Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 37



Chạy ra khỏi cửa lớn ký túc xá, Hoắc Mẫn Lăng tiếp tục hướng đến cửa hàng tiện lợi của trường học.

“A di (dì), cho gọi điện thoại.” Đứng ở trước quầy, Hoắc Mẫn Lăng cầm lấy điện thoại công cộng trên bàn, ngón tay ở trên bàn phím thuần thục ấn vài tổ hợp phím.

「 Đô ──」 thanh âm đúng hạn vang lên, nắm ống nghe, Hoắc Mẫn Lăng kiên nhẫn chờ đầu kia đáp lời.

「 Đô…… Uy? Là ai vậy?」một giọng nữ an tường, âm sắc nghe thấy đầy tao nhã, có thể tưởng tượng ra đối phương nhất định là một vị rất tu dưỡng nữ tính.

“Nga, mỗ di a, ta là Mẫn Lăng……” Trên mặt Hoắc Mẫn Lăng vẽ ra một cái tươi cười nho nhỏ.

「Úc…… Là tiểu Lăng a…… Có phải muốn tìm a gia (ông) nghe điện thoại hay không a?」 đối phương tựa hồ đã đợi cuộc điện thoại này từ sớm, vừa mới nhận được liền lập tức muốn chuyển cuộc gọi cho người đang gấp kia.

“Ân, phiền toái mỗ di.” Nhẹ nhàng lên tiếng, tươi cười trên mặt Hoắc Mẫn Lăng vẫn chưa ngừng lại.

「Ân, a gia ngay ở bên cạnh, ngươi chờ a……. Lão gia tử, là tiểu Lăng gọi tới ……」

「Uy……?」giọng nữ bên tai lập tức đổi thành một đạo giọng nam thương lão, nghe ra tuy là tuổi không nhỏ nhưng thanh âm lại vang to hữu lực, tràn ngập uy nghiêm.

“A gia a, ta báo cáo tình hình gần đây a, trường học cũng không có chuyện gì, sinh hoạt phí còn đủ dùng, việc học tập vẫn còn tốt, ân, ta hết thảy đều vẫn mạnh khỏe……” Một bên hồi tưởng một bên báo cáo tình huống của học kì mới, Hoắc Mẫn Lăng vốn là cũng muốn đem chuyện cùng phòng với nhị thiếu nói một câu, nhưng là nghĩ lại cảm thấy quá dài, nếu nói tiếp thật sự rất phiền toái, do dự, vẫn là không nói ra.

「Ân……Vậy có mỗi ngày luyện tập hay không?」

“Ân, có, mỗi buổi sáng thức dậy đều có luyện……”

「Úc, vậy khi nào thì trở về?」

“Gần đây trường học không cho nghỉ nên cũng sẽ không trở về, phỏng chừng tới lễ mừng năm mới lại trở về.”

「Ân, vậy là tốt rồi.」

“Ân, a gia, ta đây treo nga.”

「Hảo, tiết kiệm điện thoại phí.」

“Vậy tái kiến a gia.”

「Ân.」

Đối thoại ngắn gọn chấm dứt, treo điện thoại, Hoắc Mẫn Lăng thò tay vào túi sờ tiền.

Thoạt nhìn hắn là đang làm báo cáo tình hình cuộc sống cho gia đình theo thường lệ, học kỳ mới chung quy sẽ có tình trạng không tốt phát sinh, cho nên gia gia liền dặn hắn sau khi đến nơi đó phải nhớ về nhà báo cáo một chút, có cái gì không tốt trong nhà còn có thể giúp đỡ hắn.

Bất quá ở năm nhất bởi vì hắn không thích gây chuyện, cho nên cũng không có đại sự kiện gì phát sinh, rất là bình an.

Nhưng lúc này đây……

Sờ sờ túi tiền, thật vất vả ở trong góc nắm được một đồng tiền xu, gian nan đang muốn rút ra, bên tai bỗng nhiên giương qua một bàn tay, hai đồng tiền xu vừa lúc rơi xuống ở trước mặt Hoắc Mẫn Lăng.

“Điện thoại phí.” Phương Vu Hi đứng ở phía sau, hướng a di ở cửa hàng thản nhiên giải thích.

“Phương hội trưởng……?” Quay đầu lại, Hoắc Mẫn Lăng có chút ngoài ý muốn.

“Đi thôi.” Hướng Hoắc Mẫn Lăng ôn nhu cười, Phương Vu Hi giữ chặt bàn tay gầy nhỏ còn đang cắm ở trong túi quần, kéo Hoắc Mẫn Lăng ly khai cửa hàng tiện lợi.

