*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor:Yuu
Chạng vạng ngày thứ hai sau khi đoàn săn thú trở về kinh thành, một chiếc xe ngựa không mấy thu hút đưa Lạc Trăn tiến vào Kỳ vương phủ.
Hoàng đế ban khẩu dụ, bất luận là người bồi công chúa về kinh hay theo Kỳ vương hồi phủ,đều không hẹn mà cùng áp chế tin tức, ngoại trừ người thân và một vài người ngoài thì không còn ai biết chuyện gì đang sảy ra.
Nguyên nhân không có gì khác, ở thượng kinh mấy ngày Lạc Trăn đã đắc tội không ít người. Nếu để cho kẻ có tâm cơ biết được lại gióng trống khua chiêng truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại danh dự của nàng.
Chu Hoài đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe Phùng đại quản sự nói đã đưa người vào vương phủ , nhưng không biết xếp ở nơi nào, ngày mai phải cho nàng làm gì, nghĩ ngợi, phân phó người đưa nàng đến đông viện cách vách nghỉ ngơi, sau đó Chu Hoài phân phó người đưa lên vài bộ y phục cho hắn xem qua.
Phùng đại quản sự nhanh chóng đi tìm, một lúc sau mang lên một cái khay, có bốn năm loại xiêm y thu đông, kính cẩn hồi bẩm nói, “Nếu là phụng thánh mệnh vào phủ chịu phạt , nô tài cho rằng nếu mặc y phục quá tốt thì không hay cho lắm.”
Chu Hoài tiện tay mở ra, xiêm y toàn bộ là màu xanh, váy áo đào hồng yên chi thạch lưu đỏ cùng giày để thêu. Áo có kiểu dáng rộng, tuy nói là y phục của thị nữ,nhưng chất vải rất tốt, mỗi bộ còn có thêm cả hoa tai trâm cài, cũng coi như là phí không ít tâm tư.
Chu Hoài nhìn xong không nhịn được nở nụ cười, phất phất tay, phân phó Phùng đại quản sự mang đi xuống.
“May mắn hôm nay ta nhớ tới nên nhìn qua, bằng không sáng mai Lạc Quân chắc sẽ đánh nháo tới phòng ta mất.”
Hắn phân phó người mở khố phòng, từ năm cái hòm cũ hòm xiểng tìm ra mấy bộ đồ thu đông của mẫu thân ngày trước, dưới ánh đèn mở ra, tìm một bộ váy Yên La màu tím, phối hợp với tay áo cùng giày khảm lưu vân, cổ ái có lông thỏ trắng muốt, lông xù , rất là đáng yêu.
Yuu: *Chắc là cái bộ đồ như này nà*.
Phùng đại quản sự phụng mệnh Chu Hoài đem mấy bộ xiêm y qua cho Lạc Trăn, lại phân phó nói, ” Hôm nay trễ rồi, không kịp tìm trang sức phối hợp, ngày mai mở khố phòng, để nàng tự mình đến chọn.”
Phùng đại quản sự biết lúc trước mình đã hiểu sai ý chủ tử , hổ thẹn ảo não rất nhiều vội vàng đáp ứng, tự mình chạy chậm đưa qua đông viện.
Nửa khắc sau ủ rũ trở về.
“Ngũ Gia, ” Phùng đại quản sự chán nản nói, “Lạc Quân không hài lòng bộ xiêm y này, bảo là muốn mặc nam phục. Bằng không, tiểu nhân cho người gọi thợ may đến, đo đạc thân cao thước tấc, không ăn không ngủ nhanh chóng làm ra bộ mới —— “
Chu Hoài ngăn trở, dặn dò một câu, “Ngươi cứ đem quần áo của nữ tử. Nàng có cái gì bất mãn thì kêu nàng tự mình đến nói với ta.”
—— Sáng sớm ngày thứ hai, tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, Chu Hoài vừa mở mắt, đã nhìn thấy Lạc Trăn.
Nàng mặc một bộ cẩm bào màu thiên thanh giao lĩnh, đai buộc tinh tế bên hông, áo choàng hẹp tay áo hẹp, ôm vừa người, càng thêm lộ ra đôi chân thon dài. Mái tóc đen lấy dây màu thiên thanh buộc cao, tay áo hơi dài, cuốn lên hai lớp, lộ ra cổ tay trắng như tuyết.
Thấy Chu Hoài tỉnh lại, Lạc Trăn vén màn, tinh thần phấn chấn hỏi, “Ngũ Gia, sớm a.”
Chu Hoài nhìn chằm chằm bộ xiêm y có hơi quen mắt này, rơi vào trầm tư.
