Từ Cửu Chiếu hoàn thành điều phối bùn gốm, bắt đầu tiến hành xoa nắn, thải đạp, đem bùn gốm nhào nặn thành phôi.
Trình tự làm việc này cậu chế luyện tương đối tinh tế, chờ cậu hoàn thành xong khâu này, Trâu Hành Tân cũng dàn xếp xong xuôi chạy tới trấn Phong Diêu.
Trấn Phong Diêu mặc dù có khách sạn, nhưng điều kiện ở trọ cũng không thích hợp với một lão nhân 70 tuổi như ông. Hơn nữa thầy Cao cũng không có khả năng lãnh đạm để bạn tốt đi tới nơi của ông mà không chỗ ở.
Nhà Cao Đại Toàn ở phía ngoài trấn Phong Diêu, là một căn nhà nhỏ có hai tầng, Trâu Hành Tân cùng người giúp việc được mời vào ở trong nhà ông.
Chờ ông nghỉ ngơi đầy đủ, Trâu Hành Tân liền theo Cao Đại Toàn hướng xưởng gốm Văn Vận đi đến.
Mấy ngày nay trấn Phong Diêu người đến xe đi tấp nập, người ở lại chợt tăng lên, làm cho mấy chủ nhà trọ nhỏ ở trấn Phong Diêu hết sức vui vẻ.
Ngoại trừ thương nhân đồ cổ ở xa tới, còn có người dẫn mối chuyên nghiệp ở khắp hang cùng ngõ hẻm cũng tụ tập lại đây, cộng thêm những kẻ không có tiền lại không có khả năng mở cửa hàng nhưng lại hiểu thị trường chạy đến đây mua hàng sau đó bán lại cho các cửa hàng đồ cổ, những kẻ đó được gọi là “du kích” – cũng được gọi là đất xẻng (thuật ngữ trong đồ cổ). Ngoại trừ những người chơi đồ cổ chuyên nghiệp tới tìm cơ hội ra, còn có những kẻ sưu tầm đồ cổ có kiến thức nửa vời cũng nhiệt tình chạy tới góp vui.
Nơi này ngư long hỗn tạp, thành phần gì cũng có. Bởi vì hiện trường khai quật bị phong tỏa, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài nhìn hoặc là tìm lối khác, dẫn đến bên ngoài cửa xưởng gốm bị người vây kín.
Từ Cửu Chiếu bên này cũng có vài nhóm người tới đây, cậu không muốn phiền phức nên trực tiếp đem cửa bên trong khóa lại, ngay cả thầy Cao đi vào cũng chỉ có thể gọi mở cửa.
“Tiểu Từ, mở cửa.” Thầy Cao chống lại ánh mắt chế nhạo của Trâu Hành Tân, gõ cửa phòng làm việc của mình.
Một lát sau, Từ Cửu Chiếu mở cửa phòng ra: “Thầy Cao.”
“Ừ.” Thầy Cao uy nghiêm cất bước đi vào nơi làm việc, đối với Từ Cửu Chiếu nói: “Vị này chính là bạn cũ của ta, Trâu Hành Tân, em trực tiếp gọi Trâu lão là được rồi.”
Từ Cửu Chiếu chuyển mắt về phía Trâu Hành Tân, không giống với Cao Đại Toàn có dáng dấp đen gầy, vẻ mặt lại chung sống không tốt, Trâu Hành Tân có vóc người mập mạp, do ông được chăm sóc tương đối tốt nên trên mặt hồng nhuận sáng bóng. Trâu Hành Tân có mái tóc hoa râm, mấy người lớn tuổi tóc đều rất thưa thớt, ông cũng không ngoại lệ. Bất quá không giống với người khác không thể nào xử lý kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, tóc của Trâu Hành Tân được cắt sửa rất có phong độ.
Trâu Hành Tân lúc còn trẻ cũng là một vị mỹ nam tử, lão mập đó khi già rồi cũng là một lão đầu đẹp trai.
Từ Cửu Chiếu nhìn thoáng qua cái trán trơn bóng của ông, hiển nhiên cái kiểu đầu tóc được cho là thời thượng của ông lại khiến Từ Cửu Chiếu không đỡ được.
“Trâu lão, người khỏe.” Từ Cửu Chiếu yết hầu chuyển động, thấm giọng một cái.
