Editor: LacYen1012
Cuối tuần quả nhiên trời âm u, chỉ chờ mãi vẫn không thấy mưa rơi.
Trì Niên không đi cùng Kỳ Thâm tới Vân Đại, tự mình đi đến khu giáo viên của giáo sư Chu trước hai tiếng.
Lan hồ điệp vẫn ở bồn hoa trước khu như cũ, so với 5 năm trước càng đẹp hơn, hàng lang lại thêm dấu vết của năm tháng.
Trì Niên sờ cánh tay đã hơi lạnh.
Hôm nay cô cố ý mặc bộ quần áo năm đó, nhưng lần gặp đầu ấy vào giữa hè, tuy trời mưa nhưng vẫn có nóng của mùa hè, hiện giờ mới đầu mùa hạ, trời đầy mây có hơi lạnh.
Đi thẳng lên tầng 3, Trì Niên yên lặng đứng ở trước cửa nhà giáo sư Chu, tay ôm chặt tài liệu, nhìn hành lang quen thuộc đến ngốc.
Giáo sư Chu là giảng viên dạy giám định văn học và thưởng thức lúc cô còn ở Vân Đại.
Khi còn nhỏ Trì Niên ở nhà dì xem qua một quyển du ký, cảnh sắc trên bức hình ấy phá lệ khiến cô nhìn đến, từ lúc đó cô một lòng muốn trở thành nhiếp ảnh gia.
Nhưng sau này lớn dần lên, mộng tưởng ấy dần dần phai đi, cô thi vào khoa Văn học của Vân Đại tiếp đó biết được giáo sư Chu chính là tác giả của quyển du ký kia.
Sau này giáo sư Chu còn viết rất nhiều thơ nổi danh, ngược lại quyển du ký đó lại là cuốn ít trong số đó không được biết đến.
Nhưng quyển du ký vẫn là quyển Trì Niên thích nhất.
Nhờ quyển du ký, cô kết duyên phận với giáo sư Chu, sau đó, giáo sư Chu thường xuyên cho cô xem một ít tác phẩm văn hiến ông cất giữ.
Năm 3 đại học, cô đến nhà giáo sư Chu lấy thơ thì gặp Kỳ Thâm lần đầu tiên, mới biết được, giáo sư Chu xuất thân danh môn, lúc còn trẻ cùng cha Kỳ Thâm ở thương trường dốc sức tung hoành, mãi sau này mới bỏ thương qua văn.
Tính ra Kỳ Thâm phải gọi giáo sư Chu một tiếng “Lão sư”.
Ngẫm nghĩ kĩ, cô và Kỳ Thâm còn có thể gọi nhau là sư huynh muội nha.
Không lâu sau, Vân Đại tổ chức cuộc thi so tài kỹ năng kiến thức chuyên nghiệp, Trì Niên ôm giải nhất của cuộc thi, tiền thưởng đến tám vạn nhân dân tệ.
Kỳ gia là nhà tài trợ cuộc thi đó.
Khách quý trao giải là Kỳ Thâm.
Lúc đó, anh ngồi bên cạnh giáo sư Chu, xem xong trận đấu, Kỳ Thâm cầm cúp và giấy chứng nhận trao cho cô, nhàn nhạt nói: “Chúc mừng.”
Cô chưa từng nói cho bất kỳ ai về chuyện này, tiền thưởng tán vạn kia cô đóng nốt học phí và chi phí cho sinh hoạt.
Sau khi thi đấu kết thúc, Kỳ Thâm ở trên sân khấu phát biểu.
Cô đã không nhớ rõ lúc ấy anh nói gì, nhưng luôn nhớ rõ câu cuối cùng anh dùng câu nói của Harper Lee, ngữ khí thong dong mà chắc nịch:
“Bạn hiếm khi thắng, nhưng đôi khi bạn lại làm được.” *
( Câu trên editor dịch từ câu tiếng anh [You rarely win, but somtimes you do.], nguyên gốc tác giả viết bằng tiếng trung)
Trì Niên đứng ở dưới sân khấu nhìn anh, vốn tưởng anh là ngôi sao xa xôi không thể với tới, nhưng một khắc người kia đến bên cạnh cô, cô vẫn sinh ra hy vọng xa vời nào đó.
Sau lần đó, Trì Niên có thêm một giấc mộng tưởng.
– – Kỳ Thâm.
