Edited by Hari.
Cứ như vậy, Cổn Cổn một lần nữa lại quay về thủy lao.
Mà Bạch Lang liền thảm rồi, mỗi ngày không chỉ khi trời chưa sáng liền phải đi thủy lao quét tước vệ sinh, còn phải đi phòng bếp giúp Cổn Cổn trộm sữa.
Nàng thở dài đem sữa đưa cho Cổn Cổn, hận rèn sắt không thành thép: “Mỗi ngày đều chỉ biết uống sữa, không có một chút mục tiêu theo đuổi nào.”
Cổn Cổn liếm liếm tay gấu, quay đầu: “Tiểu Bạch, mục tiêu theo đuổi là cái gì?”
“Giống ngươi mỗi ngày quét tước vệ sinh như vậy sao?” Cổn Cổn chỉ là đơn thuần hỏi ra nghi hoặc.
Bạch Lang:……
Nàng cảm giác đầu gối mình như bỗng nhiên trúng một mũi tên.
Nàng đen mặt, không thèm so đo với tên gấu ngốc này, phẫn nộ cầm lấy cái chổi tới bắt đầu quét rác.
Từ khi nhiều thêm Cổn Cổn ở bên trong ăn trúc, việc vệ sinh thủy lao này càng ngày càng khó làm rồi. Bạch Lang nghĩ không thể như vậy tiếp được, bản thân nhất định phải lập công chuộc tội mới được.
Cái ý tưởng này mới vừa dâng lên, liền lại bị Cổn Cổn vừa kinh vừa rống dọa cho giật mình.
“Tiểu Bạch, sữa này hình như có chút vấn đề, không giống hương vị lúc trước a?”
Cuồn cuộn ngữ khí nghi hoặc, vì chứng minh không phải chính mình ảo giác, hắn cúi đầu lại liếm một miếng, sau đó chậm rãi nhăn lại mi, cả gương mặt gấu đều vặn vẹo lại với nhau.
Bạch Lang căn bản không tin hắn: “Đừng có diễn nữa, ta đều nhìn thấy đuôi gấu của ngươi rồi.”
Cổn Cổn sửng sốt một chút, theo bản năng kẹp chặt mông, khi ý thức được Bạch Lang là đang nói giỡn, mới nghiêm trang lắc đầu:
“Tiểu Bạch, ta không lừa ngươi, không tin ngươi nếm thử đi, sữa này có phải biến chất rồi hay không?”
“Thật à?”
“Thật.”
Bạch Lang nhìn hắn một cái, dưới ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Cổn Cổn, tiếp nhận cái chén, cúi đầu nếm thử.
Chỉ một ngụm, mặt Bạch Lang liền vặn vẹo, thiếu chút nữa biến về nguyên hình.
Cái hương vị kỳ quái gì vậy.
Đây, giống như là nước pha với bột mì vậy.
Cổn Cổn còn đang nhìn phản ứng của Bạch Lang, thấy nàng như vậy, trở nên yên tâm: “Ta đã nói không phải ta có vấn đề mà.”
“Sữa này đúng thật là kỳ quái a.”
Cổn Cổn vừa nói vừa nghiêm túc nghiên cứu.
Bạch Lang nhíu nhíu mày, rốt cuộc hiểu được biểu tình kỳ quái của đại nương phòng bếp khi hôm nay nàng đi lĩnh sữa.
Sữa này chắc chắn có vấn đề a.
Nàng đã nói thủy lao sao lại có đãi ngộ tốt như vậy, hóa ra là ở chỗ này đợi sẵn.
Bạch Lang lúc này nhìn về phía Cổn Cổn ánh mắt đã tràn ngập đồng tình.
Nhưng mà Cổn Cổn lại không biết chính mình về sau sẽ không còn sữa uống nữa, còn tưởng rằng do hôm nay phòng bếp không làm tốt đâu.
Hắn ủ rũ cụp đuôi trong chốc lát lại lần nữa tươi tỉnh lên, đợi sữa của ngày mai chắc chắn lại ngon như trước.
Nhưng mà chỉ có Bạch Lang biết, sữa của hắn sẽ vĩnh viễn không thể có nữa.
Bạch Lang thất thần quét nền đất, trong lòng lại đang phân tích sự kiện sữa lần này.
Bạch Lang cảm thấy sự tình lần này nhắc nhở nàng, không thể tiếp tục như vậy, bằng không kết cục của Cổn Cổn ngày hôm nay chính là ngày mai của nàng!
Nàng sẽ chậm rãi bị đẩy ra rìa, ăn thức ăn thừa, uống sữa thiu.
Không thể như vậy!
Tưởng tượng đến khả năng này, Bạch Lang liền nhăn lại mi, không thể chịu đựng được.
