Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 11



Địch Tinh Thần hơi sửng sốt.

Mấy người Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc đề nhìn về phía cậu.

“Có thể chọn người cùng phương sao?” Nghiêm Chấp lập tức quay sang hỏi tổ tiết mục.

“Có thể.” Quách Băng nói.

Kịch bản bọn họ ấn định vốn là phối Hồng Lam, nhưng suốt đêm hôm qua bọn họ đã thay đổi ý nghĩ.

Bởi vì bọn họ cần xác định hướng tình cảm của mấy vị khách mời một chút.

Ít nhất trước mắt xem ra, trong số bọn họ có người tựa hồ đối với Địch Tinh Thần có cảm giác hứng thú.

Nếu đã là luyến tống, bọn họ cần phải nhanh chóng nhìn ra hướng tình cảm của khách mời, sau đó tạo điều kiện cho bọn họ nói chuyện yêu đương, thay vì thẳng thừng ghép CP. Ngược lại đối với bọn họ mà nói, phối Hồng Lam hay là phối Lam Lam đều không quan trọng, trọng yếu là có Cp và tia lửa.

Luyến tống chính là muốn xem đánh bóng thẳng, động tác này của Hoắc Thành rất hợp ý bọn họ.

*Đánh bóng thẳng 打直球: Ban đầu, trong chơi golf và các môn thể thao bóng khác, nó có nghĩa là “chơi bóng theo đường thẳng”, và nó được dùng để mô tả sự bộc trực và thẳng thắn của con người trong cuộc sống.

Địch Tinh Thần không hiểu tâm tư của Hoắc Thành lắm, cậu nhìn về phía Hoắc Thành, nhướng mày.

Hoắc Thành cũng nhướng mày nhìn cậu.

Bùi Úc đứng bên cạnh lạnh lùng đút hai tay vào túi quần.

Nghiêm Chấp cười rất hòa khí, âm thanh cũng ôn nhu: “Người được chọn cũng có thể từ chối đi?’

Ai biết Hồ Anh ở bên cạnh lập tức nói: “Cậu muốn cự tuyệt tôi? Vậy tôi sẽ ở đây khóc cho xem!”

Hoắc Thành nhìn Địch Tinh Thần: “Đừng làm anh lâm vào thế bí.”

Nói xong liền nhướng chân mày, mặt tuy rằng vẫn cười, nhưng ánh mắt không giống ngày thường, có chút nghiêm túc.

Địch Tinh Thần liền không nói gì nữa.

Ánh vàng của mặt trời chiếu xuống, trong ống kính tám anh chàng đẹp trai đứng thành một hàng, hình ảnh muốn bao nhiêu đẹp liền có bấy nhiêu đẹp.

Hiện tại bên khách mời Lam phương chỉ còn lại một người là Bùi Úc, nhưng bên khách mời Hồng phương còn tới ba người.

Thế nhưng tình huống ba cướp một không có xảy ra.

“Hai người chọn trước đi.” Luôn điềm đạm thân sĩ Lâm Thanh Ninh nói với Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc.

Đoan Nghệ Hoa nhìn Bùi Úc, sau đó nói: “Tôi đều được, Tiểu Nặc chọn trước đi.”

Kết quả Ôn Nặc nói: “… Em cũng đều được.”

【 Khó mà tin nổi, cư nhiên không ai chọn cử viên Bùi Úc? 】

【 Tính tình Bùi Úc quá thối, hắn không thích bất luận người nào, điểm này ai cũng có thể nhìn ra. Đoan Nghệ Hoa và Lâm Thanh Ninh đều là cao phú soái, chắc chắc sẽ không lấy mặt nóng dán mông lạnh. Cái người gọi Ôn Nặc kia vừa nhìn là biết gan nhỏ, phỏng chừng không dám chọn. 】