Tốt nghiệp xong cô phỏng vấn vào khoa học kỹ thuật Sang Tư, giáo sư Chu còn tỏ vẻ từng tiếc hận vì cô chắc chắc có lựa chọn tốt hơn, khi đó Trì Niên chỉ cười tủm tỉm: Đây đã là lựa chọn tốt nhất.
Thời khắc cô tiếp cận gần nhất với mộng tưởng.
Giáo sư Chu lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Hai năm trước giáo sư Chu chính thức về hưu, dọn ra khỏi khu giảng viên Vân Đại, dưỡng lạo ngoài ngoại thành Vân Thành.
Trì Niên đích xác có nói dối Kỳ Thâm, trong lịch trình anh không có “Thăm hỏi giáo sư Chu”.
Trì Niên nói dối nhưng trong lòng không có nửa điểm tội lỗi, lấy di động gửi Wechat Kỳ Thâm: 【 Đến chỗ nào rồi? 】
Ngay sau đó gửi một biểu cảm cô gái nhỏ có cặp sừng dê đang chớp mắt.
Khi Kỳ Thâm nhận được tin nhắn, đúng lúc tài xế ngừng xe ở cổng lớn Vân Đại.
Nhìn biểu cảm chớp mắt bán manh, Kỳ Thâm nhíu nhíu mày, mạc danh nhớ tới Trì Niên, cô cũng có một bộ dạng nháy mắy vô tội.
Quả nhiên người sao thì dùng biểu cảm vậy.
Kỳ Thâm nhẹ ‘sách’ một tiếng, đang định tắt điện thoại, giây tiếp theo lại nghĩ đến điều gì đó, gửi tin nhắn cho Tống Lãng.
Khu nhà của giáo viên Vân Đại vẫn giống trong trí nhớ anh, chỉ cũ đi không ít.
Kỳ Thâm trực tiếp đi đến tòa đơn đầu tiên, bước lên bậc thang đi vào.
Trì Niên nghe dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, tim đập nhanh, cô gắt gao nắm chặt tài liệu trong tay, thở thật mạnh ra một hơi.
Đoán chắc thời gian Kỳ Thâm xuất hiện giống năm đó, ôm tài liệu bước chân vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Lầu hai.
Lầu một.
Chỗ rẽ.
Trì Niên nhìn bóng người “đột nhiên” xuất hiện ở nơi đó, thấp giọng kinh hô một tiếng, dưới chân không dừng được, cả người không chịu khống chế sắp lăn xuống cầu thang.
Không khác năm đó bao nhiêu.
Khác biệt duy nhất là cô sợ Kỳ Thâm không kịp bảo vệ cô, không thật sự phải ngã xuống cầu thang chứ.
Trước mặt có bóng đen hiện lên, Trì Niên chỉ cảm thấy khí tức lạnh lẽo quen thuộc vây quanh bản thân mình ở trong đó.
Hô hấp cô không tự chủ mà nhẹ hơn nhiều, trong nháy mắt, cô hoảng hốt cảm thấy mình thật sự về lần gặp đầu tiên ấy.
– – ngoại trừ bên ngoài thiếu một màn mưa.
Thời gian như bị trôi chậm.
Tài liệu trong tay bay lên cao, trang sách bay tán loạn, gió cũng thổi nhẹ lại.
Một bàn tay to thoải mái ôm lấy vòng eo cô.
Đuôi tóc quất vào sườn má cô, thân mình bị người ôm xoay nửa vòng ở không trung.
Khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, tây trang màu đen phẳng phiu, còn có… khung cảnh phía sau anh, một mảnh lan hồ điệp đung đưa trong gió.
Trì Niên nghe được tiếng tim mình rõ ràng đập như mọi khi.
Kỳ Thâm nhăn mày nhìn cô gái trước mặt, tóc đuôi ngựa còn cọ qua lại ở cánh tay anh, một màn này phá lệ quen thuộc, huyệt Thái Dương nhảy nhảy, theo bản năng anh ghìm chặt cánh tay.
Nhưng giây tiếp theo, anh rất mau tỉnh táo lại, đón nhận ánh mắt người trước mặt.
“Trợ lý Trì.” Một tiếng xưng hô lãnh đạm gọi thần trí Trì Niên trở về.
Trì Niên chớp chớp mắt, không rảnh lo mình vẫn dựa vào khuỷu tay Kỳ Thâm, vội hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Kỳ Thâm nhìn cô, bỗng dưng nhớ tới biểu cảm chớp mắt kia: “Hẳn là tôi nên hỏi trợ lý Trì câu này đi?”