Tuy rằng không biết muốn đem hắn đi đâu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi theo Phương Vu Hi, nhắm mắt theo đuôi, Hoắc Mẫn Lăng nhìn xuống dưới đất, thả tâm mà đi.

Hiện tại, đã là hoàng hôn……

Nghênh diện ánh tà dương chiếu vào hai người một trước một sau, từng đợt từng đợt gió nhẹ xuy phất sợi tóc trên trán, bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, trên đạo hành lang sâu hút, tựa hồ chỉ có hai người bọn họ……

Muốn dẫn hắn đi đâu? Hắn còn muốn đọc sách a…… Hoắc Mẫn Lăng nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, tựa hồ có chút không kiên nhẫn.

Phương Vu Hi cứ như vậy dẫn hắn đi, đã muốn ước chừng qua một giờ, hiện tại tới gần mùa đông, trời luôn tối nhanh hơn so với bình thường……

Nhìn thiên không đã dần dần tối, bên cổ Hoắc Mẫn Lăng chợt lạnh, một trận gió lạnh cuốn qua bốn phía của hắn, mang đến một mảnh hàn ý.

Ngẩng đầu vừa thấy, bọn họ không biết từ lúc nào đã chạy tới bên cạnh hồ trong LM học viện, hồ nước bởi vì thời tiết bắt đầu trở lạnh mà cũng lộ ra một loại xanh thẫm đặc sắc, gió bị hồ nước tẩm qua tựa hồ thêm lạnh hơn.

Phía trước bỗng nhiên ngừng bước, Hoắc Mẫn Lăng không yên lòng thiếu chút nữa đụng vào phía sau Phương Vu Hi, cước bộ sai lệch chệch choạng, miễn cưỡng trước khi đụng vào Phương Vu Hi liền ngừng lại.

Xoay người đối mặt với mặt hồ rộng lớn, khóe miệng Phương Vu Hi thoáng nhếch, tâm tình dường như cũng không tệ lắm.

“Giống người yêu cùng một chỗ tản bộ không a?” Quay đầu nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi cười đến thực quỷ bí.

“Ân?” Hoắc Mẫn Lăng ngẩn người, cúi đầu nhìn lại, quả thật, hiện tại bọn họ tay trong tay như vậy, cảm giác có loại tình cảm phi thường lưu luyến ái muội……

Nhưng mà…… Làm cho Hoắc Mẫn Lăng càng nghi hoặc là……

Người yêu là cái gì?─ ─|||……[- -+ tiểu Hoắc, ngươi……]

Phương hội trưởng nói bọn họ giống người yêu nga…… Vậy người yêu có phải là một loại động vật hay không a? Ân…… Hay là thực vật?

Người yêu có từ ‘Người’…… Vậy hẳn là động vật đi…… Cùng người có liên quan sao?

Rốt cuộc là ý gì a?……

Mặt nhăn mi nhíu thật sâu, Hoắc Mẫn Lăng bị từ ngữ kỳ quái này khiến cho trăm tư không thể giải.

Hắn kỳ thật là muốn hỏi một câu Phương Vu Hi đây là ý gì, nhưng xem bộ dạng Phương Vu Hi tựa hồ nếu hỏi thì rất có khả năng hắn sẽ tức giận……

Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là không hỏi tốt hơn, nghi vấn đã đến bên miệng lại bị gắt gao nuốt trở vào.

Nhìn Hoắc Mẫn Lăng cúi đầu không nói, bộ dáng cong lại chân mày, Phương Vu Hi còn tưởng rằng hắn là đang thẹn thùng, trên mĩ nhan cười quái dị, tựa hồ tâm tình càng lúc càng tốt.

Hai người cứ như vậy đứng ở bên hồ trên đài cao, tay kéo tay, gió hồ thổi qua, nhìn cảnh hồ xinh đẹp xuất thần……

Không biết qua bao lâu, phượng nhãn vẫn nhìn về phía trước bỗng nhiên hạ thấp, lơ đãng dời đến mặt hồ thoạt nhìn rất sâu dưới thân, nhất thời, một tia chớp linh cảm xẹt qua trong đầu Phương Vu Hi, lại nhìn xem Hoắc Mẫn Lăng ở bên cạnh cũng đang chuyên chú nhìn mặt hồ, một ý niệm kỳ quái trong đầu cuối cùng dần dần hình thành ở trong lòng Phương Vu Hi……

Giơ lên một cái tươi cười ác liệt, cơ hồ khó có thể phát hiện.

Trong đôi mắt phượng hiện lên một loại giảo hoạt của một đứa nhỏ.

