Hai năm sau.
Mùa đông tại Vanladesh, hôm nay là lễ giáng sinh. Người thuộc máu quý tộc thì cũng như bao người, đều muốn cùng gia đình trải qua ngày này. Ngoài đường, từng lớp tuyết trắng xóa che phủ gần như cả thành phố Benghi. Tuy vậy, nhưng khung cảnh ở đây lại rất đẹp.
Rất chuẩn không khí giáng sinh!
Từng ngọn đèn trang trí đầy hình dạng, màu sắc, từng vật dụng liên quan đến ngày lễ đều xuất hiện trên khắp cả Benghi. Ngay trung tâm thành phố là một cây thông lớn, nó chính là tâm điểm của Benghi. Tiếng nhạc Merry Christmas du dương mang đến cho người nghe giai điệu ấm áp, sưởi nóng cái lạnh này.
– Viên Ý, không được chạy. Mau đứng lại cho ta!
Chu Chấn Nam thân là gia chủ đời thứ 19 của Chu gia lừng lẫy, lại vừa la vừa hét giữa đường chơi đuổi bắt với một đứa bé gái.
“Má nó! Kiếp trước ông đây ăn lộn thịt người sao hả? Thật mất thể diện quá!”
– Viên Ý, coi chừng té đập đầu.
Dứt lời, Chu Chấn Nam đứng yên tại chỗ nhìn Viên Ý không may trong lúc chạy bị đâm người vào thân cây thông. Mí mắt anh ta giật giật, tay chân không kịp run rẩy liền nhanh chóng chạy đến. Đúng là quy luật vũ trụ, càng không muốn điều gì đó xảy ra thì nó lại càng xảy ra. Không muốn tin thì nó cũng buộc phải tin.
Viên Ý tuy bị đụng khá mạnh nhưng không hề khóc lóc. Con bé tự mình đứng lên, phủi lớp tuyết bám vào quần áo. Vầng trán ửng đỏ, thậm chí còn có chút máu. Chu Chấn Nam thấy Viên Ý bị thương, không muốn tự bản thân vả cái miệng xui chết tiệt kia.
– Có tin ta lấy máu Chu gia rửa vết thương cho không?
Viên Ý không nghe Chu Chấn Nam nói, con bé hình như đang tìm một thứ gì đó nên mới mất kiểm soát chạy khỏi vòng tay anh ta.
– Tìm trai sao?
Chu Chấn Nam cũng đưa mắt nhìn theo hướng Viên Ý. Rõ ràng chẳng thấy vị hoàng tử nào cưỡi ngựa đi dạo ở đây cả. Không quan tâm con bé tìm kiếm ai, điều quan trọng anh ta phải làm ngay bây giờ là xử lí vết thương cho Viên Ý, nhất định không để lại sẹo.
– Ba!
Chu Chấn Nam:…
– Viên Ý, ta đã nói không được gọi ta là ba.
Anh ta vội vàng bế con bé lên, nghiêm khắc nói.
– Không đâu, là ba Tam của con.
– Báo mini! Ăn nói thiếu sống.
– Thả con ra đi mà.
Viên Ý ra sức vùng vẫy đòi xuống nhưng Chu Chấn Nam kiên quyết không chịu thả. Anh ta cảm thấy thật hối hận khi đưa bé con ra ngoài dạo chơi giáng sinh. Viên Ý đôi mắt hoảng hốt luôn hướng nhìn xung quanh. Chu Chấn Nam liền đem báo con này quay trở lại xe. Cái gì ba Tam của con chứ? Lỡ ai nghe thấy không phải Chu gia này số tận sớm ư?
Trong xe, Chu Chấn Nam day trán ra lệnh cho thuộc hạ chạy nhanh về trang viên. Viên Ý ngồi bên cạnh ngó qua cửa kính xe, nét đẹp trong trẻo pha thêm chút buồn bã và thất vọng. Rõ ràng đã nhìn thấy người đàn ông ấy.
Từng bông tuyết trắng không ngừng rơi tự do, chiếc Hummer được nâng cấp đang đỗ trong một con hẻm tối. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Tam Chủ tháo kính đen để lộ đôi mắt nhuộm tơ đỏ. Ống áo sơmi đen được hắn xoắn lên khuỷu tay, giây phút ánh sáng đèn Noel chiếu vào mới thấy rõ nhiều vết máu tanh dính đầy.
