Tầm Thần Ký

Chương 14: Thoáng chốc cô độc



Thuật pháp Độn Địa chỉ diễn ra chưa đến hai phút, Tịch Thần và Kỳ Văn Thư cực kỳ thuận lợi vượt qua kiểm duyệt gắt gao từ binh lính của cổng thành. Hai người lúc này đột ngột xuất hiện ở một con hẻm vắng, xung quanh không có người. Nếu để cho người ta thấy trống rỗng xuất hiện hai người sống thì chắc chắn sẽ sợ đến chết khiếp mà đi báo với phủ Thành chủ chuyện lạ chưa từng có này.

Kỳ Văn Thư ngồi thụp xuống mặt đất, gương mặt xanh xao như tàu lá chuối, hắn hít lấy hít để không khí xung quanh, còn tay thì cố gắng quơ quào lấy vạt áo để chùi bụi bẩn dính trên mặt.

Đến khi cảm thấy tốt hơn, hắn mới ngửa đầu lên và buồn bực khi thấy gương mặt sạch sẽ đến tinh khôi của thiếu nữ đối diện. Giống như nàng không phải từ trong đất mới đi ra.

Ách!

Thật là người so với người càng thêm tức chết mà!

Có năng lực khác người thì ghê gớm lắm sao?

Tịch Thần không quan tâm đến ánh mắt quái dị của Kỳ Văn Thư, mà chuyên tâm phóng thích tinh thần lực đi quan sát hoàn cảnh chung quanh. Đây có thể nói là một thói quen bất biến của nàng rồi, mỗi khi đến một chỗ xa lạ, nàng đều có bản năng muốn tìm hiểu kỹ trước.

Tinh thần sợi tơ dạng ra hình vòng tròn rồi lan ra ngoài, chậm rãi thu về từng hình ảnh rõ mồn một.

Con hẻm nhỏ này vừa lúc cách cổng thành chưa tới năm mươi mét, nên nàng có thể nhìn rõ ràng từng hàng người qua lại, chỗ này thật là ngư long hỗn tạp, đại đa số đều là nam nhân hông giắt vũ khí, thần sắc nghiêm túc và khí thế có phần dữ tợn. Hai bên vệ đường có những hàng quán nhỏ được mở ra, trải bạt dưới đất và căng lều phía trên, chủ quán thì căng miệng rống to, mời chào người qua kẻ lại mua đồ vật của mình.

“Long Tinh Thảo đây, mời các vị quan khách ghé xem, hàng mới vừa được hái xuống tức thì, chỉ năm mươi tinh thạch một gốc. Mại dô, mại dô!”

“Ngũ Sơn Căn đây, hàng thật giá thật không lừa già dối trẻ, chỉ cần một căn là có thể rèn được vũ khí tăng một phẩm bậc, đằng này còn đủ trọn bộ năm căn. Tiếc gì năm trăm tinh thạch để mua trọn bộ đi quý vị ơi…”

“Bạt Chi Thủy, Linh Sâm trăm năm có tác dụng hồi xuân, giúp cho làn da tươi trẻ, các vị nam khách hãy mua về cho nương tử của mình đi nào. Chắc chắn sẽ được lòng mĩ nhân, bảo đảm mĩ nhân nương tử của ngươi sẽ mê ngươi như điếu đổ, vĩnh viễn đều không cho ngươi đội nón xanh!”

“…”

Khụ!

Tịch Thần đảo qua mấy vị chủ quán vì để bán được hàng mà đánh mất tiết tháo này thì trong lòng khẽ ho khan, đây đều là cái quảng cáo kiểu gì thế?

Mấy người này đang bán hàng hay diễn xiếc vậy?

Tịch Thần âm thầm lắc đầu, dời tinh thần lực đi chỗ khác, gần cổng thành hơn, tường thành cao chót vót, nhuộm lên một màu xám bạc tôn quý, ráng chiều tà ánh lên nửa bên tường thành còn lại một màu đỏ cam nhiệt huyết, cho dù thời gian có phai mờ thì nó vẫn đứng ở đấy, sừng sững tồn tại.