Trâu Hành Tân đối với Từ Cửu Chiếu có ấn tượng tương đối hài lòng, đứa nhỏ này lớn lên mặt mũi đoan chính, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao, còn là mắt hai mí nữa chứ. Đôi mắt kia được mí mắt tôn lên, miễn bàn có bao nhiêu trong trẻo a.
Ánh mắt trong suốt, thái độ trầm ổn, tầm nhìn ngay thẳng, lời nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Là một người trẻ tuổi thận trọng hiếm thấy, quả nhiên như lời Cao Đại Toàn nói là một người chững chạc.
Trâu Hành Tân cười híp mắt nói rằng: “Cậu cũng tốt a, cậu có làm gì thì cứ đi làm đi, hai lão già chúng ta ở đây trò chuyện là được rồi.”
Từ Cửu Chiếu đáp một tiếng nhưng không có thực sự bỏ đi ngay, ngược lại là trước mang trà sau đưa hoa quả cho hai lão nhân, đến lúc xác định hai người này thực sự không cần gì nữa cậu mới ngồi vào bàn tiếp tục công việc của mình.
“Thế nào? Nhân phẩm không tệ chứ?” Cao Đại Toàn thì thầm, đắc ý nói.
“Cũng được.” Trâu Hành Tân cũng không muốn cho Cao Đại Toàn thêm đắc ý, giả bộ không để ý lắm trả lời.
“Hừ.” Ngươi còn giả bộ sao, cho là ta không thấy ngươi len lén nhìn người hả!
Từ Cửu Chiếu lúc mới bắt đầu còn phân tâm chú ý động tĩnh của hai người, về sau lại chuyên tâm chìm đắm công việc trên tay. Cậu thật ra không có suy nghĩ nhiều, dù sao hai ngày qua có rất nhiều người tìm đến, vị này chắc cũng là tới xem náo nhiệt thôi.
Thầy Cao theo đuổi là quy trình làm gốm sứ như thời cổ, khi thực hiện chưa hề sử dụng bất kỳ công nghệ hiện đại nào, cho nên, ở nơi này việc kéo phôi hoàn toàn tiến hành bằng tay.
Thời đại hiện nay đa số đồ sứ đều là dùng vữa lỏng làm ra, mà trên thị trường nếu nói đồ sứ chất lượng tốt thì cũng là sản phẩm của vữa lỏng thôi, chẳng qua là nguyên vật liệu tốt hơn một chút.
Giá thành vữa lỏng vô cùng thấp, chỉ cần sử dụng khuôn đúc là có thể sản xuất ra các sản phẩm giống nhau như đúc, căn bản cũng không cần thợ tạo hình dùng nhãn lực để phán đoán có đều hay không.
Còn tác phẩm gốm sứ nghệ thuật chân chính thì đều là do thợ tạo hình và các dụng cụ kéo phôi tạo ra. Bất quá người ta dùng là bàn xoay điện, mà Từ Cửu Chiếu thật vất vả mới hoàn dương đi tới hiện đại, cho nên cậu muốn dùng phương thức tạo phôi bằng sức người.
Trước mặt cậu là mâm xoay, bên dưới có có một trục xoay, bên trên trục xoay có một cái lổ nhỏ xuyên vào một cái trụ, thỉnh thoảng phải chuyển động trục, mâm xoay trên này mới có thể chuyển động.
Tạo hình thủ công chính là dùng cường độ lao động vô cùng lớn, hơn nữa còn cần tự mình chuyển động, trong chốc lát Từ Cửu Chiếu liền ra một thân mồ hôi.
Mọi khi trong phòng đều có một học trò ở bên cạnh chuyên môn phụ trách xoay trục, mà sau khi Từ Cửu Chiếu đến, thầy Cao trực tiếp đem học trò kia điều chuyển đi,bình thường trong lúc tạo phôi sẽ để cho Từ Cửu Chiếu và Phùng Trung Bảo hai người hỗ trợ lẫn nhau. Chuyện này được lấy lí do rất hay là: Để có kinh nghiệm sâu sắc hơn.
Đáng lẽ ngày hôm nay Từ Cửu Chiếu cùng Phùng Trung Bảo đã bàn bạc tốt rồi, bất quá thầy Cao đột nhiên trở về lại mang theo bạn bè tới, điện thoại di động của Từ Cửu Chiếu lại đặt ở khu thay đồ, cậu cũng chỉ có thể thay Phùng Trung Bảo –cái người chạy đến nơi khảo cổ bên kia nhìn việc lạ nói một câu là: “tự mình cầu phúc đi.”