Lạc Trăn theo tầm mắt của hắn, lướt qua bên người mình, không mấy để ý phất phất tay, “Haizz, quên nói , tối qua quản sự của quý phủ đưa quần áo tới, váy chạm cả mặt đất, ta mặc dô rất vướng xíu, đi đường cũng không tiện. Ta ở đông viện tìm cả nửa ngày chả có cái nào vừa ý, đột nhiên nghĩ ra, chỗ của Ngũ gia mới có xiêm y tốt a! Ta liền vội lại đây lấy một bộ, à cái bộ đặt trên đầu giường đó .”
Chu Hoài chịu đựng đau xót ở bả vai, thong thả ngồi dậy, đè vào huyệt thái dương đang ẩn đau, “… Đó là Thường Mãn Quế chuẩn bị cho ta, sự là hôm nay sẽ mặc .”
Lạc Trăn ân cần treo hai bên màn, “Chắc Ngũ gia không thiếu một bộ quần áo này đâu nhỉ. Xiêm y bình thường hay mặc đâu, ta lấy cho người thay.”
Chu Hoài đưa tay chỉ vào một cái tủ.
Lạc Trăn bước đi qua, cót két một tiếng mở tủ gỗ, tìm vài cái, lấy ra một bộ y phục màu tối, đường chỉ viền bạc thẳng tắp, vui vẻ nói, “Bộ này đẹp sao bình thường ngài không mặc chứ?.” Nói xong liền muốn đem lại đây.
Chu Hoài ngăn cản nói, “Hôm nay không tiếp khách, đổi kiện cũ đi .”
“Ân?” Lạc Trăn đem bộ y phục bỏ vào chỗ cũ, lại lật vài cái, tìm ra một bộ Chu Hoài thường xuyên mặc, đưa cho hắn.
Chu Hoài nhận lấy, lại không thay, u ám nhìn Lạc Trăn đứng trước giường.
Lạc Trăn sửng sốt, hậu tri hậu giác phản ứng , cười nói, “Quy củ của Đông Lục đúng là phiền phức. Uhm, ta biết , nam nữ thụ thụ bất thân, trước mặt không thể thay quần áo. Ta ra ngoài là được.” Đưa tay buông một nửa màn xuống, mở cửa, chắp tay sau lưng, quang minh chánh đại từ đại môn đi ra ngoài.
Ngoài cửa vang lên thanh âm hoảng hốt của thị vệ đi tuần, “Người nào!” “Người nào xông vào phòng của điện hạ !” “Điện hạ! Điện hạ có sao không!”
Chu Hoài nhìn cửa sổ, cất giọng nói, “Ta vô sự. Những người đêm qua canh gác, cùng với Cố thống lĩnh đi chịu phạt. —— Ta sẽ ra ngay bây giờ.”
Mấy nội thị chờ bên ngoài vội vã vào trong, đỡ Chu Hoài đứng dậy, kiểm tra vết thương ở vai, hầu hạ chủ tử đứng dậy mặc quần áo.
Thấy xiêm y tối qua chuẩn bị tốt nay lại bị đổi , Thường Mãn Quế trong lòng buồn bực, chịu đựng không dám hỏi, một tên nội thị chạy tới sau bình phong thu dọn xiêm y vứt đầy đất.
Nhìn y phục trên mặt đất, tên nội thị liền hít một hơi khí lạnh, nhịn không được trộm nhìn Kỳ vương đang ngồi bên cửa sổ.
Chu Hoài lúc này mới chú ý tới bên góc bình phong kia có rất nhiều kiện xiêm y vứt đầy đất, nhất plà bộ xiêm y ở phía trên kia rất dễ gây chú ý của người khác, y phục màu tím, áo cao cổ ở lộ ra một ít lông thỏ.
Nàng vậy mà dám ở trong gian nội thất này thay quần áo.
“Đồ hỗn trướng.” Chu Hoài thấp giọng mắng một câu.
…
Lạc Trăn đổi y phục xong, chủ nhân vương phủ còn chưa ra, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nàng đi khắp nơi một vòng, nhìn thấy hai cái vại to trong đình không có nước, liền hỏi người, tìm quản dịch lấy đòn gánh nước, dưới ảnh mắt hoảng sợ của bao người, đem nước đổ đầy mấy cái vại.
Lúc này mặt trời cũng vừa lên tới đỉnh mái hiên.
Lạc Trăn tựa vào bên cạnh cái lu, không chút để tâm ném vào mấy cái lá, đang suy nghĩ không biết nên làm gì, vẫn là đi chuồng ngựa coi ngựa thôi, tóm lại kiên quyết không thể làm mấy việc hầu hạ như sờ chạm bưng trà đưa nước rửa mặt tắm rửa.
