Khương Điệu từng đọc được một câu nói về những cặp yêu xa như vầy: Chẳng lẽ yêu xa là nuôi điện thoại di động như vật nuôi trong nhà sao?
Thực ra câu nói đó cực kì chuẩn xác, một tháng nay yêu đương với Phó Đình Xuyên, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Di động trở thành thứ kết nối duy nhất, nếu được, Khương Điệu chỉ muốn giữ chặt điện thoại mãi trong tay, không muốn bỏ qua bất kì tin tức nào của anh.
Ngoài ra, cô còn hay chat QQ với Phó Đình Xuyên nữa.
Tài khoản của anh chỉ có một chữ F… vừa đơn giản vừa ngắn gọn.
Ít bạn bè…… cho nên cũng không có nội dung gì khác.
Ngay cả tên cũng lười đặt thì có thể trông anh tốn tâm tư chia sẻ điều gì về cuộc sống chứ?
Đương nhiên, avatar của anh lại khác, là hình một cái đầu gấu trắng trong Quán cà phê gấu trắng, không biết có phải do Từ Triệt giật dây bảo anh sửa hay không. Dù sao điều này cũng khiến Khương Điệu khá hài lòng, có lần nhắn tin cho anh ba giờ không thấy ai hồi đáp, Khương Điệu tức đến nghiến răng nghiến lợi, tin trả lời lại là địa chỉ QQ lạ, cô tìm kiếm vị tiên sinh F này một hồi, lúc nhìn thấy hình cái đầu gấu vừa yêu vừa ngốc, cô liền đờ đẫn.
Đúng lúc đó, Khương Điệu hiểu ra, con gấu ngốc ngày đó Phó Đình Xuyên đưa cho cô không phải để cô vui vẻ ôm ấp trong tay, mà là… có thể dùng làm bao cát mà đánh đấm trút giận.
Anh bận lắm, không thể cho cô quá nhiều thời gian.
Khương Điệu thấy người như Phó Đình Xuyên đúng là lạ, bởi vì yêu cầu kết bạn QQ là do anh đưa ra, nhưng từ lúc đó đến nay anh lại chưa từng gửi một tin nhắn QQ nào……
Không biết anh thêm QQ là để làm gì, chẳng lẽ là muốn thêm bạn bè?
Khương Điệu lướt qua các vài viết trong QQ của mình, sợ có nội dung gì kì lạ, may mà đa số đều là nói đến những chuyện trong công việc, về cuộc sống hằng ngày thì rất ít.
Nhưng mà, có rấy nhiều chia sẻ về thức ăn, về khi đói bụng… có lúc lại là ảnh hộp đựng cơm ở đoàn làm phim, hay là đồ ăn vặt mà cô và mấy chị em đồng nghiệp gọi thêm đổi vị. Mấy cô bé này đều rất lười, cho nên việc mua bán toàn rơi lên đầu người chị lớn này cả.
Sau khi mua xong mới up lên đây, đơn giản chỉ là để mọi người cùng thưởng thức. Một mình vui không bằng cả nhà đều vui mà.
Đột nhiên giờ nam thần lại thêm QQ của cô, bị anh thấy mấy bài viết này, cũng hơi thẹn thẹn… cứ như thể mình rất cuồng like ấy.
Khương Điệu bắt đầu cuống cuồng xóa bớt, vì sao cô lại like nhiều vậy chứ?
Tay cũng mỏi nhừ, cô gọi nhiều món ăn thế này rồi à?
Cũng may, Phó Đình Xuyên chưa từng hỏi cô bất cứ điều gì.
Nhưng không quá hai ngày sau kể từ khi add QQ, lần đầu tiên Khương Điệu nhận được một tin nhắn từ Phó Đình Xuyên……
“Ngày nào cũng gọi đồ ăn ở ngoài thế à, thế sao biết nấu ăn được chứ?”
Trong đa số các bình luận…… Đương nhiên không hề đề cập tới chuyện gọi đồ ăn ở ngoài.
Khương Điệu:……
Nhưng rất nhanh sau đó, cô nhanh nhẹn trả lời:
“Có bạn trai biết nấu ăn thì sao nhỉ?”
Phó Đình Xuyên trả lời bằng một icon mỉm cười điển hình.
Khương Điệu: emoji biểu cảm đắc ý.
Phó Đình Xuyên vẫn là:/ mỉm cười
Khương Điệu:……
Sau lưng cô rét run rồi, sao cô lại thấy anh cười lạnh lạnh nhỉ.
Khương Điệu: Đừng cười như thế nữa được không?
Phó Đình Xuyên: Đây là nụ cười hiểu ý.
Khương Điệu:/ mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười / mỉm cười……
Cái biểu cảm này mà chỉ là hiểu ý á? Có phải hiểu đến mức kì dị, kì dị không chịu nổi?
Phó Đình Xuyên trả lời bằng icon con mèo Chi tìm ra manh mối, rất dịu dàng.