Thầy Cao lông mày cau lại, nhìn cậu quả thực rất khó khăn, dứt khoát ngồi ở chỗ kia thay cậu chuyển động trục xoay.
Từ Cửu Chiếu vội vàng nói: “Thầy Cao, như vậy là sử bất đắc!”(không được) Cậu sốt ruột liền nói ra một ngạn ngữ cổ, may mà bây giờ ông chỉ cảm thấy cậu nói theo cổ văn Trung Quốc, sẽ không cho là thân thể này linh hồn đã bị đổi.
Thầy Cao giương mắt nói rằng: “Ta còn chưa tới mức già không động được!”
Trâu Hành Tân lặng lẽ cười một tiếng, không phải chính Cao Đại Toàn cũng không chịu mình già sao.
Bất quá Cao Đại Toàn thân thể khoẻ mạnh, không có gì bệnh tật gì lớn, chuyển động cái trục cũng không có vấn đề gì. Xoay trục bằng sức người bao giờ cũng thua kém máy chạy bằng điện, hơn nữa cũng có vận tốc quay không đều đặn, nhưng chính vấn đề nhỏ này đã tạo sức hấp dẫn nghệ thuật bất đồng so với máy chạy bằng điện.
Từ Cửu Chiếu thấy ông kiên trì, không thể làm gì khác hơn là tinh thần căng chặt ngồi ở trước mâm xoay, từ thùng nước bên cạnh thấm chút nước, làm động tác tạo hình phôi.
Đầu tiên cậu dùng hai tay ôm lấy trụ thể, không ngừng đẩy nặn phần chính giữa, phôi bị cậu đè ép, nhanh chóng uốn mình lên thật cao, sau đó Từ Cửu Chiếu dùng ngón cái từ phía trên tạo ra một cái lỗ ở giữa, từ từ ép xuống.
Dựa vào hình dạng phôi lúc này, Trâu Hành Tân liếc mắt là có thể nhìn ra, Từ Cửu Chiếu là đang làm một cái chén tròn. Gốm sứ hình tròn mặc dù không có quy định tiêu chuẩn kiểu mẫu và hình dạng cao thấp, thế nhưng so với các loại được sản xuất bây giờ, chỉ có cái chén trong tay Từ Cửu Chiếu là phù hợp. Tuy rằng bây giờ hình dáng phôi vẫn còn lớn.
Thế nhưng thời gian đốt phôi sẽ phải thu hẹp lại, thường thường khi các phôi đã hoàn thành, làm thế nào để nắm chắc được cách nung đốt để không làm hư thành phẩm, những thứ này đều cần thông qua học tập và kinh nghiệm tích lũy.
Trâu Hành Tân cũng không biết Từ Cửu Chiếu có kinh nghiệm phong phú, chỉ có thể cho là cậu thông qua học tập tự học thành tài. Điều này làm cho ông dâng lên ngạc nhiên thú vị, thông thường muốn kéo phôi cần phải học 2, 3 năm mới có thể xuất sư, thế nhưng đứa nhỏ này mới học nửa năm, nửa năm a!
Từ Cửu Chiếu đem cái lỗ nâng cao, tay trái đi sâu vào bên trong, tay phải ở bên ngoài. Bốn ngón tay đối lập nhau nặn kéo phôi, thỉnh thoảng hướng về phía trước hoặc là mở rộng ra phía ngoài, khiến cho cái lỗ giãn ra và dần mỏng đi.
Ngón tay Từ Cửu Chiếu ở trên phôi chuyển động nhẹ nhàng, theo động tác của cậu phôi càng ngày càng mỏng, thân chén cũng biến đổi, viền chén cũng càng ngày càng thấp xuống.
Thầy Cao ngoài ý muốn khiêu mi một cái, ông cho rằng Từ Cửu Chiếu chế tác một cái chén nhỏ, kết quả lại là một cái chén nông miệng rộng sao?
Loại chén này so với chén miệng nhỏ yêu cầu kỹ thuật cao hơn.
Cái chén trong tay Từ Cửu Chiếu dần dần thành hình, có vẻ tròn trịa mập lùn khả ái, miệng chén bị lật lại hướng ra phía ngoài mang một chút tinh xảo. Thầy Cao âm thầm gật đầu, trên cơ bản cái chén đã hoàn thành không sai biệt lắm.