Trì Niên khó hiểu, dẫn đường đặt câu hỏi: ” Chẳng lẽ anh không nhớ ra gì sao? Về cái hàng lang này, còn có chuyện vừa rồi phát sinh, bao gồm cả mối quan hệ sau đó của chúng ta……”
Một màn năm đó vừa mới trong phút chốc ở trong đầu cô tua đi tua lại ngàn vạn lần.
Kỳ Thâm cau mày, ánh mắt không gợn sóng nhìn cô.
Trì Niên có chút sốt ruột, dứt khoát đưa tay xoa huyệt Thái Dương anh: “Anh nhớ lại đi mà……”
Cô còn chưa nói còn dứt lời, thân mình đã ngã xuống.
– – Kỳ Thâm buông tay.
Trì Niên “Đông” một tiếng ngồi dưới đất.
Tuy mới nãy anh nửa ôm lấy cô, cách mặt đất không xa, ngã xuống cũng không đau, nhưng cô vẫn bị kinh ngạc, sau đó đứng lên căm tức nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Cách khá xa Kỳ Thâm mới chú ý tới, hôm nay Trì Niên ăn mặc phá lệ dào dạt thanh xuân, áo màu trắng quần jean, cột tóc đuôi ngựa, không trang điểm, gương mặt trắng nõn vì lửa giận mà đỏ lên, đôi mắt cũng hồng hồng.
Càng giống con thỏ hơn.
“Những lời này tôi cũng nên hỏi cô,” Kỳ Thâm cúi đầu nhìn cô, “Trợ lý Trì đang làm gì vậy?”
“Em……” Trì Niên ngẩn người, sau đó mới nhớ tới mục đích chuyến đi lần này, ” Thật sự cái gì anh cũng chưa nhớ?”
“Nhớ cái gì?” Kỳ Thâm nhướng mày, “Hôm nay chẳng lẽ không phải tới thăm giáo sư Chu sao?”
“Đương nhiên…… phải,” Trì Niên bay nhanh mà phản ứng lại đây, cười gượng một tiếng, “Thật không khéo, giáo sư Chu không ở chỗ này……”
Cô chưa kịp nói xong, di động Kỳ Thâm vang lên hai tiếng..
Kỳ Thâm lấy ra nhìn thoáng qua, rồi sau đó bình tĩnh đưa màn hình tới trước mặt Trì Niên.
Trì Niên đọc qua.
Trên màn hình, Kỳ Thâm nhắn cho Tống Lãng: 【 Gửi địa chỉ nhà giáo sư Chu cho tớ. 】
Tống Lãng trả lời lại hai câu: 【 Hai năm trước giáo sư Chu về hưu sau đó tới nhà dưỡng lão ở ngoại ô Vân Đình 】
【 Sao đột nhiên hỏi giáo sư Chu? 】
Ánh mắt Trì Niên có hơi hoảng loạn vô thố.
Kỳ Thâm thu điện thoại di động lên, an tĩnh nhìn cô: “Trì Niên, hy vọng loại nói dối này, một vừa hai phải thôi.”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi khu nhà giảng viên.
Bên ngoài trời càng âm u.
Kỳ Thâm nghĩ đến ánh mắt vừa nãy của Trì Niên ở hàng hiên, hơi nhíu mày.
Có lẽ lời anh nói hơi quá đáng? Chung quy cô cũng chỉ mong mình nhanh khôi phục ký ức.
Di động đột nhiên vang lên, Kỳ Thâm hoàn hồn, nhấn nghe: “Ừ?”
Giọng Tống Lãng lười nhác truyền đến: “Sao lại hỏi giáo sư Chu thế?”
Kỳ Thâm dừng một chút: “Không có việc gì, nghĩ đến chút chuyện.”
“Ừm hửm,” Tống Lãng tùy ý lên tiếng, “Trịnh tiên sinh của tập đoàn Hải Duy vẫn muốn cậu tự tới gặp mặt, tính ra thì lúc trước đều do cậu phụ trách. Cậu được không?”
Kỳ Thâm nhanh chóng suy nghĩ đến thông tin Trịnh tiên sinh: “Được, hiện tại tớ qua.”
Cúp điện thoại, Kỳ Thâm vừa muốn đi đến cổng Vân Đại, một giọt nước rơi xuống mu bàn tay anh.