Không được, nàng phải tìm biện pháp chấm dứt lần trừng phạt này mới được.
Đã bảy ngày rồi, sư tôn có tức giận chắc cũng phải tiêu rồi đi?
Ôm ý nghĩ như vậy, đến buổi tối, Bạch Lang hít một hơi thật sâu, thỏa hiệp với hiện thực.
Nàng quyết định —— mang theo sở trường của bản thân-mỹ thực đi lấy lòng hắn.
Tục ngữ nói rất đúng, nếu muốn chinh phục tâm của sư tôn, liền trước phải chinh phục được dạ dày của sư tôn, Bạch Lang cảm thấy bản thân cần phải bắt đầu từ chỗ này.
Nàng tuy rằng không biết làm bánh trôi, nhưng là ở trong biển sinh sống thời gian dài, làm hải sản chính là đỉnh nhất.
Sau khi rời khỏi thủy lao, Bạch Lang lập tức đi tới phòng bếp.
Hứa đại nương của phòng bếp lúc này hình như đi nghỉ ngơi rồi.
Bạch Lang nhìn nguyên liệu nấu ăn, có cá, vậy làm món cá hoa quế đi.
Thanh đạm ngon miệng, cực thích hợp mùa hè.
Nàng vén tay áo lên, nhanh chóng chuẩn bị gia vị, vừa mới chuẩn bị vung tay đại triển tài năng, ánh mắt vừa chuyển, bỗng nhiên lại thấy đồ vật để bên cạnh phòng bếp.
Đồ vật trong chiếc cốc kia đỏ đỏ, màu sắc rất đẹp.
Thoạt nhìn giống như là nước táo.
Táo là một loại quả đặc sản của Thái Thanh Tông, trước đây đại sư huynh còn cố ý giới thiệu cho nàng. Chẳng qua Bạch Lang vẫn luôn không không có cơ hội uống.
Vừa đúng lúc nàng vừa cắt thái một đống thức ăn đã đói bụng, liền thuận tay bưng lên cốc nước táo trên bàn.
Táo kia không hổ là đặc sản nổi danh, một ngụm uống xong cảm giác chua chua ngọt ngọt, chỉ là có chút…… say?
Bất quá không sao, Bạch Lang đem chuyện này quy cho bản thân quá mệt mỏi sinh ra ảo giác.
Vì thế liền lại cầm lấy cốc nước táo.
Nàng vừa làm đồ ăn vừa uống.
Một ngụm tiếp một ngụm, uống không dừng được, cuối cùng thậm chí còn ợ một tiếng.
Một nén nhang thời gian sau.
Nước đã đun sôi.
Bạch Lang bỏ gia vị vào nấu, lại đem ánh mắt dời sang con cá đang tung tăng nhảy nhót phía bên cạnh.
Ân, nên cho cá vào rồi.
Cần phải đem hết vẩy trên thân cá cạo đi.
Vì thế nàng một tay cầm dao phay, một tay bắt lấy cá.
Con cá kia trơn trượt, bắt như là đang bắt không khí. Bạch Lang lắc lắc đầu, đem ảo giác này quăng ra khỏi não, lại hung hăng đè con cá lại.
Nhưng mà nếu lúc này phòng bếp còn có người khác là có thể nhìn ra Bạch Lang là đang nấu ăn ở trên mây.
Trong tay cầm con dao căn bản là không có thứ gì.
Nàng tay trống không đặt ở trên thớt, để tay mình cùng không khí nỗ lực đấu tranh, thậm chí bởi vì cá nhảy quá lợi hại, ném dao đi, một phen đè lại tay trái chính mình.
“Lần này ngươi chạy không nổi nữa đi!”
Bạch Lang hung hăng nói mấy câu tàn nhẫn.
Trước mắt hoa hoa.
Nhưng là…… hình như càng ngày càng chóng mặt a.
Đĩa trước mặt Bạch Lang càng lúc càng lớn, gia vị tản ra một mùi ngọt thanh hương hoa quế, duy độc thiếu mất con cá.
Bất quá không sao, cá đã bị nàng chế phục.
Bạch Lang kiên định gật đầu.
Không có chú ý tới chính mình không biết khi nào hóa thành nguyên hình. Bởi vì lúc trước biến thành muỗi đã quen rồi, lúc Bạch Lang biến thành long thân, chính nàng cũng chưa phát giác sẽ theo bản năng thu nhỏ lại hình thể.
Một con tiểu long ở trên thớt lắc qua lắc lại, hung hăng bắt lấy móng vuốt chính mình, sau đó vẻ mặt nghiêm túc dùng sức đem móng vuốt ấn vào đĩa, làm cho toàn thân rồng đều ngã vào trong đĩa đồ ăn tinh xảo kia, nháy mắt bị gia vị cùng nước tương hoa quế bao phủ.