Nửa bên còn lại, màu xám bạc cũ kĩ nhưng mang vài phần tang thương lâu đời, vẻ thần bí trịnh trọng của nó hoàn toàn đối lập với nửa bên còn lại.

Tường thành càng lên cao thì càng tròn dần, cuối cùng tạo thành dáng vòm cung, chính giữa nơi cao chót vót treo một tấm bảng đen khắc chữ vàng ròng, đường nét hùng hồn sắc bén.

Trong lòng Tịch Thần chấn động mãnh liệt, uy áp của hàng chữ kia thông qua tinh thần lực vậy mà xung kích đến não vực của nàng, khiến cho nàng có một loại cảm giác mãnh liệt muốn quỳ xuống và cúng bái nó, mặc dù nàng không hiểu nghĩa của hàng chữ kia có ý nghĩa gì.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng bình phục nỗi lòng hỗn loạn, tò mò hỏi thiếu niên vẫn còn ngơ ngác đứng bên cạnh:

“Kỳ Văn Thư! Chữ ở trên tường thành có nghĩa là gì thế? Tại sao khi ta nhìn vào nó, lại có một xúc động muốn quỳ bái?”

Kỳ Văn Thư nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, nói với âm điệu buồn rũ rượi:

“Ta không biết! Nhưng không chỉ riêng ngươi mà thôi, tất cả mọi người của Hoang Vực Giới khi nhìn vào nó đều sẽ có cảm xúc như thế. Tựa như là con kiến nhìn thấy cường giả, sùng bái, ngưỡng mộ và cảm giác muốn cúi đầu. Hoặc cũng có thể là loại cảm giác của con cháu đời sau khi nhìn thấy tổ tiên, kính trọng và tưởng niệm. Nhưng không một ai giải nghĩa được hàng chữ trên đó. Một ngôi thành không thể vĩnh viễn không có tên, cho nên tổ tiên nhiều đời đã đặt tên cho nó, từ lúc ban đầu là Vô Danh Thành, đến sau là Cổ Bất Hoặc Thành, và cuối cùng là Đoạn Tiên Thành.”

Ánh mắt của Tịch Thần trở nên sâu thẳm, dường như muốn xuyên qua trùng trùng điệp điệp cản trở mà hiểu rõ đặc tính của ngôi thành này. Nhưng, ký tự của hàng chữ kia không nằm trong một ngôn ngữ nào mà nàng đã từng học qua.

Nhưng, uy áp của hàng chữ kia – rất cường đại!

Kỳ Văn Thư trong lòng có chút nôn nóng muốn trở về nhà xem tình hình của muội muội, nên đã ngang nhiên cắt đứt ngẫu hứng tìm hiểu của Tịch Thần, nói:

“Nhà của ta cách chỗ này không phải rất xa! Nơi này quá phức tạp, hay là ngươi về ở tạm nhà của ta một thời gian rồi hãy quyết định đi nơi nào khác?”

Tịch Thần thu hồi ánh mắt từ phương hướng cổng thành, đối diện với Kỳ Văn Thư rồi nói:

“Cũng được! Làm phiền ngươi!”

Kỳ Văn Thư xua tay, mỉm cười:

“Không phiền! Dù sao ngươi cũng không có chỗ nào để đi, mà nhà của ta còn một muội muội, nhìn thì có vẻ trạc tuổi ngươi, nếu được thì kết bạn trò chuyện cũng tốt!”

Nói đến đây, Kỳ Văn Thư hơi xấu hổ gãi đầu, ánh mắt len lén nhìn Tịch Thần, tò mò hỏi:

“Từ lúc gặp gỡ đến bây giờ, ta còn chưa biết tên của ngươi?”

Chỉ thấy thiếu nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mờ mịt trong thoáng chốc, sau đó tụ lại thành một hố xoáy đen hun hút, nàng nói với âm điệu quạnh quẽ:

“Tịch Thần – tên của ta!”

“Hả?” Kỳ Văn Thư còn tưởng mình nghe nhầm, nên kinh ngạc hỏi lại.

Không vì cái gì khác, cái tên này nghe vào có vẻ quái dị và đứt quãng, không giống như là tên của một cô gái nên có.

