Hai tuần sau.
Nguyệt Nhi mở mắt sau một giấc ngủ dài. Cô chớp chớp mắt để thích nghi với ánh sáng đèn. Sau đó nhìn xung quanh, mới nhận ra là mình ở bệnh viện. Cô di chuyển thì vết thương ở lưng truyền đến một cơn đau đớn khiến cô nhăn mặt mà nằm im. Nguyệt Nhi bắt đầu suy nghĩ lại chuyện hồi trước.
“Cạch”
Tiếng cửa mở vang lên. Bà Trịnh cùng Minh Huy vào phòng.
“Aigoo, khi nào con bé mới tỉnh lại đây?” – Bà Trịnh lo lắng.
“Nó sẽ dậy sớm thôi” – Minh Huy trả lời.
“Mama…anh hai…” – Nguyệt Nhi khó nhọc lên tiếng làm cả hai chú ý.
“Nguyệt Nhi! Con tỉnh lại rồi” – Bà Trịnh vui mừng suýt khóc, bà gọi bác sĩ rồi tiến lến giường bệnh.
“Thôi mẹ, động đến vết thương của nó bây giờ” – Minh Huy kịp thời ngăn cản bà Trịnh đang định ôm lấy cô, tình mẫu tử trong bà quá mãnh liệt.
“Chúc mừng em đã tỉnh lại, anh chờ em lâu rồi đấy nhóc con” – Minh Huy cười cười nói.
“Vâng.” – Nguyệt Nhi híp mắt.
Bác sĩ cũng đã đến, ông khám cho cô một chút rồi quay qua nói:
“Tình trạng của tiểu thư đã chuyển biến tốt. Chỉ cần ở đây thêm 3 ngày nữa có thể sẽ xuất viện”
Sau đó, tại phòng bệnh 9597 lại tập trung thêm Hoàng gia, Trương gia, ông Trịnh, bọn Trọng Nhân và hai tụi nó. Dù đã khuya nhưng mọi người vẫn cố vào thăm bệnh.
“Cảm ơn mọi người nhiều” – Thấy ai ai cũng quan tâm Lo lắng cho cô. Nguyệt Nhi cảm động.
Tất cả ở một lúc lâu rồi giải tán. Chỉ có bà Trịnh ở lại với Nguyệt Nhi.
“Mama thật cảm ơn ông trời vì đã không đem con gái mẹ đi” – Bà Trịnh vuốt vài sợi tóc của cô.
“Hửm? Ý của mama là sao?”
“Lúc nãy bác sĩ Lê nói con suýt nữa là không qua khỏi”
“À à…” – Nguyệt Nhi gật gù, nếu như mà không có Võ Thanh Thiên xuất hiện thì chắc chắn cô sẽ không qua khỏi. Nhưng mà nếu như cô sống thì hắn sẽ chết sao?
“Mama ơi, Võ Thanh Thiên đâu?”
“Võ Thanh Thiên? À là cậu thiếu gia họ Võ á hả? Mama nghe nói cậu ta mất rồi” – Bà Trịnh giọng buồn buồn, từ sau khi vụ việc của ông Trịnh, hễ nghe đến một ai đó quen biết mất đi là tâm trạng bà bỗng trùng xuống.
“Thật sao…” – Nguyệt Nhi suy nghĩ, hắn đi mất rồi. Vậy những sự việc cô thấy chắc chắn không phải là mơ. Cô rất cảm kích hắn, đã nợ hắn một mạng sống mất rồi. Nhưng mà nếu như hắn mất đi thì Mẫn Nhi sẽ đau buồn lắm nhỉ? Nguyệt Nhi bỗng ghét bản thân mình, bởi vì do mình nên mọi người xung quanh cô đều bị liên luỵ hết rắc rối này đến rắc rối khác.
——————–
Mấy ngày sau, Nguyệt Nhi được xuất viện. Nhưng không được hoạt động mạnh kẻo động đến vết thương. Vì thế nên trong mấy ngày tới cô không thể bày trò quậy phá với lũ đồng bọn trong lớp và hai con bạn thân. Nguyệt Nhi thật hờn mà, cái vết thương chết tiệt mau lành ngay đi!!
Cái chết của Võ Thanh Thiên làm lớp 10B của hắn cũng buồn bã, những người trong lớp để bông hoa và đồ ăn lên bàn học của hắn. Để tưởng niệm và an ủi cho sự ra đi của hắn, cầu chúc hắn ra đi thanh thản.
Về phần Bảo Thanh, sau khi Nguyệt Nhi và Võ Thanh Thiên vào viện, cô ta đã bị cảnh sát bắt giữ vì sử dụng vũ khí trái phép, giết người. Nhưng do cô ta vẫn chưa đủ 18 tuổi nên được đưa vào trại cải tạo.
Trên sân thượng. Nguyệt Nhi một mình đi lên đó. Sân thượng vắng tanh, không còn thấy bóng dáng của Võ Thanh Thiên lúc nào cũng đến đầu tiên và dựa vào đó nữa. Nguyệt Nhi cảm thấy buồn buồn. Cô đi đến lan can nhìn xuống những học sinh đang đánh bóng chuyền bên dưới, cũng tận hưởng ánh nắng buổi sáng. Thật dễ chịu, cũng khiến cho tâm trạng cô vơi đi phần nào.
“Nguyệt Nhi” – Một tiếng gọi cô từ phía đằng sau. Cô quay qua, là Nhật Nam.
Nhật Nam đi đến lan can, đứng bên cạnh cô, nói:
“Cảm ơn cậu vì đã đỡ đạn cho tôi”
“Ầy, chả có gì đâu, cơ mà nhờ anh nên tôi chả thể nào quậy được nè. Lúc nào cũng phải ngồi một chỗ, đi đứng nhẹ nhàng mệt chết được” – Nguyệt Nhi bất bình.