Tay đang nắm bất tri bất giác chậm rãi buông ra……

Thần trí dừng ở trên mặt hồ đang suy nghĩ hôm nay còn chưa có làm xong đề tham khảo, Hoắc Mẫn Lăng một chút cũng không nhận thấy được biến hóa của người bên cạnh, thậm chí khi kiềm chế trên tay đã biến mất lại vẫn còn duy tư thế nắm tay kia, một bàn tay tiếp tục ngơ ngác ở giữa không trung mà giơ.

“Bùm ──” Một tiếng nổ thật to bỗng nhiên đánh gãy ý nghĩ của Hoắc Mẫn Lăng, nhìn mặt hồ nguyên bản tĩnh lặng nổi lên gợn sóng thật to, Hoắc Mẫn Lăng nhất thời đứng ở tại chỗ.

Sau một lúc lâu, khi hắn lấy lại tinh thần muốn nhìn về phía Phương Vu Hi ở bên cạnh hỏi một chút xem đã phát sinh chuyện gì, lại đột nhiên phát hiện, bên cạnh mình sớm đã là trống rỗng.

“Phương…… Phương hội trưởng?” Thu hồi tay, Hoắc Mẫn Lăng đứng ở trên đài cao, không có tiêu cự nhìn xung quanh. Hắn không hiểu được một người sống sừng sững như Phương Vu Hi sao lại tiêu thất hư không như thế. Chẳng lẽ là bị người ngoài hành tinh cướp đi?[- -+ ý tưởng này cũng……]…… Không…… Chẳng lẽ là biến thành sách tham khảo?[- -+ Mẫn Lăng…… Ngươi……]

Kinh ngạc sinh ra ý tưởng này, thúc đẩy Hoắc Mẫn lăng đem tầm mắt nguyên bản đang nhìn thẳng chuyển dời đi ……

Biến thành sách tham khảo hẳn là sẽ rơi trên mặt đất …… Hắn tìm xem xem……

Giống như ruồi bọ không có đầu ở trên đài cao loạn chuyển, Hoắc Mẫn Lăng lòng tràn đầy ham muốn tìm được bản sách tham khảo Phương hội trưởng biến thành kia, nhưng vẫn bỏ qua phía sau hắn……

─ ─|| Tiểu gia khỏa này đang làm cái gì?

Phương Vu Hi ngâm ở trong hồ nước nhìn bóng dáng nho nhỏ đang đưa lưng về phía mình, vẻ mặt hắc tuyến……

Nếu cứ như vậy, chính mình liền thật sự sẽ chết đuối……

Bất đắc dĩ hu khẩu khí, Phương Vu Hi chỉ phải buồn bực lặn xuống mặt nước lạnh như băng, tùy tay nhặt một viên đá dưới đáy hồ,lại nổi lên mặt nước, tay duỗi ra, tư thế ba phần nhắm vào đầu, hướng não vị Hoắc Mẫn Lăng đồng học bay đi……

“Ba!” Trúng mục tiêu……

Hoắc Mẫn Lăng quay đầu……

“Y?! Phương hội trưởng ngươi…… Ngươi không sao chứ?!!” Quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng thiếu chút nữa đem Hoắc Mẫn Lăng hù chết, nhìn bóng người vô lực giãy dụa nổi trên mặt hồ [- -?], cái cằm nho nhỏ thiếu chút nữa rớt xuống dưới.

Tiếng hô của mình không có người trả lời, cho rằng Phương Vu Hi có thể đã ngất xỉu, lúc này cứu người như cứu hoả, Hoắc Mẫn Lăng cái gì cũng không nghĩ liền phấn đấu quên mình nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo, hướng đến phương hướng Phương Vu Hi đang trôi nổi bơi đi……

“Phương hội trưởng!!” Vội vàng giữ lấy thân hình mềm nhũn, Hoắc Mẫn Lăng lấy ra kính mắt bị nước làm nhòe đi, trong mơ mơ màng màng cũng thấy không rõ tình huống của người trong lòng, thấy Phương Vu Hi không trả lời, không chút suy nghĩ lập tức kéo Phương Vu Hi ra sức hướng trên bờ bơi tới, trong một mảnh hỗn loạn,cặp mắt kính to của mình rơi xuống, tiếp đó sờ lung tung đem Phương Vu Hi tha lên bờ.

“Phương hội trưởng…… Phương hội trưởng ngươi không sao chứ?” Lo lắng ngồi chồm hỗm ở bên cạnh Phương Vu Hi, Hoắc Mẫn Lăng nhíu đôi mắt cận thị ngàn độ, lo lắng hỏi.

