An thị một vấn đề: “Mẫu thân, trong tự vừa đến một đoàn người, trong đó có một con sắc quỷ, người bảo biểu ca phải luôn túc trực bên cạnh tứ tỷ tránh nàng bị hắn nhìn trúng.”
An thị đang định cho cơm vào miệng nghe được nhìn vậy liền cau mày: “Sắc quỷ?” Vì hai từ đó nên An thị cũng không hề lưu ý đến việc Nhữ Hinh cất nhắc An Lam Ca đến gần Nhữ Dao.
“Ân! Hắn còn lớn tuổi hơn cả phụ thân, râu tóc đều trắng toát cả rồi, đã vậy còn mang một đám cơ thiếp đến đây nữa, cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào.” Nhữ Hinh không chút chú ý đến hình tượng mà vừa ăn vừa nói chuyện.
Nhữ Dao sợ đến tay đang gắp miếng mì căn cũng làm rơi: “Ngũ muội đừng dọa ta.” Nghe xong nàng thực sự sợ rồi. Trước nay trừ tiến cung ra nàng chỉ toàn trong khuê phòng được canh gác cẩn thận. Hiện đột nhiên lại nói như vậy. . .

“Muội nói thật, không tin tỷ hỏi Thiêm Hương xem.” Nhữ Hinh ăn xong miếng cuối cùng rồi lau miệng. Tiếp nhận ly trà trong tay Thiêm Hương liền uống.
“Mẫu. . .mẫu thân!!!” Nhữ Dao thu tay đặt chén xuống bàn nhìn An thị.
An thị hiền hòa cười xoa xoa gương mặt có chút trắng của nàng: “Đừng lo, mẫu thân liền để Lam Ca bọn họ đến đây.” Chút nàng phải đi nói cùng phương trượng để phương trượng cho đám người kia ở dãy phòng bên kia hoa viên, chuyển đám người Lạc Cách Quận trở về.
Nhữ Dao nghe xong mới có chút hòa hoãn sắc mặt. Nàng lại nhìn Nhữ Dao hỏi: “Ngũ muội không sợ?”
Nhữ Hinh dẩu môi phản vấn: “Vì sao muội phải sợ?” Gương mặt đầy thơ ngây như không hiểu nỗi Nhữ Dao hỏi câu này là có ý tứ gì.
Lúc này Nhữ Dao mới biết bản thân không ý tứ, nàng cúi đầu lí nhí tạ tội.
An thị lắc đầu khẽ cười: “Dùng cơm thôi.”
“Mẫu thân nữ nhi ăn xong rồi, đi tìm tam ca đây.” Nhữ Hinh đứng lên không đợi An thị đáp ứng liền xông cửa chạy đi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lúc này Nhữ Nhiên cũng vừa ăn xong. Hắn ngồi ở trên ghế thái sư đặt ngoài hoa viên, mắt nhìn quyển sách hạ nhân đang hai tay cầm đặt trong tầm mắt.
Nghe được tiếng bước chân, khóe môi hắn kéo cao, giọng nói cũng hơi nâng lên: “Cả buổi sáng này đi đâu giờ mới đến thăm ta?” Lời là oán trách nhưng trong giọng nói có chút tiếu ý không hề mang theo bất kỳ oán trách ý nào.
Nhữ Hinh cười hì hì bước đến ngồi xổm bên ghế của hắn, tay bám lấy tay hắn nói: “Sáng nay người ta đi vận động chút a.”
Nhữ Nhiên ho khan vài tiếng, vươn tay xoa đầu muội muội mình: “Nói đi, muốn tìm ta nói chuyện gì?” Sẽ không phải là về chuyện hôn sự chứ?
Nghe đến đây, nụ cười trên miệng Nhữ Hinh lập tức biến mất, thay vào đó là chút thần sắc quái lạ. Nàng bình lui tất cả mọi người, kể cả Thiêm Hương cùng Ái Ái: “Tam ca, chúng ta đến biệt viện sinh sống có được không.” Thanh âm thập phần mang theo cầu xin nài nỉ, con mắt độc nhất của nàng long lanh lệ ngân.