“Vậy đi, cho cậu bỏ cái tính lóc chóc”
“Anh nói vậy là sao hả?” – Nguyệt Nhi tức giận phồng má.
“Tôi nói đúng rồi còn đâu!”
“Đúng cái đầu anh…” – Nguyệt Nhi giận dỗi chu mỏ, nhìn rất đáng yêu.
Nhật Nam thấy vậy anh khẽ cười.
“Haizzz, Võ Thanh Thiên đã đi thật rồi. Mẫn Nhi có sao không?”
“Thỉnh thoảng nó qua nhà tôi, sau đó trốn ở một góc khóc. Cái tên Võ Thanh Thiên ấy cứ thích hành hạ em gái tôi”
“Vậy sao…” – Nguyệt Nhi giọng trùng xuống, đều là tại cô mà.
“Ngày mốt là nó đi nước ngoài với ba mẹ”
“…”
Cả hai không hẹn nhau mà im lặng, lại cùng nhau ngắm những cảnh vật bình minh.
“À phải rồi. Tôi kể anh chuyện này, anh phải tin tôi á nha”
“Ừ”
“Chuyện vầy nè, thật ra là tôi xanh cỏ rồi, trước khi bị thần chết đem đi thì Võ Thanh Thiên xuất hiện thay thế tôi nên tôi mới có thể sống, ngược lại cậu ta bị mất.”
Nhật Nam gật gù. Chuyện cô kể nghe có vẻ phi lí nhưng anh tin cô. Đã cùng cô trải qua nhiều chuyện tâm linh này nọ rồi, nên những chuyện cô kể chắc chắn là thật. Giờ anh cũng đã hiểu lí do vì sao Võ Thanh Thiên bị thương nhẹ hơn cô mà lại mất đi.
“Thần chết không nhân từ như thế, nhưng mà do đó là chị Linh Lan nên tôi mới sống”
“Chị Linh Lan?”
“Chị ấy là thần chết đó, tôi cũng chả hiểu tại sao chị ấy lại là thần chết” – Nguyệt Nhi đăm chiêu suy nghĩ.
“Chị hai là thần chết ư? Cuối cùng chị ấy cũng thành công với ước mơ vớ vẩn đó rồi” – Nhật Nam nhếch mép.
“Là sao?”
“Hồi nhỏ chị ấy hay xem mấy cái bộ phim liên quan đến thần chết. Xem xong rồi chị ấy cứ đòi muốn thử làm thần chết, vì nhìn nó cực kì thú vị. Tôi lại thấy nó rất nhảm nhí nên chả quan tâm” – Nhật Nam kể lại.
“Haha, bây giờ ước muốn anh cho là nhảm nhí ấy của chị ấy đã thành sự thật rồi” – Nguyệt Nhi cười tươi.
Nhật Nam nhìn vào cô, thấy cô cười như thế trong lòng anh cũng vui vẻ theo. Anh ôn nhu vuốt nhẹ tóc cô. Anh đang ngầm thể hiện tình cảm của cô qua từng cái vuốt. Nguyệt Nhi đứng đấy tận hưởng. Thật dễ chịu!
Trong lúc đó, bọn Trọng Nhân, tụi nó cùng tụi hắn cũng đều lên sân thượng, thấy cảnh tượng hường phấn ở phía trước. Cả đám lắc đầu nhìn nhau.
“Lên rồi đó hả?” – Nguyệt Nhi nghe thấy tiếng bước chân liền quay ra đằng sau. Nhật Nam cũng đã thôi vuốt tóc.
“Ừm đó, tập trung đầy đủ hết luôn nè chị” – Trọng Nhân loi choi nói.
“Cậu ta đi rồi, thật trống vắng mà” – Ái Thy khoanh tay, giọng buồn buồn.
“Ừm” – Cả đám cũng trùng xuống.
Một hồi sau, Mẫn Nhi cũng đi lên sân thượng, đôi mắt sưng húp vì do khóc quá nhiều, nó ngượng cười để cho mọi người thấy rằng nó vẫn ổn. Ai thấy cảnh đó đều thấy thông cảm, mất đi người mình yêu là một nỗi đau rất lớn.
“À nghe nói Mẫn Nhi sắp đi rồi phải không?” – Nhật Anh hỏi.
“Vâng ạ, ngày mốt em đi” – Mẫn Nhi trả lời, nó không muốn xa mọi người tí nào cả. Nó cũng không muốn xa hắn.
“Chán ghê, chị vẫn còn muốn cùng em ăn hiếp cái tên Hà Lâm Phong ấy mà” – Ngọc Linh nắm hai bàn tay của nó.
“Thôi thôi thương anh chút đi, suốt ngày cứ bị hai người ăn hiếp sao anh đây chịu nổi” – Lâm Phong mếu máo lên tiếng.
“Hì hì, khi nào em về đây em sẽ cùng chị ăn hiếp anh ấy nữa” – Mẫn Nhi cười cười.
“Vậy thì mình đi chơi đi. Ngày mai là ngày cuối cùng Mẫn Nhi ở đây, phải tạo kỉ niệm chứ.” – Nguyệt Nhi lại suy nghĩ ra thêm ý kiến.
“Được á, lâu rồi không đi, với ngày mai lại là chủ nhật nữa” – Nhật Anh nhanh chóng tán thành.
“Quyết định vậy đi nhé”
“Ok”
Sau khi mọi người đi xuống dưới, Mẫn Nhi lặng lẽ đi đến lan can, nơi mà Võ Thanh Thiên hay đứng đấy, một cơn gió lạnh thổi qua khiến nó run run, một giọt nước mắt rơi xuống, chỉ khi ở một mình, nó mới thể hiện cái cảm xúc yếu đuối của mình.
