Trận pháp độ hồn là đại trận lấy thân tế trận của nhà Phật nên vốn đã không thể khinh thường, chưa kể mấy ngàn hồn phách phong ấn trong Nga thành đã bị luyện chế suốt một năm, sức mạnh của nó càng thêm không gì địch nổi. Ánh sáng vàng chói lọi đầy trời, yêu ma trong thành không có chỗ nào trốn, đến kêu r3n cũng không có cơ hội, tất cả đều biến thành tro bụi rồi hóa thành hư không.
Ninh Ninh đứng một mình trong Phật đường đổ nát, buồn bã nhìn quanh. Lúc còn ở trong ảo cảnh, khi Trần Lộ Bạch đưa cả đám bọn họ đi thăm thú khắp nơi đã từng đến nơi này. Chùa Linh Tuyền năm đó phật quang bao phủ, tượng Phật uy nghiêm, khách hành hương tới lui rộn ràng huyên náo, thế mà bây giờ nơi đây lại tiêu điều cô quạnh, chỉ còn mỗi một mình cô.
Ánh lửa trên tế đàn vẫn còn đang lập loè nhảy múa nhưng thiếu nữ vừa đứng ở đó đã không còn. Ninh Ninh nhìn về phía chỗ ban nãy nàng đã đứng, tai nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của đám Trịnh Vi Ỷ, lén lút lau đi một giọt lệ chảy xuôi nơi khoé mắt.
Tự hủy dung mạo, dẫn yêu nhập thể, tròng một chiếc mặt nạ giả dối lên mặt mình hết ngày này qua ngày khác, Trần Lộ Bạch dũng cảm như vậy, nàng ấy nhất định không cần người khác thương hại mình.
Ninh Ninh kính phục nàng.
Trần Lộ Bạch đã chết, kim quang giáng thế, buổi rèn luyện trong tầng tháp Phù Đồ này đã đến hồi kết.
Nga thành năm đó đã chìm vào mù sương.
***
Lần rèn luyện này ai cũng có thu hoạch rất phong phú.
Thật ra người tu đạo có rất nhiều cách để kiếm tiền, chẳng qua đám đệ tử nội môn như đám Ninh Ninh có rất ít cơ hội xuống núi, đa số thời gian đều ở trong sư môn rèn luyện, nguồn thu nhập chỉ có tiền tiêu vặt do Huyền Hư kiếm phái phát mỗi tháng. Nhưng kiếm tu cần tiền mua kiếm phổ, phù tu cần tiền để mua dụng cụ, còn mị tu ấy à, mọi người đều biết mua đồ trang điểm rồi đồ dưỡng da từ trước đến nay đều rất đắt đỏ, ai muốn chỉnh dung spa gì gì đấy thì lại càng tiêu tiền ác.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính dẫn đến việc phần lớn đệ tử thu không đủ chi, nhất là mấy khứa phá nhà như phá mả như kiếm tu, luyện kiếm nếu không chém cây trên núi thì cũng chém cột đá trên võ trường, lúc sửng cồ lên không chừng còn chém cả người. Tiền sửa chữa, tiền thuốc men, tiền bảo hành vân vân và mây mây cứ thế chồng chất làm cho các con nợ nghèo khó đã nghèo càng thêm nghèo.
Nhưng bây giờ thời thế đã khác!
Làn gió xuân cải cách thổi khắp nơi, bọn nhóc trong tháp Phù Đồ rất có chí hướng*, có tiền một cái, bọn họ đã được nở mày nở mặt!
(*改革春风吹满地,浮屠塔里真争气, lấy ý từ câu: “改革春风吹满地,中国人民真争气”, nghĩa là: “Làn gió cải cách thổi khắp nơi, nhân dân Trung Quốc thật lợi hại” trong tiểu phẩm “Vua đọc thơ” 念诗之王 của Triệu Mộc Sơn 赵本山)
Ninh Ninh không còn là kẻ nghèo hèn tháng nào cũng ngắc ngoải chờ môn phái cứu tế nữa nên giờ uống nước lọc cũng tự tin đầy mình. Cô nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp môi, ưu nhã nói ra mấy chữ Hán tao nhã súc tích kia: “Nước trắng năm 82.”*
(*joke này đến từ một câu thoại trong phim “Thần bài” – 1989: “Nào, khui cho tôi một chai vang Pháp Lafite năm 82 đi.” Ý của Ninh Ninh là giờ cô đã là kẻ có tiền chứ không còn nghèo rớt mồng tơi nữa, ngồi uống nước không cũng ngạo nghễ như đang uống một chai vang ủ từ năm 82 vậy.)
Thiên Tiện Tử nghe mà không hiểu gì. Nhưng bình thường con bé cũng hay nói mấy câu làm người ta chấm hỏi đầy đầu nên hắn cũng chỉ cho là tiểu đồ đệ luyện kiếm mệt rồi nên ăn nói nhăng cuội mà thôi.
Hắn rót một chén nước, ngồi bệt trên đất không có tí hình tượng sư tôn của đại môn phái một chút nào: “Ninh Ninh đến tìm ta vì việc gì thế?”
– Con và sư tỷ, sư đệ đã vượt qua được trận yêu biến trong tháp Phù Đồ rồi ạ.
Ninh Ninh nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn, nếu trong lịch sử thật sự có Nga thành, vậy cuối cùng kết cục của nó là như thế nào ạ?”
Ở trong ảo cảnh cô tiếp xúc với Trần Lộ Bạch nhiều nhất, sau khi ra khỏi ảo cảnh, Ninh Ninh cũng tận mắt chứng kiếm tiểu cô nương kia kiên định nhảy vào trong đám lửa. Từ trước đến nay cô chưa từng trải qua quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt nên tâm hồn vẫn khá đơn giản và trẻ con, huống chi sự hi sinh của Trần Lộ Bạch quá lừng lẫy, cô không có cách nào thờ ơ được.
– Nga thành?
Thiên Tiện Tử hồi tưởng một lát, cười nhẹ: “Tầng tháp đó rất khó, vậy mà các con đã qua được rồi sao?”
Thân là sân chơi kiêm nơi rèn luyện cho đệ tử của phái Huyền Hư, tháp Phù Đồ chẳng những kiểm tra kiếm thuật mà còn khảo nghiệm cả trí tuệ và mưu lược, nổi bật trong đó là sự việc yêu biến trong Nga thành. Các đệ tử trong môn phái ai cũng có thể đi vào trong đó để rèn luyện, các tầng tháp có thể sử dụng đi sử dụng lại nhiều lần, cho dù trước đó đã có người vượt qua được rồi thì các đệ tử còn lại cũng có thể tiếp tục thử sức, chẳng qua giải thượng sẽ không hậu hĩnh như lần đầu tiên mà thôi.
Như Bùi Tịch đã từng nói, muốn sáng tạo ra ảo cảnh cần rất nhiều linh lực nên thường sẽ dùng đến cả hồi ức, để chúng dụng hợp vào trong ảo ảnh. Tháp Phù Đồ cũng không phải ngoại lệ, các ảo cảnh trong tháp đa số đều được xây dựng những sự kiện thật đã từng xảy ra.
– Chuyện của Nga thành thật ra có liên quan rất nhiều đến môn phái chúng ta.
Thoáng nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt mở to hai mắt, Thiên Tiện Tử thần bí cười cười: “Lúc ấy đại chiến tiên ma đang lúc căng thẳng, các môn phái đều rất bận bịu, vốn không có hơi sức đâu mà đến Nga thành trừ yêu nên chỉ có thể bày ra trận thiên la địa võng, tạm thời nhốt bọn chúng trong đó. Khi ấy cũng có vài đệ tử của phái Huyền Hư xung phong đi thăm dò tình hình của Nga thành.”
Cảnh tượng trong tháp Phù Đồ được mô phỏng lại từ những gì đã thật sự xảy ra, vậy…
Ninh Ninh buột miệng thốt ra: “Vậy những đệ tử kia cũng đã trải qua những việc như chúng con sao?”
– Đúng là như thế.
Thiên Tiện Tử gật đầu nói: “Bọn họ đầu tiên là rơi vào mê trận của cái vị Triệu Tiền Tôn Lý… à! Trần Lộ Bạch tiểu thư kia, sau đó xuất trận trừ yêu, giúp nàng hoàn thành trận pháp độ hồn.”
Hắn đang nói thì dừng lại nói thầm như đang tự lẩm bẩm: “Kỳ lạ, nhiều năm như vậy rồi mà ta vẫn còn nhớ rõ tên của của cô nương đó.”
Như vậy có nghĩa là trong hiện thực Trần Lộ Bạch cũng đã thành công.
Ninh Ninh thở phào một hơi nhưng vẫn hơi đau lòng, nuốt nước miếng tiếp tục hỏi: “Sư tôn, vậy còn cây hoè già kia thì sao?”
– Dưới trận pháp độ hồn, yêu tà đều phải chết cả.
Giọng Thiên Tiện Tử nhẹ nhàng hơn một chút: “Kể từ lúc đồng ý giúp đỡ Trần Lộ Bạch nó đã biết trước kết cục của mình rồi. Con đừng quá đau lòng, đó là lựa chọn của bọn họ, bọn họ không thẹn với lòng mình. Đã báo được thù, lòng cũng không tiếc nuối nữa. Huống chi nhân quả tuần hoàn, lục giới luân hồi, nhất định sẽ có cơ hội nối lại tiền duyên.”
Ninh Ninh im lặng một hồi mới nói tiếp: “Đệ tử năm đó đi vào Nga thành… bây giờ có còn ở Huyền Hư không ạ?”
Thiên Tiện Tử cười khà khà: “Người năm đó xuyên qua ảo cảnh, giúp đỡ Trần Lộ Bạch hoàn thành trận pháp độ hồn… ha ha chính là đại sư huynh Mạnh Quyết của con đấy. Không ngờ tới phải không?”
***
– Không được không được!
Trong tiểu viện yên tĩnh đột nhiên có một giọng nữ ré lên như tẩu hoả nhập ma, dọa cho chim chóc gần đó giật mình bay tán loạn: “Đây là đề cho người làm sao? Mạnh Quyết, có phải huynh cố ý tìm đám đề khó nhằn này đến đâu bịp muội không?”
