Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 47



Bạch Lang đang mơ gọi tên Quý Tu kêu nơ bướm thật xấu, vẫn không biết nhị sư huynh đang ở bên cạnh.

Nàng một tiếng “Nhị sư huynh” mềm mại làm không khí thoáng chốc liền trở nên ái muội.

Ánh nến soi lên bóng hai người ở trong phòng.

Tay Quý Tu vẫn đang bị Bạch Lang cầm lấy.

Hắn rũ mắt nhìn đối phương, đầu ngón tay tựa như bị bỏng.

Tiểu Bạch Long ngốc nghếch còn không biết bản thân lại làm ra cái chuyện gì, xoay người lại ngủ đến trời đất u ám.

Quý Tu qua một lát liền cười khẽ, trước khi đi cúi đầu, một cái hôn nhẹ nhàng dừng ở trán Bạch Lang.

“Hy vọng ta cũng có thể mơ thấy ngươi.”

……

Bạch Lang một đêm này luôn cảm thấy bản thân ngủ không được yên giấc.

Nàng ngày hôm qua trong mơ mơ thấy mình đi trả lại dây ngân sa, kết quả nhị sư huynh lại cưỡng ép thắt cho nàng một cái nơ bướm xấu y chang của sư tôn, còn vuốt đầu nàng nói nàng như vậy rất đẹp.

Bạch Lang đương trường thiếu chút nữa đã bị dọa khóc.

Suốt cả đêm nàng đều đang cùng nơ bướm đấu tranh. Nhưng cái nơ bướm kia giống như âm hồn bất tán, gắt gao đuổi theo nàng. Vô luận Bạch Lang cự tuyệt như thế nào đều vô dụng. Nàng thiếu chút nữa là mắc chứng sợ hãi nơ bướm.

Trong mơ tên của nhị sư huynh không biết bị gọi đến bao nhiêu lần, đến ngày hôm sau thức dậy Bạch Lang vẫn còn có chút hốt hoảng ngốc lăng.

“Tiểu Bạch, dậy chưa? Hôm nay là yêu thú đại khảo, các đệ tử đều phải trình diện.”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của đại sư huynh Cố Xuân Lăng.

Bạch Lang mơ hồ gật gật đầu, còn chưa tỉnh táo lại, thẳng đến khi tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, mới giật mình, nhìn về phía gương.

Trên gương đồng là hình ảnh mái tóc nhu thuận thả trên vai, một bộ y phục đệ tử màu trắng, cũng không có chỗ nào không đúng.

Bạch Lang chớp mắt nhìn thật lâu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Nguyên lai là giấc mơ a.”

“Tiểu Bạch, xảy ra chuyện gì sao?”

Thấy bên trong chậm chạp không có ai lên tiếng, Cố Xuân Lăng không khỏi lại gõ cửa lần nữa, thanh âm có chút lo lắng.

Cũng không trách hắn lo lắng. Đã nhiều ngày Ma tộc tàn sát bừa bãi, Thái Thanh Tông lại có nội gian, thật sự làm cho người không yên lòng.

Khi ở bên trong thật lâu không có động tĩnh, Cố Xuân Lăng nghĩ gõ cửa lần nữa nếu vẫn không có người ra mở liền phá cửa mà vào, bỗng “kẽo kẹt” một tiếng, cửa rốt cuộc mở ra.

Bạch Lang nhìn hắn vươn tay tới, giải thích một câu: “Đại sư huynh, ta không sao. Vừa rồi ngủ có chút mơ hồ.”

Giọng nói của nàng vẫn giống như mọi khi.

Cố Xuân Lăng nhìn nàng một cái, vốn vừa chuẩn bị nói không có việc gì thì tốt, kết quả lại nhìn thấy đáy mắt Bạch Lang hơi có chút màu xanh.

Tiểu Bạch ngày thường vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm, đây vẫn là lần đầu tiên thấy nàng mỏi mệt như vậy.

Hắn mày hơi nhăn lại, nhìn chằm chằm mạt xanh nhợt nhạt trong đáy mắt Bạch Lang kia, gọi Bạch Lang cũng không có phản ứng lại, còn tưởng rằng bản thân đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Ngươi tối hôm qua……?”

Bạch Lang ngơ ngác: “Ta tối hôm qua cùng sư tôn đi ra ngoài a.”

Cùng sư tôn đi ra ngoài?

Cố Xuân Lăng mày nhíu càng sâu.

Bạch Lang còn chưa rõ chuyện gì, liền thấy sư huynh bỗng nhiên duỗi tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đáy mắt nàng, cuối cùng nói: “Thôi, về sau vẫn là đi ngủ sớm một chút đi.”

Một đạo linh khí ôn nhuận như nước từ đầu ngón tay thanh niên trước mặt chảy ra, nhẹ nhàng xoa ở đáy mắt Bạch Lang, làm cho đôi mắt có chút khô khốc của nàng lập tức thoải mái lên.