“Anh Thiên à… Em lại nhớ anh rồi”
——————
Tối hôm đó. Tại Trịnh gia.
Nguyệt Nhi đang nằm trên giường chơi điện thoại, cô đang nóng lòng chờ đến ngày mai đây.
Nguyệt Nhi bấm vào nhóm chat của cả ba. Sau khi quen được Nhật Nam, Lâm Phong và Minh Trí. Cô tạo thêm một nhóm chat dành cho cả sáu. Nhưng trong đó toàn nhắn tào lao không (=.=)
_Nhi Nhí Nhảnh: hế nhô tụi mày.
_Linh Lép: cái nhóm này nó sắp mốc luôn rồi ??
_Anh Chimte: tại tụi mày không nhắn ??
_Nhi Nhí Nhảnh: hai đứa mày suốt ngày nhắn tin với hai thằng kia nên quên mịa cái nhóm chat này chứ gì??
_Anh Chimte: có đâu trời!!
_Nhi Nhí Nhảnh: im đi, mày không có quyền bao biện cho những việc làm của mày.
_Linh Lép: mày cũng nên kiếm một thằng bạn trai để theo kịp tụi này đi.
_Nhi Nhí Nhảnh: tao méo có hứng, bận yêu oppa rồi, còn đi học mà bày đặt yêu sớm, hứ ??
_Linh Lép: mày với Nhật Nam quá hợp đó chi, lúc nào cũng thấy tụi bây dính với nhau.
_Anh Chimte: quá đúng:3
_Nhi Nhí Nhảnh: tụi bây thôi đi nha, chỉ là bạn bè thôi đm.
_Linh Lép: hâh:v bạn bè cái quần.
_Anh Chimte: haizzz mai cố gắng tạo nhiều niềm vui cho Mẫn Nhi nhé, em ấy vừa mới mất đi người yêu, tao cũng quý lắm nên tụi bây cũng vậy nhé!
_Nhi Nhí Nhảnh: đương nhiên rồi??
_Linh Lép: đúng vậy…!
Sau đó ba đứa bắt đầu nhắn từ hành tinh này sang hành tinh khác, tám xuyên vũ trụ luôn.
————————
20pm tại biệt thự của Nhật Nam. Anh đang ngồi một mình xem TV. Trong bếp Mẫn Nhi đang nấu nướng chuẩn bị bưng đồ ăn ra.
“Đồ ăn xong rồi nè anh” – Nó bày ra khắp bàn ăn.
Nhật Nam không nói gì, im lặng tắt TV và bắt đầu bữa cơm.
“Anh ba nè, anh có định gặp ba mẹ không?” – Nó vừa ăn vừa hỏi.
“Biết kết quả rồi khỏi cần nói” – Nhật Nam lạnh nhạt nói.
“Lại không đi chứ gì” – Mẫn Nhi chu mỏ hờn dỗi.
“…”
Mẫn Nhi thấy anh không trả lời liền ăn tiếp. Nhưng mà cái tính nói nhiều, ghét im lặng của nó không cho nó làm như thế.
“Anh ba à~ anh có thích chị Nguyệt Nhi không?”
“Không”
“Xạo, anh rõ ràng là thích chị ấy”
“Ừ có thích”
Mẫn Nhi á khẩu, nó chỉ nói đùa thôi, nhưng anh lại thừa nhận. Nguyệt Nhi tính cách hướng ngoại, vui tính, nói nhiều. Trong khi anh lại ngược lại, tính cách hướng nội, trầm tính, ít nói, theo quan điểm của nó là cả hai chả có tính cách gì giống nhau cả. Nhưng chả hiểu tại sao anh lại có thể thích cô. Nó cứ tưởng anh sẽ thích một cô gái trầm tính như anh chứ. Đúng là trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra cả!
“Sao anh không tỏ tình với chị ấy đi?”
“Không biết”
“Anh này thật kì lạ à nha, anh mà không tỏ tình với chị ấy là một ngày nào đó một chàng trai nào đến cướp chị ấy đi đó!~” – Mẫn Nhi mặt nham hiểm.
Nhật Nam lại im lặng. Anh đang nghĩ đến lúc cô đang cùng với một chàng trai khác bày tỏ lời yêu, sau đó cả hai người sẽ thân thiết, rồi nắm tay, rồi hôn, rồi cưới nhau, rồi sẽ có con…
Nghĩ đến đó trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu. Nhật Nam không muốn nghĩ tiếp nữa, anh không muốn Nguyệt Nhi đi theo người khác, anh muốn Nguyệt Nhi là của anh, muốn lúc nào cũng được vuốt mái tóc mượt mà của cô, muốn được thấy nụ cười đáng yêu của cô, và muốn cô mãi mãi ở bên anh.
Anh vô thức nắm chặt cây đũa, sau đó đập xuống bàn cái rầm khiến Mẫn Nhi giật cả mình. Nhật Nam nhanh chóng lên phòng của mình.
Mẫn Nhi qua cơn giật mình nó liền thở phì phào. Không biết Nhật Nam nghĩ gì nhưng lúc nãy nó thấy anh tức giận trông thật đáng sợ. Chắc hẳn là sau này nó sẽ không bao giờ dám động vào anh nữa.
Ăn xong, rửa chén xong thì Mẫn Nhi liền lên căn phòng của mình, nó chỉ ở đây có một đêm thôi, bởi vì nó không muốn cho ba mẹ thấy nó khóc, không muốn cả hai lo lắng cho mình.
Mẫn Nhi đi đến cửa sổ, ở cạnh cửa có một chậu hoa và một tấm ảnh của Võ Thanh Thiên mà khó khăn lắm nó mới chụp được.
