Câu nói đó làm cho hai kẻ đang nấp trong bóng tối phải đơ người ra, sau đó hai kẻ nhìn nhau, không để lộ ra tiếng động nào, kẻ trốn sau thân cây cố gắng hạ thấp cảm giác cho thấy sự có mặt của bản thân.
“Sao hả? Để tôi đi mời hai vị ra đây à?” Ngọc Tình cười lạnh lùng, giọng nói của cô trong đêm mùa thu thế này lạnh lùng hơn bao giờ hết, hai tên đứng trong bóng tối không thể không rùng mình.
Ngọc Tình nói xong liền đi về phía trước, hướng cô đi đúng là hướng về vị trí thân cây to lớn mà hai kẻ đó đang ẩn nấp.
“Ngọc tiểu thư!” hai kẻ đó nhìn nhau, thở dài một tiếng bất lực, đi ra: “Chúng tôi phụng mệnh Lưu lão đại đến để bảo vệ cô.”
“Bảo vệ tôi?” Ngọc Tình khẽ cười, đối mắt to tròn liếc nhìn chúng từ trên xuống dưới dường như có vẻ tin lời chúng: “Nếu như vậy thì cảm ơn hai vị nhé!”
“Không….không có gì.” Hai người thấy bộ dạng của Ngọc Tình liền thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy để tôi tiễn hai vị về nhà!” Ngọc Tình nhếch mép, cô xoay cổ tay, lập tức hai con dao bay ra ngoài, tiếng dao bay trong gió đêm nghe như đã cứa vào màng nhĩ: “Lời của các người hãy đi xuống địa ngục mà lừa quỷ đi!”
Người mà Lưu Lỗ Hàn phái đi chắc chắn cũng không phải kẻ yếu gì, hai người thấy vậy liền nhanh chóng nghiêng người lùi một bước muốn tránh hai con dao đang phi tới, chỉ nghe thấy hai tiếng súng vang lên bên tai, cả cơ thể mất tự chủ mà ngã về phía sau, cũng đúng lúc đó, lưỡi dao đã đâm vào da thịt.
Hai người mở mắt trừng trừng, khi đã chết không nhắm mắt bọn họ đều không hiểu, con bé này tại sao nói lật mặt liền lật mặt, cũng không hiểu Ngọc Tình tại sao phi dao rồi lại còn nổ súng. Song bọn họ cũng không không cần hiểu nữa bởi vì bọn họ đã không còn cơ hội để hiểu.
Ngọc Tình tiến lên phía trước, rút hai con dao từ cơ thể hai người ra: “Trên thế giới này không có ai là có thể sau khi uy hiếp sự an toàn của tôi mà vẫn có thể sống sót rời đi, các người yên tâm, Lưu Lỗ Hàn chẳng bao lâu nữa cũng sẽ xuống bầu bạn cùng các người thôi, tôi chưa hề có dự định sẽ tha cho ông ta!”
Tiếng nói sắc lạnh y như lưỡi dao kia từ từ phát ra, Ngọc Tình đứng lên đi về phía một bụi cây cỏ cách đó không xa.
Ở đây được giấu một chiếc xe đua, trong cuộc thi đua xe tối hôm đó ở núi Ngũ Lí, Ngọc Tình đã thắng Hàn Phong. Nói về tối hôm đó, trong quá trình thoát mạng cô vẫn không quên giật lấy lá cờ đó xuống, tuy là như nói đùa nhưng đó không phải một số tiền ít.
Vì vậy sau đó khi đã được an toàn, sự việc đầu tiên đó là cầm cờ đi lấy vật phẩm cầm tới ép Hàn Phong phải giao nộp chiếc xe đua. Cười hắt ra một tiếng, Ngọc Tình chui vào trong xe, cô kéo dây an toàn ra thắt vào người chắc chắn, không để cho nó lỏng lẻo quá mà cũng không để cho nó chặt quá, cô không muốn bị nó thắt vào cổ mà chết.
Khởi động chiếc xe, chiếc xe đua màu đỏ với một tốc độ cao nhất xông về phía trước, tiến lên đường cao tốc phi như bay.
Vài ngày sau đó, những người đầu não cấp cao của Kiều Bang liên tục gặp phải sự cố, hơn nữa đều do một con dao cắm vào bộ phận não bộ cướp đi tính mạng, hiện tượng này đãn tới kẻ trên người dưới của Kiều bang người người đều thấy sợ hãi, họ sợ con dao đó tới một lúc nào không rõ sẽ cắm vào đầu mình.
Tại tổng bộ Kiều bang.
