Editor: Yuu
“Cổ ngữ Đông Lục có dạy, nam nữ từ khi bảy tuổi đã có khác biệt. Lại nói, nam nữ thụ thụ bất thân. Cho nên trước khi Phán Cung được thành lập, liền cố ý thiết lập Đông Tây Đài Quán, nam tử tại Đông Đài Quán, nữ tử tại Tây Đài Quán, lấy Âm Dương điều hòa, thiên hạ đều theo ý.”
Ôn Đại Nho bưng chén trà bên cạnh lên, nếm hớp trà, thanh âm vẫn nhàn nhạt như cũ.
“Tiếc là phong tục Dĩnh Xuyên Quốc khác lạ, Âm Dương mất cân đối, càn khôn điên đảo. Kính Đoan công chúa thân phận tôn quý, lại cố ý muốn gia nhập Đông Đài Quán, Ôn mỗ cũng không thấu được nỗi khổ này. Nay nam nữ cùng trường, mười bảy tuổi cùng tiệc, Ôn mỗ càng nghĩ, chỉ có thể mượn cái bình phong này dùng một chút .”
Hắn thò tay chỉ một cái vào tấm bình phong, “Chư vị, phi lễ chớ nhìn. Về sau khi đến Đông Đài Quán, vậy làm phiền Dĩnh Xuyên quý nữ ngồi ở sau bình phong! Bằng không, sợ rằng gây trở ngại cho các đệ tử khác đến cầu học —— “
Lời nói chưa hết, sau tấm bình phong bất chợt lộ ra một cái đầu.
Ôn Đại Nho cố ý chọn lựa tấm bình phong Tùng Hạc khá cao, chắc tầm sáu thước, vóc người Lạc Trăn lại khá cao, nếu miễn cưỡng nhún chân lên có thể lộ ra đôi mắt.
Nàng khoa tay múa chân một chút, bỏ qua vụ nhón chân, xoay người nhảy lên bàn gỗ, từ sau tấm bình phong lộ ra nửa đoạn vai.
“Ôn tiên sinh nói xong rồi chứ?” Nàng ghé vào bình phong mỉm cười nói, “Tiên sinh nói xong , có thể để học sinh nói hai câu không”
Sắc mặt Ôn Đại Nho trầm xuống, đem chén trà đặt mạnh lên bàn, “Còn ra thể thống gì. Bước xuống dưới!”
Lạc Trăn trên cao nhìn xuống chắp tay, “Quả thật không ra thể thống gì, học sinh xin thỉnh tội. Nhưng là Ôn tiên sinh, chúng ta thành tâm muốn ngồi học lại bị lão nhân gia ngài dùng một tấm bình phong để che lại, ngồi nơi hẻo lánh này, nhìn thì nhìn không thấy, nghe cũng nghe không rõ, như vậy làm gì còn sức để học chứ.”
Ôn Đại Nho lạnh lùng nói, “Nếu như trên giảng đường học khôn rõ, tan học có thể ở lạ, chờ các vị phu tử giảng giải. Về phần giảng lại, cũng sẽ không kém. Công chúa nếu đã đến Đông Lục du học, vậy phải tuân thủ tập tục của Đông Lục, không thể giống Dĩnh Xuyên Quốc được. Cái này chính là ‘Lễ’ , là cái đầu tiên công chúa phải học”
Trong bình phong truyền đến một tiếng trầm vang. Tuyên Chỉ tức giận ném đồ chặn giấy.
“Tuyên Chỉ lấy lễ để đối đãi, cớ gì tiên sinh lại vô lễ như thế!”
Ôn Đại Nho nghe như không nghe, bình tĩnh lật sách, “Hôm nay giảng bài, nói về phong tục của Đông Lục —— “
“Tiên sinh chậm đã.” Lạc Trăn ghé vào bình phong, cắt đứt giọng nói của Ôn Đại Nho.
“Ôn tiên sinh học thức uyên sâu, luận học vấn, học sinh tuyệt đối không theo kịp . Bất quá, hôm nay nếu nói về phong tục hai nơi, đề tài này học sinh tốt xấu gì cũng có thể nói lên vài câu. Như vậy hôm nay Lạc mỗ liền góp chút ý vậy, cho chư vị đang ngồi ở đây biết phong tục hai nơi có gì khác biệt, đến cùng cũng chỉ có vài phần khác biệt thôi.”
Dứt lời, nàng vén vạt áo, lưu loát nhảy xuống ghế, dời bước đi ra khỏi bình phong, đứng ở bên cạnh bình phong.
Híp mắt quan sát một lát, nàng nhắm ngay giữa bình phong đạp một cái.
Bình phong cao sáu thước đổ ầm xuống.
Bên trong Minh Phong Đường, tiếng ồ nổi lên bốn phía.
Ôn Đại Nho đột nhiên biến sắc, đập bàn đứng lên, “Một tiểu quốc nho nhỏ cớ gì ở đây ngông cuồng!”
“Xin lỗi.” Lạc Trăn khách khách khí khí nói, “Chúng ta chỉ là tiểu quốc, chính là không biết cấp bậc lễ nghĩa như thế đó. Lạc mỗ chỉ biết là, kẻ bề tôi, phải phân ưu giúp chủ, chủ nhục thần chết.”