*Mặt nóng dán mông lạnh 热脸贴冷屁股: Mặt nóng dán mông lạnh là một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không ăn khớp lẫn nhau với từ mặt là ở trên, đại diện cho sự sạch sẽ, bộ phận đại diện cho cả cơ thể, nơi ăn vào thì đối nghĩa với mông ở phía dưới, 1 bộ phận có phần hơi nhạy cảm và tiếp xúc với nhiều thứ dơ bẩn và là nơi thải ra, nóng thì đối nghĩa với lạnh.Thực ra, đây là một câu có xuất phát từ ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh. Ví dụ như khi 2 người yêu nhau thì 1 người thường xuyên quan tâm nhắn tin hỏi han đối phương nhưng đáp lại từ phía người kia chỉ là những câu ừ, ờ vô cảm xúc, hờ hững lạnh nhạt khiến cho một người dần dần cảm thấy chán nản. Kiểu như dứt bỏ thì không nỡ nhưng tiếp tục thì lại không muốn. Đáp lại khuôn mặt nhiệt tình của mình là cái mông lạnh lẽo của đối phương không khác nào 1 sự sỉ nhục. Đối với những hạng người này, cần phải cho 1 bài học và không bao giờ tha thứ.

【 Mở rộng tầm mắt, Bùi Úc không phải ứng cử viên danh giá nhất? Nếu như nhân khí dưới đáy vậy thì thú vị rồi. 】

【 Tôi đã sớm nói rồi, Bùi Úc tham gia chương trình yêu đương thế này có thể nói là hương bột bột rồi, nhưng Hồng Lam tín hiệu mùa này là chương trình hào môn, mỗi người đều là cao phú soái, ai thèm kiếm anh ta. 】

*Hương bột bột 香饽饽: Tên một loại bánh nổi tiếng của Trung Quốc, cũng có ý chỉ người nổi tiếng, hoặc một cái gì đó đang được có nhu cầu cao.

Bầu không khí mắt thường cũng thấy sự lúng túng, lúc này Lâm Thanh Ninh chủ động tới bên người Bùi Úc: “Vậy tôi và Bùi Úc một nhóm.”

Cuối cùng Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh hợp thành một nhóm.

Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc thành một nhó,/. Ủng hộ chính chủ vào ngay ( Tг ЦмtгuуeЛ. V N )

Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh, Nghiêm Chấp và Hồ Anh, hai đôi này nhìn kiểu gì cũng thấy xứng.

Còn đẹp nữa.

Địch Tinh Thần lại nhìn cậu và Hoắc Thành, Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc.

Cảm giác hai đôi bọn họ tràn ngập chủ nghĩa tình anh em và tình chị em.

Tiếp đến là phân phối hạng mục.

Hoắc Thành chọn hạng múc kích thích nhất là ván bay trên nước.

“Cái này em không biết chơi.” Địch Tinh Thần nói.

“Không sao, có anh đây.” Hoắc Thành nói.

Bởi vì bốn hạng mục vận động cách nhau quá xa, sau khi phân nhóm xong, mỗi người bọn họ đi thuyền đến vùng biển đã định trước. Tất cả bốn cửa sổ phát sóng trực tiếp cũng được mở ra toàn bộ.

Đây xem như là sáng kiến đầu tiên trong tống nghệ, tổ tiết mục cũng dị thường coi trọng, cùng nhân viên hậu đài của mạng Tinh Không theo dõi chặt chẽ lượng phổ biến của bốn cửa sổ phát sóng trực tiếp.

Xếp thứ nhất chính là nhóm Nghiêm Chấp và Hồ Anh, bọn họ chơi thuyền kéo dù.

Xếp thứ hai tất nhiên là đôi Hoắc Thành và Địch Tinh Thần.

Hơn nữa căn cứ vào làn đạn, đôi Nghiêm Chấp bởi vì nhân khí của hai người cũng rất cao, phần nhiều là fan tập hợp lại.

Hoắc Thành và Địch Tinh Thần, rõ ràng đều là đến gặm CP.

*Gặm CP 嗑CP: Nôm na như kiểu ship CP.

“Hai người này tuyến CP rất ổn.” Biên kịch Lưu nói.

Hoắc Thành rất chủ động, liền xem tình huống bên Địch Tinh Thần thế nào.

【 Có người nào phổ cập khoa học cho tui chút ván bay trên nước là cái gì không? 】

【 Chính là phun khí bay lên không trung, tui chỉ có thể nói vận động kiểu này hai người cần phải ôm chặt nhau! 】

【…… Oa. 】

Câu này giải thích là đủ rồi!

Hoắc Thành và Địch Tinh Thần ngồi trên du thuyền xuất phát. Trên biển gió rất lớn, thổi tóc Địch Tinh Thần bay tán loạn, sau khi rời khỏi đoàn, cậu mới hỏi: “Sao anh lại chọn em.”