Loại cảm giác như được dòng nước mát xa này thật sự là quá thoải mái.

Mãi cho đến khi đại sư huynh thu tay, Bạch Lang còn theo bản năng giống như động vật nhỏ híp híp mắt, ngay sau đó liền nghe thấy Cố Xuân Lăng cười khẽ.

Bạch Lang phản ứng lại, không khỏi có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn đại sư huynh, chúng ta đi nhanh đi. Đến trễ không tốt đâu.”

“Được.”

Biết Tiểu Bạch Long là đang cố nói sang chuyện khác, Cố Xuân Lăng cũng không vạch trần nàng, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng.

Các yêu thú từ sáng liền bắt đầu phân nhóm khảo thí.

Bạch Lang đám đệ tử các nàng sáng sớm đã phải đến duy trì trật tự, để tránh ra xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Dù sao từ khi vạn vật có linh tính tới nay, yêu thú với người vẫn là lần đầu tiên có thể sống chung hoà bình như vậy.

Lần yêu thú đại khảo này không thể không nói là có ý nghĩa hết sức trọng đại.

Khi Bạch Lang tới, phát hiện Huy Dạ thánh quân cư nhiên cũng tới.

Mấy đồng bạn nhỏ của Long tộc bọn họ vừa thấy mặt liền kích động hướng Bạch Lang chào hỏi.

Đặc biệt là mực tinh đã lâu không gặp, quơ chân múa tay loạn cả lên.

Bạch Lang nhìn thoáng qua, tuy rằng rất muốn nhắc nhở đối phương như vậy thực cay mắt, nhưng lại ngại hiện tại không phải lúc, chỉ có thể thập phần rụt rè gật gật đầu, sau đó xếp vào hàng đệ tử Thái Thanh Tông.

Nguyệt Huy Dạ cũng thấy một màn này, phe phẩy cây quạt không khỏi cười khẽ.

“Huy Dạ thánh quân.”

Vị chưởng môn bên cạnh không biết hắn thấy cái gì mà cao hứng như vậy, nhưng lại đều lục tục tới vấn an, ngữ khí không thiếu ý tứ muốn thân cận.

“Không nghĩ tới thánh quân cũng tới.”

Nguyệt Huy Dạ tuy rằng cảnh giới không phải là thánh vị chính thống, chỉ tới quyết tử cảnh giới, nhưng lại có xuất thân cao quý, chỉ kém một bước qua cửa là có thể đột phá. Lại thêm Vô Sinh Hải là nơi tài nguyên phong phú nhất trên đại lục, giao hảo với Long tộc đối với những tiên môn này một chút chỗ xấu cũng không có.

Dù sao ngoại trừ Tích Nghiệp Các, các môn phái khác năm trước đều nhận con cháu Long tộc.

“Chư vị khách khí.”

Sau một phen hàn huyên, Nguyệt Huy Dạ cuối cùng cũng được thanh tịnh chút.

“Già Ly thánh tăng.”

Sau khi nhìn thấy Già Ly, hắn chủ động mở miệng. “Huy Dạ thánh quân cũng tới?”

Hắn nắm tràng hạt, thần sắc bất biến, khi đang nói chuyện, sắc môi tái nhợt ho nhẹ một tiếng.

Nguyệt Huy Dạ nhấp môi nói: “Lần giáo hóa này chính là đại sự của nhân yêu hai tộc, bổn quân tự nhiên không thể bỏ qua.”

“Già Ly thánh tăng đây là……?”

Nguyệt Huy Dạ nhìn bạch y tăng nhân trước mặt bộ dáng suy yếu, có chút nghi hoặc.

Già Ly hơi hơi lắc đầu.

“Phiền thánh quân quan tâm, mấy ngày trước Ma tộc tới gây rối, bần tăng chỉ là bị thương một chút mà thôi.”

Di, Già Ly thánh tăng bị thương?

Bạch Lang vẫn luôn chú ý bên kia, lúc này nhìn qua liền thấy khuôn mặt tăng nhân trước nay vẫn thanh ninh đạm nhiên hôm nay thần sắc bỗng tái nhợt, lúc này mới nhớ tới ngày đó ở trong quỷ vực thánh tăng hình như bị hít vào chút khí độc. Chẳng lẽ hiện tại vẫn chưa tốt lên?

Nàng trong lòng lo lắng, đang muốn nhíu mày, lại bỗng nhiên bị người vỗ vỗ bả vai đánh gãy.

“Tiểu nha đầu.”

Thanh âm bên tai có chút quen thuộc.

Bạch Lang quay đầu liền thấy một gương mặt có chút quen mắt.

Đây là…… Hành Tương chân quân? Ngươi dọn gạch xong rồi à?”

