Tông Nhiếp bật cười, không để ý người nào đó “Lỡ lời”, tay trái nhẹ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, cảm ơn lòng tốt muốn “Bao dưỡng” mình của…
“Tiền để chi tiêu hàng ngày vẫn đủ dùng. Em cũng lên tiết kiệm một chút.”
Nam Tinh nghe xong lỗ tai nóng lên, mới ý thức được nãy giờ mình mới nói cái gì “Hổ lang chi từ (1)”… Nam Tinh quay mặt đi, ánh mắt lẩn tránh, trong miệng lung tung đáp ứng: “Ồ như vậy sao.”
(1) Hổ lang chi từ (虎狼之词): những câu bình thường, nhìn trên mặt chữ thì không có ý gì, nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì sẽ lập tức hiểu đây là những câu nói sắc tình, một câu hai nghĩa.
Người đàn ông săn sóc, trong giọng nói mang theo nụ cười: “Em đừng lo, mấy cái quang cảnh đình viện này đâu có mất tiền.”
“Vậy sao?!” Nam Tinh bị thông tin này làm chấn động “Anh làm như nào?”
Mấy cái đạo cụ này không nạp tiền không thể mua, chẳng lẽ… Là người nào tặng cho sao?
Tông Nhiếp nói: “Trao đổi.”
Nam Tinh ngạc nhiên: “Anh cùng ai trao đổi ạ?”
Vì vậy Tông Nhiếp bắt đầu kể về “Câu chuyện trao đổi được vật phẩm” ——
Mấy ngày trước có đào được tàng bảo đồ trung cấp, lấy được một thanh kiếm hỏng có cấp phẩm màu tím. Trước đó Tông Nhiếp cũng đã tích lũy được không ít nguyên liệu, đủ để có thể đúc lại vũ khí… May mắn lần đúc lại này không chỉ thăng lên cây cây vũ khí lên thành bậc cam, lại còn tăng không ít thuộc tính.
Nam Tinh “Oa” một tiếng, thán phục: “Tông ca là Cẩm Lý (2) tái thế sao?”
(2) Cẩm Lý: chỉ vận may, sự may mắn cực lớn; ý nghĩa trên là chỉ người mang vận may.
Tông Nhiếp đại khái nghe hiểu cậu nói gì, cười cười, ôn nhu nói: “May mà là thuốc em đưa có công hiệu.”
“Dạ?”
Tông Nhiếp giải thích: “Nơi lấy bảo kiếm đó rất nguy hiểm. Không thể tĩnh tọa hồi máu, mà hồng dược cũng không thể dùng.”
Nhưng mà chướng khí đã tràn lan trên người, số lượng máu tụt rất nhanh, nếu như không phải lúc ấy thử uống [Súp lê ngọt] lại trùng hợp có thể giải độc, chỉ sợ chưa tìm được ra, người đã chết mất rồi.
Nghe vậy, Nam Tinh không nhịn được tự đắc, ngoài miệng giả vờ giả vịt mà nói: “Làm gì có chứ, do anh quá may mắn mà thôi.”
Tông Nhiếp cười khẽ, thay đổi chủ đề về câu chuyện “Trao đổi”.
“Anh có một người em họ, nó cũng chơi trò chơi này.”
Ban đầu, Tông Nhiếp cũng là bị người em ấy “Mang” vào game, chờ sau khi Tông Nhiếp quen thuộc môi trường trong trò chơi rồi. Bởi vì không thích dính líu tới phân tranh với các người chơi cấp cao khác, sau đó hai người mỗi người một ngả, Tông Nhiếp liền trở thành người chơi “Cô độc”. Đây là một trò chơi đánh đánh giết giết, lại bị anh xem là danh lam thắng cảnh cấp 5A (3), dựa vào đôi chân, chạy qua tất cả các địa điểm to nhỏ trên bản đồ.
(3) Danh lam thắng cảnh cấp 5A: Cấp 5A là cấp độ cao nhất của các điểm thu hút khách du lịch, đại diện cho cấp độ của các điểm thu hút khách du lịch đẳng cấp thế giới của Trung Quốc.
Nam Tinh đã hiểu ra: “Khó trách anh lại quen biết được nhiều đại thần như vậy!”
Tông Nhiếp khẽ gật đầu: “Hầu như tất cả người chơi đứng đầu trong bảng xếp hạng, đều đã làm nhiệm vụ cùng nhau.”
“Sau đó như nào nữa?”
Ai đó nghe về câu chuyện “Trao đổi” xong thấy rất hứng thú, liền giục bạn tốt tiếp tục kể ——
Ở đây phải nói đến danh sách bảng tài phú đại danh— người “Kim Xán Xán”.
Trên thực tế, anh cùng người em họ kia là bạn học trong 12 năm, thậm chí hồi đại học còn là bạn cùng phòng.
Người em họ kia có quen biết vị “Kim Xán Xán”, có kể qua rằng đối phương rất mê vẻ hào nhoáng nên khi vào game đã lựa chọn làm kiếm khách, phong cách kiếm khách mang tới vẻ phóng khoáng, lãng tử và là người này có đam mê rất lớn với các loại bảo kiếm không kém với tình yêu dành cho các loại xe BMW.
