Tái Thế Làm Phi

Chương 5



Sau khi Mạnh thừa tướng rời đi, mọi người ở phủ Tam hoàng tử vui vẻ ra mặt, nguyên nhân không có gì khác ngoài việc…..

“Những người vừa hầu hạ ở tiền điện tới phòng thu chi lĩnh thưởng đi.” Tinh Trầm nhàn nhạt nói xong, quay người muốn đi gấp nhưng bị người khác ngăn lại.

“Thị vệ trưởng, hôm nay là ngày bao nhiêu, sao lại có tiền thưởng?” Một thị vệ nào đó hỏi.

Tinh Trầm nhấc mí mắt: “Còn có thể là ngày bao nhiêu, hôm nay điện hạ cao hứng, thấy mọi người gần đây vất vả cho nên muốn ban thưởng cho các ngươi, không muốn sao? Không muốn thì để ta lấy thay vậy.” Nói xong, hắn nhanh chóng định bước đến phòng thu chi.

“Lấy, lấy, lấy. Sao có thể không lấy được?”

Chúng thị vệ lập tức giải tán, Tinh Trầm nhớ tới bộ dạng Tam điện hạ đeo hầu bao bên hông đứng trước gương, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

Nhưng tại phủ thừa tướng, không khí lại không hoà hợp như vậy như vậy.

Gần tới tết đoan ngọ là càng gần ngày Mạnh Uyển được cùng Triệu Sâm đi xem đấu thuyền rồng, cái này vốn là chuyện tốt nhưng trước khi nó kịp đến, chuyện xấu đã xảy ra.

Uyển di nương và Mạnh Nhu trở về.

Trước khi Mạnh thừa tướng và mẫu thân của Mạnh Uyển thành thân đã có một nha đầu thông phòng tên Lâm Uyển. Hai người không có tình cảm gì, chỉ là án bộ tựu ban (1). Sau khi mẫu thân Mạnh Uyển vào cửa, Mạnh thừa tướng càng ít giao lưu với Lâm Uyển hơn.

(1) Án bộ tựu ban ( 按部就班): Nghĩa là làm từng bước, làm theo lệ. Ở đây ý là Mạnh thừa tướng và Lâm Uyển chỉ viên phòng theo lệ chứ không có tình cảm.

Mạnh Nhu là con gái của Lâm Uyển và Mạnh thừa tướng, lớn hơn Mạnh Uyển hai tuổi, năm nay 16, coi như là chỗ dựa của Lâm Uyển.

Sau khi mẫu thân của Mạnh Uyển qua đời, chính Lâm Uyển chăm sóc nàng và Mạnh Nhu trưởng thành. Kiếp trước tình cảm của ba người rất tốt, ít nhất ngoài mặt là như vậy. Về sau, hai người họ cũng giúp đỡ không ít cho chuyện của nàng và Tô Ký Trần. Sau khi nàng và Tô Ký Trần bỏ trốn không lâu, Lâm Uyển từ di nương trở thành phu nhân, Mạnh Nhu cũng danh chính ngôn thuận trở thành trưởng nữ của thừa tướng.

Về phần nàng và mẫu thân, không biết đã sớm bị bỏ quên trong xó nào rồi.

Hiện tại ngẫm lại, Mạnh Uyển cảm thấy mình quá ngốc, nào có thể tự cho rằng bản thân thực sự là con gái ruột của mẹ kế?

Lúc nàng còn ở phủ thừa tướng, phụ thân hết mực yêu thương nàng nhưng chẳng để ý tới Lâm Uyển và Mạnh Nhu. Lâm Uyển hầu hạ Mạnh thừa tướng nhiều năm vẫn chỉ mang danh thông phòng. Về sau khi Mạnh Uyển trưởng thành, cảm thấy Lâm Uyển đối tốt với mình như vậy, lại cả ngày than thở giảng đạo rằng mình bị hạ nhân xem thường như thế nào, mới đi xin cho bà ta một danh phận, mặc dù chỉ là di nương.