Nhữ Nhiên không hiểu còn nghĩ là nàng không muốn ở kinh thành nên mới nói vậy nên hắn liền trêu nàng: “Muội muốn rời đi liền cũng thôi, còn rủ cả ta cùng tạo phản, không sợ chọc giận phụ mẫu sao?”
“Không phải như vậy!” Nhữ Hinh không chút để ý hàm ý chọc ghẹo mà cau mặt không vui.
“Vậy thì là sao?” Nhữ Nhiên bắt đầu cảm thấy có chút không đúng. Hắn nhíu mày quan sát muội muội thật tỉ mỉ.
“Huynh cũng biết muội cùng huynh là không còn hy vọng rồi đúng không?” Thấy Nhữ Nhiên gật đầu Nhữ Hinh lại nói: “Phụ mẫu muốn để đại ca cùng tứ tỷ hy sinh để đổi lấy an nhàn cho chúng ta, nhưng muội không muốn như vậy. Chúng ta cùng phụ mẫu đến biệt viện, ở đó chúng ta trồng trọt buôn bán tìm kế sinh nhai được không?”

Nhữ Nhiên bắt đầu hiểu ra vấn đề muội muội nói là gì. Hắn thì không lo rồi, thân thể này của hắn, sống được bao lâu tốt bao lâu thôi, nhưng nàng thì khác. Nàng chỉ là dung mạo không tốt, tuổi thọ của nàng còn kéo dài. Nếu là phụ mẫu không còn, bản thân nàng không có hôn sự lại không có gì trong tay nhất định không thể nuôi sống bản thân.
Nàng còn nhỏ suy nghĩ chưa thấu đáo, vẫn cứ nghĩ bạc là dễ kiếm nên mới nói như vậy. Hắn không thể theo nàng cùng hồ đồ được. Thế nên hắn lắc đầu cự tuyệt: “Ta không đáp ứng.”
“Tam ca.” Nhữ Hinh bất bình mạnh đứng lên hống to một tiếng: “Huynh không thể như vậy được, chúng ta không thể chỉ biết bản thân mà không nghĩ đến người khác được, như vậy quá ích kỷ rồi.”
“Ngũ muội.” Trái ngược với kích động của Nhữ Hinh, Nhữ Nhiên lại rất bình thản giải thích với nàng: “Đây không phải là nghĩ cho bản thân chúng ta hay là cá nhân muội, mà đây là nghĩ cho sự tồn vinh của toàn bộ Nhữ gia. Cho dù có chúng ta hay không, chúng ta có trong tình cảnh này hay không thì mọi chuyện sẽ tiến hành như vậy, muội có hiểu không?”
Mắt thấy Nhữ Hinh không hiểu, hắn lại kéo tay nàng về phía mình chậm rãi giải thích: “Bao nhiêu thế lịch của Nhữ gia đều làm quan, giờ đây đột nhiên rút khỏi quan trường, cho dù không sợ thế nhân làm văn cũng sẽ nhanh chóng lụi bại. Thế nên phải để tứ muội vi thái tử phi thì mới có thể đảm bảo. Thế nên dù muội có xảy ra chuyện hay không thì Nhữ gia đều phải có một người làm thái tử phi để giữ vững địa vị, tạo lòng tin cho hoàng tộc.”
“Còn phần của đại ca. . .” Nhữ Nhiên mím môi một chút lại nói: “Trưởng công chúa kéo dài hôn sự để lỡ tuổi xuân vì hắn nên hôn sự này muốn không thành cũng không được. Phụ mẫu chỉ là thuận nước đẩy thuyền, kéo theo vinh hoa của chúng ta mà thôi.”
Nhữ Hinh cực lực lắc đầu, ánh mắt bất khả tin tưởng nhìn tam ca: “Muội cảm thấy giải thích như vậy không thỏa đáng. Chúng ta có thể làm thứ khác, không nhất thiết là làm quan.”
