“Hôm trước, ngươi bảo đến Tần Chi Viên một chuyến, Cố Loa Thành gặp vấn đề gì sao?”- Trương Liêu Vũ cũng lấy Địch Tử ra, có ý độc tấu một bản.
“Không hẳn. Có người ta muốn tìm.”
Bạch Cố Vương vừa cười, vừa nói với vẻ thần bí.
Trương Liêu Vũ rút ra một chiếc khăn, cẩn thận lau chùi Địch Tử :” Chật! Vị các hạ nào không may lọt vào tầm mắt ngươi vậy?”
“Hai vị đều “giống” ta!”
Trương Liêu Vũ khựng lại đôi chút, tính hiếu kì có chút khơi dậy:” Nói thế thì, Tần Chi Viên sau này như hổ mọc thêm cánh rồi. Cũng thuận tiện cho chúng ta, lật đổ bọn Hoàng Thất!”
“Còn mẫu thân của ngươi?”
“Bà ấy sẽ hiểu cho ta! Ta cũng đã nói chuyện với bà ấy, dân chúng đói khổ, hận cao ngút trời, nếu không ra tay, e rằng không kịp!”
Dứt lời, Trương Liêu Vũ cất tiếng sáo, âm thanh vang vọng trong vườn Ngự Uyển. Nó có chút tuyệt tình, bi thương, len lỏi trong đó là sự oán hận, muốn vùng lên, muốn lật đổ, muốn tàn phá….Nếu không vì mẫu thân lâm bệnh nặng, không nên nghe tin xấu, cả gia tộc Hồ Nhất Thiên đã lật tung bọn khốn Hoàng Thất ấy lên, xây dựng trường học, nơi ở cho nhân dân!
Đôi mắt Trương Liêu Vũ không sắc xảo như Bạch Cố Vương, nhưng nó luôn chứa sự lương thiện, một ngạo khí của kẻ mạnh khi giúp đỡ người khác. Bởi vậy, hắn luôn được lòng không chỉ người trong gia tộc Hồ Nhất Thiên mà còn của nhân dân Cát Tứ Yên.
“Thế, hai vị mà ngươi nói là người như thế nào?”- Trương Liêu Vũ dừng thổi, hắn cũng tò mò về những năng lực gia, những kẻ còn được gọi lạ “dị nhân”.Hắn cũng có chút tham vọng về nó, nhưng năng lực trời ban thì hắn đành chịu.
“Một kẻ tĩnh lặng như nước.”
“Một người cao ngạo, tung hoành thiên hạ.”
“Trên đời có người lợi hại như vậy sao?”- Trương Liêu Vũ nghe Bạch Cố Vương kể mà cao hứng -“Nhân tài như vậy, ắt hẳn sẽ xuất hiện trong cung yến tối nay?”