Trong cốt truyện cũ công chúa vào Sở vương phủ khoảng 10 chương, chỉ nghĩ tới đó thôi cũng đủ phiền lòng . Nay nàng lại thay công chúa vào Kỳ vương phủ, khẩu dụ của hoàng đế cơ hồ giống y như trong cốt truyện. Tuy rằng so với vào Sở Vương phủ, Kỳ Vương phủ vẫn tốt hơn, nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
—— Chắc không vì nàng làm sụp đổ cốt truyện cũ, mà lại bắt nàng thay thế cái nạn của Tuyên Chỉ a…
Tức.
Ngay vào lúc này, cửa gỗ ở chính phòng cót két mở ra.
Chu Hoài ăn mặc chỉnh tề, quả nhiên mặc bộ cẩm bào xanh nhạt kia, tay phải được nội thị đỡ, tay trái ôm lấy vết thương ở vai, bước ra ngoài.
Bước chân tới chỗ Lạc Trăn thì dừng, chăm chú nhìn vào mấy thùng gánh nước dưới đất.
“Cố ý mặc bộ xiêm y này của ta chạy tới đây nấu nước sao? Quả thật chỉ có Lạc Quân mới nghĩ ra.”
Lạc Trăn vô tội xòe tay, “Ngoại trừ nấu nước chẻ củi, ta cũng không có gì làm. TLàm thư đồng thì còn có thể, nhưng bên người Ngũ gia đã có Mục Tử Ngang rồi. Ngươi nhìn đi, kế tiếp, nếu không —— ta đi chăm ngựa nha?”
“Theo ta đi hậu hoa viên .”Chu Hoài ung dung nói, ” Lúc trước Lạc Quân đưa tới chậu Hồ cơ lan kia, cần phải có hai người chuyên môn chăm sóc một chậu, trong hậu hoa viên nhân thủ không đủ dùng. Trong vương phủ nay chỉ thiếu người trồng hoa .”
Lạc Trăn: “…”
Hậu hoa viên khi vào đông, cỏ cây trống trơ, mấy chỗ mai vàng còn chưa nở rộ, phóng mắt ra là một mảnh đìu hiu.
Chỉ có vườn ươm bên kia, có mấy chục chậu hoa quý tươi tốt, còn có mấy bông hoa mẫu đơn đang nở rộ thay nhau khoe sắc.
Lạc Trăn nhìn tới chậu Hồ Cơ Lan đang ở trong vườn ươm, thoạt nhìn mọc cũng rất tốt, lá xanh biếc, còn có hai ba nụ hoa màu vàng nhạt, thật đáng yêu.
Nàng lại gần quan sát vài lần, “Xem ra nó sinh trưởng rất tốt a” Đưa tay đẩy đẩy cái nụ trên cao nhất, quay đầu nhìn Chu Hoài cười nói, “Ngũ Gia lại lừa ta.”
Lão nông dân đang quỳ bên cạnh đột nhiên nổi giận , mãnh mẽ đứng dậy kêu lên, “Đừng chạm —— “
Đã là chậm quá.
Vừa rồi còn có một nụ hoa vàng nhạt, bị đầu ngón tay cọ nhẹ một hồi liền ủ rũ dưới mặt đất.
Lạc Trăn: “…”
Nàng nhanh chóng thu tay về, dường như không có việc gì nói, “A, Có lẽ là rễ cây bị con gì đó ăn rồi? Vị này, có thể lấy chổi lại đây quét đi không.”
Người nông dân trồng hoa kia than thở, một bên quét rác một bên dùng giọng Đông Lục Quan Thoại thấp giọng oán giận, “Lại rơi, chạm một chút liền rơi, gió thổi qua cũng rơi, tiếng ho khan lớn một chút cũng rơi. Thật đúng là hiếm lạ , có thể không lạ sao, được chiều chuộng đến mức không nở ra hoa luôn cơ.”
Lạc Trăn: “…”
Chu Hoài đứng bên cạnh gật gật đầu, mang theo vài phần vui mừng nói, “Thì ra là không biết thật, không phải cố ý đưa chậu hoa bảo bối này đến giày vò ta .”
Lạc Trăn lúng túng hận không thể chỉ trời thề, “Ta không biết, lúc trước thật không biết! Ta nói thật với Ngũ gia, lúc ta ở Mạt Lăng Đô, tuy ta không trồng nhưng ở chỗ bọn ta hoa không có như thế này. Hồ cơ lan này sao yếu ớt thế chứ, sao mà vừa chạm vào đã rơi thế chứ!”
Chu Hoài ‘Ngô’ tiếng, “Thì ra là vậy .”