Hoắc Thành nói: “Tại sao không thể chọn em? Em không muốn?”

Địch Tinh Thần nói: “Không phải… bốn khách mời Hồng phương, anh không thích ai sao?”

Cậu đoán Hoắc Thành không có người để thích, không muốn ám muội với bọn họ cho nên mới chọn anh em trong bang Lam phương.

Dù sao trong tám người, quan hệ của cậu và Hoắc Thành là tốt nhất.

Quả nhiên Hoắc Thành lắc đầu: “Không có.”

Nói xong anh liền hỏi ngược lại: “Em có?”

Địch Tinh Thần nói: “Em cảm thấy mọi người vừa mới gặp mặt, đều chưa biết nhiều về đối phương.”

“Anh muốn hiểu rõ ai nhất?”

Địch Tinh Thần quay sang nhìn Hoắc Thành, ngũ quan Hoắc Thành khá lập thể, đầu trọc, dưới ánh nắng nhìn càng thô, lại có một loại khí tức oai hùng bức người, giờ phút này lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn, con ngươi sáng ngời.

“Anh không biết em có người thích, nếu không sẽ không chọn em cùng một nhóm.” Hoắc Thành nói.

“Em cũng không có.” Địch Tinh Thần nhanh chóng nói.

Cậu cảm giác Hoắc Thành là người rất coi trọng tình anh em, nếu như cậu nói cậu có hứng thú với khách mời nào đó trong Hồng phương, chỉ sợ sau này Hoắc Thành sẽ thấy vướng mắc với người kia.

Hoắc Thành nhếch môi: “Chẳng phải được rồi sao. Em chưa từng chơi ván bay trên biển, anh cho em biết, anh chính là chuyên gia, đợi lát nữa anh mang em bay!”

【 Dự tính song phi? 】

*Song phi 双飞: Cả hai cùng bay.

【 Mang em bay? A, là tui quá đen tối, hay là ý hữu sở chỉ LSP? 】

*Ý hữu sở chỉ 意有所指: Có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.

*LSP — 老色批: Kẻ háo sắc.

【 Xong rồi, tôi tuyên bố làn đạn trong tống nghệ này đen tối nhất trong lịch sử. 】

【 Ai, ai không phải LSP chứ. 】

Ván bay trên nước, Địch Tinh Thần từng thấy trong phim trước đây, dưới chân ván có gắn trang bị phun nước, có thể mượn trọng lực của hơi nước để bay lên, độ cao có thể đạt tới mười mét trở lên.

Mà Địch Tinh Thân trước đây thật sự chưa từng chơi loại vận động này.

Tuy nhiên biện pháp bảo hộ của tổ tiết mục đưa ra rất đúng chỗ, năng lực vận động trên nước của Hoắc Thành cậu cũng đã rõ.

Hoắc Thành một mình thử trước.

Anh chơi ván bay trên nước thật sự quá tốt, có thể từ trong nước nhất phi trùng thiên, có thể nhảy vào trong nước, từ dưới nước biển xanh gần như trong suốt trồi lên bọt sóng màu trắng, cuồn cuộn, bật lên, ván bay dưới chân anh như mọc thêm hai cái cánh, trình độ lướt trên mặt nước khốc huyễn như Ironman, phối với màu da lúa mạch khỏe mạnh, nụ cười sảng khoái, dáng người mạnh mẽ cao to, Địch Tinh Thần hận bốn khách mời Hồng không ở hiện trường!

*Nhất phi trùng thiên 一飞冲天: Bay ngang với trời.

*Khốc huyễn 酷炫: Ngầu lòi đẹp trai.

Biểu hiện của Hoắc Thành có thể nói là kinh diễm, cậu có thể tưởng tượng giờ khắc này làn đạn dưới phát sóng trực tiếp, có bao nhiêu người vì cảnh này mà yêu nam nhân hormone tăng cao này.

【 Đ*t mẹ, anh ấy con mẹ nó quá khốc! 】

【 Nhìn thôi nhiệt huyết của tôi đã sôi trào. 】

【 Hoắc Thành cũng quá đẹp trai rồi a a a, thật mạnh mẽ thật MAN thật đẹp trai, Hoắc Thành xin anh thượng em chính diện. 】

【 Thật trâu bò, trình độ này có thể tham gia giải quán quân ván bay trên nước đi? 】

Đại khái tận mắt nhìn thấy thời phút này của của Hoắc Thành, rất khó để không động tâm với anh đúng không?