Hơn nữa, kiếp trước, những lần nàng và Tô Ký Trần vụng trộm gặp gỡ đều do Mạnh Nhu giúp, ngay cả trong chuyện nàng và hắn quen biết nhau cũng nhận được sự giúp đỡ không nhỏ từ Lâm Uyển. Trước mặt nàng, Mạnh Nhu còn một mực nói Tam điện hạ không được, rồi ở phủ Tam điện hạ lại lộ ra ánh mắt ái mộ mê đắm. Kiếp trước Mạnh Uyển không nhìn ra được tâm tư kia, hiện tại đã tỉnh ngộ, nàng suy nghĩ kỹ, thật đúng là bị người nhà tính kế một cách hoàn hảo.

Khẽ cắn môi, Mạnh Uyển gõ cửa phòng phụ thân, sau khi được cho phép thì bưng bát canh tự tay nấu đi vào.

“Phụ thân.” Nàng ngọt ngào gọi một tiếng, “Sao vẫn còn bận rộn vậy?”

Mạnh thừa tướng đang ghi chép sổ sách, thấy nàng đến liền buông bút, đón lấy, nói: “Đã trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi sao?”

“Con thấy thư phòng vẫn sáng đèn, nghĩ chắc chắn phụ thân vẫn đang bận rộn nên nấu cho phụ thân bát canh.”

Nàng đặt bát canh lên bàn, khoác tay phụ thân nói: “Phụ thân mau tới nếm thử xem tay nghề của con gái có tiến bộ chút nào không?”

Mạnh thừa tướng vui vẻ ngồi xuống đáp: “Năm đó mẫu thân con lúc còn tại thế cũng thường nấu canh cho phụ thân. Uyển Uyển thật sự trưởng thành rồi, biết lo lắng cho phụ thân.”

Nghĩ tới kiếp trước mình bức phụ thân thành như vậy, trong lòng Mạnh Uyển đặc biệt áy náy, mặt nàng phiếm hồng nói: “Mẫu thân mất sớm, không thể chăm sóc tốt cho phụ thân, sau này, con gái sẽ thay thế mẫu thân chăm sóc người.”

Nhìn thấy mắt con gái đỏ lên, Mạnh thừa tướng mỉm cười lên tiếng: “Đây là chuyện vui, buồn làm gì? Tuy mẫu thân con đã mất nhưng còn có phụ thân ở đây, phụ thân tuyệt đối sẽ không để con phải chịu oan ức.”

Mạnh Uyển nín khóc mỉm cười: “Con biết, phụ thân mau uống đi, để nguội rồi uống không tốt đâu.”

Mạnh thừa tướng gật đầu, từ tốn uống hết bát canh con gái dày công nấu. Đợi phụ thân uống cạn, Mạnh Uyển mở miệng lần nữa.

“Đúng rồi, hôm nay con gái nghe hạ nhân nói, ngày mai Lâm di nương và tỷ tỷ sẽ trở về, con nghĩ nên làm một bữa cơm chào đón hai người, phụ thân thấy thế nào?” Nàng nói với vẻ mặt thành khẩn, “ Mấy năm nay Lâm di nương đã tận tâm tận lực hầu hạ phụ thân, được thuộc hạ và môn khách của phụ thân khen ngợi không ngớt miệng, phụ thân nên đối với Lâm di nương tốt một chút.”

Một thị thiếp thấp bé, liên tục được mọi người khen ngợi, còn là nam nhân, nghĩ đến đã biết, có lẽ bà ta cũng không an phận.

Mạnh thừa tướng túc trí đa mưu, sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời của con gái? Ông híp mắt chăm chú nhìn Mạnh Uyển, như đang suy tư xem ai đã dạy nàng những lời này. Suy nghĩ một vòng có lẽ cũng không thể tìm ra được người thích hợp, dứt khoát hỏi trực tiếp.

“Ai bảo con nói những điều này với ta?”

Mạnh Uyển thản nhiên đáp: “Không có ai bảo con nói cả, là tự con muốn nói.”

Mạnh thừa tướng buông thìa: “Uyển Uyển thật sự trưởng thành rồi, đương nhiên sẽ có tính toán của bản thân mình.” Ông xoay người trở lại trước bàn sách, “Phụ thân hiểu rõ ý con, có điều phụ thân hy vọng về sau có chuyện gì thì con cứ nói thẳng, chúng ta là cha con, không có gì không thể nói được.”