*flashback
“Anh Thiên à, nhìn qua đây đi”
“Cô định làm gì nữa đây?” – Võ Thanh Thiên quay lại nhìn nó.
*tách*
“Cuối cùng em cũng đã chụp được 1 tấm ảnh từ anh, em sẽ giữ kĩ nó suốt đời ahihi” – Mẫn Nhi tinh nghịch giơ điện thoại lên. Bên trong tấm ảnh, nó chụp hắn trong khi bản mặt hắn ngơ ngơ chả biết gì, đối với nó bức ảnh này rất dễ thương~
“Này, cô xoá ngay lập tức cho tôi!!”
“Anh nằm mơ đi”
Thế là Võ Thanh Thiên rượt theo Mẫn Nhi để cố gắng dành điện thoại của nó. Nhưng mà làm sao có thể chạy lại nó được.
Sau ngày hôm đó, Mẫn Nhi nhanh chóng in hình rồi đóng khung, mỗi lúc tối, khi tâm trạng của nó không được tốt, chỉ cần nhìn vào bức ảnh đó là tự động sẽ mỉm cười.
*endfb
Nhớ lại kỉ niệm hồi đó, Mẫn Nhi vô thức cười, nó nhìn tấm ảnh rồi lại nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Anh Thiên à, anh mãi là vì sao sáng nhất trong em. Thật sự em rất may mắn khi được gặp anh…!”
“Anh Thiên à… Em xin lỗi… Vì đã tát anh, nếu như lúc ấy em biết kiềm chế cảm xúc lại một chút là được rồi”
“Anh Thiên à, cảm ơn vì anh đã yêu em, những ngày theo đuổi anh không hề vô ích rồi”
“Anh Thiên à…hức hức…em nhớ anh…em…yêu anh….nhiều lắm” – Nói đến câu cuối cùng, nó lại oà khóc.
Bên ngoài, Nhật Nam đứng dựa ngoài cửa, tiếng khóc của nó không lớn nhưng cũng không nhỏ. Những lời nói nó nói lúc nãy anh đều nghe hết.
“Võ Thanh Thiên à, cậu lúc nào cũng khiến em gái tôi đau lòng hết. Tôi hận cậu rồi”
Đến khi mà không còn nghe tiếng khóc nữa, anh mới rón rén bước vào, Mẫn Nhi đang ngủ trên giường, khoé mi vẫn còn đọng lại nước mắt. Anh ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc, ánh mắt vừa buồn nhưng lại chứa đầy yêu thương.
—————————
Trưa chủ nhật hôm sau. Tại một quán nước.
Cả đám cũng đã tập trung đầy đủ. Chỉ thiếu mỗi Nhật Nam và Mẫn Nhi.
Khoảng một lúc sau, cả hai anh em cũng đến. Mẫn Nhi tung tăng đi đến chỗ của cả đám.
“Hai người đi trễ quá đó” – Nguyệt Nhi chu mỏ trách móc.
“Haha, em xin lỗi mà” – Mẫn Nhi cười cười.
Nhật Nam nhìn sang một lượt những người ngồi đây rồi dừng vào Nguyệt Nhi. Cô diện áo phông ngắn tay, mặc thêm một áo sơ mi mỏng xoăn đến khuỷu tay, mặc quần ôm đen, đeo giày trắng, tóc lúc này cũng đã dài hơn vai nên cột cao bằng một cái băng đô. Nhìn rất cá tính.
Sau đó anh cũng vào chỗ ngồi. Nguyệt Nhi cũng khẽ liếc qua Nhật Nam một chút. Anh mặc áo sơ mi đen xoăn lên khuỷu tay, quần cũng đen, giày màu đen trắng, vẫn trung thành với tóc úp, thêm gương mặt đẹp trai lại lạnh lùng thật sự cuốn hút.
Vị trí ngồi hiện giờ là một cái bàn hình tròn: Nguyệt Nhi, Nhật Anh, Ngọc Linh, Lâm Phong, Minh Trí, Nhật Nam, Mẫn Nhi, Ái Thy, Thành Đạt, Trọng Nhân và tiếp theo là Nguyệt Nhi….
“Để xem giờ ở đây bao nhiêu người. Một, hai, ba…, mười người. Mọi người uống gì không?” – Trọng Nhân lên tiếng hỏi.
“Tao trà sữa!” – Nguyệt Nhi, Ngọc Linh và Nhật Anh đồng thanh, bạn thân nên làm cái gì cũng giống nhau cả. Cả ba nhìn nhau mà cười.
“Tớ ăn kem” – Mẫn Nhi giơ tay.
“Tao ly soda blue” – Lâm Phong
“Tao matcha” – Minh Trí.
“Bánh plan” – Ái Thy, Thành Đạt.
“Cafe” – Nhật Nam.
“Ok vậy chị ơi, cho tụi em 3 ly trà sữa, 1 ly kem, 1 ly soda blue, 3 cái bánh plan và 1 lu cafe” – Trọng Nhân cười cười nói với chị phục vụ.
“Sao Nhật Nam uống cafe thế?” – Nguyệt Nhi tò mò hỏi.
“Thằng này không thích uống đồ ngọt” – Lâm Phong vỗ vai anh và trả lời cô.
“À à…” – Nguyệt Nhi gật gù.
Đồ uống vừa đem ra liền bị cả đám xử sạch. Và sau đó cùng nhau tám chuyện cho đến mấy tiếng. Nhờ bên trong toàn trai đẹp gái xinh nên số lượng khách vào quán hôm nay khá là đông. Chủ quán thấy vậy nên rất biết ơn tụi này, liền miễn phí cho thêm mười ly trà sữa nữa. Nhưng do Nhật Nam không thích uống ngọt, mọi người đều không thể uống nổi nữa nên ly trà sữa đó Nguyệt Nhi xử lý.