Địch Tinh Thần ngồi trên bờ biển, thật muốn đem thời khắc này ném cho nhóm người Hồ Anh xem.

Cậu bỗng nghe thấy nhân viên công tác ở bên cạnh nói: “Ống kính tận lực quay toàn thân, cố gặng quay đặc tả phần người trên của anh ta.”

“Không có việc gì, đến lúc đó có thể làm mờ.”

Địch Tinh Thần sửng sốt một chút, tiến ra phía sau quay phim xem.

A, không hổ là nam chủ.

Cậu nhất thời không nói rõ được Bùi Úc và Hoắc Thành ai mới thiên phú dị bẩm hơi.

*Thiên phú dị bẩm 天賦異稟 (theo Baidu): Có nghĩa là một người có tài năng hoặc chuyên môn đặc biệt khác với những người khác.

Địch Tinh Thần cúi xuống nhìn mình mặc quần đùi hoa, bên trong cậu mặc quần lót góc bẹt, nhưng nếu như toàn thân ướt đẫm như Hoắc Thành, e rằng lúc quay đến sẽ hơi lồi, đây vốn là hiện tượng bình thường, lại như vận động viên nhảy cầu bơi lộ không thể tránh khỏi, nhưng bị tổ tiết mục nói đến như vậy, cậu vẫn có chút lúng túng.

Sau khi chương trình được phát sóng, cậu có bị cư dân mạng nói là người (chỗ đó) nhỏ nhất trong số khách mời Lam phương không.

Đáng ghét.

Chỉ trách cậu không phải nam chủ số lượng 18!

Tổ tiết mục vẫn luôn vây quanh Hoắc Thành 360 độ ghi hình, mà Hoắc Thành tự mình chơi gần mười phút liền không chờ nổi, nói với Địch Tinh Thần: “Đến đây đi, anh mang em đi cảm thụ một chút.”

Địch Tinh Thần mặc áo phao vào, nhân viên công tác hỏi: “Hai người định đứng thế nào?”

Địch Tinh Thần: “Hả?”

“Cậu đứng dựa lưng vào Hoắc Thành, hay là mặt đối mặt? Nếu không mặt đối mặt đi.”

Địch Tinh Thần vội vàng nói: “Dựa lưng đi.”

Cậu đứng lên đưa lưng về phía Hoắc Thành, liền nghe thấy Hoắc Thành nói: “Dựa vào anh.”

Anh vừa dứt lời, Địch Tinh Thần cảm giác một trận lạnh lẽo kích thích phía sau lưng.

Cả người Hoắc Thành ướt đẫm trực tiếp dựa lên lưng cậu, làm ướt áo sơ mi của cậu, lập tức một cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng qua ôm lấy cậu.

Địch Tinh Thần nhất thời không chịu được kích thích của dòng nước lạnh, rùng mình một cái.

“Chuẩn bị xong chưa?” Hoắc Thành từ phía sau cậu hỏi, đôi môi cơ hồ dán sát vành tai cậu.

Địch Tinh Thần nói: “Anh kiềm chế chút, em lần đầu chơi.”

Làn đạn:【 A a a a a, mẹ ơi, con không thể trong sáng được. 】

【 Lần đầu chơi? Hi hi hi. 】

【 Hoắc Thành giờ khắc này đang suy nghĩ LSP gì vậy? Thật muốn biết! 】

Hoắc Thành vốn chỉ có chút rục rà rục rịch hảo cảm với Địch Tinh Thần mà thôi.

Nhưng cái ôm này, anh liền cảm giác mình bị mùi hương sẽ ấm áp bao vây.

Anh vừa nãy ở trong biển ngây người khoảng thời gian dài như vậy, thân thể đều lạnh thấu, giờ phút này kết sát thân thể Địch Tinh Thần, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp. Ôm một người thật chặt vào trong lồng ngực cảm giác thật tốt, tổ tiết mục thiết lập trò chơi này, đích xác rất dễ khiến người ta sản sinh hai tầng sinh lý và tâm lý.

“Sắp bay rồi.” Hoắc Thành bỗng nhiên nảy ý xấu, ôm Địch Tinh Thần rơi vào trong mặt biển.

