Tầm Tần Ký

Chương 7: Danh lừng thiên hạ



Ngày hôm đó đến tối mịt Nguyên Tông mới quay về, vẻ mặt rất nghiêm trọng, kéo Hạng Thiếu Long vào nhà, nhíu mày một lát rồi nói, “Bọn chúng đuổi đến rồi.”

Hạng Thiếu Long lúc này đã coi Nguyên Tông vừa là bạn vừa là thầy nên có tình cảm sâu sắc, nghe vậy gã lo lắng hỏi, “Ai đã đuổi đến đây?”

Nguyên Tông than rằng, “Ðó là Nghiêm Bình của Triệu Mặc, sau khi ta đả thương mười tám tên của bọn chúng thì mới có thể thoát thân về đây được. Gã muốn cướp cự tử lệnh trên người ta, chỉ có nó Nghiêm Bình mới danh chính ngôn thuận trở thành cự tử!” dừng một lúc rồi lắc đầu cười khổ não, “Thật mắc cười, trong hành hội của chúng ta không còn đạt được kiêm ái thì nói gì đến lý tưởng nữa.”

Hạng Thiếu Long không biết làm thế nào mới an ủi y được.

Nguyên Tông rút trong người ra một mảnh đồng vuông, trên có khắc chữ Mặc, giống như một cái ấm, đưa cho Hạng Thiếu Long rồi nói, “Ngươi cầm mảnh bài này, lập tức trốn tới Hàm Ðan, ta đã vẽ cho ngươi bản địa đồ, những ngày này, ta đã kiếm được cho ngươi đủ lộ phí, hãy mau chạy đi ! “

Hạng Thiếu Long cảm động lắm, quả quyết đáp, “Không ! Muốn chạy thì cùng chạy !”

Nguyên Tông mỉm cười hỏi, “Thiếu Long, ngươi có biết vì sao ta truyền kiếm thuật cử thế vô song của họ Mặc cho ngươi chăng ?”

Hạng Thiếu Long bối rối lắc đầu.

Nguyên Tông đáp, “Ta đã từng chu du các nước, quan sát dân tình, cuối cùng mới thay đổi cách nghĩ. Nếu muốn thiên hạ thái bình, cách duy nhất là phải xóa bỏ khác biệt giữa các nước, tất cả mọi người phải đặt dưới sự thống trị của một quân chủ. Chỉ có nhân tài thống nhất được thiên hạ mới thực hiện được lý tưởng Mặc gia của ta, thực hiện điều lợi cho thiên hạ. Mà người ấy chính là ngươi, nên ta mới dốc lòng truyền thụ cho ngươi.”

Hạng Thiếu Long thầm than trong bụng, gã biết đích xác người thống nhất thiên hạ chính là Tần Thủy Hoàng. Còn gã chỉ là phường xuviêm phụ nhiệt, chỉ nghĩ tới tìm Tần Thủy Hoàng giúp đỡ ông ta một tay để sau này hưởng vinh hoa phú quý, nghĩ tới đó bất đồ trong lòng thấy hổ thẹn.

Nguyên Tông thấy gã cúi đầu không nói, tưởng rằng gã đang cảm động nên vỗ vai mà rằng, “Nếu ngươi quả thật cảm kích ta thì hãy hành động theo lời ta! Người của Nghiêm Bình phái đến đây toàn là cao thủ kiếm thuật, tuy chỉ vài trăm, nhưng không phải dễ đối phó. Ta có dụng cụ trèo thành, ta sẽ gây chú ý cho bọn chúng, còn ngươi thừa cơ trốn thoát, người muốn làm đại sự chớ có câu nệ tiểu tiết, nếu ngươi có lòng dạ đàn bà thì chúng ta sẽ đến mất mạng vô ích mà cự tử lệnh cũng rơi vào tay gian nhân, Nguyên Tông ta đây chết cũng không nhắm mắt.”

Hạng Thiếu Long nhận lấy cự tử lệnh, chỉ cảm thấy bàn tay hơi lạnh, rõ ràng chỉ là một miếng đồng bình thường. Gã thầm trách Nghiêm Bình sao không tự tạo ra một miếng khác, miệng than rằng, “Ðại ân này không thể nói lời cảm tạ, ta thật không còn gì để nói nữa.”

