Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo

Chương 42



   Ngân Nhi cười nhạt, nàng chấm hai móng tay út của mình vào hai chiếc hộp. Tiếp đến nàng cho người giữ chặc lão gia hoả kia lại. Nàng đưa hai ngón tay của mình lên nói:

   – Ngón tay bên phải của ta là đã chấm vào hộp của Tây Lan sứ giả, ngón còn lại là hộp của hắn. Mọi người nhìn cho kĩ, đặc biệt là Tây Lan sứ giả.

   Nàng đến gần lão gia hoả kia, để ngón tay phải của mình sát mũi lão. mọi người ai cũng thấy rõ cái bản mặt PHÊ của lão nhưng chỉ được một lúc lão lại như lên cơn điên, đôi mắt trợn to nhìn Ngân Nhi, la hét, vùng vẫy nói:

   – Ta muốn!! Ta muốn nữa!!!! Đưa Mê Thần dược cho ta!!!!

   Nàng cười, cười vì lão ta thông minh một đời mà ngu nhất thời, lại để cho tâm trí mình bị chi phối bởi ma tuý. Đúng là…..đời thật vô thường nhỉ?

   Ngân Nhi lại cho lão ngửi ngón tay còn lại của mình. Biểu hiện của lão cũng chả có gì khác với lần trước nhưng có lẽ đã thoả mãn được lão phần nhỏ cơn nghiện nên lão đã không chồm tới người nàng như trước. Ngân Nhi nói:

   – Mọi người thấy rõ rồi chứ? Thứ bên trong hai hộp này đều giống nhau không khác một chỗ nào.

   Tất cả mọi người đều thấy rõ mồn một những gì đã xảy ra. Tuyết Linh nhìn tên sứ giả kia châm chọc:

   – Tây Lan a Tây Lan sứ giả, ngươi còn lời nào để nói không? Chuyện cái hộpnayf ngươi có cần chúng ta giải thích cặn kẽ hơn nữa không?

   – ……..

   – Phụ hoàng, mọi chuyện đã quá rõ rồi. – Ngọc Di nhìn Nguyên Thái Long nói.

   Nguyên Thái Lan tức giận quát:

   – Tây Lan sứ giả! Chuyện này là như thế nào?

   – ……….Muốn chém muốn giết, tuỳ ý các ngươi!!!- Tên sứ giả kia nhắm mắt lại nói.

   – Hừ……được, ta sẽ cho ngươi toại nguyện. Người đâu!!!! – Ông phất tay nói.

   – Phụ hoàng, đợi một chút. Có nhất thiết phải như vậy không? – Nguyên cung kính hỏi. Nguyên Thái Long nheo mắt lại nhìn hắn:

   – Ý con là sao?

   – Thưa phụ hoàng, con nghĩ không nên giết hắn như vậy sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai nước mà nhười cũng biết rồi đó. Tuy Tây Lan quốc binh lực không nhiều nhưng đều qua huấn luyện kĩ càng và có những vũ khí do quốc gia họ chế tạo ra cũng không thể xem thường. Cho nên con nghĩ không nên giết hắn, giảm được bao nhiêu người hi sinh nơi sa trường càng tốt. Chỉ cần cảnh cáo hắn rồi về nói lại cho Tây Lan quốc vương nghe là được rồi. – Nguyên Phong.

   Nguyên Thái Long ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

   – Ừm, con nói cũng phải. Được cứ làm theo lời con vậy. – Nói rồi ông xoay người nhìn Tây Lan sứ giả nói tiếp: – Lần này ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Về mà nói với quốc vương của ngươi rằng nước ta nhân tài không thiếu các ngươi muốn gài chúng ta vào bẫy thì chuẩn bị hai nước chiến tranh đi!