Hai người ôm nhau ngã vào trong nước biển, Địch Tinh Thần bị nước biển bao lấy cả người giật nảy, lập tức cảm giác mình bị Hoắc Thành ôm vọt ra khỏi mặt nước.

Bọt nước nhỏ vụn bị mặt trời nhuộm thành màu vàng, rì rào từ trên người bọn họ rơi xuống. Địch Tinh Thần mở mắt ra, nhìn thấy biển biếc trời xanh mênh mông, nước biển đung đưa, sóng vàng lóng lánh.

Làn đạn trực tiếp kinh ngạc đến ngây người:

【 Ngày. 】

【 A a a a a a a a. 】

【 Thổ huyết hét gào! 】

【 Đây là hình ảnh thần tiên gì a. 】

Cảnh này ngay cả tổ tiết mục đều sợ ngây người.

“Đoạn vừa nãy tua chậm lại cho tôi xem một lần!” Quách Băng nói.

Sau khi xem xong Quách Băng dùng đem tất cả khí thế huy xích phương tù chỉ điểm giang sơn nói: “Cắt đoạn này thêm hiệu ứng vào cho tôi!”

*Huy xích phương tù, chỉ điểm giang sơn 挥斥方遒指点江山: Ý chỉ sự nhiệt huyết không gì ngăn được, sức mạnh tràn đầy.

Cảnh hai người cùng nhảy lên khỏi mặt nước thật sự quá đẹp, đặc biệt là pha quay chậm chiếu lại, ngay cả hạt nước tung toé đều có thể xem rõ rõ ràng ràng, áo sơ mi Địch Tinh Thần ướt sũng, cơ hồ dán sát cơ thể cậu, nửa phần eo lộ ra, trắng nõn dẻo deo, người xem chỉ muốn biến thành chuột đùn đất.

Hoắc Thành càng không cần phải nói, cao to uy mãnh, ván bay trên nước vốn là vì anh mà thiết lập riêng hạng mục.

Bọn họ đột nhiên get được manh điểm của tuyến Lam Lam.

Hoắc Thành phối với thụ cũng rất xứng, nhưng phối với 1 thanh thuần không pha tạp như Địch Tinh Thần, tựa hồ càng có tia lửa.

Cảm giác bay lên thật quá kỳ diệu.

Sợ hãi run chân, nhưng kích thích khiến người thêm hưng phấn. Địch Tinh Thần nhất thời quên hết gì đó, tùy để Hoắc Thanh ôm cậu bay trên mặt biển.

“Đậu má đậu má đậu má.”

Cậu chỉ có thể dùng ngôn ngữ mà nam nhân đều dùng chỉ tâm tình cậu lúc này.

Hoắc Thành cười nói: “Có muốn thử bay trong nước không?”

Địch Tinh Thần hỏi: “Được không?”

“Hít sâu.”

Thân thể của bọn họ còn xoay tròn trên không trung, núi Phù Chu gần đó, du thuyền trên biển, tòa nhà cao tầng phía xa xa, cảnh tượng trước mắt không ngừng biến hóa, Địch Tin Thần mãnh liệt hít sâu một hơi, sau đó cảm giác Hoắc Thành ôm cậu rơi xuống.

Bọn họ ngã vào trong nước biển, trong nháy mắt bị nước biển bao vây, Hoắc Thành càng ôm cậu chặt hơn, bọn họ ở trong nước biển xanh lam xuyên qua, tựa như một con cá.

Lượng chú ý trong phòng phát sóng trực tiếp thẳng tắp tăng vọt:

【 Nghe nói nơi này bạo hormone rồi? 】

【 So với ba nhóm khác, đôi này bầu không khí cũng quá tốt rồi đi! 】

【 Tui từ phòng trực tiếp của Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc qua đây, hai người bọn họ quả thực là chị em tốt coi cảm giác như đi du xuân. 】

【 Tui từ phòng trực tiếp của Nghiêm Chấp và Hồ Anh qua đây. 】

【 Tui cũng từ Nghiêm Chấp và Hồ Anh tới, thật sự không chịu nổi bầu không khí khách khí lúng túng kia, không giống luyến tống, như kết thân! 】

【 Từ phòng trực tiếp Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh cũng qua đây không ít đi? Phát sóng trực tiếp của hai người bọn họ kết thúc rồi! 】

【 Bọn họ cần phải xem phòng trực tiếp của CP Hỏa Tinh, xem thử cái gì gọi là hành vi thường ngày mà khách mời luyến tống cần phải làm. 】

*Vì sao gọi là CP Hỏa Tinh? Hoắc Thành 霍城 (Huò Chéng), Huò đọc gần giống với Huǒ (Hỏa).