Nam Tinh dần hiểu ra: “Cho nên anh lấy bảo kiếm bậc cam đổi cho Kim Xán Xán lấy phong cảnh đình viện sao?”
Tông Nhiếp gật đầu, mỉm cười: “Kim Xán Xán mở hơn 30.000 rương màu đình viện. Tất cả các loại đạo cụ cho trang trí đều có, còn bị lặp lại khá nhiều.”
Buổi chiều Tông Nhiếp liền tìm tới đứa em họ nhờ làm trung gian trao đổi với Kim Xán Xán. Ở ngoài đời cũng từng gặp mặt mấy lần, đôi bên đều tín nhiệm nhau lên khi muốn “Trao đổi” cũng không lo lắng bị lừa.
Nam Tinh đau lòng không thôi: “Anh thật ngốc á Tông ca. Vũ khí có thể tăng thuộc tính lại còn là bậc cam. Nếu đem bán trong đấu giá, may mắn còn bán được một, hai lượng vàng là điều có thể. Sao lại đổi thành bài đồ trang trí không có công dụng thực tế chứ?”
Tông Nhiếp thuận giọng giải thích: “Mấy loại bảo kiếm hai chúng ta đều không dùng được, nhưng với Kim Xán lại hết sức quan trọng… Đạo cụ đình viện có tiền chưa chắc mua được, cũng không lỗ mà.”
(Tính ra Empe giống mình, không nghe thì thôi nghe xong tiếc của hộ á. Dù thân hay không. Truyện đăng duy nhất tại w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98
Nam Tinh nghẹn ngào không nói lên lời: “Là lỗ lắm á, lỗ nặng luôn!”
Dù có tiền cũng không thể mua được, người này lại đổi một đống lớn nhỏ các quang cảnh, hoa hoa cỏ cỏ, xoong chảo chum vại, giá trị thực tế cũng chỉ tốn có thể có hai mươi lượng bạc mà thôi. Tông Nhiếp thấy cậu đau lòng hộ mình liền nói cho Nam Tinh biết, mười cuốn sách trên giá mới thực sự là đắt tiền nhất.
Chúng đều là những vật nằm trong dự án khai quật về những di tích cổ xưa, dù không phải là những bản thảo chính thức, nhưng thư viện Quốc Gia còn chưa đưa vào tư liệu cổ đâu.:)))
Không cần biết người chơi có hiểu hay không, nhưng đối với những người si mê tìm hiểu văn hóa Trung Hoa mà nói lại là “Giá trên trời”. Thậm chí một cuốn bậc lam nhỏ xíu giá đã là 10 bạc.
Vì vậy với anh, cũng như là Kim Xán Xán là “Không lỗ” xíu nào.
Trên thực tế thì đều thấy “Đôi bên đều có lợi”
Số lượng người chơi kiếm khách rất lớn và cấp bậc vũ khí càng cao lại càng khó kiếm. Kim Xán Xán liên tục mở ra toàn là đạo cụ trang trí cùng sách, cái lặp lại cũng rất nhiều. Tính tình cậu ta cũng quái lạ, không thích đem đi bán đấu giá cho lắm, hiện lại có thể trao đổi đạo cụ thành bảo kiếm cũng coi như kiếm được lời.
Nói xong, Tông Nhiếp khẽ hỏi: “Thích không?”
Nam Tinh ngẩn người, trái tim như bị nhéo một trận.
Bất giác liền cười ra cái lúm đồng tiền: “Thích lắm.”
(Thích gì nói rõ)
Chỉ là thuận miệng bày tỏ muốn xây một cái thư phòng, cũng không nói rõ với đối thư phòng chỉ là cái phòng thôi, không nhất định phải có sách trưng.
Không nghĩ tới người này thực sự nghiêm túc tìm các loại “Sách cổ”… Thậm chí ngay cả giấy, bút lông và nghiên mực mà cậu còn chưa có cơ hội nhìn qua cũng đều chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị nhiều hơn một bộ.
“Nói vậy chứ em vẫn thấy thiệt thòi lắm.”
“Cổ thư” của các lão tổ tông đối với cậu không quá hấp dẫn, huống hồ sớm đã có thói quen “mua 100 giảm 50”, bây giờ bỏ hơn một ngàn vạn để mở rương (quy đổi ra 10 bạc tiền mặt) để mua một quyển 《Chăm sóc lợn nái sau sinh》. Ngốc lắm mới chọn… Khụ, không phải mắng Tông ca, chỉ là đơn thuần cảm thấy được không có giá trị cho lắm, trái tim đau nhói!
“Nhà này cũng là nơi anh sẽ ở trong tương lai, nhìn sao cũng phải đóng góp một chút gì đó.”
Tông Nhiếp không hiểu nỗi đau của người nào đó, cười nói: “Kỳ thực còn thừa lại hơn mười bộ gia cụ, đều để ở trong kho hàng. Muốn đi xem chút không, biết đâu lại thấy yêu thích?”
“Còn có sao?”
Đối phương “Ừm” một tiếng: “Gia cụ nhiều quá, không biết xếp như nào.”
Nam Tinh kích động: “Vậy em đi nhà kho xem…”
Còn chưa nói xong, đã như một cơn gió chạy biến ra khỏi căn bếp.