Hơn nữa, ý nghĩa của cái tên này còn rất cô độc và quỵ lụy. Có người làm cha mẹ nào đặt tên con mình như thế sao?

Tịch Thần buồn rười rượi giải thích:

“Ngươi không cần phải kinh ngạc, họ tên là do ta tự đặt lại. Tên thật của mình ta quên rồi!”

Thật ra cũng không phải là quên, mà không muốn nhớ tới cái dĩ vãng không nên nhớ đó nữa. Họ Tịch là họ của mẫu thân nàng, chỉ có chữ sau là nàng tự đặt, để thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, vĩnh viễn cũng không được quên mục đích sống và ước mơ của bản thân.

Còn Kỳ Văn Thư thì há hốc miệng, nhưng không hỏi nữa. Hắn cũng là người biết nhìn sắc mặt của người khác.

Chỉ cần nhìn thấy biểu tình của người đối diện khi nói ra cái tên có vẻ cưỡng cầu này, thì hắn đã biết đằng sau cái tên ấy, cũng mang một câu chuyện xưa không muốn cho người biết.

“Chúng ta đi thôi!” Kỳ Văn Thư chủ động lái sang chủ đề khác, dẫn đầu bước ra con hẻm.

Tịch Thần gật đầu rồi cũng đi theo sau.

Hiển nhiên đối với địa hình của ngôi thành này, Kỳ Văn Thư rất thông thạo, hắn vừa dẫn đường vừa kể cho Tịch Thần nghe nhiều câu chuyện thú vị về Đoạn Tiên Thành, giúp nàng có thể hiểu rõ thêm hoàn cảnh hiện tại.

Hai người đi một hồi thì phòng ốc phố xá càng ngày càng ít đi, con đường rộng rãi thênh thang hơn nhiều, Kỳ Văn Thư rẽ qua bên trái của một ngã tư đường, đi một đoạn nữa thì bắt gặp một ngôi nhà tranh thô sơ nằm ở góc đường thập phần hẻo lánh.

Cửa trước sơn nâu, dáng vẻ xập xệ, tường nhà nếu so với độ cao phổ biến của toàn bộ Đoạn Tiên Thành thì có vẻ thấp bé rất nhiều.

Kỳ Văn Thư bước lên bục cửa, chần chừ một hồi rồi mới đưa tay gõ và hô lớn:

“Tiểu Nhã! Là ca ca đây. Muội ra mở cửa cho ca ca đi!”

Hắn gõ cửa xong, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Tịch Thần đang nhíu mày quan sát nhà của hắn, sắc mặt của hắn bỗng chốc đỏ ran vì xấu hổ, ho khan nói:

“Khụ! Tịch… Tịch Thần! Ngươi đừng chê. Nhà chúng ta chỉ có hai huynh muội, cha mẹ bọn ta mất từ sớm, ta thì thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nên nhà cửa lâu lắm không ai sửa sang nên nhìn có chút tan hoang đổ nát. Nếu không ngươi ra quán trà ngồi một chút đi, ta vào sửa sang xong thì gọi ngươi!”

Tịch Thần vuốt cằm nhìn xung quanh ngôi nhà một vòng, rồi bỗng chốc mỉm cười vỗ vai Kỳ Văn Thư nói:

“Mặc kệ nó là ổ chuột hay nơi tan hoang đổ nát, thì vẫn là nhà của ngươi. Kỳ Văn Thư, đừng tự ti! Có một ngày ngươi sẽ phát hiện, có nơi chốn để trở về, còn có người thân lúc nào cũng chờ đợi mong ngóng là một việc hạnh phúc nhất trên đời. Ta chỉ đang suy nghĩ trị an ở nơi này không an toàn. Ngươi để muội muội tay không tấc sắt ở nhà mà yên tâm được à?”