Trở lại bờ biển nghỉ ngơi, Địch Tinh Thần mạnh mẽ cảm khái chính là.

Mệt chết đi được.

Ván bay trên nước dựa vào lực đẩy là được, thực tế yêu cầu thể lực đặc biệt cao, bãi biển bên này rất tuyệt, sau khi từ trong nước nhảy ra, Địch Tinh Thần cởi áo sơ mi trắng ra chỉ mặc cái quần đùi, dửng dưng mà nằm trên bờ cát tắm nắng, nhìn người quay phim cõng máy quay đối diện diện cậu ghi hình, Địch Tinh Thần hỏi: “Cảnh này phải phát sao?”

Nói xong như đùa giỡn đưa tay lên che ngực.

Làn đạn nổ rồi:

【 Oa, thật trắng. 】

【 Ánh nắng chiếu rọi, da hồng thật trong suốt á. 】

【 Bỏ tay ra cho tui! Đẹp như vậy tại sao phải che, có gì mà lão nương không thể nhìn! 】

【 Chảy máu mũi rồi. 】

【 Đậu, dáng người đẹp tuyệt a, eo gầy, chân dài nghịch thiên. 】

Địch Tinh Thần thấy Hoắc Thành cũng cởi áo, chỉ anh nói: “Mấy người nên quay Hoắc ca nhiều chút, vóc người này mới đáng xem.”

Cậu chỉ là nam sinh viên vóc dáng bình thường, không có sẹo lồi, cũng chỉ có vài đường nét cơ bắp, chủ yếu đều là hào quang tuổi trẻ, qua quýt bình thường, nhưng Hoắc Thành không giống như vậy, anh là người đàn ông thường vận động, công cẩu eo, cơ cá mập, muốn bao nhiêu đẹp có bấy nhiêu đẹp mắt.

Hoắc Thành cũng nằm xuống bên cạnh cậu, hai người nằm trên bờ cát tắm nắng, tay chân rất dài, hình ảnh nằm cùng nhau giống như đang quay phim thần tượng.

Không chỉ riêng làn đạn kêu a a, tổ tiết mục ở hiện trường cũng có thật nhiều cô gái đi theo gặm đường.

“Thế nào?” Quách Băng hỏi biên kịch Lưu.

Biên kịch Lưu ngày hôm nay đặc biệt đi theo tổ bọn họ.

“Cơ bản có thể xác định, Hoắc Thành có tình ý với Địch Tinh Thần.” Biên kịch vừa nói vừa thở dài: “Bất quá…”

“Bất quá làm sao?”

“Bất quá tôi cảm thấy Địch Tinh Thần có khả năng không thích Hoắc Thành. Anh nhìn ánh mắt của cậu ấy một chút thẹn thùng cũng không có.”

Địch Tinh Thần quá thẳng thắn vô tư, cảm giác cậu ấy chỉ đem Hoắc Thành thành anh em tốt. Hoắc Thành cũng xuất thân cực khổ, cũng là một người thông minh, không thể không nhìn ra, cho nên lời nói thường ngày lộ tính cách hơi thô bạo của anh không giống khi ở trước mặt Địch Tinh Thần, hiển nhiên khá là cẩn thận cùng thu liễm không ít.

Nhưng thần kỳ chính là, bởi vì Địch Tinh Thần quá thẳng thắn vô tư, trái lại càng khiến hai người có cảm giác CP.

Hai công yêu nhau, tất nhiên nó sẽ khác a.

Cô thấy trên người Địch Tinh Thần có một loại tính chất đặc biệt quý giá, chính là cậu rõ ràng xinh đẹp như vậy, lại không chút nào thiếu tự nhiên làm ra vẻ, dửng dưng như thẳng nam.

*Thẳng nam 直男: Chỉ những bạn trai giới tính bình thường.

Bùi Úc đã nằm trên giường hơn nửa tiếng đồng hồ.