Nguyên Tông cười đáp, “Ðừng bi quan như thế, chúng muốn giết ta cũng chẳng phải dễ. Nói không chừng chúng ta vẫn còn có ngày gặp lại! Trong tay nải này có một đôi giày, ngươi chẳng phải là người trong hội của ta, không cần phải đi chân trần, không cẩn thận lại đạp phải những vật Ô uế như phân gà phân chó.” T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Hạng Thiếu Long nén không được cười phá lên, nhưng nước mắt cũng đồng thời lăn xuống. Trong lòng bỗng nảy lên một ý nghĩ mà ngay cả bản thân cũng kinh hãi. Nếu như giết chết bạo quân Tần Thủy Hoàng thì lịch sử sẽ thay đổi như thế nào đây ?

Ðêm ấy Hạng Thiếu Long vượt tường mà trốn khỏi thành Võ An, gã biết rằng mãi mãi sẽ không gặp lại Nguyên Tông.

Một trí giả và một bậc tôn sư kiếm thuật tận mắt chứng kiến hành hội của chính mình tam phân ngũ liệt. Mặc giả trở thành những kẻ tranh quyền đoạt lợi, trái tim đầy nhiệt huyết ấy đã chết đi, quyết ý lấy thân mình tuẫn đạo, mong dùng cái chết của mình để khơi dậy bầu nhiệt huyết của Hạng Thiếu Long, khiến gã có thể thực hiện điều lợi cho thiên hạ bằng cách khác.

Nhưng bằng đôi tay của Hạng Thiếu Long thì làm sao có thể thay đổi lịch sử Trung Quốc? Gã cũng đâu phải là Tần Thủy Hoàng. Nhưng gã phải chăng có thể ảnh hưởng đến Doanh Chính cũng như Nguyên Tông đã ảnh hưởng đến gã?

Sau khi thay đổi, đối với lịch sử Trung Quốc mà nói là họa hay phúc ?

Thời gian qua đi, cũng chẳng biết bao nhiêu ngày, gã cũng đến được ngoài thành Hàm Ðan.

Trên đường đi gã luôn luôn luyện bộ kiếm pháp Nguyên Tông chỉ dạy, gã căn cứ vào nhân thể học và lực học của thời hiện đại để dung hợp vào trong kiếm thuật. Gã đã quên đi thời gian, có lúc ở lại chốn đồng không hơn mười ngày, nhờ vào tài bắn tên của mình để bắt thú hoang ăn qua bữa.

Sức lực của gã trong hoàn cảnh khắc khổ này trở nên cường tráng mạnh mẽ hơn.

Gã vốn muốn đột nhập và Hàm Ðan, nhưng thấy tình hình canh gác nghiêm ngặt này, chỉ có một cách là đến cửa thành, nhắc đại danh của Ô Thị Lô, chủ nhân của Ðào Phương.

Tên lính gác lập tức tìm một viên quan đến gặp hắn.

Viên quan trẻ tuổi nhìn hắn một chặp rồi hỏi, “Ngươi tên gì?”

Hạng Thiếu Long thật thà đáp, “Tiểu nhân tên Hạng Thiếu Long.”

Viên quan và hơn mười tên lính Triệu xung quanh đều biến sắc. Y quát to, “Cuồng đồ to gan, dám mạo danh Hạng anh hùng, nửa năm trước trong trận chiến với mã tặc, vì cứu đồng bạn mà đã tráng liệt hy sinh. Ta có một người bạn chính mắt thấy ngài một mình chặn đuổi truy binh.”

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, không ngờ mình nổi danh như thế, cứ để cho bọn lính Triệu bắt lấy mà không hề phản kháng, cười hỏi, “Bạn của đại nhân tên là gì?”

viên quan nói tên người ấy ra, Hạng Thiếu Long vội nói ngay diện mạo của người ấy.

Lúc này có người móc trong người hắn ra cây trủy thủ Ðào Phương đã tặng, viên quan không còn nghi ngờ gì nữa, thay đổi thái độ ngay, đồng thời sai người phi báo cho Ðào Phương ở Hàm Ðan, lại còn tự mình hộ tống gã vào kinh thành của Triệu quốc.

Viên quan tên Ðinh Tân, trên đường đi, y nói với Hạng Thiếu Long, “ô gia là một trong những người được tôn kính nhất Hàm Ðan, nếu không có ngài thu mua chiến mã ở các nơi, quyên góp cho quốc khố, nước Triệu chúng tôi e rằng đã sớm bị tiêu diệt. Hiện nay người Yên đang tấn công chúng tôi, may mà hai vị đại tướng của chúng ta là Liêm Pha và Nhạc Thừa giết quan Yên không còn manh giáp, lại còn tấn công ngược lại nước Yên, thật khiến cho người ta vui sướng trong lòng.”

Hạng Thiếu Long rất muốn hỏi nước Triệu đã âm thịnh dương suy tại sao lại còn mua các thiếu nữ ở các nơi, nhưng sợ đối phương ái ngại nên nhẫn nhịn không hỏi.