Xoay nửa ngày, thầy Cao bên ngoài tuy rằng mạnh miệng, thế nhưng kỳ thực đã cảm thấy mệt mỏi.
Khi ông cho rằng đã kết thúc, không nghĩ tới Từ Cửu Chiếu lại thấm thấm nước, dùng bốn đầu ngón của hai bàn tay tiếp tục hướng về phía cái chén ép xuống tiếp.
Đây là?!
Hai lão nhân đều thất kinh.
Động tác trong tay thầy Cao không tự chủ được dừng lại, theo quán tính trước đó, mâm quay từ từ ngừng lại, mà Từ Cửu Chiếu đang hoàn toàn chuyên chú ở phôi gốm lúc này mới hồi phục tinh thần.
“… ” Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu mờ mịt nhìn ông, sao lại ngừng rồi, cậu kéo phôi chưa xong mà. Cậu hoàn toàn không nghĩ đến hồi nãy do quá chuyên chú nên đã để lộ ra ý đồ.
Trâu Hành Tân cùng thầy Cao liếc mắt nhìn nhau, đối với ý đồ của Từ Cửu Chiếu cảm thấy kinh ngạc, động tác mới vừa rồi hai người tuyệt đối không có nhìn lầm. Từ Cửu Chiếu là muốn tiếp tục làm thành chén mỏng hơn!
Hiện nay cái chén được làm ra, thành chén đại khái chỉ dày có 2.5 – 3 li, mà mỏng hơn nữa sẽ chạm vào giới hạn. Thành chén mỏng này hoàn toàn được làm bằng tay đó, không phải chỉ có nửa năm học tập ngắn ngủi là có thể làm được đâu, thậm chí cũng không phải học tập 2, 3 năm là có thể làm được, điều này cần có tay nghề chừng mười năm trở lên! Bạn đang
Trâu Hà nh Tân chá»t chá»t thầy Cao, lá»i nà y ông không nên má» miá»ng há»i.
Thầy Cao bỠông chá»t liá»n liếc mắt má»t cái, mang theo má»t chút khó tin và tháºn trá»ng há»i: âTiá»u Từ, em còn muá»n tiếp tục kéo phôi sao?â
Từ Cá»u Chiếu không rõ cho nên gáºt Äầu: âDạ.â
Lúc nà y cáºu dá»± Äá»nh muá»n phô bà y kỹ thuáºt tạo thai gá»m, thai gá»m mai bình trÆ°á»c Äó hÆ¡i dà y, lần nà y Äá» cáºu biá»u hiá»n má»t chút tà i nghá» là m má»ng Äi.
âHa haâ. Thầy Cao cÆ°á»i gượng má»t chút nói rằng: âTa xem chén nà y em kéo rất trôi chảy, kế tiếp có ý nghÄ© gì chÆ°a?â à tứ của thầy Cao chÃnh là há»i cáºu dá»± Äá»nh kéo cho má»ng nữa sao, dù sao cÅ©ng nên chuẩn bá» tâm lý trÆ°á»c, miá» n cho bá» yêu nghiá»t nà y là m hoảng sợ!
Thế nhÆ°ng Từ Cá»u Chiếu lại hiá»u sai ý, cáºu lúc nà y má»i phát giác rằng có phải cáºu biá»u hiá»n hÆ¡i quá không. Không lẽ cáºu không nên biá»u hiá»n loại kỹ thuáºt nà y sao? Hay là chá» kéo Äến mức Äá» hiá»n giá» là Äược rá»i?
NhÆ°ng là bây giá» cà ng nói sẽ là m cho ngÆ°á»i khác thấy kỳ quái. Có lẽ cáºu nên nói thẳng ra thì hÆ¡n.
â⦠â MÃm môi, Từ Cá»u Chiếu không thá» là m gì khác hÆ¡n là hà m há» nói rằng: âEm Äá»u là dá»±a và o cảm giác Äá» kéo ra, em cảm thấy còn thiếu chút nữa.â
Äáp án nà y lại khiến cho hai ngÆ°á»i mắt ná» Äom Äóm, triá»t Äá» choáng váng, chá» dá»±a và o cảm giác mà kéo phôi thà nh nhÆ° váºy, mà còn dá»± Äá»nh tiếp tục kéo cho má»ng nữa.
Yêu nghiá»t nà y chẳng lẽ là muá»n nghá»ch thiên sao?!