Tông Nhiếp nhìn thân ảnh người nào đó nhoáng cái biến mất, chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười, tiếp tục nghiên cứu thực đơn của mình. Lúc trước hai người nói chuyện phiếm, có nghe qua Nam Tinh nhắc đến một số tên món ăn, cũng muốn thử một chút, có thể nấu ra được hay không
Dù sao cũng là “Tiệc tân gia”.
Bên này, Nam Tinh đã tới kho để hàng, mở ra bách bảo cách, kiểm tra từng món đồ mà Tông Nhiếp nói nói tới.
Ví dụ như khóm hoa hồng, cũng là loài hoa mà cậu yêu thích, nhưng khi cậu bấm vào mô tả hình ảnh ba chiều, mới phát hiện ra khóm hoa hồng này dù trồng ở đây cũng sẽ không được tươi tốt. Hòn non bộ, là một tiểu cảnh cỡ trung, rào tre nhà bọn họ lại không lớn lắm, cũng không có thác suối hay gì, trang trí ở đâu cũng không phù hợp.
Lại có… dục dũng? (Bồn tắm)
So sánh kích thước dục dũng, Nam Tinh có chút xấu hổ.
Khi còn bé có xem qua hàng xóm khi mổ lợn, đều dùng một cái chậu gỗ thật lớn hình bầu dục, khụ. Dục dũng chiếm khá nhiều không gian, cho nên Tông ca mới cho vào kho hàng?
Nhưng suy nghĩ: cậu cũng muốn có một cái dục dũng.
Bởi vì hiện thực khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh chóng, mọi người bây giờ đều sẽ không cần phải tẩy tắm rửa. Nhưng cậu là một “Cổ nhân” xuyên tới, thói quen thường ngày nhất thời không bỏ được. Cậu vẫn luôn cảm giác đã lâu rồi bản thân không tắm, luôn có ảo giác thân thể sắp bốc mùi…
Vậy không bằng trong trò chơi giả lập này tắm bóng bóng đi.
Lại nhìn đến cái bàn đu dây(4), Nam Tinh cười thầm Tông ca cũng thật là “Hồn nhiên như trẻ thơ”.
(4) Bàn đu dây (秋千): đu quay, đánh đu còn gọi là bàn đu dây
Cái bàn đu dây rất thích hợp treo dưới gốc cây hợp hoan. Nhưng hiện giờ dưới gốc cây để bộ bàn đá cùng ghế dài, thêm bàn đu dây, sẽ gây chật chội.
Không thể không nói, khiếu thẩm mỹ của Tông Nhiếp rất tốt, bất kể là nội thất bên trong hay trạch viện trước nhà đều bố trí vừa phải. Thêm một hai gia cụ sẽ gây rườm rà, bớt một cái lại hơi thoáng đãng.
Nam Tinh lôi lôi kéo kéo thử điều chỉnh, cuối cùng vẫn là bỏ lại vào kho hàng.
Cứ để nguyên như vậy đi! Tuy rằng tự mình trang trí gia cụ trong nhà là một lạc thú, nhưng mà xem một lượt lại khiến cậu thấy Tông ca bố trí đều rất hợp ý mình, cũng đỡ phải khiến cậu lo lắng về nhà cửa.
Nam Tinh quay vào quay ra vài vòng.
Đối mấy dãy cây đào, Nam Tinh nảy ra một ý nghĩ, đem khóm trúc cậu vẫn để trong túi trữ vật ra. Để sát lại bên tường viện, những khóm trúc cuối cùng được trồng chỉnh tề, ngay ngắn… Trạch viện lúc này hài hoà một màu “Xanh biếc”.
Hàng trúc xanh mướt bên dưới tán cây đào, thêm một phần thích mắt.
Rất yêu thích.
“Đáng tiếc cây trúc chỉ có thể để ngắm, không thể làm đồ ăn…” Nam Tinh lẩm bẩm nói.
Ái chà? Phán Phán của cậu! Thiếu chút nữa quên!!
Vội vàng đem Phán Phán thả ra… Ây zô, thật xin lỗi bảo vật quốc gia của chúng ta, thật oan ức vẫn luôn để nó trong túi sủng vật. Chỉ trách hệ thống sủng vật trong 《 Đạo Cổ 》không làm người, lấy thú cưng để kiếm tiền, mà không làm cái cho tụi nó một cái phòng cho sủng vật.
Bảo bảo rất mong manh, một khi bị công kích rất dễ dàng chết, số lần hồi sinh lại bị hạn chế, còn làm giảm tuổi thọ của tụi nó
Cho nên không dám thả nó chạy lung tung bên ngoài. Nhưng nếu thả ở trong trạch viện thì… Nếu như người không ở trong nhà, vạn nhất gặp phải tên ăn trộm ôm đi mất thì sao!
Thổn thức ai oán, Nam Tinh ôm ôm con gấu trúc lông xù bông bông đang bò ở trên giường “Bi thương” mà đem mặt vùi vào cái bụng nhỏ nhỏ của nó.
Giữa mùa đông lạnh giá mà ôm nó thì, mềm mại biết bao nhiêu!