Mà bên cạnh, con cá lẽ ra ngay từ đầu phải bị làm thịt kia, đang an tĩnh như gà lẳng lặng nhìn một màn này, không dám lên tiếng.
Qua một lát sau, đại nương phòng bếp đi đến, thấy đồ ăn trên thớt liền nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc.
“Ấy, sao lại nhiều hơn một món ăn. Chẳng lẽ là khi ta rời đi đã làm xong đồ ăn, kết quả lại quên mất?”
Chắc là vậy đi.
“Ai, lớn tuổi rồi chính là điểm này không tốt, làm đồ ăn đều thường xuyên quên đông quên tây, vẫn là nhanh đưa đồ ăn đi đi thôi.”
Nàng đang nghĩ ngợi, liền có đệ tử lại đây.
“Hứa đại nương, đồ ăn hôm nay làm xong chưa?”
“Phất Quang chân quân đang đợi dùng bữa rồi.”
Hứa đại nương đem kia đĩa thức ăn thoạt nhìn như là cá hoa quế kia bỏ vào hộp đồ ăn, lại đem những món ăn lúc trước đã chuẩn bị xong cho vào hộp, lúc này mới vội vội vàng vàng từ phòng bếp đi ra.
“Xong rồi xong rồi, ngươi mau đưa qua đi.”
“Những món này đều là vừa làm xong, chậm chút liền mất ngon đó.”
Đệ tử tới lấy cơm gật gật đầu: “Yên tâm đi, vậy ta đi trước đây.”
Phất Quang chân quân thích ăn nho và cá tươi, các đệ tử Thái Thanh Tông đều biết. Những năm trước thời điểm này cũng đưa lên không ít.
Chẳng qua, hắn hôm nay thời điểm cầm lấy hộp đồ ăn, luôn cảm giác so với bình thường có chút nặng.
Nghĩ đến có thể là ảo giác của bản thân đi.
Đệ tử kia lắc lắc đầu, liền không có nghĩ nhiều.
Thực mau, liền tới Cô Sơn Kinh Vân Các.
Yến Phất Quang đang cầm một quyển sách ngồi ở dưới tàng cây xem.
Hắn mặc một thân hắc y, bên cạnh bàn để huỳnh châu giá trị liên thành, lấp lánh trong đêm, thập phần thoải mái.
Hắn hôm nay nhưng lại nhàn nhã không ít.
“Phất Quang chân quân.”
Đệ tử hành lễ, thấy hắn gật đầu, mới đưa hộp đồ ăn đặt ở trên bàn.
Yến Phất Quang khi ăn cơm không thích có người nhìn, liền nói: “Bản tôn một mình ở đây là được, các ngươi lui ra đi.”
“Vâng, chân quân.”
Đệ tử đưa đồ ăn khom người chuẩn bị đi, bỗng nhiên lại bị người gọi lại: “Lúc trước kêu các ngươi đổi sữa đã đổi chưa?”
Sư huynh Ngũ cốc đường lập tức nói: “Chân quân yên tâm, sữa kia bên trong đã đổi thành những thứ khác.”
Hắn đáy lòng có chút tò mò, Phất Quang chân quân sao bỗng nhiên quan tâm đến loại chuyện này, còn cố ý sai bọn họ thêm mấy thứ kỳ quái vào bên trong.
Nhưng là nghĩ đó là việc riêng của chân quân, cho dù trong lòng nghi hoặc, hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Nghe thấy đã thay đổi, tay đang cầm sách của Yến Phất Quang hơi hơi dừng một chút, mày giãn ra.
Để cho tên yêu thú giả mạo chính mình kia ngồi thủy lao còn ngồi thoải mái như vậy, trừng phạt này chẳng phải là quá mức tiện nghi.
Còn có Bạch Lang.
Yến Phất Quang cũng không thừa nhận chính mình mỗi lần dùng gương đồng thấy Bạch Lang buổi sáng đi trộm sữa cho yêu thú kia, đều một bụng tức giận.
Nghĩ vậy Yến Phất Quang lại nhăn lại mi.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.”
Sau khi phất tay cho đệ tử đi xuống, biểu tình trên mặt hắn phai nhạt chút.
Quyển sách trên tay bị lật qua hai trang.
Nghe tiếng gió trên Cô sơn, Yến Phất Quang thế nhưng cảm thấy có chút không thú vị.
Tới cảnh giới này của hắn, hô hấp thổ nạp đều là tu luyện, Yến Phất Quang cũng chưa từng rối rắm sự tình mà những tu sỹ khác lo lắng.