Rốt cuộc cũng đã tới được Hàm Ðan.

So với thành Võ An, Hàm Ðan ít nhất cũng lớn hơn ba bốn lần, con kênh hộ thành cũng sâu và rộng hơn, tường thành lại dày, có cái thế của một người giữ mà vạn người khó phá. Ngoài thành lại có hai doanh Triệu binh, quân doanh liên tiếp nhau, cờ xí phấp phới, thật làm cho người ta kinh khiếp. Trên thành đầy tiêu binh, kiếm tuốt nỏ căng, không khí rất căng thẳng.

Chưa vào đến thành thì một đám ky sĩ trờ tới, dẫn đầu là Ðào Phương, ngoài ra còn có tất cả những chiến hữu đã vào sinh ra tử khác, Lý Thiện cũng có trong số ấy.

Lúc gặp mặt ai nấy đều vui mừng, Ðào Phương và đám võ sĩ reo hò vang trời đưa gã vào thành.

Hạng Thiếu Long nhịn không được hỏi Ðào Phương, “Ðình Phương Thị có khỏe không ?”

Ðào Phương biến sắc, áy náy đáp, “Xin lỗi, ta tưởng Thiếu Long ngươi đã chết vào tay giặc, chờ ba tháng sau, ta vâng lệnh chủ nhân đem nàng tặng cho kẻ khác làm vũ cơ!” nói rồi mỉm cười, “Nhưng Thiếu Long cứ an tâm, ta sẽ chọn hai mỹ nữ đẹp hơn nàng để hầu hạ cho người.”

Hạng Thiếu Long như bị kẻ khác đấm vào ngực, sắc mặt nhợt nhạt, lát sau lại nói, “Ðã tặng cho người nào?”

Ðào Phương kinh ngạc, không ngờ một kẻ phong lưu anh tuấn như gã mà lại đa tình như thế đối với một nữ nhân được mua về, thở dài đáp, “Xin lỗi, ta không thể cho ngươi biết được Thiếu Long…”

Thiếu Long giận lắm, nói, “Ðừng nói nữa, nếu chưa chứng minh được ta thật sự đã chết, ngài cũng không nên đem nàng tặng cho kẻ khác.”

Ðào Phương chẳng tỏ vẻ gì không vui, miệng nói, “Thiếu Long ngươi hãy ở trong biệt quán mà nghỉ ngơi tắm rửa, hãy để ta nghĩ cách cho ngươi, ngày mai chủ nhân sẽ tiếp kiến ngươi, đó là vinh hạnh lớn nhất của võ sĩ trong phủ ta, đừng bỏ qua cơ hội này.”

Hạng Thiếu Long đang buồn rầu nên chẳng muốn ngó đến xung quanh.

Không có sự bảo vệ của mình, người đàn bà mệnh khổ ấy phải chăng lại rơi vào cảnh khốn khó. Giờ này chắc nàng phải chăng đang bị những gã đàn ông khác hành hạ.

Hạng Thiếu Long giật mình, bước về phía trước, chỉ thấy một đoàn người ngựa đang nép qua một bên, để nhường đường cho một đội ky binh khoảng hơn hai mươi tên lướt qua.

Ðào Phương ghé tai Hạng Thiếu Long, nói, “ấy là tọa giá của Nhã phu nhân, em gái nhỏ nhất của Hiếu Thành vương chúng ta, nàng là đại mỹ nhân nổi tiếng ở thành Hàm Ðan, được gả cho Triệu Quát, đáng tiếc là đã chết trong trận Trường Bình.”

Ðoàn người ngựa chầm chậm vượt qua, bỗng nhiên dừng lại trước mặt họ.

Khi mọi người đang kinh ngạc, một tên võ sĩ thúc ngựa đến, mời Ðào Phương sang, Ðào Phương rất kinh ngạc, vội vàng xuống ngựa, đứng cúi đầu trước rèm xe, nói vài câu với Nhã phu nhân, xe ngựa lại tiếp thục đi, Ðào Phương gặp người tống tiễn, một lát sau mới quay lại, mỉm cười bí hiểm với Hạng Thiếu Long mà không hề tiết lộ gì.