“Gừ gừ~ “
Phán Phán ghét bỏ mà duỗi móng đẩy đẩy, nhưng động tác nó vốn chậm chạp, sức lực cũng không đủ, không có cách nào đem khuôn mặt tên si hán kia đẩy ra được
“Ngao ~~ “
Giọng nói ngọt ngào như sữa vang lên bên tai, khiến trái tim của Nam Tinh không kìm chế nổi run lên. Ngu ngốc mà gật đầu, ngại theo giọng nó “Ngao ngao”, một bên “Ngửi” đến ngất ngây
Bèn bị móng vuốt của nó cào một cái, trên thanh HP bị trừ đi tới hai con số, cảm giác thấy đau nhói, mới miễn cưỡng rời khỏi bụng Phán Phán.
Phán Phán thành công thoát khỏi tên si hán vui vẻ lon ton mà chạy đi, cái mông trắng bông vặn vẹo, thoát khỏi khu vực “Nguy hiểm”, không ngờ tới một bước đạp hụt, “Đùm” một tiếng từ trên giường lăn tròn xuống đất.
Bẹp! Như một bánh trôi nhân mè nhẹo nhẹo.
Làm Nam Tinh đau lòng không thôi.
Vội vã ôm lấy cục lông lên, một tay vỗ nhẹ sau lưng, trong miệng “Ây zô, ây zô” vài tiếng, giống như cảnh một người mẹ dỗ dành con mình vậy. Phán Phán mở to đôi mắt đen như hạt đậu, như là bị ngã choáng rồi.
Nam Tinh lần nữa lộ ra “Nụ cười ông chú”…
Tâm lý như nhũn ra, nhìn lên thấy thanh đói bụng của bảo bảo thấp lè tè, lôi từ túi ra bình sữa. Hệ thống vẫn còn nhân tính, khẩu phần lương thực đắt tiền của sủng vật, có thể chuyển đổi “Hình thái” cho ăn, ví dụ như bát nhỏ hoặc có thể biến thành bình sữa.
Nam Tinh lựa chọn hình dạng bình sữa.
Chỉ thấy công tử đen đen trắng trắng đã nằm ngửa trong lồng ngực, hai cái móng ôm bình sữa, “chụt chụt” chuyên tâm mút núm vú giả. Hai cái chân nhỏ ở sau nhếch lên, đạp đạp không khí bày tỏ mình siêu dũng cảm, được chứ!
Nam Tinh mở ra bảng [Sủng Vật] nhìn một chút.
Sức khoẻ ở mức 95, tâm trạng là 100 điểm tối đa… Nở nụ cười.
Phán Phán tâm trạng tốt, sẽ không dễ dàng sinh bệnh, ít đau ốm thì tuổi thọ có thể tăng lên.
Mặc dù chỉ là một đống dữ liệu, nhưng là bảo vật Quốc gia mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm hơn hai mươi năm. Chỉ cần Phán Phán còn ở trong 《 Đạo Cổ 》 một ngày, cậu vẫn sẽ chăm sóc nó tới khi “Cuối đời”.
Sau khi ăn uống no đủ, Phán Phán lười biếng nằm nhoài trên giường trúc.
Nam Tinh cũng đồng dạng nằm nhoài bên cạnh, cười đến mang tai, bộ dáng có chút ngốc.
Sau đó nghe bảo bảo ngao ngao gọi, Nam Tinh giả vờ như không nghe thấy, bắt đầu trao đổi ——
“Ừm ~ “
“Ta rất khỏe, bé cũng khoẻ lắm!”
“Ừm~ “
“Ta là Xi Vưu (5) nè, đã lâu không gặp, bé không nhận ra ta sao?”
(5) Xi Viu: một nhân vật cổ, khi đánh trận thú cưỡi là con gấu trúc.
“Ừm ~ “
“Đều do tên Hiên Viên (6) quá giảo hoạt, đem ngươi trộm đi mất khiến lòng quân rối bời, nếu không ta làm sao có thể thua?”
(6) Nhân vật trong truyền thuyết Xi Viu
“Ừm, ừm ~ “
“Ôi, đừng khóc mà. Không có trách bé đâu, ôm một cái nào! Ôm công chúa nha, đến, thơm một cái… Ây gù ~muah!”
Một người tự diễn tự nói, diễn cho cục lông ngơ ngơ ngác ngác không hiểu mô tê gì.
Mãi đến khi Tông Nhiếp gọi ——
“Cơm nước xong rồi, đói bụng chưa?”
Nam Tinh ôm Phán Phán quay người lại, nhìn thấy một nam nhân đứng ở cửa, dung mạo như trăng sáng. Trên tay bưng một chén canh bốc hương thơm mê người, đứng ở bậc thềm nhẹ nhàng cười, khung cảnh một lớn một thu thu trọn vào mắt… Suýt nữa phá vỡ phòng tuyến trong cậu.
Nhìn nhìn, nhìn nhìn!
Cậu vừa có tiền cũng vừa có nhà, trong nhà có một người đàn ông đẹp trai ngút ngàn, vì mình rửa tay làm canh, trong lồng ngực thùng thùng đập kịch liệt, như có một con vật đạp cửa muốn xông ra…
Gọi là gì nhỉ?
Là “Nhân sinh mãn nguyện” sao!? Đúng không nhỉ!
“Còn đói bụng không?” Nghe thấy giọng nói ấm áp của đối phương hỏi lại.
“Có, đói! Ăn cơm ăn cơm nào!”
