Thẩm Du Ninh độc thân mấy năm đến nay, cũng coi như tự do tự tại.
Anh không quá hâm mộ những người có đôi có cặp, ngược lại ở giữa lo toan bộn bề trong cuộc sống, anh đã quen với cảm giác một mình.
Trước khi sống chung với Đường Nặc, bữa sáng của anh luôn là một ly cà phê, hai lát bánh mì, như vậy đã có thể bắt đầu một ngày mới.
Sau khi sống cùng với Đường Nặc, anh sẽ chuẩn bị đồ ăn để vào tủ lạnh từ tối hôm trước để sáng hôm sau sẽ có bữa sáng, thỉnh thoảng có thời gian còn chiên thêm một quả trứng.
Thẩm Du Ninh dùng lý do ‘Dù sao anh cũng ăn, thuận tiện làm một phần cho em’, như vậy Đường Nặc chỉ cần trước khi anh rời giường sẽ vào bếp hâm nóng thức ăn cho hai người là được.
Bọn họ tựa như những người bạn cùng phòng bình thường nhất, chăm sóc lẫn nhau, giống như là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
Nhưng chưa bao giờ như bây giờ, Thẩm Du Ninh mở túi giấy ra, cầm lấy sandwich Đường Nặc làm.
Đường Nặc làm cái gì cũng tươm tất đẹp đẽ, nếu không phải sốt thịt bò bên trong hình như là cuối tuần trước lấy ở nhà mẹ về thì lúc nãy dù Trần Tuấn Hào lừa anh là tự mình mua, phỏng chừng anh cũng sẽ tin.
Thẩm Du Ninh chưa từng thấy cái sandwich nào đầy ắp như vậy, trứng rán, thịt bò, giăm bông, rau xà lách, cà chua, Đường Nặc gần như lấy hết tất cả nguyên liệu bỏ vào, nói là sandwich nhưng phải có đến sáu, bảy tầng, ngay cả nước sốt cũng có mấy loại.
Nhiễm Vũ Đồng lại tìm Thẩm Du Ninh lấy hóa đơn, thấy anh đang ăn sáng thì hỏi: “Anh, anh mua chỗ nào đây? Nhìn ngon quá.”
“Tự làm.” Thẩm Du Ninh lau miệng, “Cực kỳ ngon, lát nữa anh hỏi cách làm cho em.”
“Thôi thôi thôi.” Nhiễm Vũ Đồng liên tục xua tay, trêu anh, “Em ăn cơm chó no rồi.”. Truyện Ngược
Trần Tuấn Hào ngồi đối diện cũng thở dài đầy ẩn ý, chỉ có Triệu Tường là chưa hiểu chuyện gì, vừa cười ngây ngô vừa hỏi: “Cơm chó? Cơm chó hiệu gì?”
–
Ban đầu Thẩm Du Ninh vốn không nghĩ sẽ có được niềm vui ngọt ngào như vậy, anh như thế được nếm một chiếc bánh kem Đường Nặc làm, nguyên liệu là tất cả nhưng vui vẻ lãng mạn, khiến mọi chi tiết đều trở nên quý giá.
Anh xoay bút chì trong tay, ngẫm nghĩ, nhìn ánh mặt trời rơi trên trang giấy trắng, vẽ ra một hình cắt.
Thật ra anh đã sớm muốn vẽ, nhưng linh cảm chất đống còn phải tìm kiếm cảm xúc lần gặp đầu tiên.
Bức tranh trên chuyến tàu điện ngầm trong họa có phúc kia, bây giờ xem lại, chỉ mới vẽ được một phần ngàn con người của Đường Nặc.
Mà bức tranh giờ đây, không chỉ vẽ ra nội hàm, còn có cả tình cảm của anh trút vào trong đó.
Lông mi uốn khúc, mái tóc nâu mềm mại, chóp mũi cao câu lên độ cung thanh tú, ánh mắt sáng ngời, đặc biệt là những lúc gặp được chuyện thú vị sẽ lấp lánh toát lên vẻ đáng yêu không thể nào che dấu.