Nhưng mà, nam nhân nằm trên mặt đất, vẫn như cũ không có nửa phần động tĩnh……

Làm sao đây? Làm sao đây?! Bối rối nhìn xung quanh, bàn tay nhỏ bé trắng bệch sờ soạng lên lồng ngực ướt sũng trước mặt.

Đột nhiên nhớ tới phương pháp cấp cứu người chết đuối trên một quyển sách tham khảo đã từng xem qua, cái gì cái gì kêu…… Hô hấp nhân tạo?

Hoắc Mẫn Lăng nhíu nhíu mày, nhớ mang máng phương pháp mặt trên nói qua……

Miệng đối miệng? Hít sâu…… Rồi mới đẩy hơi…… Sao?

Bàn tay nhỏ gầy trên mặt đất sờ loạn, thuận từ trong ngực hướng lên trên chậm rãi đụng đến gương mặt trái xoan lạnh lẽo, năm ngón tay của Hoắc Mẫn Lăng ở trên khuôn mặt kia vội vàng qua lại tìm kiếm, đầu ngón tay bỗng nhiên dừng lại, đụng phải một đôi hình thoi mềm mại……(em í không mang kính nên phải mò)

Cuối cùng đã tìm được mục tiêu, Hoắc Mẫn Lăng ấn theo cánh môi đang giương ra, nâng sau gáy Phương Vu Hi lên, cúi đầu, một cái hôn không chút do dự phủ lên……

Thực mềm mại…… Còn có vị nước sông thản nhiên…… Phương Vu Hi tĩnh mắt, cười ác bình luận mỹ vị đang ở trên môi mình ngây ngô di động.

Hai phiến môi nho nhỏ phấn nộn lại giống như ẩn giấu ngọt ngào bất khả tư nghị, mềm mại mà lại co dãn, nặng nề đặt ở trên môi hắn, mềm mềm, còn tràn đầy mùi thơm ngát sạch sẽ đặc thù của y……

Hảo muốn xoay người qua…… Phương Vu Hi cơ hồ sắp không khống chế được chính mình, nhìn tình cảnh hai phiến môi phấn nộn đặt ở ngoài miệng mình, thật muốn đè lại cái đầu nhỏ kia, hung hăng tác cầu cho thỏa mãn……

Nhưng là…… Hắn hiện tại đang bị chết đuối…… Hơn nữa…… Nhìn tiểu gia khỏa này chủ động như vậy…… Thật sự là cảm giác không tồi……

Lần hô hấp đầu tiên đã xong, Hoắc Mẫn Lăng ngẩng đầu hít vào một hơi, lại tiếp tục hướng đôi môi đỏ mọng xinh đẹp dưới thân tiến hành phục vụ miệng đối miệng……Đem vị Phương đại hội trưởng đồng học ra vẻ đạo mạo nhưng mặt người dạ thú kia hưởng thụ đến thích vô cùng [- -+]……

Kỳ quái? Sao vẫn còn không được nga? Chẳng lẽ là đã vờ rớt? Không biết hô hấp bao nhiêu lần, cái miệng nhỏ nhắn của Hoắc Mẫn Lăng đã muốn mệt chết, nghi hoặc trừng lên bóng người mơ hồ không rõ, trong lòng không thể không đưa ra ý tưởng không tốt này……

“Khụ khụ khụ……” Nhìn bộ dáng Hoắc Mẫn Lăng đang nghi hoặc, biết không thể tiếp tục giả bộ, Phương đại hội trưởng hợp thời ho khan vài tiếng, hảo tuyên bố chính mình đã thanh tỉnh lại, miễn cho tiểu gia khỏa này cứ như vậy bắt hắn táng (chôn=]]) ở bên hồ ……─ ─||||……

“A, Phương hội trưởng, ngươi tỉnh?” Nghe được thanh âm ho khan mỏng manh truyền đến, trên mặt Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng cũng thả lỏng, nhíu mắt muốn cố gắng thấy rõ tình huống của Phương Vu Hi, lại vẫn là phí công.

“Khụ khụ…… Không có việc gì …… Cám ơn……” Giả bộ ho khan vài tiếng, thanh âm Phương Vu Hi nghe ra rất là suy yếu, nhưng đôi phượng nhãn lăm lăm nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của Hoắc Mẫn Lăng kia đang lóe sáng lóe sáng……

“Nga……” Thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Mẫn Lăng thả lỏng dựa vào cạnh hồ.

“Ta thấy chúng ta nên trở về đi, buổi tối nơi này rất lạnh…… Trở về mau thay quần áo…… Miễn cho bị cảm lạnh nga……” Phương Vu Hi đứng lên, hướng Hoắc Mẫn Lăng vươn bàn tay.