Nàng theo bản năng hỏi.

Hành Tương:……

Hắn sắc mặt cứng đờ, lại vẫn tức giận nói: “Đã sớm dọn xong rồi. Nếu không phải do tên vô sỉ Yến Phất Quang kia, ta cũng không phải dọn lâu như vậy. Mấy ngày nay vẫn luôn không gặp ngươi, ngươi đi đâu vậy?”

Hành Tương vẫn là có chút lo lắng tiểu đệ tử này. Vừa nhìn đã thấy tiểu cô nương này ở Thái Thanh Tông không được coi trọng, bằng không sao lại bị phái đi dọn gạch. Lâu như vậy lại biến mất không thấy, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Bạch Lang quay đầu đối diện với khuôn mặt nhìn như nghiêm trang của đối phương, nhưng kỳ thật lại có chút quan tâm, không khỏi trầm mặc một chút.

Đây là muốn nàng trả lời như thế nào đây?

Nói rằng nàng đã tìm được Huyết Thanh Châu bị mất lúc trước, cho nên không đi nữa?

Bạch Lang còn chưa quên sự tình mình làm nổ nhà xí làm hại Hành Tương chân quân phải đi dọn gạch, hơn nữa…… đối phương hình như còn chưa biết sư tôn nàng chính là tên vô sỉ mà hắn hận nhất kia đi?

Hai người đứng song song, Hành Tương vốn chính là tới tìm Bạch Lang, cũng không thèm để ý thân phận linh tinh gì đó.

“Ngươi khó nói vậy thì thôi.”

Đứa nhỏ này sư tôn nàng nhất định ở Thái Thanh Tông cũng không có địa vị gì, đến nói cũng không dám nói. Thật đáng tiếc.

Hắn lên tiếng: “Ta thấy ngươi là hạt giống tốt, rất hợp tâm ý bản tôn. Ngươi nếu ở Thái Thanh Tông không nổi nữa, hôm nay sau đại khảo ta có thể hướng Minh Di chân quân xin phép mang ngươi về Lăng Kiếm Cung của bọn ta. Ở Lăng Kiếm Cung ngươi nhất định sẽ được coi trọng.”

Mang, mang nàng đi?

Bạch Lang sắc mặt có chút cổ quái.

“Nga, đúng rồi, ngươi tên là gì?” Hành Tương chân quân hỏi.

……

“Bạch Lang.”

Nàng vừa dứt lời, bên cạnh liền có người gọi.

“Bạch sư muội, Phất Quang chân quân đang tìm ngươi.”

Hắn đi đến bên cạnh, thấy Lăng Kiếm Cung Hành Tương chân quân cũng ở đây, không khỏi cúi đầu hành lễ. “Hành Tương chân quân.”

“Đợi đã, Phất Quang chân quân?”

Yến Phất Quang tìm một tiểu đệ tử như nàng làm cái gì?

Hành Tương nhíu nhíu mày, đem khuôn mặt chuyển hướng Bạch Lang bên kia, liền thấy đệ tử kia vẻ mặt kinh ngạc nói: “Chân quân ngài không biết a? Bạch sư muội là chân truyền đệ tử của Phất Quang chân quân a.”

Hắn nói xong lại nghi hoặc nói thầm một câu:

“Ta cho rằng Bạch sư muội lúc trước đến hậu sơn giúp đỡ, các ngươi hẳn là đã nhận thức rồi a……”

Hiện trường một mảnh tĩnh mịch.

Hành Tương không thể tin tưởng mở to hai mắt.

Hắn trước mặt đối phương mắng Yến Phất Quang không biết bao nhiêu lần, kết quả nàng cư nhiên là thân truyền đệ tử của tên vô sỉ kia?!

“Ngươi là chân truyền đệ tử của Yến Phất Quang?”

Bạch Lang tuy rằng thập phần đồng tình hắn, nhưng vẫn phải vô tình gật gật đầu. Ngay sau đó lại bởi vì thật sự quá mức ngượng ngùng, vẫn nói thêm một câu: “Chân quân, ngài bận trước đi, ta còn có việc phải đi trước.”

Nàng nói xong liền như không có việc gì xoay người rời đi, chỉ còn lại Hành Tương chân quân cứng đơ tại chỗ, không thể cuồng nộ.

Hành Tương:……

Mẹ nó, hắn cư nhiên còn khen đệ tử của Yến Phất Quang?

Lúc ấy trong lòng nàng nghĩ như thế nào, nhất định là đang cười nhạo hắn đi??

“Sư muội, Hành Tương chân quân đây là làm sao vậy?”

Thấy Hành Tương chân quân mặt hết đỏ lại đen, vị sư huynh tới tìm nàng còn có chút không rõ nguyên do.