Mạnh Uyển cắn môi: “ Tỷ tỷ cũng là con gái phụ thân…”

“Đáng đánh! Sao con và nàng  ta có thể giống nhau? Con chỉ cần nhớ rõ, về sau nói chuyện cùng phụ thân không cần quanh co lòng vòng là được, biết chưa?”

“Con gái đã biết!” Mạnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu.

“Lui xuống nghỉ ngơi đi.” Mạnh thừa tướng nâng bút, “Con gái không nên thức khuya.”

“Con gái cáo lui.”

Mạnh Uyển rời khỏi thư phòng, nghĩ đến lời phụ thân vừa nói, tâm tình khá phức tạp.

Có phụ thân như vậy, không hiểu sao kiếp trước nàng lại hồ đồ bỏ trốn cùng Tô Ký Trần vì cái gọi là “tình yêu”?

Khi ấy, nàng còn nhỏ, luôn ở trong khuê phòng, từ bé đến lớn đều được phụ thân hết mực yêu chiều, làm sao biết nhìn thấu lòng người?

Có di nương tin cậy xúi giục bên tai, tỷ tỷ thân thiết bên cạnh bày mưu tính kế, chắc hẳn ngay từ ban đầu đã bị phản bội, ngay từ đầu đã hiểu lầm, ngay từ đầu đã để tâm từng chuyện nhỏ nhất. Kiếp trước mắc quá nhiều sai lầm, kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không để hai người đó đạt được như ý nguyện.

Bữa cơm chào mừng cuối cùng cũng bị bỏ qua.

Bởi vì nàng đã quên một việc. Tới gần đoan ngọ, trong cung tổ chức yến hội. Cả nhà thừa tướng tất nhiên sẽ tham gia. Vào thời điểm này ở kiếp trước, Mạnh Uyển lấy lí do bị phong hàn ở nhà dưỡng bệnh, không đi nên ký ức có chút mơ hồ.

Hôm nay nhớ tới, Lâm di nương và Mạnh Nhu có trong danh sách được mời, mấy năm gần đây địa vị của di nương trong nhà cũng ngày một cao hơn, nội tình trong đó, không nói cũng biết.

“Tiểu thư, người xem xem muốn mặc cái nào?”

Phù Phong lấy ra vài bộ cho Mạnh Uyển lựa chọn. Mạnh Uyển quay đầu lại nhìn, chọn một bộ váy sam màu xanh rồi nói: “Chính nó.”

“Liệu có đơn giản quá hay không?” Dương Liễu hỏi.

“Tiểu thư đi tham dự cung yến, không phải tham gia tuyển phi, ăn mặc diễm lệ quá làm gì.”

Phù Phong nói xong bắt đầu giúp Mạnh Uyển trang điểm, nhưng lời nói của nàng ta khiến cho Mạnh Uyển sực tỉnh.

Lần này vào trong cung tham gia yến hội nhất định sẽ phải gặp Triệu Sâm. Với tư cách là hoàng tử được Hoàng Thượng yêu thương và tín nhiệm nhất, vị trí của hắn nhất định sẽ dễ thấy nhất, nàng có thể trông thấy hắn rồi.

Trái tim không kìm được mà bắt đầu nhảy nhót, Mạnh Uyển không hiểu loại cảm giác này. Nàng có chút sợ hãi, miễn cưỡng khống chế tâm tình, nàng vỗ nhẹ lên chuỗi ngọc trên cổ tay rồi nghĩ đến chuyện khác.

Nàng vừa nghĩ liền nhớ tới nguyên nhân nàng bị phong hàn kiếp trước. Chẳng qua bởi vì lúc đi dạo hoa viên bị hạ nhân đụng phải, không cẩn thận ngã xuống hồ. Kiếp trước nàng chỉ cho là ngoài ý muốn nhưng bây giờ cảm thấy có gì đó không đúng.

Người đụng phải nàng là người ngoại viện, hôm đó tại sao lại chạy đến nội viện?

“Đinh Hương.” Mạnh Uyển cao giọng gọi.

Nha hoàn Đinh Hương đang ở bên ngoài đợi đi tới thưa: “Vâng, tiểu thư.”

“Ngươi tới thay Phù Phong trang điểm giúp ta, Phù Phong thay ta đi lấy thứ này.”

“Tiểu thư muốn lấy vật gì?” Phù Phong hỏi.