Tám chuyện, uống xong cả đám liền đi ra ngoài.
“Chỗ tiếp theo sẽ là chỗ nào đây?” – Ngọc Linh háo hức hỏi.
“Giờ là 12h40 rồi, đi khu vui chơi đi” – Nguyệt Nhi vui vẻ nói.
Thế là cả đám cùng nhau đi đến khu vui chơi, vì hôm nay là chủ nhật nên khách đến khá đông.
“Whoa!!! Bong bóng kìa!!!” – Nguyệt Nhi và Mẫn Nhi sáng mắt khi nhìn thấy những bong bóng bay bay trước cổng khu vui chơi.
Nhật Nam thấy vậy liền đem tiền ra mua cho cả hai hai cái bong bóng. Cả hai cảm ơn anh lia lịa rồi cùng tung tăng vào cổng. Cô bong bóng hình con thỏ, nó bong bóng hình con cún. Cả hai y chang như là trẻ con mới lớn vậy. Cả đám còn lại lắc đầu vì cái tính trẻ con của hai người. Còn Nhật Nam nhìn vào hai người, đáy mắt tràn đầy sự yêu thương.
Cả đám quyết định chơi trò đĩa bay đầu tiên. Đĩa bay vừa quay vừa lên xuống khiến cả đám la hét oai oái.
Sau đó là trò tàu lượn siêu tốc, lúc đầu ai cũng háo hức, nhưng khi chơi xong ai cũng đi đứng loạng choạng cả.
Rồi cả đám chơi rất nhiều trò chơi khác, cả những trò dành cho trẻ con cũng không tha.
“Mọi người ơi, vào đây chụp hình đi” – Mẫn Nhi chỉ vào chỗ chụp hình. Cả đám cùng nhau đến đó.
“Ầy, tận 10 người sao chụp hết đây?” – Ngọc Linh nhăn nhó hỏi.
“Ép vô hết luôn”
Thế là cả mười đều chen chúc vào một phòng chụp hình nhỏ, được 3 tấm chụp chung. Sau đó cùng chụp hai, chụp ba,…
Sau khi lấy ảnh xong, nó liền phát cho tất cả mọi người. Nó chỉ giữ 1 tấm chụp cả mười, 9 tấm chụp hai người, 8 ảnh chụp bốn. Và 1 tấm ảnh chụp ba.
Tấm ảnh chụp ba này là Nhật Nam, Nguyệt Nhi và Mẫn Nhi. Nguyệt Nhi cười tươi khoác vai hai người rồi hai tay để trước cổ cả hai tạo thành hình chữ V. Nó cười tươi hết cỡ, còn Nhật Nam gương mặt vẫn lạnh lùng, nhìn tấm này y chang như là một gia đình vậy, nó thích tấm này nhất~!
Còn Nguyệt Nhi thì cô nhìn qua nhiều tấm khác nhau rồi dừng vào tấm hình cô chụp chung với Nhật Nam, phải ép buộc, năn nỉ lắm anh mới chịu chụp chung. Lần đầu tiên mới có tấm ảnh chụp chung với anh, trong lòng vui vẻ hẳn lên, cô sẽ giữ kĩ những tấm ảnh này.
Chơi cho đến mệt người rồi cả đám cùng nhau nghỉ ngơi tại một ghế ngồi có bóng mát khoảng 1 tiếng.
“Hay là mình chia nhóm đi chơi đi” – Trọng Nhân tươi cười nói.
“Ểh, được không?”
“Không có đâu, giờ chia nhóm nhé~”
Ngoài mặt Nguyệt Nhi háo hức muốn cùng nhóm với hai con bạn thân hoặc Mẫn Nhi, trong lòng thì cô có chút muốn Nhật Nam cùng nhóm với cô.
Kết quả chia nhóm: Nhật Anh – Minh Trí, Lâm Phong – Ngọc Linh, Nhật Nam – Ái Thy, Trọng Nhân – Thành Đạt, Nguyệt Nhi – Mẫn Nhi.
“Giờ chúng ta cứ đi chơi ở khắp phía đi, ba tiếng sau quay lại đây nhé”
Sau đó cả đám cùng nhau chia nhóm mà đi, cặp Phong Linh, Trí Anh đến những nơi của mấy cặp đôi yêu nhau. Còn Trọng Nhân và Thành Đạt đi đến mấy chỗ chơi game. Nhật Nam và Ái Thy thì cả hai đều trầm tính như nhau nên cứ đi vòng vòng rồi ngồi đại trên một cái ghế đá nào đó rồi móc điện thoại lướt. Mẫn Nhi và Nguyệt Nhi thì tung tăng đi lắm chỗ này chỗ nọ.
Lúc cả đám chia nhau đi là đã 2h chiều.
Chơi đã đời cũng đến 5h chiều, bây giờ trời mát nên người đi càng ngày càng đông, Mẫn Nhi và Nguyệt Nhi nắm tay nhau đi giữa dòng người. Nhưng một lúc sau do có một đám người chạy giỡn nên cả hai bị cắt nhau rồi bị xô đẩy, càng ngày càng xa nhau.
“CHỊ NGUYỆT NHI!!!”
“MẪN NHI!!”
Lúc này cả đám cũng đã tập trung lại, chỉ thiếu mỗi cặp Mẫn Nhi và Nguyệt Nhi. Cả đám lo lắng toan đi tìm thì thấy bóng dáng Mẫn Nhi chạy đến.
“Em đến rồi, vậy Nguyệt Nhi đâu?” – Nhật Anh hỏi.
“Lúc nãy em với chị ấy bị lạc đường mất rồi!!”
Nhật Nam nghe đến đây cũng không giữ nổi bình tĩnh mà chạy đi tìm kiếm Nguyệt Nhi.