“Các vị, từ lúc bang chủ của Kiều bang bị giết tới nay cũng đã hơn một tháng, cái gọi là đất nước không thể một ngày không có vương, Kiều bang chúng ta cũng vậy, không thể một ngày không có bang chủ, vì vậy hôm nay triệu tập các vị tới đây là muốn tiến cử và chọn ra bang chủ mới cho Kiều bang chúng ta.” Đứng trên vị trí đứng đầu trong phòng hội nghị là một người đàn ông nhìn có vẻ vô cùng tháo vát, người đàn ông này vừa nói, vừa dùng ánh mắt đảo một lượt tất cả các thành viên tham gia cuộc họp trong phòng.
“Trương đường chủ nói có lí!” một người mở miệng thêm vào: “Tới hôm nay bang chủ và các vị lão đại đã đều mất rồi, vậy thì Kiều bang chúng ta vẫn cần một người đứng ra chủ trì đại cục. Tính tới thời điểm hiện tại Kiều bang chúng ta trên dưới có Trương đường chủ là người xuất chúng tài năng nhất, tôi cho rằng Trương đường chủ là bang chủ của Kiều bang chúng ta là phù hợp nhất!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” mọi người nghe thấy thế đều quay ra nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý, đúng là, bây giờ những người có thực lực nhất hoặc tư cách cao nhất của Kiều bang đã đều bị giết cả rồi, tính tới thời điểm hiện tại thì quả thật vị Trương đường chủ này là một sự lựa chọn không tồi.
“Tôi đồng ý Trương đường chủ đảm đương vị trí bang chủ.”
“Tôi cũng đồng ý.”
“Tôi cũng đồng ý!”
………………..
Tiếng nói ào ào vang lên trong căn phòng hội nghị rộng thênh thang, Trương đường chủ nhìn quanh một lượt, môi ông ta khẽ nở nụ cười nhưng ngay sau đó lại trở về với nét mặt trầm ngâm ban đầu, chỉ nghe thấy ông ta nói giọng cay đắng xót xa: “Mọi người yên lặng, yên lặng một chút. Bang chủ và các vị lãnh đạo cấp cao của Kiều bang vừa mới ra đi không lâu, về lí mà nói thì bây giờ đúng là không nên lập tức đề cử bang chủ mới. Nhưng với tình hình hiện tại của Kiều bang, đúng là cần một người đứng ra để chủ trì đại cục, được mọi người tín nhiệm nhưng Trương mỗ bất tài, hi vọng có thể vì mọi người và vì Kiều bang đóng góp chút công lao, tạm thời tôi sẽ đảm nhiệm vị trí bang chủ nhưng đợi tới khi có người phù hợp tôi nhất quyết sẽ thoái vị và nhường vị trí cho người có đức có tài.”
“Trương bang chủ quá lời rồi, Kiều bang dưới sự lãnh đạo của Trương bang chủ nhất định sẽ càng ngày càng lớn mạnh.”
“Đúng vậy, Trương bang chủ không phải buồn đau quá, chúng tôi tin Kiều bang chủ ở trên trời có linh thieenh nhất định cũng sẽ đồng ý thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
……………
Phong hội nghị lại lần nữa rào rào tiếng người, Trương Bằng nghe thấy mọi người nói, cuối cùng cũng cười toe toét rồi mở miệng cười lớn, song tiếng cười của ông ta chưa được bao lâu liền bị một giọng nói nhẹ nhàng, có chút thờ ơ cắt ngang.
“Tôi không đồng ý!” cửa phòng hội nghị bị người từ phía ngoài đẩy vào, một cô bé nhìn chỉ tầm bày tám tuổi từ từ bước vào. Cô bé mặt một chiếc áo gió dài màu đen, hai tay cho vào túi quần, ngông nghênh bước vào.
Cô bé đó đương nhiên là Ngọc Tình! Ngọc Tình liếc mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở Trương Bằng. Đôi môi mềm mại khẽ cử động: “Trương đường chủ?”
“Mày là ai? Đứa bé chạy từ đâu tới? những người phía ngoài kia làm các gì mà lại tùy tiện cho một con bé bước vào đây thế này?”
Trương Bằng nhìn thấy bộ dạng ngông nghênh của Ngọc Tình đi vào giống như đang đi trong nhà mình thì không thể không cảm thấy tức giận. Mặt ông ta sầm lại, lớn tiếng gầm lên: “Người đâu, vào đây!”
Thế nhưng tiếng nói của ông ta đã dứt một lúc lâu mà không thấy có ai đi vào, người trong phòng ai ai cũng thấy ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, không khí trong phòng bắt đầu ảm đạm và lạnh lẽo.