Mạnh Uyển giơ tay nói: “Ghé tai lại đây.”

Phù Phong tới gần, hai người thì thầm chốc lát, Dương Liễu đưa mắt nhìn, lập tức cúi đầu xuống.

“Nô tỳ đã biết, tiểu thư yên tâm.”

Sau khi trả lời Phù Phong đã rời đi, Mạnh Uyển càng nghĩ càng cảm thấy lạ. Nàng không đi cung yến, được lợi nhất chính là Mạnh Nhu và Lâm di nương, nàng không nghĩ được người nào khác sẽ ra tay với mình. Nếu thật là hai người ấy, chuyện đó đúng là cao tay. Hai người đó về thăm nhà mẹ đẻ, ai cũng sẽ không nghĩ các nàng có liên quan, không biết đã bắt đầu bố trí việc này từ bao giờ, trong phủ chỉ sợ có không ít tai mắt của bọn họ, nếu không nàng cũng không phải sống cả đời vất vả như thế…

Lúc Mạnh Uyển sắp cùng phụ thân xuất phát, Phù Phong mới trở về. Sắc mặt nàng ta khó coi nhưng khi đến trước mặt Lâm di nương, nàng lập tức thu lại tâm tư, tươi cười tiến lên phía trước: “Tiểu thư, vòng tay tiểu thư muốn em đã lấy giúp đây.”

Mạnh Uyển cười nhạt nói: “Lấy được rồi hả? Nhanh đeo cho ta.”

Thấy con gái cao hứng như vậy, Mạnh thừa tướng cũng nhìn sang. Nhìn thấy chiếc vòng ngọc của người vợ quá cố, biểu cảm cao hứng nhanh chóng biến mất.

Lâm di nương cũng cười có chút miễn cưỡng nhưng vẫn kiên trì khích lệ: “Chiếc vòng tay thủy nhi này không tồi, kiểu dáng xinh xắn, thật sự là làm nền cho Uyển Uyển của của chúng ta.”

Mạnh Nhu cũng ôn nhu phụ họa: “Muội muội trời sinh xinh đẹp, tùy tiện ăn mặc một chút cũng không người nào sánh bằng. Cung yến hôm nay, ánh mắt mọi người đều sẽ bị muội muội hấp dẫn cho xem.”

Rõ ràng là lời khen ngợi, nói ra lại khiến cho người ta không thể thoải mái. Có tiểu thư khuê các nào muốn bị người ta vây xem?

Cho dù trong lòng suy nghĩ rất nhiều, Mạnh Uyển vẫn hòa nhã nói: “Tỷ tỷ khen nhầm rồi, muội nào có đẹp được như lời tỷ tỷ. Hơn nữa muội muội còn nhỏ, hôm nay tỷ tỷ mới là nhân vật chính.”

Nói gần nói xa đều muốn ám chỉ Mạnh Nhu tuổi không còn nhỏ nữa nhưng vẫn chưa xuất giá, cung yến hôm nay là cơ hội lựa chọn phu quân như ý lại bị Mạnh Uyển chiếm phần nổi bật, Mạnh Nhu vốn không cam lòng lại bị nàng nói như vậy, trên mặt có phần không nín được giận.

“Được rồi, đừng tán gẫu nữa, xuất phát thôi.”

Mạnh thừa tướng đột nhiên lên tiếng, ba nữ nhân không ai dám phản bác, lên xe ngựa, cùng đi dự cung yến.

Hoàng cung, nơi tụ tập của mọi quyền lực trong thiên hạ. Mặc dù là ban đêm nhưng nơi đây được những dãy đèn lồng chiếu sáng như ban ngày.

Nơi này là mũi nhọn mà tất cả mọi người tranh giành nhau để bước vào, liều mạng trèo cao, chẳng ai để ý dưới chân nó đã chôn vùi bao nhiêu xương trắng, trong mắt chỉ nhìn thấy vinh hoa phú quý vô tận.

Đây là lần đầu tiên sau khi trùng sinh Mạnh Uyển tiến cung, nếu thuận lợi nàng sẽ gặp Triệu Sâm lần thứ ba.