Tiếp sau đó là giọng nói mềm nhẹ hoà hoãn dịu dàng mang theo vài phần bất đắc dĩ của một thanh niên: “Sư muội, đây là đề thi của năm kia. Trước khi làm bài thì muội phải suy nghĩ xem ý đồ của trưởng lão là gì chứ.”
– Ông ấy thì có thể có ý đồ gì? Ông ấy muốn muội chết thì có!
Ninh Ninh nghe tiếng mà sửng sốt, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Sau khi kết thúc việc ở Nga thành, tuy rằng bọn họ thu được không ít bảo vật nhưng lúc ấy ai cũng đã kiệt sức rồi, làm gì có tâm trạng đi chia chiến lợi phẩm. Thế là mọi người đành gửi tất cả đồ đạc vào trong túi đựng đồ của đại sư tỷ rồi hẹn nhau hôm nay chia chác. Nghe tiếng trong phòng, hình như sư tỷ đang ôn tập thì phải.
Trịnh Vi Ỷ đang luyện đề sắp tẩu hỏa nhập ma, vừa nghe tiếng gõ cửa đã biết là đám Ninh Ninh đến, cả người như là hồi quang phản chiếu, đang bệnh nặng lập tức hồi phục, hí ha hí hửng nói: “Mời vào!”
Ninh Ninh đẩy cửa bước vào, đằng sau còn có Bùi Tịch và Hạ Tri Châu. Trong phòng ngoài Trịnh Vi Ỷ còn có một nam tử mặc áo trắng thân thẳng như tùng. Đúng là đại sư huynh Mạnh Quyết.
Mạnh Quyết thông minh bẩm sinh, cho dù văn hay võ thì đều đứng đầu. Nếu hỏi trong đám đồ đệ ai là người khiến Thiên Tiện Tử yên tâm nhất thì tám chín phần mười chính là người này. Không biết tại sao kể từ sau khi thu nhận Mạnh Quyết, bốn đồ đệ của hắn càng về sau càng kỳ lạ. Vốn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ là sự khởi đầu cho sự huy hoàng của sư môn, ai dè hắn trở thành đỉnh của sự huy hoàng cmnl. Chắc là cái thân hắn đã ứng với câu nói: “Ta đã dùng hết may mắn cả đời này mới gặp được ngươi.” mất rồi.
Trong các đệ tử của Thiên Tiện Tử, Ninh Ninh ít tiếp xúc với vị đại sư huynh này nhất. Lí do là vì hắn suốt ngày luyện kiếm bế quan, không thì cũng xuống núi hàng yêu, số lần ngẫu nhiên gặp mặt còn ít nói gì đến tìm hiểu làm thân.
Mạnh Quyết dáng người mảnh khảnh cao lớn, mắt như sao sớm, cái gọi là “đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh”* cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi, lại thêm đôi môi mỏng lúc nào cũng thường trực nụ cười càng làm cho người ta có cảm giác gần gũi.
(*Nguyên văn: 積石如玉,列松如翠。郎艷獨絕,世無其匹
Phiên âm: “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất.”
Dịch nghĩa: “Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh”. [Nhạc phủ thi tập, quyển 47].)
Đương nhiên nếu xem nhẹ chuyện người này thật ra bụng dạ rất đen tối, lúc giết người cũng sẽ mỉm cười thì quả thật đúng như vậy.
Ninh Ninh nghĩ, hình như xong những diễn biến tiếp theo của câu chuyện, đại sư huynh cũng sẽ gia nhập vào tập đoàn vai chính, mà đại kế tác oai tác quái của cô cũng phải nâng cấp thêm một bước, cô gây chuyện càng ô dề lố lăng thì sau này bị Mạnh Quyết trả thù cũng càng thảm.
Tức quá, chẳng lẽ đây chính là số phận của nữ phụ độc ác sao?
Hạ Tri Châu không giữ kẽ gì, hỏi thẳng: “Trịnh sư tỷ, tỷ vẫn đang ôn tập cho bài thi viết sắp tới sao?”
Tiếng tăm nhị đệ tử của Thiên Tiện Tử sớm đã vang khắp sư môn. Nói đơn giản một chút thì là người khác “ba năm ôn đề năm năm thi đại học”*, Trịnh Vi Ỷ thì người thành công luôn có lối đi riêng, “ba mươi năm ôn đề năm mươi năm thi đại học” luôn. Đồng liêu cùng đi học với nàng năm đó giờ đã thành thầy cô của nàng hết rồi, đúng là xấu hổ hết sức.
(*Nguyên văn: 《五年高考三年模拟》, gọi tắt thành “Tuyển tập 5:3”. Đây là là cuốn sách do Nhà xuất bản Khoa học Giáo dục và Nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô xuất bản vào tháng 6 năm 2008. Cuốn sách này chủ yếu tổng hợp nội dung đề thi đại học trong năm năm gần nhất, phân tích hình thức đề thi đại học và dự đoán đề thi đại học dành do học sinh cấp ba ôn tập.)
– Hôm nay mọi người đều đến đây rồi, ta sao có thể ngồi ôn tập được. Đến đây ngồi nào! Bọn muội rất ít khi nhìn thấy đại sư huynh nhỉ?
Trịnh Vi Ỷ nhìn thấy cứu tinh thì vui vẻ vô cùng vì có thể tạm thời thoát khỏi cái miệng đang nói không ngừng của đại sư huynh: “Nào đến đây tâm sự với đại sư huynh đi!”
Mạnh Quyết vẫn bình thản như cũ, đầu mày cuối mắt đều có ý cười, nhìn bọn họ gật đầu: “Không lâu nữa là pháp hội thập phương, mọi người chuẩn bị đến đâu rồi?”
Không hổ là học sinh giỏi của sư môn, vừa mở miệng đã hỏi đến chuyện này.
Pháp hội thập phương chính là một tình tiết quan trọng tiếp theo trong nguyên tác. Không giống như bí cảnh Tiểu Trùng Sơn, pháp hội tuy rằng cũng hội tụ rất nhiều các đệ tử tinh anh của các môn phái, nhưng Tiểu Trùng Sơn chỉ cho các đệ tử dưới cấp Kim Đan tham gia, mục đích cũng chỉ giới hạn trong việc tìm kiếm thu thập bảo bối, còn thập phương pháp hội thì chính thức và nghiêm túc hơn rất nhiều. Đến lúc đó các đệ tử tinh anh sẽ đua nhau thể hiện bản thân, sau khi tuyển chọn hết vòng này đến vòng khác thì cuối cùng sẽ quyết đấu trên lôi đài, tất cả đều là đánh thật chiến thật, không thể múa rìu qua mắt thợ được.
Để đạt được giải nhất mà nguyên chủ chơi không ít chiêu để ngáng chân Bùi Tịch khiến cho mâu thuẫn trở nên rất gay gắt.
Ninh Ninh thấy lòng mình trùng xuống.
Trịnh Vi Ỷ trừng mắt nhìn hắn: “Sau huynh cứ mở miệng là lại nhắc đến cái này thế?” rồi lại xoay đầu lại toét miệng cười: “Sư muội, sư đệ vất vả lắm mới đến viện của chúng ta một lần, để sư tỷ đưa mọi người đi xem kho hàng của ta nhé!”
Nói là “kho hàng” thôi chứ thật ra đấy chính là đám hàng tồn bán không ai mua của nàng. Nàng vừa nói dứt lời đã đứng lên, thành thạo bê một cái rương gỗ hoa mộc ra rồi mở ra. Có ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng, Ninh Ninh nhìn thấy đám bụi bay lên từ cái rương đó.
– Có mấy thứ bán không được, nhưng phần nhiều vẫn là quần áo.
Trịnh Vi Ỷ đột nhiên tỏ ra xúc động, che miệng thở dài: “Chỉ tiếc là không có ai đồng ý mặc chúng nó lên người nên cho dù ta muốn nhìn cũng không có cơ hội.”
Thần thái kia, giọng điệu kia, không khác gì người mẹ già có đứa con gái ế không ai muốn lấy.
Hạ Tri Châu lại rất nhiệt tình với mấy loại chuyện như thế này, hắn bước lên một bước, khí thế thấy chết không từ: “Tỷ đừng lo lắng, không phải còn có bọn đệ sao!”
Trịnh Vi Ỷ cụp mắt xuống, tay áo vẫn che trên miệng: “Thật sao? Nhưng chúng nó không được hoan nghênh cho lắm, nhìn cũng không đẹp…”
– Đệ chắc chắn sẽ không chê đâu!
Trịnh Vi Ỷ nhìn hắn một cái thật sâu. Không biết tại sao Hạ Tri Châu đột nhiên thấy lạnh cả người, như có điềm báo.
Thế là Trịnh Vi Ỷ không nói câu nào xoay người sang chỗ khác, đến khi vòng lại thì trong tay đã có thêm vài bộ quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhưng mà không có cái nào mà người có thể mặc được cả. Hơn nữa Hạ Tri Châu phát hiện tất cả đống đồ này đều cắt xẻ rất táo bạo. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu tại sao ban nãy Trịnh Vi Ỷ lại phải che miệng lại rồi. Nữ nhân này… nàng đang cười khùng khục đắc chí chứ còn sao! Thế mà phụ nữ lòng dạ rắn rết kia còn cười rất vô tội: “Vậy cảm ơn các vị rất nhiều!”
Hạ Tri Châu: “Ha ha. Ta thấy…”
– Đồng môn với nhau cảm ơn cái gì.
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Mạnh Quyết mở miệng nho nhã nói: “Đám quần áo này cứ đưa cho chúng ta mặc thử đi.”
Hạ Tri Châu:?
Này này Mạnh sư huynh, huynh đọc sách nhiều quá say luôn rồi à? Đây là đồ nữ! Đồ nữ đó!
Hắn rất muốn từ chối, lại nghe Mạnh Quyết nói: “Ban nãy Hạ sư đệ đã nói rồi đấy thôi, bọn ta chắc chắn sẽ không chê đâu.”
Xem như huynh giỏi.
Hạ Tri Châu hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đúng vậy, ha ha.”