Kỳ Thâm sửng sốt.
Mưa của mùa hè, vẫn luôn nhanh đến.
Tài xế cầm ô đã đi tới: “Kỳ tổng, mưa chuẩn bị lớn, lên xe trước đã.”
Kỳ Thâm trầm ngâm, lấy di động gửi tin nhắn cho Trì Niên: 【 ra đây. 】
Nhắn xong xe hơi từ xa đi đến ngừng cách đó không xa.
Nhưng đợi một hồi lâu, đối phương không nhắn lại.
Kỳ Thâm cau mày, lại nhắn thêm một lần nữa 【 Trì Niên, ra đây. 】
Hai phút sau, di động vang lên một tiếng, Kỳ Thâm cúi đầu nhìn, bị chọc tức đến cười.
Mặt màn hình chỉ có ba biểu cảm: 【[ mắng ][ mắng ][ mắng ]】
……
Trì Niên nhắn xong, tức giận trong lòng cùng ủy khuất chưa tiêu tán, ngược lại càng nghiêm trọng.
Ở hàng lang một hồi lâu mới rời đi, không nghĩ tới lúc đi xuống bậc thang dưới chân thật sự trượt ngã, khuỷu tay rách một mảng da, vài tia máu chảy ra.
Trì Niên nhìn khuỷu tay bị trầy da, bẹp bẹp miệng, tính ra nếu diễn kịch cũng không người xem.
Đôi mắt có chút oan ức.
Trì Niên ra khỏi khu nhà giảng viên, từng bước từng bước đi đến cổng trường.
Đi đến chỗ không có người, Trì Niên chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có mấy giọt mưa lộp bộp rơi xuống, ngay sau đó mưa lớn hơn, rơi trên mặt đất bắn tung tóe, hồ điệp ở nơi xa cũng bị đánh cong thân.
Trì Niên đứng trong mưa càng khổ sở, sớm không mưa muộn không mưa, cố tình ngay lúc này mưa.
Cô còn mắng Kỳ Thâm lái xe tới rồi tự lái xe đi.
Trì Niên nhanh chóng kéo cổ tay áo đã bị ướt đẫm, chuẩn bị chạy ra cổng trường gọi taxi, nhưng không chạy được vài bước đã bị người cản lại, một chiếc ô màu đen che trên đỉnh đầu.
Bước chân dừng lại, cô ngẩng đầu.
Tài xế của Kỳ Thâm đứng ở trước mặt, trong tay cầm ô Rolls-Royce màu đen che mưa phá lệ xa hoa, quý giá: “Trì tiểu thư, Kỳ tổng yêu cầu đưa ngài trở về.”
Trì Niên nhìn thoáng qua phía sau tài xế.
Tài xế vội nói: “Kỳ tổng còn phải đi gặp khách hành, đã gọi xe đi trước.”
Trì Niên yên lặng lên tiếng: “À.”
Lên xe, ghế dựa nháy mắt bị nước trên người cô thấm ướt, Trì Niên oán hận dịch từ bên này đến bên kia.
Rất tốt, toàn bộ ghế sau xe đều ướt.
Cô dựa vào ghế: ” Tài xế Vương, phí bảo dưỡng Rolls-Royce rất đắt nhỉ?”
Tài xế yên lặng nhìn cô qua kính chiếu hậu: “…… Rất đắt.”
Trì Niên vừa lòng.
Lúc trở lại chung cư 13 đã qua nửa tiếng.
Mưa vẫn chưa tạnh, Trì Niên cầm ô lên lầu, quần áo ướt nhẹp dán trên người, giọt nước trên ô không ngừng rơi xuống.
Mở cửa, Trì Niên đem ô ra ban công cho ráo nước, trên đường đi tựa hồ có rớt thứ gì đó, cô cũng không quan tâm.
Chờ đến lúc thay quần áo xong đi ra, Trì Niên thuận tay mở TV, thanh âm lấp đầy căn chung cư, cô mới phát hiện, bức tranh ghép treo trên tưởng phòng khách rớt mười mảnh nhỏ xuống đất, vừa vặn ngay đúng gương mặt của nhân vật hoạt họa kia.
Trì Niên vội vàng nhặt mảnh ghép lên, nhanh chóng muốn ghép lại, giây tiếp theo tay ngừng lại.