Có lẽ trên đời này thật sự tồn tại thần minh, trong lòng nàng mới vừa nhắc qua tên hắn, phía trước liền xuất hiện vài thanh niên cao lớn tuấn mỹ. Dẫn đầu chính là đại hoàng tử Triệu Hiên, đứng bên cạnh hắn là Triệu Sâm mang một thân mãng bào đen.

Y phục đen, eo thắt đai ngọc, nổi bật nhất là chiếc hầu bao nhỏ thêu mây đung đưa theo nhịp bước của hắn.

Hai má Mạnh Uyển lập tức ửng hồng, không đợi ánh mắt nàng kịp dời đi, Triệu Sâm nhạy cảm quay sang nhìn, ánh mắt hắn chỉ dừng trên người nàng trong chớp mắt rồi nhanh chóng chuyển sang chỗ Mạnh thừa tướng, đứng yên tại chỗ cùng các huynh đệ của mình đợi bọn họ đi đến.

Hôm nay hắn dùng kim quan búi tóc, môi đỏ mặt ngọc, sắc sảo lóa mắt.

Nam nhân này, khiến cho người ta vừa kính sợ vừa sinh lòng ỷ lại, thông minh, tinh tế, mang ba phần uy nghiêm lại cẩn thận tỉ mỉ.

Mạnh Nhu quay đầu quan sát phản ứng của Mạnh Uyển, thấy nàng vừa xấu hổ vừa e ngại, lông mày khẽ nhíu.

“Lão thần bái kiến các vị điện hạ, điện hạ thiên tuế.”

Mạnh thừa tướng hành lễ, gia quyến sau lưng cũng hành lễ theo. Mấy vị hoàng tử trêu ghẹo nhìn Triệu Sâm, Triệu Sâm sắc mặt không đổi nhìn về phía đại hoàng tử. Triệu Hiên nhận được ánh mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, mở miệng nói: “Thừa tướng đa lễ, mau mau đứng dậy đi.”

Triệu Sâm chăm chú nhìn Triệu Hiên đưa hai tay đỡ Mạnh thừa tướng đứng lên, lúc mọi người không chú ý mới hướng ánh mắt sang Mạnh Uyển.

Màu lam khói rất hợp với nàng, nàng thật sự đã trổ mã, ngày càng xinh đẹp, ánh mắt nhìn hắn giống như móng vuốt mèo con, khiến lòng hắn rục rịch không yên.

“Nghe qua mỹ danh thiên kim của thừa tướng, hôm nay gặp gỡ, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Ngũ hoàng tử Triệu Lê là người lỗ mãng, biết rõ Mạnh Uyển sớm đã được định làm chính phi của Triệu Sâm nhưng vẫn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, miệng còn nói bừa.

Mạnh Nhu lén lút bật cười, đang nghĩ chắc chắn Mạnh Uyển không đối lại nổi thì nghe giọng nàng cất lên vô cùng tự nhiên, phóng khoáng: “ Được điện hạ khen ngợi là phúc khí của nữ tử Mạnh gia chúng thần, có điều tỷ tỷ thần xưa nay vốn hay thẹn thùng, thần thay tỷ tỷ đa tạ ngũ điện hạ tán dương.”

Thấy nàng xuyên tạc ý của mình, Triệu Lê không vui muốn nói thêm điều gì đó nhưng thấy ánh mắt Triệu Sâm nhàn nhạt nhìn về phía hắn, ánh mắt nghiêm nghị mang ý cảnh cáo, khiến cho lời nói bên miệng của hắn cứ thế mà nuốt xuống.

Nhị hoàng tử Triệu Ân trừng mắt lườm Triệu Lê. Triệu Lê trao đổi ánh mắt với hắn, lúc này mới hoàn toàn từ bỏ ý định gây khó dễ.

“Thời gian không còn sớm, mời thừa tướng.” Triệu Hiên lên tiếng giải vây.

Mạnh thừa tướng sâu sắc liếc nhìn nhị hoàng tử Triệu Ân một cái, cho đến khi lướt qua hắn mới thu hồi ánh mắt, cùng gia quyến rời đi.

Ở đây đều là những người thông minh nên đều nhìn ra đây là âm mưu Triệu Ân bày cho Triệu Lê nhằm khiến hắn khó xử. Trước đó vài ngày, Mạnh thừa tướng và nhị hoàng tử bất đồng chính kiến, còn có đại hoàng tử và Triệu Sâm đứng cùng chiến tuyến, nhị hoàng tử vô cùng mất hứng.