Trong lúc này, Nguyệt Nhi bị xô đẩy đến chỗ của mấy cặp đôi yêu nhau. Nguyệt Nhi mệt mỏi dựa người vào ghế. Chả cần biết đây là chỗ nào nữa.
Cô nhìn những cặp đôi yêu nhau kia mà thầm ghen tị, cô ước gì mình với Nhật Nam cũng được như thế…
Nhật Nam tìm kiếm đủ nơi mà chả thấy cô đâu. Nỗi lo lắng trong lòng càng dâng cao. Anh liền đi đến chỗ của các cặp đôi yêu nhau, vì nơi đó là nơi cuối cùng anh chưa lục soát. Nếu lỡ như mà cô bị bắt cóc thì…
Nỗi lo lắng, sợ hãi dấy đầy trong anh, khiến cho bước chân của anh càng ngày càng nhanh hơn.
Anh sợ nếu như chậm trễ một chút thì cô sẽ biến mất khỏi anh.
Anh sợ sẽ không bao giờ có thể gặp được cô nữa.
Từ khi cô xuất hiện, anh có rất nhiều thay đổi, những thay đổi này anh không ngờ mình sẽ có được, người mà suốt ngày chỉ lạnh lùng với những thứ xung quanh mình, người mà có lẽ sẽ không bao giờ cười chân thật, người mà lúc nào cũng không bao giờ thể hiện những cảm xúc tiêu cực, lại vì một cô gái mà thay đổi. Biết quan tâm đến những điều nhỏ nhặt của người đó, biết cười khi nhìn người đó hạnh phúc, lại biết tức giận khi người đó ngốc đến nỗi tự khiến bản thân mình nguy hiểm, lại biết sợ hãi và lo lắng khi người đó biến mất đi.
Những thay đổi không thể ngờ đến đó là do Nguyệt Nhi vô tình làm ra. Và chỉ có Nguyệt Nhi mới có thể được anh quan tâm đến như vậy.
Chạy đi đến đó, tìm kiếm một hồi thì thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế ngắm nghía gì đó, anh nhanh chóng đi đến chỗ cô.
“Wow! Nhật Nam anh đến rồi đó hả? Tôi bị lạc đường nên không biết đi về đâu luôn nè!!” – Nguyệt Nhi thấy anh liền mừng rỡ đứng dậy tiến đến.
“Tôi tìm cậu nãy giờ” – Nhật Nam nhìn cô một lượt, thấy cô không sao trong lòng anh bỗng chốc nhẹ nhõm, cứ như gỡ được tảng đá khổng lồ trên vai vậy.
“Vậy hả? Tôi cảm ơn, mà cũng xin lỗi vì làm mọi người lo lắng” – Nguyệt Nhi cười toe toét.
Nhật Nam không nói gì, đút tay vào túi quần quay đi, Nguyệt Nhi hiểu ý nên cô mau chóng chạy đến cạnh anh.
…
Cả hai không nói gì, cứ thế mà bước đi. Vì không thể chịu được cái không khí im lặng nên cô đành mở lời trước:
“Nhật Nam nè”
“Chuyện gì?”
“Hình mẫu lí tưởng của anh là gì vậy?”
“Hmm để nghĩ đã… Một cô gái ít nói, dịu dàng, thuỳ mị, thông minh, đảm đang, biết nấu ăn” – Nhật Nam nói, đây là hình mẫu lí tưởng trước đây của anh nên đành nói ra.
Nhưng anh lại không biết, sau này vợ của anh là một người nói cực nhiều, quậy phá, không thể dịu dàng và thuỳ mị nổi, nhưng mà lại vì anh mà cố gắng tập nấu nướng, dù không được ngon nhưng đối với anh, những món ăn mà vợ anh nấu ra đều là tuyệt phẩm.
“À…” – Nguyệt Nhi gật gù, trong lòng có hơi buồn buồn, hình như là ngoài thông minh ra cô chả có những tính cách trên.
Cả hai đi đến nơi cũ, mọi người đang ngồi đó thấy liền chạy đến hỏi thăm.
“Nguyệt Nhi à, mày có sao không?”
“Chị Nhi có bị gì không vậy?”
“Nhi tỷ có sao không??”
“Mi có sao không thế!!”
“Không sao không sao mà” – Nguyệt Nhi cười trấn an.
“Bây giờ trời cũng tối rồi, hay chúng ta đi ăn xong rồi đến quán của bạn em nhậu một bữa ra trò đi” – Thành Đạt đề xuất ý kiến.
“Ok con dê”
Thế là cả đám lại cùng nhau đi đến nhà hàng, ăn no căng bụng và lại nói chuyện thêm gần 1 tiếng nữa rồi triển qua quán bar của bạn Thành Đạt.
Lúc này đã là 8h36.
Quán bar BangAmi.
Nơi này là một nơi sang trọng, đứng nhất nhì của thành phố.
Tụi nó nhanh chóng đi vào, tiếng nhạc xập xình, nam nữ hoà vào nhau mà nhảy theo điệu nhạc. Tụi nó liền lên phòng VIP.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi, cô phục vụ
“Ở đây có nhiều loại rượu, nhẹ có, mạnh có nốt, mọi người muốn uống loại gì?”
“Đem một chai nhẹ nhất và hai chai nặng nhất ra đây” – Lâm Phong cười với cô phục vụ. Tự nhiên cậu thấy lạnh lạnh, nhìn qua liền thấy Ngọc Linh liếc cậu bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Cho em một ly cocktail nha chị” – Nguyệt Nhi lên tiếng, nếu như không uống được rượu thì cô uống cocktail cũng được.
“Vâng” – Sau khi ghi chép xong, phục vụ cúi đầu đi ra ngoài.