“Ách…… Cái kia…… Ta nhìn không…… Rõ ràng……” Hoắc Mẫn Lăng ngơ ngác ngồi dưới đất, ngón tay ở trước mắt chỉ chỉ.

“Nga, không quan hệ, ta đây dắt ngươi đi trở về……” Không đợi trả lời liền kéo tay Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi khẽ cười nói.

“Nga, hảo……”

……………………

“Này, không thể nào, nhanh say như thế?!” Trên sô pha, vài bóng người theo âm nhạc lắc lư, trêu chọc nhìn bóng dáng đang ngồi phịch ở sô pha.

“Tốt lắm tốt lắm, đừng ép hắn nữa. Các ngươi thật sự là……” Lam Lưu trách cứ nhìn thoáng qua mấy người, đem Hàn Kì trước mặt còn chưa uống cạn rượu dời ra.

“Ha ha, lo lắng?” Trêu tức hướng Lam Lưu nói, một đám người cười đến rất là quái dị.

“Ai…… bớt vô nghĩa……” Lam Lưu trừng mắt liếc nhìn người vừa lên tiếng một cái, trên mặt lại giấu không được ý cười.

“Ân…… Xú tiểu tử…… Tiểu Tứ mắt……” Chóng mặt say khướt nằm phịch ở trên sô pha, miệng hộc ra vài thanh âm mơ hồ không rõ.

“Ân? Hắn nói cái gì nha?” Người ngồi ở đối diện không nghe rõ, âm nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc.

“Không biết nga, đại khái chắc là đang niệm Lam Lam thân ái hoặc là Lưu Lưu đi……” Một người khác ái muội nhìn thoáng qua Lam Lưu, rồi mới cười vang.

“Câm miệng, ít nói sẽ chết sao?” bộ dáng giận dữ, Lam Lưu uống một ngụm rượu, ý cười tràn qua, nhìn Hàn Kì ở phía kia đã say như rỉ ra, con ngươi đen lóe ra một tia sáng quái dị……

……………………

“Cùng nhau tẩy đi, Mẫn Lăng……” Phương Vu Hi đứng ở trong phòng tắm, cười nhìn người bên cạnh.

“Không cần, không cần, không cần……” Liên tục nói ba lần ‘Không cần’, đầu Hoắc Mẫn Lăng lắc tựa trống bỏi, trên mặt nhất quyết không chịu.

“Nga?” Mày khẽ nhíu, trên mặt Phương Vu Hi nổi lên vẻ quỷ dị.

“Thật sự không cần?”

“Không cần.”

“Ân, hảo, không cần cũng được…… Nhưng là…… Phải có phí dẫn đường nga……”

“Phí dẫn đường?” Đã không có kính mắt nên nhìn không tới vẻ mặt gian trá của Phương Vu Hi, Hoắc Mẫn Lăng nghi hoặc.

“Một cái hôn là được rồi……” thanh âm dụ hoặc biến mất ở giữa hai phiến môi ái ân cùng một chỗ, nhẹ nhàng cắn xé vị ngọt ngào chờ đợi đã lâu, Phương Vu Hi ôn nhu, cẩn thận, từng chút một làm tan biến cái lạnh lẽo trên cánh môi Hoắc Mẫn Lăng.

Đầu lưỡi hoàn toàn luồn vào, quấy phá mật huyệt mềm ướt bên trong, nhẹ nhàng khiêu khích cái lưỡi thơm tho không dám vọng động kia.

Hôn, hôn thật sâu, không chút nào buông tha một mảnh kẽ hở, muốn một chút ngọt ngào kia đều chặt chẽ khóa ở trên môi mình, bên má mấp máy bố cáo sự xâm nhập bên trong nhiều kịch liệt thế nào……

Hoắc Mẫn Lăng ngơ ngác đứng ở nơi đó, không có phản ứng gì……[- -+……sẽ không phải……]

Rất lâu sau đó, một cái hôn này mới dần dần kết thúc, buông ra hai bên gắt gao dán chặt, nhìn ở giữa hai phiến môi liên tiếp câu ra vài sợi tơ trắng sáng, Phương Vu Hi biểu tình ôn nhu làm cho người ta say lòng……

“Tẩy đi……” Hai chữ ở lại bên tai Hoắc Mẫn Lăng, bóng dáng cao gầy xoay người đi ra phòng tắm……

Đóng cửa lại, Phương Vu Hi tựa vào trên cửa, trong phượng nhãn ẩn nhẫn dục vọng thật sâu……

“Ai…… Thật sự là……” Nhìn phân thân dưới khố hạ đã đứng thẳng lên, Phương Vu Hi thở dài


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.