Những khoảnh khắc như vậy không khó để ghi lại, nhưng để nhớ chi tiết của từng vẻ đẹp vẫn cần phải là một người thật sự có tâm.
Bức tranh được hoàn thành rất nhanh, trong văn phòng có một bộ bút chì màu đầy đủ, Thẩm Du Ninh chỉ mất một lúc đã lên màu xong cho bức tranh.
“Anh! Lâu rồi mới thấy anh vẽ.” Triệu Tường đứng cạnh anh nhìn hồi lâu, tổ này của bọn họ có rất nhiều vẽ đẹp, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn trao đổi tác phẩm bàn luận.
Nhưng Thẩm Du Ninh có rất ít tác phẩm, phần lớn là những tác phẩm lúc họp nhàm chán, tùy tiện vẽ.
“Ừm, đáng lẽ nên lấy tờ giấy tốt hơn.” Nhìn khe nứt trên trang giấy B5 Thẩm Du Ninh có hơi bất mãn.
“Cái này mà còn chưa tốt? Cái này là cực kỳ tốt rồi đó!” Triệu Tường cẩn thận nhìn ngắm tác phẩm của Thẩm Du Ninh, khen ngợi: “Anh, anh thật phi thường!”
Cùng một lời nói nhưng người trong cuộc đánh giá lại càng có sức thuyết phục, Thẩm Du Ninh lần này không vội vàng chạy xuống lầu, anh tìm một thời gian thích hợp mới tặng bức tranh cho Đường Nặc.
Vào buổi tối mức độ hoạt động của vỏ não xuống thấp, con người cũng trở nên cảm tính, cho nên rất nhiều người tỏ tình cũng chọn buổi tối.
“Hôm nay không xem phim.” Đường Nặc thấy Thẩm Du Ninh tìm điều khiển thì nói, “Anh hồi sáng dậy sớm, giờ nên đi ngủ sớm một chút.”
“Thật ra anh vẫn ổn, vẫn có tinh thần.” Thẩm Du Ninh nháy mắt với Đường Nặc cố ý nói, “Buổi sáng được ăn ngon, sức sống tràn đầy đến bây giờ.”
Thẩm Du Ninh lúc trước cũng hay nói như vậy, nhưng dạo gần đây miệng lưỡi lớn gan hơn, giống như phát huy hết sức, lúc nào cũng nói những lời hết sức ái muội.
Đường Nặc cảm nhận được rõ ràng nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ, không thể suy nghĩ kỹ chỉ theo bản năng mà nói với Thẩm Du Ninh: “Anh thích sao? Vậy ngày mai em lại làm cho anh nha.”
Nếu là trước đây Thẩm Du Ninh đại khái sẽ nói ‘Không cần, còn không bằng ngủ thêm một lát.’ linh tinh, nhưng hôm nay anh không lập tức từ chối mà là hỏi lại Đường Nặc. “Có tốn công lắm không?”
“Đơn giản lắm, 10 phút là xong.”
“Vậy thì được,” Thẩm Du Ninh dừng một chút nói tiếp: “Anh thích.”
“Chỉ sandwich thôi sao? Thật ra em còn biết làm nhiều món khác, anh có muốn nếm thử bữa sáng kiểu Trung không? Mì, hoành thánh, tào phớ,…”
Đường Nặc mở tủ lạnh ra kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, lại nói: “Thức ăn trong tủ không còn nhiều, hay là, mai ăn mì.”
Cậu hiện tại như là chủ nhân nhỏ của ngôi nhà, lo liệu hết mọi thứ trong nhà gọn gàng ngăn nắp, Thẩm Du Ninh bước tới gần cậu dịu giọng nói: “Được, đều nghe em.”
“Vậy ngày mai tan làm chúng ta tranh thủ đi siêu thị đi?” Đường Nặc đề nghị, “Đồ trong tủ lạnh sắp hết rồi.”
“Tối mai sao? Tối mai anh với đồng nghiệp tổ chức liên hoan, nếu không… Hay để chiều thứ bảy rồi chúng ta đi?”