—————–Hôm sau—————–

   – Hô hô hô, vàng a, trang sức a, thật là nhiều a!! Đem bán chắc có giá a!!! – Ngân Nhi sáng mắt ra nhìn những thứ trước mặt mình. Chả là sau khi Tây Lan sứ giả bị đuổi về nước, đường buôn bán của hai nước cũng bị cấm thì đột nhiên Nguyên Thái Long ban rất nhiều phần thưởng cho nàng.

   – Hé hé hé, đồ ăn a! Thật là ngon~~ – Kế bên nàng là hai con nào đó đang ngồi ăn rất khí thế. Mà đó là đồ ăn của ai??? Là của nàng nga!!!!! No!!!! Thế là Ngân Nhi cũng nhào vào giành giựt chung với Tuyết Linh và Ngọc Di.

   Đang ăn rất ngon, mặt ai nấy cũng đều bị dính bánh. Hai má phồng ra vì ngốn quá nhiều đồ ăn thì…..

   – E hèm, đại hoàng huynh, chúng ta thật sự không vào nhầm chỗ chứ? Nhìn thế nào cũng không giống nương tử của chúng ta. – Huỳnh Lưu nhìn chăm chăm vào ba người đang nhìn bọn họ nói.

   – À……ta cũng đang muốn hỏi đệ đây. Chúng ta vào đúng Ngọc Duyên các hay không? – Nguyên Phong hỏi.

   – A!!!! Đệ biết nè! Chắc chắn là nương tử của chúng ta đang nuôi heo!!! – Thiếu Hạo sau một hồi suy nghĩ cũng rút ra được một kết luận hết sức hợp lí!!!

   Sau khi các nàng nhà ta nghe xong liền chính thức hoá đá. Gì chứ? Heo???? Nhìn các nàng giống lắm sao?? Có heo nào đẹp như các nàng không? Kẻ tung người hứng trong vui nhở?? Các nàng phải cố gắng lắm mới ngăn cho mình không nhào vào mà cắn xé mấy tên điên trước mặt. Thật sự là muốn giết chết a~~

——–vài phút sau khi ăn xong và để các nàng chỉnh chu mình——–

   Bây giờ Nguyên Phong, Thiếu Hạo, Huỳnh Lưu khóc không ra nước mắt. Trời ơi! Các nàng bơ bọn hắn từ nãy tới giờ, bọn hắn xin lỗi các nàng cũng không thèm mà có khi còn lấy kiếm ra mà phan vào bọn hắn nữa chứ ô ô ô. Bọn hắn có muốn âu, chả là…..khi nãy nhìn giống thật mà!!!!

   – Thôi nào! Ba người bình tĩnh một chút, ta có tin vui đây! – Tru Liệt nãy giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng. 

   – Chuyện gì? – Tuyết Linh.

   – Hoàng thượng quý quốc đã phê duyệt cho chúng ta được đi du ngoạn bên ngoài hai ngày. – Tru Liệt vừa nói xong, Tuyết Linh, Ngân Nhi và Ngọc Di vội vàng nhào tới liên tục hỏi thật không làm hắn bị ba đôi mắt nào đó nhìn muốn thủng luôn rồi!

   – Được! Vậy mai chúng ta sẽ xuất phát!!! – Tuyết Linh haod hứng nói.

   Đêm đó, các nàng ai cũng háo hức về chuyến đi ngày mai. Dù sao được ra ngoài chơi cũng thích hơn ở trong cung.

——-Lục Viên các——-

   – Aaaaa…..um…. – Những tiếng kêu khi hoan ái của nữ nhân vang lên. Người năm bên dưới chính là Phượng Uy còn người nam nhân trên đã bị góc khuất che đi. Không thể nhìn thấy người đó là ai.

   – Điền….Điền…..aaaaa….- Lại là những âm thanh phát ra từ Phượng Uy.

   Người nam nhân trong bóng tối cười nhạt một cái rồi nói:

   – Nàng có biết hắn sắp xuất cung không?

   – Biết….ư….

   – Đây chính là thời cơ tốt. Nàng hãy làm đúng như kế hoạch là được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.