Hắn và Lâm Thanh Ninh là nhóm trở về sớm nhất, sau khi quay về tắm, hắn liền về giường nằm.

Bởi vì đáp ứng với Chu Lan dì hắn đến ghi hình chương trình này ra điều kiện quan trọng chính là cho phép hắn sử dụng điện thoại, hắn xem qua tin tức tài chính ngày hôm nay một hồi, cuối cùng dùng trên app Xingkong.com.

《 Tín hiệu Hồng Lam 》là chương trình tạp kỹ chủ chốt do đài truyền hình Tinh Không và Xingkong.com kết hợp cho ra mắt mùa thứ 4, cho nên ngay cả biểu tượng APP cũng được đánh dấu bằng logo 《 Tín hiệu Hồng Lam 》, hắn mở APP ra, khung phát sóng trực tiếp của 《 Tín hiệu Hồng Lam 》 liền nhảy ra.

Trên trang chủ chính vẫn là hình ảnh quảng cáo của 《 Tín hiệu Hồng Lam 》, nhưng khác xa so với ngày hôm qua rất nhiều. Ban đầu Địch Tinh Thần ở tít ngoài rìa, bây giờ bị dịch đến chính giữa.

Khung phát sóng trực tiếp của hắn và Lâm Thanh Ninh chỉ lưu lại tùy chọn, Nghiêm Chấp và Hồ Anh cũng đang trên đường trở về, hắn tiện tay mở phòng trực tiếp của Địch Tinh Thần và Hoắc Thành.

Kết quả vừa mở, khu bình luận đầy hổ lang chi từ.

*Hổ lang chi từ 虎狼之词: Những câu bình thường, nhìn trên mặt chữ thì không có bất kỳ thông tin sắc tình nào, nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì sẽ lập tức hiểu đây là những câu nói sắc tình, giống kiểu câu có hai ý nghĩa.

【 Lăn lộn trên bờ cát. 】

【 Mọi người nhìn ánh mắt của Hoắc Thành kìa… vừa nhìn trộm. 】

【 Leg play, tui tui cũng muốn nhìn. 】

*Nguyên văn — 腿玩年: Câu này mình không hiểu lắm, cầu mọi người giúp đỡ.

【 Hoắc Thành có phải là chân khống không, cảm giác anh ta toàn nhìn chân của Địch Tinh Thần. 】

【 Muốn nhìn mà không dám nhìn, trời ạ, thật muốn nhảy vào trong màn hình nói cho anh ấy biết đây là phát sóng trực tiếp, xin anh khắc chế chút. 】

【 Hắn kiềm chế được ánh mắt, kiềm chết được bọc lớn sao. 】

【 Thật sự có bọc lớn à, tui vừa nãy không để ý tới, chúng ta nhất định phải xem lại! 】

Bùi Úc càng nhìn lông mày nhắn càng sâu.

Hiện tại làn đạn đều cởi mở như vậy sao? Không cần xét duyệt?

Các ban ngành liên quan nhất định phải chú trọng.

Hắn đưa tay đóng khu bình luận.

Khu bình luận kéo xuống, giờ phút này hắn cuối cùng cũng nhìn rõ hình ảnh trong phòng phát sóng.

Địch Tinh Thần và Hoắc Thành đang nằm trên bờ biển tắm nắng, hai chân của Địch Tinh Thần còn bắt chéo, sắc mặt thoạt nhìn cực kỳ thích ý.

Chất lượng hình ảnh trong phòng trực tiếp không quá rõ nét, ống kính còn có chút lay động, nhân viên công tác tình cờ xuất hiện trong ống kính, kỳ thực có chút rối như tơ vò.

Bùi Úc xem khoảng chừng ba bốn giây gì dó, sau đó ném điện thoại qua một bên, bản thân gối trên cánh tay nằm trên giường, nhìn đèn treo tường đến xuất thần.

Địch Tinh Thần thấy người đã được hong khô, liền ngồi dậy, Hoắc Thành giúp cậu phủ đi hạt cát dính sau lưng, Địch Tinh Thần hỏi tổ tiết mục: “Chúng ta có phải nên về rồi không?”

Không nói đến cặp Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc, nhưng cậu rất mong đợi cặp Hồ Anh và Nghiêm Chấp, cùng với cặp Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh.