Sau khi hắn đồng ý, mấy người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía Bùi Tịch. Tiểu thiếu niên trầm mặc ít nói giống như con dê đi nhầm vào ổ sói, cho dù mặt lạnh đứng ôm kiếm thì cũng không thoát khỏi số phận bị làm thịt.
Trịnh Vi Ỷ: “Tiểu sư đệ…”
Bùi Tịch nhìn nàng rồi lại nhìn sang vẻ mặt chờ mong của Ninh Ninh, bàn tay ôm kiếm của hắn hơi nắm lại, hắn cụp mắt nói: “Vâng.”
Vì thế Ninh Ninh, Bùi Tịch, Mạnh Quyết và Hạ Tri Châu mỗi người đi vào một gian phòng nhỏ trong viện để thay đồ, Trịnh Vi Ỷ ngồi trong phòng chờ.
Hạ Tri Châu là người đầu tiên bước ra ngoài.
Hắn mặc một bộ váy hoa rộng màu hồng nhạt, váy dài uốn nếp, lúc bước đi tựa như ánh trăng đung đưa theo gió, mềm mại ưu nhã, thướt tha duyên dáng.
Trịnh Vi Ỷ ra sức nhịn cười. Để không cho Hạ Tri Châu phát hiện khoé miệng đang cong lên của mình nàng lập tức trồng cây chuối ngay tại chỗ. Khi khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên, nếu có thể trồng cây chuối thì khoé môi sẽ biến thành cong về phía dưới. Nói có sách mách có chứng, không phục không được.
Mé nó! Bịt tai trộm chuông như vậy cũng được hả! Ai cho tỷ cái gan sau khi trồng chuối thì cười như má đẻ em bé như vậy hả?!
Hạ Tri Châu chỉ muốn xiên cho người phụ nữ độc ác này một kiếm, bỗng nhiên tiếng mở cửa theo gió truyền đến, hắn quay đầu nhìn lại theo bản năng.
Ninh Ninh và Mạnh Quyết không biết đang lề mề cái gì mà người thứ hai bước ra lại là Bùi Tịch. Hắn đương nhiên không biết cách mặc đồ nữ nên chiếc váy lưu tiên màu xanh biếc trông xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhưng bởi vì hắn đẹp trai nên dù đang mặc quần áo nữ lại còn không chỉnh tề nhưng trông vẫn có vài phần quyến rũ, phần cổ vừa trắng vừa mịn, trông như bạch ngọc không tì vết.
Bùi Tịch mặt mày lạnh nhạt, mặc đồ nữ mà trông như muốn chém người.
Chờ hai bọn họ ra khỏi phòng, Ninh Ninh và Mạnh Quyết đồng thời đẩy cửa bước ra. Hạ Tri Châu vốn định chờ xem vị Mạnh sư huynh tài hoa tuyệt thế kia mặc đồ nữ trông như thế nào nên hí hửng quay đầu. Ai dè…
Sao hai tên chết dẫm các ngươi lại không thay đồ thế!!!
Hạ Tri Châu nghe thấy tiếng thứ gì vừa mới vỡ ra. Hắn hoảng hốt, mơ hồ hỏi một câu: “Mạnh sư huynh, quần áo của huynh…”
Không ngờ Mạnh Quyết kia lại bình thản cười cười, dùng ngữ điệu không hề để ý một chút nào để nói ra một câu sát thương chí mạng: “Ta không nói như vậy thì sao các ngươi có thể đồng ý được?”
Ninh Ninh cũng sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Sư huynh sư tỷ truyền âm nói cho ta bảo ta chỉ cần ở trong phòng chờ một lát là được. Nhìn bọn huynh xinh thật đấy!”
Hạ Tri Châu:?
Hạ Tri Châu:???
Đại sư huynh như gió như trăng, quân tử khiêm tốn trong miệng các ngươi hoá ra chính là loại người như vậy sao? Hả? Sao tên này lại hai mặt thế?
Hắn lại nhìn sang Bùi Tịch. Thiếu niên đã từng lạnh lùng vô tình cỡ nào bây giờ lại vô thố đứng nắm vạt váy, vành tai còn đỏ bừng lên, hai người nhìn không khác gì hai mẹ con bị người ta lừa mất tiền nhà, giờ đang đứng trong gió lạnh mà run lên bần bật.
Quá thảm, quá thảm.
Các ngươi có còn là con người không! Sao các ngươi lại bắt nạt người ngây thơ như vậy! Các ngươi nhẫn tâm sao! Các ngươi lấy gì mà bù đắp cho hắn bây giờ!!!
– Sao đệ cũng thay vậy?
Ninh Ninh gần Bùi Tịch nhất, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn như một cơn gió, tuy rằng có cố gắng nhịn cười nhưng độ cong của khoé miệng đã bán đứng cô: “Xin lỗi đệ, ta tưởng bọn họ cũng truyền âm cho đệ. Lần này bọn họ kết phường để trêu Hạ Tri Châu đó.”
Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Bùi Tịch cau mày, không biết nên đứng yên tại chỗ hay nên làm gì, vành tai đỏ như tôm luộc. Thừa Ảnh trong lòng đang gào khóc: “Hắn không muốn cô phải mặc mấy thứ quần áo xấu xí này một mình nên mới đồng ý mà huhuhu! Cô nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy sao Ninh Ninh! Hắn đã cố gắng như vậy rồi!…”
Nó nghẹn lại ở đây, hình như không diễn được nữa nên cười một tiếng kinh thiên động địa: “Xin lỗi ngươi Bùi Tiểu Tịch, ta đã cố gắng lắm rồi ha ha ha! Bây giờ trông ngươi đẹp lắm đấy ha ha ha ha!”
Bùi Tịch:…
– Nhưng mà bộ quần áo này không phải mặc như vậy đâu.
Ninh Ninh lại bước đến gần hắn một bước nữa, cô nhấc tay phải lên chạm vào cái cổ trắng nõn của thiếu niên, nhẹ nhàng cầm một góc áo che làn da đang lộ ra bên ngoài của hắn lại.
Thừa Ảnh nghiêm trang nói: “Ai cũng biết chỉ có thê tử mới có thể sửa sang y phục cho đàn ông. Ngươi lời rồi đó, Bùi Tiểu Tịch.”
Còn lâu đi.
Bùi Tịch nghĩ: “Người sửa sang y phục cho đàn ông không chỉ có thê tử mà còn có thể là mẹ nữa. Huống chi hắn cũng không cần, tiểu sư tỷ cũng sẽ không gả cho hắn làm vợ, đâu ra lời với chả không lời.”
“Đây nữa.” Ninh Ninh chớp chớp mắt, tầm mắt di chuyển xuống phía dưới rồi dừng ở cổ tay áo đang mở rộng của Bùi Tịch: “Cái tay áo này có thiết kế dây buộc, nếu đệ không buộc chặt thì cả cánh tay sẽ lộ ra ngoài đấy.”
Nàng vừa nói vừa cúi người, ngón tay linh hoạt dừng ở dây buộc nhạt màu. Xuyên thấu qua tay áo rộng có thể nhìn thấy cánh tay Bùi Tịch. Cánh tay hắn thon dài, trắng hơn mức bình thường, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt bên dưới, giống như đã lâu không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời vậy. Trên làn da trắng lạnh đó có rất nhiều vết sẹo cũ, đa phần là vết roi, cũng có cả vết bỏng. Những vết sẹo đó làm cho cánh tay của hắn không rất dữ tợn và đáng sợ.
Mẹ của Bùi Tịch hận hắn thấu xương, nguyên tác cũng có nhắc qua vài câu. Nhưng nhìn những vết sẹo này có thể thấy hắn hình như không chỉ đơn giản là “bơ vơ không nơi nương tựa” thôi đâu.
Ninh Ninh thấy lòng hơi trùng xuống, chợt thấy Bùi Tịch hơi rụt tay lại. Bùi Tịch ban nãy bị câu nói kia của Thừa Ảnh thu hút sự chú ý, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện ra Ninh Ninh đang nhìn cánh tay đầy vết sẹo của mình. Hắn không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng kia.
– Được rồi được rồi, sau này ta sẽ dạy đệ vụ tay áo. Đệ đó, chẳng qua chỉ là thay bộ quần áo thôi, sao đầu tóc cũng rối lên hết thế?
Ninh Ninh biết hắn có lòng tự trọng cao, bây giờ mà tỏ vẻ quan tâm chỉ làm hắn thêm xấu hổ. Thế nên cô ra vẻ bình tĩnh đứng dậy ngước mắt nhìn về mái tóc hơi rối của Bùi Tịch. Ai mà ngờ được rằng nam chính biết kiếm pháp lại còn biết cả nấu cơm nhưng lúc mặc quần áo thì tay chân vụng về, loay hoay một hồi mà đầu tóc nhìn hệt như cái ổ gà.
Bây giờ không phải đang là thế kỷ 21, tuy rằng giới tu chân tôn trọng bình đẳng, cho phép tự do kết giao nhưng tóm lại vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân. Hơn nữa cô và Bùi Tịch vẫn chưa thân thiết đến mức có thể sờ đầu nhau, thế nên cô chỉ đành cười nhẹ chỉ chỉ vào đỉnh đầu của mình: “Chỗ này của đệ bị rối này.”
Bùi Tịch học theo động tác của nàng, sờ sờ vị trí đó trên đầu của mình. Trong ấn tượng của hắn, chưa từng có ai kiên nhẫn dạy hắn cách buộc dây áo. Ký ức ngày bé đã không còn rõ ràng, hắn chỉ nhớ mẫu thân ghét hắn chân tay vụng về, cho dù có dạy qua vài câu cũng vô cùng không kiên nhẫn, cứ không vui là lại đánh hắn.
Bây giờ Ninh Ninh vừa cười vừa nhỏ nhẹ dạy cho hắn nên làm thế nào để làm tốt mấy chuyện cỏn con như thế này… hắn cứ thấy có chút không quen, thế nên tâm trạng hắn cũng không đúng lắm.
Thừa Ảnh cười khà khà: “Đã nói rồi mà, có phải ngươi lời rồi hay không?”