Nam Tinh buông Phán Phán xuống, tùy ý nó để nó ở trong sân đùa giỡn, Nam Tinh hứng thú bừng bừng chạy ra bếp ——
“Để em phụ một tay!”
Mười hai món ăn được xếp đầy bàn đá.
Vào thời khắc đáng nhớ này, Nam Tinh không nhịn được bắt đầu quay màn hình lại.
Bưng bát cầm đũa, trong lòng nhất thời do dự, cũng không biết hạ đũa từ đâu… Món nào cũng thơm nức mũi, bày biện tinh xảo ngon mắt, cũng không biết nên ăn món nào trước?
“Vậy nếm thử chút canh trước?” Tông Nhiếp cầm muôi múc nước dùng, nước trong veo thịt viên tròn vo nổi nổi, rất đáng yêu lại ngon miệng.
Nam Tinh cảm động đến rối tinh rối mù.
Cũng chỉ là thuận miệng nói muốn ăn “Canh trôi” và “Đại viên tử”:
Tại quê hương xưa, chỉ có vào dịp lễ, ngày tết, tiệc mừng, hoặc những ngày trọng đại như đám cưới mới làm hai món là “Đoàn viên” và “Canh viên” (canh thịt viên) cùng “Đại viên tử” (thịt viên chiên dầu). Là hai món ăn vô cùng quan trọng, không thể thiếu!
Canh thịt viên
Đại viên tử
Không nghĩ tới, Tông ca chỉ dựa vào miêu tả, đã thành công làm hai món này… Phương pháp kỳ thực không khó, quan trọng là ở tâm ý người làm.
“Mùi vị thế nào?”
“Rắc gon…”
Người nào đó nhét đầy trong miệng, nhồm nhoàm không thể nói rõ.
“Trong canh cá diếc thả chút đậu phộng, hệ thống nói là dược thiện, nếm thử chút?”
Nam Tinh nuốt xuống đồ ăn: “Dược thiện soa… Canh cá diếc ăn rất bổ, Tông ca Anh cũng ăn đi. Ái chà? Còn thêm hiệu quả ‘Cường kháng’, một lần ăn trừ đi 10 điểm mệt mỏi?” Cái này cậu không hiểu
“Mệt mỏi là gì ạ?”
Tông Nhiếp giải thích: “Không rõ lắm.《 Đạo Cổ 》 có rất nhiều sự tình bí ẩn.
“Xem danh sách thì hơi khó giải thích…” Nam Tinh suy tư: “Không biết sẽ diễn ra trong hoạt cảnh nào thì xuất hiện giá trị mệt mỏi…”
“Trên diễn đàn cũng không nói sao?”
“Không tra được giá trị mệt nhọc.”
“A.”
Tông Nhiếp đẩy tới trước mặt cậu một cái bát sứ trắng: “Đây là canh táo tàu đậu phộng, cũng là dược thiện.”
Nam Tinh kiểm tra thuộc tính: “Còn thêm hiệu quả ‘Bình tĩnh’? Nâng cao tinh thần lực, giảm mệt nhọc quá độ, giảm 15% tốc độ mệt mỏi… Cái này dùng như nào? 《 Đạo Cổ 》 có cả tinh thần lực sao?”
Tông Nhiếp lắc đầu: “Chưa từng nghe qua”.
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng không nghiên cứu ra được cái gì.
Thôi…
Nam Tinh cũng không phải người quá xoắn xuýt một vấn đề, không để ý nữa, chỉ nói: “Nếu không cân nhắc mấy phương pháp làm dược thiện? Biết đâu sẽ có manh mối.”
Sự tình ân giấu cái gì, nghe đã khiến người ta tâm động không thôi, biết đâu lại kích phát được nhiệm vụ ẩn.
Tông Nhiếp không từ chối lời đề nghị của cậu, đáp một tiếng “Được”, sau đó nói: “Nhưng chắc vẫn cần phải có em hỗ trợ.”
Dược thiện không phải là trong lúc nấu nướng tùy thả vào đó một chút dược liệu là có thể gọi là “Dược thiện” được.
“Rất sẵn lòng.” Nam Tinh cười nói: “Cũng coi như đấy là chuyên nghành của em mà … Nhưng em không biết làm cơm, với các loại nguyên liệu nấu ăn hay dược liệu gì đó, em cũng biết một ít. Nếu rảnh sẽ dạy anh cách phân biệt.”
Tông Nhiếp ánh mắt nhu hòa: “Vậy làm phiền rồi.”
“Hừm! Không phiền, anh nếu có thời gian, nấu cho em là được.”
“Được.”
“Khụ, cũng đừng miễn cưỡng, thỉnh thoảng là được rồi, em vô cùng dễ nuôi.”
Tông Nhiếp nghe câu cuối xong, cười cười: “Không việc gì chủ yếu rất thích lúc làm cơm.”
“Em biết mà, chỉ là anh không nghĩ muốn mở cửa tiệm… À, đúng rồi Tông ca, tửu lâu bên kia mời chúng ta tới tham gia tiệc khai trương. Anh muốn đi cùng không?”
“Có thể mang bằng hữu sao?”
“Đương nhiên rồi, nếu không đi một mình có nhiều lúng túng biết bao, em cũng chưa hiểu rõ bọn họ.”
“Được.”