Hạng Thiếu Long đến biệt quán, ở trong một căn phòng độc lập, Ðào Phương đặc biệt sai bốn nô tỳ xinh đẹp đến hầu hạ gã tắm rửa thay đồ, đêm ấy trong hai mươi mốt chiếu ở đại sảnh biệt quán, ngoài những võ sĩ cùng chung hoạn nạn ngày ấy, còn có những trợ thủ đắc lực khác của Ô Thị Lô, không khí rất vui vẻ, nhưng Hạng Thiếu Long lại nhớ về Ðình Phương Thị và Mỹ Tàm Nương, lại nhớ về những bạn bè thân thiết trong thời đại của mình có lẽ sẽ không gặp lại, nên chỉ có một cách là mượn rượu giải sầu, uống đến nỗi say lúy túy, đến khi tiệc tàn thì cũng đã bất tỉnh nhân sự.

Trong cơn mơ hồ, hình như Ðình Phương Thị quay về cùng gã trọn giấc Vu sơn.

Khi tỉnh dậy thì thấy đang nằm trên giường trong phòng ngủ, ánh mặt trời chiếu qua khe cửa vào trong phòng. Nằm bên cạnh là một mỹ nhân xinh đẹp như ngọc, nhưng không phải là một trong số bốn nô tỳ xinh đẹp.

Khuôn mặt bầu bĩnh của nàng đẹp không thể chê vào đâu được, tuổi không quá mười tám, mái tóc dài đen nhánh lòa xòa dưới gối, thêm vào nữa là đôi môi đỏ cùng làn da trắng như tuyết của nàng khiến người ta phải rung động tơ lòng.

Mỹ nhân đang say sưa giấc điệp, mặt vẫn còn vương dấu nước mắt, nhưng ấy là sự thỏa mãn sau cuộc mây mưa.

Hạng Thiếu Long kêu trời, không biết đêm qua đã làm gì với thiếu nữ xinh đẹp hơn cả Ðình Phương Thị và Mỹ Tàm Nương này ?

Trong lòng chợt nảy ra một ý, nén không được liền đưa tấm chăn lên. Hạng Thiếu Long phát hiện thì ra thiếu nữ này là một xử nữ, giật mình, bỏ tấm chăn xuống.

Dấu nước mắt trên khuôn mặt của nàng tất có liên quan tới điều này, đêm qua trong cơn mơ hồ, lại gần nửa năm không gặp Ðình Phương Thị, tưởng thiếu nữ này là nàng, nên đã tận hưởng giấc Vu sơn.

Hạng Thiếu Long đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ có hai nô tỳ xinh đẹp đang tưới cây, nhìn thấy Hạng Thiếu Long bên cửa sổ liền e lệ làm lễ, kìm không được liền lén nhìn thân hình cao lớn của gã.

“Công tử tỉnh rồi à, để tiểu tỳ lập tức pha nước, thay đồ cho người,” một trong hai nô tỳ lên tiếng.

Phía sau lưng truyền lại tiếng rên tỉnh giấc của mỹ nhân.

“Khoan đã! Hạng Thiếu Long vội ngăn cản hai nữ tỳ lại.

“Nếu công tử muốn tiểu tỳ hầu hạ thì gọi lúc nào cũng được. Tiểu tỳ tên Xuân Doanh, nàng kia là Hạ Doanh, còn hai người nữa là Thu Doanh và Ðông Doanh, dễ nhớ như vậy chắc công tử không quên chứ !” nàng nhoẻn miệng cười, nói.

Hạng Thiếu Long vẫn đang nghĩ tới mỹ nữ sau lưng, mỉm cười đáp, “Chỉ cần vừa nhìn hai vị tỷ tỷ thì suốt đời sẽ chẳng quên được đâu!” nói xong quay lưng đi.

Thiếu nữ xinh xắn ấy ngồi dậy, mỉm cười e thẹn cúi đầu, không dám nhìn mặt gã, nói với giọng thỏ thẻ mà ngọt ngào, “Tiểu thiếp Thư Nhi xin thỉnh an công tử.”

Hạng Thiếu Long ngồi xuống bên nàng, đưa tay nâng cằm nàng lên.

Ðôi mắt to tròn của nàng vừa gặp ánh mắt của gã đã vội lảng nơi khác, một dáng vẻ vừa e thẹn vừa hạnh phúc, cái phong tình ấy khiến người ta vừa nhìn đã động tơ lòng, muốn có được trong tay.

Hạng Thiếu Long chắc hẳn nàng là một thiếu nữ xinh đẹp nhất mà trước giờ mình tiếp xúc, thầm khen Ðào Phương quả thật lợi hạ, tặng một vưu vật như thế này cho mình, gã làm sao không thể không bán mạng cho Ðào Phương. Hạng Thiếu Long hôn nàng rồi bước ra ngoài.

Bốn nô tỳ đang đứng chờ gã để hầu hạ, Xuân Doanh, người có dáng cao nhất nói, “Ðào công đã đến, đang đợi công tử ở phía ngoài.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.