***
– Lạ quá, bình thường Mạnh Quyết không hay ra khỏi phòng, hoặc là đọc sách, hoặc là đang luyện kiếm, sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu vậy nhỉ?
Trên núi bóng cây loang lổ, chim kêu ríu rít không ngừng, Thiên Tiện Tử và một thanh niên cao gầy khác đi song song với nhau, hắn đ ĩnh đạc nói: “Nhưng cũng không gấp, thằng bé sẽ trở về ngay thôi. Ta đưa ngài đến viện của Trịnh Vi Ỷ tham quan trước. Mấy ngày gần đây con bé rất chăm chỉ học hành, chắc chắn sẽ có ở trong phòng.”
Thanh niên kia cười vang: “Đa tạ Thiên Tiện trưởng lão. Trưởng lão quả thật rất quan tâm các đệ tử, không ngại vất vả mà đưa ta đi thông báo cho từng người thế này.”
Thiên Tiện Tử không hổ da mặt dày, nghe vậy cũng không khách sáo mà thích thú cười cười: “Đúng vậy.”
Thanh niên bên cạnh là người đưa tin mà pháp hội thập phương phái tới phái Huyền Hư, người làm sư tôn chăm sóc đệ tử như hắn bèn đưa người này đi gặp mặt đám nhóc. Không ngờ Mạnh Quyết lại không có trong phòng làm hai người tốn công đi một hồi.
– Đồ đệ thứ hai này của ta tính khí hơi bướng bỉnh. Bây giờ kỳ thi đang đến gần, chắc chắn là con bé đang chăm chỉ ôn bài đấy.
Tới gần tiểu viện của Trịnh Vi Ỷ, Thiên Tiện Tử vui vẻ reo lên: “Ai da, cửa không đóng!”
Thế là hắn sải đôi chân dài nhanh chóng bước vào.
Không cần gõ cửa hay đẩy cửa, hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng một cách rõ ràng. Nụ cười của Thiên Tiện Tử đóng băng trên khoé miệng.
Cao xanh ơi, cảnh tượng kinh hồn táng đảm gì đây???
Chỉ thấy Bùi Tịch mặc một chiếc váy dài không chỉnh tề, mặt đỏ phừng phừng, Ninh Ninh không ngừng động tay động chân, chạm trái chạm phải, không biết đang cười cười nói nói gì với thằng bé. Thằng bé đáng thương tức giận mà không dám nói gì, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích. Ban ngày ban mặt cường đoạt dân nam, đúng là hành vi của cường hào ác bá.
Hạ Tri Châu mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cười như trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa, Mạnh Quyết đứng bên cạnh vừa cười vừa nói với hắn: “Hạ sư đệ xinh đẹp như tiên giáng trần, không cần phải xấu hổ thế. Tại hạ tán thưởng đệ.”
Hạ Tri Châu đưa bàn tay đang bày thế như đoá hoa lan đánh yêu hắn một cái: “Đáng ghét, người ta đâu có đâu.”
Con tán thưởng hắn cái gì? Mặc đồ nữ á? Mạnh Quyết con ngoan của ta ơi con tỉnh táo lại đi, đừng như thế mà!!
Mà Trịnh Vi Ỷ còn kinh khủng hơn. Nàng chống tay đưa chân chổng ngược lên trời, khuôn mặt vặn vẹo, khóe miệng cong một độ cung rất kỳ dị, lại còn đang cười khoái chí không ngừng. Thiên Tiện Tử không muốn phát biểu bất kỳ điều gì về cái người này nữa.
Tiên Tiện Tử mặt mày vô cảm giơ tay đóng cửa lại, tay hắn tái nhợt, còn đang run run.
– Xin lỗi, hình như ta vừa gặp ảo giác.
Thiên Tiện Tử kiềm chế thái dương giật giật, cố gắng nặn ta một nụ cười cứng ngắc: “Để ta mở thêm lần nữa.”
Vừa nói xong hắn lại mở cửa phòng ta.
Cả viện nhỏ như vừa bị ấn nút tạm dừng, không khác gì trước khi đóng cửa. Năm đôi mắt mờ mịt đồng loạt nhìn chằm chằm về hướng cửa, xung quanh yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi. Một kẻ mặc váy dài màu hồng nhạt, một kẻ đang chăm chăm lột đồ người khác, một kẻ đứng trồng chuối cười như điên. Tốt lắm, tất cả vẫn như ban đầu.
Ngoài phòng gió dịu dàng thổi, tâm hồn của Thiên Tiện Tử cũng theo gió bay đi.
– Đồ đệ của Thiên Tiện trưởng lão…
Người đưa tin nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn khiếp vía như thế bao giờ. Hắn giơ tay lau mồ hôi nơi thái dương, nói như mê sảng: “Quả nhiên tình như ruột thịt, tình sâu như biển, khanh khanh ta ta, cường đoạt dân nữ, không phân nam nữ… Ai u xin lỗi! Ngài xem cái miệng nói bậy này của ta này!”
____
Meo: Ê ý là chương trước mình vừa mới gạt nước mắt đấy mọi người:)))
– Đây mới là Nga thành thật sự ư?
Hạ Tri Châu ngẩng đầu nhìn quanh, hắn bị không khí lạnh lẽo của nơi này làm cho gai hết cả sống lưng: “Này cũng thật là…”
Trần phủ không có tí ánh sáng nào, chỉ có một tí ánh sáng le lói nhợt nhạt của lầu các phía xa xa.
Bùi Tịch mặc một thân đồ đen gần như hoà vào màn đêm, chỉ lộ ra khuôn mặt anh tuấn: “Đến các vị trưởng lão cũng không có bản lĩnh diệt trừ tận gốc yêu ma trong thành thì chúng ta cũng không thể nào tiêu diệt được chúng. Huống chi chỉ còn hai canh giờ nữa là đến giờ Tý, nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây chỉ sợ sẽ biến thành tế phẩm cho bọn chúng bày trận, đến lúc đó không những không giữ được mạng mà có khi còn vô tình giúp chúng một tay mà làm hại nhân gian.”
Trịnh Vi Ỷ tiếp lời: “Trận thiên la địa võng trong thành tuy có thể nhốt yêu ma nhưng không có tác dụng gì với con người. Có lẽ tháp Phù Đồ muốn chúng ta thoát khỏi Nga thành trước giờ Tý. Như vậy thì cho dù đám tà tu kia đã luyện hóa hồn phách thành công nhưng không có người sống làm vật dẫn thì trận luyện hồn cũng không thể khởi động.”
Lời này nói có sách mách có chứng, Hạ Tri Châu sau khi nghe xong bèn nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ có Bùi Tịch giả vờ lơ đãng nhìn về phía Ninh Ninh.
Ngày thường nàng rất hay phát biểu, sau khi tỉnh lại thì lại không nói một lời. Bùi Tịch cảm thấy lạ nhưng lại ngại không dám hỏi nàng, sau khi đứng lưỡng lự một lúc mới làm ra vẻ không để ý thấp giọng nói: “Tiểu sư tỷ, làm sao vậy?”
Trong bóng đêm, Ninh Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh phản chiếu ánh lửa ở nơi xa, hình như là không ngờ Bùi Tịch sẽ lên tiếng hỏi mình nên hơi kinh ngạc. Bùi Tịch bị nhìn chăm chú đến mức mất tự nhiên bèn quay sang hướng khác.
“Cũng không có chuyện gì lớn cả.” Cô sờ sờ chóp mũi, mím môi cười: “Có lẽ đệ sẽ cảm thấy ta đã nghĩ quá nhiều, nhưng ta cứ cảm thấy mọi việc hình như có chút gì đó kỳ lạ.”
Hạ Tri Châu trừng lớn đôi mắt nhìn qua: “Không phải chứ, vẫn còn gì kỳ lạ sao? Chẳng lẽ tầng tháp này vẫn còn chứa bí mật gì sao?”
Ninh Ninh chần chừ nói: “Chắc là do muội suy nghĩ nhiều thôi, nhưng tất cả quá trình đều quá thuận lợi, từ lúc tìm kiếm manh mối đến lúc vạch trần chân tướng, hình như tất cả đều vô cùng suôn sẻ, không có bất cứ trở ngại nào. Nói thế nào nhỉ? Hòe quỷ cũng không để lộ quá nhiều dấu vết, nhưng rất dễ suy đoán. Lá thư kia cũng vậy, bị đoạt lấy dễ như trở bàn tay, giống như đã được sắp xếp sẵn để chờ chúng ta đến lấy vậy.”
“Cốt truyện trong tháp Phù Đồ vốn đã được sắp xếp rồi mà.” Hạ Tri Châu lại không để bụng cái này, lặng lẽ dùng truyền âm nói với cô: “Tòa tháp này không phải giống như lập team đi đánh quái trong game online sao? Đại khái là cốt truyện đã được thiết lập sẵn, người chơi chỉ cần đi theo cốt truyện là được, sau khi diệt được yêu quái và boss thì mới có thể qua cửa. Nếu tình tiết quá phức tạp, hoa hoè hoa sói quá mà lại không cho chút manh mối nào thì có mấy người có thể vượt qua được?”
Quả thật đúng như vậy.
Ninh Ninh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bốn người đang nói chuyện với nhau thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khinh bỉ. Nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy bóng cây trước cửa hậu viện bỗng nhiên lắc lư, gió từ đâu nổi lên, mười mấy tên yêu ma hình dáng khác nhau chợt bước ra, đi đầu chính là hoè quỷ, kẻ có dung mạo không khác gì Trần Lộ Bạch.
– Ta đã nói rồi.
Nàng ta đã không còn bộ dạng thiếu nữ ngây thơ như ở trong ảo cảnh nữa. Tay áo dài che khẽ bên môi, mặt mày đầy vẻ kiều mị phong trần: “Thoát ra khỏi ảo cảnh, đối thủ của các ngươi không chỉ có một mình ta đâu.”
Tên yêu tu có đầu hổ thân người đứng sau nàng ta cười vang, trêu ghẹo nàng: “Sao? Ngươi nghiện cái lớp da của con bé này rồi đấy à? Thật sự trông không đẹp bằng bộ dạng thật của ngươi đâu.”