Mặt Khương Điệu nóng lên, anh cứ như vậy, lại giống như là cô đang cố tình gây sự ấy. Như thể lúc nào anh cũng biết cách để đối phó với cô.
**
Cuối tháng mười một, cả nước đều giảm nhiệt độ. Phân diễn của Tiểu Thái Bình đã hoàn thành toàn bộ, Đồng Tĩnh Niên kết thúc việc quay phim.
Cảnh quay cuối cùng đóng lại, cô gái mặc bộ váy màu bạc nhanh chóng choàng áo lông lên, vui vẻ chụp ảnh với mấy nhân viên trong đoàn.
Đến lượt Khương Điệu, cô ấy lại ôm cô một cái, nói thầm bên tai, cám ơn. Giọng của cô bé đó rất thấp, nhưng người nghe lại không hề cảm giác có ý khách sáo chút nào, mà là một câu nói từ tận đáy lòng.
Lần đầu tiên quay phim, mặc dù có thất bại, có uất ức, nhưng kiên trì hoàn thành nó mới là thắng lợi.
Lúc Khương Điệu buông ra, nhìn khuôn mặt Đồng Tĩnh Niên bị lạnh đến mức trắng bệch, cô lại cảm khái. Làm trong đoàn làm phim là vậy, có người đến, có người đi, cứ tiễn hết người này đến người khác, dù sâu nặng hay hời hợt, dù đúng dù sai, cuối cùng rồi cũng trôi qua.
“Chúc cô sẽ ngày một tốt hơn.” Khương Điệu chân thành nói, dù là về công việc hay tình cảm.
“Vâng!” Đồng Tĩnh Niên gật đầu thật mạnh, đột nhiên cô ấy lại thấp giọng, kề sát vào tai cô nói:“Chị Khương, tôi chuẩn bị về Bắc Kinh này, hai ngày sau có một buổi lễ do một trang web tổ chức. Tôi định đi, trong danh sách khách quý còn có cả anh Phó nữa, chị muốn đến không?”
Nghe thấy tên này, tim Khương Điệu nhảy dựng lên, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới công việc của mình:“Không được, trời rất lạnh, đoàn làm phim còn định tăng tiến độ, tôi đi thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của tổ tạo hình mất“.
Đồng Tĩnh Niên chéo hai tay vào nhau, vừa chống cằm vừa vô tội nói: “Ồ… thế làm sao giờ nhỉ, tôi có nói với anh Viên rồi, tôi nói rất thích được chị trang điểm cho, muốn mượn hai ngày, thù lao tốt, anh ấy cũng đồng ý rồi mà nhỉ“.
“Thật không……” Khương Điệu hoang mang, Đồng Tĩnh Niên có lòng như thế, cô cũng không muốn từ chối nữa:“Đi, tôi đi.”
Huống chi, cô thật sự rất muốn được gặp anh.
Đồng Tĩnh Niên nhướng mày đáp:“Thế mới đúng chứ.”
“Cám ơn cô nhé.” Khương Điệu nói.
Đồng Tĩnh Niên buông thõng hai tay, chiếc áo lông như sắp rơi xuống đất, cô ấy cười tươi rói: “Không có gì đâu, chị đối với tôi cũng tốt lắm mà, tôi thật lòng rất thích chị đấy“.
Cô lấy một thỏi son môi từ trong túi ra, là thứ mà Khương Điệu từng đưa cho mình, rồi đưa lại:“Trả lại chị này“.
Đồng Tĩnh Niên khẽ chớp mắt:“Giờ tôi không cần nó nữa rồi, thật đấy.”
Khương Điệu nhận lấy:“Được.”
Cô biết, cô ấy đã có được ý nghĩa của thỏi son môi này, bất cữ lúc nào cũng sẽ luôn hồng hào xinh đẹp.
Trên đời này, có rất nhiều yêu mình, cũng có vô vàn người ghen ghét, mình không thể biết được, cũng không muốn biết.
Ai rồi cũng sẽ trải qua những khổ đau, có những ngày tháng vô cùng tồi tệ, cũng cực kì bất lực, nhưng cứ sống đi, rồi sẽ học được cách cảm ơn.
Không ai biết người khác đã trải qua những chuyện gì, ai cũng vậy cả, nếu muốn người khác đối xử với mình thế nào, mình phải đối xử với họ như thế. Khoan dung kiên nhẫn tốt hơn là để hối hận kéo dài.
**
Hai ngày sau, khắp cả nước đều có tuyết rơi, thủ đô cũng không phải là ngoại lệ.
Sau khi đăng nhập vào, trên trang đầu của Weibo đều chuyển thành hình ảnh tuyết rơi, tường hồng ngói bạc, cả một vùng trắng tuyết bao quanh, im lặng như chìm vào thế ngoại, một giấc mộng chiêm bao tuyệt mỹ đến mức không thốt được nên lời.
Giữa thời tiết như thế, Khương Điệu đến Bắc Kinh.
Cái lạnh của phương bắc rất khác với lạnh giá ở phương nam, gió khô lướt qua cũng chỉ như âu yếm trên tay người, không giống với phương nam, ẩm ướt thấm vào tận sâu trong cơ thể, dù là bên trong hay ngoài phòng, không nơi nào thoát được.
