Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang

Chương 8



Thời gian bảy năm có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Sau khi Thẩm Thư sinh con trai, cậu liền đặt cho bé một cái tên gọi là Thẩm An, ý nghĩa chính là hy vọng sau này con trai của cậu sẽ bình an, vui vẻ lớn lên.

Một Omega bơ vơ sống một mình cùng với một đứa trẻ không thể không gặp phải khó khăn. Có đôi khi Thẩm Thư nửa đêm tỉnh dậy, nhìn đứa con trai ngoan ngoãn đang ngủ bên cạnh mình trong miệng còn phun bong bóng, lúc ấy cậu đều không ngừng cảm thấy may mắn vì mình không từ chối sự bồi thường của Hàn Tử Việt.

Không phải cậu là kẻ hám tiền, thấy tiền sáng mắt, mà là cậu hiểu sâu sắc việc Omega sống một mình khó khăn như thế nào, chỉ riêng chi phí để mua thuốc ức chế đã là một con số xa xỉ.

Thời điểm gả cho Hàn Tử Việt, cậu mới chỉ vừa vào đại học. Sau khi kết hôn cậu đã bỏ học rồi, một Omega không bằng cấp gì như cậu cho dù có ra ngoài tìm việc làm thì sẽ có chỗ nào đồng ý nhận cậu cơ chứ? Huống chi hiện tại cậu còn có một đứa con.

Khi Thẩm An được một tuổi, Thẩm Thư đến định cư tại một thị trấn nhỏ trên tinh cầu Diên Vĩ, còn thuê lâu dài một phòng trong một khách sạn nhỏ.

Khách sạn được trang trí theo phong cách cổ xưa, trong sân có trồng một cây tử đằng cao lớn, hoa tử đằng leo khắp trên cái giàn bên cạnh. Mỗi khi đem cái ghế dài ra nằm dưới đó một lúc thì sau khi tỉnh lại sẽ phát hiện hoa tử đằng rơi đầy cả người.

Những bức tường xung quanh khách sạn phủ đầy dây thường xuân, cả mảnh sân thoạt nhìn trông tràn đầy sức sống, làm người ta cảm thấy trong tâm thật vui vẻ và thoải mái.

Khi Thẩm Thư và con trai dọn đến đây, cậu đứng ở trong phòng mở cửa sổ ra nhìn gốc tử đằng trong sân, mỉm cười ôm lấy con trai của mình: “Về sau chúng ta sẽ sống ở đây nha, An An có thích nơi này không?”

Thẩm An một tuổi đã bắt đầu học nói, nhóc không hiểu lời Thẩm Thư hỏi nhóc có ý nghĩa gì nhưng vẫn có thể cảm giác được Thẩm Thư rất vui vẻ, thế là nhóc cũng cười khúc khích lộ ra mấy cái răng sữa, bập bẹ gọi: “Ba ba”.

Giọng nói non nớt khiến cả trái tim Thẩm Thư mềm nhũn. 

Mặc dù Thẩm Thư rất muốn tiếp tục việc học nhưng Thẩm An vẫn còn nhỏ nên cậu không thể an tâm, vì thế cậu dự định đợi Thẩm An lớn hơn một chút nữa mới tiếp tục việc học của mình. Năm này, Thẩm Thư tròn hai mươi hai tuổi.

Chủ khách sạn là một chàng trai Beta trẻ tuổi, tên là Phương Nghiên, so với Thẩm Thư thì cùng lắm chỉ hơn vài tuổi. Thẩm Thư và y tán gẫu rất hợp, vì thế sau khi thường xuyên qua lại vài câu đã nhanh chóng trở thành bạn bè.

Phương Nghiên nói cho cậu biết khách sạn này do bố mẹ y để lại, vài năm trước bố mẹ của y ra ngoài chơi thì gặp phải hải tặc, phi thuyền bị rơi không một ai sống sót. 

Đám thân thích của nhà y thấy vậy liền muốn chen chân vào cướp đoạt khách sạn và tài sản bố mẹ y để lại. May mắn thay, ngay lúc đó Phương Nghiên vừa mới bước qua sinh nhật tuổi mười tám nên một mình y có thể kế thừa và quản lý những thứ bố mẹ mình để lại. 

Tính tình y nói trắng ra rất nóng nảy và bộc trực, thế nên y không hề tin mấy lời dụ hoặc đầy sáo rỗng của đám thân thích đó, ngược lại y còn chất vấn bọn họ đến nỗi bọn họ phải á khẩu không nói lại được gì nữa, chỉ có thể xám xịt kẹp chặt cái đuôi rời đi, trước khi rời đi còn hùng hùng hổ hổ chửi bới y một trận. Phương Nghiên trực tiếp bưng một chậu nước đá hất lên.

Thẩm An ngồi trên ghế sô pha nghe thấy vậy cũng học theo, vỗ vỗ tay reo: “Hất lên! Hất lên!”

Thẩm Thư và Phương Nghiên trông thấy một màn này liền không khỏi bật cười ha hả.

Phương Nghiên rất thích Thẩm An, thế nên Thẩm Thư quyết định để Thẩm An nhận Phương Nghiên làm ba nuôi của mình.

Phương Nghiên cũng không hỏi gì nhiều về chuyện của Thẩm Thư, một Omega sống một mình với con trai lại không thiếu tiền tiêu rất khó làm người khác không chú ý.

Nhưng ai mà lại không có một số bí mật cơ chứ?

Thẩm Thư cũng không giấu giếm quá nhiều về cuộc hôn nhân và chuyện ly hôn của mình, nói số tiền này là tiền đối phương bồi thường.

Phương Nghiên bật cười trước sự thẳng thắn của đối phương, nhưng sau đó lại mắng một câu kẻ có tiền quả nhiên không có bao nhiêu tính tốt.

Omega đang mang thai mà còn kiên trì muốn ly hôn không phải tra nam thì gọi là gì? Bản thân Omega cũng không có can đảm tự mình nói ra suy nghĩ của bản thân được? Trong lòng Phương Nghiên nghĩ chắc chắn như vậy.

Thẩm Thư quên nói cho Phương Nghiên rằng đối phương căn bản hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của đứa bé.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.