Hòe quỷ nhếch môi nhìn hắn, vài giây sau, lớp da bên ngoài bỗng biến thành màu xám xịt. Chỉ thấy cánh tay trái và làn da trên má phải của nàng biến mất, thay vào đó là một màu nâu thẫm như thân cây. Trên những dây những cành mọc ra những chiếc lá non xanh như màu ngọc lục bảo, nhưng bởi vì chúng đang ở trên làn da của cô gái nên trông tổng thể vô cùng kỳ quái.
– Vậy xin nhờ các vị cả. Ai có thể bắt bọn họ về chùa Linh Tuyền thì người đó sẽ có công lớn nhất.
Nữ yêu cười ha ha: “Ta đi uống vài chén rượu chúc mừng trước khi khởi động trận pháp đây. Hẹn gặp lại ở chùa Linh Tuyền nhé.”
Nàng ta là yêu quái sinh trưởng ở Nga thành, sau biến thành tinh, thực lực tuy không phải hạng nhất hạng nhì nhưng cũng không phải là quá yếu. Lần này nàng có công dựng ảo cảnh để giữ chân đám người này lâu như vậy, địa vị như thuyền thuận nước mà lên, vừa được mấy tên đại yêu mời đi uống rượu mừng.
Hòe quỷ vừa dứt lời đã nhón mũi chân nhảy lên, dừng ở trên bức tường vây quanh hậu viện. Trịnh Vi Ỷ rút kiếm định đuổi theo nhưng lại bị vài tên tà tu khác chặn đường. Giọng dẫn truyện cuối cùng cũng bình thường trở lại, trầm giọng thì thầm: “Dưới ánh trăng máu, yêu ảnh trùng trùng. Đám người vừa đến đương nhiên là không có ý đồ gì tốt đẹp, trong đó có một nam tử bay vút lên bầu trời nhìn như giao long bay ra biển, khí thế như…”
Không đúng.
Sau khi yêu tu kia bay lên trời cao… tại sao tự nhiên cơ thể lại vặn vẹo lắc tới lắc lui rồi bay giật lùi như vừa bị bẻ gãy thành mấy khúc thế?
À, cuối cùng nó cũng nhìn rõ tình hình. Hoá ra tên này không phải bay lên trời mà là vị kiếm khí phẫn nộ của Trịnh Vi Ỷ đánh bay. Hoá ra đám người này mới thật sự là những kẻ không lương thiện!
Nó đã rút ra kinh nghiệm xương máu, lòng tràn đầy nhục nhã mà tiếp tục nói: “Nhìn như giao long bay ra biển, khí thế như cá chạch xới đất, nó đạp một phát thật mạnh vào bức tường của hậu viện, hét lên một tiếng thảm thiết. Trịnh Vi Ỷ ra tay rất nặng, yêu quái bình thường đương nhiên không thể chống đỡ được. Hôm nay hắn tuy thất bại thảm hại nhưng vẫn ngạo nghễ như thường!”
Đối tượng rèn luyện của tầng tháp này là các đệ tử cấp Kim Đan và Nguyên Anh, yêu quái trong tháp tất nhiên chủ yếu sẽ là cấp Kim Đan, thế nên mấy tên râu ria không quan trọng này càng không phải là đối thủ của Trịnh Vi Ỷ. Bốn người lại che giấu hơi thở của mình nên tu vi không dễ mà bị phát hiện.
Yêu tộc trong Nga thành tuy rằng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với đám Ninh Ninh nhưng bọn chúng ở chùa Linh Tuyền cũng đã quan sát được tình hình trong ảo cảnh, vì vậy đương nhiên cũng biết đám người này chẳng qua chỉ là mấy đệ tử của một môn phái nhỏ xuống núi để kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi. Thế kiếm khí hung tàn độc địa này là cái gì thế?!
– Muốn bắt ta sao?
Trịnh Vi Y chuẩn bị bùng cháy, rút kiếm ra khỏi vỏ, lạnh giọng cười: “Thế thì phải xem các ngươi có cái bản lĩnh này hay không đã!”
Thoáng chốc kiếm khí ngợp trời làm cây hoè trong hậu viện rung lên xào xạc, lá rụng như mưa.
“Sát khí lập lòe trong mắt nữ nhân kia, quanh thân nàng tàn ra cảm giác áp lực khiến người ta sợ hãi, hình như huyết quang khắp thành cũng bị nàng làm cho chấn động. Mà ở phía sau lưng nàng vẫn còn đại ma đầu Bùi Tịch cũng đang rút kiếm!”
Giọng dẫn chuyện nói đến đây thì đờ ra một chút rồi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cố gắng không để lộ chuyện thật ra nó đã lôi kịch bản của phe phản diện ra gắn lên người đám người này: “Xin lỗi, đọc nhầm rồi.”
“Sư đệ Bùi Tịch cũng đã rút kiếm!”
Vài tên yêu tu phát hiện ra thực lực của họ không tầm thường thì thôi không cười nữa, sau khi đánh giá họ một hồi thì không hẹn mà cùng xông lên.
Ninh Ninh nắm chặt chuôi kiếm Tinh Ngân, khi tuốt kiếm ra khỏi vỏ thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên: “Hổ yêu ngưng thần nín thở, lẳng lặng đứng trong bóng tối chờ đợi thời cơ ra tay. Hắn giết người, phóng hoả, cướp bóc của bá tánh, không việc ác nào không làm, nhưng hắn biết hắn là một người tốt. Hôm nay hắn sẽ làm cho đám tu sĩ chính đạo này biết cái gì gọi là “ba mươi năm Hà Tây ba mươi năm Hà Đông, chớ khinh thiếu niên nghèo”!”
Kiếm quang loang loáng, chỉ còn giọng dẫn chuyện vẫn đang say mê thuyết minh: “Đáng giận! Người phụ nữ độc ác Ninh Ninh kia lại không hề lưu tình chút nào, đâm một phát trúng vào trái tim của hắn. Hắn sao có thể ngã xuống như vậy?”
Nó nói xong lời cuối cùng thì đã khóc không thành tiếng, nước mắt rơi như mưa, như thể nhân vật chính đều đã đi gặp ông bà vải hết rồi vậy: “Đám kiếm tu giết yêu không nhắm mắt kia tựa như ác quỷ. Trước khi nhắm mắt lại, hắn nhìn thấy các huynh đệ của mình cũng lũ lượt ngã xuống. Hắn nhớ đến cảnh bọn họ chạy trong ánh hoàng hôn năm đó, đó là thanh xuân đã mất đi của bọn họ.*”
(*”我想起那天夕阳下的奔跑,那是我逝去的青春” Câu này là câu thoại nổi tiếng trong phim điện ảnh《万万没想到》- Unexpectedness)
Yêu ma trong thành không biết rõ chi tiết câu chuyện nên cử toàn mấy tên tiểu lâu la tu vi thấp đến. Một khi đám lắt nhắt này không thể kịp thời quay về báo cáo thì những tên mạnh hơn sẽ được cử đến thay.
Trịnh Vi Ỷ thu kiếm: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau rời khỏi đây đi.”
Ninh Ninh tuy gật đầu theo bản năng, cũng đã bước được hai bước về phía trước rồi nhưng vẫn không tự chủ được mà liếc mắt nhìn về phía bộ xương nho nhỏ ở trong góc.
Cho dù ở trong ảo cảnh cô cũng chỉ gặp Trần Nguyệt Minh được vài lần, Trần nhị tiểu thư trong hiện thực thì Ninh Ninh lại càng chưa bao giờ được tiếp xúc. Nhưng hôm nay trong gió âm lạnh run, bộ hài cốt nho nhỏ nằm cuộn tròn không góc không người hỏi han, quần áo trên người đã không thấy bóng dáng, hốc mắt vô thần đen kịt trông vừa cô độc vừa bất lực.
Ninh Ninh lặng lẽ tiến lên, lấy một bộ quần áo trong túi đựng đồ ra, nhẹ nhàng phủ lên người của cô bé. Lúc khom người cúi xuống, cô đột nhiên nhìn thấy một quyển sách lớn bằng bàn tay ai đó đánh rơi. Cô không nghĩ nhiều, duỗi tay nhặt cuốn sách lên cẩn thận mở ra, lúc này mới phát hiện đây là nhật ký của Trần Nguyệt Minh.
Trang bị mở ra là trang cuối cùng, nét chữ non nớt xiêu xiêu vẹo vẹo: “Tỷ tỷ nói, từ nhỏ tỷ ấy đã quen biết một người bạn ở hậu viện, chính là cây hoè cổ thụ kia. Tỷ ấy còn nói tuy gốc cây già cỗi kia đã thành tinh nhưng lại là một con yêu quái tốt bụng. Bắt đầu từ năm trước, cứ đêm đến là tỷ tỷ đều sẽ lặng lẽ ra gặp nó. Ta nghĩ mãi mà vẫn không thông, trên đời làm gì có yêu quái nào tốt bụng chứ? Nhưng tỷ tỷ trước giờ không lừa ta, tỷ ấy nói như vậy thì nhất định chính là như vậy. Chờ đến đêm mai, tỷ ấy sẽ đưa ta đi gặp người bạn kia một lần.”
Ngày được ghi trong nhật ký là ngày mùng bốn tháng sáu. Đêm hôm sau, Trần Nguyệt Minh đã chết ở hậu viện.
– Trần Lộ Bạch đã quen biết cây hoè tinh kia nhiều năm rồi ư?
Hạ Tri Châu bước đến sau lưng cô, đọc xong thì thở dài: “Vậy thì nó ẩn mình cũng kỹ phết đấy, như phim “Ẩn náu”* vậy. Nhưng nó làm bạn với Trần Lộ Bạch nhiều năm như thế, lúc giết nàng nó không đau lòng hay sao?”
(*tên tiếng Anh: “Lurk”, là bộ phim truyền hình được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Long Nhất, do Tôn Hồng Lôi, Diêu Thần đóng chính.)
Trịnh Vi Ỷ lắc đầu: “Chuyện của yêu ma, người bình thường không hiểu được đâu.”
Lát sau nàng lại nói: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta mau đi nhanh đi.”