Qua một lát thật sự nhàm chán.
Hắn liền buông xuống quyển sách trên tay, đem ánh mắt chuyển hướng về phía hộp đồ ăn trên bàn.
Nghe nói cá này là mới được tiến cống, hương vị tươi ngon, nhưng thật ra không tồi.
Yến Phất Quang ngón tay hơi dừng, đem nắp hộp đồ ăn mở ra.
Món thứ nhất là canh vân thủy.
Hắn chỉ liếc liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, lại mở một ngăn đồ ăn khác.
Tía tô luộc.
Yến Phất Quang nhàn nhạt lấy ra, rồi mở hết đến ngăn đồ ăn dưới cùng, lộ ra món ăn phía dưới.
Đây là…… cá vược quế mật?
Bởi vì cho quá nhiều gia vị, đầu cá với đuôi cá đều bị nước tương che mất, chỉ lộ phần bụng trắng ở giữa, thoạt nhìn thập phần non mềm ngon miệng.
Yến Phất Quang đầu ngón tay dừng một chút, nhìn cá vược trên bàn, cầm đũa lên.
Bạch Lang lúc trước chỉ nghe một nửa, chỉ biết táo là một loại linh quả rất nổi tiếng, lại không biết nó tác dụng là gây ảo giác, thường dùng để chế tác mê dược.
Sau khi nàng uống nước táou, cả người mơ mơ hồ hồ, còn đắm chìm trong huyễn tưởng, mơ thấy chính mình đem ccon cá vược kia bày lên đĩa, nàng còn phí sức đem gia vị rắc lên trên, nghĩ trước nếm thử hương vị.
Kết quả liền cảm giác một thứ đồ vật cứng cứng đang chọc bụng nàng.
Không chỉ chọc, còn kẹp thịt trên bụng nàng, làm cho Bạch Lang phiền não lật mình một cái.
Yến Phất Quang vốn là kẹp cá vược, không nghĩ tới hạ đũa xuống thế nhưng lại không kẹp được.
Thịt này thế mà lại thật có sức sống.
Hắn nghĩ như vậy, lại hạ đũa gắp lần nữa. Nhưng lần này không chỉ là không kẹp được lên, cá kia còn trơn trượt lăn một vòng, trở mình.
Khi Bạch Lang xoay người rốt cuộc lộ ra điểm không giống như cá vược.
Vảy ở sau lưng xuất hiện trên đĩa.
Bởi vì đầu còn bị che khuất, Yến Phất Quang chỉ cảm thấy có chút quen mắt, còn chưa có nhận ra, chỉ kinh ngạc thứ này không biết là cái gì, thế nhưng vẫn còn sống.
Chẳng lẽ là phòng bếp lại sáng tạo ra món ăn mới?
Hắn nhướng mày.
Lần này dùng chút linh lực, đem cái bụng trắng mềm mại kia dùng sức kẹp lấy, đang nghĩ muốn con cá kia nhảy bật lên xem xem.
Ngay sau đó, trên tay trầm xuống.
Cá trong đĩa bỗng nhiên không ngừng biến to lên, sau khi đã lấp kín cả cái bàn, trước mặt Yến Phất Quang một đạo bạch quang lóe lên, con cá trước mặt đã biến thành một thiếu nữ mặc bạch y?
Bạch Lang trước mắt còn đang quay vòng vòng.
Ấn tượng dừng tại thời điểm chính mình đem cá đặt lên trên đĩa, nhưng vừa quay đầu qua lại trợn tròn mắt.
Đây, đây là tình huống gì?
Trước mặt là…… Sư tôn?
Nhưng là nàng không phải đang êm đẹp ở phòng bếp sao?
Như thế nào bỗng nhiên tới nơi này của sư tôn.
Đồ vật trong tay sư tôn là thứ gì a?
Không khí trong khoảng thời gian ngắn lâm vào một mảnh quỷ dị khó hiểu.
Bạch Lang mặt đỏ hồng, mới vừa thanh tỉnh trong nháy mắt, ký ức lại bỗng nhiên tự động hoàn chỉnh.
Nhớ tới nàng là đến đưa cá cho sư tôn.
Vì thế ở trong một mảnh không khí mơ hồ, nàng lắc lắc đầu, đem ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay ngọc như ngó sen tuyết trắng.
Đem “cá” kia đưa cho sư tôn.
“Sư tôn ta là tới đưa cá cho người.”
“Còn thêm mật hoa quế.”
“Mời sư tôn hưởng dụng.”
Yến Phất Quang nhìn về phía cánh tay tuyết trắng mềm mại kia, khi nhìn thấy bên trên còn có hoa quế tỏa hương nhẹ nhẹ, chén rượu té cả ra ngoài.