Khương Điệu kéo chặt khăn quàng cổ, bắt xe đến khách sạn.
Cô bé Đồng Tĩnh Niên cũng rất muốn nổi bật, nơi nghỉ tạm là một khách sạn theo dạng nhà bốn mặt, sân bao quanh tứ phía, có hơi hướng của xưa cổ của Bắc Kinh.
Lần này Khương Điệu đến Bắc Kinh cũng không nói với Phó Đình Xuyên.
Phu xướng phụ tùy, cô cũng muốn học thói xấu của anh, muốn cho anh bất ngờ một lượt.
“Bắc Kinh tuyết rơi ạ?” Thu dọn hành lý xong, cô gửi một tin nhắn QQ cho anh.
“Ừ, đang rơi.” Đối phương trả lời rất nhanh mau, chắc là vừa mới rời giường, còn đang rảnh, chưa ra ngoài tham gia sự kiện hay buổi diễn.
Khương Điệu gõ phím:“Ở Chiết Giang vẫn chưa rơi, nhưng mà nhiệt độ cũng giảm lắm“.
“Chú ý giữ ấm.”
“Anh cũng thế nhé, ra ngoài phải chú ý an toàn, dù sao có tuyết rơi mà.”
“Ừ.”
Chúng ta không ở cạnh nhau, cho nên phiền anh đấy, phải chăm sóc bản thân thật tốt, thêm cả phần của em.
Không khí trong phòng thật ấm, Khương Điệu lại thấy buồn buồn, cô mặc theeo áo khoác rồi đi ra sân.
Bông tuyết là nét bút được thiên nhiên tô điểm, dù hình dạng như thế nào vẫn luôn giữ được sự cân xứng.
Nhìn quanh sân, tường gạch màu xám tro, tuyết trắng bám đầy. Nước đóng thành băng, trên hành lang treo đầy những nhũ băng óng ánh, mỗi lúc gió thổi qua lại vang lên từng tiếng lanh lảnh trong trẻo như làn điệu.
Khương Điệu đưa điện thoại lên cao, chụp mấy bức hình rồi đăng “cảnh tuyết ở tứ hợp viện” lên chia sẻ cho bạn bè, không riêng gì Phó Đình Xuyên, cũng không định vị địa điểm.
Muốn trêu chọc anh, không cho anh tìm được em, tâm hồn của một cô gái khi yêu, đúng là khó đoán.
Khương Điệu khẽ cười, cất điện thoại di động vào trong túi, thở một làn hơi trắng rồi bước ra sân.
Cô tính đi dạo mấy ngó nhỏ bên cạnh, dù sao phong cách cổ xưa như thế này cũng không phải dễ dàng nhìn thấy hằng ngày.
Đi qua cửa lớn, Khương Điệu cẩn thận bước xuống mấy bậc thang.
Chủ nhà đã quét tước ngoài cửa trước, nhưng dưới chân vẫn hơi trơn trượt, cũng có một lớp tuyết mới rơi.
Bên tay phải cửa lớn một một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại, chiếm một khoảng đường lớn.
Khương Điệu cúi mắt, đi sang bên trái.
Vừa bước ra được vài bước, chiếc xe phía sau bỗng nhiên bíp còi hai tiếng, cực kì chói tai.
Khương Điệu hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại.
Đèn trước xe liên tục chớp chớp mấy cái, giữa không gian trắng xóa càng khiến người ta chú ý hơn.
Khương Điệu nghĩ, chẳng lẽ xe này phải đi? Muốn cô nhường đường?
Nghĩ thế, cô nghiêng người lùi lại vào ven đường, gần như dính sát vào tường.
Chiếc xe viết dã vẫn không nhúc nhích.
Khương Điệu cảm thấy kỳ lạ, cho nên mới chăm chú đánh giá chiếc xe kia.
Chiếc xe này có lẽ đã dừng lại khá lâu, xe vẫn còn tỏa ra hơi ấm, nhưng trên cửa sổ lại bám kín sương mù, cửa sổ trước cũng thế, người điều khiển xe có lẽ cũng không nhìn thấy đường, mà người bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ bên trong.
Chỉ lát sau, bóng người trên xe khẽ nhúc nhích, người kia nhích người tới trước, viết lên trên cửa sổ……
Từng nét từng nét, một nét ngang, một nét thẳng, lại một nét ngang….
Khương Điệu kinh ngạc thiếu chút nữa đã thốt lên thành tiếng, ngay sau đó, dưới mái hiên nhà, cô khẽ bật cười, thoải mái cười thật to.
Trời lại nổi gió, từng bông tuyết lất phất bay, từ trên tán cây rơi xuống, dính đầy đầu.
Giữa làn tuyết lạnh, một cô gái trẻ mặt đỏ bừng lên, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng ấm áp.
Bởi vì, người trong xe, viết một chữ F thật to, nói cho cô biết, anh ở đây này.