***
Bọn họ đoán không sai. Sau khi phát hiện không có kẻ nào quay về báo cáo, đại yêu cầm quyền trong thành cuối cùng cũng ngộ ra đám tiểu bối này thực lực không thể xem thường được nên liên tục phái yêu tu lùng bắt người khắp thành, kẻ nào cũng có tu vi thâm hậu.
Ngự kiếm phi hành quá lộ liễu, đám Ninh Ninh chỉ đành không ngừng chạy bộ về phía hướng cửa thành. Thấy yêu tu đuổi theo càng ngày càng nhiều, người có thực lực mạnh nhất là Trịnh Vi Ỷ cũng có chút lực bất tòng tâm.
Giọng dẫn truyện thở ngắn than dài: “Chỉ thế thôi sao? Các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Nếu chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi thì đừng chạy nữa, đến chùa Linh Tuyền làm tế phẩm đi cho rồi.”
Trịnh Vi Ỷ: “Câm miệng!”
Lại chém thêm một tên yêu tu cấp Kim Đan, Trịnh Vi Ỷ lau máu bắn trên mặt mình đi, chán ghét nhìn hắn một cái: “Bọn yêu tu này đúng là điên rồi, còn dám viết pháp văn của trận luyện hồn lên mặt mình nữa.”
Ninh Ninh chưa từng nhìn thấy trận luyện hồn, nghe vậy tò mò cúi đầu.
Người đàn ông này tướng tá cường tráng, trên da chi chít hoa văn màu xanh. Cô vừa nhìn vừa nhướng mày, tựa hồ liên tưởng đến cái gì: “Trận luyện hồn này sao nhìn quen thế nhỉ?”
– Tiểu sư muội đang nghĩ đến trận pháp độ hồn của Phật gia sao?
Trịnh Vi Ỷ thấp giọng đáp lại: “Cách vẽ trận pháp luyện hồn với trận pháp độ hồn rất giống nhau, nhưng trận pháp luyện hồn là cấm thuật, trận pháp độ hồn là đại trận nhà Phật dùng để diệt trừ ma quỷ, phổ độ cho vong linh. Tuy rằng trông khá giống nhau, cũng đầu phải luyện chế hồn phách trong suốt một năm, nhưng tác dụng lại khác nhau một trời một vực.”
– Còn có chuyện như vậy hay sao?
Hạ Tri Châu thấy nghi vấn đã được giải đáp thì kích động đến mức tay nắm thành quyền: “Đây rõ ràng là một manh mối quan trọng đấy! Nếu chúng ta có thể biến trận pháp luyện hồn thành trận pháp độ hồn, như vậy không phải sẽ qua được ải này dễ như trở bàn tay sao?”
Trịnh Vi Ỷ dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ thiểu năng để nhìn hắn: “Muốn khởi động trận pháp độ hồn thì chúng ta cũng phải dùng người sống làm vật dẫn, thế nên mới có nhiều tăng nhân đồng vu quy tận với ma quỷ như thế.”
Bùi Tịch và Trịnh Vi Ỷ là hai người đang đánh hăng nhất nên đáy mắt thấy thấp thoáng tơ máu, giọng nói cũng tiếng được tiếng mất: “Trong thành chỉ có bốn người chúng ta, chúng ta cũng không đến mức vì một tầng tháp Phù Đồ mà phải mất đi tính mạng chứ.”
Tháp Phù Đồ tuy chỉ là ảo cảnh nhưng bị thương thì là thương thật. Lấy mạng tế trận như vậy không khỏi mất nhiều hơn được.
Trịnh Vi Ỷ nghĩ rất thoáng: “Lần này thất bại thì lần sau lại đến. Dù sao tháp Phù Đồ cũng không giới hạn số lần rèn luyện, lần tới chúng ta tiếp tục là được.”
Hạ Tri Châu thở dài: “Không thể ngờ rằng bao nhiêu năm trôi qua rồi ta lại gặp lại cái việc “chuyện nhà binh thắng thua là lẽ thường tình, đại hiệp xin mời hãy bắt đầu lại từ đầu” như thế này. Ta cảm thấy chúng ta làm cũng khá tốt mà, rốt cuộc là vấn đề ở đâu vậy?”
Trận pháp độ hồn, trận pháp luyện hồn, lấy người sống làm vật dẫn, Trần Lộ Bạch, hoè quỷ.
Ninh Ninh nắm chặt chuôi kiếm, mày cau rất chặt.
Trịnh Vi Ỷ thấy cô khác lạ thì nhẹ giọng hỏi: “Sao thế tiểu sư muội?”
Giọng nói của nàng vang lên rất rõ ràng nhưng các ý nghĩ trong đầu Ninh Ninh vẫn đang như một mớ bòng bong, thế nên nghe tiếng người khác nói bên tai cũng mơ mơ hồ hồ, không nghe rõ là rốt cuộc người ta đang nói gì.
Hình như cô đã nhìn ra gì đó về bí mật mà bọn họ vẫn chưa hiểu thấu đáo rồi.
Ảo cảnh phía trước có nhiều lỗ hổng như vậy, nhìn thì có vẻ không hợp lý nhưng giờ nghĩ lại, tất cả các manh mối đều đã ăn khớp với nhau. Không có thần thức nhưng lại dùng đến dạ yểm, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết được vụ cây hoè thành tinh, còn cả việc tính cách của Trần Nguyệt Minh không giống như trước nữa.
Tất cả những việc này đều có thể suy đoán ra một cách rất dễ dàng. Nếu hoè quỷ là người chế tạo ra ảo cảnh thì nhất định nó cũng có thể nghĩ đến lỗ hổng này nhưng nó lại lần khần mãi không vạch trần mà chỉ lẳng lặng nhìn mọi việc phát sinh, giống như là cố ý để cho bọn họ phát hiện ra vậy.
Chính bởi vì các lỗ hổng đều quá rõ ràng nên người ta mới càng thêm nghi ngờ. Nếu ngay từ đầu hoè quỷ đã muốn tương kế tựu kế để khiến cho bọn họ thoát ra khỏi ảo cảnh thì sao?
Nàng ta bị theo dõi, không có cách nào thả mọi người ra khỏi ảo cảnh một cách trắng trợn, thế nên chỉ còn cách đi đường vòng cứu nước, nói cho bọn cô biết tất cả những thứ này đều là giả cả. Bức thư cuối cùng kia cũng rất có khả năng là nàng ta đã biết mình bị đám Ninh Ninh theo dõi nên mới nghênh ngang cầm trên tay không hề phòng bị như vậy, mục đích là để nói cho bọn họ biết về trận pháp luyện hồn. Còn việc tại sao nàng ta lại muốn giúp bọn họ trốn thoát thì chắc là lương tâm chưa cạn, không đành lòng làm hại người vô tội. Thêm nữa khi tế phẩm trốn thoát thì yêu tu trong thành tất sẽ dốc toàn lực để truy bắt, đến lúc đó sẽ lơ là trông coi trận pháp. Như vậy nếu muốn phá huỷ trận pháp luyện hồn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nàng ta là yêu quái, nếu không tìm được người sống làm vật dẫn thì mặc dù có thể sửa lại trận pháp thì cũng không dùng được. Nhưng nếu… nàng không phải là yêu thì sao?
– Ngoại trừ chúng ta, có lẽ trong thành vẫn còn một người nữa.
Trái tim đang đập dồn dập không ngừng, giọng của Ninh Ninh đã hơi run run: “Mọi người có biết là nếu yêu linh bám vào cơ thể con người thì người ấy cũng sẽ có yêu lực không?”
Tuy rằng Bùi Tịch nói ít nhất nhưng lần nào hắn cũng có thể hiểu được ý trong lời nói của nàng. Thiếu niên nghe vậy hơi nhíu mày, trầm giọng đáp: “Quả thật là như thế. Tỷ cho rằng kẻ mà chúng ta nhìn thấy không phải là hoè quỷ mà là bản thân Trần Lộ Bạch nhưng bị hoè quỷ bám lên người sao?”
Trịnh Vi Ỷ lắc đầu: “Nhưng nếu bị yêu linh bám vào thì cơ thể của con người cũng sẽ phát sinh biến hoá. Mọi người cũng đã nhìn thấy rồi đấy, cánh tay và gương mặt của Trần Lộ Bạch đều đã hoá thành cây rồi.”
“Có lẽ là…” Ninh Ninh nhỏ giọng nói: “Hai bộ phận kia vốn dĩ đã bị huỷ hoại rồi. Nàng được cây hoè giúp đỡ bằng cách… trồng chân thân của nó lên chính cơ thể mình.”
– Nhưng như vậy vẫn không logic! Trong ảo cảnh rõ ràng chúng ta nhìn thấy Trần Lộ Bạch vẫn còn đầy đủ tứ chi mà!
Hạ Tri Châu nói đến đây thì khựng lại, hai mắt mở to vẻ không dám tin: “Không thể nào! Chẳng lẽ…”
Bùi Tịch và Ninh Ninh nhìn nhau, đôi đồng tử bình thản mọi ngày hiện lên một tia dị sắc hiếm thấy: “Nàng bị yêu tu làm hại nên bị thương nặng, hoặc là thấy Nga thành bị huỷ bèn tự chém một cánh tay của mình rồi giả vờ làm yêu.”
Trịnh Vi Ỷ và Hạ Tri Châu đều kinh ngạc.
– Vậy bây giờ nàng ấy…
Trước khi Trần Lộ Bạch đi đã nói gì ấy nhỉ? Trận pháp và tiệc ăn mừng đều được tổ chức ở trong chùa Linh Tuyền, “gặp lại ở chùa Linh Tuyền.” Ban nãy giọng dẫn chuyện hình như cũng đang ám chỉ gì đó phải không nhỉ? “Đừng chạy nữa, đến chùa Linh Tuyền làm tế phẩm đi cho rồi!”
Sư tỷ đã từng nói công dụng của cái thứ này là nhắc nhở khi cần thiết. Từ đầu đến cuối nó đều nói nhăng nói cuội, nhưng có khi nào cái câu nhìn như đang trêu chọc kia lại là một loại gợi ý không nhỉ? Trần Lộ Bạch cũng hai lần liên tiếp nhắc đến chùa Linh Tuyền, rốt cuộc là nói bâng quơ thôi hay là đang lặng lẽ ám chỉ với bọn họ điều gì đó?