“Thì ra đây là quán bar của bạn em đó hả? Thành lập bao lâu rồi?” – Ngọc Linh nhìn xung quanh và hỏi.
“Thành lập lâu rồi chị” – Thành Đạt cười cười.
Một lúc sau, cô phục vụ đem một chai rượu vang Lucente, chai Barcadi 151 và chai Everclear, cả một ly cocktail nữa.
Cô phục vụ đưa cho Nguyệt Nhi ly cocktail rồi đi, cô nhìn lên trên cái ly có để chữ “Cuba Libre”, ly cocktail này có màu nâu sẫm giống cocacola, bên trong có để chanh tươi và nước đá, nhìn qua y như một đồ uống bình thường vậy.
“Để tôi nói cho, rượu Lucente này là loại rượu nhẹ. Còn Barcadi 151 có độ cồn 75.5%, Everclear tận 95%, hai loại này mạnh lắm đấy, đặc biệt là Everclear.” – Minh Trí ôn tồn nói, công ty của hắn kinh doanh về rượu nên hắn biết khá rõ về các loại này.
“Thế còn cocktail này thì sao?” – Nguyệt Nhi chỉ chỉ vào ly.
“Này là cocktail Cube libre, thành phần chính của nó là Barcadi 151 đó” – Minh Trí giải thích.
“Ồ ồ”
“Tuyệt đối đừng cho con Nhi động vào mấy loại rượu mạnh, nó cào banh nhà đấy” – Nhật Anh nhắc nhở.
“Vậy vào tiệc nào bây” – Ngọc Linh phấn khởi nói.
Ly đầu tiên là rượu Lucente, cả đám (trừ Nguyệt Nhi) uống ực hết.
Nguyệt Nhi buồn chán uống cocktail, uống một hơi gần hết ly liền thấy trong lòng nóng lên. Bởi vì thành phần chính là loại rượu mạnh nên có ảnh hưởng.
Uống xong khoảng 6 ly rượu vang mà chả ai bị hề hấn gì cả, chắc do tửu lượng mạnh hoặc do rượu quá nhẹ chăng?
“Ê, bây giờ chơi trò này đi, tụi mình quay chai rượu rỗng, trúng ai liền phải uống rượu mạnh này” – Nguyệt Nhi chán nản một hồi bỗng nhiên nghĩ ra ý tưởng gì đó, cô nhanh chóng thông báo với cả bọn.
“Ừ được á” – Cả đám nhanh chóng tán thành.
“Tao cũng muốn chơi~” – Nguyệt Nhi năn nỉ.
“Không được” – Lần này là Nhật Nam từ chối, đã hứa với lòng là sẽ không cho cô uống giọt rượu nào nữa.
“Huhu, cho tôi uống đi mà, tôi chỉ cần uống cái rượu Lu gì đấy là được chứ gì, với tôi không uống nhiều đâu” – Nguyệt Nhi trưng vẻ mặt cún con cho cả đám.
“Cho chị ấy uống đi, dù sao đây là bữa cuối cùng đi chơi với Mẫn Nhi, phá lệ một lần đi.” – Trọng Nhân và Thành Đạt nói giúp.
“Được rồi, mày uống loại nhẹ thôi nha, đừng có mà động vào hai chai kia ok” – Nhật Anh nhắc nhở.
“Được được” – Khi nghe được chấp nhận, cô phấn khởi nói.
Sau đó bắt đầu trò chơi, người đầu tiên bị dính chưởng là Lâm Phong (lại là anh:v)
“Sao lúc nào ta chơi trò này đều luôn là người bị tế đầu tiên vậy?” – Lâm Phong mếu máo.
“Hahaha, y chang như ở Anh Quốc vậy” – Ngọc Linh cười sặc.
Thành Đạt đưa cho Lâm Phong một ly Barcadi 151 đầy, cậu liền ực hết.
Vòng thứ hai lại được tiếp tục, rồi đến thứ ba, thứ tư,… Những người bị phạt cứ uống gần hết chai Barcadi 151 và ai cũng đều say hết cả, chỉ riêng mỗi Nguyệt Nhi là chả bao giờ dính vòng nào cả.
“Sao mà tụi mi bị phạt mà ta vẫn chưa bị phạt vậy?” – Nhìn người này người kia uống mà cô cũng muốn uống thử nữa.
“Tại…mày tốt số đó con” – Ngọc Linh sắp say rượu rồi, nhỏ uống tới tận 6 ly lận mà.
“Mệt quá, đưa đây để tao quay.” – Nguyệt Nhi bực dọc cướp lấy chai rượu rỗng và quay mạnh, đúng như cô muốn, chai rượu quay về phía cô.
“Há há há, cuối cùng cũng đã được, mau đưa cho ta ly rượu nào” – Nguyệt Nhi hả hê nói.
Lúc này, Thành Đạt cũng say nên không phân biệt nổi chai nào là rượu Lucente, chai nào là Barcadi 151 nên quơ đại chai Barcadi 151 và rót cho cô. Nguyệt Nhi đón lấy và ực một hơi hết ly.
Nguyệt Nhi uống xong, trong mình cô đã nóng lại còn nóng hơn. Nguyệt Nhi nhìn lại kĩ những giọt rượu còn xót lại thì thấy rằng đây không phải là màu của rượu vang…
“Thằng kia, mày đưa cho chị mày chai rượu nào vậy hả?” – Nguyệt Nhi cáu gắt đập bàn.
“Em xin lỗi chị, đưa lộn mất rồi, uống nước lọc đi cho tỉnh” – Thành Đạt nhìn một lượt liền giật cái ly của Minh Trí. Chai rượu Everclear nãy giờ bị thất sủng nên Minh Trí muốn uống thử, do rượu này không màu, không mùi, không vị, nhìn qua như nước lọc vậy nên Thành Đạt mới nhầm.