Nhữ Nhiên khẽ thở dài vẫn là lắc đầu: “Nếu rút khỏi quan trường, sự hưng thịnh của Nhữ gia sẽ không còn. Lại sẽ có người đạo tam thuyết tứ nói phụ thân nhất định là có mờ ám trong quan trường sợ bị phanh phui nên mới rút khỏi đó. Muội nói nếu là xuống hoàng tuyền gặp liệt tổ liệt tông, mặt mũi của phụ thân lại sẽ để nơi nào?”
Nhữ Hinh như mất hết hy vọng ngồi xuống bệt mặt đất. Nàng gục đầu vào đầu gối của Nhữ Nhiên khóc lóc: “Nhưng tứ tỷ cùng biểu ca, bọn họ. . .chúng ta làm sao có thể làm chuyện chia rẽ uyên ương như vậy.” Bản thân nàng không có được hạnh phúc nàng cũng muốn mọi người hạnh phúc. Nhất là những thứ trong giấc mơ kia nữa, nàng không muốn.
Nhữ Nhiên trợn to mắt không tin. Nàng vừa nói gì kia? Nhữ Dao cùng An Lam Ca làm sao? Hắn gấp gáp hỏi lại: “Muội nói lại lần nữa cho ta nghe, tứ muội cùng biểu đệ thế nào?”
Nhữ Hinh mới đem chuyện hôm đó bản thân thấy được kể ra. Nàng cũng nói rõ lý do phát sốt cũng từ đó mà ra. Nói xong khóc còn lớn hơn nữa.

Tâm trạng của Nhữ Nhiên cũng bị ảnh hưởng không ít. An Lam Ca là chất nhi của mẫu thân, là biểu đệ của hắn, từ nhỏ hắn(ALC) đã không có phụ mẫu dọn đến sống cùng bọn hắn. Cũng như lời Nhữ Hinh nói, không lý nào lại. . .
“Đừng khóc, chuyện này để ta suy nghĩ kỹ hơn lại nói tiếp được không?”
Nhữ Hinh ngẩng gương mặt khóc đến đỏ ửng, lại lem luốt nước mắt lên nhìn tam ca. Nàng sụt sịt mũi khẽ gật đầu: “Tam ca phải hứa với muội cầu mẫu thân cho tứ tỷ gả cho biểu ca được không?”
Nhữ Nhiên do dự không dám đáp chỉ nhìn muội muội thôi. Bởi Nhữ Dao ngồi thái tử phi vị là chuyện toàn kinh thành đều âm thầm khẳng định trong lòng, hắn không có dám khẳng định bản thân sẽ thay đổi được.
Nhữ Hinh đưa tay lau nước mắt, cũng không dám bức ép hắn phải đáp ứng mình. Bởi đây liên quan đến hoàng thất, liên quan đến tồn vinh của Nhữ gia, không phải là chuyện nàng và hắn muốn liền có thể thay đổi.
Nhữ Nhiên thay muội muội cầm khăn lụa lên lau mặt. Chỉ là do hắn vô dụng nên mọi chuyện đều phải để Nhữ Tuân cùng Nhữ Dao thay hắn gánh vác chuyện của Nhữ Hinh cùng phụng dưỡng phụ mẫu. Trong lòng hắn miễn bàn có bao nhiêu buồn tủi bao nhiêu bất đắc dĩ.
“Lần trước thái tử điện hạ ở Nhữ phủ trước mặt bao nhiêu người gây tiếng động lớn như vậy, có lẽ hôn sự của tứ muội cũng sẽ bị đình lại, chúng ta có thêm thời gian suy nghĩ chu toàn. Muội an tâm, không cần suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.”
Nhữ Hinh nghe vẫn cũng an tâm không ít. Nàng chậm rãi đứng lên phủi đi lớp bụi bám trên y phục. “Tam ca, mẫu thân bảo huynh cùng Quận ca ca biểu ca dọn qua bên đó.”
“Vì sao?” Nhữ Nhiên lại không hiểu hỏi. Đang yên đang lành đột nhiên vì sao phải dọn sang bên kia?
Nhữ Hinh còn chưa kịp đáp đã thấy lão nhân ban sáng cùng đám cơ thiếp đi dạo hoa viên, nàng vội nép sang bên người Nhữ Nhiên, thấp giọng nói: “Bởi vì trong tự vừa tới một con sắc quỷ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.