Sau khi đoàn người thừa tướng đi xa, Triệu Sâm mới chậm rãi mở miệng.

Mắt hắn như ánh sao đêm lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên, nụ cười rét lạnh như sương tuyết: “Ngũ đệ vẫn nên ít đi đến những nơi như Câu Lan viện thì tốt hơn, càng ngày ăn nói càng hồ đồ rồi, phụ hoàng mà biết sẽ rất tức giận đấy.” Nói với Triệu Lê xong, hắn tiếp tục nhìn về phía Triệu Ân: “Phải không nhị ca?” Dứt lời, không đợi hắn ta đáp trả, Triệu Sâm thu lại nét cười nơi khoé miệng, mặt không biểu tình rời đi.

Trong thiên hạ, người dám cau mày với hắn ngoại trừ đương kim thánh thượng thì chính là Triệu Sâm.

Triệu Lê muốn đuổi theo nhưng bị Triệu Ân đưa tay cản lại, khiêm tốn nói: “Đại ca, mời!”

Triệu Hiên đang cười, lúc này lại càng cười sung sướng hơn, gật đầu đi trước một bước.

Chờ bọn họ đi khỏi, Triệu Ân mới ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác mà nham hiểm.

“Ngu ngốc.” Hắn hừ lạnh một tiếng, bỏ lại Triệu Lê một mình.

Triệu Lê bị bỏ lại lẻ loi tại chỗ, ngại mất mặt nên cũng không lập tức đuổi theo, do dự cả buổi, không may đụng phải Tứ hoàng tử đang đi tới đành phải kết bạn cùng hắn.

Vừa đi, hắn vừa phiền muộn, Triệu Sâm làm sao biết hắn tới Câu Lan viện? Rõ ràng hắn che giấu rất cẩn thận kia mà.

Sau khi rời đi, Triệu Sâm bước nhanh qua một hành lang dài hẹp, di chuyển thật lâu mới nhìn thấy đoàn người của Mạnh Uyển.

Tay hắn nắm chặt một hộp gấm, ở phía sau bọn họ, lẳng lặng chờ thời cơ. Lát sau, Mạnh Uyển cuối cùng cũng rớt lại sau cùng của hàng ngũ, vừa đi vừa thất thần như đang suy nghĩ điều gì. Hắn nắm lấy cơ hội tiến lên, nhét hộp gấm vào trong tay nàng, tiếp đến quay người sang phía đầu hành lang khác.

Động tác này gần như hoàn thành trong chớp mắt, Mạnh Uyển chưa kịp ngạc nhiên, chỉ có thể thấy bóng lưng dài đẹp đẽ như ngọc của hắn.

“Sao vậy Uyển Uyển?” Mạnh Nhu thấy nàng mãi không đuổi kịp liền bày ra bộ dáng tỷ tỷ tốt bụng tới hỏi thăm.

Mạnh Uyển lập tức thu hộp gấm vào tay áo, cười đáp: “Không có gì, trong cung hoa nở đẹp quá, muội thấy thích nên có chút ngẩn ngơ trong chốc lát.”

Mạnh thừa tướng biết lời nàng nói không phải là thật nhưng vẫn tiếp lời: “Nha đầu này, lúc ở phủ không thấy con chăm sóc hoa cỏ, chẳng lẽ trong cung trăng lại tròn hơn hay sao?”

Mạnh Uyển vội vàng bắt kịp hàng ngũ, nịnh nọt phụ thân: “Nào có, cho dù hoa trong cung trông đẹp hơn nữa cũng không bằng nhà mình.”

Mạnh thừa tướng hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước. Mạnh Uyển theo phía sau, nhân lúc không ai chú ý, nàng mở hộp nhìn qua.

Là một đôi khuyên tai. Màu sắc này vô cùng hợp với váy sam nàng mặc hôm nay. Tam điện hạ…. dường như hắn sớm đã biết nàng sẽ mặc bộ đồ này.

Là trùng hợp ư?

Đôi khi nàng cảm thấy, tìm khắp nơi đều không thấy hắn nhưng lại không nơi nào không có hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.