“Anh gợi ý một chút, quà lên chuẩn bị cái gì mới tốt đây?” Nam Tinh nghĩ càng sầu lo “Bọn họ đưa cho chúng ta lễ lớn như vậy…”
Tông Nhiếp suy nghĩ một chút:” Vậy em lấy [Bổ Huyết đan], [Xuân Tinh Hoa Lộ], [Hội sinh] cùng [Bột đảng sâm]. Đưa cho mỗi người họ mỗi loại hai lò dược phẩm bậc lam, đổi thành tiền cũng tương đương hai, ba chén [Bạch Ngọc Sương] rồi.”
——[Bạch Ngọc Sương] và [Rượu cường cốt], giá cũng không quá đắt. Chỉ là làm ra khá khó, mua còn không được
Dừng một chút, bổ sung: “Chế dược là chuyên môn của em. Lấy dược phẩm làm quà vừa có thành ý, lại vừa hay lấy chút danh tiếng về.”
Nam Tinh không thèm cái danh tiếng đâu: “Em cần danh tiếng làm gì, sinh lực làm gì có nhiều như vậy. Lỡ họ đặt nhiều, làm sao ứng phó kịp đây?”
Tông Nhiếp nhẹ nhàng nói: ” Anh em nhà Tiết Sương Giáng giao thiệp rất tốt
Nếu muốn sinh kế lâu dài, không thể chỉ hợp tác với mỗi bang Paris được. Đôi khi với khách tư nhân lại là điều tốt, đại bang hội quan hệ khá phức tạp. Thông qua năm người họ, sẽ càng nhân rộng hơn.”
Nam Tinh nghe xong rơi vào trầm tư, một lát sau mới gật đầu: “Anh nói phải, nhưng mà…” Nam Tinh nhíu mày lại, nói: “Tông ca, nguyên lai anh cũng có máu gian thương đó.”
Tông Nhiếp khóe miệng khẽ nhếch lên, không trả lời câu nói nói, tiếp tục nói: “Vậy không bằng, anh cũng chuẩn bị một phần.”
Nam Tinh tò mò: “Anh tính đưa thứ gì?”
Tông Nhiếp trực tiếp chia sẻ đạo cụ ——
[Ngọc bội hình ốc] (lục): Ngọc bội bên hông. Chứa +15 ô. Mỗi ô chứa 20 vật phẩm đồng dạng.
“Cái này lợi hại vậy… Anh định đưa mỗi người họ một cái sao?”
[Ngọc bội hình ốc] nhìn qua chỉ là vật phẩm bậc lục, nhưng tất cả các vật phẩm có thể chứa đồ đều rất quý giá. Đặc biệt đây lại là thuộc về loại “Bội sức”, đánh phó bản cũng chỉ rơi ra (hoặc ở khu đổi điểm) “Dây chuyền” mà thôi…
“Dây chuyền” cũng tốt, hay “Bội sức” đều là đạo cụ chứa đồ cả, nhưng nếu đeo trên người sẽ bị hạn chế số lượng. “Dây chuyền” chỉ có thể đeo một cái; “Bội sức” không được vượt quá bốn cái.
Tông Nhiếp trả lời: “Không phải họ cũng đưa lễ cho anh sao.” Chính là đề cập tới hai phần lễ Nam Tinh đã đưa cho anh ấy một nửa trà và rượu.
“Được rồi… Đừng nói nữa, anh cũng mau ăn đi, nếu không tới lúc em lại ăn hết!”
Nam Tinh vừa nói, tay gắp lên miếng móng giò kho tàu, hung bạo mà cắn một miếng thật lớn…
Một bữa ăn đến vui vui vẻ vẻ!
·
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Lão đại, mau nhận thư tín, nhớ tới thư cục lấy đồ!
Nam Tinh nhìn thấy thông báo tin nhắn tới, cậu mới vừa đi ra chợ —— vì sinh lực không còn nhiều, tính đi mua tích trữ dược liệu —— bỗng có một tin nhắn từ thanh bạn bè.
Vì vậy xoay người một cái, đi đến thư cục nhận đồ, vừa hay tiện đường.
Nhận được [Nhị Nhất đan] (6) (bậc tím) x10 viên.
(6) Nhị Nhất đan: dùng cho phụ nữ bị băng huyết, vô sinh
[Nhị Nhất đan] (bậc tím): Dược phẩm đặc thù. Sau khi uống, hồi phục 30 điểm sinh lực. Làm lạnh: 600 giây.
Nam Tinh sửng sốt.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Sao cậu lại gửi đan dược này…
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Là tạ lễ. Tôi trên diễn đàn mua phương thuốc mà cậu treo bán, may nhờ có cậu mà đã thông qua khảo nghiệm dược sư!
Nam Tinh bận rộn đến quên mất mấy ngày trước cậu có treo bán phương thuốc trên giao dịch, người này cũng quá khách khí, còn gửi lại quà cảm ơn.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Giao dịch mua bán rõ ràng, cậu không cần phải gửi tạ lễ đâu.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Có thể nói, không có cậu chắc còn lâu mới tôi mới có giấy chứng thực ó? Gif/bán manh.
Không phải cậu hướng dẫn chi tiết, dựa vào bản thân chắc phải mất nửa tháng. Và tôi sẽ không thể nào lĩnh ngộ hơn mười phương pháp cùng một lúc.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Gif/che mặt.