Nàng đưa tay chỉ vào tấm bình phong trên mặt đất, “Lần sau nếu lại đưa đến loại đồ này, đến một cái, đá một cái. Nếu có tổn hại, ghi cho công chúa, để chúng ta thanh toán. Tiếc là bài học hôm nay tiên sinh chuẩn bị, vốn là văn học, bây giờ lại thành võ học .”
Ôn Đại Nho mấp máy môi vài cái, rốt cuộc không cách nào nhịn được, giận dữ đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.
Minh Phong Đường liền rối tung.
Cách xa nhau hai chỗ ngồi, Chu Hoài dựa vào cửa sổ, cau mày, một tay day day vai trái. Bình phong cao như thế đổ xuống, chắc là đã đổ vào hướng của Chu Hoài, chỉ là một cái cạnh gỗ đập vào cũng đau không tả.
Lạc Trăn lúc này mới nghĩ đến vừa rồi nàng đạp tấm bình phong, khả năng đã đổ vào người khác, vội vàng nói, ” Xin lỗi, Kỳ Vương điện hạ, có phải đã đập vào người hay không?”
Chu Hoài ngồi cạnh cửa sổ bên phải, bên trái là thư đồng Mục Tử Ngang . Mục Tử Ngang đứng dậy vội vàng kiểm tra bả vai Chu Hoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tự nhiên bình phong rung rung vài cái, có người kinh hô, “Văn tiểu hầu gia ở dưới bình phong!” Chung quanh có mấy người đem bình phong dời đi, kéo Văn Húc từ dưới đất lên.
Văn Húc ngồi bên trên góc trái Tuyên Chỉ, hắn xui xẻo, vừa vặn bị đập, mũi ấn lên bàn gỗ, nhất thời máu mũi chảy không ngừng.
Hai ba người vội vàng lấy tấm khăn che mũi cho hắn, Văn Húc đẩy bọn họ ra, che mũi xoay người lại, ôm nỗi hận trừng vài bước đi qua Chu Hoài đến bàn Lạc Trăn, giọng mũi hàm hồ nói, “Ngũ Gia còn không chắc có bị thương đâu, nhưng Văn gia bên này đã bị đè bẹp rồi! Chảy máu luôn rồi!”
Lạc Trăn cũng không quay đầu lại, ném lại một câu, “Chảy máu thì lo lau đi, để đó làm gì, có phải là nam nhân không.”
Văn Húc tức giận đến phát cuồng, che mũi, hầm hầm rời đi, đi tìm thái y đang trực ở Phán Cung.
Bên kia Chu Hoài che đầu vai trái, lại không đồng ý cho người khác kiểm tra thương thế, miệng khách khí nói, “Không có gì đáng ngại, mong Lạc Quân về chỗ ngồi.”
Lạc Trăn tính lại hỏi, nhưng Mục Tử Ngang trực tiếp đi qua nàng một cái, “Cách Ngũ Gia xa một chút!”
Lạc Trăn lảo đảo nửa bước rồi đứng vững vàng, lúng túng sờ sờ mũi, cũng không nói cái gì nữa, xoay người đi trở về bên người Tuyên Chỉ, nhấc túi lên, thu bút giấy cho vào túi.
“Tiên sinh đi rồi , chúng ta còn ngốc ở nơi này làm gì. Đi đi, công chúa. Ra ngoài đi vòng vòng nào.”
Tuyên Chỉ tự nhiên không thể không đi, đứng dậy cùng đi .
Rất nhiều ánh mắt nhìn hai người đi khỏi Minh Phong Đường, màn cửa mới buông xuống, trong học đường đã ầm ầm nghị luận.
Ngồi ở hàng trước chính giữa là Sở Vương Chu Tầm, xoay người lại, cách một cái cửa sổ, không chuyển mắt nhìn bóng lưng công chúa xinh đẹp tuyệt trần đi ra ngoài.
“Quái lạ.” Hắn thì thào lẩm bẩm, “Hai người này là thân phận công chúa và nô tì. Sao mọi chuyện lại đều do họ Lạc kia quyết định vậy?.”
“Người Lạc thị đều như nhau cả.” Hoa Chính Quân ngồi bên cạnh che miệng thấp giọng nói, “Năm ngoái Dĩnh Xuyên Quốc tiến cống, là Lạc Nhã Chi tỷ tỷ của Lạc Trăn đưa tới. Phụ thân mang ta đi dự tiệc có gặp một lần, Lạc Nhã Chi thân là phó sứ, nhưng ai cũng phải nể nàng ta nửa cái đầu đấy.”
Chu Tầm như có điều suy nghĩ, than một tiếng, “Làm khó công chúa , bên người chỉ có một nha hoàn, chỉ toàn một bộ dáng ương ngạnh. Ta thấy công chúa lại rất tốt.”
Ngồi trên Chu Tầm là Tề Minh, giễu cợt nói, “Tam gia thấy giai nhân, tự nhiên cảm thấy không có chỗ nào không tốt. Lại quên vừa rồi nàng ta mới ném cái đồ chặn giấy đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chương 09: Bị bên trên hỏi , để các tiểu thiên sứ đợi một ngày rồi.
Công chúa là té ngã, ngã lên người Sở vương, không phải diễn X, mong nhóm xét duyệt bỏ qua a.