Không biết vì cái gì, tuy rằng Tịch Thần đang an ủi hắn, nhưng Kỳ Văn Thư lại nghe được một cỗ chua xót và tịch liêu từ trong giọng nói của nàng.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng Tịch Thần đã lái chủ đề sang muội muội của hắn, nên hắn cũng hồi đáp theo:

“Thực ra để muội muội ở nhà ta cũng không an tâm lắm, nhưng có thể làm thế nào bây giờ. Thân thể của tiểu Nhã từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật quấn thân. Ta sợ mang theo nàng ra ngoài chịu sương gió, lỡ gặp chuyện không hay thì ta sẽ hối hận cả đời. Trước khi đi ta đã chuẩn bị sẵn lương thực dự trữ, Tiểu Nhã có thể tự chăm sóc mình. Với lại tính tình của muội ấy thích an tĩnh, không có chuyện gì cũng sẽ ở trong phòng đọc sách giải buồn, mà ít khi ra ngoài, nên ta cũng an tâm phần nào. Nơi này lại hẻo lánh như vậy, rất hiếm khi xuất hiện côn đồ và ẩu đả. Hơn nữa Đoạn Tiên Thành có một quy củ nghiêm ngặt, đó là không được đấu võ trong thành. Nên chỉ cần Tiểu Nhã không ra khỏi thành thì sẽ không xảy ra chuyện.”

Tịch Thần lại không cho rằng là như vậy, nên cảnh tỉnh hắn một chút:

“Mọi chuyện trên đời không có gì là tuyệt đối hết. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Sau này ngươi nên chú ý nhiều hơn, nếu có thể thì nên dạy muội muội của ngươi một chút võ thuật bàng thân.”

Kỳ Văn Thư nghe thế thì cười khổ:

“Việc này thì ta đã nghĩ qua, cũng từng làm. Nhưng thân thể của tiểu Nhã chịu không nổi việc vận động mạnh. Chỉ cần hơi kích động một chút là sẽ ngất đi hoặc ho suyễn liên hồi. Dọa cho ta hoảng sợ mấy lần nên cũng ngừng lại.”

Nghe đến đây, Tịch Thần không nói nữa.

Khuyên thì cũng đã khuyên, nhưng lựa chọn là ở mỗi người. Nàng chỉ là một người ngoài, không có tư cách can thiệp sâu vào chuyện của người khác.

Nói nhiều chỉ càng khiến người ta chán ghét mà thôi.

Cộp! Cộp! Cộp!

Đúng lúc hai người kết thúc đề tài câu chuyện, thì tiếng dép lẹp xẹp từ bên trong cũng đúng lúc dừng lại ở mặt sau cánh cửa.

Lạch cạch!

Tiếng chốt cửa hé mở làm cho Kỳ Văn Thư quay ngoắt người lại, dáng vẻ kích động đến suýt nữa thì bật khóc, hắn rốt cuộc thấy được thiếu nữ gầy gò ốm yếu mà hắn ngày nhớ đêm mong, lúc này đang xuất hiện trước mặt hắn.

Vẫn là âm điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần làm nũng như ngày nào, thiếu nữ sà vào lòng hắn, ngọt ngào kêu một tiếng:

“Ca ca!”

Trong nháy mắt, hai chữ này hoàn toàn lấp đầy khoảng trống chơi vơi nơi trái tim của hắn.

Hốc mắt nóng lên, Kỳ Văn Thư siết chặt muội muội của mình trong lòng ngực rắn chắc, nỉ non khẽ gọi:

“Tiểu Nhã!”

Đã từng, khi đối diện với công kích sắc bén, thiên y vô phùng của xà yêu, thì hắn đã nghĩ đến kết cục thịt nát xương tan của mình.

Hắn không dám hi vọng xa vời có thể gặp lại cô muội muội nhỏ bé của mình.

Nhưng hiện tại, hai huynh muội hắn còn có cơ hội đoàn tụ, thật là một điều hạnh phúc và tuyệt vời biết bao.

Tịch Thần nói đúng, hắn đã cảm nhận được sự hạnh phúc khi có người thân chờ mình trở về, mỗi lần hắn quay đầu lại, sẽ thấy được mái nhà ấm áp và nụ cười của muội muội.

Nhưng…

Còn nàng thì sao?

Kỳ Văn Thư bất giác nghĩ đến giọng điệu chế giễu và thê lương của nàng khi an ủi hắn.

Giọng nói của nàng hoài niệm như thế, hoảng hốt như thế, là vì sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.