Bang chủ của các cậu không phải rất nhiều tiền sao?
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Thật ra là tôi kích phát được nhiệm vụ ẩn từ NPC dược sư.
Thảo nào…
Nam Tinh cũng vui mừng dùm cho cậu ta.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Vậy chúc mừng cậu nha.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Tôi sợ rằng về sau các phương thuốc cao cấp sẽ càng ngày càng khó, có khi xem hướng còn không hiểu. Nếu được cậu có thể chỉ dẫn giúp tôi không.
Nam Tinh mới bắt được chỗ tốt, đương nhiên nguyện ý nói những lời cần nói… Hơn nữa, có vẻ đối phương rất chân thành.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Không thành vấn đề ~
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Hehe…
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Nếu không phiền, cậu có thể cho tôi biết, cách làm ra [Nhị Nhất đan] được không?
Nam Tinh do dự vài giây, nhưng vẫn không nhịn được tò mò hỏi.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Cậu muốn biết phương pháp phối chế ra nó sao? Vật phẩm đặc thù này, không thể thông qua kỹ năng sinh hoạt mà làm được
Nam Tinh hơi thất vọng, nhưng cậu cũng đã đoán ra được vài phần.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Ok, để tôi nói cho cậu chỗ nào lấy được Nhị nhất đan.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Đạo tặc ở trấn Đôn Hoàng, Vĩnh Châu. Thỉnh thoảng sẽ đánh rơi cỏ Hoàng Trúc (7), lấy Hoàng Trúc tới Phong Thành tìm NPC Mông Cổ đại phu. Hai lá cỏ Hoàng Trúc đổi một hạt Nhị Nhất đan.
(7)
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Một tuần đổi được 10 hay… Trừ phi bị mốc.
Cậu ta còn nói thêm, NPC Mông Cổ đại phu có một con ngựa già có tên là “Bạch Long”
NPC đại phu kia luôn coi con Bạch Long như người thân của lão, nhưng vì lão đã già yếu nên không thể đi cắt cỏ cho ngựa được nữa, nên nếu người chơi có thể đem nạt cỏ Hoàng Trúc tới lão ấy sẽ đổi một ít hạt.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Có thể đổi cỏ Hoàng Trúc thành [Bát Trân Đan (8)]. Lão đầu kia nói dùng có thể cải mệnh, đem vận may tới, thời điểm đi đào sẽ đào được thứ vô cùng tốt… Ta từng thử rồi, quá sợ hãi, vận xui thì thay đổi được vái gì chứ.
(8) Bát Trân Đan: Trị trẻ em co giật, sốt cao, chóng mặt, nôn mửa, đờm, đánh trống ngực, mê man.
Người này biết cái gì đều kể hết, Nam Tinh thấy cậu rất chân thành.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Cảm ơn cậu. Gif/ôm quyền.
Nếu trong lúc chế dược gặp khó khăn, cậu lúc nào cũng có thể tìm tôi.
Có đi có lại!
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Ha ha. Vậy làm phiền cậu!
Nam Tinh bật cười.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Nhưng mà tôi đã đăng ký vào doanh trại ở Dương Châu, có thể đi Vĩnh châu đánh tặc sao?
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Sẽ hơi phiền đấy. Vĩnh Châu cùng Dương Châu là phe đối địch, đánh tặc ngoài thành sẽ không có huân công, sẽ hơi thiệt thòi.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Tùy cậu chọn như nào. Nếu cậu không quan tâm tới huân công hoặc điểm EXP. Cỏ Hoàng Trúc là quái tạo thành, đánh cũng không có điểm.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Hơn nữa, cỏ Hoàng Trúc có thể cho thú cưỡi ăn, là thức ăn gia súc cao cấp đó, so với ở thương thành tốt hơn nhiều. Nếu không đổi Nhị Nhất đan thì lấy về cho thú cưỡi ăn cũng được.
Thú cưỡi sao…?
Nam Tinh vỗ vỗ trán.
Nhanh chóng quay đầu, hướng chợ đi tới. Bây giờ kinh phí hơi eo hẹp, nên phải có thú cưỡi thay thế đi bộ, nếu không lại theo không kịp bước chân đồng đội.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Hình như cỏ Hoàng Trúc là đặc sản Đôn Hoàng phải không? Ngoại trừ đánh đạo tặc, có cách nào lấy được nó không?
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Trấn áp thổ phỉ, nhưng đều là quái tinh anh, thấp nhất cũng là level 50.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Như vậy sao…
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Đánh đạo tặc ở Đôn hoàng cũng khó, đợt quân đầu tiên đều là cấp 30 cả, xong tăng dần trước lên. Người chơi cầm cự giỏi nhất cũng chỉ trụ được tới đợt quân thứ ba.
Nam Tinh thầm tính toán, bản thân phải nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm để lên cấp 25, nếu không một mình tới Đôn Hoàng đánh đạo tặc, căn bản là tự ngược.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Có điều đặc biệt là, ở Đôn Hoàng không giới hạn làm nhiệm vụ đánh đạo tặc. Một tuần có thể đánh ba lần, có lúc có thể đánh bốn, năm lần.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Đã biết đến! Gif/cúi chào.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Thiếu chút nữa là quên rồi, Phong Thành không phải thành thị, nó là thôn trấn, rất hẻo lánh trên bản đồ không có đâu. Cậu trước tiên tìm núi Yên Chi, ở sát sườn núi về phía Đông Bắc, có một khu vực lớn trồng cây ngô đồng,. Từ hướng Đông cây ngô đồng đi 15 phút, chính là Phong Thành.