Toàn cảnh Chu Chấn Nam đuổi theo Viên Ý, tới khúc con bé bị đập đầu vào thân cây thông, cuối cùng Viên Ý bị bế đi hắn đều thấy.
Hoắc Dạ ngồi ghế lái mặt lạnh, vuốt nhẹ mái tóc xám khói rồi nhấn nút đóng cửa sổ xe. Con Hummer với biển số đàng hoàng lặng lẽ biến mất ngay trong đêm giáng sinh.
Rời khỏi Vanladesh không dấu vết.
Trang viên Chu gia.
Viên Ý từ lúc ngồi trên xe về đến phòng ngủ vẫn không nói chuyện. Con bé cứ thẩn thờ nhìn Chu Chấn Nam đang cẩn thận thoa thuốc cho mình. Đây là thuốc đặc trị vết thương “ngon bổ rẻ” nhất ở Vanladesh mà chỉ có tộc Chu thị sở hữu. Vì nó là do “người khác” tặng riêng cho. Bác sĩ đứng chôn chân tại cửa phòng vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Vài phút trước, ông ta nghe được một cuộc điện thoại đe dọa sự an nguy của Vanladesh. Sinh sống ở đây khá lâu đương nhiên ông ta biết đất nước này vẫn chưa có người đứng đầu, bảy gia tộc lớn đều tranh nhau quyền thống trị nhưng không định được kết quả. Tranh đấu mãi, thì tài nguyên sẽ cạn kiệt thôi. Các thế lực lớn bên ngoài nước đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tranh vương.
– Chu thiếu, ngài gọi tôi tới được rồi cần gì phải dùng lời đe dọa đáng sợ như thế?
Ông ta nhẹ giọng hỏi.
– Con bé này chính là mối đe dọa hiện thực, được chưa? Tôi không nói phét đâu.
Cao Chánh Minh:…
Chu Chấn Nam thoa xong vết thương cho Viên Ý, dặn dò vài lời rồi mới đi.
– Nhớ đấy! Ngay cả ngủ cũng không nói mớ câu cấm kị.
Viên Ý gật đầu nghe lời.
– Chú ngủ ngon ạ!
– Ờ! Ngại quá, không dám cảm ơn luôn.
– Mời ra ngoài.
Chu Chấn Nam:…
“Mẹ kiếp! May không phải con mình đẻ. Không thì bố mày vả nát mồm nó rồi đấy.”
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Viên Ý nằm xuống chiếc giường êm ái, đôi tay nhỏ bé với lấy thứ gì đó dưới gối. Mỗi khi ngủ, con bé đều lấy thứ này ra xem rồi cất lại chỗ cũ xong mới đắp chăn nhắm mắt.
Dưới phòng khách, Chu Chấn Nam tay cầm ly rượu uống cạn đáy. Cao Chánh Minh ngồi đối diện nhấp trà. Cứ vài phút là ông ta ngước nhìn lên tầng, nơi phòng ngủ của Viên Ý. Chu Chấn Nam biết ông ta muốn giải đáp điều gì, nhưng cái bệnh lười lại tái phát. Chịu vậy!
– Chỉ là một cô nhóc, sao lại đe dọa cả Vanladesh?
Cuối cùng, Cao Chánh Minh không nhịn nổi.
– Vì con bé là con nít nên ông xem thường à?
Bị hỏi ngược lại, ông ta không biết nói gì. Cao Chánh Minh quen biết Chu gia đây đã là đời con, ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện xem thường bất kỳ ai liên quan đến Chu thị. Đứa nhỏ kia, quả thật không giống nét người ở đây. Cao Chánh Minh hít thở một hơi dài.
– Chu thiếu à, ngài
– Được rồi. Về đi.
– Ngài phải thật cẩn thận với người ngoài thế giới chúng ta đấy. Vanladesh này, không thể bị người từ quốc gia khác chiếm. Tổ tiên sẽ trừng trị chúng ta mất.
Chu Chấn Nam cầm chai rượu ném vào người ông ta.
– Con bé nó mà là người hành tinh thì bây giờ tôi với ông là hai bộ xương khô đang đứng ngồi tâm sự tuổi đời sống không được dài.
Cao Chánh Minh:…
– Ông cứ yên tâm. Vanladesh chúng ta được Thiên tử che chở, không bị tuyệt chủng như thời kỳ khủng long đâu.
Anh ta đứng dậy, đi đến vỗ vai bác sĩ Cao nói.