Bạch Lang lắc lắc đầu: “Hắn là người tốt, chỉ là bị cuộc sống lừa gạt mà thôi. Được rồi, chúng ta đi làm việc chính đi, bằng không lại không kịp.”

Sư huynh:……

Lời này như thế nào nghe quái quái?

Bên kia, Vô Chiếu cho đệ tử mà hắn an bài từ trước một cái ánh mắt.

Thấy hắn gật đầu, liền biết việc đổi pháp khí đã sắp xếp xong xuôi, hắn trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ chỉ cần đợi đến lúc công đức giáng xuống, dẫn vào trong pháp khí của hắn là xong, cũng không chú ý tới mấy người trên ghế đang nhìn hắn với ánh mắt đều có chút như suy tư gì.

Chính ngọ, lần đại khảo thứ nhất đã kết thúc.

Vô Chiếu hơi thả lỏng chân mày, nắm chặt pháp khí trong tay.

Còn một nén nhang thời gian, một nén nhang thời gian sau, là có thể động thủ.

Hắn với tên Ma tộc ẩn nấp trong đám người nhìn nhau liếc mắt một cái, gật đầu.

Yến Phất Quang lúc này bỗng nhiên mở miệng: “Vô Chiếu trưởng lão thoạt nhìn thực khẩn trương, đang suy nghĩ gì vậy?”

Vô Chiếu hít một hơi thật sâu, đột nhiên không kịp phòng bị bị điểm danh một tiếng, ý thức được bản thân vừa rồi biểu hiện có chút rõ ràng. Hắn phục hồi lại tinh thần, cười gượng nói: “Không có gì, chỉ là thân thể ta có chút không thoải mái mà thôi. Làm phiền Phất Quang chân quân quan tâm.”

Yến Phất Quang nhướng mày.

“Ồ? Vậy Vô Chiếu trưởng lão cần phải bảo trọng thân thể a, bằng không…… lại không thấy được việc trọng đại lát nữa sẽ xảy ra.”

Vô Chiếu ngoài cười nhưng trong không cười không nói gì.

Bạch Lang sau khi an bài xong hết thảy, trở về đứng ở phía sau sư tôn, đồng tình nhìn hắn một cái. Nàng đã đại khái dự đoán được người này chút nữa sẽ có bao nhiêu thảm.

Nàng cảm khái, liền nghe sư tôn truyền âm hỏi: “Bảo ngươi đổi pháp khí đã đổi chưa?”

Bạch Lang gật gật đầu.

“Sư tôn yên tâm đi. Ta làm việc, ngài cứ yên tâm!”

Kế hoạch trộm đổi pháp khí để hấp thu công đức kim quang của Vô Chiếu và Ảnh Ma, Bạch Lang đã đổi lại pháp khí chân chính, bên trên còn đặt một cái pháp khí giả.

Bạch Lang thập phần tự nhiên lấy gậy ông đập lưng ông.

Hắn không phải muốn đổi pháp khí trộm công đức sao? Vậy cho hắn “Công đức” a……

Nàng vừa nói dứt lời, tiếng chuông thứ nhất vang lên.

Giáo hóa chi âm vang lên ở Thái Thanh Tông, “bảo quang” hiện ra trên bầu trời, một đạo “công đức kim quang” từ trên trời giáng xuống.

Vô Chiếu trên mặt lộ ra một tia ý mừng, nắm chặt pháp khí trong tay áo.

Ai ngờ trên mặt hắn mới vừa hiện lên tươi cười, bỗng nhiên nghe được một tiếng kinh hô.

“Vô, Vô Chiếu trưởng lão. Ngài, tóc ngài cháy rồi.”

Tóc cháy cái gì a?

Đang đắm chìm trong vui sướng, Vô Chiếu không chút nào phát hiện ra pháp khí của mình rốt cuộc đang hút cái gì, hắn xoay người sang tức giận mắng một tiếng.

“Ai cho các ngươi ở chỗ này bịa đặt sinh sự? Việc trọng đại như này, sao có thể làm ồn ào!”

“Nhưng mà trường, trưởng lão, trên đầu ngài thật sự cháy rồi!”

Tích Nghiệp Các đệ tử bị răn dạy ủy ủy khuất khuất nói.

Vô Chiếu nhíu nhíu mày, nghĩ người này thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Hắn phất tay quay đầu lại, lại thấy người chung quanh không hẹn mà cùng đều lui về phía sau một bước.

Sắc mặt lạnh lùng: “Thứ đồ hỗn trướng, tóc ta sao có thể vô cớ cháy chứ? Lời nói dối cũng không biết đường mà nói.”

Hắn thanh âm không vui, vừa dứt lời liền bởi vì quá mức phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng, từ trong lỗ mũi trực tiếp phun ra hai luồng kinh thiên cự hỏa, xông thẳng tận trời.

Vô Chiếu:……

Đây, đây là có chuyện gì a?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.