Núi Yên Chi là một nhánh của dãy núi Kỳ Liên Sơn đi. Nam Tinh kinh ngạc, nhưng cậu cảm giác cây ngô đồng không nên mọc ở đằng đó?
Mặc dù trong 《 Đạo Cổ 》 hiện này không phân chia bốn mùa, nhưng việc phân bố tài nguyên vẫn luôn tham khảo vào tinh cầu Trái Đất.
Khí hậu cũng không giống nhau, ví dụ như núi Trường Bạch luôn có tuyết rơi, ở Cô Tô thì sẽ luôn có mưa, còn ở Vạn gia thôn, thì luôn nóng nực.
Chỉ là một cái thoáng ý nghĩ, có tin nhắn từ Lê Tiểu Minh.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: NPC đại phu Mông Cổ ở phía Đông thị trấn.
Nam Tinh cảm kích lòng tốt của đối phương, vì vậy một lần nữa nói cám ơn.
[Trò chuyện riêng] Lê Tiểu Minh: Hì hì hi, cậu mà làm ra nhiều làm Nhị Nhất đan thì có càng nhiều sinh lực, mới có thể lĩnh ngộ được nhiều phương thuốc hơn. Là một cái đùi vàng. Đây không phải là đang ôm một cái đùi lớn sao, không góp sức cũng góp công?
Nam Tinh cười đáp lại: “Cậu cứ việc cọ.”
Sau một hồi tán gẫu, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết hơn.
Lê Tiểu Minh cùng Ngũ Gia Bì giống nhau, rất giỏi ăn nói nếu không phải vì có nhiệm vụ không thể phân tâm, ba người tán gẫu nửa giờ cũng không thành vấn đề…:)))
“Bạn muốn mua vật cưỡi sao? Hãy nhìn con ngựa này của ta…”
Nam Tinh lang thang trong chợ nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy một gian hàng chuyên kinh doanh vật cưỡi, giá cả đều vừa phải. Phần lớn đều là ngựa chân ngắn (*), cơ bản nhất là giá 800 văn, chất lượng cao nhất là 1500 văn.
Nam Tinh lại vừa ý con ngựa giá cao nhất.
Màu lông của nó trắng nhưng khi đứng dưới mặt trời lại pha thêm ánh xanh, lông thẳng mượt không lộn xộn, tứ chi mặc dù thô ngắn, nhưng tổng thể vóc dáng vẫn hài hoà. Thuộc tính tốt, tốc độ không quá nhanh, đặc biệt là sức chịu đựng rất tốt.
Có thể nói là rất xứng với cái tên gọi “Thanh Thông Mã”. (Ngựa xanh trắng)
Nam Tinh mới nhìn một cái đã thấy rất thích. Chủ sạp tích cực chào hàng: “Con ngựa màu xanh này có tỷ lệ ra hiếm nhất. Nếu cậu bỏ lỡ lúc này sẽ không có cơ hội lần hai nhìn thấy nó, người khác ra giá khẳng định không có lương tâm như ta đâu… Nếu cậu lấy con này, tôi sẽ tặng cậu một phần thức ăn gia súc.”
“Là cỏ Hoàng Trúc sao?”
Chủ sạp im lặng, mấy giây sau mới nói: “Người anh em thật là biết đùa, cậu biết cỏ Hoàng Trúc quý giá quý giá cỡ nào? Ba lượng mới đổi được con ngựa này. Cỏ Hoàng Trúc là đắt hơn gấp 3.”
Nam Tinh nghe xong…
Mắc như vậy sao? Vậy là chỉ có thể mua một thứ sao?
Ánh mắt ngó vào quầy hàng nhìn các loại loại thức ăn gia súc… Vận may là 50 khẩu giá 1 bạc, đủ cho ngựa no tới 25 ngày.
Lại nói các vị hảo hán hành tẩu giang hồ, mọi phương diện đều phải chi tiêu, thật ra là cày như trâu húc mả phải không. Nam Tinh lại không khỏi tò mò, trong tiểu thuyết võ hiệp các đại hiệp dựa vào cái gì nuôi sống chính mình vậy?
Nam Tinh suy nghĩ lại bay xa rồi, quay ra than thở với chủ sạp: “Vậy tôi mua một con ngựa này và một tổ thức ăn gia súc…”
Hệ thống “Tinh tinh”, nhắc nhở các hạ có một thư tín từ một người bạn.
[Trò chuyện riêng] Tàm Nguyệt: Đại lão, có đó không?
Sau một lúc mới nhớ tới “Tàm Nguyệt” (Tháng 3- cuối xuân) là ai, cũng là thành viên của bang hội Thiên Vương, là người đeo mặt nạ cùng bọn Lê Tiểu Minh đi chỗ cậu học phương thuốc.
Ngày đó sau khi xong đều cùng bọn họ thêm hảo hữu. Không lẽ là… Người này cùng thông qua được khảo nghiệm dược sư, đặc biệt đến cảm tạ mình sao?