“Vậy không sao đâu, em đi một mình cũng được, anh Du Ninh, anh muốn ăn gì? Cuối tuần em nấu cho anh.”
Nhìn dáng vẻ như muốn nhận thầu một ngày ba bữa của mình, Thẩm Du Ninh thụ sủng nhược kinh, đồng thời cảm thấy mình để bạn nhỏ một mình ở nhà tối mai thật có hơi tàn nhẫn.
“Hay thứ bảy đi cùng đi, ngày mai em có muốn đi ăn cùng anh không? Là bọn Trần Tuấn Hào với Triệu Tường thôi, đều là người em quen biết.”
Thẩm Du Ninh vốn không muốn dẫn Đường Nặc theo, tuy nói đồng nghiệp đều biết chừng mực, nhưng cũng sợ lỡ có chuyện đùa nào đó khiến Đường Nặc không thoải mái, khó chịu, nhưng giờ so sánh, anh cảm thấy một buổi tối thứ sáu tốt đẹp như vậy càng không nên để người mình yêu ở nhà một mình.
Thật ra trước đó cũng không phiền toái như thế này, không cần phải dính nhau suốt ngày, hai người đều có bạn bè riêng đều có những lúc phải bận việc riêng của mình.
Nhưng bây giờ lại có chút làm kiêu, tiềm thức Thẩm Du Ninh cho rằng thời gian rảnh rỗi của mình đều phải dành hết cho đối phương, để cậu một mình đi siêu thị là bắt nạt cậu.
Haizz, còn chưa thành đôi đã mù quáng như vậy rồi.
“Ừm… Em với bọn họ không thân nhau lắm.” Đường Nặc không nói thẳng nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng.
“Được, vậy buổi tối em ăn gì?”
“Chưa nghĩ nữa, nhưng có lẽ em sẽ đi ăn KFC.” Đường Nặc thần bí nói, “KFC mới ra phần ăn trẻ em mới, tặng một con Hellokitty.”
“Thích mèo đến vậy sao,” Thẩm Du Ninh cười nói, bắt chước giọng điệu của cậu, cũng nhỏ giọng thầm thì, “Chỗ anh cũng có phần ăn trẻ em, bạn nhỏ nào đó có muốn nhận quà không?”
Đường Nặc ban đầu nghe không hiểu, ngơ ngác a một tiếng, chờ lúc Thẩm Du Ninh cầm bức tranh đi ra, cậu hít vào một hơi, khẽ hô lên thành tiếng.
“Đây… đây là…” Ký ức chợt ùa đến, trấn cổ sau buổi trưa, cậu với An An chơi trước cửa khách sạn, còn Thẩm Du Ninh đứng trước quầy lễ tân làm thủ tục check in.
“Không phải vẽ lúc ấy.” Thẩm Du Ninh vuốt ve mặt sau của bức tranh, “Sáng nay mới vẽ, đột nhiên nhớ đến dáng vẻ khi đó của em.”
“Anh lại vẽ tranh cho em.” Đường Nặc lẩm bẩm, giọng nói cậu rất nhỏ, không phân biệt được là nói với Thẩm Du Ninh hay là nói với chính mình.
“Đúng vậy, anh lại vẽ tranh cho em.” Những lời này nghe như câu cảm thán, than thời gian như nước chảy, than tình yêu kéo dài vô tận.
“Cảm ơn anh Du Ninh,” Đường Nặc cũng bất chấp mấy mấy ngày nay mình vẫn đang giữ khoảng cách với Thẩm Du Ninh, cậu ôm chầm lấy cánh tay phải của anh, “Bức tranh anh vẽ em lúc ở tàu điện ngầm đó em vẫn còn giữ đấy.”
“Ừm.” Thẩm Du Ninh thuận thế nắn nhẹ vành tai cậu, trả lời, “Vậy em nhìn xem, trong khoảng thời gian này anh có tiến bộ không?”
Tác giả có chuyện nói:
Đường nặc: (????)‥?