“Ha ha, Trương đường chủ, đúng là ngại quá, vừa nãy khi tôi đi vào, người của ông đúng là đáng ghét thật đấy, thế nên tôi đã…bọn họ….ừm, ông hiểu rồi đấy!” Ngọc Tình nói rồi nhảy cả người ngồi lên bàn họp, đôi lông mày rõ nét nhướn lên, hai mắt to tròn chớp chớp.
“Mày….” Trương Bằng thấy thái độ và hành động của cô thì cảm thấy vô cùng tức giận, máu lúc này đang dồn lên não hết công suất, cũng may mà ông ta cũng là một người từng trải đời và đã gặp rất nhiều hàng người, ông ta hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, kìm nén cơn giận lại, gằn giọng nói: “Ngươi là ai?”
“Tôi?” Ngọc Tình nheo mày, dường như có chút ngạc nhiên: “Sao hả? Trương đường chủ tới kẻ địch cũng không nhận ra được à, vậy mà dám làm bang chủ? đường chủ cầm tinh còn mèo à? không sợ sẽ chết oan à? sao lại có thể không yêu quý bản thân mình vậy chứ?”
Trương Bằng nghe thấy Ngọc Tình lời Ngọc Tình nói, đặc biệt là câu không sợ sẽ chết oan thì dây thần kinh trên đầu giật lên đùng đùng như sắp đứt ra, sau cùng đã được ông ta nén lại và thay vào đó bằng giọng nói lạnh lùng: “Ăn nói khoác lác mà không biết ngượng! Hôm nay không biết lời nhà ngươi nói là thật hay là giả ngươi cũng đừng nghĩ có thể sống mà rời khỏi nơi đây!”
Ngọc Tình nhếch mép cười thách thức, cùng ánh mắt nhìn Trương Bằng đầy vẻ nhạo báng: “Ôi trời ơi, sợ quá đi mất, Trương đường chủ tốt nhất đừng có đụng vào tôi, bằng không tôi không thể bảo đảm rằng trên người ông chỗ nào đó sẽ có một cái lỗ đâu.” Nói rồi ánh mắt cô đảo một lượt tới từng người đang đứng lặng ngắt như tờ kia: “Các người cũng thế đấy!”
Hai câu nói với ngữ khí nhẹ nhàng không hề làm cho mọi người thấy bình tĩnh mà ngược lại đã sinh ra một sự sợ hãi lớn hơn, mọi người không ai bảo ai mà ào ào chạy ra cửa.
Vốn dĩ Ngọc Tình với thân hình nhỏ bé như vậy xuất hiện ở đây nói những lời như thế đương nhiên là không có sức thuyết phục, nhưng sự lạnh lùng toát ra từ trên người cô, lý do tại sao cô lại tiến được vào tới đây đã làm cho mọi người kiêng nể, tuy những lời cô nói ra không phải vô cùng đanh thép nhưng lại có sức ép kì lạ vô hình tới người nghe.
Căn phòng đột nhiên láo loạn cả lên, chỉ nghe thấy vài tiếng súng vang lên, rồi tiếng vỡ của thủy tinh, kẻ chạy đầu tiên phía trước trong phút chốc đã ngã lăn xuống đất, hắn bị bắn chết.
“Haiz, sao lại không tin lời tôi chứ?” Ngọc Tình gãi gãi tai, nhướn mày nhìn Trương Bằng: “Trương đường chủ, xin lỗi nhé, trò chơi tới đây kết thúc.”
Nói rồi cô cử động cổ tay, một con dao găm phu ra. Trương Bằng dường như đã có sự chuẩn bị trước rồi vậy, ông ta quay người né đi, nhưng đúng giờ phút đó, tiếng súng lại vang lên, máu đỏ tươi từ trên đầu ông ta phụt ra ngoài tun tóe.
Trương Bằng cứng đơ người lại, ánh mắt nhìn thẳng về hướng Ngọc Tình, chỉ nhìn thấy trước mắt một người đang ngoáy tai: “Tôi đùa ông cho vui đấy!”
Vừa dứt lời, cơ thể Trương Bằng ngã dụi xuống đất. Ngọc Tình tắt nụ cười trên môi, quay người bước đi ra cửa, đẩy cửa đi ra. Ngọc Tình vừa mới ra ngoài, khu vực này đã ầm ầm tiếng súng.
Nghe tiếng súng lộn xộn vang lên, nụ cười trên môi cô không giảm đi lấy nửa phần, sống trong cái giới này, sớm muộn đều phải trả nợ cả thôi! Nói ra cũng thấy bọn họ đen đủi khong vừa, có điều như thế cũng chẳng liên quan gì tới cô. Tất cả những điều này chỉ là cô đang thiết lập nền tảng thế lực mà thôi.
Kiều bang những người đứng đầu đều đã bị giết sạch, từ đây, Kiều bang chính thức đi vào lịch sử.