***
Trần Lộ Bạch nhìn vài tên yêu tu đã bất tỉnh nhân sự trong tiệc ăn mừng mà bình thản buông chén rượu.
Bọn chúng đã cử hết toàn bộ nhân lực đi truy bắt bốn tên tu sĩ kia khắp thành, chùa Linh Tuyền vốn vô cùng náo nhiệt cuối cùng chỉ còn lại nàng và vài tên đại yêu. Có lẽ bên ngoài chùa vẫn còn vài tên lâu la, nhưng chúng nào dám tiến vào đây gây rối tiệc rượu, chỉ sợ những vị nắm giữ quyền lực tối cao trong tay lại sát phạt vô độ này lên cơn buồn vui thất thường lấy đi cái mạng nhỏ của chúng.
Đám yêu ma này đã từng ngang tàng cỡ nào, thế mà bây giờ lại bị một ly rượu độc cỏn con làm cho gục hết trên đất. Ai có thể ngờ được rằng tên “hoè quỷ” ngày thường vô cùng trung thành và tận tâm này lại hạ độc vào rượu trong thời điểm mấu chốt này chứ.
Thể trạng của yêu tu vốn rất cường tráng, chút thuốc này đối với người bình thường mà nói đã đủ chí mạng, tuy rằng không giết chết được bọn chúng nhưng để bọn chúng hôn mê một thời gian thì dư sức.
Nàng đã chờ đợi thời khắc này suốt một năm.
Đêm khuya mùng năm tháng sáu một năm trước, yêu tu vây công Nga thành, tàn nhẫn tàn sát bá tánh Nga thành, chỉ có nàng trốn sau cây hoè may mắn sống sót. Khi đó Trần Lộ Bạch liều mạng bịt miệng không để mình phát ra âm thanh, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện vô cùng rõ ràng của hai tên yêu tu đi qua hậu viện: “Chỉ cần luyện hồn phách của người trong toà thành này một năm là có thể mở trận pháp luyện hồn, đến lúc đó chúng ta một bước lên trời, không cần phải kiêng kỵ đám danh môn chính phái nữa.”
Một tên khác cười nói: “Vẽ trận pháp cũng rất quan trọng. Trận pháp độ hồn với trận pháp luyện hồn cực kỳ giống nhau, nếu vẽ sai thì cả lũ chúng ta tiêu đời hết cả.”
– Ha ha ha! Sao có thể vẽ sai được chứ? Không phải những đại yêu cấp Nguyên Anh kia đều đứng bên cạnh giám sát hay sao?
Trận pháp luyện hồn, trận pháp độ hồn, một năm. Người, yêu.
Bạn của nàng, hoè quỷ, khuyên nàng nhân lúc hỗn loạn mà chạy ra khỏi thành. Nhưng trong lòng nàng có một kế hoạch đã lặng lẽ thành hình. Đứng trước ranh giới sinh tử, Trần Lộ Bạch trước nay vốn nhát gan, sợ phiền phức, được nuông chiều, thường xuyên hồ nháo lần đầu tiên kiên định lắc đầu.
Nàng muốn báo thù.
– Sao lại cố chấp như vậy?
Hòe quỷ khuyên nàng: “Sức của cô quá yếu, nếu muốn chống lại bọn chúng chẳng khác nào châu chấu đá xe.”
Trần Lộ Bạch chỉ đỏ mắt lắc đầu.
Để ngụy trang thành yêu, tiểu cô nương được nuông chiều từ bé cắn răng chém cụt một cánh tay của mình, gương mặt cũng bị huỷ hoại đến mức biến dạng. Hòe quỷ sống ký sinh trên thần thức của nàng, dùng thân cây cành lá bổ sung vào chỗ tàn khuyết trên cơ thể nàng. Nàng đau đớn đến mức chết đi sống lại nhưng chỉ có thể cắn răng nuốt nước mắt một mình.
Sau đó nàng danh chính ngôn thuận hoà nhập vào trong đám yêu tu, chờ đợi hết ngày này qua ngày khác, chờ đến khi biết được cách vẽ trận pháp độ hồn, chờ đến ngày bốn nhân tu lọt vào trong thành. Trần Lộ Bạch muốn cứu bọn họ đồng thời cũng cần bọn họ để đánh lạc hướng đại đa số yêu ma trong thành. Vất vả lắm nàng mới thuyết phục được đại yêu dùng ảo cảnh vây kín bọn họ lại, rồi lại mất công gài cắm manh mối chỉ dẫn bốn người kia thoát ra khỏi ảo cảnh, bước vào Nga thành thật sự.
Giờ Tý đã điểm.
Tượng Phật trong đại điện đã bị tổn hại đến mức hầu như chẳng còn gì, ánh nến mờ nhạt lập loè khiến nơi đây càng ánh lên vẻ tiêu điều thê lương. Nàng đứng dậy, chậm rãi bước khỏi bữa tiệc, đi vào chỗ bày trận pháp ở phía trước.
Trận pháp được vẽ từ máu, tế đàn ở chỗ mắt trận lửa đang hừng hực cháy. Đây là nơi để hiến tế người sống.
Trận pháp độ hồn không khác lắm so với trận pháp luyện hồn, nàng đã nhớ kỹ cách vẽ ở trong tâm khảm của mình rồi, có lẽ không bao lâu nữa…
Đang nghĩ như vậy thì nàng bỗng nghe thấy một tiếng hừ lạnh từ đằng sau. Hình như có một luồng điện bỗng dưng chui vào trong cơ thể, tứ chi Trần Lộ Bạch tê dại, đứng hình tại chỗ.
– Ta vẫn luôn hoài nghi tại sao bốn tên kia lại có thể nghênh ngang bước từ ảo cảnh ra ngoài, hoá ra là do ngươi động tay động chân.
Người đang nói chuyện là một người đàn ông với ngữ khí trào phúng, bộ dạng khinh người bằng nửa con mắt: “Ban đầu ngươi bảo ảo cảnh kia không hề có sơ hở nào, nhưng thật ra ngươi không muốn bọn ta đánh gãy chân tay của bọn họ để sau này họ tiện bỏ trốn đúng không?”
Mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay Trần Lộ Bạch, nàng kinh hoàng xoay người. Một người đàn ông tuấn tú mặc quần áo đỏ đang cười như có như không đứng đối diện nàng, áp lực đến từ tu sĩ cấp cao càng ngày càng lớn.
Trần Lộ Bạch nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi muốn làm gì nên cố ý không uống ly rượu này. Mấy tên khác lại uống một ngụm hết veo, uống xong còn gào lên đòi thêm ly nữa, đúng là ngu xuẩn. Sao ta có thể cùng ngồi cùng ăn với đám rác rưởi này được nhỉ?”
“Này.” Thấy nàng không trả lời, người đàn ông kia không kiên nhẫn bước lên vài bước: “Ngươi nói câu gì đi chứ!”
Nàng làm gì có hơi sức đâu mà nói chuyện.
Đám yêu tu kia toàn là cao thủ Nguyên Anh, ai cũng không thể khinh thường. Cái vị đang nói chuyện đây chính là Minh Lưu, tuy không phải là mạnh nhất nhưng tính tình lại thất thường khó đoán nhất.
– Chẳng thú vị gì cả, ngươi không nói chuyện thì thôi vậy, dù sao mục đích của ta chỉ có trận pháp luyện hồn mà thôi.
Minh Lưu xoay xoay cổ, xương cốt phát ra tiếng răng rắc: “Còn về ngươi, xin vĩnh biệt thôi.”
Vừa dứt lời, sát khí đã bùng lên. Tà khí cuồn cuộn kèm theo áp lực ập thẳng vào chính diện làm nàng hộc ra một ngụm máu tươi.
Trần Lộ Bạch không cam lòng.
Rõ ràng nàng đã chờ đợi suốt một năm, ngày nào cũng cắn răng chịu đựng cảm giác hận thù trong đêm tối, suýt chút nữa thôi… Suýt chút nữa thôi là nàng đã có thể báo thù cho mọi người trong thành rồi. Chẳng lẽ đúng như lời hoè quỷ nói, những gì nàng làm chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe thôi sao?
Cảm giác áp lực càng ngày càng rõ ràng cơ hồ muốn ép nát lục phủ ngũ tạng của nàng, đau đớn gặm nhấm thần trí nàng. Trong lúc hoảng hốt, Trần Lộ Bạch đột nhiên nhìn thấy một ánh kiếm lóe lên.
Sao lại có ánh kiếm ở đây?
Một bóng dáng quen thuộc cầm kiếm đi từ ngoài cửa vào, trường kiếm như ngân hà rực rỡ lập tức đâm thẳng vào yết hầu của người đàn ông kia.
Minh Lưu cảm nhận được kiếm phong thì lập tức xoay người né tránh, vừa định thần nhìn lại thì thấy kẻ kia chính là một trong những tên kiếm tu đang không thấy tung tích kia.
“Tự chui đầu vô lưới.” Hắn cười một cách khoái chí: “Ta thích ngươi rồi đấy!”
Ninh Ninh nhanh chóng nhìn về phía Trần Lộ Bạch, tay nắm chặt Tinh Ngân, trầm giọng nói: “Đừng hòng động đến nàng ấy.”
Đoán được trong chùa Linh Tuyền có vấn đề, sau khi bàn bạc cùng với ba người khác, bọn họ quyết định để Trịnh Vi Ỷ, Hạ Tri Châu và Bùi Tịch tiếp tục thu hút sự chú ý của yêu tu, còn Ninh Ninh thân thủ nhanh nhẹn lại am hiểu ẩn nấp che giấu tung tích là người thích hợp nhất để lẻn vào chùa Linh Tuyền để dò la tình hình.
Minh Lưu không ngu, hắn có thể nhìn ra được hai người đều đến đây để phá huỷ trận pháp luyện hồn, nhưng kẻ vừa xông vào kia không quan trọng, quan trọng là phải giải quyết Trần Lộ Bạch đã. Hắn đang muốn động thủ, còn chưa kịp tấn công thì trường kiếm lại đâm tới.
Chết tiệt!