Hắn đưa tay chỉ chậu hoa, “Kỳ thật Hồ cơ lan quý quốc chăm không tới mức như thế, không biết tại sao, đến Đông Lục, nở hoa rất khó khăn. Bởi vậy, lúc trước Lạc Quân đề nghị đưa tặng một chậu Hồ lan cơ chính phẩm ở Mạt Lăng Đô, ta còn âm thầm vui sướng rất lâu. Không nghĩ đến…”
Nói tới đây, Chu Hoài cho Lạc Trăn lưu chút mặt mũi, không nói nữa.
Lạc Trăn nhịn không được lại dâng lên vài phần lòng áy náy, lúc này hứa hẹn, “Ngũ Gia yên tâm, chờ tháng sau lúc đưa thư về Mạt Lăng Đô, ta sẽ nhờ người chọn mấy chậu Hồ cơ lan thật tốt chuyển đến tặng ngài.”
Chu Hoài che vết thương ở vai, chậm rãi đi ra khỏi vườn ươm “Vậy ta sẽ chờ . Lần trước Lạc Quân nói muốn nướng hươu bào, hươu bào đến nay vẫn còn trong hầm băng. Hy vọng Hồ Cơ Lan, không cần chờ lâu quá mới tốt.”
Lạc Trăn đi qua, đỡ lấy cánh tay hắn không bị thương, ân cần đi ra ngoài, “Haiz, Xem Ngũ gia nói này. Mấy ngày hôm trước ở khu vực săn bắn hoàng gia, nếu không phải xảy ra chuyện, thì hươu bào sớm đã tới miệng rồi . Chờ vết thương của ngài tốt lên, kêu Mục Tử Ngang, chúng ta liền dựng giá nướng trong vương phủ! Vừa nướng vừa ăn! Bảo đảm sẽ cho mọi người cảm nhận hương vị nhớ mãi không quên!”
Chu Hoài nghiêng đầu , nhìn chòng chọc nàng một chút, khóe miệng thản nhiên cười, “Ngươi chỉ có nhanh mồm nhanh miệng, lời nói ra là thật hay giả, chính ngươi còn không rõ. —— mà thôi, coi ngươi như nói là sự thật đi. “
Lạc Trăn lập tức lớn tiếng kêu oan, oán giận hắn nghĩ xấu cho nàng.
Sợ gió lạnh thổi vào vườn ươm, nên cánh cửa được làm rất chắc, bên ngoài còn treo vải bông , che rất kín. Bên này hai người vừa mở cửa ra, người còn chưa ra ngoài, chỉ thấy một đạo bạch quang nhanh như thiểm điện, từ trong khe cửa nhảy thẳng vào, chạy thẳng tới chỗ chậu Hồ cơ lan kia.
Lạc Trăn: “…” Cái gì đây?
Chu Hoài: “…” Rơi vào trầm tư.
“A!” Người chăm hoa bỗng kêu to, “Điện hạ! Lại là nó! Lại là con Ngọc Nô này! A a a, hôm qua mới làm rụng mất ba nụ hoa!”
“Là Tuyết Châu.” Chu Hoài nói, “Mà thôi, lần này lại không giữ được. Lần tới thử lại thôi.”
Lạc Trăn quay người qua, mắt mở trừng trừng nhìn con mèo trắng như tuyết châu kia, búng người một cái nhảy lên giàn trồng hoa, đối diện với chậu hoa có nụ hoa vàng nhạt, duỗi móng cào một cái ——
Hai nụ hoa còn dư lại rớt xuống đất.
Người trồng hoa đấm ngực giậm chân.
Nhị quản sự mang theo vài người lại, vội vàng hành lễ, ra lệnh cho mấy tên gia đinh đuổi bắt con mèo.
Lạc Trăn: “…Con mèo đó của ta sao?”
Chu Hoài khẳng định , “Của ngươi đấy, con Ngọc Nô của công chúa ngoan cực kỳ.”
Lạc Trăn: “… Ta không biết, lúc trước thật không biết.”
“Được rồi, lời này ta nghe ngươi nói cũng khá nhiều lần rồi.” Đối với cái chuyện gà bay cho sủa này, Chu Hoài cũng có chút đau đầu, bảo thư đồng vén mành của vườn ươm, đi ra ngoài, “Từ lúc rước lễ vật của ngươi vào cửa, phủ của ta không lúc nào yên tĩnh.”
Hai người dọc theo áo sen đi một vòng, vết thương của Chu Hoài bất giác đau, thấy cũng sắp tới lúc đổi thuốc, liền muốn về chính viện.
Mới vừa đi ra ngoài vài bước, một tên gia đinh chạy lại, thay Phùng đại quản sử đang ở ngoài viện truyền lời đến:
“Tam gia tới phủ thăm Ngũ Gia.”