Cũng không biết trưa hôm nay bọn họ chơi thế nào, có tràn đầy bong bóng hồng hay không.

“Hai người nếu như muốn quay về có thể đi về được rồi.” Nhân viên công tác nói.

Địch Tinh Thần lập tức nhìn về phía Hoắc Thành: “Vậy chúng ta về thôi.”

“Ăn chút gì đó rồi về.” Hoắc Thành nói.

“Thế mấy người kia thì sao?” Địch Tinh Thần hỏi.

“Hôm nay mọi người khẳng định sẽ ăn ở bên ngoài, ai chờ em về làm cơm chứ.” Hoắc Thành nói: “Hôm nay ra ngoài chơi, thì em cứ thoải mái chơi đi, đừng nghĩ đến bọn họ được không, lẽ nào chơi với anh không vui sao?”

Hoắc Thành mỉm cười, đứng dậy đi mua đồ ăn.

Đợi hai người bọn họ quay về nhà nhỏ Hồng Lam, đã là hai giờ chiều.

“Chúng ta là nhóm về đầu tiên sao?” Hoắc Thành vừa thay giày vừa nói.

Địch Tinh Thần lê dép bước vào phòng khách, trong phòng khách không có người, yên lặng kì lạ: “Hình như chưa ai về.”

Cậu vừa dứt lời liền thấy Nghiêm Chấp đi vào.

“Anh về khi nào vậy?” Địch Tinh Thần nói: “Thế nào, chơi vui không?”

Nghiêm Chấp mỉm cười, nói: “Tàm tạm. Còn hai người thì sao?”

“Bọn tôi chơi rất vui.” Hoắc Thành cười nói.

Nghiêm Chấp cười nhạt: “Nhìn ra rồi.”

Địch Tinh Thần hỏi: “Những người khác về chưa? Mấy người Bùi ca, Ôn Nặc ấy.”

“Ôn Nặc và Đoan ca còn chưa về.” Nghiêm Chấp nói.

Địch Tinh Thần lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh, nắp chai nước khoáng kia của cậu không hiểu vì sao, vặn mãi không được, Hoắc Thành đưa tay cầm lấy, vặn hai cái liền mở được.

Nghiêm Chấp vươn tay gãi môi.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh nói chuyện, Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc cũng quay về rồi.

Xem vẻ mặt của bọn họ, chơi cũng khá vui vẻ, chính là dáng vẻ tương đối mệt mỏi, đặc biệt là Ôn Nặc, sắc mặt rất suy nhược.

Tất cả mọi người đều rất mệt, sau 12 giờ trưa, từng người trở về phòng nghỉ ngơi, Nghiêm Chấp nằm trên giường, nghe thấy tiếng nhạc mơ hồ từ cách vách.

Là bản nhạc rất vui, hẳn là Hoắc Thành mở.

Sau khi bình tĩnh lại tâm tình, dần dần có thể nghe rõ giai điệu.

Hoắc Thành tắm xong, mặc quần đùi lớn, cởi trần phía trên nằm xuống giường.

Bài hát anh mở là 《 Stay in love 》, lời bài hát có nói:

【 Tôi vì em điên cuồng đến chết, chỉ vì tôi không có cách nào chống lại cái cảm giác này. 】

Ngày hôm nay đối với anh mà nói, là một ngày cực kỳ vui.

Mà sau khi bình tĩnh lại, tràn ngập trong lòng không chỉ có vui vẻ không thôi, còn có chút mờ mịt thất lạc. Bộ dáng của Địch Tinh Thần không ngừng xuất hiện trong đầu anh, cơ thể anh tựa hồ đến bây giờ vẫn còn nhớ tới làn da trắng mịn của Địch Tinh Thần.

Thực ra về mặt ngoại hình mà nói, khiến người khác ấn tượng khắc sâu nhất về Địch Tinh Thần chính là làn da của cậu, vừa trắng vừa nhẵn vừa tinh tế, điều này làm cho cả người cậu xuất hiện một loại cảm giác trong suốt sạch sẽ.

Anh nằm một lúc, mò chăn mỏng đắp lên nửa người dưới.

Hoắc Thành chợp mắt một lúc, lúc tỉnh dậy chăn mỏng đã cao vút, trong mơ đều là hương sữa, dưới lớp chăn mỏng toàn bộ đều là hơi nóng mồ hôi ướt đẫm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.