Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 37: Sư phụ, có đẹp không?



Vương Dạ Nguyệt bị giọng điệu của Nhi Nhi chọc cười.

Cô bé này thật là…

Bảo sao không bị bắt nạt

Không biết khéo léo nịnh gì cả

Vương Dạ Nguyệt đi ra cửa thì nhìn thấy Mặc Ảnh đã đứng trước cửa đợi.

Sư phụ nàng vốn đã đẹp thì mặc gì cũng đẹp, bộ y phục Mặc Ảnh khoác lên có chút trang trọng, lịch thiệp hơn.

“Sư phụ ngầu quá nha..”

Mặc Ảnh bị ấn tượng với vẻ đẹp đầy thu hút của Vương Dạ Nguyệt mà im lặng mất vài giây. Lúc sau hắn mới trã lời:” Khụ! Điều đó là đương nhiên…”

“Chúng ta đi thôi!”

Nhi Nhi lùi ra phía sau, để Vương Dạ Nguyệt và Mặc Ảnh đi cùng nhau. Nàng ta cười cười thầm nghĩ :” Mặc Ảnh đại nhân ắt hẳn đã bị Dạ Nguyệt tiểu thư làm điêu đứng rồi!”

Người gì mà vừa thông minh lại xinh đẹp…

Ông trời đúng là thiên vị a…

Mặc Ảnh nhìn qua Vương Dạ Nguyệt :”Nguyệt Nhi, trâm cài tóc của con…”

“A”- Vương Dạ Nguyệt lấy trong túi áo ra cây trâm mà mẫu thân tặng, nàng thử lấy tay cài nó lên tóc nhưng không thuận lắm

“Để ta…”- Mặc Ảnh lấy cây trâm từ trong tay Vương Dạ Nguyệt, lần đầu hắn cài tóc giúp người khác, cũng cẩn thận mà cài lên.

“Trông nó rất hợp với tiểu thư!”- Nhi Nhi lên tiếng

Vương Dạ Nguyệt hài lòng, đưa tay chạm vào cây trâm.

Cảm giác lúc trước lại quay về, chính là lúc nàng được mẫu thân cài trâm lên tóc trước khi bi kịch ấy xảy ra. Cây trâm ấy đã luôn gắn bó với hình bóng người mà nàng yêu thương nhất. Người thân của nàng!

Dạ Nguyệt nhìn qua Mặc Ảnh, hắn ta chăm sóc nàng như con, lại cưng chiều như thế. Lúc trước khi mẹ nàng cài nó lên tóc, nàng đã định hỏi một câu

“Sư phụ, có đẹp không?”

Đôi mắt Dạ Nguyệt vẫn lạnh lùng, kiên định làm hắn ngạc nhiên.

Oa..

Tiểu thư hỏi câu chí mạng quá a…

Được người đẹp hỏi như vậy, ta mà là nam nhi chắc xỉu tại chỗ rồi!

Nhi Nhi phấn khích, nhìn qua Mặc Ảnh

Tim hắn khẽ lay động, gương mặt hơi đỏ. Trước kia hắn chưa khen ai bao giờ, gặp cảnh tượng này cũng là lần đầu. Hắn bối rối cũng phải.

Mặc Ảnh quay mặt đi, trấn an tinh thần:” Đẹp…!”

Như lấy hết dũng khí thời cha sanh mẹ đẻ đến giờ, hắn ra cả mồ hôi tay.

Dạ Nguyệt mỉm cười tuyệt đẹp, sải bước đi nhanh về đằng trước, đến chỗ cung yến. Mặc Ảnh thở dài một tiếng

Thật sự quá sức với hắn.

“Mặc Ảnh đại nhân, cây trâm cài tóc đó là của mẫu thân Dạ Nguyệt tiểu thư ạ?”-Nhi Nhi có chút thắc mắc

“Đúng vậy…Nhưng bà ấy đã không còn ở đây nữa, cả cha nàng ấy cũng vậy.”

Nhi Nhi nghe vậy có chút chấn động, cũng có phần thấu hiểu.

Lúc đó khi được Mặc Ảnh cài tóc, Dạ Nguyệt đã nhớ đến hình ảnh mẹ nàng lúc trước. Cả câu hỏi lúc nãy cũng vậy. Những thứ cảm xúc trẻ con mà nàng ta thể hiện trước mặt Mặc Ảnh cũng vì nàng xem Mặc Ảnh như người thân duy nhất.

Con người cũng chỉ trẻ con trước mặt người họ tin tưởng.

Nhưng liệu cảm xúc của Dạ Nguyệt tiểu thư và Mặc Ảnh đại nhân có giống nhau?

Xào xạc

“Mặc Ảnh đại nhân mà cũng có lúc như vậy sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.