Cô ngơ ngác nhìn nhân vật trong tấm ghép hình không có mặt.
Bác sĩ nói, xem lại sự kiện quan trọng, hoặc đi đến nơi có kỷ niệm đặc biệt ý nghĩa, khả năng kích thích anh khôi phục ký ức rất lớn.
Cho nên anh tiếp xúc với tài liệu quan trọng của Sang Tư liền nhớ tới lịch sử phát triển của Sang Tư.
Bởi vì Sang Tư rất quan trọng với anh.
Mà năm đó lần đầu bọn họ gặp nhau, có lẽ đối với anh mà nói không quan trọng, có thể anh căn bản cũng không nhớ rõ.
Càng có lẽ…… Chỉ có cô nhớ mãi không quên, còn tự cho đoạn ký ức kia là lự kính* khảm một lớp lãng mạn.
” Lần đầu tiên ca sĩ Đường Khinh Nhiễm lộ mặt sau vụ tai nạn xe cộ……”
Tên trong TV có chút quen tai, Trì Niên quay đầu xem qua, trong màn hình xuất hiện người phụ nữ ôn nhu rất đẹp.
Người xinh đẹp như vậy còn xảy ra tai nạn xe cộ, thật thảm.
Trì Niên thu hồi tầm mắt, đem trò chơi ghép hình nắm chặt ở trong tay, lúc lâu sau cầm lấy chiếc hộp rỗng bên cạnh, bỏ mười mảnh ghép vào bên trong.
Hôm nay Kỳ Thâm nói những lời đó khiến cô tổn thương, trừ mười điểm.
Lại cầm hai mảnh ghép còn thừa, ghép vào chỗ cũ.
Kỳ Thâm còn tính có lương tâm, biết đưa cô về, cộng hai điểm.
Xong việc, Trì Niên cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ hộp.
Kỳ Thâm, anh phải nỗ lực kéo điểm trừ trở về nha!
– ———–
Lời editor:
* You rarely win, but somtimes you do: Câu nói này của tác giả cuốn sách To Kill A Mockingbird ( Giết chết con nhại), Harper Lee, nói về một thực tế là cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng. Do đó, không phải lúc nào bạn cũng thắng – không phải lúc nào bạn cũng đạt được điều mình muốn.
….
Trong cuộc sống, có nhiều khả năng chúng ta sẽ hiếm khi giành chiến thắng, đặc biệt là trong biển cạnh tranh hoặc với sự tấn công của thử thách và thất bại. Nhưng đôi khi (có lẽ không phải lúc nào) chúng ta cũng chiến thắng. Vì vậy, chúng ta hãy sống trong dự đoán của những chiến thắng đôi khi sẽ xảy ra cuối cùng.
Nguyên văn của đoạn văn trên của positliive: This quote by the author of To Kill A Mockingbird, Harper Lee, is about the fact that life isn’t always fair. Therefore, you don’t always win-you don’t always get what you want.
There’s nothing new or groundbreaking about this. From an early age, we begin to learn that we don’t always get what we want and we don’t always win. What makes this quote special is that, in so few words, it paints this harsh reality while giving hope at the same time; and that hope comes from one word in particular: sometimes.
In life, it’s more likely that we will rarely win, especially in a sea of competition or with an onslaught of challenges and setbacks. But sometimes (perhaps not always) we do win. So let’s live in anticipation of those sometimes victories that do eventually happen.
● Harper Lee tên đầy đủ là Nelle Harper Lee (28 tháng 4 năm 1926 – 19 tháng 2 năm 2016), thường được biết tới với tên Harper Lee, là một nữ nhà văn người Mỹ. Bà được biết tới nhiều nhất qua tiểu thuyết đầu tay Giết con chim nhại (To Kill a Mockingbird). Ngày 5 tháng 11 năm 2007, Harper Lee đã được tổng thống George W. Bush trao Huân chương Tự do Tổng thống Hoa Kỳ (Presidential Medal of Freedom), huân chương cao quý nhất dành cho công dân Hoa Kỳ, vì những đóng góp của bà cho văn học Mỹ. ( trích Wikipedia)
**** Lự kính (滤镜) – Nghĩa thường dùng là bộ lọc, filter, nhưng theo nguyên văn, cụm “粉丝滤镜” chỉ việc người hâm mộ thường lọc ra, phớt lờ khuyết điểm của idol. (https://thuytiencung.wordpress.com/cac-van-de-khi-edit/)