Nguyệt Nhi thấy ly rượu liền tưởng nước lọc nên cô cũng ực hết một lần, Minh Trí nhanh chóng cản cô lại nhưng đã trễ mất rồi.
“Hah, thằng Đạt đâu… Sao chị mày uống vào chả thấy tỉnh tí nào vậy?” – Sau khi xử lí xong, cô thấy các giác quan bừng bừng như lửa đốt vậy.
“Không, mi uống nhầm Everclear rồi!!” – Minh Trí nhắc nhở.
“Everclear là cái quần gì? Đi ra chỗ khác, ta còn muốn uống nữa” – Nguyệt Nhi đưa cái ly ra, Thành Đạt theo đà mà rót chai Everclear cho Nguyệt Nhi.
“Nguyệt Nhi! Cậu dừng lại được rồi” – Khi thấy Nguyệt Nhi sắp uống nó, anh nhanh chóng dựt lại và uống.
“Yah!! Anh làm gì vậy hả? Rượu của tôi mà…”
Trong lúc hai người đôi co với nhau thì Thành Đạt cũng say mất, cậu rót Everclear cho từng người, ai uống vào cũng say bí tỉ cả.
Thành Đạt nhanh chóng rót hai ly cho Nguyệt Nhi, trong lúc anh không để ý cô lại uống hết thêm một ly nữa.
“Thành Đạt, đủ rồi, cậu mau dừng lại đi” – Nhật Nam nhắc nhở, liếc qua thấy Nguyệt Nhi định uống ly còn lại đành dựt lại và uống tiếp.
Tửu lượng của anh dù có cao nhưng nãy giờ anh uống 4 ly Barcadi 151 và 2 ly Everclear, toàn loại rượu mạnh nên lí trí khó mà có thể giữ nổi.
Trong bàn tiệc, có đôi khi cô lại tưởng mấy nắp chai là kẹo nên toan bỏ vào mồm thì anh ngăn lại, còn lúc mà anh không chú ý lại lấy chai Everclear định uống mà anh phát hiện kịp.
Nhật Nam ở trên bàn tiệc không quên để ý đến Nguyệt Nhi, thấy cô gục xuống bàn mới cùng mọi người nhập tiệc tiếp.
Cả đám ở thêm một chút thì kéo nhau ra khỏi quán bar. Chả ai thoát khỏi tình trạng say xỉn. Ai cũng đi loạng choạng, những người say hơn thì nói nhảm gì đấy. Còn Nhật Nam thì phải giám sát Nguyệt Nhi kẻo cô làm càn nên cả hai đi càng ngày càng xa mọi người.
*Chát*
Bỗng nhiên Nhật Anh tát Ngọc Linh một cái đau điếng.
“Cái tên Minh Trí này!! Dạo gần đây sao anh không quan tâm đến em vậy hả?? ” – Nhật Anh hét lên. Vì say nên nó chả phân biệt được ai nên tát đại người gần đó.
Ngọc Linh đáng thương chả hiểu gì chỉ biết đứng đó ôm mặt.
Nhật Anh thấy không trả lời nên liền tát nhỏ thêm một cái nữa.
“Anh không còn quan tâm em nữa phải không??”
Ngọc Linh bỗng nhiên bị tát nên nhỏ nổi giận tiến đến Nhật Anh, nhưng lại nhầm thành Lâm Phong, Minh Trí lúc đó cũng ở gần nên cả hai đều bị Ngọc Linh lôi xềnh xệch qua hướng khác, cả hai chỉ biết kêu la á á.
“Giỏi lắm, dám tát bổn cô nương ta đây!!”
Trọng Nhân còn thảm hơn, hôm nay cậu đeo kính, kính hàng hiệu tiết kiệm lắm mới mua được nên cậu quý cái kính ấy như bảo vật nhưng lại bị Thành Đạt nhẫn tâm đạp đến nỗi nó nát bấy.
“Anh Thiên à!! Anh đã quay về với em rồi sao!! Em nhớ anh lắm bla bla” – Mẫn Nhi nhìn vào Ái Thy mà ôm chầm lấy rồi bắt đầu kể lại tâm tư của nó, sau đó khóc bù lu bù la.
Tình cảnh phía trước khá là hỗn loạn, còn phía sau thì…
“Nhật Nam à, ai cho anh cướp rượu của tôi, tôi ghét anhhh” – Nguyệt Nhi bực dọc nói, lo đi mà không thấy cục đá phía trước, kết quả là bị dấp đá và té.
Nhật Nam thấy thế liền chạy đến đỡ cô lên. Nguyệt Nhi được tới mè nheo.
“Huhu đau quá à huhu…”
“Đâu? Đau chỗ nào đâu để tôi” – Nhật Nam nhìn qua nhìn lại, chả có thấy chỗ nào bị thương cả.
“Huhu đau lắm đó, trên trán này”
Nhật Nam không nhìn rõ gương mặt của Nguyệt Nhi, chính vì thế nên anh mới nhìn nhầm môi là trán của cô, vì vậy cứ ở trước chỗ đó thổi thổi. Thổi một lúc liền ngẩng đầu lên hỏi:
“Bớt đau chưa?”
“Có thấy bớt đau gì đâu!”
Nhật Nam lại tiếp tục thổi, sau đó lại môi chạm môi. Khoảng 3s sau thấy ướt át nên anh nhanh chóng bỏ ra.
“Hình như là tôi vừa đụng cái gì ướt ướt mềm mềm ấy”
“Đụng cái gì mà đụng!! Huhu tôi muốn về nhà ~~~! “
Một màn say xỉn, lộn xộn kia lọt hết vào mắt của một người say xỉn khác, nhưng mà tất cả có nhớ lại mọi chuyện hay không thì phải tùy thuộc vào chính bản thân mình.