Không ngờ kẻ này lại là một kẻ khó chơi, bóng kiếm phân hoá thành vài luồng điện thế như chẻ tre, cái nào cũng nhắm thẳng vào yết hầu của hắn. Minh Lưu vội vàng tránh đi, mắt long sòng sọc, hắn cắn vỡ cổ tay, máu tươi ào ạt chảy ra biến thành một thanh đao dài.
Đao kiếm va chạm vào nhau phát ra tiếng ma sát chói tai. Sức lực của Ninh Ninh không bì được với hắn, cô linh hoạt xoay người nhảy lùi lại, tránh né thế công trước mắt.
Tuy rằng cô đang ở thế hạ phong nhưng cũng có thể đánh tay đôi với Minh Lưu một lúc khá lâu, kiếm pháp thiên biến vạn hóa, mau đến mức hình không ra hình, lại hay dùng kỹ xảo, cho dù không cố tình đấu với người ta đến mức ta chết ngươi sống nhưng lại đủ để cầm chân hắn ta.
Minh Lưu đáng thương tuy muốn ngăn Trần Lộ Bạch chỉnh sửa trận pháp nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể tập trung chiến đấu với Ninh Ninh để giải quyết tên kiếm tu không muốn sống này.
Trần Bạch Lộ nhân cơ hội này lấy cành cây cắt cổ tay còn lại của mình, lấy máu tươi của mình vừa xóa vừa sửa trận pháp được vẽ nên từ máu của bá tánh Nga thành.
Luyện hồn nhiếp hồn, thiện ác chẳng qua chỉ khác nhau vài nét bút.
Minh Lưu thấy thế thì chửi ầm lên, nhưng đại đa số yêu tu trong thành đều đang đuổi theo tế phẩm, mấy tên lâu la canh giữ bên ngoài đều đã bị Ninh Ninh giải quyết, chỉ còn lại vài tên đang trúng kịch độc đã không thể trông cậy được gì.
Hắn ta mắng một hồi bỗng trở nên hoảng loạn, chật vật nói: “Cầu, cầu xin các ngươi, đừng khởi động trận pháp! Ta cho các ngươi vạn lượng hoàng kim! Nếu muốn lấy tu vi của cái thân này thì cầm đi cũng được!”
Lát sau hắn lại nói: “Ngươi hà tất phải làm như thế chứ! Một khi trận pháp độ hồn đã khởi động thì ngươi cũng không sống được! Không bằng sống mà hưởng phúc! Ngươi đừng nhảy mà!”
Ninh Ninh hít sâu một hơi, tranh thủ quay đầu lại trong lúc nghênh chiến, vằn vặn bắt gặp ánh mắt của Trần Lộ Bạch.
Nàng đã sửa xong trận pháp, giờ đang đứng ở trước tế đàn rực lửa. Khuôn mặt nàng bị ánh lửa chiếu rọi biến thành màu đỏ rực rỡ, đồng tử cũng lập loè ánh lửa, dường như cả bầu trời đầy sao đã rơi xuống ẩn vào trong đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ kia.
Lưng Trần Lộ Bạch đang run nhè nhẹ nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ kiên định chưa từng có. Nàng nhìn thẳng vào Ninh Ninh, cuối cùng nở một nụ cười cười nhẹ nhõm.
– Ninh Ninh cô nương, thật ra những lời ta nói ở Trần phủ không phải đang lừa cô.
Nàng nói: “Lúc ấy ta thật sự không muốn rời khỏi Trần phủ… Cảm ơn các vị, ở trong ảo cảnh ta đã rất vui.”
Chỉ có khi ở trong giấc mơ được nàng dệt nên kia, khi trở lại trong màn mưa bụi mênh mông của Nga thành, Trần Lộ Bạch mới có thể nói cho Ninh Ninh cái câu đã cất giấu trong lòng thật lâu thật lâu kia.
Một năm trước nàng vẫn còn là đại tiểu thư Trần gia vô lo vô nghĩ, một năm sau nàng đã là bán yêu với khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn. Nàng đã từng muốn lưu lạc chân trời, làm một nữ hiệp không bị trói buộc, nhưng Trần Lộ Bạch bây giờ thật sự rất thích Nga thành, rất thích Trần phủ, nàng muốn ở lại đây mãi mãi không bao giờ rời đi.
Dù cha luôn giục nàng thành thân nhưng người chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của con gái mình. Trần Lộ Bạch rất muốn biết “món quà bất ngờ” mà người chuẩn bị cho mình trong sinh nhật năm sau rốt cuộc là thứ gì, nhưng nàng đợi hết ngày này đến ngày khác, cuối cùng cũng không đợi được đáp án. Huynh trưởng với chị dâu lúc nào cũng dính với nhau nhìn rất sến rện, nhưng ai bảo hai vợ chồng này đối xử với nàng cực kỳ tốt chứ. Trần Lộ Bạch khoan hồng độ lượng, nàng có thể tha thứ cho bọn họ.
Chị dâu thường hay hỏi nàng đã phải lòng tiểu lang quân nào chưa, tiểu cô nương lúc đó đều sẽ ra sức lắc đầu. Nàng không muốn gả chồng, hơn nữa nói thật lòng là, nàng rất thích cảm giác về già ngồi một mình ở bên đường bán tranh chữ. Nhưng nàng không đợi được đến ngày mình già đi. Nhóc con thích nghịch bùn, nghịch ngợm không khác gì con trai – Nguyệt Minh, cũng như vậy.
Nguyệt Minh lớn lên cùng với nàng nên rất nghe lời của nàng. Mỗi khi con bé đi nghịch bùn rồi chơi trò gia đình cùng đám trẻ về cũng sẽ chạy đến trước mặt nàng trước tiên, giơ đôi bàn tay ra trước mặt nàng, hai mắt sáng lấp lánh hỏi nàng có muốn ăn cơm không.
Ngày ấy lúc tà tu tràn vào thành, con bé đang nói chuyện phiếm với nàng và hoè quỷ ở hậu viện. Trần Lộ Bạch nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên từng đợt bèn biết ngay có nguy hiểm nên lập tức ôm tiểu muội của mình trốn ra đằng sau cây hoè.
Tiếng khóc than trong Trần phủ nổi lên bốn phía, Trần Lộ Bạch chưa bao giờ nghe thấy tiếng khóc và tiếng van xin thê lương như vậy, nhưng nàng không thể làm được gì, chỉ có thể rơi nước bắt bịt chặt miệng của Nguyệt Minh lại.
Tiếng nấc nức nở của hai nàng thấp thoáng trong bóng đêm, thấy một tên yêu tu cả người bê bết máu đang chậm rãi tiến lại gần, chuẩn bị vòng ra sau cây hoè đến trước mặt các nàng, lúc này Nguyệt Minh lại không ngồi yên như lời nàng dặn mà mà đột nhiên vùng ra khỏi vòng tay của nàng, nhanh chân chạy về một hướng khác. Muội muội từ trước đến nay lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời của nàng từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại một lần nào, đến lúc chết đi cũng không nhìn về hướng của nàng một cái. Sau đó máu đỏ đẫm trời, mùi tanh tưởi bốc lên mấy ngày liền. Nguyệt Minh chết nên hai gã yêu tu kia không tiếp tục lùng sục vào trong nữa.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Trần Nguyệt Minh tự làm theo ý mình.
Trần Lộ Bạch vẫn luôn biết bản thân mình là một kẻ nhát gan, được chiều quá thành hư, lại còn tuỳ ý làm bậy. Nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn muốn làm chút việc gì đó cho Nga thành.
Kế hoạch của bọn họ đã hoàn thành hơn phân nửa, chỉ cần dũng cảm thêm một chút thôi. Chỉ một chút nữa thôi là nàng và hoè quỷ có thể báo thù cho mọi người được rồi.
Thiếu nữ trầm mặc ngẩng đầu, ngắm nhìn mảnh đất mình yêu thương sâu đậm lần cuối. Có lẽ thứ mà nàng yêu nhất không phải là Nga thành mà chính là những người trong ngôi thành này, những người mà nàng sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.
Cha, huynh trưởng, chị dâu, Nguyệt Minh, gia đinh bị ngựa dọa cho sợ chạy tán loạn, người bán hàng rong lúc nào cũng mỉm cười tiếp đón nàng, còn có cả đám trẻ con ngồi xổm nghịch bùn nơi đầu đường cuối ngõ nữa.
Tất cả bọn họ đều tốt đẹp như vậy, nàng thật sự không nỡ rời đi.
Giờ Tý đã điểm, tiếng chuông ngân vang. Ngay sau đó, vạt áo tung bay, lửa đỏ hừng hực. Ánh lửa bùng lên dữ dội, càng cháy càng bốc lên cao.
Trận pháp được vẽ bằng máu trên mặt đất như có cảm ứng. Màu đỏ thẫm ngả về đen ban đầu bỗng nhiên sáng bừng lên ánh vàng, nháy mắt chiếu sáng chạng vạng, chiếu lên cả khuôn mặt của bức tượng phật đã bị hư hại hơn một nửa trong đại điện.
Kim quang từ từ bay lên trên cao, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, cuối cùng che rợp cả trời, hóa thành một chùm tia sáng dài như một con trường long xông thẳng lên cao. Đám sương mù bị ánh sáng quét sạch không còn sót một chút gì, kim quang chói mắt chiếu sáng cả vòm trời rộng lớn để lộ ra một vầng trăng màu vàng nhạt lặng lẽ.
Đột nhiên có tiếng nổ ầm ầm vang lên, chùm tia sáng kia không hề có dự báo mà nổ tung bốn phía rồi hóa thành vô số bụi vàng lấp lánh, rơi như mưa xuống tòa thành nhỏ hoang phế đã lâu này.
Thế trận như thần phật giáng thế, yêu ma trong thành không có chỗ nào để trốn, tất cả đều tan thành tro bụi.
Mùng năm tháng sáu, trận pháp độ hồn được khởi động. Tất cả mấy trăm tên yêu tà trong Nga thành đều chết trong trận pháp do chính mình dốc sức chế tạo và cả thế cục do một thiếu nữ trẻ tuổi dựng nên.
___
Meo: tôi thề tôi không khóc miếng nào T_T